Chương 47: Rốt cuộc cậu đã dây dưa với bao nhiêu người đàn ông?
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Tên đã xác định được, nhiệm vụ truyền giáo không thể do một mình cậu đảm đương tất cả.
Tìm cu li làm việc tốn công vô ích thế này thì không thể tìm người thông minh.
Trúc Dật cân nhắc những người mình biết.
Lam Trù là một đứa ngạo kiều, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lộc Khởi thì, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hai tỷ muội họ Lý đều là người thường, tạm thời không có giá trị.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trúc Dật cảm thấy chỉ có Bạch Cửu là phù hợp tiêu chuẩn của cậu. Huống hồ Bạch Cửu còn thiếu cậu cái mạng, cậu còn nhớ rõ ràng.
Trong khi đó, Bạch Cửu đang ở nhà trải nghiệm kiếp sống phù du thì đột nhiên có cảm giác như bị một thứ gì đó tà ác nhìn chằm chằm, sau cổ cậu ta nổi lên một tầng da gà, vội vàng ăn một quả nho để bĩnh tĩnh, kết quả lại bị chua đến mức toàn thân cứng đờ.
Hai giờ sau, app Ngôi Cao hiện lên một thông báo.
Bạch Cửu vừa thấy tên người gửi là Trúc Dật, lập tức thụ sủng nhược kinh.
【 Trúc Dật: Bạch Cửu, ta cần gặp ngươi, nhà ngươi ở khu trung tâm đúng không? 】
【 Bạch Cửu: Đúng vậy. 】
【 Bạch Cửu: Có chuyện gì nha? 】
【 Trúc Dật: Chuyện liên quan đến sống chết. 】
Bạch Cửu hoảng hốt ngồi bật dậy.
【 Bạch Cửu: Đại ca, đừng làm tôi sợ. 】
【 Trúc Dật: Nhà ngươi ở đâu hoặc ngươi chọn một điểm gặp mặt cũng được. 】
【 Bạch Cửu: Nếu không thì gặp mặt ở Bất Dạ Thành đi, có tuyến tàu cao tốc đi thẳng tới đó. 】
Sau khi trở thành tế phẩm, thân phận của các tế phẩm sẽ được Ngôi Cao bảo mật. Tên tuổi có thể làm giả, tướng mạo cũng có thể thay đổi qua phẫu thuật.
Bởi vì trong các buổi phát sóng trực tiếp, thường xuyên có tranh cãi, hôm nay ai giết ai, ngày mai lại có người báo thù.
Để đảm bảo tế phẩm chỉ chết trong phát sóng trực tiếp, theo Công Ước Thế Giới Mới, sinh mệnh của chủ bá sẽ được Dị Qủy bảo vệ khi không phát sóng trực tiếp. Nếu có người tấn công streamer, công ước sẽ trừng phạt thích đáng.
Tuy các chủ bá được bảo hộ nhưng người nhà và bạn bè họ sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm. Tuy loại truyện như cháy thành, ao cá bị vạ lây này rất trơ trẽn, nhưng đây là một mảnh đất phát luật màu xám không thể bị khống chế, cho nên các chủ bá đều không nguyện ý bại lộ thông tin thật của bản thân trên Ngôi Cao.
Giao lưu của các chủ bá đều thông qua Ngôi Cao, nếu cần gặp mặt trực tiếp, họ đều sẽ hẹn gặp ở Bất Dạ Thành.
Trúc Dật và Bạch Cửu hẹn một tiếng sau gặp nhau. Sân bay có đoàn tàu cao tốc nối trực tiếp với Bất Dạ Thành, chỉ cần nửa tiếng là tới nơi.
Lúc này đã là ban đêm, ánh đèn trong Bất Dạ Thành được bật sáng rực rỡ, nhìn từ chỗ gần, Bất Dạ Thành như một tòa thành lộng lẫy náo nhiệt, nhìn từ xa nhìn lại, có một cột ánh sáng màu đen từ bầu trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ Bất Dạ Thành.
Bạch Cửu nhắn tin bảo Trúc Dật đợi ở quầy bar trong một quán rượu, nơi đây ngư long hỗn tạp, người rất nhiều nhưng cũng chính vì thế mà dễ dàng lẩn khuất giữa đám đông.
Trúc Dật chỉ muốn giao việc truyền giáo cho Bạch Cửu, không muốn ở nơi chướng khí mù mịt như thế này. Nề nà đây là lần đầu tiên Bạch Cửu chơi trò điệp viên kiểu này, cậu ta cực kỳ hưng phấn, cho nên nể mặt việc một lát nữa cậu sẽ hố cậu ta, Trúc Dật không cự tuyệt.
Trung tâm Bất Dạ Thành cực kỳ lớn, như một tòa lâu đài, có bảy, tám quán bar lớn, đã thế mỗi cái đều rất nổi tiếng.
Vừa đi vào đã thấy ánh đèn lập lòe, trong không khí tràn ngập mùi cồn hỗn tạp, trên sân nhảy có một đám người cuồng nhiệt nhảy múa, Trúc Dật chỉ đi ngang qua đám người đang cuồng hoan mà đã bị tóc của đám người đó quất vào mặt vài lần.
Thật vất vả mới chen được quầy bar, nhưng tất cả ghế ngồi đã chật kín người, cơ hồ mọi người đều đang tán tỉnh nhau, Trúc Dật tận mất nhìn thấy một cô gái tóc ngắn trò chuyện thân mật với một cô gái tóc quăn, sau khi cô gái tóc quăn vừa đi, cô gái tóc ngắn liền hôn nồng nhiệt với người đàn ông bên cạnh.
Hai người kia ôm hôn nhau, tay chân cũng không an phận, giở trò trên người đối phương. Hai người va phải Trúc Dật, họ lập tức lộ ra vẻ khó chịu vì bị quấy rầy.
"Mùi gì thế?"
"Sau giống mùi cá biển phơi khô thế nhỉ."
Mũi hai người kia nhanh chóng tìm được ngọn nguồn.
Trúc Dật vừa trải qua một vụ tai nạn trên biển, còn chưa kịp thay quần áo, mang theo một thân bị nước biển cọ rửa qua, trong túi áo khoác có vài con cá nhỏ còn giẫy giụa.
Cô gái tóc ngắn phát hiện Trúc Dật còn cầm một cây rong biển.
"... Đi thôi anh yêu, nơi này hình như có bệnh nhân tâm thần."
Trúc Dật không để ý đến phản ứng của hai người, ít ra bây giờ đã có chỗ ngồi trống.
Cậu mở app Ngôi Cao ra, thấy Bạch Cửu nhắn tin, nói rằng mình vừa ngồi lên đoàn tàu cao tốc.
"Đi một mình sao?"
Một thanh âm trầm ổn cắt ngang ngón tay đang phản hồi tin nhắn của Trúc Dật.
Trúc Dật ngẩng đầu, thấy chỗ ngồi bên cạnh mình có một người đàn ông mặc bộ vest lịch sự, cả người đều gọn gang. Trọng điểm là người còn đeo một cái kính gọng vàng, bên trên nó có rất nhiều chi tiết hoa mỹ, hai sợi dây xích vàng nhỏ tinh xảo rũ trên mắt kính, khiến hắn trong đầy vẻ tri thức.
"Tạm thời là vậy." Nể mặt mắt kính của hắn, Trúc Dật nói một câu.
Kính gọng vàng nghe vậy, lộ ra một nụ cười ái muội: "Có lẽ em đang chờ tôi tới giải thoát em."
Trúc Dật mê mang nghiêng đầu.
Đầu ngón tay của kính gọng vàng xẹt qua ống tay áo Trúc Dật: "Có phải vì xảy ra chuyện nên không kịp thay quần áo không, trong phòng tôi vừa lúc có một bộ quần áo mới chưa từng bị mặc."
Trúc Dật nghe vậy, khịt khịt mũi. Cậu đolà do ở biển lâu quá nên cậu đã quen với mùi biển rồi, nhưng khi mấy người này nhắc đến, cậu mới phát hiện mình đúng là giống một con cá mặn bị phơi khô.
Trúc Dật cúi đầu, nhắn tin cho Bạch Cửu rằng mình sẽ rời đi một lúc, sau đó theo chân kính gọng vàng rời khỏi quán bar.
Hai người đi được một lúc, dọc đường đi kính gọng vàng thể hiện thái độ cực kỳ lịch thiệp, không hỏi thêm một lời thừa thãi, trông giống như chỉ muốn giúp đỡ Trúc Dật mà thôi.
Bọn họ đến một khu nhà thuộc Bất Dạ Thành, nơi đây hầu hết là những căn hộ đơn được thuê bởi các streamer, kiểu quản lý chung cư này rất phù hợp với những ai muốn sống mơ mơ màng màng không mục tiêu ở Bất Dạ Thành.
Khi bước vào thang máy, Trúc Dật phát hiện ánh mắt của kính gọng vàng trở nên kỳ lạ, pha trộn giữa sự nóng bỏng và sự bình tĩnh.
Trúc Dật cảm thấy người này có hơi nhiệt tình, nhưng vì con người đối xử tốt với cậu vốn là điều hiển nhiên trong nhận thức của cậu, nên cậu cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Khi vào phòng, kính gọng vàng lấy một bộ sơ mi lụa trắng cùng chiếc quần dài thoải mái từ phòng ngủ ra.
"Cậu mặc tạm đi." Kính gọng vàng cười nhẹ, quay người lấy hai ly pha lê chân cao từ tủ. "Cậu muốn uống gì? Rượu vang đỏ hay champagne?"
Ánh mắt Trúc Dật dừng lại trên bộ quần áo kia, kích cỡ rõ ràng không hợp với kính gọng vàng. Hắn nói rằng chưa từng mặc qua chắc là thật, vì bộ này vốn không phải chuẩn bị cho chính hắn.
Thấy Trúc Dật không trả lời, kính gọng vàng tiếp tục: "Nếu em muốn tắm, tôi có thể cho em mượn phòng tắm. Miễn phí."
Trúc Dật ừ một tiếng, cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Sau năm phút, Trúc Dật bước ra với làn hơi nước tươi mát sau khi tắm. Tóc dài của cậu dù đã được lau khô qua nhưng vẫn hơi ướt, những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc, men theo cổ, rồi bị chặn lại bởi chiếc áo sơ mi.
"Em..." Kính gọng vàng nhìn chằm chằm cổ của Trúc Dật, "Thật sự quá đẹp."
Hắn đứng lên, đưa cho Trúc Dật ly rượu còn lại.
Trúc Dật nhận lấy: "Cảm ơn, nhưng ta không thích hương vị này lắm."
Khắc chế trong ánh mắt của kính gọng vàng lập tức mất hết, dục vọng viết rõ trên mặt hắn.
"Không sao, tôi sẽ khiến em thích." Hắn uống sạch ly rượu của mình, giữ lại trong miệng, rồi ôm chặt lấy Trúc Dật, chuẩn bị ghé sát vào môi cậu.
"?"
"Để tôi nhìn đôi mắt của em." Kính gọng vàng nhắm mắt, duỗi tay tháo kính râm của Trúc Dật.
Đột nhiên, hắn khựng lại, rượu vang đỏ trong miệng tràn ra, nhuộm đỏ bộ âu phục tinh xảo. Nhìn kỹ, vệt đỏ đó không chỉ có rượu mà còn pha lẫn máu đặc sệt.
Trúc Dật kịp thời đẩy kính râm về chỗ cũ, nhưng kính gọng vàng đã biến thành kẻ ngốc, chỉ biết há miệng ú ớ.
Dù không mất mạng, nhưng hắn hóa điên rồi.
Trúc Dật cúi người tháo chiếc cặp mắt kính màu vàng trên mặt hắn, đá hắn sang một bên, rồi đi đến phòng tắm để rửa sạch chiếc kính thật kỹ rồi đổi nó với kính râm trên mặt mình.
Mang kính tròng trong suốt cũng tốt, để tránh đám ngu xuẩn ngại mạng mình quá dài muốn xem mắt cậu.
Cậu vừa đóng cửa phòng, liền thấy Bạch Cửu vội vàng chạy ra từ thang máy.
"Trúc Dật! Cậu không sao chứ! Tôi vừa nghe bartender nói cậu bị gã tồi nào đó dùng thủ đoạn độc ác lừa đi!"
Thật ra, nguyên lời của bartender là có một nam nhân đeo kính râm hồng phấn của trẻ em, tình chàng ý thiếp với một thằng tồi thường dùng thủ đoạn độc ác, sau đó hai người cùng về phòng.
"Thằng tồi thủ đoạn độc ác?"
Bạch Cửu quan sát sắc mặt của Trúc Dật, thấy cậu không có vẻ gì bất thường liền thở phào: "May mà không sao, nếu không tôi sẽ thấy tội lỗi lắm. Thằng tồi đó trông thì lịch sự nhưng là một thằng bại hoại, thích nhắm vào kiểu người như cậu."
Bạch Cửu đột nhiên nhìn mặt Trúc Dật: "Kính râm của cậu đâu?"
Thì ra mắt của Trúc Dật đẹp như vậy, rõ ràng đang rũ mắt nhìn cậu ta, nhưng đuôi mắt lại hơi hếch lên, nhìn rất phong tình. Trong mắt cậu lại lạnh lẽo, cứ như một mảnh băng giá.
Mâu thuẫn lại hài hòa.
Trúc Dật lấy kính râm từ túi áo ra đưa cho Bạch Cửu: "Nếu ngươi thích thì tặng ngươi."
Bạch Cửu nghe vậy, có chút ngại ngùng. Đây là món quà đầu tiên Trúc Dật tặng cậu ta, lại còn là thứ cậu ấy đã từng đeo bên người.
Cậu ấy có ý gì, chẳng lẽ đây là...?
Đột nhiên, khuôn mặt không cảm xúc của Lộc Khởi hiện lên trong đầu Bạch Cửu.
Fuck.
Tôi sai rồi.
Bạch Cửu quơ quơ đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ vẩn vơ kia.
Hai người rời khỏi khu nhà, Bạch Cửu quyết định tìm một nơi yên tĩnh để lắng nghe Trúc Dật kể về chuyện quan trọng liên quan đến sinh tử.
Nhưng Bất Dạ Thành căn bản không có chỗ nào yên tĩnh. Nơi duy nhất có chút riêng tư là phòng thuê dành cho các chủ bá, nhưng cả hai đều không có phòng, mà việc thuê phòng gấp thì phải chờ đến ngày hôm sau mới có thể hoàn thành thủ tục.
Bạch Cửu không quen thuộc với Bất Dạ Thành, trong chốc lát cũng không tìm ra lựa chọn nào tốt hơn. Cũng may là Trúc Dật rất tò mò về nơi này nên cậu hăng say đi theo đám đông tham quan các địa điểm nổi tiếng.
Hai người đi qua một cây cầu vòm, bên dưới là con phố nhỏ lát đá cuội, hai bên là những cửa tiệm nhỏ.
"Nơi này là khu vực gì, sao lại ít người thế nhỉ?" Bạch Cửu thắc mắc, nhưng vì đang khát nên cậu ta rất muốn vào đó để uống một ly nước.
Họ bước vào một cửa hàng nhỏ, trông giống một quán rượu gia đình. Bên trong tuy có nhiều người, nhưng so với những quán bar đông đúc khác, nơi này quả thật yên tĩnh hơn nhiều.
Khi cánh cửa mở ra, chuông gió trên cửa vang lên, tất cả mọi người bên trong đồng loạt quay đầu nhìn họ.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chăm như vậy, Bạch Cửu cảm thấy sợ hãi, lập tức cúi đầu, chăm chú nhìn mũi giày của mình, cậu ta dùng khóe mắt để đi theo Trúc Dật đến bàn ngồi.
Trúc Dật chọn một bàn gần tường, khiến Bạch Cửu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên cậu ta mạnh mẽ yêu cầu Trúc Dật ngồi vào cái ghế dựa vào tường, để cậu ta có thể nhìn thẳng vào bức tường thay vì phải va chạm với ánh mắt của những người xung quanh.
Trúc Dật: "..."
Tìm một người mắc chứng sợ xã hội như thế này để truyền giáo, có lẽ đầu óc cậu bị nước vô rồi.
"Bạch Cửu, ngươi đã từng nghĩ đến việc thay đổi chưa?" Trúc Dật đan tay, bày ra vẻ nghiêm túc như đang chuẩn bị cho một cuộc đàm đạo lớn.
"A? Thay đổi gì cơ?" Bạch Cửu nghi hoặc. "Cậu không phải là đang định nói về chuyện sống hay chết à?"
Bạch Cửu rất coi trọng những gì Trúc Dật nói, vì cậu ta sắp tham gia trận phát sóng trực tiếp thứ 9 và thứ 10 trong giai đoạn Kiến Tập Kỳ, mỗi trận lại khó hơn trận trước.
Ở trận trước, cậu ta hoàn toàn dựa vào Trúc Dật để vượt qua. Nếu không, cậu ta đã sớm mất mạng giống như 13 người khác. Nhưng Trúc Dật hiện tại đã là streamer chính thức, không thể tiếp tục dẫn dắt cậu ta.
Điều này có nghĩa là từ giờ trở đi, sống hay chết chỉ phụ thuộc vào chính mình.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cửu đối mặt với tất cả mà không có ai che chở.
Trước khi gặp Trúc Dật, ít nhất cậu ta còn có nữ thần để ký thác những cảm xúc lung lay sắp đổ của mình.
Nhưng giờ đây, cậu ta chẳng còn gì cả.
"Thay đổi bản thân, tức là nắm quyền kiểm soát vận mệnh trong tay mình." Trúc Dật nói. "Đây chẳng phải vấn đề sống hay chết sao?"
"Nhưng tôi phải thay đổi thế nào đây?" Bạch Cửu thở dài, "Tôi vẫn chưa vượt qua Kiến Tập Kỳ, cũng không thể cường hóa bản thân."
"Ta không nói về thay đổi thân thể." Trúc Dật thần bí đặt tay lên ngực trái. "Ta nói là thay đổi ở đây."
"Ý cậu là gì?" Bạch Cửu mơ hồ, vẻ mặt ngơ ngác.
"Đấng vĩ đại Chân Đức Suất Chi Thần, giấu kín trong trái tim của mỗi người."
"Thật sự soái?"
"Là Chân Đức Suất." Trúc Dật bất mãn trừng mắt cậu ta, "Chân là chân thực, đức là phẩm đức, suất là sự dẫn dắt. Chân Đức Suất Chi Thần nhấn mạnh rằng mọi vật trên thế giới phải giữ được sự chân thật, phẩm đức và tinh thần học hỏi của mình."
"Đây..."
Cái tên này thật sự không phải đang đùa sao? Phản ứng đầu tiên của Bạch Cửu là nghĩ vậy.
"Ngươi cảm thấy Chân Đức Suất thế nào?" Trúc Dật hỏi.
"Trúc Dật, mặc dù đây là thần minh cậu tôn thờ, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên tôn kính thần minh. Cậu cứ gọi thẳng tên thần như vậy, thật sự hơi---" Bạch Cửu đột nhiên nhận ra điều gì, "Cậu thế mà cũng tin vào thần minh?"
"Thế nào, trong mắt ngươi, ta gian xảo đến mức không thể tin thần sao?"
"Tôi tưởng cậu là người theo thuyết vô thần."
Đây là lần đầu tiên có người gọi Trúc Dật là một người theo thuyết vô thần, điều này khiến cậu thấy khá thú vị.
"Ta chưa từng nói mình là người theo thuyết vô thần. Ta chỉ khuyên ngươi đừng tin vào những thần giả vô dụng."
"Nhưng mà, Chân Đức Suất Chi Thần... Tôi chưa từng nghe đến tên vị thần này. Lỡ như thần này cũng là thần giả thì sao?" Bạch Cửu vội vàng bổ sung, "Tôi chỉ nói là lỡ đâu thôi."
"Đương nhiên ngươi chưa từng nghe qua, đây là tên ta vừa nghĩ ra." Trúc Dật thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt lại giữ vẻ thâm trầm sâu xa.
"Từ rất, rất lâu trước đây, ..." Cậu nói, "... Đó là giáo lý của Thần Chân Đức Suất, giờ đây trên thế gian chỉ còn lại vài người biết đến."
Trúc Dật nói xong thì phát ra một tiếng thở dài, ánh mắt xa xăm, phảng phất như cả ngàn vạn năm chảy trôi qua trong đôi mắt cậu.
"Thì ra Thần Chân Đức Suất đã cống hiến quá nhiều cho thế giới này, vậy mà lại chẳng hề mảy may màng tới danh lợi." Bạch Cửu xúc động nói, "Giáo lý của ngài cùng ngài đều vĩ đại và sáng ngời như ánh mặt trời."
Trúc Dật, vừa thổi phồng quá đà đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, nghe xong câu này, bỗng dưng có chút áy náy. Bạch Cửu lại tựa như được đả thông hai mạch nhâm đốc, thao thao bất tuyệt bày tỏ cảm nghĩ, rõ ràng chuyện hoang đường mà Trúc Dật vừa bịa đặt lại chạm đến tâm can cậu ta.
"Trúc Dật, thì ra cậu đang gánh trên vai sứ mệnh truyền thừa giáo lý cao cả này! So với cậu, tôi – kẻ chỉ biết tùy tiện ký thác tín ngưỡng cho những gì có lợi cho bản thân – thực sự quá hổ thẹn." Bạch Cửu kiên định nói, "Tôi phải lấy cậu làm tiêu chuẩn!"
Trúc Dật xấu hổ mà hạ giọng: "Ngươi cũng không đến nỗi tệ như vậy."
Bạch Cửu tự ti đáp: "Đừng an ủi tôi nữa."
"Ta không an ủi ngươi." Trúc Dật hắng giọng, "Thật ra hôm nay đến tìm ngươi là vì nhận được chỉ thị từ Chân Đức Suất Chi Thần."
"A?"
"Hôm qua ngài đã báo mộng cho ta. Ngài nói ngài rất xem trọng tiềm năng của ngươi, chuẩn bị đề bạt ngươi làm giáo chủ." Trúc Dật nói.
"???" Bạch Cửu ngơ ngác hỏi: "Cậu chắc chứ?"
"Ta tuyệt đối không bao giờ dám tự bịa đặt những lời chỉ thị của Thần..." Trúc Dật phát hiện có lẽ mình làm người lâu quá rồi, làm điều xấu hổ thế này mà có thể nói năng trơn tru như nước chảy.
"Nhưng mà giáo chủ --- tôi không biết làm gì cả!"
"Không sao đâu, ngươi có thời gian để học mà." Trúc Dật rất qua loa trấn an cậu ta, "Phải tin tưởng vào ánh mắt của Thần."
"Tôi... liệu có ổn không?" Bạch Cửu nhìn chằm chằm vào ngón tay run rẩy của mình.
"Nhiệm vụ chính của ngươi là thu hút thêm tín đồ cho Chân Đức Suất Chi Thần. Ngài đã không thể chịu đựng được thế giới hỗn loạn này nữa---" Trúc Dật tiếp thêm máu gà cho Bạch Cửu, "Khi thần khôi phục hào quang, chúng ta sẽ là người đã giúp thần kiến tạo nên một thế giới mới rực rỡ!"
Bạch Cửu hoàn toàn bị kích thích, nắm chặt tay: "Được! Làm chết hết bọn chúng!"
Trúc Dật: "Ngươi định làm chết ai?"
Bạch Cửu mạnh mẽ đáp: "Bọn Dị Quỷ chứ còn ai nữa!"
Trúc Dật: "..."
Máu gà còn có hiệu quả mạnh hơn dự tính của cậu.
*Ê, t ngại hộ luôn á :))
Ngay lúc này, một người đàn ông nhìn như hơn ba mươi tuổi bỗng tiến đến ngồi xuống cạnh Bạch Cửu. Hắn mặc áo da, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ngoài, trên đó đầy những vết sẹo dao, kiếm, thậm chí cả roi.
"Chúng có đẹp không?" Người đàn ông hỏi vào lỗ tai Bạch Cửu nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Trúc Dật.
Bạch Cửu, vừa rồi đang cao trào, lập tức héo rũ như rau cải bị đông lạnh: "Ách... ách..."
"Bây có muốn chạm thử không?" Người đàn ông túm tay Bạch Cửu ấn lên cánh tay mình.
Bạch Cửu lập tức hét lên thảm thiết như heo bị giết, làm mọi người trong quán rượu đều ngoảnh lại nhìn.
"Không thú vị." Người đàn ông buông tay Bạch Cửu, cuối cùng quay mặt về phía Trúc Dật, "Đây là đàn em duy nhất của mày sao?"
"Ngươi là ai?"
"Haha, không tệ. Nếu mày nhận ra ta ngay, tao sẽ thất vọng lắm." Người đàn ông liếm liếm môi, "Tao là người quen cũ của mày."
"Ta không quen ngươi." Trúc Dật nhìn người nam nhân đang tìm đường chết này.
Tuy hắn nhìn có chút điên điên khùng khùng nhưng Trúc Dật cảm nhận được năng lượng khủng bố ẩn chứa dưới tầng da của hắn, năng lượng này còn mạnh hơn cả Mai Ngôn Tĩnh.
"Không sao, tao nhận ra mày là đủ rồi." Người đàn ông nói, "Hơn nữa, tao còn rất mong chờ sẽ gặp mày trong buổi phát sóng trực tiếp."
Bạch Cửu nghe đối thoại của hai người, không ngừng co lại sang một bên, cố gắng nép xa khỏi người đàn ông này.
Cậu ta chợt nhận ra, những người trong quán rượu này đều khá quen mắt.
Bạch Cửu trợn tròn mắt nhìn kỹ hơn, cậu ta vậy mà nhận ra vài hội trưởng hiệp hội, cùng với những thành viên nòng cốt của hiệp hội.
Cậu ta và Trúc Dật rốt cuộc là đi đến nơi kỳ lạ gì vậy, thảo nào khi vừa vào cửa, họ đã bị mọi người nhìn chằm chằm.
Cậu ta len lén liếc người đàn ông ngồi cạnh. Cậu ta đột nhiên ngẩn người, đây không phải là ai khác, mà là, hội trưởng Sứ Giả Quang Minh, một chủ bá cấp Kim Cương hàng thật giá thật, Mai Túc.
Từ ý nghĩa nào đó, hắn đúng là người quen của Trúc Dật.
Bởi vì em họ của hắn, Mai Ngôn Tĩnh, gián tiếp chết trong tay Trúc Dật.
Bạch Cửu vốn dĩ có bóng ma tâm lý với Mai Ngôn Tĩnh, hiện tại anh họ của hắn còn ngồi bên cạnh mình, hơn nữa Mai Ngôn Tĩnh chết là vì Trúc Dật muốn cứu cậu ta.
Suy nghĩ cẩn thận liên kết logic này, hàm răng trên dưới của Bạch Cửu bắt đầu run rẩy va vào nhau, trong lòng cầu nguyện Chân Đức Suất Chi Thần phù hộ.
Trúc Dật đột nhiên nghe thấy có tín đồ kêu gọi mình, cậu lần theo thì phát hiện là Bạch Cửu ngồi đối diện, cậu lập tức có chút cạn lời.
Từ tiếng gọi của Bạch Cửu, cậu biết được thân phận của nam nhân trước mặt.
Đúng lúc này, một người khác tiến đến, rất tự nhiên chống tay lên bàn, một tay khác đẩy đẩy mắt kính của mình, cong lưng nói: "Trúc Dật, cậu đến rồi mà không báo cho tôi một tiếng sao?"
Trúc Dật nhìn lên, đối diện với ánh mắt của đối phương.
Cậu đã gặp qua người này, hắn đã từng nhắn tin cho cậu, là phó đội trưởng tiểu đội Dũng Giả, phụ thuộc Ưng Phường, một trong ba hiệp hội lớn.
Cậu từng nhìn thấy tên hắn, là Tiền Hải.
Hiển nhiên Mai Túc cũng nhận ra, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Trúc Dật trở nên cổ quái.
"Anh em, cho tôi mượn chỗ ngồi được không?" Tiền Hải nhìn chằm chằm Mai Túc, thái độ nho nhã lệ độ nhưng hắn cố tình tỏa ra uy lực cường đại để áp bách Mai Túc.
Rõ ràng cả hai đều là chủ bá cấp Kim Cương nhưng thực lực của cả hai lại chênh lệch như trời với đất.
Rõ ràng có chỗ trống bên cạnh Trúc Dật nhưng Tiền Hải lại giả vờ như không nhìn thấy, nhất định phải ngồi chỗ của hắn. Mai Túc hiểu rõ Tiền Hải đang bảo vệ Trúc Dật, vì thế hắn cười lạnh một chút rồi đứng lên, trực tiếp rời khỏi quán rượu.
Tiền Hải thuận thế ngồi xuống, kêu người phục vụ mang cho mỗi người một ly bia.
"Sao các cậu lại tới đây?" Tiền Hải nói, "Quán rượu này là nơi các công hội dùng để trao đổi tình báo, các streamer bình thường sẽ không vào đây."
"Ngoài cửa không có biển hiệu gì cả, làm sao bọn ta biết." Trúc Dật nói.
"Ha ha, được, lần sau tôi sẽ kêu họ treo biển hiệu." Tiền Hải cười nói.
Bạch Cửu cầm chặt ly rượu, không dám hé răng.
Một Mai Túc đã quá sức, sao lại có Tiền Hải nữa.
Tiền Hải là phó đội trưởng tiểu đội Dũng Giả a.
Trước tiên không đề cập đến việc loại hiệp hội trung cấp như Sứ Gỉa Quang Minh hoàn toàn không thể so sánh với Ưng Phường. Chỉ so sánh riêng theo cá nhân, người kém cỏi nhất trong tiểu đội Dũng Giả có thể đơn độc treo đánh Mai Túc.
Càng miễn bàn tới Tiền Hải, hắn là phó đội trưởng đó, là phụ tá đắc lực của lão đại Ưng Phường, Hạ Phi Ưng.
"Ngươi còn có việc sao?" Trúc Dật thấy Tiền Hải không có ý định rời đi, cậu liền hỏi.
"Làm ơn, vừa rồi tôi mới giúp cậu giải vây đó, không cảm tạ thì thôi, giờ còn đuổi tôi đi nữa." Tiền Hải thở dài, "Những tin nhắn trước đây của tôi cậu cũng không phản hồi, cậu thật sự quá lạnh lùng."
Bạch Cửu nghe vậy liền khiếp sợ nhìn về phía Trúc Dật.
Cứu mạng, rốt cuộc cậu đã dây dưa với bao nhiêu người đàn ông?
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Cửu: Đừng hỏi, lúc đó tôi cực kỳ khiếp sợ.
Quyển thứ ba: Bữa Tiệc Đẫm Máu🩸🎉
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro