Chương 29
Phiếu vàng quá lớn nên bất đắc dĩ Anker chỉ có thể đi đến cửa hàng lớn nhất trong trấn để đổi tiền lẻ.
Dù sao thì đây cũng chỉ là một cái trấn nhỏ xa xôi, vật giá nơi này rất thấp, cầm phiếu vàng mà không thể tiêu được làm người luôn sống ở Kinh đô từ lúc đi học ma pháp cho tới nay như Anker không thể thích ứng nổi.
Thanh Ca và thành viên của hội Thánh Kiếm đều là lần đầu ngồi truyền tống trận, ai nấy cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên xem xét truyền tống trận.
Anker đen mặt đưa sáu đồng vàng cho thủ vệ của truyền thống trận.
Thủ vệ truyền tống trận nhận lấy rồi gằn họng hô to: "Ngồi cho chắc!!"
Vừa dứt lời, hắn ta khởi động truyền tống trận, ánh sáng của ma pháp không gian hiện lên, đám người Anker lập tức biến mất ở truyền tống trận trước những ánh mắt tò mò của những người chơi xung quanh.
Trong một trấn khác, Bong bóng xanh đang thêm mắm thêm muối phổi phồng quá trình bản thân quen biết Anker với đồng đội, nhìn truyền tống trận trước mặt chậm rãi sáng lên, cậu ta lập tức phấn chấn tinh thần: "Đại lão tới!"
Trong truyền tống trận từ từ xuất hiện hình ảnh của một đám người.
Giữa một đám người cao lớn, uy mãnh nghề cận chiến, thân hình của Anker phá lệ trông khá nhỏ gầy, tựa như một học sinh trung học trí thức trà trộn vào trong một đội ngũ, bang nhóm *** nào đó, khí chất cực kỳ không hợp nhau.
Cậu khoác mũ trùm đầu của áo choàng ma pháp lên, chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ, thanh thoát nhưng đám người Bong bóng xanh vẫn lập tức nhận ra được Anker từ trong đám đông.
"Đại lão!"
Bong bóng xanh đưa đồng đội đến gặp bọn họ, bày ra vẻ mặt tươi cười nhiệt tình nhất của bản thân từ trước đến nay.
Anker hơi ngẩng đầu, nhìn thấy mặt của Bong bóng xanh.
Sau đó cơ thể cậu đông cứng trong chốc lát.
Mười phút sau.
"Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi cũng đã sớm chuẩn bị rồi." - Bong bong xanh nói. "Cấp bậc phổ biến của quái vật ở núi Lang Thủ đều từ cấp 8 trở lên, chúng tôi chỉ mới thăm dò bên ngoài một vòng, không dám đi vào quá sâu, có khi thâm nhập thêm một chút cấp của quái vật sẽ vượt qua cấp 10."
"Dù sao chúng ta cũng có đại lão Anker, cơ bản là thiếu..." Bong bóng xanh vừa nói vừa nhìn về phía Anker. Nhưng cậu ta kinh ngạc phát hiện Anker cơ bản đang không hề chuyên tâm nghe cậu ta nói mà lại dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm mặt mình.
"...Sợ hãi ghê. Đại lão cậu sao vậy? Bong bóng xanh thấy kỳ lạ mà vươn tay vẫy vẫy trước mặt Anker.
Anker lại nhìn cậu ta hai giây, giọng cậu đều đều mà lại mang theo chút do dự: "...Cậu có phải là chủ kênh video douyin không?"
Mặt Bong bóng xanh cực kỳ sung sướng: "Đại lão có xem video của tôi rồi hả?! Ahaha, không dám giấu cậu, thật ra tôi cũng xem như hơi nổi nổi, có một ít fan nhưng so sánh với đại lão vẫn kém xa lắm hahahaha."
Bong bong xanh không hề nói quá, trong hiện thực cậu ta thật sự là một anh chàng đẹp trai và còn là một chủ kênh về nhan sắc có chút danh tiếng, fan nữ không hề ít. Nghe thấy Anker có biết mình, Bong bóng xanh hơi được sủng mà lo.
"..."
Khóe miệng Anker nhếch lên, không nói gì tiếp.
Tên này...chẳng phải là cái tên đáng ghét đã chửi cậu ở trên mạng đó hả!!
Anker nhớ rõ cái đêm cực kỳ nhục nhã với Đại Ma đạo sư như cậu...Cậu gửi một câu "Có thể làm bạn trai ta không?, rồi bị tên Bong bóng xanh này truy đuổi mắng nhiếc suốt ba tiếng đồng hồ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Sao thế?" - Bong bóng xanh gãi đầu, cậu ta nhận ra có điều gì đó không ổn từ biểu hiện bực bội và uất ức của Anker.
Anker nghiến răng nói ra vài chữ: "...Không có gì, chúng ta xuất phát thôi."
Tức thật nhưng vẫn phải giữ nguyên nụ cười.
...
Núi Lang Thủ.
"Chính là chỗ này." Bong bóng xanh dừng chân, chỉ vào rừng cây sâu thẳm bên trong.
Núi Lang Thủ nổi tiếng vì hình dạng toàn bộ ngọn núi trong giống một cái đầu sói, nơi này hàng năm bị ma vật chiếm cứ, trừ ngẫu nhiên có vài nhà thám hiểm đến đây thám hiểm thì ngày thường rất ít ai đặt chân đến.
Anker nhắm mắt lại, tinh thần lực khổng lồ tràn ra ngoài, hướng vào bên trong khu rừng trên núi Lang Thủ mà tìm kiếm.
Không phát hiện được khí tức của tinh linh hắc ám.
"Đi vào bên trong xem thử." Anker suy nghĩ rồi dẫn đầu đi vào trong.
Đám người Thanh Ca vội vàng đuổi theo.
Tuy thực lực của Anker cách xa những người chơi trước mặt nhưng Thanh Ca vẫn tuân theo quy tắc cũ của việc luyện cấp. Các người chơi nghề cận chiến có lực phòng thủ cao bảo vệ Anker và đội ngũ máu thấp bên trong đội hình, còn những Thích khách giỏi về truy tìm và trinh sát thì đi ở phía trước để mở đường.
Trong rừng này đâu đâu cũng toàn là cây cối cao đến mức như muốn che trời, ngẩng đầu lên chỉ toàn thấy những tán cây không ngớt, ánh mắt trời thưa thớt từ kẽ hở rọi xuống, lờ mờ soi sáng con đường phía trước.
"Răng rắc răng rắc..."
"Răng rắc răng rắc..."
Mọi thứ đều im ắng, chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân đi tới của bọn họ. Cũng bởi vì bốn phía yên tĩnh như vậy, trái lại còn khiến mọi người cảm thấy cực kỳ áp lực. Khu rừng hai bên tối và sâu, tựa như ngay sau đó sẽ có một con ma vật đáng sợ nào đó lao đến cắn đứt yết hầu của bọn họ.
Ngay giữa bầu không khí yên tĩnh, Thích khách đằng trước phát ra báo động: "Phía trước có một đám quái hoang!"
Đám người Thanh Ca nghe vậy thì rùng mình, nhao nhao cầm vũ khí trong tay.
"Răng rắc răng rắc..."
"Răng rắc răng rắc..."
Không khí nghiêm túc, căng thẳng, từ lúc bắt đầu đi vào núi vẫn luôn vang lên âm thanh răng rắc như hình với bóng, tựa như một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng đám người Thanh Ca, khiến trái tim của bọn họ cũng vô thức nhảy lên theo loại âm thanh quái dị này.
Thanh Ca cuối cùng không nhịn được, khóe miệng hắn run rẩy một chút, nói với Anker: "Cậu ngừng ăn đi..."
Vẻ mặt Anker ngoan ngoãn: "Hả?"
Ở trong bầu không khí nghiêm túc và căng thẳng này, Anker đứng trong vòng bảo hộ mà những người chơi khác tạo thành, từ lúc bắt đầu tiến vào trong, không biết cậu lấy ở đâu ra một túi bánh quy mua trên trấn rồi cứ nhai răng rắc, răng rắc.
Giống một cậu nhóc học sinh tiểu học đi chơi xuân.
Thanh Ca mệt mỏi đỡ trán.
Rõ ràng cái bản đồ này toàn là quái cấp cao, trong lòng hắn tưởng tượng ra một đợt căng thẳng mạo hiểm kích thích, thế mà phong cách của tên nhóc Anker này không ăn khớp tí nào!
"Grào!!"
Cùng với bóng dáng của người chơi nghề Thích khách đi trước dò đường, một vài tiếng thú rồng lần lượt truyền đến. Một lát sau, trong tầm nhìn của bọn họ xuất hiện bảy, tám thân hình quái vật rất lớn. Nhìn sơ qua có điểm giống chó sói, cao chừng ba, bốn mét, lông nó màu đỏ thẫm, trên lưng mọc đầy chi chít những gai xương.
Sói xương đỏ: Quái hoang cấp 9.
Nhìn đám quái vật khổng lồ dữ tợn trước mặt, Thanh Ca thầm nghĩ cuối cùng cũng có cảm giác giống như đi thám hiểm rồi, tay hắn nắm chặt kiếm dài: "Chiến sĩ khiên lên trước, Mục sư chuẩn bị bơm máu, Cung sư và Kiếm sĩ xuất chiến cùng tôi, không cần phải đến gần quái vật quá. Thích khách dụ vài con quái hoang trước mặt đi đi, để lại ba con là được, tụi mình xử lý từng đám."
Hắn chỉ huy đâu vào đấy, chắc chắn là kinh nghiệm rất phong phú. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bố trí ổn hết vị trí và chiến thuật, ngay cả Bong bóng xanh và bạn của cậu ta cũng bị Thanh Ca chỉ huy nốt.
Mắt Bong bóng xanh lộ vẻ khâm phục, đây đúng là tâm thái gặp nguy không loạn, chỉ huy rồi phân công hợp lý như vậy, không hổ danh là hội trưởng của hội Thánh kiếm!
Trong nhất thời, sĩ khí của mọi người tăng lên rất nhiều.
Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ mà Thanh Ca giao phó, Anker đứng giữa đội ngũ, nghiêng đầu, nhẫn làm phép trên tay cậu chợt lóe một tia sáng.
"Ầm!" "Ầm!"
Bốn, năm viên lửa sao băng cực lớn từ trên trời rơi xuống, mang theo ánh sáng và khí thế làm chấn động lòng người. Chúng hung hăng rơi xuống, bụi mù và sóng xung kích khiến mọi người chịu không được mà phải dùng tay che mắt.
Bụi mù tan đi, mặt đất đằng trước hiện ra một vài hố bị cháy đen, đám sói xương đỏ muốn xông đến giờ đã bán sống bán chết mà ngã trên mặt đất, thỉnh thoảng lại co giật.
Thanh Ca: "..."
Anker hừ lạnh một tiếng: "Thứ ma vật hèn hạ mà cũng dám ở trước mặt Ma pháp sư ta đây múa rìu qua mắt thợ, đúng là bất chấp không sợ chết mà."
Cậu vừa nói vừa lén ngó trộm đám người Bong bóng xanh.
Quả nhiên Bong bóng xanh và đồng đội của cậu ta há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin, nhìn Anker bằng một ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Mắt thấy chiếc nhẫn làm phép trong tay Anker lại sáng lên, Thanh Ca vội vàng ngăn cậu lại: "Chờ chút, chờ chút..."
An Kha: "?"
Ai quấy rầy ta làm màu đó?
Thanh Ca nói: "Tôi biết ngài lợi hại nhưng mấy con quái nhỏ này không cần phiền ngài phải ra tay đâu, tốt xấu gì cũng cho bọn tôi có cơ hội thể hiện chút chứ..."
Nếu không thì trông bọn họ ngốc lắm.
Anker tiếc nuối buông tay: "Được rồi."
Được Anker cho phép thì cuối cùng mọi người cũng có chút cảm giác chơi game, chính thức bắt đầu đánh quái.
Tuy rằng sói xương đỏ chỉ là một con quái cấp 9 bình thường nhưng vẫn vô cùng khó khăn. Trong đội cao nhất là cấp 7 nên vẫn rất khó giải quyết.
Nếu so sánh với lần ở hang nhện trước đó, Thanh Ca và đội của hắn rõ ràng đã thuần thục hơn nhiều, đặc biệt Thanh Ca là Kiếm sĩ có thêm chiếc nhẫn mà Anker bán cho, lúc này hắn đã có thể sử dụng được kiếm thuật bậc 2.
Nghề Kiếm sĩ có hai nhánh, một loại dùng kiếm dài to, tấn công diện rộng, đi theo dạng tổng sát thương cuối cùng, khả năng sát thương đơn còn mạnh hơn nữa. Loại còn lại là dùng kiếm nhẹ, lưỡi kiếm thon dài, linh hoạt như rắn, có thể phối hợp với thân pháp đánh ra những đòn tấn công cực kỳ hoa lệ.
Thanh Ca đi theo loại sau, kiếm dài trong tay hắn liên tục công kích, đan chéo vào nhau tạo thành một lưới kiếm dày đặc. Hắn tương đối thành thạo loại kiếm thuật cấp 2 "Kiếm thuật xé gió" này, sát thương tạo ra không hề tầm thường.
Dưới sự tấn công liên tục của Thanh Ca, trên người sói xương đỏ vỡ ra các miệng máu, để lộ bộ xương trắng như tuyết. Nó đau đớn hét lớn một tiếng, muốn cắn người Kiếm sĩ trước mặt thì Thanh Ca lại nhanh nhẹn né đi.
Theo sau là những Chiến sĩ khiên dựng một tấm khiên lớn trước mặt rồi sử dụng kỹ năng trào phúng để thu hút sự chú ý của sói xương đỏ trong một khoảng thời gian ngắn. Tiếp đó là những mũi tên của Cung thủ bay từ trên không ghim thẳng vào giữa mày của đám soi.
So với bên Thanh Ca được huấn luyện bài bản, thành thạo xử lý đám sói xương đỏ thì bên phía Bong bóng xanh trông có vẻ rất luống cuống. Bọn họ chỉ là một đám người chơi tự do, bởi vì nhiệm vụ nên mới tạm thời tụ tập lại nên không có sự ăn ý phối hợp. Không chỉ đội hình trông rất loạn mà ngay cả người vốn là tanker cũng không hề có ý thức chắn đòn cho nghề máu yếu, mạnh ai nấy đánh, tình hình trông rất hỗn loạn.
Cuối cùng vẫn là bên phía Thanh Ca giải quyết xong sói xương đỏ rồi mới đến giải vây cho bọn họ.
Tuy đánh khá chậm nhưng có Thanh Ca chỉ huy cuộc tấn công nên không xuất hiện thương vong. Huống chi còn có Anker ở bên cạnh quan sát, một khi lượng máu của người nào đó đến mức nguy cấp mà không kịp trị liệu thì Anker sẽ thi triển thuật Thủy liệu nâng lượng máu lên.
Mười lăm phút sau, con sói xương đỏ cuối cùng ngã xuống, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Bong bóng xanh thầm cảm thán, quả nhiên vẫn có khoảng cách giữa người chơi tự do và người chơi chuyên nghiệp. Lần đầu đến đây, một con sói xương đỏ bọn họ cũng không giải quyết nổi, giờ đám người Anker đến, đánh quái dễ như chơi.
Xem ra nhiệm vụ lần này có hy vọng thành công rất cao!!
Là một trong số ít người chơi trong đội học được thuật Thu thập, Bong bóng xanh xung phong nhận việc đi lên thu thập xác của sói xương đỏ. Những người khác đứng tại chỗ hồi phục, chờ tiếp viện đến rồi mới xuất phát tiếp.
"Đây là cái gì?"
Bong bóng xanh đang hì hục lột da sói thì bỗng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Mọi người đều nhìn về phía cậu ta, phát hiện trong tay Bong bóng xanh có một cây nấm trông khá quỷ dị, sặc sỡ bảy màu, thoạt nhìn giống kiểu vừa ăn vào là chết cứng luôn.
Anker có vốn kiến thức sâu rộng, liếc mắt một cái là biết ngay.
"Đó là nấm Tilya, có thể xem như là một loại thực vật ma pháp khá hiếm gặp."
Mắt Bong bóng xanh sáng lên: "Hiếm gặp? Rất đáng giả phải không?"
Anker nhìn cậu ta rồi lộ ra một nụ cười xấu xa: "Đáng giá ý hả, không phải đâu, chỉ vì nó không có tí giá trị gì thôi, cũng không làm vật liệu ma pháp được, nhưng nó có một đặc điểm."
"Đặc điểm gì?"
"Cực kỳ cay."
Anker vừa dứt lời, Bong bóng xanh đồng thời cảm thấy kì lạ, cái tay đang cầm nấm Tilya đột nhiên cực kỳ nóng rát, giống như cái tay tự dưng có vị giác rồi một phát ăn hết một nắm ớt siêu cay.
"Á!!"
Bong bóng xanh như bị điện giật mà ném nấm Tilya lên mặt đất, thổi thổi cánh tay của bản thân mà lại không có chút tác dụng nào, cảm giác nóng rát vẫn luẩn quẩn trên tay: "Tay tôi cay quá!! Làm sao bây giờ? Có cách gì làm tay đỡ cay không?"
Kiến thức của Anker sâu rộng như vậy, chắc hẳn là biết rồi.
Mặt Anker không cảm xúc: "Có á, cậu thử dụi mắt xem."
Bong bóng xanh thầm hiểu: "Nước mắt có thể giải cay hả? Thế giới ma pháp thần kỳ thiệt!"
Vừa dứt lời, cậu ta nâng tay lên dụi mắt một cái.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết lớn hơn nữa vang vọng khắp khu rừng.
Anker chậm rì rì nói: "Làm vậy là cậu không rảnh lo cái tay nữa đó."
Thanh Ca: "..."
Hắn hoảng hốt cảm thấy trên đỉnh đầu Anker dường như mọc ra hai cái sừng.
Cậu đúng là một tiểu ác ma mà...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro