Chương 50: 🩸🎉Cậu muốn hôn tôi không?
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Nếu có thể nói chuyện, câu đầu tiên Lam Trù muốn nói là "Ngọa tào".
Quần áo này của Lộc Khởi đúng là cực kỳ nhẹ nhàng, nhẹ đến mức trong suốt.
Mặc như vậy vào buổi tối chạy đến phòng Trúc Dật, lòng Tư Mã Chiêu đến mức người qua đường đều biết.
Ánh mắt Lam Trù nhìn Lộc Khởi trở nên cực kỳ phức tạp, sau khi gặp Lộc Khởi, cậu ta cảm nhận được đối phương có địch ý với mình.
Nếu Lộc Khởi vẫn còn bộ dạng trước kia, có lẽ Lam Trù sẽ trực tiếp chọc phá tâm tư của anh. Nhưng hiện giờ Lộc Khởi là một đại mỹ nữ nhu nhược, tuy rằng ngực rất phẳng, cũng không biết đồ vật phía dưới kia còn ở đây không, nhưng Lam Trù thật sự không thể âm dương quái khí với gương mặt này.
Cậu ta thấy Lộc Khởi mặc như vậy, trong lòng vừa khinh bỉ vừa cảm thấy chua xót hộ người ta.
Đường đường là vua của người mới, chỉ vì câu dẫn Trúc Dật mà không tiếc mặc váy ngủ đường viên hoa.
Cậu ta thật sự cảm thấy nếu fans bạn trai bạn gái của anh ta mà ở đây thì họ đã tìm dây thừng để thắt cổ.
Trên thực tế, Lam Trù đoán cực kỳ đúng, phòng phát sóng trực tiếp của Lộc Khởi tràn ngập dấu ba chấm và dấu chấm than.
Lộc Khởi xoay người đóng cửa lại, cúi đầu viết thêm một câu ở trên tờ giấy của Lam Trù.
--- Hôm nay chúng ta thay phiên nhau gác đêm, một khi có động tĩnh thì đánh thức đối phương, nếu đối phương phát ra âm thanh thì lập tức ngăn lại.
Trúc Dật cầm lấy bút.
--- Ngáy ngủ cũng không được sao?
Lộc Khởi trả lời.
--- Trừ khi cậu muốn chết.
Lam Trù nhìn thấy Lộc Khởi tự giác nhận nhiệm vụ gác đêm, cuối cùng cũng an tâm về sự an nguy của Trúc Dật. Cậu ta ra hiệu cho cả hai, rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Khi Lam Trù rời đi, Trúc Dật quay đầu nhìn Lộc Khởi, hai mắt sáng rực mà viết.
--- Chúng ta ngủ thôi.
--- Cậu ngủ trước.
Lộc Khởi viết xong, rồi đến ngồi trên một chiếc sofa chân cao gần đó.
Tròng mắt Trúc Dật đảo quanh.
--- Không được, ngươi phải ngồi cạnh ta. Lỡ như ta ngủ ngáy, ngươi còn kịp ngăn cản.
Lộc Khởi nhìn chằm chằm tờ giấy bị nhét vào tay mình, do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Trúc Dật phấn khích nằm lên chiếc giường rộng lớn, ánh mắt dõi theo từng cử động của Lộc Khởi cho đến khi anh cũng nằm xuống.
Thông thường, trên người Lộc Khởi luôn có một mùi sữa ấm áp, nếu không nhờ Trúc Dật hay lấy cớ ngã vào lòng anh, có lẽ chẳng ai biết điều này.
Nhưng hiện giờ, mùi trên người Lộc Khởi có vẻ ngọt hơn, Trúc Dật nhíu mày, cậu vẫn thích mùi hương vốn có của Lộc Khởi, mùi đó có thể giúp cậu cảm thấy thư giãn hơn.
Dù vậy, sự hiện diện của Lộc Khởi cũng đủ làm cậu an tâm, Trúc Dật nhìn thoáng qua Lộc Khởi đang ngồi bên cạnh, rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt mình, gỡ cặp kính của cậu xuống, rồi luồn qua mái tóc cậu, biến mất sau gáy.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Trúc Dật bỗng tỉnh giấc, phát hiện có ai đó đè nặng lên người mình.
Dưới ánh trăng, cậu nhận ra người nọ chính là Lộc Khởi. Hai đùi của đối phương tách ra quỳ gối bên hông cậu, mái tóc dài buông xuống, đan xen vào với tóc cậu.
Ánh trăng làm khuôn mặt Lộc Khởi trở nên mơ màng đầy quyến rũ, anh cúi xuống, chậm rãi tới gần Trúc Dật, khóe miệng nhếch nhẹ, thở ra hơi thở mờ ám.
Anh tiến sát tai Trúc Dật, khẽ nói: "Muốn hôn tôi không?"
Lời nói của Lộc Khởi khiến Trúc Dật chìm vào suy nghĩ.
Nếu hôn, cậu có thể hấp thu được bao nhiêu năng lượng tín ngưỡng từ Lộc Khởi? Chắc chắn còn nhiều hơn cả việc ôm.
Thấy Trúc Dật không trả lời, Lộc Khởi liền đặt môi lên vành tai cậu. Trúc Dật lập tức cảm thấy tai mình tê dại, như bị những con sâu nhỏ cắn, cùng lúc đó, cậu phát hiện mùi hương ngọt ngào trên người Lộc Khởi biến mất rồi.
"Nếu muốn, hãy nói với tôi." Lộc Khởi dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ cằm Trúc Dật.
Trúc Dật vừa định mở miệng thì đột nhiên, một bàn tay mềm mại che kín nửa khuôn mặt cậu. Cậu trừng mắt nhìn Lộc Khởi biến thành quỷ hồn áo bào tro cậu gặp trong đại sảnh.
Quỷ hồn thấy Trúc Dật không bị dụ, lập tức hóa thành làn khói bay xuyên qua cánh cửa, biến mất không thấy.
Trúc Dật nhìn sang bên cạnh, Lộc Khởi vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, dùng khẩu hình hỏi cậu có sao không.
"Có chuyện." Trúc Dật đáp lại bằng khẩu hình.
Đôi mắt Lộc Khởi lóe lên một tia ánh sáng, anh dừng một chút rồi vươn tay xoa đầu Trúc Dật, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Trúc Dật vui sướng tận hưởng lòng tốt của Lộc Khởi, kỳ thật chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng khi không được hưởng thụ thì ai lại không chiếm, cậu không chỉ muốn chiếm, cậu còn muốn voi đòi tiên.
Trúc Dật trực tiếp lăn đến bên cạnh Lộc Khởi, đặt đầu lên đùi đối phương, hai tay ôm lấy eo anh.
Hình thức nạp điện, mở ra!
Đột nhiên, Trúc Dật cứng đờ như mèo bị nắm gáy, một cử động cũng không dám. Bàn tay của Lộc Khởi không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ cậu, nhéo nhéo nhẹ vài cái.
Trái tim Trúc Dật không nhịn được mà đập loạn, không phải vì nữ thần Lộc Khởi đang tiếp xúc thân mật với cậu, mà là vị bộ phận kia là điểm yếu quan trọng nhất của cậu.
Tay Lộc Khởi dừng lại, cứ giữ sau cổ cậu như vậy, một lát sau, cảm giác buồn ngủ ập đến, Trúc Dật bất tri bất giác lại chìm vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào mặt cậu, tiếng chó sủa vọng lại từ lâu đài, vài bóng chim bay vút qua cửa sổ.
Trúc Dật tỉnh dậy, phát hiện Lộc Khởi đã không còn ở bên cạnh. Cậu vậy mà ngủ ngon suốt đêm, trên đỉnh đầu cậu có một cọng tóc vểnh ngốc, trí nhớ của cậu về đêm qua có chút mơ hồ.
Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng khách.
Cậu đi ra ngoài, thấy Lộc Khởi và Lam Trù mỗi người ngồi trên ghế sofa riêng, đang thảo luận điều gì đó.
Lộc Khởi đã thay bộ váy ngủ kia, anh cũng không mặc lễ phục mà khoác lên mình trang phục Trung cổ giản dị. Lam Trù cũng thay bộ đồ hành động vào ban đêm mà mặc trang phục bình thường.
"Cậu tỉnh rồi." Lam Trù thấy Trúc Dật, liền kêu cậu đến ngồi.
"Ngươi có phát hiện gì tối qua không?"
"Không có gì cả." Lam Trù chuyển hướng tờ giấy trên bàn sang hướng Trúc Dật.
"Đây là bản đồ mà tôi đã phác thảo, khu vực này là nội thành, nơi có cung điện hoàng gia. Trước cung điện có một con hào. Phía tây của hào là khu vực quý tộc sinh sống, trong khi phía đông là nơi ở của dân thường. Khu vực này được chia cắt bởi một cánh đồng lúa mạch."
Trúc Dật cầm lấy bản đồ, nhận ra rằng Lam Trù vẫn chưa hoàn thiện nó.
"Hôm qua tôi chỉ đến được khu chợ trung tâm," Lam Trù nói. "Có một điều chắc chắn là, tất cả mọi người, kể cả động vật trong thành phố này, đều biết về lời nguyền trong truyền thuyết đó. Tối qua tôi đi khắp nơi, nhưng ngoài tiếng gió, thì tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác."
"Nơi này như một thành phố chết," Lam Trù bổ sung.
"Thú vị đấy, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục cạy miệng họ." Trúc Dật nói.
Đúng lúc đó, một tiếng thét thất thanh vang lên từ hành lang.
Tiếng thét là của một người phụ nữ, ngay gần ngã rẽ cách phòng họ không xa.
Ba người chạy ra ngoài, thấy người hét lên là một hầu gái trong lâu đài. Cô ấy đứng trước một cánh cửa mở, đôi tay che miệng, mặt hoảng sợ nhìn vào trong cánh cửa. Dưới chân cô là bữa sáng đã đổ tung tóe.
"Chuyện gì vậy?" Trúc Dật hỏi.
Hầu gái quay đầu lại, run rẩy chỉ tay vào trong phòng: "Có một vị khách đã chết."
Lúc này, những chủ bá khác trong lâu đài cũng nghe tiếng động, bọn họ tụ lại đây, phát hiện trong phòng có một xác chết khô, không còn chút hơi nước.
"Ngài ấy vừa mới chết đêm qua," một người phụ nữ tóc đuôi ngựa buộc thấp nói, cô ấy vỗ nhẹ vào vai hầu gái và nói, "Gọi người tới xử lý chuyện này đi, chúng ta không thể tiếp tục ở đây dùng bữa sáng được."
Hầu gái cúi đầu đáp lời, sau đó dẫn họ đến phòng ăn.
Họ đi băng qua hành lang của lâu đài, dọc đường đi, vài người cố hỏi hầu gái về lời nguyền, nhưng cô chỉ lắc đầu nói không biết.
"Mẹ mày, không biết con khỉ ấy, chúng ta đã mất hai người ở chỗ này rồi, cô nghĩ chúng tôi ngu ngốc sao?" Một chủ bá nam trong nhóm xắn tay áo, định ra tay với hầu gái.
"Cứu mạng!" Hầu gái sợ hãi ngồi phịch xuống đất.
"Thôi nào, đại ca," người phụ nữ tóc buộc thấp can ngăn. "Thẻ thân phận của chúng ta đều là người nước láng giềng, anh gây chuyện trên địa bàn người khác là muốn gây chiến tranh sao?"
Người đàn ông nghe vậy thì hừ lạnh, nhưng không tiếp tục làm căng.
Người phụ nữ tóc buộc thấp đỡ hầu gái đứng lên: "Cô không sao chứ?"
Hầu gái không dám đụng vào cô ấy, vội vàng đứng dậy và nói: "Các vị đại nhân, xin mời đi theo tôi."
Cô dẫn họ đến góc tầng một của lâu đài. Nơi đây có một chiếc bàn phủ khăn trải bàn lộng lẫy, trên bàn đặt đồ trang trí tinh xảo và những ngọn nến. Bên cạnh là một lò sưởi đang cháy rực, tỏa ra hơi ấm dễ chịu.
Khi họ đến, những người hầu trong phòng ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, họ dẫn các chủ bá vào chỗ ngồi rồi bày đồ ăn lên bàn.
Sau khi ngồi xuống, người phụ nữ tóc buộc thấp mở lời: "Mọi người, phát sóng lần này mới bắt đầu mà đã có hai người chết, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta hợp tác."
Người đàn ông vừa rồi gây sự cười khẩy: "Mỹ nhân đúng là có đặc quyền, nhưng không phải là cô nói gì thì chúng tôi làm thế. Nói thật, cô cũng chẳng phải người đẹp nhất ở đây, hắc hắc." Nói xong, hắn liếc về phía Lộc Khởi.
Trúc Dật nhận thấy thái dương của Lộc Khởi nổi lên một cây gân xanh.
Người phụ nữ tóc buộc thấp đứng lên: "Tôi không có ý đó. Chỉ là tôi mong mọi người có thể cùng nhau hợp tác để vượt qua cửa ải khó khăn thôi."
Lời lẽ mềm mỏng của cô khiến chủ bá nam kia cũng ngượng ngùng tranh cãi, hừ một tiếng rồi im miệng.
Cô gái tóc đuôi ngựa tiếp tục nói: "Hơn nữa, tiệc tối hôm qua đã chết một người, cùng với chủ bá sáng nay chết trong phòng ngủ, cả tòa lâu đài chỉ có tám người, nhưng lần này buổi phát sóng trực tiếp có 20 người."
"Hôm qua tôi đã thử ra khỏi lâu đài, đi về phía ruộng lúa mạch, bởi vì lí do địa chất, nếu tôi đi tiếp sẽ phát ra âm thanh nên tôi đã quay về." Cô gái đuôi ngựa nói, "Điều này liệu có chứng minh rằng, những chủ bá bị thả ở nơi khác chúng ta cũng bị ngăn ở phía bên kia ruộng lúa không."
Trúc Dật nghe vậy nhìn về phía Lam Trù, Lam Trù ra hiệu trong vạt áo, ý là cậu ta không nhìn thấy chủ bá khác.
"Ít nhất với tin tức trước mắt, chúng ta đều đến từ nước láng giềng. Các chủ bá khác thì sao, có lẽ họ là người nước Nadu." Tóc đuôi ngựa nói, "Nếu như vậy, bọn sẽ có ưu thế so với chúng ta, hơn nữa điều kiện vượt ải của họ có lẽ sẽ ngược lại với chúng ta."
Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn mọi người: "Lúc này chúng ta cùng nhau hợp tác là phương thức tốt nhất."
Ngôn từ của cô rõ ràng đã đả động rất nhiều người, bao gồm cả chủ bá ban đầu tranh cãi với cô.
Tóc đuôi ngựa lại nói: "Nếu lời mời hợp tác là do tôi đề nghị, vậy tôi sẽ là người đầu tiên đưa thành ý. Tên tôi là Sa Diệp, thân phận lần này là con gái của một quý tộc nước láng giềng."
Chủ bá vừa tranh cãi với cô nói: "Tôi tên Quan Hổ, thân phận của tôi là học sinh từ nước láng giềng tới nước Nadu để học tập."
Có người mở đầu, những người khác cũng nói thân phận của mình, rất nhanh liền tới lượt Trúc Dật.
Sa Diệp đột nhiên nói: "Cậu là Trúc Dật nhỉ, tôi biết cậu."
Trúc Dật gật gật đầu.
"Hai lần phát sóng trước đây của cậu tôi đã xem qua, rất xuất sắc." Sa Diệp lộ ra một nụ cười hiền hòa với Trúc Dật.
"Không dám nhận không dám nhận." Trúc Dật đẩy đẩy mắt kính cười nói.
"Lần này thân phận của cậu là gì?" Sa Diệp hỏi, "Nhìn trang phục ngày hôm qua của cậu, chẳng lẽ là hoàng tử?"
Trúc Dật đang muốn trả lời, Lộc Khởi đột nhiên đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người: "Tôi tên La Lục, là công chúa nước láng giềng."
Anh nói xong liền lạnh lùng nhìn Sa Diệp, ánh mắt Sa Diệp qua lại giữa hai người rồi hậm hực cười cười.
Lam Trù nhỏ giọng nói thầm bên tai Trúc Dật: "Tôi cảm thấy anh ấy nên lấy tên là La Trà."
Trúc Dật quay đầu nghi hoặc nhìn Lam Trù, Lam Trù khụ một tiếng, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt Trúc Dật, nói: "Tôi là Lam Trù, quan ngoại giao đến từ nước láng giềng."
Sa Diệp nghe vậy gật đầu nói: "Tôi cũng biết cậu."
Dưới sự phân phối của Sa Diệp, nhóm chủ bá chia ra làm ba tổ, một tổ là quý tộc có độ hảo cảm cao, đi về phía tây của con hào, đi điều tra quý tộc hoặc vương thất nước Nadu. Hai tổ khác đi xuyên qua ruộng lúa mạch, đi thăm dò và điều tra.
Độ hảo cảm của Trúc Dật và Lộc Khởi chỉ có 30, bọn họ bị phân cùng một tổ. Lam Trù có độ hảo cảm 80 nên cậu ta đi về phía tây con hào. Cùng tổ với cậu ta là Sa Diệp, người cũng có độ hảo cảm cao.
Sau khi ăn xong cơm sáng, bọn họ liền bắt đầu hành động.
"Chờ một chút." Trước khi xuất phát, Lam Trù ngăn cản bọn họ, "Đi xuyên qua ruộng lúa mạch ngăn cách quý tộc và bình dân cần nửa tiếng, mọi người nên đi chuồng ngựa tìm mấy con ngựa."
Quan Hổ hỏi: "Sao cậu biết sẽ mất bao lâu?"
"Hôm qua tôi đã ra ngoài một chuyến," Lam Trù nói, "Xuyên qua cánh đồng lúa mạch, đi một lúc là đến chợ, nhưng đi về hướng đông thì tôi không rõ lắm."
Sa Diệp nghe vậy liền nói: "Rất tốt, như vậy mọi người có thể tiết kiệm được nhiều thời gian hơn."
Sau khi chào tạm biệt hai người, Trúc Dật, Lộc Khởi và Quan Hổ cùng đồng đội của hắn đi tới chuồng ngựa trong lâu đài.
Người quản ngựa nghe rằng họ muốn mượn ngựa thì không gây khó dễ, nhưng khi ông dẫn ngựa ra cho họ, ông nở một nụ cười bí hiểm: "Mấy người tốt nhất nên quay về trước khi mặt trời lặn."
Trúc Dật nhận dây cương, thuận miệng hỏi: "Đại thúc, ngươi biết điều gì đúng không?"
Người quản ngựa lập tức quay đi, bắt đầu châm thuốc, không đáp lại họ.
"Đừng hỏi, hỏi không ra đâu." Quan Hổ ngồi lên ngựa, "Đi thôi, nghe nói phạm vi bản đồ phó bản lần này rất lớn."
Trúc Dật nga một tiếng, chuẩn bị lên ngựa. Nhưng ai ngờ, con ngựa vốn dĩ rất ngoan hiền đột nhiên giơ chân, hí vang với Trúc Dật rồi dùng sức tránh thoát, chạy ra ngoài lâu đài.
Trúc Dật: "......"
Hắn đây là gặp Quyên Tử phiên bản ngựa sao.
Quan Hổ thấy thế liền cười ha ha: "Huynh đệ, với kỹ năng cưỡi ngựa này, có vẻ cậu chạy bộ trên mặt đất sẽ an toàn hơn đấy."
Nghe vậy, Trúc Dật liền hướng ánh mắt nhỏ tràn đầy uất ức về phía Lộc Khởi.
Quan Hổ chợt nhớ rằng trong nhóm họ còn có một chú bá nữ, hơn nữa loại người như La Lục, nhu nhược như một cây dương liễu. Vốn dĩ hắn có chút ghen tị vì mỹ nữ này luôn đi theo Trúc Dật, bây giờ Trúc Dật không biết cưỡi ngựa, hắn liền cảm thấy cơ hội đã tới.
"La Lục, em lên ngựa của anh đi, anh mang em đi, rất an toàn."
Lộc Khởi nhìn hắn một cái, đột nhiên bám lấy lưng con ngựa của mình, xoay người một cách đẹp mắt, yên vị ngồi trên yên ngựa.
Anh nhìn Trúc Dật từ trên cao xuống: "Cậu cưỡi cùng tôi."
Trúc Dật nghe vậy lập tức cười rạng rỡ, lôi kéo cái tay Lộc Khởi đang duỗi về phía cậu, ngồi phía sau anh rồi không chút khách khí ôm eo đối phương.
Quan Hổ: "..."
Mẹ nó.
Loại chuyện tốt như thế này sao không đến phiên hắn.
Ánh mắt Quan Hộ qua lại giữa Trúc Dật và Lộc Khởi, nhịn không được mà trào phúng: "Huynh đệ, cậu thật có diễm phúc. Nhưng một nam nhân mà phải dựa vào nữ nhân, thật là có chút, ha hả a..."
Hắn không nói nửa câu sau, rồi nói với Lộc Khởi: "La Lục tiểu thư, nếu em cưỡi mệt, luôn luôn có thể cưỡi ngựa cùng anh. Yên tâm, anh sẽ để ngựa đi chậm rãi để chờ em."
Quan Hổ vốn tưởng rằng Lộc Khởi nghe hắn nối, nhất định sẽ so sánh hắn và Trúc Dật trong lòng, rồi hối hận vì không chọn hắn.
Ai ngờ Lộc Khởi nở một nụ cười đắc ý với hắn, thuần thục xả dây cương, con ngựa chạy như bay ra ngoài, tốc độ kia như một tia chớp, ngay cả khi rẽ cùng không thèm giảm tốc độ.
A, lại trang bức thất bại.
Quan Hổ lau mặt, khóe mắt hắn có ẩn ẩn nước mắt.
Lộc Khởi và Trúc Dật đã đi trước một đoạn, bọn họ băng qua con đường giữa cánh đồng lúa mạch. Trên đường đi, họ nhận thấy rất nhiều hòn đá nhỏ rải rác, khó trách Sa Diệp từ bỏ việc đi tiếp.
Đi được khoảng mười phút, phòng ốc xung quanh càng ngày càng nhiều, bọn họ bắt đầu thấy nhóm bình dân đang làm việc.
Hai người xuống ngựa, đi tới một quán trái cây.
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, Trúc Dật nghĩ tới nhắc nhở trên thẻ thân phận của mình, quyết định tự mình đi làm.
"Chào phu nhân." Cậu mỉm cười quyến rũ.
Người phụ nữ có chút thẹn thùng, đáp lại: "Chào ngài, ngài muốn mua trái cây gì?"
"Cho ta một túi táo."
Người phụ nữ cười tươi như hoa, đặt túi táo lên tay Trúc Dật.
Lúc Trúc Dật trả tiền, cậu hỏi: "Chúng tôi là người du lịch từ nước láng giềng, lần đầu tiên tới quốc gia này, xin hỏi nước Nadu có điều cấm kỵ không thể xúc phạm nào không?"
Sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi, bà giật lại túi táo từ tay cậu: "Mấy người đi mau, tôi không bán nữa."
Hành vi này của người phụ nữ trung niên lập tức khiến nhóm bình dân khác chú ý, ngay lập tức, mọi người xem hai người Lộc Khởi và Trúc Dật như ôn dịch mà tránh ra.
Xuất sư không tiệp, bọn họ chỉ có thể rời khỏi đây trước, đi về phía chợ mà nhìn xem.
"Những cư dân này không dám nói có thể là vì họ sợ chuyện đáng sợ sẽ xảy ra với mình." Lộc Khởi nói, "Một lát nữa chúng ta không nên rút dây động rừng, quan sát là chủ yếu."
Hành động này khiến mọi người xung quanh chú ý. Họ nhìn Trúc Dật và Lộc Khởi như thể gặp phải ôn dịch, lập tức né tránh.
Trúc Dật đồng ý, nhìn bình dân đang cuống quít rời đi, trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Trong các buổi phát sóng trực tiếp, NPC và quái vật thuộc về sinh vật có sinh mệnh. Những sinh mệnh thể này sau khi giết chết có thể mang lại năng lượng cho cậu, chỉ là cậu chưa từng thử biến các sinh mệnh thể này thành tín đồ của cậu.
Hai lần phát sóng trực tiếp lần trước, NPC đều là đồ vật nửa người nửa quỷ, cho nên cậu chưa từng có ý nghĩ này. Nhưng lần phát sóng trực tiếp này, những NPC này nhìn qua là nhân loại bình thường, hơn nữa số lượng không ít.
Có lẽ có thể như suy nghĩ của cậu, biến họ thành năng lượng tín ngưỡng.
Khi Trúc Dật đang tính toán, hai người đã cưỡi ngựa đến chợ theo lời Lam Trù.
Khu chợ này ở trong một quảng trường bình thường trong thành thị, ở chính giữa là một bức tượng điêu khắc, người dân bày hàng quán ở khắp nơi trong quảng trường.
Ở phía đông và phía tây có một con đường cực kỳ rộng lớn, xuyên qua toàn bộ quảng trường. Hai bên quảng trường là mấy đường nhỏ, những đường nhỏ này có tác dụng ngăn cách các cửa hàng và liên thông với khu dân cư.
Hai người dắt ngựa đi đến quảng trường, phát hiện nóc nhà của các phòng quanh đây đều thống nhất có một thứ nhìn như bao bố. Những bao bố đó bị khâu vá thành cái lồng, có thể với tới nó qua cửa nhà và cửa sổ.
"Thứ này là gì vậy?"
Bọn họ đi đến bên một quán nhỏ, duỗi tay sờ sờ lồng làm bằng bao bố, phát hiện loại vải dệt này cực kỳ rắn chắc, giống như khâu năm tầng da heo vào với nhau. Có thể thấy dùng nó che phòng ốc kín gió đến mức này.
Lúc này bọn họ phát hiện ở bên kia quảng trường có một cửa hàng trưng bày vải dệt này, trong cửa hàng có rất nhiều người bản địa đang chọn lựa.
Bọn họ liếc nhau, đi về phía cửa hàng đó. Phương thức buôn bán của cửa hàng này không giống kiểu truyền thống, khách hàng muốn bao nhiêu thì cắt bấy nhiêu. Ở đây, khách hàng cần cung cấp một bản vẽ, cho nhân viên xem qua rồi nhân viên sẽ cắt cho họ chiều dài cần thiết.
Sau khi mua sắm, các khách hàng cũng không trực tiếp cầm miếng vải đi, mà được báo một thời gian để tới nhận vải.
Trúc Dật đoán, thứ khách hàng nhận được là lồng vải đã được chế tác xong.
Lúc này, một nhân viên đi về phía bọn họ: "Hai vị tới lấy hàng hay là tới mua sắm?"
Trúc Dật đẩy đẩy mắt kính: "Chúng tôi tới mua sắm."
Nhân viên cửa hàng nhìn cậu, tựa hồ đang chờ động tác tiếp theo của cậu.
Trúc Dật làm bộ làm tịch mà tìm tìm trên người: "Ai nha, sao không thấy?"
Cậu quay đầu hỏi Lộc Khởi: "Thân ái, có phải ngươi để quên ở đâu không?"
"Không có." Lộc Khởi cực kỳ phối hợp mà bổ sung một câu, "Tự mình quên thì đừng đổ lỗi tôi."
Nhân viên thấy hai người có xu thế cãi nhau, vội vàng đánh gãy cuộc trò chuyện của họ: "Không sao, không sao, hai người có thể xem tài liệu trước, rồi quay lại lấy bản vẽ sau."
Lộc Khởi mặt không biểu tình mà đáp ứng, trong mắt nhân viên cửa hàng, anh là một người vợ vẫn còn đang giận lẫy.
Nhân viên cửa hàng giới thiệu cho họ vải dệt trong tiệm, bởi vì hai người giả vờ làm người bản địa nên không thể dò hỏi nhiều tin tức tỉ mỉ hơn. Nhưng cuối cùng họ đưa ra một kết luận, nhóm bình dân ở thành phố này, chỉ cần có tiền đều sẽ mua dải vệt đặc thù trong tiệm này.
Mục đích chỉ có một.
Khi màn đêm buông xuống, vải dệt này có thể ngăn cách thanh âm trong phòng.
Tuy rằng hiệu quả không quá tốt, nhưng tiếng nhỏ như tiếng ngáy nhẹ cũng có thể bị ngăn cách.
Bọn họ đi ra khỏi cửa hàng vải vóc, phát hiện bên cạnh có một cửa hàng không có lồng vải. Đây là một quán rượu, tuy bây giờ là ban ngày nhưng bên trong ngồi đầy người.
Thứ Hai: 10 giờ tối
Thứ Ba: 12 giờ trưa
Thứ Tư: 10 giờ tối
Thứ Năm: 11 giờ tối
Thứ Sáu: 12 giờ đêm
Thứ Bảy: 12 giờ đêm
Chủ Nhật: 11 giờ tối
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro