Chương 28

"Hiện tại 80% thành viên của hội Sơn Thủy đã rời hội....."

Bên trong trấn, Thanh Ca đang nói chuyện với Anker về kết quả của trận chiến tại tiệm bánh hoa tươi của bà Lilith.

Anker cho một miếng bánh hoa tươi vào miệng, mơ hồ gật đầu, không biết có đang nghe không.

"Xin lỗi đã làm phiền...."

Thanh Ca nói được một nửa thì bị một người chơi ngắt lời. Quay đầu lại nhìn lại, đó là một người chơi Ma pháp sư tập sự đang nhìn Anker với vẻ mặt lo lắng: "Tôi có thể cùng cậu chụp một tấm ảnh không?".

Anke "ực" nuốt chiếc bánh hoa vào miệng rồi gật đầu.

"Thật tốt quá!" người chơi Ma pháp sư kích động nói, vội vàng chạy đến bên cạnh Anker, dùng tốc độ nhanh nhất cùng Anker chụp ảnh: "Tôi là fan của cậu! Đại lão Anker đẹp trai quá, tôi hy vọng một ngày nào đó có thể mạnh mẽ giống cậu..."

Hắn blah blah nói một hồi, bày tỏ sự yêu mến đối với Anker, sau đó cũng không cũng quấy rầy bọn họ mà chạy đi.

Ánh mắt Anker có hơi tự mãn, nhìn về phía Thanh Ca: "Cậu vừa nói gì?"

Thanh Ca: "...Tôi nói hiện tại thành viên hội Sơn Thủy đã..."

"Xin lỗi, làm phiền chút...."

Trước cửa tiệm lại có thêm ba nữ người chơi ngập ngừng bước tới và ngỏ ý muốn chụp ảnh cùng với Anker.

Anker lòng dạ rộng rãi đương nhiên là không từ chối.

Ba người chơi nữ vừa đi vừa cầm tấm ảnh chụp chung xem như của quý, Anker quay đầu lại: "Cậu vừa nói gì?"

"..."

Thanh Ca nhìn quanh bốn phía, tiệm này ban đầu vốn là một tiệm bánh vắng như chùa bà đanh nhưng lúc này lại bị vây quanh thành ba lớp. Thấy Anker ăn bánh hoa tươi thơm ngon như vậy làm những người chơi đã bắt đầu dư dả hơn một chút cũng ào ào muốn mua thử bánh giống của Anker. Bà chủ Lilith lần đầu gặp thời buôn bán thịnh vượng như vậy, nếp nhăn trên khuôn mặt giãn ra theo nụ cười, ánh mắt nhìn Anker cũng tràn đầy yêu thương.

Giống như đang nhìn một con mèo chiêu tài vậy.

Thanh Ca thở dài cam chịu: "...Tôi chưa nói gì hết."

Quên đi, dù sao với cái tính trẻ con của Anker, có lẽ cậu cũng không quan tâm đến những tin tức sau này của hội Sơn Thủy.

Anker nghiện chụp ảnh cùng fans, bốn phương tám hướng được tâng bốc đến mức cái đuôi cũng vểnh lên trời, Thanh Ca cũng cảm thấy không nên tiếp tục làm phiền cậu.

Mặc dù nguyên nhân của trận chiến này là do Trọc Đầu bị thành viên của hội Sơn Thủy bắt nạt nên Anker mới ra mặt cho học trò. Nhưng thực sự mà nói, chính hội Thánh Kiếm của họ mới được hưởng nhiều lợi nhất.

Hình tượng bất khả chiến bại như một vị thần giáng trần của Anker được những người chơi dõi theo qua buổi phát sóng trực tiếp. Giờ đây, Anker có thể được miêu tả như không ai sánh được, khiến nghề Ma pháp sư cũng được hàm ngư phiên thân*, trở thành mục tiêu đào tạo chủ chốt trong các bang hội lớn.

*Nghĩa gốc của câu này là hàm ngư phiên thân (咸鱼翻身): một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là xián yú fān shēn. Đề cập đến một người đang gặp hoàn cảnh khó khăn, hoặc một người đang trong tình trạng tài chính tồi tệ, đột nhiên trở nên tốt hơn hoặc tốt hơn . Nó là một ẩn dụ cho một người hoặc một vật bị khinh thường, nhưng nó thay đổi theo thời gian, và giá trị của nó cũng khác so với quá khứ.

Khi thực lực giữa hai người chơi có sự chênh lệch to lớn như là vách núi, như là rãnh lớn thì mấy thứ như đố kị cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Huống chi bên phía nhà phát hành cũng đã đưa ra thông báo chính thức nên lời đồn về việc hack game cũng tự nhiên biến mất.

Hiện giờ, Anker thật sự là người chơi đứng đầu, có khi một nửa số người chơi đều là fans của cậu, nếu Anker muốn tự lập môn phái hay thành lập một hội thì đoán chừng số người muốn gia nhập có thể chen nhau đến vỡ cả cửa.

Thế nhưng bản thân Anker không có suy nghĩ như vậy nên phần lợi này rơi lên đầu của hội Thánh Kiếm.

Dù sao, tên của Anker và Thanh Ca đã được gắn liền với nhau ngay sau khi vượt qua phó bản đầu tiên. Hơn nữa lần tuyên chiến trước đó, Thanh Ca dẫn theo quân tinh anh của hội Thánh Kiếm đến chi viện nên tất cả mọi người đều biết quan hệ của Anker cùng hội Thánh Kiếm không tệ. Có một cái đùi vững chắc như vậy làm chỗ dựa, hội Thánh Kiếm trở thành nơi cực kỳ thích hợp cho những người chơi tự do.

Chỉ vài giờ sau, đơn xin gia nhập của hội Thánh Kiếm đã dài hơn mấy trăm trang, buộc Thanh Ca phải nhắc đi nhắc lại về ngưỡng cửa để gia nhập hội. Tuy nhiên, điều này cũng không ngăn được sự nhiệt tình của những người chơi. Mấy bang hội giàu có khác ghen tị đến đỏ cả mắt.

Anker đang tổ chức "fan meeting" tại đây thì đột nhiên kênh tin nhắn riêng sáng lên, đó là tin nhắn từ Trọc Đầu.

Trọc Đầu: Thầy ơi...

Anker trả lời: Tình hình của anh sao rồi?

Trọc Đầu: Bọn tôi xem phát sóng trực tiếp về thầy rồi. Bạn gái tôi bị người của hội Sơn Thủy chặn vài lần tại điểm hồi sinh, vốn không kìm nén được nỗi ấm ức nhưng sau khi xem buổi phát sáng thì tâm trạng tốt lên không ít, một lúc ăn luôn ba chén cơm.

Anker: ...

Không thể nói trong lòng Trọc Đầu không thấy cảm động, anh ta vốn cho rằng Anker cùng lắm sẽ chỉ đi tìm hội Sơn Thủy gây phiền phức, không nghĩ thầy của mình lại dũng mãnh như vậy, một mình lật đổ nguyên cả hang ổ của hội Sơn Thủy, trực tiếp biến một hội giàu có nổi tiếng lâu rồi thành trạng thái "Không thể gặp lại".

Ngoài sự ngưỡng mộ, Trọc Đầu cũng thấy cảm động không kể xiết. Dù sao người đàn ông khoa tự nhiên cũng không thể nịnh nọt giống những người khác nên anh ta âm thầm quyết định sau này nhất định phải cố gắng khổ luyện ma pháp, đấu tranh anh dũng cho thầy của mình!

Trọc Đầu: Nếu tôi không có bạn gái thì chỉ cần lần Trùng Quan giận dữ vì hồng nhan* này của thầy là tôi chắc chắn sẽ lấy thân báo đáp rồi.

*câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh.

Anke suy nghĩ một lát, cậu còn thật sự xem xét khả năng của việc này: Không, trông anh quá bình thường.

Trọc Đầu: ?

Anh ta cực kỳ không cam lòng: Tôi ít nhiều gì cũng là hotboy trong trường đó.

Anker: Ít nhất cũng phải đẹp trai như ta.

Trọc Đầu nghĩ chắc sẽ khó lắm, với bộ mặt như thế thầy vào giới giải trí còn được. Đa số người chơi game đều là kiểu tử trạch*, người nhìn được như gấu trúc còn ít.

*Tử trạch là một thuật ngữ hiện đại, dùng để chỉ một số otaku hoặc otaku. Nghĩa gốc dùng để chỉ những người nghiện hoạt hình, thuật ngữ xúc phạm, đồng nghĩa với "otaku".

Trọc Đầu: tôi thấy sư đệ Roland rất đẹp trai đó.

Điều này đúng. Ngay cả dưới góc độ của một trai thẳng như Trọc Đầu, anh ta cũng phải thừa nhận rằng Roland là một trong số những người đàn ông đẹp trai nhất mà anh ta từng thấy. Roland và Anker đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi, hiện tại, lầu couple của Anker và Roland vẫn còn đứng rất cao trên diễn đàn.

Anker: Đúng thật nhưng tên đó có người yêu rồi, haizz.

Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, Đại Ma đạo sư bọn họ vẫn phải có chút tiết tháo này.

Sau một hồi trò chuyện, Trọc Đầu nói rằng hai ngày nữa anh ta sẽ online và luyện cấp cùng Anker, sau đó lại tiếp tục bồi bạn gái.

Chuyện của hội Sơn Thủy tạm thời hạ màn, Anker nhớ ra cậu vẫn còn việc khác phải làm.

Cậu mở kênh trò chuyện riêng và gửi tin nhắn cho Bong bóng xanh.

Anker: Cậu có đó không?

Ở phía bên kia của cuộc trò chuyện riêng, khung trò chuyện của Bong bóng xanh liên tục sáng lên dòng [đang nhập], trông cậu ta có vẻ lo lắng không yên, sau hai giây mới trả lời.

Bong bóng xanh: Cứu tôi!

Bong bóng xanh: Đại lão!

Bong bóng xanh: Úi, đại lão, tôi ở!

Việc gõ sai ba lần liên tiếp cũng đủ chứng minh hiện tại tâm trạng của Bong bóng xanh đang kích động đến nhường nào.

Trên thực tế, ngay từ lúc nhận được tin nhắn từ Anker, Bong bóng xanh đã nhảy dựng lên rồi gào khóc: "Vãi, Anker gửi tin nhắn cho tôi!"

Bong Bóng Xanh nói xong, những người đồng đội vẫn đang luyện cấp xung quanh quái cũng không thèm đánh, nhanh chóng vây quanh cậu ta.

"Thật hả, thật hả cho tui xem với?"

"Ngạc nhiên chưa, cậu thật sự không nói xạo à?"

"Sao hai người quen biết nhau được vậy? Cho tôi làm quen đại lão ké với!"

Trước đây, Bong bóng xanh cũng từng nhắn tin với Anker, chẳng qua Anker lúc đó với Anker bây giờ hoàn toàn khác xa nhau.

Sự chênh lệch đó giống với việc vốn chỉ là đang trò chuyện với một người nổi tiếng trên Internet, nhưng sau nửa ngày, bản thân phát hiện ra rằng người nổi tiếng trên Internet đang trò chuyện với mình đột nhiên xuất hiện trên CCTV, và biến thành một siêu sao quốc tế - không cùng đẳng cấp.

Anker: Khi nào mấy cậu rảnh?

Bong Bóng Xanh: Lúc nào cũng được! Tùy cậu hết! Lúc nào tôi cũng rảnh!!

Anker: "..."

Cậu cảm thấy rằng người chơi đầu bên kia có vẻ hơi nhiệt tình quá mức.

Anker ngập ngừng trả lời: Vậy giờ ta đến gặp cậu?

Bong Bóng Xanh: Nhanh vậy sao?! Tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.

Anker: ?

Ta chỉ tìm cậu đi làm nhiệm vụ chung, sao tự dưng làm giống như ta tìm cậu đi hẹn hò vậy...
Cậu bắt đầu ngẫm nghĩ xem trước đây bản thân có nói sai điều gì khiến Bong bóng xanh có sự hiểu lầm kỳ lạ như vậy không.

Bên kia, Bong bóng xanh nhanh chóng gửi tọa độ, sau đó quay sang đồng đội nói: "Đại lão Anker muốn tới tìm tôi, ôi, không còn cách nào nữa. Quan hệ bọn tôi tốt lắm, các cậu có muốn tôi giúp xin chữ ký không?"

Giọng điệu đắc ý còn mang theo chút ngạo mạng.

Các đồng đội: "..."

Cậu ta thật sự rất thiếu đánh đó.

"Cậu muốn đi làm nhiệm vụ hả?"

Thanh Ca tò mò hỏi.

"Đúng vậy." Anker gật đầu: "Đó là nhiệm về tộc Orc trên núi, ta có một số điều muốn xác nhận ở đó."

"Cho tôi đi chung đi." Thanh Ca xung phong.

Nhiệm vụ mà Anker phải tự mình đi xa làm thì không thể là nhiệm vụ cấp thấp được đúng không? Không chừng bản thân cũng có thể được thơm lây, nhân tiện cùng nhau lên thông báo gì gì đó của hệ thống.

Anker gật đầu, cũng không từ chối.

Thanh Ca lần này mang theo hơn một trăm người, đương nhiên không thể mang theo tất cả, như vậy sẽ quá gây chú ý. Vậy nên hắn chỉ mang theo bảy, tám người ưu tú trong hội, trong đó bao gồm cả những người đã từng chiến đấu với Anker trước đây trong hang Nhện là Giương cung bắn đại bàng và Gai độc.

Hắn không dẫn theo Lâm Vãn Vãn.

Nhắc đến người tên Lâm Vãn Vãn, Thanh Ca cũng không tìm được manh mối nào. Từ sau lần đi phó bản hang Nhện đó, Lâm Vãn Vãn dần trở nên xa cách nhóm của họ, có mấy lần Thanh Ca muốn nói chuyện với cô thì Lâm Vãn Vãn đều lấy cớ có việc để từ chối.

Mặc dù Lâm Vãn Vãn không hoạt động cùng bọn họ nhưng có vẻ như cô vẫn đang khá ổn. Dường như bên cạnh cô có cao nhân nào đó chỉ điểm cho nên sau một khoảng thời gian trình độ ma pháp của cô tăng vọt lên đáng kể rồi còn học theo Anker, lên diễn đàn đăng một ít bài giảng giải.

Chẳng qua đằng trước còn có một người quá nổi bật, bài đăng của cô cũng chẳng gây được tiếng vang gì. Bài đăng giảng giải của Lâm Vãn Vãn không dễ hiểu như bài của Anker, giọng điệu già cỗi như một ông cụ bảy mươi tuổi, bên trong có đủ loại từ ngữ chuyên ngành tối nghĩa, còn khó hiểu hơn cả luận án tiến sĩ.

Thậm chí còn làm Thanh Ca có hơi nghi ngờ bài này có phải do Lâm Vãn Vãn tự đăng hay không.

Việc này không nên chậm trễ, Anker đưa Thanh Ca và những người khác lên đường ngay lập tức, hướng đến tọa độ mà Bong bóng xanh đã gửi.

Vị trí của Bong bóng xanh không xa nhưng đi đến cũng phải mất vài giờ, Anker không muốn lãng phí thời gian đi đường nên quyết định trực tiếp ngồi Truyền tống trận đến đó.

Lại tới trước mặt thủ vệ công chính nghiêm minh của Truyền tống trận, người thủ vệ mặc nón giáp sắt vẻ mặt không cảm xúc nhìn đám người đông đảo trước mặt, vươn tay: "Phí truyền tống."

Để tăng độ thiện cảm với Anker, Thanh Ca hào phóng tiến lên một bước: "Để tôi, để tôi."

Dứt lời, hắn nhìn về phía thủ vệ cao lớn, báo lại tọa độ, làm ra vẻ mặt phú nhị đại phung phí tiền bạc: "Bọn tôi tổng cộng có mười một người. Bao cả phòng thì tốn bao nhiêu tiền?"

Mắt thủ vệ nhìn thẳng: "Sáu đồng vàng."

Thanh Ca: "..."

Ông đi ăn cướp hả?!

Các thành viên trong hội và đại lão còn đang quan sát bên cạnh, câu nói "Tôi không có nhiều tiền như vậy" trong miệng Thanh Ca vẫn phải nuốt trở lại bụng, hắn lặng lẽ nghiêng người về phía thủ vệ: "Đại ca, thương lượng chút đi, có thể rẻ hơn không? Sau này tôi sẽ đem nhiều người đến chiếu cố việc làm ăn của anh ha?"

Tai của Anker rất nhạy, khi những lời nói của Thanh Ca lọt vào tai cậu, cậu trực tiếp hổ khu chấn động*.

Hổ khu chấn động (虎躯一震.): Điều này thường có nghĩa là nhân vật chính sử dụng các kỹ năng đặc trưng của nhân vật chính để nâng cao động lực của bản thân, ép buộc tinh thần lên người khác, khiến người khác khuất phục, hoặc khiến nữ chính bị sốc và đem lòng yêu nhân vật chính.

Tốt lắm, cơ hội làm màu của ta lại đến rồi !!

Thủ vệ liếc Thanh Ca một cái, lớn tiếng nói: "Chúng tôi không cho ghi nợ!"

Thanh Ca chỉ còn nghe được âm thanh ù ù bên tai

Đậu, ông có cần lớn tiếng như vậy không!

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đồng đội bên cạnh, Thanh Ca kiên trì thử thăm dò các thành viên trong hội: "Nếu không thì...AA?"

Còn chưa dứt lời, hai ngón tay mảnh khảnh cầm một tấm phiếu vàng ánh cam rực rỡ đưa tới trước mặt Thanh Ca.

Anker gợi lên một nụ cười tà mị điên cuồng, ngay cả góc độ khóe miệng cũng được tính toán cẩn thận: "Để ta."

Ánh mắt Thanh Ca lộ ra sự sùng bái, các thành viên của hội Thánh Kiếm xung quanh cũng đều nhịn không được phát ra âm thanh kinh ngạc, không kìm lòng nổi mà vỗ tay: "Bốp bốp bốp..."

Quả nhiên vẫn là đại lão trâu bò!

Giữa những tràng pháo tay giòn giã, âm thanh đinh tai nhức óc của thủ vệ Truyền tống trận vang lên như giáng một gậy vào đầu, trong nháy mắt lấn át toàn bộ tiếng vỗ tay:

"Không có tiền lẻ...!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro