Chương 38: 🏫🗣️Vòng thi thứ ba

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Mai Ngôn Tĩnh nghe vậy, vẻ mặt bất mãn: "Vương Du, loại lời này không thể nói bừa."

Vương Du nghẹn họng, chợt nhớ ra rằng họ đang phát sóng trực tiếp, mọi âm thanh đều có thể bị người ngoài nghe thấy.

Hắn lắp bắp giải thích: "À, ta, cái này, ta---"

Mai Ngôn Tĩnh giơ tay ý bảo hắn im lặng.

Cô giáo thấy không ai hỏi gì nữa, liền thúc giục các chủ bá nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.

Sau khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của Vương Đống, ngoại trừ Trúc Dật, mọi người đều chẳng còn tâm trạng ăn uống, chỉ qua loa nhét chút cơm vào miệng cho xong việc rồi rời đi ngay lập tức.

Duy nhất chỉ có Trúc Dật vẫn ung dung ngồi ăn thịt viên. Bạch Cửu liếc nhìn cậu, có vài lần định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng, Trúc Dật đặt đũa xuống, nói một câu: "Đi thôi."

Bạch Cửu như được tha tội mà vội vàng đứng lên, mã bất bình đề mà đuổi theo mọi người. Đi được nửa chừng, cậu ta đột nhiên cảm thấy lưng mình như bị kim châm, quay lại thì thấy ánh mắt như tia X quang của Trúc Dật đang đánh giá mình.

*Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó, đi liên tục, đi nhanh chóng

Phản xạ đầu tiên của Bạch Cửu là nhìn sang Lộc Khởi, thấy biểu tình anh vẫn không có biểu cảm gì như bình thường, trong lòng cậu ta mới nhẹ nhõm thở phào một chút.

"Bạch Cửu, lại đây tâm sự chút đi." Trúc Dật vẫy tay gọi cậu ta.

Ngữ điệu của cậu giống như đang gọi một chú chó nhỏ, Bạch Cửu cảm thấy nếu mình cứ thế đi qua thì thật không có cốt khí.

"Tôi--- được rồi." Bạch Cửu thỏa hiệp, "Chuyện gì vậy?"

Trúc Dật đẩy gọng kính, giọng điệu hiền lành: "Ta đoán là khảo hạch ngày mai sẽ về chủ đề cả hai chúng ta đều không am hiểu."

Nghe đến chủ đề bài thi, bước chân Bạch Cửu nặng nề hơn: "Cậu không nói thì tôi cũng biết..."

"Ngươi nói xem, đến lúc ngươi chết thật, liệu nữ thần của ngươi có đến cứu ngươi không?"

"Sẽ--- sẽ đến chứ." Bạch Cửu đáp. "Cậu cũng muốn được nữ thần bảo hộ sao? Nhưng đợi đến nguy cấp mới nhớ đến nàng thì không thành tâm chút nào cả."

"Chỉ cần cứu được mạng ta, là thần hay quỷ thì có sao đâu?" Trúc Dật dụ dỗ nói, "Trong lòng ngươi kỳ thật cũng nghĩ như vậy mà."

Mặt Bạch Cửu hơi biến sắc, những lời Trúc Dật nói đâm trúng tim đen của cậu ta, nhưng nếu thừa nhận thì chẳng khác nào bất kính với nữ thần. Dù chỉ nghĩ như thế thôi cũng là sự khinh nhờn.

Không đợi Bạch Cửu giải thích, Trúc Dật đã cười khẽ hai tiếng rồi nhanh chân đuổi theo Lộc Khởi.

Bạch Cửu không thể phản bác, sự thành kính với nữ thần của cậu ta, thực ra chưa bao giờ là tín ngưỡng thật sự. Cậu ta chỉ mong nhận được sự bảo hộ, để cuộc sống bất hạnh của mình trở nên may mắn hơn một chút.

Trước khi gặp Trúc Dật, Bạch Cửu vẫn luôn tự lừa mình dối người, nhưng vài lời ít ỏi của cậu giống như một loại virus, nó cắm rễ và lan tràn trong lòng cậu ta.

Nữ giáo viên đứng ở cửa ký túc xá, chờ mọi người vào hết rồi mới tự tay đóng cửa lại.

"Sáng mai gặp."

Ánh sáng le lói qua lớp sương mờ bị cánh cửa lớn ngăn cách hoàn toàn, thời gian cấm đi lại của các chủ bá bắt đầu.

Một chủ bá thử đẩy cửa lớn, sau đó quay lại nói với mọi người: "Không được, hoàn toàn không mở ra."

"Chẳng lẽ chúng ta phải ở đây đến sáng mai sao?"

"Dù tốc độ dòng chảy thời gian có nhanh gấp ba lần, chỉ ngồi đợi ở điểm an toàn như thế này cũng quá khác thường."

"Vậy sao mày không tìm cách trước để trốn bên ngoài?"

"Tôi dám à? Mấy người chưa thấy nữ giáo viên kia sao, thoạt nhìn như một con quỷ vậy."

Đột nhiên Lộc Khởi khẽ "chậc" một tiếng, quay đầu nhìn sâu vào hành lang ký túc xá.

Trúc Dật nhận ra sự khác thường của anh, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lộc Khởi đáp: "Bên kia có tiếng động."

Ngay lúc hai người nói chuyện, âm thanh đó ngày càng lớn hơn, cuối cùng tất cả mọi người đều nghe thấy được.

Đó là một nhóm người đang cùng nhau hát một khúc ca, giai điệu biến đổi thất thường. Lúc mềm mại uyển chuyển, tựa như đóa hoa quỳnh nở dưới ánh trăng đêm, lúc thì mạnh mẽ hữu lực, như dung nham phẫn nộ bùng nổ.

Chỉ là người hát không đọc rõ ràng từng chữ, họ chỉ có thể nghe được vài từ rời rạc.

Bạch Cửu lẩm bẩm: "Thành... cái gì mà liệt hỏa?"

Lộc Khởi lạnh nhạt nói: "Là 'Ngày thịnh nộ, ngày giận dữ sẽ biến thế gian thành tro bụi, sẽ có cơn run rẩy kinh hoàng khi thẩm phán giáng xuống từ thiên đàng để xét xử cặn kẽ mọi thứ.' " Lộc Khởi nói.

*Không biết dịch khúc này sao, nguyên văn đây: cõi trần đem ở liệt hỏa trung nóng chảy, kia nhật tử mới là ta chủ Chấn Nộ Chi Nhật, thẩm phán giả tương lai giá lâm khi, hết thảy đều phải tường thêm đề ra nghi vấn, nghiêm khắc thanh toán, ta đem như thế nào run rẩy

Bạch Cửu kỳ quái nhìn anh, lời bài hát này rất mơ hồ, làm sao anh lại nghe ra được từng câu?

Cậu ta đang định hỏi rõ thì bất chợt cảm thấy mí mắt nặng trĩu, tựa như nặng ngàn cân, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.

Tí tách, tí tách.

Tiếng đồng hồ thạch anh vang lên trong hành lang yên tĩnh nghe rõ mồn một.

Bạch Cửu bất chợt cảm thấy một luồng ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mí mắt mình. Cậu ta giơ tay che trán, chậm rãi mở mắt ra.

Cánh cửa chính của ký túc xá không biết từ khi nào đã mở ra. Vị nữ giáo viên mà rõ ràng vừa mới rời đi, giờ đây lại đứng ngay trước mặt họ.

Bạch Cửu lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, đầu tựa vào đùi của một chủ bá. Cậu ta vội ngồi dậy, nhìn thấy các chủ bá khác cũng giống mình, đều nằm ngủ trên mặt đất ngay trước cửa ký túc xá.

Cậu ta đã ngủ từ khi nào?

Bạch Cửu cố gắng nhớ lại. Ký ức cuối cùng của cậu ta là bài hát kia, rồi Lộc Khởi nói một đống câu ca từ khó hiểu. Sau đó xảy ra chuyện gì nữa thì cậu ta hoàn toàn không có ấn tượng.

Cậu ta nhìn quanh, ánh mắt tìm kiếm trong đám người. Khi thấy Trúc Dật và Lộc Khởi vẫn còn ở đây, trong lòng mới nhẹ nhõm được chút ít.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta phát hiện Trúc Dật và Lộc Khởi đang quấn lấy nhau như hai chiếc bánh quai chèo. Đặc biệt là Trúc Dật, cả người nằm đè lên người Lộc Khởi, mái tóc đen dài như lụa bao trùm ngực và cổ của Lộc Khởi.

Nhìn giống như một đôi tình nhân xứng đôi.

Bạch Cửu lập tức đỏ mặt, không dám nhìn thêm.

Hiện giờ chỉ có một mình cậu ta tỉnh lại, nhưng cậu ta không đủ can đảm đánh thức người khác dưới ánh mắt của nữ giáo viên. May mắn thay, cô giáo cũng không có ý định nói chuyện với cậu ta. Bạch Cửu co mình lại như con đà điểu, khoảng năm phút sau, những người khác cuối cùng cũng từ từ tỉnh dậy.

"Sao lại thế này?"

"Sao tôi lại nằm dưới đất---"

"Chẳng lẽ--- trời ơi!" Một chủ bá vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi giày cao gót đỏ thắm phía sau lưng, liền hoảng sợ giật nảy mình.

Lộc Khởi vừa tỉnh dậy đã phát hiện có ai đó trên người mình, phản xạ có điều kiện xoay người đè mạnh người kia xuống đất rồi đưa tay bóp chặt cổ đối phương.

Nhưng khi thấy rõ khuôn mặt của người bị mình đè xuống, tay của Lộc Khởi khựng lại giữa chừng.

Mái tóc đen của Trúc Dật xõa xuống đất, đường cong cằm của cậu rất đẹp, kính râm lệch qua một bên, lộ ra một con mắt.

Lộc Khởi nhận ra ánh mắt đó chứa một tia trách móc.

Ánh mắt tựa như một câu chưa dứt, triền miên như muốn giữ lấy tầm nhìn của anh mãi mãi.

"Ngươi còn định nằm trên người ta bao lâu nữa?"

Trúc Dật chỉnh lại kính râm, như lúc đang bị điện giật thì nguồn điện bị cắt đứt, Lộc Khởi lấy lại tinh thần.

Anh nhanh chóng đứng dậy, nghĩ ngợi một chút rồi chìa tay định kéo Trúc Dật. Nhưng Trúc Dật đã tự xoay người đứng lên, bước về phía chiếc đồng hồ thạch anh để xem giờ.

Kim đồng hồ chỉ vào con số 7.

"Bên ngoài đã sáng rõ, chắc chắn không phải 7 giờ tối." Trúc Dật nói, "Chẳng lẽ chúng ta đã hôn mê một chiều một đêm?"

"Ăn sáng xong thì đi cùng tôi ra sân vận động để tham gia vòng khảo hạch thứ ba." Nữ giáo viên thấy mọi người đã tỉnh rồi, rốt cuộc cũng nói chuyện.

"Cái gì? Bây giờ là buổi sáng sao?"

"Chúng ta nên làm gì đây?"

Các chủ bá bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám động đến bữa sáng trên bàn, đặc biệt là cốc sữa dâu kia.

Cô giáo dẫn bọn họ ra sân vận động. Lúc này vẫn còn những NPC học sinh đang chạy bộ buổi sáng. Trúc Dật quan sát kỹ, nhận ra những học sinh này có biểu cảm rất sống động, giống như con người bình thường.

"Cả nhóm tập hợp, xếp thành ba hàng." Cô giáo ra lệnh.

Các streamer nhìn nhau, rồi lúng túng xô xô đẩy đẩy mà xếp thành hàng.

Trúc Dật đứng ở hàng cuối cùng, cậu cảm giác mình đã thấy cảnh tượng này ở đâu đó.

Bất chợt, cậu nhớ lại bức ảnh chụp trên tường trường học vào đêm đầu tiên.

"Hôm đó mới chính là ngày thịnh nộ của ta."

Tiết mục biểu diễn mang tên 《 Ngày Thịnh Nộ 》này có liên quan gì đến bài hát mà họ nghe vào tối qua không?

Đáng tiếc, lúc đó cậu đã ngủ mất nên không có cơ hội hỏi Lộc Khởi.

"Vòng thứ ba của cuộc thi có chủ đề là 'Thể'. Nội dung vòng khảo hạch này có chút khác so với hai vòng trước." Nữ giáo viên mỉm cười nói, "Đây là một trò chơi rất thú vị, tên là trốn tìm. Tôi sẽ ngẫu nhiên chọn một người làm 'quỷ'. 'Quỷ' sẽ có hai mươi phút để đi tìm và bắt những người khác đang trốn. Sau hai mươi phút, 'quỷ' sẽ trở lại làm người, và tôi sẽ chọn một người khác làm 'quỷ'. Nếu 'quỷ' bắt được ai, người đó sẽ mất tư cách tham gia tuyển chọn. Các em có thể trốn ở bất cứ nơi nào trong trường học, nhưng tuyệt đối không được ra ngoài cổng trường."

"Thế nào mới được tính là bắt được?"

"Chỉ nhìn thấy thôi là không đủ, cần phải chạm vào người đó mới tính là bắt được." Cô giáo nói, "Ngoài ra, trong lần thi này sẽ khó tránh khỏi xung đột, vì vậy điều thứ 12 trong nội quy trường học sẽ tạm thời mất hiệu lực."

Điều thứ 12 trong nội quy trường học – Cấm học sinh đánh nhau vô cớ trong bất kỳ khu vực nào của trường. Một khi bị phát hiện, bất kể mức độ nặng nhẹ đều sẽ bị đuổi học ngay lập tức.

Điều luật này tạm thời mất hiệu lực có nghĩa rằng đây sẽ là một cuộc thi có thể sử dụng vũ lực.

"Làm thế nào để chúng ta vượt qua lần thi này?" Một người khác hỏi.

"Chơi trốn tìm mà các em chưa từng chơi sao?" Nữ giáo viên đáp, "Khi 'quỷ' bắt được hết người, trò chơi chẳng phải sẽ kết thúc sao?"

Trong lòng nhóm chủ bá cả kinh, vòng khảo hạch thứ ba này chẳng khác nào một nhiệm vụ PK biến tướng, sương đen tổ chức cuộc thi đã biến thành cô giáo này.

Mặt Bạch Cửu ngay lập tức trắng bệch, cơ thể cậu ta run rẩy, rồi va vào cánh tay của Trúc Dật: "Tôi... tôi... tôi..."

Trúc Dật đỡ lấy cậu ta, phát hiện rằng Bạch Cửu thật sự đang không còn chút sức lực nào.

"Trúc Dật..." Bạch Cửu hạ giọng thì thầm, "Mai Ngôn Tĩnh chắc chắn sẽ thắng. Làm sao đây..."

"Ý ngươi là sao?"

"Cậu có biết tại sao anh ta có biệt danh là Con Mắt Vực Sâu không? Vì trong một buổi phát sóng trực tiếp, anh ta đã nhận được một món vũ khí cấp cam. Công dụng của món đồ này rất đơn giản: cho phép anh ta có tầm nhìn nhiệt* trong một khoảng thời gian nhất định." Bạch Cửu giải thích, "Trong vòng khảo hạch này, anh ta là vô địch!"

*Tầm nhìn nhiệt:

Trúc Dật nhìn qua hàng thứ hai, nơi Mai Ngôn Tĩnh và Vương Du đang đứng. Trên khuôn mặt hai người họ hoàn toàn không có sự ngạc nhiên hay hưng phấn, dường như họ đã biết trước nội dung của vòng khảo hạch này.

"Đừng lo lắng, ngay cả khi hắn không có đôi mắt đặc biệt đó, ngươi cũng chưa chắc trốn được đâu." Trúc Dật tùy ý an ủi Bạch Cửu.

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Cửu càng thêm tái nhợt.

Đúng vậy, đây là một trận đấu cá nhân, 'quỷ' cần bắt được tất cả mọi người thì mới hoàn thành khảo hạch.

Chỉ cần còn một người trong sân, trò chơi sẽ tiếp tục.

Mọi người ở đây đều là đối thủ của cậu ta, bao gồm cả Trúc Dật và Lộc Khởi.

Nghĩ đến điều này, trong mắt Bạch Cửu lóe lên một tia đề phòng.

"Thay vì lo lắng về Mai Ngôn Tĩnh, chi bằng ngươi tranh thủ suy nghĩ xem chỗ nào trong trường sẽ khó bị phát hiện nhất." Trúc Dật cười đùa, "Hoặc ngươi có thể cầu nguyện nữ thần của mình cứu ngươi một mạng, mặc dù ta nghĩ ả chưa chắc đã nghe ngươi đâu."

--------

Nhân dịp Giáng Sinh, thả 3 chương thay vì 1 chương :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro