CHƯƠNG 141: CỨU DỊ NĂNG GIẢ

CHƯƠNG 141: CỨU DỊ NĂNG GIẢ

Ngô Hạo Thiên bảo Vương Quân dừng xe ở rừng cây ven đường, cả bốn chiếc xe đều đậu bên trong rừng cây.

"Hoa Hồng, Hoa Nhài, Bách Hợp, ba người ở lại canh xe, những người khác xếp hàng đi theo tôi!"

"Rõ!" Ngô Hạo Thiên ra lệnh, người cả bốn đội lập tức xếp thành đội ngũ ngay ngắn, cùng Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc men theo lối nhỏ vào thôn.

"Đoàn trưởng, tang thi càng ngày càng nhiều, chúng ta không còn lối ra, làm sao bây giờ?" Vương Băng đang khổ chiến với tang thi lên tiếng.

"Không còn lối ra cũng phải tìm đường ra, không lẽ muốn ở lại chờ chết?" Đoàn trưởng dị năng đoàn Tưởng Kim Phong hét lớn đáp.

"Đoàn trưởng, tôi hết đạn rồi!"

"Đoàn trưởng, tôi cũng không còn đạn!"

Các dị năng giả bên cạnh đều ào ào nói không còn đạn, Tưởng Kim Phong cũng trợn trắng mắt. Trong đội ngũ của bọn họ chỉ có sáu dị năng giả cấp một, còn lại đều là dị năng giả sơ cấp, có lẽ dị năng giả cấp một còn có thể sử dụng một chút dị năng, nhưng dị năng giả sơ cấp lại không thể. Không còn đạn, chẳng khác nào bọn họ không còn vũ khí để giết tang thi, việc này đối với bọn họ như giậu đổ bìm leo!

"Liều mạng với chúng nó!" Chuyện đã đến nước này, Tưởng Kim Phong không còn cách nào khác. Tưởng Kim Phong quăng ra một quả cầu lửa muốn mở ra một con đường cho đồng đội mình, nhưng tang thi thật sự quá nhiều, một quả cầu lửa nhỏ nhoi của anh ta không hề hấn gì đối với bọn tang thi cả.

Vương Băng giơ khẩu súng lên bắn chết một con tang thi, nhưng rất nhanh lại có tang thi khác nhào tới.

"A..." Vương Băng đau đớn kêu lên, cánh tay hắn bị cắn xuống một miếng thịt. Hắn quăng một quả cầu kim loại, đánh nát sọ não tang thi đó.

"Cẩn thận!" Bên này, Tưởng Kim Phong cũng bị không ít tang thi vây lấy, anh ta thấy có đội viên sắp bị tang thi bắt được thì vội vàng duỗi tay kéo người lại.

"A..." Cùng lúc đó, hai con tang thi khác ào lên gặm lấy mỗi bên bả vai của Tưởng Kim Phong.

"Khốn kiếp!" Tưởng Kim Phong giơ súng bắn nát đầu tang thi bên trái, sau đó dùng chân đá văng tang thi mặt đầy thịt thối phía bên phải, tiếp theo anh ta xoay người bắt đầu hỗn chiến với một tang thi khác.

Đến khi Ngô Hạo Thiên mang theo đội ngũ đuổi tới đây, anh nhìn toàn cảnh chỉ thấy nhung nhúc tang thi, không hề thấy dị năng giả nào trong biển tang thi nữa.

"Đoàng đoàng đoàng..." Dưới sự chỉ huy của Ngô Hạo Thiên, tiếng súng hết đợt này đến đợt khác vang lên, rất nhanh, tang thi sơ cấp vòng ngoài đã ngã xuống một đám lớn.

"Đoàng đoàng đoàng..." Tiếng súng vẫn tiếp tục, tang thi sơ cấp bên ngoài liên tiếp ngã xuống như cũ.

Ngô Hạo Thiên nhìn một lượt đàn tang thi này, anh thả người bay đến bên cạnh một cây đại thụ rồi chém ra một đợt đao gió.

"Á." Theo tiếng đại thụ bị chém đứt, người phụ nữ phía sau đại thụ hét lên, ả lập tức thoát khỏi chỗ ẩn nấp.

Ngô Hạo Thiên híp mắt nhìn, đây là một tang thi nữ mặc váy dài trắng, tóc dài bay trong gió. Ngô Hạo Thiên nhíu mày, ngoại trừ màu da quá nhợt nhạt, hai mắt đỏ hỏn như máu ra thì cô gái này giống hệt như con người.

Quả nhiên, tang thi đã lên cấp 2 có khác.

"Anh rất mạnh!" Tang thi nữ chăm chú nhìn người đàn ông đối diện, ả cảm nhận được đối phương chính là một kẻ mạnh, có điều, càng mạnh thì ả càng thích. Con người muốn đào tinh hạch tang thi để luyện hóa, đồng thời, tang thi cũng có thể đào tinh hạch con người để luyện hóa. Cho nên, sự cuồng nhiệt của tang thi dị năng đối với dị năng giả tuyệt đối không thua kém so với dị năng giả cuồng nhiệt với tinh hạch của tang thi.

"Cô cũng không kém!" Hôm nay chỉ mới mạt thế tháng thứ năm mà tang thi nữ này đã trở thành tang thi cấp 2 nhanh như vậy, không thể không nói, tư chất của ả khá tốt.

"Grừ." Ngón tay của tang thi nữ dài ra móng vuốt siết một cái, một lưỡi gió vô hình chặt chẽ thít chặt cổ Ngô Hạo Thiên.

"Ha ha ha..." Ngô Hạo Thiên cười như không hề có cảm giác gì, anh vẫn vững vàng đứng tại chỗ.

"Sao có thể?" Cảm thấy chiêu công kích của mình không ảnh hưởng gì đến đối phương, tang thi nữ trông khá buồn bực.

"Tới tôi!" Vừa dứt lời, Ngô Hạo Thiên giơ tay, sức gió bên người lập tức ngưng tụ thành vô số lưỡi dao bay về phía tang thi nữ.

"A, a..." Tang thi nữ sợ hãi kêu lên, ả bị Ngô Hạo Thiên băm thành thịt nát.

Tiếng hét thảm thiết của tang thi nữ khiến cho các tang thi khác ngập ngừng dừng lại, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn theo hướng Ngô Hạo Thiên.

"Rẹt rẹt." Từng dòng lôi điện nhấp nháy mạnh mẽ lao ra ngoài, tang thi bên người Ngô Hạo Thiên lập tức bị đánh chết một đám.

Có lẽ, 300 tang thi đối với đoàn đội 38 dị năng giả của Tưởng Kim Phong là một con số đáng sợ, nhưng đối với đội ngũ của Ngô Hạo Thiên thì bấy nhiêu đó chả bỏ bèn gì.

Chưa đầy hai mươi phút, tất cả tang thi đều bị thanh lý xong.

"Thu hoạch cũng không tệ lắm." Hiện giờ không chỉ có một viên tinh hạch cấp 2 mà còn được 20 viên tinh hạch cấp 1, ngoài ra Âu Dương Húc có thêm 19.050 tích phân nên cậu cực kỳ hài lòng.

Ngày hôm qua tốn hơn 50.000 tích phân, hôm nay đã có thể kiếm về lại một nửa. (Tích phân hiện có của Âu Dương Húc: 523.520.)

"Đại ca, chị dâu, bên kia có mười ba người sống sót, chẳng qua đều bị thương, đã bị cảm nhiễm." Nghe Lưu Chí Siêu nói, Ngô Hạo Thiên cau mày.

"Đi xem thế nào đi." Âu Dương Húc thu lại tinh hạch, cậu cùng Ngô Hạo Thiên đi đến chỗ những dị năng giả may mắn còn sống.

"Mấy người, mấy người là..." Thấy Ngô Hạo Thiên khí chất không tầm thường cùng với Âu Dương Húc đẹp trai sáng chói, Tưởng Kim Phong thì thào hỏi.

"Chúng tôi là người trong căn cứ của nhà họ Ngô ở Cảnh Thành, tôi là Ngô Hạo Thiên."

"À, ngài là con trai trưởng của tư lệnh Ngô, đại đội trưởng Ngô!" Đối với người Cảnh Thành, cái tên Ngô Hạo Thiên này không hề xa lạ.

Sở dĩ Ngô Hạo Thiên nổi tiếng như vậy, không phải vì anh có một người cha là tư lệnh, cũng không phải vì anh cũng là quân nhân. Mà do trò hề vào ngày kết hôn của 5 năm trước, cộng thêm Ngô Hạo Thiên oang oang tuyên bố việc mình là đồng tính trong chính ngày kết hôn của mình đã làm cho tất cả các ông lớn có uy tín danh dự trong Cảnh Thành đều biết, càng trở thành trò cười cho dân chúng trong những lúc rảnh rỗi nhàm chán.

"Ừ, các cậu ở căn cứ nào?"

"Chúng tôi ở căn cứ nhà họ Lý, là đoàn dị năng Phi Hổ, tôi là đoàn trưởng Tưởng Kim Phong, chúng tôi định ra ngoài tìm vật tư, không ngờ..." Nói tới đây, Tưởng Kim Phong khẽ thở dài.

"Đại ca, mười ba người này đều bị thương, đừng nói nhiều với bọn họ nữa, trực tiếp giết hết đi." Vương Quân theo lẽ thường nói.

Nghe thế, khóe miệng Tưởng Kim Phong run rẩy, dẫu sao anh ta cũng là một người sống sờ sờ, sao từ miệng người khác thì giết anh ta nhẹ nhàng như chuyện xắt rau chặt dưa hấu vậy?

Ngô Hạo Thiên nhíu mày nghe Vương Quân nói. Theo lý, đúng là không thể để lại những người này được, nhưng dù sao mười ba người này không phải người sống sót bình thường, bọn họ là dị năng giả đấy.

Ai cũng biết, dị năng giả trong mỗi một căn cứ đều vô cùng quý giá!

"Hi mọi người, các anh đều bị cảm nhiễm virus tang thi, tôi có hai con đường cho các anh tham khảo. Một chính là để cho người của tôi giết hết tất cả, miễn cho các anh biến thành tang thi hại người khắp nơi. Hai chính là các anh gia nhập đội quân của nhà họ Ngô, dị năng giả trị liệu bên chúng tôi sẽ chữa cho các anh." Âu Dương Húc cười nhìn mọi người, trong lòng cậu đã có tính toán.

Con kiến còn muốn sống, huống chi là con người? Chỉ cần còn cơ hội sống sót, cậu tin tưởng những người này không có lý do gì mà không gia nhập đội quân nhà họ Ngô.

"Nhà họ Ngô cũng có dị năng giả trị liệu sao?" Âu Dương Húc nói xong, mười ba dị năng giả đều vô cùng kích động.

"Sao hả, bộ căn cứ nhà họ Lý của mấy người có dị năng giả trị liệu thì nhà họ Ngô chúng tôi không được quyền có à?" Lời nói của Vương Quân làm các dị năng giả cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.

"Tôi nghe nói dị năng giả chỉ có thể trị được cho ba người, nhưng chúng tôi có tận mười ba người lận." Tưởng Kim Phong có chút chua xót, tuy anh ta rất muốn sống nhưng anh ta không muốn cướp đoạt cơ hội sống sót của các anh em mình.

"Dị năng giả trị liệu của nhà họ Lý các cậu chỉ có đẹp mã chứ chả làm được trò trống gì, làm sao so sánh được với chị dâu nhà chúng tôi?" Vương Quân tỏ vẻ khinh thường nhìn Tưởng Kim Phong.

"Ha ha ha, đoàn trưởng Tưởng này, anh đừng lo nhiều vậy được không? Có thể trị được hay không là chuyện của chúng tôi, bây giờ các anh chỉ cần đưa ra lựa chọn mà thôi." Âu Dương Húc nhàn nhạt cười nhìn đối phương.

"Việc này..." Tưởng Kim Phong xấu hổ khi nghe Âu Dương Húc nói vậy, đúng là anh ta lo lắng thái quá rồi.

"Các anh em, mọi người có đồng ý gia nhập đội quân của nhà họ Ngô không?" Tưởng Kim Phong xoay đầu hỏi mọi người.

"Đoàn trưởng, anh cảm thấy lúc này chúng ta còn đường sống sao?"

"Đúng vậy, dù sao đều là ở Cảnh Thành, nhà họ Ngô hay nhà họ Lý cũng có khác gì đâu."

"Phải đó, chỉ cần giữ được mạng sống, không phải ở đâu cũng vậy à?"

"Phải, tôi cũng đồng ý gia nhập nhà họ Ngô!"

Thấy mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, Tưởng Kim Phong gật gật đầu: "Vậy được rồi, đại đội trưởng Ngô, mười ba người chúng tôi đồng ý gia nhập đội ngũ của ngài."

"Không, không phải đại đội đặc chủng của chúng tôi, mà là đội quân vệ binh của nhà họ Ngô!" Ngô Hạo Thiên nghiêm túc nhắc nhở.

"Được, tôi hiểu rõ, chúng tôi đồng ý gia nhập đội ngũ của tư lệnh Ngô." Lúc này chỉ cần được sống là tốt rồi, làm gì quan tâm thuộc về đội ngũ của ai chứ?

"Tốt!" Tưởng Kim Phong nói xong, Ngô Hạo Thiên gật đầu, Âu Dương Húc giơ tay lấy ra một lọ nước Dược Tuyền cùng với một hòm thuốc.

"Đội một phụ trách đè người lại, đội ba hỗ trợ Trần Đông băng bó!"

"Rõ!" Trần Đông nhận lấy hòm thuốc trong tay Âu Dương Húc.

"Chị dâu, cậu muốn trị cho ai trước?" Vương Quân hỏi.

"Anh ta!" Âu Dương Húc chỉ Tưởng Kim Phong.

"Rõ." Vương Quân lập tức mang theo bốn cấp dưới, không nói hai lời đè Tưởng Kim Phong xuống đất.

"Đang, đang làm gì vậy?" Tưởng Kim Phong còn đang mơ hồ thì đã bị đè xuống rồi.

"Thằng nhóc này, đừng lộn xộn, đang trị thương cho cậu đấy." Vương Quân đè lại bả vai của Tưởng Kim Phong.

Trần Đông cầm kéo đi tới nhanh nhẹn cắt quần áo của Tưởng Kim Phong, Âu Dương Húc bắt đầu dùng nước Dược Tuyền rửa sạch miệng vết thương cho anh ta.

"A, a..." Tưởng Kim Phong sợ hãi hét lên khi nhìn thấy thịt thối và máu đen liên tiếp rơi ra từ miệng vết thương.

"Đoàn trưởng!" Mọi người thấy đoàn trưởng bị người ta đè trên mặt đất, đã vậy còn liên tục kêu la thảm thiết, mười hai người khác đều cảm thấy hoang mang.

"Đừng qua đó, đoàn trưởng của các cậu đang được chữa trị, nếu đang trị mà bị phá giữa chừng, cậu ta thật sự bị biến thành tang thi thì đều do các cậu hại đấy." Lưu Chí Siêu vội vàng cản lại những người này và nghiêm khắc cảnh cáo.

Mười hai người nghe thế thì không dám lên tiếng nữa.

"Á, a..." Lại là một trận kêu rên thê thảm không dứt bên tai.

"Vị đội trưởng này, bộ chữa hết virus tang thi đau đớn tới mức vậy à?" Vương Băng lo lắng nhìn đoàn trưởng đang bị vây bên trong.

"Cái này còn phải xem tình hình vết thương như thế nào, đội trưởng của các cậu bị thương rất nhiều chỗ, dĩ nhiên khi trị liệu sẽ đau đớn hơn rất nhiều."

Nghe thế, Vương Băng cúi đầu nhìn trên người mình, hình như vết thương trên người cậu ta cũng không ít đâu!

"Được rồi, người tiếp theo!" Sau khi rửa sạch vết thương giúp Tưởng Kim Phong, Âu Dương Húc cho Trần Đông và tiểu đội ba ở lại thoa thuốc băng bó cho đối phương, còn cậu thì bắt đầu ra tay trị người tiếp theo.

"Ấu, ấu a..."

"A, đau đau đau..."

Hai mươi phút sau, rốt cuộc Âu Dương Húc hoàn thành công việc cấp cứu trong từng tiếng kêu thảm thiết như heo kêu.

Tưởng Kim Phong là người bị thương nhiều nhất, nên giờ phút này anh ta đã yếu ớt bất lực nằm ngửa trên đất.

"Đoàn trưởng Tưởng cảm thấy thế nào?" Âu Dương Húc ngồi xổm bên cạnh Tưởng Kim Phong hỏi.

"Đau muốn chết." Tưởng Kim Phong thì thào đáp lại.

"Thịt nát bị cạo xuống từng lớp từng lớp nên dĩ nhiên đau rồi, bất quá bây giờ anh nên cảm thấy hạnh phúc đi. Bởi vì, tang thi sẽ không có cảm giác đau, chỉ có người mới biết đau."

"Phải, cám ơn cậu." Tưởng Kim Phong gật đầu cám ơn.

"Đội một, đội hai đưa người bệnh vào xe của họ, để lại một tài xế ở mỗi chiếc xe, những người khác thu đội!"

"Rõ!" Mọi người theo lệnh của Ngô Hạo Thiên đi làm.

END CHƯƠNG 141.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro