Chương 72: A Hối, không hẹn ngày gặp lại

"Định nói cái gì?" Giang Tuyết Nha hỏi.

Trùng hợp sao? Tay chân Tô Như Hối tê rần, đưa mắt đối diện với Giang Tuyết Nha. Người trước mắt mặt mày thanh tú, nhìn không ra nửa điểm manh mối nào. Là trùng hợp, hay là đã bị Yêu tộc thay thế?

"À, nói chút chuyện này của cha ta." Tô Như Hối bất động thanh sắc, "Hắn nói cha ta để lại cho ta chó con bốn đầu ẩn giấu bí mật, ta nghe không hiểu được lời hắn nói. Một vật khắc gỗ tùy ý làm ra, thì có thể giấu thứ gì?"

Giang Tuyết Nha khẽ nhíu mày, "Cha ngươi để lại cho ngươi không phải chó ba đầu sao?"

Tô Như Hối cười nói: "Là ta nhớ nhầm, quả thật là chó ba đầu."

Người biết cha chàng đưa cho chàng chó con ba đầu không nhiều lắm, xem ra, sư tỷ vẫn là sư tỷ, cũng không có bị yêu vật thế chỗ. Nói đúng hơn, cá tính của Giang Tuyết Nha bừa bãi như vậy, kỹ thuật diễn vụng về của yêu vật căn bản bắt chước không ra tư vị của nàng. Lúc trước Tô Cấu giả trang sư tỷ, không phải bị chàng chớp mắt đã nhìn thấu sao?

Túi giấy dầu "Võ Đại Lang bánh nướng" kia hẳn là trùng hợp, trong lòng Tô Như Hối nhẹ nhõm thở ra.

"Yêu quái kia còn cùng ngươi nói thêm cái gì?" Giang Tuyết Nha nhìn chăm chú vào chàng, sâu trong ánh mắt nàng dần dần thâm trầm.

"Còn nói......"

Lời vừa muốn nói ra, Tô Như Hối trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, nếu tất cả đều không phải là trùng hợp, mà sư tỷ nguyên bản chính là yêu thì sao? Tô Như Hối biết rõ suy đoán này quá hoang đường, rồi lại không khống chế được suy nghĩ mà tính toán khả năng có thể. Trên người sư tỷ không phải là không có dấu vết khả nghi, ngày ấy Giang Hoài Thương đến vệ sở ôn chuyện, ngôn từ giảo hoạt nhưng rất quan tâm sư tỷ, còn nói hàng năm luôn truyền tin muốn sư tỷ về nhà ăn tết. Nhưng sư tỷ đã từng nói với chàng, Giang Hoài Thương đối đãi với nàng không thân cận, ngày lễ ngày tết cũng không kêu nàng về phủ.

Trong lời của hai bọn họ, nhất định có một người đang nói dối.

Trước nay Tô Như Hối chưa từng hoài nghi sư tỷ, chỉ khi với Giang Hoài Thương gặp dịp thì chơi, hư tình giả ý. Nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ lại, Giang Hoài Thương nếu chưa từng đưa lần thư nhà nào, làm trò nói dối trước mặt sư tỷ, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

Suy đoán đến nước này, lòng Tô Như Hối lại trầm xuống.

Nội quỷ Bí Tông cao tầng, chẳng lẽ hiện giờ chính là sư tỷ dưới một người trên vạn người? Giờ phút này Tô Như Hối hiện đang ở trong phủ trạch của nàng, chẳng phải cùng đường sao? Việc cấp bách, quan trọng trước mắt là phải mau mau thoát thân.

Tô Như Hối ngẩng đầu, cười nói: "Yêu quái kia còn nói thích món thịt kho ta nấu. Ngươi đoán thế nào, nó thế nhưng ngày ngày ra vẻ chó hoang lưu lạc quấn quýt trước mặt chúng ta. May mắn sư tỷ phái người bảo vệ sân nhà ta, nếu không chỉ sợ ta sớm đã bị yêu quái này tìm chỗ trống mà ám sát."

Giang Tuyết Nha nhìn chằm chằm chàng, ánh mắt trở nên ý vị sâu xa, "Yêu vật này càn rỡ đến nỗi như thế, xem ra sân kia của ngươi cũng không an toàn. Đợi quét sạch yêu vật phía trước, ngươi muốn ở lại nơi này của ta không?"

"Không được, ở nơi này của ngươi thì ta cùng Tang Trì Ngọc gặp lén kiểu gì? Nửa đêm đôi ta đánh nhau ầm ĩ sẽ quấy rầy tới ngươi." Tô Như Hối cầm lấy túi vải bố, "Sư tỷ, ta đi trước. Đôi ta đã hẹn đêm nay cùng đi đến Vu Sơn, tránh tới quá muộn làm y lại hoài nghi ta ở bên ngoài có người khác."

Lời này ý là chàng nếu không đúng hẹn về nhà, Tang Trì Ngọc nhất định sẽ tìm tới. Trước mắt cho dù sư tỷ có phải là nội quỷ hay không, đều biết Tang Trì Ngọc là dạng người không dễ chọc.

Tô Như Hối muốn chạy, Giang Tuyết Nha lại túm chặt túi xách của chàng.

"Sao vậy?" Trái tim trong lồng ngực Tô Như Hối đập bịch bịch, trên mặt lại vẫn mang nét cười, "Còn có việc gì nữa ư?"

"A Hối," Giang Tuyết Nha nhẹ nhàng lắc đầu, "Yêu quái kia nhất định còn nói thêm chuyện khác nữa."

"Thật sự không có." Tô Như Hối làm ánh mắt thành khẩn, "Nếu không ta nhờ Tang Trì Ngọc đem nó lại đây, cho ngươi tra hỏi kỹ càng?"

Giang Tuyết Nha đoạt lấy túi xách của chàng, đem chàng ấn lên ghế bành. Thái dương Tô Như Hối đổ mồ hôi, con rối bùa chú la bàn đều ở trong túi xách, như này thì sao có thể bảo toàn tốt mạng sống bây giờ? Giang Tuyết Nha mở tông cuốn, lấy ra từ phía dưới túi giấy dầu ghi "Võ Đại Lang bánh nướng", ném qua trước mặt Tô Như Hối .

"Ngươi thấy cái này phải không?" Giang Tuyết Nha nhướng mày hỏi.

"Sư tỷ," Tô Như Hối giả ngu, "Ngươi thích bánh nướng của nhà này?"

Giang Tuyết Nha chống bàn đánh giá chàng, cười nhạo nói: "Tiểu tử, còn chơi ta. Ngươi vừa mới hỏi chó ba đầu, là đang thử ta đi. Yêu quái kia có phải là đã kêu ra một cái tên, gọi là 'Bạch Nhược Gia' không? Thật vừa hay, ta thẩm vấn cha ta, dùng với hắn mười tám hình, việc nên nói việc không nên nói hắn đều nói hết. Yêu tộc bọn họ có kẻ có quyền tự mình lui tới nhân gian, kêu là Bạch Nhược Gia. Hiện giờ thân phận hay tên họ toàn bộ đều không biết, này là muốn che giấu nên khi gặp mặt chúng yêu cấp dưới, trên đầu tất nhiên phải che bằng túi giấy dầu 'Võ Đại Lang bánh nướng'. Biên Đô tổng cộng có hai mươi quán bánh nướng 'Võ Đại Lang', hôm nay ta đích thân nằm vùng, tới mỗi cái sạp đều mua phần bánh nướng mang về."

Giang Tuyết Nha lại mở tông cuốn ra, phía dưới còn đè hơn mười cái túi giấy dầu, nàng đem toàn bộ ném tới trước mặt Tô Như Hối. Nàng còn cầm lấy một mặt gương đồng được khắc dấu bùa chú thấu thị "Thần Mục". Nàng đem gương ném cho Tô Như Hối, "Nếu có hoài nghi, vậy thì kiểm tra đi."

"Không cần đâu sư tỷ, ta tin ngươi." Tô Như Hối xua tay.

Trong ánh mắt Giang Tuyết Nha tràn đầy uy hiếp.

"Được thôi." Tô Như Hối cầm lấy gương đồng, nhắm ngay ngực nàng, trong gương hiện ra rõ ràng trật tự mạng lưới kinh mạch cùng triệt để hệ thống gân xương, không có Tâm Hạch.

Giang Tuyết Nha không phải yêu.

Hiểu lầm được cởi bỏ, tâm can Tô Như Hối bị treo lên rốt cuộc rơi xuống đất.

"Còn hoài nghi nữa không?" Giang Tuyết Nha hỏi.

Tô Như Hối đem đầu lắc như trống bỏi.

Thật xấu hổ, Tô Như Hối trách bản thân đã quá đa nghi. Giang Hoài Thương nói dối, có lẽ là vì mặt mũi của hắn, ở trước mặt đứa con không thân sinh Giang Khước Tà sắm vai cha con tình thâm. Một lần hoài nghi, đủ để tiêu biến nhiều năm tình cảm. Tô Như Hối biết rõ đạo lý này, trong lòng vừa áy náy vừa thấp thỏm.

"Xin lỗi nha sư tỷ, ta dạo gần đây tiếp xúc yêu quái quá nhiều, có chút nghi thần nghi quỷ." Tô Như Hối làm vẻ mặt đau khổ nói, "Ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này đi."

"Còn có người đang chịu ủy khuất chờ ngươi ở nhà," Giang Tuyết Nha vẫy vẫy tay, "Chạy nhanh, cút đi."

Nói tới Tang Trì Ngọc, Tô Như Hối giật giật khóe miệng, "Chờ cái gì nha, trong nhà chỉ có một người là ta thôi, người khác còn đang ở Tuyết Cảnh."

"Thì ra là thế." Giang Tuyết Nha vòng đến phía sau chàng, cảm thán nói, "Tiểu tử ngươi tâm nhãn thật nhiều, đối phó qua lại với ngươi quả thực phải phí rất nhiều đầu óc."

Gương đồng đặt trên bàn ở phía sau Tô như Hối phản chiếu Giang Tuyết Nha, ánh nến vàng rực nhảy động giữa mặt mày nàng, hiện lên một loại mỹ cảm rất kinh tâm động phách.

Tô Như Hối nhìn khuôn mặt được chiếu sáng của nàng, thuận theo đáy lòng mà nói: "Sư tỷ, cậu của ta không biết tốt xấu, ngươi không cần vì một thân cây lệch tán như lão mà thắt cổ chết. Nam nhân tốt trong thiên hạ có rất nhiều, ngươi tốt như vậy, đến lúc đó người hối hận chính là lão."

"A Hối, cảm ơn ngươi." Giang Tuyết Nha ấn lên bờ vai của chàng, "Thực xin lỗi."

Trong phút chốc ánh đao sáng nhoáng hiện ra, ngọn nến lừng phừng một tiếng, tia lửa đột nhiên nhảy động. Trong gương, Tô Như Hối thấy một cây
dao găm xẹt qua cổ họng chàng, sau đó máu tươi loạt roạt trào ra, bôi đỏ mặt kính ánh kim. Tô Như Hối che cổ họng lại, thốt không nên lời, đau nhức làm gân xanh trên trán chàng nổi gằn, đầu ngón tay run rẩy, lạnh lẽo lan khắp người.

"Ngươi vì sao cứ nhất định phải về lại đây?" Giang Tuyết Nha thu hồi dao găm, tùy ý để Tô Như Hối té ngã trên mặt đất, "Thần Đồ đối với ngươi cũng không có sát ý, ta phái hắn đi giết ngươi, đó là muốn ngươi hiểu rõ nhân gian đã không còn là nơi mà ngươi có thể nương náu. Sao ngươi không nghe theo khuyên bảo, lưu lại Tuyết Cảnh?"

Tô Như Hối dùng một tay gắt gao đè chặt cổ họng, một tay mò mẫm trên bàn tìm túi vải bố. Đau đớn giống như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác quay cuồng ở trên thân thể chàng. Tầm nhìn của chàng dần dần mơ hồ, máu tươi ào ạt chảy ra từ giữa khe hở ngón tay, lấy đi độ ấm của chàng, mang đi sinh mệnh của chàng. Cái chết này tới quá nhanh, chàng còn chưa có chuẩn bị tốt, nỗi tuyệt vọng cùng đau đớn dũng mãnh lan tràn khắp người, chàng giống một con cá bị mắc cạn đang bất lực mà giãy giụa.

Giang Tuyết Nha đi tới mở song cửa, nhìn ra xa nơi màn tuyết rơi trắng xóa một mảng trời rộng lớn.

"Ngươi từ đâu phát hiện manh mối? Một cái túi giấy dầu, không đủ để làm ngươi với ta sinh ra sự hoài nghi nặng nề như vậy. À, ta nhớ ra rồi, là Giang Hoài Thương ở vệ sở nói qua rồi đi. Ta đã từng nói với ngươi, phụ thân ta nói ta khác với các huynh đệ tỷ muội, thiên tính hung ác, dễ thành họa lớn. Ta nghe theo mà không dám nhận thân tất cả người trong nhà, hắn liền đem ta tiễn đi khuất mắt. Ngoài miệng nói nhờ vả ta gánh vác việc lớn, kỳ thật chính là để ta tự sinh tự diệt." Nàng ngoái đầu nhìn lại, xem Tô Như Hối trên mặt đất, "Ta cũng không nói dối, ta nói không phải là Giang Hoài Thương, mà là cha ruột ta La Phù vương. Thời điểm ngươi nghe lời này, có lẽ đã cho rằng ta bị đưa
tới núi Trữ La. Không, nơi ta nói tới chính là nhân gian. Ngươi nhất định sẽ nghĩ ta đã thay thế Giang Tuyết Nha, nhưng không, Giang Tuyết Nha ngay từ đầu vẫn luôn là ta. Giang gia sớm đã cùng Yêu tộc kết đồng minh, sứ mệnh suốt đời của ta là tiến vào Bí Tông, bò đến trước mặt Đàm Đài Tịnh."

Tô Như Hối rốt cuộc hiểu rõ, vì sao nàng vội vội vàng vàng như thế, vì sao nàng một lòng với con đường làm quan.

Nàng thở dài, "A Hối, ta thật sự coi ngươi như người thân, nhưng ta cũng thật sự không thể không giết ngươi. Ngươi quá thông minh, hôm nay nếu ngươi ở trong phủ trạch ta suy nghĩ kỹ càng, liền rất mau sẽ đoán ra, ta chính là Bạch Nhược Gia."

Tô Như Hối hô hấp rề rà, máu tươi chầm chậm thấm khắp thân người.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Giang Tuyết Nha nói, "Muốn hỏi ta vì sao lại không có Tâm Hạch?"

"Đổi...... Đổi một......" Chàng mở miệng một lần, thì máu chảy ra càng nhiều, Tô Như Hối nói không nên lời.

Giang Tuyết Nha thấp giọng nói: "Không sai, ta đổi một thân thể khác, ta và ngươi giống nhau, dùng đều chính là con rối thịt siêu nhất phẩm."

Nói chuyện tới hiện giờ, hết thảy chân tướng đều hiện rõ. Giang Tuyết Nha lợi dụng con rối thịt siêu nhất phẩm để né tránh việc kiểm tra thân thể của gương đồng khắc chú 'Thần Mục', chỉ cần gương đồng không chiếu tới Tinh trận ở trong đầu nàng, như vậy sẽ không một ai biết thân thể nàng đang dùng là con rối. Yêu thích Đàm Đài Tịnh, tiếp cận Đàm Đài Tịnh, hết thảy đều là nước cờ, nàng trù tính mấy chục năm, dùng tình yêu che giấu dã tâm, lấy được tín nhiệm của Đạm Đài Tịnh.

"Ta luôn không ngừng nghĩ tới, vì sao ta không phải con người bình thường, vì sao ta cùng các ngươi không phải đồng loại? Ta cũng từng nghĩ tới việc phản bội Yêu tộc của ta, giống Tang Trì Ngọc không một chút đắn đo. Nhưng A Hối à, gió tuyết quá khắc nghiệt, mẫu thân ta bị đày đọa vì gió tuyết, tỷ muội ta bị bệnh chết trong gió tuyết, con dân ta ngày ngày tìm đường sống từ gió tuyết. Ta sao có thể đối với sự cực khổ của bọn họ mà có mắt không tròng, ngồi hưởng phồn hoa thái bình ở nhân gian?" Giang Tuyết Nha nhẹ giọng nói, "Đến nỗi như Đàm Đài Tịnh, ta với lão vốn là lợi dụng, lại không nghĩ tới việc sẽ có hài tử ràng buộc. À, đúng rồi, ta chưa nói với ngươi, ta mang thai hài tử của lão, lại bị lão chính tay làm sẩy thai. Vậy cũng tốt, lão vô tình vô nghĩa, ta cũng là gặp dịp thì chơi. Một ngày nào đó ta muốn giết lão, sẽ không vì đứa con mà không xuống tay được."

Tô Như Hối dùng hết sức lực còn sót lại vươn tay lên, vất vả túm lấy quai cầm của túi xách, lại dùng lực kéo xuống, vật dụng từ trong túi đổ ập ở phía trên đầu chàng. La bàn thông tin vừa vặn rơi xuống trước mắt chàng, chàng run rẩy, muốn mở la bàn ra, nhưng sức lực yếu ớt mảnh dẻ còn trong thân thể chàng lại như đang cùng kéo nhau trốn đi, chàng liền đến cái nắp của la bàn cũng mở không ra.

Đúng lúc này, tiếng từ la bàn vang lên, ánh sáng nhè nhẹ ở bên trong nhấp nháy lấp lánh. Tang Trì Ngọc rốt cuộc nhớ tới mà tìm chàng rồi sao? Lòng Tô Như Hối lại dâng lên niềm hy vọng, giống có vô số ngôi sao lần lượt sáng lên trong trái tim u ám của chàng. Chàng đưa tay ra định với lấy, Giang Tuyết Nha lại đi đến trước mặt chàng, khom lưng nhặt la bàn lên.

Giang Tuyết Nha mở nắp la bàn ra, ánh sáng bỗng chốc sáng ngời, bên trong truyền đến thanh âm trầm ổn của Tang Trì Ngọc.

"Tô Như Hối, về nhà chưa?"

"Tang Trì Ngọc," Giang Tuyết Nha đổi sang ngữ điệu mang ý cười hoà thuận vui vẻ, "Ngươi cùng A Hối làm hòa rồi?"

Tô Như Hối muốn kêu thành tiếng, nhưng cổ họng chàng đã bị cắt vỡ, chàng không thể thốt ra bất cứ lời nào. Chàng vô lực bắt lấy mắt cá chân của Giang Tuyết Nha, vết máu chết chóc nhiễm đỏ ủng giày nàng.

"Ừm." Tang Trì Ngọc trả lời.

Giang Tuyết Nha đáp: "Lao lực vẽ tinh đồ cả buổi, hắn mệt mỏi, ngủ mất rồi. Trời đã quá muộn, ở Biên Đô cấm đi lại ban đêm, hắn ở nơi này của ta nghỉ lại một đêm, sáng sớm ngày mai bảo đảm nguyên vẹn đưa người về Thuận Khang phường."

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo"

Bên kia ngắt thông tin, Giang Tuyết Nha cũng khép lại la bàn.

Nàng cúi đầu, thấy Tô Như Hối đã không còn giãy giụa nữa, con ngươi không còn chút ánh sáng nào chiếu lên ánh nến nhảy lập lòe. Nàng gọi cấp dưới tới, đem tinh đồ giao cho hắn, "Suốt đêm chiêu mộ binh lính dân phu đào mương máng, bố trí Tinh Trận. Sáng sớm ngày mai, ta muốn nghe tin đã làm xong."

"Đã rõ." cấp dưới mắt nhìn thẳng, với Tô Như Hối nằm trên mặt đất làm như không thấy, cúi đầu tiếp nhận tinh đồ, rời khỏi thư phòng.

Giang Tuyết Nha cầm lấy một cây dù giấy, không quay đầu mà dứt khoát bước đi, hòa vào trận tuyết lớn. Nàng đi được vài bước, lại dừng lại, để lại một câu cuối cùng, thanh âm mù mịt theo sương gió bay tới bên tai Tô Như Hối.

"A Hối, không hẹn ngày gặp lại."

Gió lạnh chui vào song cửa, thổi tắt ánh nến, phảng phất cũng thổi tắt sinh mệnh của Tô Như Hối. Chàng nằm ở trên mặt đất lạnh băng, máu tươi trào ra từ giữa khe hở ngón tay cũng không còn độ ấm. Hệ thống khinh miệt thật sự nha, chàng bất lực mà nghĩ, sao lại không báo động trước? Tùy tiện bị giết như vậy, đột nhiên bị chết như vậy, không giống tác phong của Tô Như Hối chàng nha...... Suy nghĩ của chàng không bờ không bến mà bay lên, tựa như bông tuyết ngoài cửa, liên miên bay loạn xạ. Nếu chàng chết rồi, ai sẽ tới chăm Tang Bảo Bảo đây? Mèo có tính tình khó chiều như vậy, ngoài chàng ra chắc cũng không ai muốn nuôi đi. Còn có Tang Trì Ngọc, y nếu biết chàng chết rồi, nhất định sẽ khóc đến mức hai mắt đều sưng húp.

Thật tiếc nuối, không thấy được cảnh Ngọc Nhi khóc.

Thật không cam lòng nha...... Chàng không muốn chết......

【 kiểm tra đo lường nguy hiểm hạng cao cấp nhất, công năng hệ thống ở nhiều phương diện đang mất đi hiệu lực, khởi động chương trình thanh trừ virus khẩn cấp. 】

【 chương trình thanh trừ virus khởi động thất bại, chương trình bắt đầu tự khởi động lại......】

【 chương trình thanh trừ virus khởi động lại thất bại, hệ thống sắp offline!!! Thử thêm lần nữa tiếp nối liên kết mạng lưới ý thức 】

【 chương trình thanh trừ virus khởi động lại thất bại, hệ thống sắp offline!!! Thử thêm lần nữa tiếp nối liên kết mạng lưới ý thức 】

Tít_____

Tiếng cảnh báo liên tiếp đột nhiên im bặt, đầu óc Tô Như Hối rốt cuộc lại yên ắng. Trong lòng chàng có vô vàn sự bi thương cùng cảm xúc không cam lòng, vào giờ phút này mọi cảnh báo đều trở về trạng thái yên tĩnh. Ý thức dần dần bị rút ra, Tô Như Hối cảm giác bản thân đang giống một mảnh lông chim, nhẹ nhàng bay lên.

Trong bóng đêm ảm đạm nặng nề, chàng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài quen thuộc từ phương xa vọng lại, như là ảo giác xa vời, lại như là cảnh tượng xa xăm từ trong mơ.

-- "Hối Nhi, đừng ngủ."

______________________________________

Tác giả:

Hẳn là không thể ngược đi......

______________________________________

Edit:

Cua một phát ngã vỡ đầu máu chảy ròng ròng :)))))
Tác giảaaaaaaaa, đang đùa nhau đấy àaaaa???¿¿¿!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro