Chương 5: Nghĩ lại mà kinh 2

Lục Nghiễm nhận ra người đàn ông đó là đối thủ của mình trong trận chung kết, khi đó cậu vẫn chưa quên tên của Diệp Thiếu Đông, Lục Nghiễm vẫn nhớ rằng lúc đó cậu đã gọi tên hắn một cách ngạc nhiên, sau đó kinh ngạc hỏi: "Sao lại là anh?"

Diệp Thiếu Đông đứng dậy đi về phía cậu, rất lịch sự nói: "Thật hiếm có ai có thể đánh bại tôi trong trò bi-da, cậu khiến tôi thấy rất hứng thú, người tổ chức cuộc thi đấu là bạn của tôi, cho nên tôi mới nhờ hắn mời cậu, mọi người làm quen một chút. Hơi tự ý chủ trương, hi vọng không làm cậu sợ."

(Gặp nhau ngày đầu nên mình để xưng hô tôi – cậu ở chương này).

Quy tắc của Diệp gia rất nghiêm. Một Diệp Thiếu Đông từ nhỏ đã được Diệp lão gia dạy dỗ bởi những quy tắc như vậy thực sự cũng ra dáng quý ông. Nhưng Diệp Thiếu Đông cũng lớn lên ở quân khu, lại bị cha hắn ném vào chiến đội lăn lộn mấy năm, sau một thời gian dài tôi luyện, sự ngông cuồng và tàn nhẫn đã nhiễm vào xương hắn từ lâu, không chọc tới thì còn ổn, nhưng một khi đã vuốt phải râu cọp, hậu quả thật không tưởng tượng được.

Khi đó, Lục Nghiễm chưa từng tiếp xúc với những người ở tầng lớp như Diệp Thiếu Đông nên còn chưa hiểu những điều này, vì vậy khi những người đàn ông xung quanh trêu chọc rằng đó là "hứng thú" hay "tình thú", cậu đã không nghĩ những thứ bẩn thỉu đó. Người ta có ý tốt mời mình, dĩ nhiên cậu sẽ không từ chối. Vì vậy,cậu đi theo Diệp Thiếu Đông và ngồi xuống ghế chính cùng hắn.

Cậu là sinh viên khoa kiến ​​trúc, Diệp Thiếu Đông lại nói chuyện đến là uyên bác, dường như biết rất rõ chuyên ngành của cậu. Những gì hắn nói rất rõ ràng và logic, điều mà Lục Nghiễm không bao giờ có thể học được từ sách vở. Khi đó, Lục Nghiễm vừa mới tốt nghiệp, trên người vẫn còn vẻ sinh viên chăm chỉ học hành đặc trưng, chuyên ngành, công việc, lý tưởng và tương lai, những gì họ nói đều là điều Lục Nghiễm hứng thú.

Về phần chủ đề từ học thuật chuyển thành khuynh hướng tình dục như thế nào, hiện tại Lục Nghiễm cũng không nhớ rõ, điều duy nhất cậu nhớ được là đôi mắt đen láy của Diệp Thiếu Đông mang vẻ thâm trầm như muốn nuốt chửng cậu một cách tuyệt đối, sau đó hắn nói, "Tôi rất hứng thú với cậu, theo tôi đi."

Lục Nghiễm khi đó còn chưa nhận ra ý nghĩa của câu nói này, từ cuộc trò chuyện vừa rồi cậu biết rằng Diệp Thiếu Đông đang kinh doanh bất động sản, vì vậy cậu chỉ cho rằng hắn đang mời cậu làm việc trong công ty của mình. Do dự một lúc, cậu đỏ mặt xấu hổ từ chối: "Việc này... thật xin lỗi, tôi vừa mới có được tư cách học thẳng lên thạc sĩ của trường, cho nên... Cho nên, tôi muốn hoàn thành việc học trước, về việc đi làm, hiện tại chưa nghĩ tới."

Bên trong KTV trang trí rực rỡ, ánh sáng mơ hồ, mùi rượu thoang thoảng mê hoặc thần kinh của người đàn ông kia trộn lẫn với khói thuốc cay mũi, Lục Nghiễm đỏ mặt ngồi trên ghế sô pha, cảnh giác cúi đầu xuống, bộ dạng trong sáng mà lại quyến rũ khiến Diệp Thiếu Đông ước gì có thể nuốt chửng cậu ngay bây giờ.

Nhưng Diệp Thiếu Đông bản chất không phải là kẻ ham mê sắc dục suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc để trút dục vọng thú tính. Thật ra nếu không phải chuyện tối hôm đó khiến hắn mất khống chế thì với sự hứng thú của hắn đối với Lục Nghiễm cùng niềm yêu thích đối với cơ thể này vào thời điểm đó, hắn sẽ không để Lục Nghiễm trước mặt nhiều người như vậy làm mất mặt mình, đương nhiên cũng sẽ không... tra tấn cậu bằng đủ mọi kiểu chơi ở khách sạn sau đó.

Khi đó, Diệp Thiếu Đông nghe xong câu này chỉ nhướng mày cười cười, thả lỏng thân thể dựa vào sô pha, nhìn Lục Nghiễm, một con mồi nhỏ còn chưa hiểu rõ sự tình, lộ ra vẻ hứng thú.

Lúc này, Ngô Nhạc Lâu ngồi bên cạnh ôm một cô bé vừa cười vừa trêu chọc: "Bạn học nhỏ, đừng có chậm hiểu vậy chứ! Cái gọi là "hứng thú" mà Diệp tam thiếu nói đến, đừng dùng não phân tích, dùng thứ đồ vật bên dưới kia mới đọc ra được ý vị."

Ngô Nhạc Lâu bẩm sinh miệng tiện, mấy người đi cùng Diệp Thiếu Đông đều là bạn chơi với nhau từ nhỏ nên đã quen với cách ăn nói rẻ tiền của hắn ta, không ai cho rằng có vấn đề gì.

Nhưng làm sao Lục Nghiễm có thể chịu đựng được điều này? Cậu không còn nhỏ, đã nghe rất nhiều chuyện cười tục, cũng từng cùng anh em trong ký túc xá đóng cửa xem phim này kia, nhưng nếu những lời này trực tiếp nói với bản thân cậu, thì chính là một loại chà đạp sỉ nhục.

Biểu cảm trên mặt Lục Nghiễm thay đổi, chỉ có điều cậu không có cách nào đáp lại, cho nên lạnh lùng nhìn tên kia một cái, sau đó quay đầu dùng sức hỏi Diệp Thiếu Đông: "Ý anh là sao?"

Cậu nghĩ rằng Diệp Thiếu Đông sẽ tìm một cái thang cho cậu đi xuống, lại không ngờ, người đàn ông ăn mặc bảnh bao này lại thuận theo lời của Ngô Nhạc Lâu, vui vẻ nói: "Cậu có thể tiếp tục hoàn thành việc học ở đây, tôi sẽ trả mọi chi phí bao gồm học phí và sinh hoạt phí. Sau khi tốt nghiệp, nếu cậu không muốn đến công ty của tôi, tôi có thể sắp xếp cho cậu một công việc mà nhiều người mơ ước. Tôi cho cậu tự do trong phạm vi chịu đựng của tôi, tất cả những gì bạn phải làm là ở cạnh tôi khi tôi đến Hồng Kông, nếu tôi cần thì đến chỗ tôi trong kỳ nghỉ đông và hè hàng năm. Chỉ thế thôi."

Diệp Thiếu Đông không nói thời hạn, thực ra đối với hắn mà nói, sự hứng thú của hắn đối với tình nhân nhỏ nhiều nhất sẽ không quá hai năm, cho nên thông thường khi hai người đạt được thỏa thuận bằng lời nói, hắn sẽ nói rõ ràng, hai năm sau tôi sẽ để cậu đi, hoặc hai năm sau chúng ta cắt đứt quan hệ.

Nhưng lúc đó, hắn không nói điều đó với Lục Nghiễm.

Diệp Thiếu Đông trời sinh có trực giác của dã thú, hắn cảm thấy có lẽ mình sẽ không muốn buông tha cho Lục Nghiễm trong thời gian ngắn.

Vì vậy, hắn muốn có được Lục Nghiễm theo cách ôn hoà hơn, tránh cho đến lúc đó cho người ta ghét hận mình, hai người vừa làm tình trên giường liền liều mạng giãy giụa, đấm đá, đánh đập thì không tình thú gì.

Bỏ tiền mua "thịt", Diệp tam thiếu làm nhiều rồi, thậm chí còn có nhiều người làm ngược lại. Cho nên dĩ nhiên cảm thấy loại chuyện anh tình tôi nguyện ai cũng có thứ mình cần này không có gì to tát. Nói trắng ra, sau này còn dễ thanh toán, tránh được kha khá phiền phức.

Chỉ là hắn đã sai khi đánh giá thấp lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của sinh viên hàng đầu đến từ Đại học Hong Kong này. Tất nhiên, hắn cũng không ngờ rằng sinh viên tưởng chừng như vô hại này lại có tính khí hung dữ và nắm đấm cứng rắn như vậy.

Đã nhiều năm rồi không ai dám vung nắm đấm với Diệp Thiếu Đông, vậy nên khi Lục Nghiễm bất ngờ vung nắm đấm như gió, hắn vẫn chưa hoàn hồn, mới sửng sốt trong chốc lát, một quyền vừa nặng vừa sắc đã giáng xuống, khóe miệng Diệp Thiếu Đông vì điều này mà nứt ra, lúc hắn lấy tay lau đi, trên mu bàn tay có một vết máu nhàn nhạt.

Xung quanh đột nhiên im lặng, không khí như đông cứng lại, rất nhiều người trong phòng đều trợn tròn mắt khó tin nhìn hai người trên ghế chính, nhiệt độ dường như đột ngột hạ thấp, khí tức đáng sợ từ trên người Diệp Thiếu Đông giống như một tấm lưới vô hình lan ra, trói buộc trái tim những người ở đây.

Lục Nghiễm đứng dậy dưới áp lực của nhiều ánh nhìn, trong mắt tràn đầy tức giận, sắc mặt đen kịt, mí mắt cụp xuống, khinh thường nhìn Diệp Thiếu Đông vẫn như cũ đang ngồi trên sô pha, chán ghét nói hai chữ, "Biến thái!"

Lục Nghiễm không phải kẻ ngốc, cậu biết mình không thể ở lại nơi này sau cú đấm đó, vì vậy liền quay người bước ra khỏi KTV không quay đầu lại.
Một đám thái tử Đảng nhìn thấy động tác của cậu liền đứng dậy, bọn họ ngồi ở vị trí cao lâu rồi, phản ứng vậy khí thế rất bức người, dọa cho dám nhóc ngồi quanh đó run rẩy cúi đầu cắn môi.

Lục Nghiễm cũng sợ, nhưng cậu không dừng lại.
Ninh Viễn, người ở gần Lục Nghiễm nhất, đang định đuổi theo, nhưng lại bị Diệp Thiếu Đông đang ngồi trên ghế chính ngăn lại bằng một cái phẩy tay ngay khi hắn ta bước lên phía trước.

Người đàn ông chậm rãi lấy ra hai tờ khăn giấy, lau khóe miệng, nhìn vết máu đỏ tươi trên khăn giấy trắng, anh ta không cảm thấy đau đớn khi bị đấm vào mặt, chỉ có lửa giận từ trong lồng ngực bốc lên, làm cho hai mắt hắn đỏ bừng, ngay cả gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên.

Hắn vứt khăn giấy đi, đổi tư thế thoải mái hơn, phong nhã ngồi trên sô pha, sắc mặt lạnh lùng không nói một lời nhìn Lục Nghiễm tay đã mở cửa phòng nhưng rồi lại lùi lại dưới ánh nhìn chằm chằm của đám vệ sĩ.

Sau đó hắn nhìn ánh mắt Lục Nghiễm tràn đầy tức giận như muốn phun ra lửa đang ghim trên người mình, chậm rãi nhếch khóe miệng, trào phúng mà tàn nhẫn hừ một tiếng, chậm rãi nói:

"Tôi muốn xem hôm nay cậu sẽ bước ra khỏi căn phòng này bằng cách nào mà không có sự cho phép của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro