Chương 10

Dư Niên xoa xoa mắt, nhìn đi nhìn lại con số 500 vạn, có chắc không vậy?

Cậu suýt nữa thì bị hành vi bá tổng này hù chết.

Dư Niên run run rẩy rẩy nâng niu sổ tiết kiệm 500 vạn, tất cung tất kính đặt lên tủ đầu giường.

—— mời ngài ngồi.

Dư Niên lấy một tấm vải lau kính ở đầu giường đắp lên sổ tiết kiệm và thẻ đen.

—— mời ngài ngủ, chúc ngài ngủ ngon.

Dư Niên tắt đèn đi, chậm rì rì chui vào chăn.

Đại vai ác thật không hổ là vương giả mạnh nhất giai thoại đầu của《 Tình yêu học trò bí mật 》 , nắm giữ trong tay nền tài chính quốc gia, nghiền áp vai chính công thụ, phẩy tay một cái là 500 vạn.

Dư Niên nghĩ đến tình tiết tiểu thuyết ngày xưa.

—— Cho cậu 500 vạn, cậu tránh xa con tôi ra.

Tiểu thuyết ngày xưa còn chưa có tiền bằng Hạ Hành Khuyết, trong tiểu thuyết chỉ đưa 500 vạn một lần, Hạ Hành Khuyết đây là 500 vạn tiền tiêu vặt đều đều mỗi tháng.

Dư Niên nắm chăn, tâm tình thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Cậu vươn tay sờ băng gạc trên trán. Chỗ này giống như vẫn mang theo cái hôn chúc ngủ ngon lạnh lẽo của Hạ Hành Khuyết vừa rồi, Dư Niên sờ lên vẫn thấy lạnh lạnh.

Cậu bỗng nhiên nhớ ra, khi Hạ Hành Khuyết cúi xuống, cậu cảm thấy cả người hắn rét lạnh, cứng rắn, còn mang theo một chút hơi ẩm.

......

Không đúng, sao lại có hơi ẩm?

Dư Niên lại một lần nữa từ trong ổ chăn bò dậy, bật đèn đầu giường lên.

Ở chỗ Hạ Hành Khuyết vừa đứng, quả nhiên có vài hạt nước nhỏ giọt thành vũng chưa khô.

Dư Niên gãi gãi đầu, cửa sổ đóng hết rồi, biệt thự này lớn như vậy, sao trên người hắn lại có nước?

Trừ phi hắn...... chạy ra ngoài gặp mưa?

Mưa gió bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi rào rào, thậm chí còn có cả sấm.

Dư Niên giật mình, lại nghĩ đến tình tiết phim thần tượng.

Đừng nói là Hạ Hành Khuyết ra ngoài xem chỗ cậu bày biện kỷ niệm ngày cưới nha?

Không thể nào?

Dư Niên ngơ ngẩn nằm xuống giường, trong đầu hiện ra hình ảnh ——

【 Sấm sét đan xen, mưa to gió lớn, Hạ Hành Khuyết một mình một người tỉnh lại, nhớ tới hiện trường kỷ niệm kết hôn của lão bà mất trí nhớ, sợ đã bị mưa ướt gió thổi hỏng rồi.

Vì thế Hạ Hành Khuyết nhanh chóng vọt dậy, chạy tới sân cỏ sau nhà, bắt đầu vớt vát.

Hắn đem bàn ghế, bình hoa dọn vào, cuối cùng còn định cất luôn cả cái lều Âu.

Lão quản gia tay cầm ô che đi cạnh hắn, trong mưa gào thét: "Hạ tổng! Ngài mau đi vào đi, ngài ở ngoài này sẽ bị cảm lạnh ạ! Tiên sinh đã quên ngài, cậu ấy sẽ không để ý chuyện này đâu!"

Hạ Hành Khuyết đột nhiên quay đầu lại, cả người ướt sũng, giận dữ hét: "Câm miệng!"

Sau khi đem mọi thứ cất đi, Hạ Hành Khuyết thả chậm bước chân, đi đến trước cửa phòng Dư Niên, hôn nhẹ trán cậu, hơn nữa còn đặt cả chứng minh thư của cậu ở đầu giường.

Niên Niên, anh thả em tự do. 】

Ngư Gia Gia, ngươi thật đáng chết.

Dư Niên bị chính mình não bổ dọa đến cả người run run, vỗ vỗ mặt.

Tuy rằng Hạ Hành Khuyết trước kia phạm sai lầm, nhưng cũng không phải không thể lý giải, hơn nữa hắn đã sửa sai.

Dư Niên tay nắm chăn, ngủ không được.

Có phải hôm nay cậu hơi quá đáng rồi không?

Cậu ăn của Hạ Hành Khuyết, dùng của Hạ Hành Khuyết, ngay cả nhãi con bồi cậu ngủ cũng một nửa là của Hạ Hành Khuyết.

Kết quả cậu không những không nói chuyện với Hạ Hành Khuyết, hành hung Hạ Hành Khuyết, còn muốn đem Hạ Hành Khuyết nhét vào két sắt.

Ngươi biết ngươi cự tuyệt tình yêu của ai không? Là của đại vai ác đó!

Cậu làm đại vai ác tổn thương rồi đúng không?

Cậu có nên đi nói chuyện với Hạ Hành Khuyết không? Nên xin lỗi không?

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ QAQ?

Dư Niên ở trên giường lăn qua lăn lại, lăn thành một tiểu cá mặn.

Xong đời, không ngủ được nữa rồi.

Hạ Tiểu Hạc ngủ ở bên cạnh cảm giác được ba ba lại giành hết chăn của mình rồi, quen tay tự tìm chăn nhỏ của mình đắp lên.

*

Trong thư phòng.

Hạ Hành Khuyết ngồi ở án thư xử lý văn kiện, hồn nhiên không biết Dư Niên đang não bổ một kịch bản《 Bá tổng truy thê trong mưa 》với hắn làm diễn viên chính.

Hạ Hành Khuyết thuần thục nhận xét tài liệu, hẹn sẵn sáng mai đúng 9 giờ gửi đi —— như vậy sẽ không làm phiền cấp dưới, sau đó tắt máy tính, xoa xoa mũi.

Trong thư phòng có phòng nghỉ, cũng có một chiếc giường, Hạ Hành Khuyết chuẩn bị đêm nay sẽ ngủ ở đây.

Nhưng hắn cũng không vội ngủ, mà tựa lưng vào ghế ngửa đầu nhìn trần nhà.

Niên Niên vẫn chưa nhớ lại, em ấy không tin bọn họ đã từng yêu nhau cỡ nào.

Hắn đem Niên Niên lừa về nhà, cho cậu xem minh chứng tình yêu của bọn họ, kết quả Niên Niên căn bản vẫn không tin, còn nói chính mình hồi trước đầu óc có vấn đề.

Đầu óc hắn nóng lên, vì để giữ lại Niên Niên, hắn đã giấu chứng minh thư của cậu đi.

Hạ Hành Khuyết nhớ lại ban ngày khi Dư Niên nói hắn là "Pháp chế già tra công", ánh mắt cậu đầy thất vọng, không khỏi căng thẳng.

Hạ Hành Khuyết, ngươi thật đáng chết.

Ngươi vẫn thương tổn Niên Niên.

Đêm khuya một nhà ba người ——

Hạ Hành Khuyết: Mình thật đáng chết T^T

Dư Niên: Mình thật đáng chết QAQ

Hạ Tiểu Hạc: zzz ( xoay người ôm lấy ba ba ) zzZZZ......

*

Không biết qua bao lâu ——

Trong phòng ngủ, Dư Niên hạ quyết tâm, xốc chăn lên, ngồi dậy, xỏ dép lê, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.

Trong thư phòng, Hạ Hành Khuyết cũng đứng lên, chuẩn bị qua nhìn Dư Niên.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ào ào, Dư Niên mặc áo ngủ thò đầu nhìn ra hành lang.

Lâu đài Disney buổi tối sao chẳng giống ban ngày chút nào?

Cậu không biết nên đi chạy đi đâu a.

Vừa vặn lúc này, Hạ Hành Khuyết từ chỗ ngoặt bên kia đi tới, thấy cậu dò đầu ra, liền hô một tiếng: "Niên Niên?"

Dư Niên ngạnh một chút.

"Được lắm, anh còn dám trở về!" Dư Niên đẩy cửa ra, đạp dép lê hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chạy tới, một phen nắm cổ áo Hạ Hành Khuyết, ngẩng đầu nhìn hắn, "Xin lỗi tôi nhanh lên!"

Hạ Hành Khuyết bị cậu đè lên tường, cúi đầu nhìn: "Niên Niên?"

Lúc này, trong không trung xẹt qua một đạo tia chớp, đem hành lang chiếu đến sáng trưng.

Dư Niên phình phình quai hàm, thanh âm nho nhỏ: "Anh đặt chứng minh thư với sổ tiết kiệm ở đầu giường tôi thấy rồi."

Hạ Hành Khuyết hỏi: "Vậy em còn giận không?"

"Xin lỗi tôi trước đi." Dư Niên nâng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, "Dù anh đem đồ trả lại rồi, nhưng anh vẫn chưa xin lỗi tôi. Nhà trẻ dạy là, đầu tiên phải xin lỗi, rồi mới hỏi người ta còn giận không ......"

Cậu lời còn chưa dứt, Hạ Hành Khuyết lập tức xin lỗi: "Anh xin lỗi, Niên Niên."

Dư Niên lắc lắc cái đuôi nhỏ vô hình: "Không sao, tôi không giận." Cún nhỏ tương đối coi trọng quy trình.

Cậu buông cổ áo hắn ra, đem tay bắt ra đằng sau: "Tôi cũng muốn xin lỗi, tôi ăn của anh, dùng của anh, còn nhận tiền của anh, mà hôm qua tôi lại đánh anh, còn muốn đem anh nhét vào két sắt, mắng anh là ' tra công '."

"Em không ăn ở miễn phí, đây là nhà của chúng ta, em chỉ là mất trí nhớ thôi." Hạ Hành Khuyết nói, "Em không cần xin lỗi."

Ôi những cái moment không có Hạ con, nó yên bình ngoài màn hình còn thấy được

"Cần chứ." Dư Niên dùng sức gật gật đầu, "Nhưng mà tôi muốn anh xin lỗi trước, rồi tôi mới xin lỗi."

Hạ Hành Khuyết khó hiểu: "Vì sao?"

Dư Niên xoa eo, đúng lý hợp tình trần thuật lại quan điểm ——

"Bởi vì lỗi của anh đụng chạm đến pháp luật, còn tôi chỉ là lỗi về đạo đức thôi. Lỗi của anh nghiêm trọng hơn, đương nhiên anh phải xin lỗi trước."

"Hơn nữa, lỗi của anh là mâu thuẫn chủ yếu, của tôi chỉ là mâu thuẫn thứ yếu. Đều là bởi vì anh giấu đồ của tôi, nên tôi mới làm vậy với anh."

"Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi."

Hạ Hành Khuyết như suy tư gì gật gật đầu: "Rất có đạo lý, anh nên xin lỗi trước."

"Đúng không?"

"Thực xin lỗi, Niên Niên."

"Anh không cần lúc nào cũng xin lỗi, tôi hết giận rồi." Dư Niên nghĩ nghĩ, vươn tay về phía hắn, "Anh muốn bắt tay không?"

"Muốn."

Hạ Hành Khuyết bàn tay dày rộng, còn mang theo một ít lạnh lẽo.

Dư Niên mới từ trong ổ chăn chui ra, tay ấm hầm hập bị hắn nắm chặt lấy.

Dư Niên nghĩ lại tình tiết mình suy diễn lúc nãy, thử hỏi hắn: "Có phải vừa rồi anh ra hậu viện không?"

Hạ Hành Khuyết gật gật đầu: "Ra ngoài xem một chút."

Quả nhiên, Dư Niên rũ mắt.

Cậu biết mà, Hạ Hành Khuyết chẳng thèm suy nghĩ gì cả, chắc chắn là chạy tới hậu viện trông chừng đồ cậu dựng.

Đến mình Dư Niên còn không nhớ rõ, mà Hạ Hành Khuyết vẫn bảo vệ tất cả những gì cậu để lại.

Thích cậu đến thế sao?

Dư Niên cảm thấy có chút...... kỳ quái.

Trước giờ chưa có ai thích cậu như vậy cả.

Dư Niên gãi gãi tóc, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, mấy thứ đó gặp mưa cũng không có việc gì, anh đừng chạy ra kẻo dính mưa."

"Đã xong hết rồi, sẽ không dính nước đâu, em có muốn đi xem không?"

Dư Niên có chút do dự: "Giờ á?"

Hạ Hành Khuyết hơi hơi gật đầu: "Ừ."

Dư Niên quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Vậy nhóc con kia thì sao?"

Hạ Hành Khuyết nói: "Bảo mẫu sẽ trông nó."

"Vậy đi thôi." Dư Niên không còn lý do để từ chối.

Hạ Hành Khuyết mặc áo khoác cho Dư Niên, nắm lấy cổ tay cậu, dẫn cậu tới lầu một.

Đêm khuya biệt thự thập phần an tĩnh, tất cả mọi người đã ngủ, chỉ còn tiếng mưa rơi xôn xao.

Dư Niên nghĩ, Hạ Hành Khuyết đem đồ cất đi, khẳng định bỏ không ít công sức.

Cậu nghĩ hậu viện sẽ bị mưa làm cho lung tung rối loạn, cậu cũng muốn cổ vũ một chút, không dám thể hiện ghét bỏ, sợ làm Hạ Hành Khuyết thương tâm.

Đúng vậy, cậu thật là tri kỷ.

Nghĩ như vậy, Dư Niên đi theo Hạ Hành Khuyết xuống hành lang lầu một......

Dư Niên: o-O

Không có lộn xộn như cậu tưởng.

Ở hậu viện, mặt cỏ sạch sẽ ngay ngắn, một căn nhà kính trồng hoa đột ngột từ dưới đất mọc lên, đem dàn cảnh của Dư Niên che đến kín mít.

Một giọt mưa cũng không chạm tới.

Nước mưa rơi xuống, hệ thống thoát nước hiện đại đã nhanh chóng mang đi, trên mặt đất thậm chí không có một giọt nước.

Nhà kính trồng hoa như căn nhà trong đồng thoại, tốt đẹp mà đứng lặng ở nơi đó.

Hạ Hành Khuyết lấy ra một cái dù đen, mở ra, che trên đầu Dư Niên: "Niên Niên, em muốn qua đó xem không?"

Dư Niên thử bước tới nhà kính.

Giây tiếp theo, đèn sưởi trong nhà kính sáng lên, ở trong mưa nhìn càng thêm ấm áp.

Từ hành lang đi đến nhà kính trồng hoa khoảng cách không tính quá ngắn, cứ như vậy đi qua, ống quần Dư Niên chỉ dính một chút nước mưa.

Nhưng không sao, vào đến nhà kính là không cảm thấy lạnh nữa.

Trong này còn có điều hòa.

Dư Niên: O-o

Cậu Niên hỏi Hạ Hành Khuyết: "Chỗ này buổi chiều có gì đâu?"

"Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có mưa to, buổi chiều anh đã liên hệ người lắp đặt, trả bọn họ gấp 30 lần tiền lương cộng thêm tiền thưởng, trước khi trời mưa khẩn trương làm ra nhà kính."

Dư Niên đôi mắt tròn tròn: "Khi nào? Vì sao tôi không biết gì hết?"

Cậu với Hạ Tiểu Hạc cả buổi chiều đều ở trong hoa viên vặn vặn xe, Hạ Hành Khuyết ở trong hoa viên lắp nhà kính, vậy mà cậu chẳng biết gì hết.

Sao có thể?!

Hạ Hành Khuyết nghĩ nghĩ: "Lúc đó, hình như em đang đóng vai ' đèn đỏ ', đứng trước mặt Tiểu Hạc, không cho nó lái xe qua, phải đợi đến khi em biến thành ' đèn xanh ' mới có thể đi."

"......" Không cần phải thuật lại.

"Có thể em chơi nhập tâm quá nên không để ý tới. Nhà kính được lắp lúc đó."

Dư Niên mặt nhỏ nhăn lại: "Cho nên anh căn bản không có chạy trong mưa?"

"Lúc trời mưa qua có qua đây nhìn thử, công trình chất lượng rất tốt, không bị mưa dột."

Hạ Hành Khuyết dừng một chút, nhìn về phía cậu: "Niên Niên, em tưởng anh chạy vào trong mưa à?"

Dư Niên:

o-O

O-o

Thì ra Hạ Hành Khuyết nói "Tới hậu viện nhìn thoáng qua", là thật sự "Nhìn thoáng qua".

Dư Niên không khỏi cảm thấy mình não bổ phim thần tượng hơi quá liều.

Cái gì mà Hạ Hành Khuyết vọt vào trong mưa.

Cái gì mà Hạ Hành Khuyết ở trong mưa rống giận.

Cái gì mà lão quản gia kêu gào thảm thiết, ra sức ngăn trở.

Cậu ngu hả? Cậu nghĩ cái gì vậy? Vì sao lại tự làm mình cảm động đến mức không ngủ nổi?

Còn nửa đêm bò dậy xin lỗi Hạ Hành Khuyết nữa!

Bất tri bất giác, ngón chân Dư Niên cũng cảm thấy xấu hổ.

Hạ Hành Khuyết hỏi cậu: "Niên Niên, có muốn ăn khuya không?"

"Không cần." Dư Niên xoay người, chuẩn bị đào tẩu, "Tôi phải về ngủ."

"Ăn bò bít tết."

"Không cần!"

"Ăn tôm hùm đất."

" Khỏi cần! Tôi phải đi, anh lại đây nhanh lên, chỗ này chỉ có một cái ô, tôi mà đi là anh không có đâu! Mưa xối chết anh!"

"Ăn bánh mì thêm bò bít tết cùng tôm hùm đất."

Dư Niên đang đứng ở cửa vòng lại, ngoan ngoãn trở về cạnh Hạ Hành Khuyết: "Tôi về rồi nè."

Cậu muốn ăn bánh mì.

Hạ Hành Khuyết xắn ống tay áo, đeo tạp dề, chuẩn bị làm đồ ăn khuya cho Dư Niên.

Dư Niên ngồi trước bếp, cúi đầu, không tự giác nhéo nhéo tay mình.

Thật sự xấu hổ quá đi.

Một chiêu đã gục!

Hạ Hành Khuyết mở tủ lạnh nhìn thoáng qua: "Niên Niên, tôm hùm đất khả năng không kịp, ăn bò bít tết với phô mai được không?"

Dư Niên thất thần, giống như không có nghe thấy hắn nói.

Hạ Hành Khuyết hỏi lại một tiếng: "Niên Niên?"

Dư Niên lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp: "...... Sao cũng được."

"Làm sao vậy?" Hạ Hành Khuyết hỏi, "Có cần anh lao vào mưa để thỏa mãn trí tưởng tượng của mình không?"

Dư Niên cúi đầu, cầu xin anh đó, câm miệng đi.

Hạ Hành Khuyết thành thạo đổ dầu vào chảo: "Niên Niên đem anh thành nam chính truy thê hỏa táng tràng đúng không? Ở trong mưa quỳ xuống, trong miệng còn ngậm thuốc lá, khẩn cầu Niên Niên tha thứ?"

Dư Niên bụm mặt, vì sao cái gì hắn cũng biết vậy?

Chờ đến khi dầu sôi lên, Hạ Hành Khuyết thả một nhánh hương thảo vào: "Niên Niên là đang đau lòng anh à? Hẳn là vậy rồi, vừa rồi muốn đi tìm anh vì sợ anh gặp mưa sao?"

Dư Niên bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt muốn giết người không giấu được.

"Im, miệng!"

"Được rồi, im miệng." Hạ Hành Khuyết ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ là khóe môi vẫn còn rõ ràng ý cười.

"Không được cười!"

"Được rồi, không cười."

"Không được cười trộm!"

"Được." Hạ Hành Khuyết đè khóe môi lại, nghiêm trang trả lời, "Niên Niên, tuy rằng em tưởng tượng ra toàn thứ ngốc nghếch, nhưng mà em quan tâm anh, anh vui vì chuyện này."

"......" Dư Niên che mặt, "Được rồi, anh không cần phải giải thích, nhanh rồi quên chuyện này đi."

"Được."

Hai người cứ như vậy mặt đối mặt ngồi trong chốc lát.

Chỉ có tiếng chảo cháy lách tách.

Không bao lâu, Hạ Hành Khuyết đem bò bít tết cắt thành khối nhỏ, kẹp trong bánh mì, bày biện rồi đặt lên bàn.

Hạ Hành Khuyết lại làm cho cậu một ly nước chanh, đặt trước mặt Dư Niên.

"Niên Niên, xong rồi."

Dư Niên buông tay, cầm lấy xiên tre, xiên lấy một miếng bánh mì nhét vào trong miệng.

!

Dư Niên ánh mắt sáng lên.

Hạ Hành Khuyết cười cười, cầm một nĩa lên ăn cùng cậu: "Ăn ngon không?"

"Rất ngon!" Dư Niên giơ ngón tay cái lên, "Hạ tổng, nếu anh phá sản, anh có thể đi bán bánh mì đấy, Đông Sơn tái khởi."

Thấy sắc mặt Hạ Hành Khuyết hơi trầm xuống, Dư Niên chột dạ.

Có phải cậu nói sai rồi không?

Hạ Hành Khuyết nhàn nhạt nói: "Ít thế."

Dư Niên khó hiểu: "Cái gì?"

Hạ Hành Khuyết nói: "Anh sẽ bán cả bánh rán, xúc xích."

Dư Niên ăn ý nói tiếp: "Có thể làm thành một khu phố ẩm thực, Đông Sơn lại tái khởi."

Ăn ngon, Dư Niên tạm thời quên hết mấy chuyện xấu hổ, lời nói cũng nhiều hơn một ít.

Cậu lúc này mới dám ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía: "Chỗ này còn có cả bếp với tủ lạnh, cũng là buổi chiều làm à?"

Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Ừ. Làm đồ ăn ở đây rồi ăn luôn, không sợ nguội."

Dư Niên quay đầu lại nhìn thoáng biệt thự trong màn mưa: "Làm trong bếp của biệt thự cũng được mà, mang tới đây cũng không đến mức nguội."

Hạ Hành Khuyết nhàn nhạt nói: "Khác nhau mà."

Dư Niên cảm thán: "Hạ tổng, anh thật sự rất có tiền."

Hạ Hành Khuyết ngữ khí không thay đổi: "Kỷ niệm cưới của chúng ta phải hoàn hảo."

Hạ Hành Khuyết buông nĩa xuống, dùng tạp dề xoa xoa tay: "Niên Niên nói muốn dọn ra ngoài ở cũng không sao, chờ đến ngày anh đền bù cho kỷ niệm cưới của chúng mình rồi đi, có được không?"

"A......" Sao tự nhiên lại nói chuyện này?

Dư Niên giương mắt nhìn hắn, cảm thấy bộ dáng Hạ Hành Khuyết thoạt nhìn rất buồn.

Kỳ ghê, sao cậu cũng cảm thấy buồn.

Không khí trong nhà kính giống như lạnh đi một ít.

Bên ngoài mưa vẫn tí tách rơi, Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết, há miệng.

"Tôi......" Dư Niên dừng một chút, "Hạ tổng, anh đã làm rất tốt rồi."

"Thật sự." Dư Niên kiên định mà cao giọng hơn, "Anh mấy hôm nay rất tốt, dẫn tôi đi kiểm tra sức khoẻ, cho tôi ăn bánh kem dâu tây, trả lại điện thoại cho tôi, dù tôi mất trí nhớ nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái."

"Ngoài chuyện chứng minh thư ra, thì anh có cả trăm điểm tốt."

"Sai lầm này đem đi sửa là tốt rồi, tôi có thể cảm giác được, anh đối xử với tôi rất tốt, anh đừng buồn."

Dư Niên nghiêm túc mà nhìn Hạ Hành Khuyết, cho hắn một ngôi sao hy vọng cùng một ánh mắt kiên định, ý đồ cổ vũ hắn.

Hạ Hành Khuyết tháo tạp dề xuống, đôi mắt đen nhánh ủ rũ: "Nhưng mà anh là ' tra công già phạm pháp ', phải ngồi tù."

"Không phải." Dư Niên luống cuống tay chân mà giải thích, "Lúc ấy tôi giận quá mà, ai bảo anh giấu chứng minh thư của tôi. Sau này anh cũng sửa sai rồi, chỉ cần anh không phạm sai lần nữa, thì coi như không phải ' tra công ' nữa."

Hạ Hành Khuyết hỏi: "Có thật không Niên Niên?"

Dư Niên gật gật đầu: "Thật mà thật mà, anh so với ' tra công ' tốt hơn nhiều."

Hạ Hành Khuyết nói: "Anh so với ' tra công ' tốt hơn chỗ nào?"

"......"

Sao hắn tích cực quá vậy?

Dư Niên thử: "Tra công sẽ không cho tôi ăn bánh kem dâu tây?"

Dư Niên dò xét: "Tra công cũng sẽ không cho tôi ăn toan canh phì ngưu?"

"Tôi biết rồi!" Dư Niên bạo ngôn, "Tôi đọc truyện 20 năm, trên thế giới này chỉ có tra công moi tim đào thận, không hề có tra công làm bành mì! Chỉ bằng điểm này ——"

"Chúc mừng anh, Hạ tổng, anh đã vượt qua 99.9% tra công trên toàn thế giới."

Hải cẩu Dư Niên vỗ vỗ tay!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro