Chương 32
"Ầm ầm ầm —"
Thần Điện rung chuyển dữ dội, thậm chí cả không gian cũng bắt đầu rung chuyển!
Viên ngọc hiến tế hắc ám trong tay Anker đột nhiên bùng lên ánh sáng đen, trong phút chốc phá vỡ giới hạn ma pháp do Anker đặt ra. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì viên ngọc màu đen trong tay đã tách khỏi tay cậu và phóng thẳng lên trời, dùng tốc độ cực nhanh bay vào Thần Điện!
Nguy rồi.
Lòng Anker bỗng nhảy dựng lên.
Trong giây tiếp theo, một lực hút mạnh mẽ từ linh hồn truyền ra từ trong Thần Điện, trong thế giới vật chất không hề có động tĩnh, thậm chí còn không có nổi một ngọn gió nhưng Anker có thể cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ đang lôi kéo tinh thần lực của cậu!
Những Orc vốn đã bình tĩnh trở lại đột nhiên như bị kích thích bởi một thứ gì đó, chúng lấy tay ôm đầu, kêu lên những tiếng đau đớn, những tiếng than khóc nối đuôi nhau vang vọng khắp núi rừng, khắp cả một vùng trời!
Ngay cả Thanh Ca và những người khác ở đằng xa cũng ôm đầu đau đớn giống như đám Orc vậy.
"Anker!!"
Giọng nói của Thanh Ca có hơi biến dạng, cậu cảm thấy bản thân như một chiếc thuyền buồm đang lung lay sắp đổ trên biển, lực hút cực lớn đang lôi kéo linh hồn cậu, khiến cậu không thể nào phản kháng.
Ánh mắt Anker lộ ra vẻ nghiêm nghị, quay đầu lại đối mặt với Thần Điện đơn sơ, nói ra một ít âm tiết cổ xưa, sau đó một lượng lớn ma lực tụ lại, lửa địa ngục màu đen thiêu đốt hướng về phía Thần Điện!
Điều đáng ngạc nhiên là Thần Điện tưởng chừng như yếu ớt kia lại không hề bị dịch chuyển, lửa địa ngục trực tiếp bị Thần Điện nuốt chửng, Anker không từ bỏ mà tiếp tục tung thêm vài ma pháp nhưng vẫn vô dụng.
Nghi thức ma pháp!
Anker nghiến răng chống lại sự bào mòn của lực hút khổng lồ kia.
Nghi thức ma pháp này quá cổ xưa và cũng quá ít người biết, đây là điểm mù về kiến thức của cậu. Cậu hoàn toàn không nghiên cứu gì về loại ma pháp này và cũng không biết làm thế nào để chiến đấu với nó.
Lực hút ngày càng mạnh và Anker cũng chỉ có thể nhanh chóng thu nhỏ tinh thần lực vốn đang triển khai, ngưng kết nó thành một tấm lá chắn mới miễn cưỡng bảo vệ tinh thần lực của mình khỏi bị cuốn đi.
Nhưng những người khác lại không may mắn như vậy.
Dưới lực hút khổng lồ này, Thanh Ca kinh hãi nhìn thanh đấu khí của mình đang giảm xuống nhanh chóng. Sau khi nó giảm xuống 0, thanh máu bắt đầu giảm. Hắn còn chưa kịp uống thuốc thì đám người phía sau đã biến thành ánh sáng trắng hồi sinh!
Người chơi đến với thế giới này thông qua một "cái kén", nơi chỉ có hình chiếu của họ hiện diện và linh hồn của họ vẫn ở trên Trái Đất. Dù nghi thức ma pháp có mạnh đến đâu cũng không thể trực tiếp vượt qua rào cản của thế giới mà hút đi linh hồn của những người chơi trên Trái Đất.
Người chơi có thể may mắn thoát nạn nhưng Orc thì không. Dưới những tiếng khóc dữ dội, hết lũ Orc này đến lũ Orc khác ngã xuống như đang cắt lúa mì. Trong tầm nhìn tinh thần của Anker, có thể nhìn thấy những linh hồn trong suốt bay ra từ trên đỉnh đầu đám Orc và sau đó bị Thần Điện hút lấy, cứ vậy nuốt chửng!
Ba giây sau, toàn bộ chỉ còn mỗi Anke sống sót.
Ngay khi Anker đang chật vật chống lại lực hút khổng lồ của Thần Điện, trong tích tắc, lực hút kia đột ngột biến mất và trước khi Anker kịp quay lại, Thần Điện trước mặt cậu đã bùng lên một vầng sáng đen!
"Đùng —"
"Lạo xạo —"
Khắp chiến trường vốn ồn ào đầy áp xác của lũ Orc và trong không gian im lặng, âm thanh của thứ gì đó vỡ tan đặc biệt chói tai.
Bỗng Anker nhìn lên, Thần Điện trước mặt đột nhiên sụp đổ, chỉ còn một bức tượng đá sừng sững ở đó.
Bức tượng đá đang nứt ra như thể có thứ gì đó đang nở trứng và mặc dù khuôn mặt của nó đầy những vết nứt, Anker vẫn ngay lập tức nhận ra khuôn mặt của bức tượng.
Đó là mặt của Landis.
Cuối cùng, những mảnh vỡ trên bề mặt tượng đá "lộp động" rơi xuống, lộ ra lớp da bên trong.
Bên trong tượng đá lại ẩn chứa một người!
Anker nhìn chằm chằm vào bức tượng đá trước mặt, cơn bão ma pháp xung quanh cậu lại nổi lên và các nguyên tố ma pháp trong toàn bộ không gian đều hội tụ lại ở đây. Chiếc áo choàng ma pháp màu vàng đen của cậu phấp phới trong không khí như một lá cờ trong gió.
Trong hư không, một tiếng thở dài đầy thỏa mãn như vừa duỗi người sau khi ăn uống xong, giọng điệu thoải mái và lười biếng truyền đến tai Anker
Khói bụi bị gió lốc thổi bay, từ trong vụn đá văng khắp nơi xuất hiện bóng dáng một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Đó là một người đàn ông đẹp trai tựa như một vị thần.
Anh có đôi mắt màu xanh biển giống với vị thần Siren thần thoại cai quản đại dương đầy lòng trắc ẩn và thần tính. Cơ thể trần trụi, từng miếng da, thớ thịt của người đàn ông dường như được chạm khắc tỉ mỉ, tỉ lệ vàng hoàn hảo đầy thần thánh và uy nghiêm, đủ để khiến bất cứ người phàm nào cũng tình nguyện quỳ xuống.
Landis chậm rãi bước ra khỏi đống đổ nát của Thần Điện, theo bước chân anh, những vụn đá xung quanh bay lên rồi tranh nhau bám vào người đàn ông. Một lúc sau, nó biến thành một chiếc áo choàng nhung màu xanh tuyệt đẹp.
"Hửm?"
Người đàn ông bước ra khỏi đống đổ nát của Thần Điện và nhìn thấy cậu thiếu niên mặc áo choàng ma pháp màu đen đang đứng trước mặt mình.
Đôi mắt thiếu niên tràn đầy sự tức giận và đan xen vào đó là những cảm xúc phức tạp như không thể tin, ngờ vực, bàng hoàng, bi thương, cơn lốc ma pháp trên người cậu càng lúc càng bùng cháy dữ dội.
"Landis!!!"
"Là em, Anker."
Landis nheo mắt rồi nở một nụ cười ấm áp.
Anh cứ như không hề nhìn thấy khắp núi đồi xung quanh mình toàn là xác chết, cũng không hề ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Anh giống như một vị thần sinh ra từ biển xác chết và máu, giọng nói tự nhiên, thân thiết mà chào Anker.
"Lâu rồi không gặp."
Anker ánh mắt lạnh đi.
"Anh có biết bản thân đang làm gì không?"
"Anh sống lại rồi."
Landis cười toe toét, gương mặt đẹp trai cao cao tại thượng* như thể anh không ở trần gian.
Cao cao tại thượng(高高在上): là nói đến vị trí cao, tôn quý trong xã hội. Cụm từ này dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới, lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn tỏ thái độ khinh thường người khác.
"Lâu rồi không gặp...em không nhớ anh à?"
Landis đi về phía Anker, nhắm mắt làm ngơ trước gió lốc ma lực nồng đậm xung quanh, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Anker: "Nhìn xem, anh vừa sống lại, được sống trong thế giới tuyệt vời này tốt biết bao ha?"
Anh vuốt một lọn tóc của Anker lên như đang ngửi một đóa hồng mỏng manh nở vào buổi sáng: "Chúng ta có thể ở bên nhau như lúc xưa rồi."
Ánh mặt lạnh lẽo của Anker nhìn chằm chằm anh.
Mắt Landis chan chứa chan ý cười dịu dàng mà nhìn thẳng vào mắt Anker.
"..."
Một lúc sau, ánh mắt Anker dịu đi, cậu bước tới vòng tay ôm eo Landis: "Ta đã nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa..."
Landis vỗ đầu cậu đầy trìu mến: "Làm sao vậy được? Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi".
"Vậy sau này anh có dự tính gì không?"
Giọng điệu Anker quyến luyến giống như một chú chim non trở về tổ, cực kỳ dịu dàng.
Landis vòng tay qua vai cậu, giọng anh trầm thấp lại đầy cuốn hút: "Tất nhiên là lấy lại những gì thuộc về anh. Đại lục giàu có, rộng lớn và quyến rũ này vốn là nhà của chúng ta mà, phải không?"
"Ừm" - Giọng An Kha rầu rĩ.
"Vậy chúng ta hãy cùng nhau đoạt lại thôi." Giọng Landis nhẹ nhàng như tiếng nước nhỏ giọt: "Như vậy thì chúng ta sẽ có thể luôn luôn..."
Giọng anh đột ngột dừng lại, bị mắc kẹt trong cổ.
"Tí tách. Tí tách."
Anker lùi lại một bước, trong tay cậu cầm một thanh kiếm băng lạnh lẽo, từng giọt máu nhỏ xuống.
Nụ cười của Landis đông cứng trên khuôn mặt, anh hơi cúi đầu nhìn vào vết thương to lớn ở bụng mình.
"Cút mẹ ngươi đi."
Anker nhướng mày liếc lên liếc xuống nhìn người đàn ông trước mặt: "Cái gì thuộc về ngươi, lại còn chúng ta cùng nhau đoạt lại đi, ngươi muốn ăn cớt à*?"
*Câu cửa miệng trên mạng có nghĩa chế giễu nhận xét hoặc suy nghĩ của đối phương, thực chất là để thuyết phục mọi người "đừng nằm mơ nữa".
"Anker..."
Landis miễn cưỡng nhếch khóe miệng, dường như muốn tiếp tục nói gì đó.
Anker cau mày: "Ngươi đừng dùng khuôn mặt của Landis để nói những thứ ớn rợn như vậy được không? Ta sắp nôn rồi."
Bây giờ trên Tấn Giang cũng không còn ai viết mấy lời thoại như vậy đâu biết không?
Sắc mặt của "Lantis" trước mặt trở nên ảm đạm, vết thương to lớn trên bụng bắt đầu từ từ lành lại, ngay cả máu trên áo choàng cũng nhạt dần, một lúc sau lại biến về như cũ.
Sau đó, khuôn mặt vốn thuộc về Landis lồi lên những vết tích như những con sâu đang ngoằn ngoèo và nét đẹp trai ban đầu cũng dần biến thành dáng vẻ cực kỳ xấu xí và gớm ghiếc.
Anker lùi lại từng bước.
Da của "Landis" dần dần bị nhuộm đen và tai của nó trở nên nhọn hoắt như tai của tộc Tinh Linh. Dáng người cao bị ép xuống và chiếc áo choàng vừa vặn lúc nãy trở nên cực kỳ rộng rãi.
Dưới ánh mắt cảnh giác của Anker, một tinh linh hắc ám xuất hiện trước mặt cậu.
"Anh luôn rất thông minh đó Anker."
Giọng nói trầm thấp, cuốn hút trở nên sắc bén, không thể phân biệt được giới tính cụ thể của tinh linh hắc ám trước mặt, đường nét trên khuôn mặt và cả cơ thể đồng thời tồn tại vẻ nam tính và nữ tính khiến người ta có cảm giác kỳ lạ.
Da của tinh linh hắc ám này không đen như tinh linh thuần chủng. Nó có nhiều vùng da trắng từ mặt đến cổ. Chỗ tiếp giáp đen và trắng là một vết sẹo xấu xí như thể hai tấm da hoàn toàn khác nhau được khâu lại với nhau bằng kim chỉ.
Đây là...sản phẩm của phòng thí nghiệm ma pháp.
Anker nhớ đến tên phù thủy độc ác "Claw" từ rất lâu trước đây.
Giọng điệu của tinh linh hắc ám này nghe rất quen giống như nó và Anker đã biết nhau từ lâu nhưng Anker chắc chắn rằng cậu chưa bao giờ nhìn thấy nó.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Anker trầm giọng nói.
Khi tinh linh hắc ám trước mặt nghe thấy lời nói của Anker, nó lộ ra vẻ mặt buồn bã: "Anh không nhận ra em sao..."
"Ta không nhớ đã từng gặp ngươi."
"Chúng ta là bạn tốt đã cùng nhau lớn lên mà..." - Đôi mắt của tinh linh mờ đi như thể xuyên qua khoảng không nhớ lại chuyện ngày xưa, "Tôi, anh và Landis, không phải chúng ta đã đồng ý cùng nhau trở thành Ma pháp sư quyền năng và sẽ không còn bị người khác bắt nạt sao?"
Nói xong, đáy mắt của tinh linh hắc ám dần dần trở nên lạnh lùng: "Anh quên rồi?"
Lời nói của tinh linh hắc ám giống như một tia chớp lướt qua tâm trí Anker, cậu nhìn con quái vật chắp vá xấu xí trước mặt, sững sờ một lúc, sau đó từ khuôn mặt đen trắng dần hiện ra một bóng người quen thuộc.
"...Tuyết Lị?"
【...Ngày X tháng X, trời quang. Hôm nay lại là một ngày buồn chán nữa. Landis nói sẽ đãi ta bánh hoa tươi của thím Jim nhưng cả tối rồi cũng không tới ăn, đúng là kẻ nói dối.】
【Ngày X tháng X, trời quang. Ta cùng em gái Tuyết Lị qua từng nhà chơi. Em ấy cứ khăng khăng ta là công chúa và em ấy là vương tử. Rõ ràng là ta thích hợp làm vương tử hơn nhưng ta mặc váy công chúa trông cũng rất đẹp.】
【Ngày X tháng X, trời nhiều mây. Em gái Tuyết Lị bảo mấy ngày nay Landis đang học làm bánh hoa tươi với thím Jim, hèn gì khó ăn muốn chết. Nhưng mà ta vẫn thích Landis nhất.】
Cuốn nhật ký được đào dưới gốc cây cổ thụ ở cổng trấn ghi lại từng chút từng chút về thời thơ ấu của Anker. Hai trăm năm đã trôi qua, rất nhiều ký ức cũng đã trở nên mờ nhạt.
Thế nhưng Anker vẫn nhớ rõ từ lâu, rất lâu trước đây, cậu, Landis và Tuyết Lị đã từng là "bộ ba gây sự" nổi tiếng trong trấn, không thể tách rời, thân như anh em một nhà.
"Tuyết Lị."
Tinh linh hắc ám cười một tiếng giễu cợt, giọng nghe khá hoài niệm: "Lâu rồi không nghe thấy cái tên này."
Thời gian là cây bút vẽ tàn nhẫn nhất, nó bôi vẽ năm tháng lên tất cả mọi người một cách công bằng và không bao giờ thiên vị.
Nhưng thời gian cũng là điều bất công nhất, Anker trước mặt vẫn phong độ ngời ngời như còn thời trai trẻ, thời gian dường như ưu ái ban cho cậu sức mạnh cường đại, khuôn mặt thanh tú và ban tặng hết thảy những gì tốt đẹp. Và nó — có lẽ nên gọi cô, lại lớn lên trông giống như một con quái vật thế này.
"Gọi em là Tuyết Kiến đi"
Tinh linh hắc ám mỉm cười và nói với một giọng điệu thê lương: "Tuyết Lị, cô ấy đã chết rồi."
Trong khi đó, tại thế giới thực.
Roland - người đang lục tung đống dữ liệu khổng lồ, đột nhiên mở to mắt.
Trong biển dữ liệu rộng lớn, một thông tin không rõ ràng đã thu hút sự chú ý của anh.
Lần theo thông tin này, anh đã tìm ra dữ liệu liên quan đến nó hàng trăm năm trước.
Ma pháp sư áo choàng đen bí ẩn.
Núi Nữ Thần phương bắc.
Roland đột ngột đứng lên, tiếng động vang lên khiến người phụ trách ở cửa không khỏi nhìn vào.
"Nơi này giao cho cậu."
Sau khi Roland nói xong, anh vội vàng rời đi mà không lấy theo chiếc áo khoác trên chiếc ghế phía sau.
Khi đi ngang qua người phụ trách, người đó như thoáng nhìn thấy trên mặt Roland xuất hiện bóng chồng*, giống như một chiếc mặt nạ không thể rớt ra, chợt lóe lên.
...Nhìn lầm hả ta?
Người phụ trách lắc đầu.
*Bóng chồng là kiểu như hình này nè:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro