Chương 35

Sau khi Nova trở lại Tòa thánh Ánh sáng thì lập tức đi tìm người cha già nhà mình, cậu ta sốt ruột, vội vàng báo cáo những gì mình nghe được.

Đúng lúc Ram vừa làm nhiệm vụ về xong, ăn không ngồi rồi nghe thấy báo cáo của Nova, cảm thấy cực kỳ hứng thú nên lập tức cưỡi Điểu Sư một mình chạy tới, cũng không thèm mang theo vệ quân của Tòa thánh Ánh sáng.

Vốn hắn chỉ nghĩ đây là một nhiệm vụ thanh trừng tà giáo dị đoan bình thường...Ram không hề nghĩ lại có thể gặp được Anker ở nơi đây.

Khoảnh khắc đối mặt với Anker, da đầu Ram tê dại, suýt chút nữa là trực tiếp quay đầu rời đi.

Chờ sau khi hắn bình tĩnh lại mới xem xét kỹ tình hình trận chiến...

"Ơ? Sao cậu bị thương nặng quá vậy?"

Ram gãi đầu, ngờ vực nhìn Anker.

Kì ghê ta, thằng nhóc này đã như một bán thần rồi, toàn đại lục Valsius có người đánh được tiểu ma đầu này thành ra vậy à? Sợ là vị thần nào đó của Thần quốc đích thân tới, vậy mà làm cũng không đến nơi đến chốn nữa.

An Kha: "..."

Căn bản là cậu không muốn nói chuyện với Ram, nếu bây giờ trên người cậu vẫn còn ma lực thì việc đầu tiên Anker phải làm không phải chạy trốn mà là trực tiếp ngưng tụ một quả cầu lửa nện lên đầu Ram.

Điều khiến cậu càng không thể chấp nhận được là thần binh giáng trần đến cứu người của cậu lại là Ram.

Còn bị hắn nhìn thấy bộ dạng thảm bại như vậy của bản thân.

Thật là xui xẻo mà!!

Anker nghiến răng nghiến lợi hận không thể nhào đến cắn Ram một cái. Nhưng mà cậu vừa cử động là lại động đến miệng vết thương trên người.

"Chậc chậc chậc."

Ram cưỡi Điểu Sư bay tới bay lui trên đỉnh đầu Anker cứ như đang duyệt binh, thưởng thức bộ dạng của Anker theo nhiều hướng: "Trời ơi, chắc chắn là thần Ánh sáng vĩ đại đã nghe được lời cầu nguyện của ta, vì dân trừ hại!"

Vừa dứt lời là lập tức bắt đầu vỗ tay lốp bốp.

An Kha: "..."

Mẹ ngươi, đừng để ta hồi phục lại sức mạnh nếu không ta không đánh ngươi rụng răng đầy đất thì tên của Anker ta đây sẽ viết ngược!

Ram vỗ tay xong cũng không bay đi mà cưỡi Điểu Sư hạ xuống bên cạnh Anker, vươn tay phóng hai thuật ánh sáng cấp cao.

Thánh quang dày đặc từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy Anker, miệng vết thương trên người cậu được chữa trị nhanh chóng, kết vảy, tróc ra, sau một lúc cả người đã hồi phục lại như lúc đầu.

"Không cần cảm ơn, đây là điều ta cần làm, sau này gặp ta nhớ chào hỏi đàng hoàng là được..."

Ram còn chưa nói xong thì đã có một quả cầu lửa khổng lồ đổ ập bay về hướng ông.

"Cậu biết lễ phép là gì không đó!" Ram sợ hãi kêu lên, tránh khỏi cầu lửa.

Khó lắm mới thấy được bộ dạng chật vật như vậy của Anker, Ram cảm thấy nhân sinh bản thân đã viên mãn rồi, trước khi có thể đâm chọt Anker tiếp, hắn nhận ra có điều không đúng lắm từ trong cầu lửa đang bay tới: "...Sao ma lực của cậu thấp vậy rồi?"

Anker móc ra hai bình thuốc hồi phục ma lực cấp cao cộng với ma lực còn tồn đọng trong nhẫn làm phép, nhanh chóng hồi đầy thanh màu xanh: "Liên quan tới ngươi à."

"Ta là ân nhân cứu mạng cậu đó!" Ram bất mãn nói: "Nếu ta không kịp thời đến đây thì cậu đã ngỏm củ tỏi rồi."

"..." Đúng là toàn nói mấy lời không nên nói mà.

Anker trưng ra ánh mắt buồn rầu, trong lòng thầm tính toán làm sao để giết người diệt khẩu, nếu không tên Ram này nhất định sẽ đi ra ngoài rêu rao.

Thế nhưng Ram đã quá hiểu cậu, vừa thấy tên nhóc Anker bày ra ánh mắt thâm hiểm kia là lập tức đoán được suy nghĩ của cậu: "Nè, nhiều năm không gặp vậy rồi, có cần vừa thấy mặt ta đã đòi đánh đòi giết không! Lúc đó ta cũng đâu cố ý..."

Ram mới nhắc tới hai chữ "lúc đó" thì sắc mặt Anker lập tức thay đổi: "Ngươi câm miệng cho ta."

Ram theo bản năng ngậm miệng lại, thầm nghĩ tên này thù dai ghê.

Hai người đứng tại chỗ tán gẫu làm Tuyết Kiến bị quên lãng một bên đen mặt, cô nâng tay lên, năng lượng tử khí mạnh mẽ lao về phía hai người như thủy triều.

Thánh quang trên người Ram chợt bùng lên tạo thành một cái khiên sáng lấp lánh, ông bảo vệ Anker sau lưng, chặn đòn tấn công của tử khí rồi quay đầu nói với Anker: "Việc trước kia tạm thời không không nhắc nữa, bây giờ giải quyết tên Tinh linh hắc ám này trước đã?"

"Đừng giết cô ấy." Anker vô thức nói.

Trong lòng Anker ngập tràn áy náy với Tuyết Lị, cậu cũng biết Tuyết Lị vốn không muốn bị biến thành như bây giờ, cô chỉ bị ảnh hưởng bởi tín ngưỡng tà thần.

"Giết ta?"

Tuyết Kiến cười trào phúng: "Làm được rồi hẵng nói."

Còn chưa dứt lời, tấm khiên ánh sáng trước mặt bắt đầu tụ lại, dựng lên như một lăng kính rồi biến thành một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ đâm thủng tử khí!

Tuyết Kiến hừ lạnh một tiếng, một lượng tử khí lớn chui ra từ dưới áo choàng cô giống một sợi dây linh hoạt như rắn, sít sao cuốn lấy đuôi kiếm ánh sáng.

"Khoan Thứ"

Ram hô to một tiếng, con Điểu Sư bên cạnh rống giận một tiếng cực lớn, tung đôi cánh sau lưng vòng qua từ một bên bay về phía Tuyết Kiến.

Khoan Thứ là tên của con Điểu Sư này, cũng là một trong những linh thú ánh sáng đỉnh cấp được bồi dưỡng bởi Tòa thánh Ánh sáng và là vật cưỡi chuyên dụng của Thánh kỵ sĩ trong tất cả các triều đại của Tòa thánh Ánh sáng.

Ánh mắt Tuyết Kiến trở nên sắc bén hơn, tử khí phóng lên cao đánh nát kiếm ánh sáng rồi đánh bay cơ thể cao lớn của Ram ra xa mấy chục mét. Sau đó cô nâng tay trái lên nắm lấy khoảng không và những bó tử khí lập tức bay lên quấn chặt Điểu Sư.

Khoan Thứ cũng dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, thân hình nó trên không trung linh hoạt biến hóa, tử khí sít sao bám theo nhưng luôn kém một bước.

"Xoẹt!"

Ngay khi Tuyết Kiến đang chuyên tâm cố gắng hết sức dùng tử khí bắt giữ Khoan Thứ thì trong nháy mắt Anker vụt tới phía sau lưng cô, nguyên tố ma pháp nhanh chóng tập trung lại trong không khí—

Sấm sét gào thét!

Ma pháp bậc năm này đã là ma pháp cao nhất mà Anker có thể sử dụng với lượng ma lực hiện tại của mình. Ma pháp hệ sấm có sát thương đơn thể mạnh nhất, ngay lúc ma lực ngưng kết, một tia chớp chói lọi nổi trên không khí, một ngọn giáo màu tím mang theo khí thế cực mạnh đâm về phía Tuyết Kiến!

Tuy uy lực của ma pháp bậc năm rất mạnh nhưng vẫn không đủ trước một Bán thần.

Tuyết Kiến khẽ vươn tay, một tay nắm lấy ngọn giáo chớp màu tím, bàn tay trắng đen giao nhau nhẹ nhàng nắm chặt và lập tức nghiền nát ngọn giáo này thành nguyên tố ma pháp cơ bản, tan thành những đốm sáng màu tím.

Anker đang chờ giây phút này.

Những đốm sáng màu tím tung bay tạm thời chặn tầm nhìn của Tuyết Kiến, sau đó một quyển trục bình thường được ném ra, vừa tiếp xúc với không khí là lập tức tự bốc cháy.

"Ầm!!"

Giống như một quả lựu đạn nổ tung cực mạnh, quyển trục ma pháp trước mặt Tuyết Kiến đột nhiên nổ, lửa địa ngục màu đen ùn ùn kéo tới làm Tuyết Kiến không kịp tránh, chỉ kịp thời khó khăn dùng tử khí chặn ngang mặt.

Trên quyển trục ma pháp này được khắc lên ma pháp bậc tám - Lửa địa ngục Diêm vương.

Nói một cách chính xác Lửa địa ngục này không thuộc ma pháp hệ lửa mà nghiên về ma pháp hệ triệu hồi và hệ hắc ám, nó là ma pháp bậc bốn triệu hồi lửa địa ngục bình thường của cõi âm. Mà ma pháp này lại cao đến tận bậc tám là do mượn sức mạnh từ vị thần của cõi âm để kết nối với Thần quốc.

Uy lực không gì sánh bằng.

Lửa địa ngục Diêm vương không có hiệu ứng ánh sáng hoa lệ nhưng sức phá hoại cực kỳ mạnh. Anker từ trong bảo khố đi ra cũng không ngờ được tình hình hiện tại, cũng không mang theo nhiều quyển trục ma pháp, quyển trục bậc tám này đã là quyển trục ma pháp có cấp bậc cao nhất trong ba lô của cậu rồi.

Ngọn lửa địa ngục âm u, lạnh lẽo ập vào cơ thể Tuyết Kiến, dây dưa cùng với tử khí, tuy rằng kém một bậc nhưng vẫn tạo thành phiền toái không nhỏ cho Tuyết Kiến. Mỗi tấc không khí bên người cô đều dần cháy lên, vẻ mặt của Tuyết Kiến cũng trở nên vặn vẹo.

Sức mạnh to lớn của Bán thần đương nhiên không phải là thứ mà ma pháp bậc tám có thể chống lại được. Rất nhanh tử khí trên người Tuyết Kiến lại trào ra tựa như có một đôi bàn tay vô hình và to lớn trấn áp đi ngọn lửa địa ngục Diêm vương màu đen kia.

"...Cầu xin thần Ánh sáng, thánh quang trực tiếp đến, tín đồ chúng ta được tắm trong vinh quang, những điều tà ác sẽ tiêu tan..."

Trong tiếng cháy nổ tanh tách, tai Tuyết Kiến nghe thấy tiếng thì thầm của Ram cách đó không xa.

Lòng cô nhảy dựng, tăng thêm tử khí rồi nhanh chóng tách lửa địa ngục ra khỏi cơ thể, sau đó quay đầu muốn ngăn cảnh tiếng ngâm của Thánh kỵ sĩ Ram.

Thế nhưng vẫn chậm một bước.

"Khúc ca ánh sáng · Aria · Quan tài trấn áp ác ma của thiên thần!!"

Âm thanh của người đàn ông càng lúc càng to và khi những lời cuối của ông rơi xuống, trong hư không đột ngột vang lên những tiếng ngân nga linh hoạt, kỳ ảo, như thể có hàng trăm thiên thần đang đồng thanh hát vang, tiếng aria thần thánh vang vọng khắp nơi!

Khoảnh khắc tiếp theo, vô số tia sáng từ trên trời giáng xuống, hội tụ thành những cây thánh giá hình chữ thập cực lớn và dày đặc nện xuống. Anker rất ăn ý mà lùi về sau một bước, tránh khỏi phạm vi có thánh giá ánh sáng hình chữ thập.

Tuyết Kiến muốn bỏ trốn nhưng vừa đi một bước thì trước mặt cô lập tức rơi xuống một thánh giá cực lớn chặn đường. Cô muốn đột phá sang hướng khác nhưng vẫn như cũ có những cây thánh giá không ngừng rơi xuống, chặn kín lối đi.

Như âm thanh mưa to rơi xuống, tất cả thánh giá ngay ngắn trật tự tạo thành một cái vòng lớn bao phủ Tuyết Kiến ở bên trong!

"Phán quyết thánh!"

Giọng Ram càng lúc càng to, ngay lúc những cây thánh giá tạo thành vòng trong, dưới chân Tuyết Kiến phát ra thánh quang sáng ngời như là dẫm lên thái dương, mỗi một hạt bụi bùn trên mặt đất đều nhiễm ánh sáng thần thánh.

Một chùm sáng khổng lồ phóng lên bầu trời!

Tuyết Kiến phát ra một tiếng hét thê lương chói tai, cô dùng tử khí trên người bao lấy bản thân nhưng nó càng lúc càng yếu đi dưới sự cọ rửa liên tục của thánh quang. Sau đó ánh sánh ngày càng mãnh liệt rồi nhấn chìm cả người cô ở bên trong!

Giống như phù thủy thời Trung Cổ bị cột trên cọc hỏa hình, ánh sáng ôn hòa, sáng ngời giờ đây lại biến thành ngọn lửa thiêu đốt, bóp nghẹt cơ thể cô lúc nào không hay!

"Tuyệt đẹp!"

Ram tán dương một tiếng, gọi Khoan Thứ về rồi đi đến cạnh Anker: "Nhiều năm vậy rồi mà hai ta vẫn phối hợp ăn ý như vậy."

"Ọe." Anker làm ra vẻ buồn nôn kêu lên một tiếng.

Ram: "..."

Dù cho Anker bây giờ trông ghét bỏ hắn đến mức nào nhưng Ram vẫn rất hoài niệm những ngày còn học trong Học viện Hoàng gia. Các chức nghiệp giả cấp cao có tuổi thọ dài không làm bọn họ quá cố chấp với việc duy trì tình bạn nhưng không có nghĩa là họ không có tình cảm.

Tuy có rất nhiều hiểu lầm làm hai người họ càng lúc càng xa nhưng trong lòng Ram, Anker vẫn luôn từng là một người đồng đội rất đáng tin cậy.

"Ta còn chưa hỏi cậu mấy năm nay chạy đi đâu?"

Cột sáng trên trời vẫn còn đang không ngừng bay lên, thánh quang bao phủ cơ thể Tuyết Kiến, Ram trông rất tự tin.

"Khúc ca ánh sáng · Aria · Quan tài trấn áp ác ma của thiên thần là bí thuật cấp cao của Tòa thánh Ánh sáng, có thể xét xử hết thảy tà giáo dị đoan, Ram cực kỳ tự tin với chiêu thức này.

"Năm ngoái ta có đi hội nghị thường niên của Hiệp hội Ma pháp sư nhưng không thấy cậu đâu." Ram tự quyết: "Chắc là nghiên cứu ma pháp mới hả? Cũng không đúng, nghiên cứu ma pháp gì mà rớt mấy cấp vậy được?"

"..." Anker căn bản không muốn trả lời hắn.

"Đừng im lặng vậy mà." Ram lấy lòng mà thò mặt qua: "Được rồi, việc trước kia là do ta không đúng, cho ta xin lỗi mà."

"Xin lỗi? Anker cười lạnh một tiếng: "Lời xin lỗi của ngươi đáng được mấy đồng?"

"Tốt xấu gì ta cũng là Thánh kỵ sĩ cấp cao nhất, làm gì mà lời xin lỗi không đáng mấy đồng?" Ram cạn lời nhìn cậu: "Lần cuối lúc ta cầu nguyện trong Tòa thánh vô ý làm đổ rượu vang đỏ lên tượng thần Ánh sáng, ta còn chưa tạ lỗi nữa đó..."

Một tia sáng màu xanh chợt vút qua.

"Đậu, thuật ghi âm ghi hình?" Ram bất cẩn hô to: "Sao cậu nham hiểm quá vậy, còn muốn ghi lại nữa hả?"

Anker thu hồi cầu ánh sáng, bên trong đã ghi lại cảnh vừa nãy Ram "tự bạo", mặt câu không chút biểu cảm nhìn Ram rồi nói: "Sự việc kia không thể vì vậy mà cho qua được. Bởi vì ngươi mà Landis thậm chí không thể ở lại học viện nữa..."

"Từ từ, sao lại liên quan đến Landis?" - Ram cắt ngang hỏi.

"?"

Lần này đến phiên Anker ngây người: "...Lúc trước Landis học trộm ma pháp hắc ám không phải do ngươi báo cáo à?"

"Đệt!" Ram hét to oan uổng: "Không liên quan tới ta nha! Sau này ta mới biết việc đó mà!!"

"..." Anker không tin, "Ngày đó rõ ràng ta thấy ngươi đứng ở cửa."

Ram nhớ đến tình huống ngày đó: "...Lúc đó ta chỉ đi ngang qua thôi."

"Bớt xạo đi, rừng cây phía tây học viện không ai thèm đến, chó còn không thèm tới, ngươi đi ngang qua đó làm gì?"

"...Được rồi, là ta đi chụp lén cậu."

An Kha: "???"

Ram ngượng ngùng gãi đầu: "Vì ta muốn trả thù cậu nên sau đó mới lén chụp bộ dạng cậu mặc..."

Mặt Anker lập tức đen thui: "Vậy nên sau đó trong trường đâu đâu cũng lan truyền hình ảnh của ta là do ngươi làm à?"

Ram ngẩng đầu nhìn trời.

Anker hoảng hốt tựa như đã hiểu ra việc gì đó.

Cho nên sau đó mỗi khi nhìn thấy Ram, tên này vẫn luôn cúi đầu đi đường vòng, ra vẻ có tật giật mình.

Khi đó cậu tưởng Ram báo cáo chuyện đó cho học viên nên mới không dám đối mặt với cậu.

...Đó là một chuyện cũ mà giờ khi Anker hồi tưởng lại chỉ hận không thể chui vào khe đất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro