Chương 49: 🩸🎉Lời nguyền của quốc gia
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Cậu ta đương nhiên biết Lộc Khởi là ai, chưa đề cập đến việc Trúc Dật từng thả thính đối phương trong buổi phát sóng trực tiếp lần trước, bản thân Lộc Khởi chính là đối thủ xuất sắc nhất mà cậu ta luôn muốn vượt qua.
Lam Trù nhìn nữ nhân xinh đẹp đến mức sáng lên trước mặt, mái tóc đen mềm mại buông xoã tựa màn đêm, làn da trắng mịn ẩn hiện giữa từng lọn tóc, tựa như bông tuyết. Dù đứng cách xa, cậu ta vẫn mơ hồ ngửi được một hương thơm nhè nhẹ. Khuôn mặt cô, dù không trang điểm, lại hoàn mỹ đến mức tưởng như được thần linh tự mình vẽ nên, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt ấy, tựa ngân hà, mang theo vẻ thánh khiết và thần bí.
Bất kể nhìn từ góc độ nào, người này cũng là một tuyệt thế mỹ nữ! Làm sao có thể là Lộc Khởi?!
Ngay sau đó, Lam Trù nghe giọng nói phát ra từ miệng người trước mặt. Âm thanh ấy, dịu dàng tinh tế, tựa tiếng dạ oanh, nhưng lại như cú sấm đánh vào trái tim cậu ta.
"Tôi không biết, có lẽ do tẻ thân phận." Lộc Khởi nói xong liếc mắt nhìn Lam Trù, sau đó thu lại tầm mắt một lần nữa nhìn Trúc Dật, "Cậu ta là ai?"
"Lão bà, ngươi nói như vậy nghe cứ như người vợ vô tình gặp được người chồng đang ngoại tình."
Lam Trù: "..."
Cậu ta cúi đầu nhặt chiếc mũ vừa rơi vì kinh ngạc tột độ.
Người xem cũng chẳng kém phần bàng hoàng, đặc biệt là những ai đã mở phòng phát sóng trực tiếp của Lộc Khởi ngay từ đầu. Ban đầu, họ còn tưởng hệ thống Ngôi Cao lại xảy ra lỗi, đưa nhầm phòng livestream của một nữ streamer nào đó sang.
Nhưng một lúc sau, họ nhận ra, mỹ nữ này đúng là Lộc Khởi. Dù ngũ quan hiện tại của anh đã trở nên dịu dàng hơn, nhưng các đặc điểm nổi bật vẫn không thay đổi.
Đây không phải là lần đầu tiên khán giả thấy các streamer bị chuyển đổi giới tính, nhưng chẳng ai ngờ chuyện này lại xảy ra với Lộc Khởi.
Điều này chẳng khác gì việc một Godzilla bỗng hóa thành chú thỏ bông lông xù.
Một lát sau, khán giả dần dần thích ứng.
--- "Tôi, có thể."
--- "Lúc Lộc thần nói chuyện, tôi cũng cảm thấy tôi có thể, tuy rằng tôi không có chim chóc."
--- "Chúng ta không còn là nhóm fans của Lộc thần nữa, là nữ thần."
--- "Mỗi khung hình đều đẹp đến trình độ có thể dùng làm nền màn hình, sao lại có thể đẹp như vậy chứ!"
--- "Tôi còn nhớ rõ lúc ở phó bản trường học, Lộc thần đã vui sướng khi người gặp họa mà bắt Trúc Dật mặc đồng phục nữ."
--- "Chắc chắn trời cao đã nghe được lời nguyền rủa của Trúc Dật."
Thực ra trong mắt Trúc Dật, bất kể Lộc Khởi là nam hay nữ, điều đó chẳng ảnh hưởng đến việc cậu yêu thích vẻ ngoài của anh. Chỉ là bây giờ, Lộc Khởi còn thấp hơn cậu, Trúc Dật lập tức có cảm giác mới lạ.
Đúng lúc này, trừ bỏ các streamer, những người đang khiêu vũ bất ngờ dừng lại như bị ấn nút tạm dừng, trong đại sảnh trở nên an tĩnh, khung nhiệm vụ hiện ra.
【Chủ bá thân ái, ngươi đã mở một lần phát sóng trực tiếp mới. Vật phẩm tùy thân của ngươi sẽ được gửi đến địa điểm truyền tống khi kết thúc. Nếu muốn mang theo vật phẩm tùy thân của mình, hãy mua "Thẻ mang theo vật phẩm" trong vòng một phút (giá trị 3 vạn tích phân).】
【Số liệu phát sóng trực tiếp của ngươi:
Người xem trước mắt: 6.250 người
Người ấn theo dõi phòng phát sóng: 13.209 người
Tổng tích phân: 1.597
Phần thưởng người xem tặng chưa bị đổi thành tích phân: 67.666 đồng vàng】
【Nhiệm vụ lần này --- Đạt được 10.000 người xem, khen thưởng ba viên tiểu tâm tâm.
(Bởi vì số lượng người xem phát sóng trước đây của ngươi vượt xa cấp bậc hiện tại, nhiệm vụ lần này đã được điều chỉnh từ 5.000 lên 10.000 người.)】
【Nhiệm vụ chính --- Giải quyết lời nguyền trên vương quốc này.
Phần thưởng nhiệm vụ --- Năm viên tiểu tâm tâm.
(Gilbert III, quốc vương của Nadu vừa nghênh thú vương hậu, Gilbert III cực kỳ hào phóng mà đặc xá thuế tháng này, hơn nữa hắn còn chuẩn bị món ngon miễn phí cho con dân của mình, trên dưới vương quốc Nadu đắm chìm trong một mảnh cuồng hoan. 】
【 Buổi phát sóng trực tiếp này có giới hạn thân phận, hệ thống đã rút tấm thẻ thân phận hộ ngươi. 】
【 Trong đám thẻ lần này không có thẻ rác, nhưng thuộc tính của mỗi thân phận sẽ quyết định thái độ của NPC trận doanh đối địch với ngươi. 】
【 Thân phận của ngươi --- hoàng tử nước láng giềng.
(Ngươi là hàng xóm hữu hảo với nước Nadu, Gilbert III đặc biệt mời ngươi đến thăm gia tiệc cưới của mình. 】
【 Độ hảo cảm --- 30.
(Nhưng mà ngươi phong trần mệt mỏi đi vào nước Nadu, lại phát hiện người dân Nadu cực kỳ bài ngoại. Nhưng ngươi vẫn cảm thấy, có lẽ họ sẽ thích ngươi, có lẽ ngươi có thể sử dụng gương mặt này để thu hút nữ giới. 】
【 Chú ý --- Lần phát sóng trực tiếp này, các chủ bá đều được thả xuống ở địa điểm khác nhau, thân phận của họ cũng không được công khai, ngươi có thể chọn giấu thân phận của mình. Ngươi có thể ngụy trang thân phận của mình (Nếu bị vạch trần lớp ngụy trang, sẽ bị phản phệ). 】
Sau khi Trúc Dật đọc xong khung nhiệm vụ, âm nhạc một lần nữa vang lên, các quý tộc tiếp tục nhảy múa.
"Tôi là quan ngoại giao đến từ nước láng giềng, độ hảo cảm 80, rất có danh vọng ở đây." Lam Trù hỏi Trúc Dật, "Cậu là gì?"
"Hoàng tử nước láng giềng." Trúc Dật nói xong nhìn về phía Lộc Khởi.
Lộc Khởi mím môi không nói lời nào, chớp lông mi, đến cả mí mắt cũng là màu hồng nhạt mềm mại.
Lam Trù trầm mê với sắc đẹp của Lộc Khởi, rồi run lập cập, vội vàng đánh trống lảng: "Hệ thống nói lần phát sóng trực tiếp này có 20 chủ bá, hiện tại trong sảnh chỉ có tám người, những người khác không biết đang ở đâu."
"Những người được mời tham gia tiệc cưới này đều là quý tộc. Chỉ cần hỏi một NPC bất kỳ là có thể biết thân phận của họ." Trúc Dật đẩy nhẹ gọng kính, nở nụ cười xấu xa với Lộc Khởi.
Lộc Khởi cạn lời nhìn cậu, đáng tiếc vẻ đẹp lộng lẫy hiện tại của anh khiến động tác trừng mắt của anh trở nên ngây thơ, quyến rũ: "Tôi là công chúa của nước láng giềng."
Lam Trù che mắt xoay người.
Quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Trúc Dật nghe vậy liền cười khoái chí, dùng đầu ngón tay nâng cằm Lộc Khởi: "Lão bà, chúng ta một người là hoàng tử, một người là công chúa, đúng là tuyệt phối a."
Lộc Khởi vỗ tay cậu xuống: "Tôi đi thay quần áo, bộ này không tiện hành động."
Trúc Dật lập tức đi theo sau, giống một tên lưu manh: "Ta bồi ngươi, tuyệt đối sẽ bảo vệ ngươi, không để người khác nhìn thấy thân thể của ngươi."
Lộc Khởi không cự tuyệt cũng không đồng ý, dùng tay vuốt tóc, lơ đãng quầy đầu liếc Lam Trù một cái.
Lam Trù lập tức hiểu.
Cậu ta cảm thấy hàm ý trong ánh mắt Lộc Khởi có thể được phiên dịch thành "Người nam nhân này là của lão nương".
Lam Trù: "..."
Muốn cho hai người này mỗi người một cú.
Đúng lúc đó, tiếng nhạc đột ngột dừng lại, trên cầu thang xuất hiện hai người. Một người là quốc vương Nadu, Gilbert III với mái tóc nâu ngắn đội vương miện vàng. Hắn nắm tay một người phụ nữ vô cùng diễm lệ, đi đến chỗ lan can.
"Hỡi các bằng hữu thân yêu, tôi rất cao hứng khi một người có thể tham dự tiệc tối của tôi và vương hậu tôn quý của tôi. Tối nay, chúng ta sẽ không say không về!"
Trái ngược với hình tượng oai phong của một vị vua, giọng nói của Gilbert III nghe yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt, trông hắn như đã tiêu hết tinh lực.
Gilbert III nói xong, người phụ nữ bên cạnh hắn nắm váy hành lễ với mọi người, sau đó đỡ quốc vương chậm rãi xuống lầu. Vệ binh hộ tống hai người từ cầu thang tới vương tọa của họ.
Mọi người một lần nữa bắt đầu khiêu vũ, hai phu nhân hồi nãy vì chơi đùa với nhau mà đụng vào Trúc Dật một lần nữa đi đến bên người cậu.
"Điện hạ thân ái, tôi cảm thấy cực kì có lỗi vì lần trước." Một NPC trong đó nói.
Trúc Dật nhận ra NPC này là phu nhân lần trước đụng vào cậu.
Hai NPC xin lỗi họ xong, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn mặt Lộc Khởi. Có lẽ do sự cạnh tranh giữa phụ nữ với nhau, ánh mắt của các cô nhìn Lộc Khởi không hề có thiện cảm.
"Hoàng tử điện hạ, ngài nên cẩn thận giấu bạn nữ của ngài đi."
"Vì sao?"
"Nếu như bị quốc vương thấy, chỉ sợ ---" Vị phu nhân đó nói chuyện một nửa rồi mở cây quạt che khuất mặt mình, cười duyên với người bạn của mình.
"Quốc vương của các ngươi vừa cưới vương hậu, nói như vậy cẩn thận vương hậu nghe thấy rồi kêu vệ binh bắt các ngươi đấy." Trúc Dật mỉm cười trêu chọc hai nữ nhân trước mặt.
"Điện hạ thân ái, ngài thật quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ nam nhân nước láng giềng đều đơn thuần như vậy sao, ta thật muốn chuyển cả nhà qua bên đó." Phu nhân lắc lắc cây quạt.
"Ngài chẳng lẽ không biết, xuất thân của vị hoàng hậu này không được cao quý lắm."
"Đâu chỉ không cao quý, ả ta chính là một tiện dân hạ tiện, nếu không phải vì ả dùng thủ đoạn hạ tiện câu dẫn quốc vương, nhà ả bây giờ còn phải ở chuồng heo chỉ có lưu dân mới nhịn được kìa."
"Có lẽ nàng là một người thiện lương." Trúc Dật nói.
"Trời ơi, nhìn đi Shirley, lại một nam nhân bị ả ta mê hoặc!"
"Tôi đã sớm đoán được." Shirley nói, "Điện hạ, nếu vương hậu của chúng tôi có một tia thiện lương, hiện giờ ả đã không có khả năng ngồi ở đó."
"Vì sao?" Lộc Khởi đột nhiên xen mồm hỏi.
Hai vị phu nhân liếc anh một cái, gắt gao mím chặt miệng, cúi người với Trúc Dật rồi quay lại sàn nhảy.
"Tại ngươi ăn dấm bậy bạ nên mất manh mối rồi kìa." Trúc Dật thở dài.
"Mấy cô ấy không phải vì tôi mà không nói." Lộc Khởi nhìn bóng dáng của họ, "Tôi nghĩ rằng thông tin này ở nước này là một thứ không thể nghị luận, một bí mật công khai."
"Ví dụ như quốc vương rõ ràng không còn tinh lực mà vẫn thích đi săn diễm." Trúc Dật nhìn vương tọa.
Lộc Khởi nhìn theo phương hướng của cậu, phát hiện bên chân Gilbert III có một người phụ nữ đầy đặn đang ngồi quỳ, có vẻ là cùng loại hình với hoàng hậu.
Cô ta giơ chén rượu, ghé vào đầu gối Gilbert III, cười cực kỳ quyến rũ.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn một bên, nhưng Lộc Khởi nhìn thấy cô ta siết chặt nắm đấm, nụ cười trên mặt cực kỳ miễn cưỡng.
"Lộc Khởi." Trúc Dật quay đầu nhìn anh, "Ngươi cũng đi câu dẫn ---"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Lộc Khởi không đợi Trúc Dật nói xong, liền bóp chết ý tưởng của đối phương từ trong trứng.
"Ô ô ô, sao ngươi lãnh đạm với ta như thế." Trúc Dật khóc chít chít mà nói.
Lộc Khởi đi đến hành lang, muốn thừa dịp cốt truyện còn chưa chính thức bắt đầu mà thay một bộ quần áo nhẹ nhàn. Nhưng hành lang cũng có người chặn, không cho anh đi vào.
Lộc Khởi nhìn người hầu trước mặt, muốn xông vào thì phía sau truyền đến tiếng Lam Trù.
"Không nên xông vào, sức chiến đấu của họ đều ở cấp Đao Sơn Hỏa Hải trở lên." Lam Trù nói, "Có rất nhiều thị vệ ở đại sảnh này."
Ngụ ý là Lộc Khởi đánh không lại.
Lộc Khởi dừng một chút rồi xoay người, dựa sát Trúc Dật, nắm lấy cổ tay cậu: "Nếu vậy chúng ta hỏi quốc vương một câu."
Trúc Dật thụ sủng nhược kinh mà bị lôi đi.
Lam Trù cạn lời, cũng lặng lẽ đi theo.
Vừa rồi Lộc Khởi toát ra mùi trà xanh nồng nặc, mùi trà bay đến mũi cậu ta.
Ba người đi xuyên qua sàn nhảy, đột nhiên nghe thấy bên người truyền đến tiếng tích tích tích cảnh báo. Cùng lúc đó, sáu chủ bá còn lại trong đại sảnh cũng nghe thấy thanh âm này.
Ở bối cảnh Trung cổ mà lại đột nhiên nghe thấy âm thanh này, không chỉ có chủ bá mà cả người xem đều thấy kỳ lạ.
Ban đầu bọn họ cho rằng thanh âm này đến từ hệ thống, nhưng các NPC gần đó đều quay đầu nhìn khi âm thanh vang lên. Tuy rằng một lát sau, họ cứ như quên mất thanh âm đó, nhưng điều này có thể chứng minh rằng mọi người đều nghe thấy thanh âm cảnh báo này.
"Hình như là phát ra từ trong thân thể của chúng ta." Lam Trù nói.
"Chẳng lẽ là từ thiết bị trung tâm?" Lộc Khởi vuốt tay mình.
Kỳ thật, nhóm tế phẩm tham gia phát sóng trực tiếp vẫn luôn hoài nghi thiết bị có thể thao túng thân thể mình. Bởi vì khi phát sóng trực tiếp, thân thể bọn họ sẽ phát sinh các biến hóa, ví dụ như nam biến nữ, thậm chí là thay đổi cả chủng tộc.
Những biến đổi này khiến họ cảm giác như khi bước vào không gian phát sóng, cơ thể họ thực ra không phải là cơ thể của họ.
Tuy nhiên, nếu họ chết trong buổi phát sóng trực tiếp, thì trong hiện thực sẽ không tìm thấy thi thể của họ. Ngược lại, nếu bị thương trong phát sóng trực tiếp, những vết thương đó sau khi thoát ra ngoài cũng sẽ phản ánh lên cơ thể thực của họ.
Hơn nữa, nếu họ thực hiện cường hóa cơ thể mình, hành động này sẽ diễn ra trong hiện thực, nhưng kết quả cường hóa sẽ được thể hiện rõ ràng trong không gian phát sóng.
Lộc Khởi nhìn cánh tay mình, cánh tay mảnh khảnh này khác biệt hoàn toàn so với cánh tay khỏe mạnh của anh. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tố chất thân thể của anh đã bị hạn chế vì biến hóa này. Buổi phát sóng lần này có lẽ thực sự giống như Lam Trù đã nói, anh không thể dựa vào sức mạnh để thô bạo vượt ải.
Tiếng báo động bất ngờ vang lên khiến kế hoạch dò hỏi quốc vương của họ tạm thời bị gián đoạn. Sau một hồi lâu vẫn không tìm được nguyên nhân, Trúc Dật quyết định tạm thời bỏ qua âm thanh này, tập trung giao tiếp với Gilbert III trước.
Không ngờ, Gilbert III dường như đã đoán được ý định của họ, hắn cứ như đang cố ý tránh họ, kéo vị phu nhân đang ghé vào đầu gối mình lại gần.
"Đi nào mèo con, trông nàng có vẻ như muốn ăn chút điểm tâm," Gilbert III nói với vẻ ngả ngớn.
"Tất cả như ngài mong muốn, bệ hạ." Phu nhân lắc mông rúc vào lòng quốc vương, lúc bước qua trước mặt vương hậu thì cô ta nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Trúc Dật phát hiện bàn tay của vương hậu siết chặt đến mức hiện ra những vết đỏ rực.
"Gilbert III, chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Trúc Dật tiến lên một bước, nhưng ngay lập tức bị vệ binh của quốc vương ngăn lại.
"Hỏi trực tiếp vương hậu đi." Lộc Khởi kéo Trúc Dật trở lại, cả nhóm tiến đến trước mặt vương hậu đang tràn ngập lòng đố kỵ.
Trúc Dật đang định mở lời, Lam Trù đã ngăn cậu lại.
"Tôi là quan ngoại giao, để tôi nói." Lam Trù mô phỏng phong thái NPC, cúi người trước vương hậu, "Vương hậu điện hạ."
Vương hậu rời mắt khỏi quốc vương, nhìn thoáng qua Lam Trù rồi nở một nụ cười miễn cưỡng.
"Có chuyện gì vậy, Lam Trù đại nhân?"
"Ngài biết về lời nguyền của nước Nadu không?" Lam Trù nói, "Ta rất tò mò về phong tục của quý quốc."
Vương hậu dường như ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Lam Trù, cô ta phẩy phẩy tay: "Tôi không phải là người Nadu, nên cũng không rõ nơi này có lời nguyền gì."
Cô nở một nụ cười mệt mỏi lại yêu diễm: "Có lẽ là mấy quý tộc nhàn rỗi không có việc gì để làm liền nghĩ ra lời đồn để khống chế nhóm nông dân."
Vương hậu nói xong liền kêu người hầu mời nhóm Trúc Dật rời đi, các chủ bá khác cũng lần lượt dò hỏi, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
"Ý của vương hậu là lời nguyền là do các quý tộc Nadu bịa ra?" Lam Trù hỏi.
"Không, giọng của cô ta có oán khí, lời cô ấy nói chưa chắc đã đáng tin," Trúc Dật đáp. "Chúng ta có thể thử hỏi các NPC khác."
"Được." Lộc Khởi đồng ý với lời Trúc Dật.
Lúc Lam Trù ở, Lộc Khởi rất thiện giải nhân ý*.
*Thiện giải nhân ý(善解人意): am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người
Cả ba người tản ra, bữa tiệc này có rất nhiều quý tộc, nhưng không ai tiết lộ điều gì về lời nguyền. Mỗi khi hỏi, họ đều dùng câu chuyện phong lưu của quốc vương để lấp liếm qua.
"Gilbert III từng có một vương hậu, nhưng bà ấy đã chết vì bệnh, nhờ vậy mà vương hậu bây giờ mới được lên ngôi," Lam Trù chia sẻ thông tin cậu ta thu thập được. "Hoàng hậu mới tên Marguerite Grimm, là lưu dân từ phương Bắc, mới đến vương quốc này chưa đầy nửa năm."
"Vậy vương hậu trước chết khi nào?" Trúc Dật hỏi.
"Chưa đầy nửa năm trước," Lộc Khởi đáp.
"Ta đoán vương hậu trước chắc bị vị quốc vương phong lưu này làm tức chết," Trúc Dật nhìn về phía quốc vương đang đút điểm tâm cho vị phu nhân.
"Điều thú vị là vị phu nhân mà quốc vương hiện tại đang sủng ái cũng không phải người Nadu." Lam Trù nói, "Cô ta giống như chúng ta, là quý tộc từ nước láng giềng."
Bỗng nhiên, tiếng nhạc trở nên sôi động, quốc vương buông miếng điểm tâm ngọt, nắm tay vị phu nhân đầy đặn kia, cả hai cùng đi đến giữa sàn nhảy.
Những quý tộc đang khiêu vũ lập tức dừng lại, đổi thành bước nhảy vui vẻ. Bọn họ nhảy vũ đạo truyền thống của họ, quốc vương cùng vị phu nhân trêu đùa nhau ở trung tâm, phát ra tiếng cười ha ha.
Nhưng niềm vui không kéo dài, tiếng nhạc đột ngột im bặt. Các quý tộc đang khiêu vũ ngừng lại, vẻ tươi cười trên mặt họ biến mất, mỗi người đều mím chặt môi. Ngay cả quốc vương đang tán tỉnh với vị phu nhân cũng ném tay cô ta ra, trở nên nghiêm nghị.
Vị phu nhân kia đã uống đến say khướt, cô lắc mông dựa vào người quốc vương, trong miệng phát ra âm thanh ngọt nị: "Bệ hạ, sao ngài không nhảu nữa."
Cô ta quay đầu, phát hiện quý tộc xung quanh cũng không có động tĩnh, trong sự im lặng quỷ dị, cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Ba ngươi Trúc Dật đã nín thở, tập trung theo dõi ngay khi tiếng nhạc dừng lại, họ không nhúc nhích mà quan sát tình huống xung quanh.
Rõ ràng là đại sảnh huy hoàng được thắp sáng khắp nơi, nhưng giờ lại như có một con quỷ xuất hiện, dùng ngón tay lạnh băng xẹt qua gương mặt bọn họ.
Đúng lúc này, vị phu nhân kia đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, cô ta nắm cổ mình, hô hấp dồn dập. Chỉ trong nháy mắt, thân thể đầy đặn tràn ngập dụ hoặc của cô ta biến thành một khối thi thể bị rút cạn nước.
Thây khô há miệng, sắp chết nhưng vẫn liều mạng hấp thụ dưỡng khí.
Lúc vị phu nhân ngã xuống mặt đất, một quỷ hồn mặc trường bào màu xám xuất hiện bên người cô.
Nó nâng đầu thi thể khô khốc của vị phu nhân, đặt môi lên đỉnh đầu đối phương.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khi thảm kịch phát sinh, có một chủ bá đang đứng bên cạnh đó.
Chủ bá kia không nhịn được mà lui một bước, gót giày da phát ra một tiếng vang thanh thúy trên sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng.
Quỷ hồn áo bào màu tro quay đầu nhìn về phía chủ bá kia.
Trừ bỏ chủ bá đó, không ai có thể thấy mặt nó.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, quỷ hồn áo bào tro lập tức xuất hiện ở phía sau chủ bá kia. Ngón tay thon dài khô khốc như nhánh cây sờ gương mặt hắn, nó hôn đỉnh đầu chủ bá đó.
Bộ thi thể khô khốc thứ hai đã xuất hiện.
Nguyền rủa của đất nước này đã hiện ra trước mặt họ.
Không thể phát ra âm thanh.
Nếu không sẽ bị quỷ hồn áo bào tro đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh này giết hại.
Quỷ hồn áo bào tro bay lên từ thi thể của chủ bá kia, đột nhiên nó chuyển hướng về phía ba người Trúc Dật.
Cuối cùng họ cũng thấy rõ gương mặt ẩn dưới mũ trùm.
Làn da của nó trông như một đám vi sinh vật mọc đầy trên thân cây trong núi sâu, dày đặc thành một mảnh, quỷ dị không nói nên lời. Đôi mắt của nó lõm sâu trong phần da sưng phù, nếu không nhìn kỹ, có thể nghĩ rằng khuôn mặt của nó chỉ có một cái miệng.
Lam Trù căng thẳng liếm môi, tay khẽ động, và một cây Hồi Toàn Tiêu màu bạc xuất hiện trong ngón tay cậu ta.
Trúc Dật bất ngờ nắm tay Lam Trù, ngăn lại động tác của cậu ta.
Ngay lúc đó, quỷ hồn áo bào tro lao về phía họ, nhưng trước khi chạm tới họ, nó đột ngột đổi hướng, bay ra ngoài cửa kính.
Những NPC còn lại trong đại sảnh thở phào một hơi, nhưng bọn họ vẫn không dám thiếu cảnh giác. Cho dù là nam hay nữ đều tháo giày của mình, đi chân trần rời khỏi đại sảnh dưới sự chỉ dẫn của người hầu.
Quốc vương đứng cạnh xác vị phu nhân đã từng nói những lời ngọt ngào với hắn, thở dài rồi quay đi, trên mặt không còn chút biểu cảm đau buồn nào.
Hắn thân mật nắm tay vương hậu, cùng nàng đi lên lầu.
Lúc này, một người hầu đi đến trước mặt ba người Trúc Dật, hắn không nói lời nào, chỉ ra dấu mời họ theo.
Mọi thứ giống như một vở kịch câm, bọn họ được dẫn đến từng phòng riêng biệt. Nơi họ ở chính là căn phòng mà Trúc Dật đã nhìn thấy qua cửa sổ trước khi phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Mỗi người được phân vào một căn phòng, sau khi vào phòng, Trúc Dật nhận ra cửa phòng và tường đều được dán cách âm.
Căn phòng Trúc Dật ở rất rộng, trên sàn trải thảm nhung, không phải lo sẽ phát ra tiếng động khi đi lại.
Trong phòng có phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm và thư phòng, cửa sổ đều hướng về phía đông, nhìn ra hào nước bảo vệ thành. Nhìn ra xa, mọi ngọn đèn đều đã tắt, cả vương quốc Nadu chìm trong yên tĩnh.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Lam Trù không biết từ lúc nào đã thay trang phục hành động đêm, một bộ đồ trông không phải sản phẩm của thời đại này, có vẻ là một loại đạo cụ.
Lam Trù tiến đến, đưa cho Trúc Dật một tờ giấy.
--- Bộ đồ trên người tôi là đạo cụ có hiệu quả ẩn nấp, tôi muốn đi ra ngoài xem tình huống.
Trúc Dật gật đầu, làm khẩu hình miệng nói cẩn thận.
Ánh mắt Lam Trù chợt trở nên ngượng ngùng, cậu ta giật giật môi nhưng đột nhiên nhớ ra không thể nói chuyện. Vì vậy cậu ta lấy một cây bút từ ống đựng bút bên cạnh rồi viết lên giấy.
--- Phòng ở đây đều không thể khóa lại, bất cứ ai cũng có thể đẩy cửa vào. Cậu
Cậu ta còn chưa viết xong, cửa lại mở.
Lộc Khởi đứng ở cửa, nói đúng hơn là Lộc Khởi đang mặc bộ váy ngủ màu trắng đang đứng ở cửa, ánh trăng chiếu vào người cậu, làm cậu nhìn giống nữ thần từ tiên cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro