Chương 27: Fan cuồng
Dù bên Vương Chúc Duy có thế nào, cũng đã ký hợp đồng ba năm, Tạ Nhan không nghĩ nhiều về chuyện kia nữa.
Có lẽ vì dự án ⟪ Bạch Kình ⟫ đã kéo dài bảy, tám năm, tài chính không đủ nữa, Tôn Hoài Quân muốn quay xong sớm mới yên tâm, mùng mười nhắn tin vào nhóm nói mình dẫn theo đoàn phim đi trước, các diễn viên có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi đến.
Ngày đi, Phó Thanh đưa Tạ Nhan tới sân bay, dặn cậu: "Chăm sóc chính mình thật tốt."
Tạ Nhan có chút không nỡ chia xa.
Cậu lớn tới từng này, lần đầu tiên được ăn Tết như vậy, vừa mới mẻ vừa vui sướng, cứ như một giấc mơ vậy.
Phó Thanh cũng nhìn ra, hắn biết Tạ Nhan sẽ không nói ra miệng, cười nói: "Chờ anh rảnh rỗi lại đến thăm em."
Tạ Nhan cắn cắn môi không cười nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ, vẫy tay với Phó Thanh.
Người của đoàn phim hầu như đã đến đông đủ. Cả Dương Tầm cũng đến sớm hơn Tạ Nhan. Hết Tết xong, Dương Tầm rõ ràng mập lên một vòng, vừa bị Tôn Hoài Quân mắng cho một trận, xem ra sắp tới hắn phải đón chào một tuần giảm cân cấp tốc.
Dương Tầm như mới mồ côi cha mẹ, thấy Tạ Nhan tới cũng không có tinh thần gì, quan sát cậu một lượt xong lại càng thêm khổ sở: "Sao tôi chỉ có tôi mập! Cậu không mập!"
Tạ Nhan không để ý tới hắn.
Dương Tầm ngồi cạnh cậu lướt Weibo, bỗng nhiên giơ máy lên hỏi: "Dưới bình luận nhà tôi mấy hôm trước có ID "Tạ Nhan", không có thông tin gì cả, không biết là thật hay giả, chắc là giả ha, để tôi nói cho mấy cô nàng tránh bị lừa gạt."
Tạ Nhan nghiêng đầu nhìn phần bình luận của hắn, gật đầu nói: "Đó là tôi."
"Hả?"
Dương Tầm lập tức có tinh thần, hắn ở chung với Tạ Nhan lâu như vậy, tự nhận rất hiểu đối phương. Tạ Nhan không phải là loại người giả vờ thanh cao không thèm để ý đến bình luận của mọi người, mà là cậu thật lòng chỉ muốn đóng phim, ngoài ra không có hứng thú gì, đột nhiên lại đăng ký Weibo thì rất kỳ quái.
Tạ Nhan cũng không giấu Dương Tầm: "Người đại diện yêu cầu, tôi ký với Huy Đạt."
Dương Tầm gật đầu: "Huy Đạt cũng tốt, tôi lúc trước cũng định ký nhưng anh tôi không yên lòng để tôi lăn lộn bên ngoài, trực tiếp mở phòng làm việc dưới danh nghĩa anh ấy luôn."
Nhưng nếu Tạ Nhan có Weibo, Dương Tầm bắt đầu khuyến khích cậu đăng ảnh tự sướng, lý do của hắn nghe rất hợp tình hợp lý: "Cậu tạo một tài khoản như vậy, không ai biết là thật hay giả, fan của cậu đều gấp đến độ chạy đến hỏi tôi. Hơn nữa nghiêm túc đầu tư Weibo rất có lợi, ví dụ như lúc tuyển chọn hai diễn viên có điều kiện tương tự nhau, nhất định người ta sẽ chọn ai có lưu lượng hơn!"
Tạ Nhan bị hắn lải nhải ngụy biện đến đau đầu, vốn muốn tiện tay chụp một tấm cho có, chợt nhớ trong điện thoại có một tấm hình.
Phó Thanh chụp cho cậu. Đêm giao thừa cậu mặc áo khoác đỏ đứng bên bờ đê phóng pháo hoa, bên cạnh pháo hoa đang rực sáng ;à Tạ Nhan hiếm thấy cười rất vui vẻ.
Cậu chụp không được tấm nào đẹp hơn tấm kia.
Cậu tìm ảnh trong album rồi đăng lên Weibo, caption chỉ có hai chữ — Ăn Tết.
Dương Tầm xoa tay lập tức chia sẻ — "Tạ [ nhe răng] hoa [ nhe răng ] quê [ nhe răng ] Nhan."
Kỳ thật những lý do hắn nói đều đúng. Hai người bọn họ ở chung một đoàn phim lâu như vậy, Dương Tầm xem Tạ Nhan như bạn bè của mình, cũng rất bội phục cậu. Tạ Nhan diễn giỏi như thế, không nên để bị mai một, cho nên có đôi khi Dương Tầm tận lực dẫn lưu lượng và nhiệt độ cho Tạ Nhan, đều là hắn tình nguyện.
Cho đến khi thấy tấm hình kia, fan mới xác định đây là tài khoản thật của Tạ Nhan.
[ Anh trai nhà chúng ta cuối cùng mở Weibo, sau này không phải chỉ có bên Weibo của Tiểu Dương mới thấy được ảnh của nhóc ấy nữa, mama muốn khóc. ]
[ Cười vui chưa kìa, em bé ngúc nghích phóng pháo hoa. ]
[ Thẩm mỹ của Tiểu Tạ ca ca thay đổi nhanh ghê ha, từ khốc ca trở thành quê mùa luôn... ]
[Hoa quê thì có sao chớ! Anh Tạ nhà này dù có là hoa quê cũng là bông hoa đẹp nhất! ]
[ Đẹp là thật mà quê cũng là thật. ]
[ Năm nay phải tiến lên nha!!! ]
Đa số bình luận ở hai bên đều là muốn ngắm nhan sắc.
Trải qua chuyện lần trước, fan của Dương Tầm biểu hiện cực kỳ hòa hợp, vui vẻ nhìn hai người ở chung.
Cũng không phải không có fan gây sự, nhưng nhiều nhất cũng chỉ nói bóng gió trào phúng.
Ví dụ như hiện tại, có người lưu ảnh rồi đăng lại ở Weibo của mình.
[ Hihi, quả nhiên chưa đủ cọ đủ nhiệt, rốt cuộc mở Weibo hút lưu lượng của ca ca. ]
[ Quỷ hút máu vẫn cứ là quỷ hút máu thôi. ]
[ Suỵt, không được nói vậy đâu nha, không biết mấy đại fan là người hay quỷ, thật sự là fan của ai. ]
"Một đời một kiếp một cây trúc một dê nhỏ" đổi tài khoản mới, tìm ra được Weibo này.
Tên thật của cô này là Trần Tiểu Tiểu, từ bốn năm trước đã thích Dương Tầm. Lúc cô thi đại học thì cha mẹ ly hôn, ai cũng không muốn nuôi đứa con này, cô muốn tự sát, nhưng trước khi chết vẫn muốn lôi kéo sự chú ý, không thể cứ như vậy âm thầm lặng lẽ chết đi, để lại rất nhiều bình luận đòi tự sát dưới Weibo của rất nhiều minh tinh. Khi đó Dương Tầm mới vào giới, chưa nổi như bây giờ, số bình luận trên Weibo cũng ít, lúc thấy bình luận này thì rất hoảng, nhắn tin riêng hỏi đã xảy ra chuyện gì, còn an ủi Trần Tiểu Tiểu rất lâu, từ đó về sau Trần Tiểu Tiểu thành fan cuồng của Dương Tầm.
Cô xem Dương Tầm như nơi ký thác tinh thần của mình.
"Một đời một kiếp một cây trúc một dê nhỏ" rất nổi tiếng trong vòng fan, là một fan rất hiếu chiến, trình độ mắng chửi người khác phải gọi là vừa dơ vừa ác. Cô ta rất chịu chi, sức chiến đấu lại mạnh, trong vòng fan cũng được xem là fan lớn, chỉ là chuyện lần trước khiến fan Dương Tầm mắng cô đến phải xóa ID.
Cô ta vẫn không hiểu được, cô đâu nói sai chứ, còn muốn cô phải xin lỗi. Rõ ràng là lỗi của Tạ Nhan, chính cậu ta cọ nhiệt Tiểu Dương mà.
Dù vậy cô cũng không cam tâm.
Trần Tiểu Tiểu nghĩ, Tiểu Dương chỉ là nhìn lầm người, không phân biệt được ai tốt ai xấu, cô phải đến nói rõ chân tướng với Tiểu Dương.
Dù lưu lượng của Dương Tầm lớn nhưng phần lớn đều là fan chân chính của hắn, không dễ dàng trèo tường. Hơn nữa Tạ Nhan cũng chưa có tác phẩm, chỉ có một số fan yêu nhan sắc.
Mà các cảnh ở biển của ⟪Bạch Kình ⟫ cũng sắp quay xong, còn lại sẽ trở về trường quay ở Tể An quay tiếp.
Nhưng hơn nửa tháng nay Phó Thanh vẫn chưa tới.
Tạ Nhan tính toán thời gian, nếu Phó Thanh không rảnh, thì khoảng nửa tháng nữa cậu có thể trở về gặp hắn.
Tới hay không cũng không sao. Nhưng lúc Tạ Nhan quay xong phần diễn của mình, dọc theo đường nhỏ lúc trước trở về, vẫn là không nhịn được mà nghĩ, dù chỉ có nửa tháng, nếu Phó ca có thể tới vẫn tốt hơn.
Cậu cho phép mình yên lặng thừa nhận trong lòng, hơi nhớ Phó ca rồi.
Tạ Nhan hơi cúi đầu nhìn cái bóng của mình mà đi về phía trước, lại chợt nghe thanh âm huyên náo.
Đường nhỏ này quanh co khúc khuỷu, chỗ rẽ rất nhiều, lại luôn yên tĩnh. Người trong đoàn phim đều lái xe ở đường lớn bên ngoài, dân địa phương cũng sẽ không tới chỗ đoàn phim quay chụp, cho nên sẽ không có người nào sẽ đi qua chỗ này.
Tạ Nhan ngừng lại, quay người đi về hướng có tiếng người.
Cậu không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng tiếng ồn ào lúc nãy hình như có giọng của Dương Tầm.
Quả nhiên, Tạ Nhan đi về bên kia mười bước, lại quẹo một lần liền thấy hai người đang dây dưa đằng kia, là Dương Tầm đang bị một cô gái chặn đường trong tình thế khó xử.
Dương Tầm thấy mình thật xui xẻo. Hôm nay hắn có ít cảnh quay, lại muốn ăn đồ ngọt, nên đã sớm kêu tiểu trợ lý đi vào huyện mua cho mình. Sau khi quay xong tự mình trở về, không ngờ mới đi được nửa đường đã gặp phải fan cuồng.
Cô gái kia chặn đường hắn, điên cuồng kêu tên của hắn, còn nói lung ta lung tung, Dương Tầm cũng nghe không rõ. Hắn muốn gọi điện thoại lại bị fan cuồng này đánh rớt, cũng không thể động thủ đánh con gái, không thể làm gì khác hơn là sợ hãi lui vào trong này.
Dương Tầm muốn nói đạo lý rõ ràng với cô nhưng đối phương lại không nghe hắn nói cứ nức nở gào thét: "Tiểu Dương, chỉ có em mới là người yêu anh nhất, em tốt với anh nhất!"
Xui xẻo quá trời.
Thể xác và tinh thần Dương Tầm đều rất mệt mỏi, quyết định đêm nay về sẽ nói anh trai tìm cho mình một vệ sĩ.
Tạ Nhan chau mày, bước nhanh đi nhanh tới, có lẽ hai người kia mải tranh cãi nên đều không chú ý có thêm một người.
Cậu còn chưa tới cạnh hai người, đã vươn tay kéo Dương Tầm đến sau lưng mình.
Dương Tầm lảo đảo hai cái mới nhìn thấy là Tạ Nhan đến, không ngờ khí lực của đối phương lớn như vậy.
Fan cuồng kia sững sờ, vừa ngẩng đầu nhìn rõ người đối diện là Tạ Nhan, biểu cảm từ si mê biến thành dữ tợn.
Cô ta chính là Trần Tiểu Tiểu.
Gần đây Dương Tầm và Tạ Nhan tương tác rất nhiều, fan của Tạ Nhan bắt đầu tăng trưởng. Trần Tiểu Tiểu đến từng số fan của Tạ Nhan, mỗi lần xem trang cá nhân của bọn họ đều thấy rất nhiều người là fan Dương Tầm đều bò sang bên Tạ Nhan.
Cô hận chết Tạ Nhan.
Hận Tạ Nhan cọ nhiệt, hút máu Dương Tầm, hận Dương Tầm nhận thức không rõ người khác, hận Tạ Nhan vậy mà nhận vai nam chính, hận Dương Tầm vẫn bảo vệ đối phương như vậy.
Rõ ràng mình mới là người tốt với hắn nhất.
Tạ Nhan chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt cũng không thèm để ý, kéo cổ tay Dương Tầm đi về, cùng loại fan như vậy dây dưa cũng không ích gì.
Trần Tiểu Tiểu thấy cậu muốn đưa Dương Tầm đi, từ trong túi móc ra dao gọt hoa quả, gào thét nói: "Chính là mày, mày bắt nạt, lừa gạt Tiểu Dương của tao, lần này tao tới không chỉ muốn cảnh báo Tiểu Dương đừng lại gần mày, cũng muốn cảnh cáo mày, đừng nghĩ tiếp tục lừa anh ấy! Không được tiếp cận anh ấy!"
Tạ Nhan đánh nhau nhiều luyện kỹ năng, phản ứng cực nhanh, dứt khoát xoay người vốn là tránh được.
Nhưng Trần Tiểu Tiểu kia nhắm mắt làm liều điên cuồng dùng sức cầm dao chém người, nếu Tạ Nhan tránh ra tám phần mười dao kia sẽ rơi vào trên người của tên đầu gỗ Dương Tầm.
Tạ Nhan không còn cách nào, đẩy Dương Tầm ra sau, dùng tay đỡ lưỡi dao.
Cậu vừa thấy tay lạnh lẽo ngay sau đó là cảm giác đau, nhưng chỉ cắn môi mắng một câu: "Đm."
Trần Tiểu Tiểu biết mình thật sự đâm phải người khác, sợ run người, mắt đỏ lên, tiếp tục chĩa mũi dao về phía Tạ Nhan: "Mày cút cho tao, đừng quấy rầy tao nói chuyện với Tiểu Dương, sau này cũng đừng có tương tác với Tiểu Dương của tao nữa."
Ánh mắt Tạ Nhan lạnh xuống, không đoái hoài tới vết thương, mà nhanh chóng vòng ra sau Trần Tiểu Tiểu, đập vào cổ tay cô ta một cái, dao rơi xuống đất, lại khóa cổ tay Trần Tiểu Tiểu không để cô ta động đậy, Trần Tiểu Tiểu càng nổi điên giãy dụa.
Từng giọt máu đỏ tươi rơi vào trên đá phủ đầy rêu xanh, loang ra khắp phiến đá.
Mùi máu tươi tràn lan, Dương Tầm mới như tỉnh mộng, nhưng vẫn sững sờ ở chỗ cũ, hai tay run rẩy, không biết làm sao.
Tạ Nhan khống chế được Trần Tiểu Tiểu, dùng tay trái bị thương lấy điện thoại ra, ném cho Dương Tầm, sắc mặt lạnh nhạt như thường ngày, đôi môi hơi tác lại, cậu trấn định nói: "Gọi cho đạo diễn Tôn kêu ông mau đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro