Chương 30

Dung Hiểu thật sự không ngờ chuyên viên phục hồi chức năng mới tới lại là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Thấy hai người họ trở về, anh ta lập tức dẫn trợ lý bước ra chào hỏi:

"Chào Phó tiên sinh, tôi là La Ninh. Chuyện Tô An gây phiền phức cho ngài và... người yêu của ngài lần trước, tôi thật sự xin lỗi. Đó là lỗi do khâu xét duyệt bên tôi xảy ra vấn đề. Mong ngài chấp nhận lời xin lỗi chân thành của chúng tôi."

La Ninh nói tiếng Trung rất tốt. Mặc dù có chút âm điệu của người nước ngoài, nhưng từng chữ đều rõ ràng, dễ nghe.

Đặc biệt là cái câu "người yêu của ngài"... khiến mặt Dung Hiểu đỏ bừng ngay lập tức.

Phó Duy Trạch vẫn giữ vẻ bình thản, nói:

"Tôi nhận lời xin lỗi của anh, Smith tiên sinh. Chỉ mong sau này đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa."

"Ngài yên tâm, Phó tiên sinh. Tuyệt đối sẽ không có lần sau. Phác đồ điều trị lần này tôi đã chuẩn bị xong, lát nữa tôi sẽ gửi vào email của ngài."

"Được." Phó Duy Trạch chỉ đáp nhẹ một tiếng rồi nghiêng đầu ra hiệu cho Dung Hiểu đẩy xe đưa anh đi.

Trở về phòng, Phó Duy Trạch cởi áo khoác đưa cho Dung Hiểu, giọng nói dịu lại:

"Bất ngờ lắm đúng không?"

Dung Hiểu gật đầu liên tục, cười ngượng ngùng:

"Em không nghĩ chuyên viên phục hồi chức năng lại là người nước ngoài."

Hơn nữa còn là giáo viên của Tô An. Học trò phạm lỗi, thầy đích thân đến xin lỗi... chứng tỏ học trò này chắc chắn được thầy lưu ý.

Phó Duy Trạch khẽ cong môi:

"Phó thị tài trợ toàn bộ nghiên cứu của ông ta. Ông ấy không dám làm qua loa với tôi đâu. Là người phụ trách chính, đương nhiên ông ấy phải tự tới xin lỗi."

Thấy sự kinh ngạc trong mắt cậu, Phó Duy Trạch bật cười:

"Cho nên, ông ta không phải tới vì học trò mình đâu."

Dung Hiểu nghe vậy càng thêm sửng sốt. Cậu hoàn toàn không nghĩ phía sau còn có một tầng quan hệ phức tạp như vậy.

Hứa Nghị đứng trước phòng hoá trang, vừa nhìn thấy Đào Nhạn thản nhiên tiến lại gần thì lập tức cau mày.

Đào Nhạn làm như không thấy sự khó chịu trong mắt hắn, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn:

"Ầy, sáng nay tôi cố ý hầm canh gà, có thêm nhân sâm với kỷ tử, bổ khí bổ huyết. Mang cho anh bồi bổ đây."

Đang ngồi trang điểm, Hứa Nghị liếc mắt nhìn hắn:

"Cất đi."

"Ai nha, tôi hầm mấy tiếng đồng hồ đấy. Anh nể mặt tôi một chút không được sao? Xem như tôi bồi tội vụ lúc chiều nhé?"

Đào Nhạn nhìn hắn bằng ánh mắt đen láy, đầy lấy lòng, như trong mắt chỉ có một mình Hứa Nghị.

Sự nhiệt tình ấy làm Hứa Nghị có chút chịu không nổi. Hắn cúi đầu, thu lại cảm xúc, không nói gì thêm.

Thấy hắn không phản đối nữa, Đào Nhạn tưởng là hắn chấp nhận, lập tức cười tươi:

"Nãy tôi gặp anh Lang Khê, tôi nói này hay là anh cũng nên tuyển thêm trợ lý đi. Như vậy có người giúp chia việc, mà anh cũng có người chăm sóc."

"Không cần. Bây giờ rất tốt rồi." Hứa Nghị trang điểm xong, đứng dậy vào sau màn để thay phục trang.

Đào Nhạn quay người, nói vọng vào:

"Tôi nghe nói trong đoàn có người mới tới đúng không?"

Từ lúc xem ảnh định trang của vai Thuợng Tiên, hắn đã chú ý từ lâu. Chỉ là hôm nay mới lấy dũng khí hỏi.

"Ừm." Hứa Nghị đáp qua loa, chỉ vào phần eo: "Chỗ này hơi chật, nới ra một chút."

Thợ trang điểm chỉnh lại cho hắn, Hứa Nghị từ sau tấm màn bước ra. Đào Nhạn lập tức hỏi:

"Thế nào? Diễn xuất của người ta có phải rất tốt không?"

Vừa hỏi, ánh mắt hắn còn dính trên mặt Hứa Nghị, như đang cố tìm xem trên mặt đối phương có biểu cảm gì không. Vừa mong vừa sợ, chẳng có chút tự tin nào.

"Không tệ. Tốt hơn cậu rất nhiều."

Hứa Nghị nói xong, cầm chai nước trên bàn uống cạn, rồi lạnh nhạt: "Có thời gian thì đi đọc kịch bản nhiều hơn đi. Hơn là đứng đây lãng phí thời gian."

Trong mắt Đào Nhạn chợt ánh lên một chút tủi thân. Rất nhanh, hắn giấu đi, cố làm nũng:

"Tôi biết anh chê tôi diễn dở. Tôi đang cố mà. Không thể cho tôi thêm thời gian sao?"

Hứa Nghị thở dài, mở cửa bước ra khỏi phòng.

Ngay khi hắn vừa đi, chuyên viên make-up ngẩng lên nhìn Đào Nhạn trông như sắp khóc:

"Hắn tính tình vậy đấy. Miệng thì độc chứ mềm lòng lắm, đừng để bụng."

Đào Nhạn kéo môi cười gượng:

"Chị, em không sao. Nhớ bảo anh ấy uống thang thuốc nha. Anh ấy cứ thức đêm hoài, sắc mặt không tốt tí nào."

Nói rồi cúi đầu rời đi. Nhìn bóng lưng hắn, chuyên viên trang điểm chỉ biết lắc đầu.

Không hiểu nổi — tốt như vậy, vì sao lại không lọt nổi mắt xanh Hứa Nghị?

Sau máy quay, Quách Đức Long bê ấm trà lên uống. Trương Cung ngồi bên cạnh than:

"Buổi trưa nay Dung Hiểu không đến đúng không?"

"Ừm." Quách Đức Long đáp, giọng không nghe ra cảm xúc.

"Anh thấy không? Mới một ngày không gặp mà tôi thấy hơi nhớ cậu ấy rồi đó. Anh nói xem, nếu cậu ấy ở đây, có phải buổi chiều còn mượt nữa không?"

Quách Đức Long quay sang nhìn hắn. Cặp kính dày khiến vẻ mặt vốn cứng nhắc lại càng khó đoán. Nhưng Trương Cung vẫn nhìn ra được... sự bất mãn nhè nhẹ.

"Lão Quách, tôi biết trong bụng anh cũng nghĩ vậy mà. Đừng chối. Buổi sáng quay sướng quá nên giờ mới khó chịu đây. Người ta nói đúng mà — có so sánh mới có tổn thương. Thừa nhận đi!"

Vừa lúc đó Lưu Hiệu đi ngang qua, nghe thấy liền cười:

"Sao rồi? Hai người lại cãi nhau đấy à?"

Trương Cung than trời:

"Chị Lưu, biên kịch các chị nói chuyện đều kiểu khiến người ta tức giận như vậy sao?"

"Với người mình không thích, thường sẽ hơi đặc biệt hơn."

Trương Cung: "..."

Dung Hiểu đợi đến khi Phó Duy Trạch trị liệu xong mới đi cùng anh đến phim trường. Hạ Phương thấy cậu liền bước tới:

"Hôm nay đạo diễn Quách tâm trạng không tốt lắm. Chiều quay chắc sẽ không dễ đâu."

"Sao vậy?" Dung Hiểu dừng lại, hỏi.

"Sáng quay NG quá nhiều. Đạo diễn Quách tức giận lắm."

Dung Hiểu lập tức hiểu ý Hạ Phương khi nhắc chuyện này.

"Em biết rồi, chị Phương. Em sẽ chú ý."

Hạ Phương gật đầu, nhìn đồng hồ:

"Giờ đi trang điểm chưa?"

"Đi thôi. Chị ở đây chờ em."

"Vậy em qua trước. Nghỉ giữa chừng em sang xem chị."

Hai người vừa đi đến cửa phòng hóa trang thì gặp Bạch San đi ra. Nhìn thấy Dung Hiểu, cô lập tức nhào tới:

"Dung Hiểu, cuối cùng em cũng đến! Lúc trưa em không có mặt, đạo diễn Quách nổi trận lôi đình luôn. Em tới rồi thì tốt quá, buổi chiều trông cậy vào em đấy."

Cô nói câu nào câu nấy rất nghiêm túc, như thể một người mới như cậu còn giỏi hơn tất cả mọi người ở đây vậy.

"Chị San, em chỉ mới diễn chưa bao lâu, vẫn còn nhiều thứ phải học. Thời gian không còn sớm, em đi trang điểm trước."

Nói xong, Dung Hiểu dẫn Hạ Phương vào phòng.

Bạch San đứng nhìn bóng lưng cậu, hơi sững lại. Không ngờ cậu nói chuyện thẳng vậy. Trong phút chốc, cô cũng không đoán được rốt cuộc Dung Hiểu là kiểu người thế nào.

Vừa vào phòng, Trương Đồng liền cười:

"Vào đây đi. Nãy ngoài cửa có phải gặp Bạch Liên Hoa không?"

"Bạch Liên Hoa?" Dung Hiểu ngẩn ra, chưa hiểu ý.

Hạ Phương bật cười. Trương Đồng hạ giọng giải thích:

"Cậu không biết hả? Anti-fan đều gọi Bạch San là giáo chủ Bạch Liên đó."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro