Chương 63: 🩸🎉Xóa bỏ lời nguyền
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Lam Trù quay đầu, tròng mắt đột nhiên có chút khô rát, cậu ta chớp chớp mắt: "Cậu ---"
Cuối cùng cậu ta cũng không nói gì.
Lựa chọn của mỗi người đều có nguyên nhân, Lam Trù biết rõ nguyên nhân cậu ta ở lại.
Cậu ta có thể mạo hiểm đi cứu Sa Diệp, lấy mạng mình làm cái giá để Trúc Dật và những người khác đi trước, đương nhiên không có lý do để chỉ trích Trúc Dật không tận dụng cơ hội cậu ta tạo ra để chạy thoát.
Hơn nữa, cậu ta biết Trúc Dật và mình là kiểu người khác nhau. Cậu ta bởi vì không muốn nợ người khác mà luôn giữ khoảng cách với người khác, nhưng Trúc Dật lại không phải người như vậy.
Mỗi lần Trúc Dật đưa ra lựa chọn, đều là vì chính mình. Lúc mới quen, Lam Trù từng nghĩ Trúc Dật là người có nội tâm ôn nhu, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, cậu ta nhanh chóng nhận ra mình đã nhầm.
Trúc Dật có lẽ không giống như Hỗ Tam Bách, người luôn theo đuổi sự đuổi giết cực đoan, nhưng Trúc Dật cũng không phải là một thánh mẫu. Cậu sẽ không làm những việc không mang lại lợi ích cho bản thân, dưới tình huống không chắc chắn, cậu cũng sẽ không chịu chết vì người khác.
Ngay khi đối mặt với Trúc Dật, Lam Trù đã hiểu rằng một số câu không cần phải hỏi.
Trúc Dật luôn có cách giải quyết, cứ để cậu ấy lo liệu là được.
Chỉ là hành động vừa rồi của bản thân, chắc chắn sẽ bị coi là thừa thãi và đáng cười.
"Cậu vậy mà lại ở lại." Tâm trạng của Hỗ Tam Bách rất tốt, vẻ âm trầm trên mặt hắn tan biến, trong mắt hắn lộ ra vẻ hưng phấn đến mức có chút cuồng loạn.
Nặc An không biết vì sao nhưng trong lòng cô nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi cô nhận ra trạng thái hiện tại của Hỗ Tam Bách, cô không khỏi nhíu mày.
Cảm xúc của Hỗ Tam Bách giống như một viên Mentos ném vào chai Coca, Nặc An nhìn ra hắn đang áp lực không thể kiểm soát.
Cô đã quen với việc Hỗ Tam Bách thường xuyên mất kiểm soát, nhưng trạng thái lúc này của hắn lại có chút quỷ dị, như thể bị thứ gì đó ảnh hưởng.
Một bàn tay đặt lên vai Lam Trù, cậu ta bị Trúc Dật kéo đi, sau khi Trúc Dật đưa cậu ta vào trong nhà gỗ, Trúc Dật đã thay thế cậu ta mà đứng trước cửa.
Lam Trù vốn ghét việc có người đứng ra che chắn cho mình, nhưng khi cậu ta nghĩ đến người đó là Trúc Dật, sự bực bội trong lòng không hiểu sao lại lắng xuống.
Cậu ta liếc nhìn Lộc Khởi, phát hiện trên mặt anh không hề có chút sự lo lắng nào, nhưng khác với vẻ thờ ơ trước đây, Lộc Khởi dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn bóng lưng Trúc Dật, như thể đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Lam Trù nhớ lại thái độ của Trúc Dật khi Lộc Khởi hoàn thành nhiệm vụ cấp Mỉm Cười Nơi Chín Suối. Hóa ra sự tin tưởng này là hai chiều, chỉ là đây là lần thứ hai cả hai người họ tham gia cùng một lần phát sóng trực tiếp, không biết nền tảng tin tưởng này đến từ đâu.
Đang lúc Lam Trù suy nghĩ lung tung, Hỗ Tam Bách đã từ từ đi đến trước mặt Trúc Dật.
"Trúc Dật, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm về cậu, không cần phải đề phòng tôi đến mức này." Hỗ Tam Bách khẽ nhếch mép.
"Ngươi muốn giải quyết thế nào?" Trúc Dật hỏi.
"Tôi hy vọng đến một nơi không có người quấy rầy, chỉ có hai chúng ta, để tôi có thể nhìn ngươi thật kỹ." Hỗ Tam Bách giơ tay, dùng ngón trỏ chạm vào môi mình, dùng khuôn mặt của nữ nhân mà nở một nụ cười đầy mê hoặc, "Chỉ là, trên người cậu có mùi của người khác, tôi không thích."
Hỗ Tam Bách nói xong, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, liếc qua bả vai Trúc Dật mà nhìn về phía Lộc Khởi.
"Bây giờ ngươi định làm gì?" Trúc Dật hỏi.
"Giết bọn họ, dùng mùi máu để che lại ---" Hỗ Tam Bách dừng lại một chút, "Ha ha ha, đùa thôi, đừng căng thẳng."
"Hỗ Tam Bách, đừng đùa." Nặc An cảm thấy bất an, cô nhắc nhở, "Đưa cậu ta đi thôi."
Trúc Dật nhìn về phía Nặc An, đột nhiên chớp mắt với cô.
Cô nhìn thấy trong mắt Trúc Dật dường như có một cánh cửa, đàng sau là một vùng biển đen huyền bí ẩn chứa đầy bí mật.
Cô muốn khám phá, muốn biết sự thật, muốn vượt lên trên tất cả để nhìn thấu cả thế giới. Chỉ cần bước vào vùng biển đó, cô sẽ được tẩy rửa mà có thể bay lên.
Nặc An bước vào, cô không biết cơ thể mình đang run rẩy. Cẳng chân cô đã hoàn toàn chìm trong biển, nước biển không lạnh, thậm chí không hề ướt át, mà là một cảm giác kỳ lạ, khó tả bao quanh đùi cô.
Cô muốn chìm vào vùng biển đen đó, vì vậy Nặc An từ từ ngồi xổm, để nước biển bao phủ vai mình.
Ngay lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh cô chưa bao giờ gặp qua.
Trên mặt biển đen này, có một con mắt khổng lồ màu vàng kim. Nó tràn đầy ánh sáng trắng bệch, ở giữa là một con ngươi màu đen. Màu đen đó dường như có thể hấp thụ mọi ánh sáng, ngay cả ánh sáng phát ra từ con mắt cũng bị nó hút gần hết, vì vậy lúc đầu Nặc An không nhìn thấy nó.
Con ngươi đó nhìn quét qua mặt biển, Nặc An muốn phát ra tiếng thét chói tai, muốn rời khỏi vùng biển này, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, cô đã trở thành đối tượng bị con mắt đen kia nhìn chằm chằm.
Toàn thân Nặc An tê dại, cảm xúc chạm vào nước biển càng trở nên kỳ lạ hơn, như thể nó đã phân tách thành những hạt nhỏ li ti, gấp không chờ nổi mà chui vào lỗ chân lông đang co giật vì sợ hãi của cô.
Có lẽ không phải là nước biển biến chất, mà là cảm nhận của cô về thế giới này, hoặc là về chính bản thân cô.
Trong cơn sợ hãi cuồng loạn, cô nghe được âm thanh của thần linh.
......
"Tại sao bọn họ lại ngã xuống?" Lam Trù kinh ngạc nhìn ba người Hỗ Tam Bách đột nhiên ngã xuống đất.
"Bởi vì lời nguyền của nữ vu." Lộc Khởi nói, "Vùng núi này rất gần với vương cung."
Lam Trù vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, thậm chí chưa cần động thủ, kẻ thù mà cậu ta liều chết chống đỡ cứ như vậy ngã xuống.
Trúc Dật lặng lẽ liếc Lộc Khởi một cái, nhưng biểu cảm của Lộc Khởi rất khó đoán, không biết anh có đang giúp Trúc Dật che giấu điều gì hay chỉ đơn thuần suy đoán điều này từ bản ghi chép của nữ vu.
Vừa rồi, cậu đã dùng lực lượng, nhìn chăm chú khiến ba người Nặc An rơi vào hỗn loạn. Dù chỉ cách một lớp mắt kính, nhưng ba người này lại rất dễ dàng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cậu.
Điều này liên quan đến việc họ tiếp xúc với hơi thở của cậu hằng năm, càng tiếp xúc nhiều, linh cảm càng cao, càng dễ bị ảnh hưởng, đó cũng là lý do ngàn vạn năm qua, thường nhân tránh xa tà thần.
Trong ba người, Vưu Vạn có linh cảm yếu nhất, chỉ vừa mở cửa là đã ngất xỉu.
Tiếp theo là Nặc An, phải đến khi bị cậu nhìn chằm chằm thì mới té xỉu.
Người có linh cảm mạnh nhất là Hỗ Tam Bách, đồng thời hắn cũng là người bị thương nặng nhất. Hắn phát điên trong vùng biển đó, không giống Nặc An vì sợ hãi mà trở nên dị thường, Trúc Dật có thể cảm nhận được Hỗ Tam Bách ôm thành kính lớn lao trước cảnh tượng hư ảo này.
Hỗ Tam Bách ngất đi chỉ vì hắn đã tiếp xúc quá sâu.
Theo một nghĩa nào đó, Trúc Dật đã thỏa mãn nguyện vọng của hắn --- ở một nơi không có người quấy rầy, chỉ có hai người họ, để hắn nhìn rõ cậu.
Vì Trúc Dật không tháo kính ra, ba người này vẫn còn khả năng tỉnh lại, nhưng trải nghiệm hôm nay sẽ mãi mãi in sâu vào tâm trí họ.
"Không ổn rồi, Gilbert III đã chạy trốn." Lam Trù nhìn về phía cánh cửa mở rộng ở nhà gỗ phía sau.
Quốc vương đã lợi dụng lúc mọi người tập trung vào ba người Hỗ Tam Bách, hắn đã lén lút chạy trốn qua đường hầm bí mật.
"Đuổi theo hắn." Trúc Dật nói, "Nhóm dân lưu vong đều biết mặt hắn, nếu rơi vào tay NPC, hắn rất có thể sẽ bị giết chết."
"Được." Lam Trù chạy đến cửa đường hầm, đột nhiên quay đầu hỏi, "Còn ba người họ thì sao?"
"Mặc kệ họ." Trúc Dật nói xong, cúi xuống nhặt Hồi Toàn Tiêu mà Lam Trù vừa đánh rơi, ném lại cho cậu ta.
Lam Trù thu hồi đạo cụ của mình, trong lòng không hiểu tại sao Trúc Dật lại không giết họ, đặc biệt là tên điên Hỗ Tam Bách.
"Nếu bọn họ có thể sống sót, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn." Trúc Dật giải thích.
Lam Trù nghe vậy thì gật gật đầu, nếu Trúc Dật đã nói vậy, cậu ta liền không có ý kiến gì thêm. Cậu ta không hứng thú với việc soi mói bí mật của người khác, liền ôm cánh tay bước vào đường hầm.
Gilbert III chạy như điên trong đường hầm tối tăm, hắn không tin tưởng ai, kể cả những người nước láng giềng nhìn như thân thiện đó.
Gilbert III bắt đầu tự hào về trí thông minh của mình, dù bị bắt làm con tin, nhưng hắn đã tự mình trốn thoát, một vị vua dũng cảm và mưu lược như vậy sẽ khiến quốc gia đang phân tán đồng lòng đoàn kết.
Chỉ cần vẽ cho dân chúng vài cái bánh, nói với bọn họ rằng hắn đang không ngừng nghiên cứu cách giải lời nguyền, lũ dân đen ngu ngốc kia chắc chắn sẽ một lần nữa ủng hộ hắn.
Gilbert III cuối cùng cũng nhìn thấy cầu thang dẫn vào đường hầm, hắn tăng tốc độ, cố gắng di chuyển thân hình mập mạp của mình, giống như một cục thịt chà bông đang ra sức giãy giụa, chạy lên cầu thang.
Hắn vươn những ngón tay như xúc xích, đẩy tấm bình phong trên đỉnh đầu, ánh sáng chói chang chiếu vào, khiến quốc vương không khỏi nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy những người trước mặt, họ mặc quần áo rách rưới, đang khom người đứng ở cửa đường hầm nhìn hắn.
"Còn không mau kéo quốc vương của bọn mày lên!" Gilbert III kiêu căng ngạo mạn nói.
Nhóm dân lưu vong liếc nhìn nhau, rồi không chút do dự nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn lên như một túi rác.
Gilbert III cuối cùng cũng thích nghi với ánh sáng, hắn nhận ra những người trước mặt không phải là con dân của Nadu, mà là những kẻ lưu vong xanh xao vàng vọt.
Lưu dân tuy không phải người dân nước Nadu, nhưng hiện tại họ đang ăn nhờ ở đậu trên đất nước này, cũng phải tuân theo sự cai trị của hắn.
Gilbert III nghĩ vậy, trong lòng đỡ hoảng loạn hơn.
"Gọi vệ binh cho tao, lũ tiện dân." Quốc vương đứng dậy ra lệnh.
Một người đàn ông trong đám lưu dân bước tới trước mặt hắn, đột nhiên vung tay tát hắn một cái, hắn bị đánh đến mức hoa mắt.
"Trói hắn lại, chờ các đại nhân xử lý." Người đàn ông nói.
Những người lưu vong xung quanh nghe vậy lập tức xông lên trói quốc vương lại, sau đó lấy dây thừng buộc tay hắn ra sau lưng.
"Bọn mày dám mưu hại quốc vương!" Gilbert III vừa tức giận vừa sợ hãi.
Khu chợ vì hỏa hoạn nên đã trở nên hỗn loạn, hắn bị bỏ lại đây, căn bản không có biện pháp nào để gọi vệ binh.
Sớm biết vậy, hắn đã đi theo hoàng tử nước láng giềng, dù sao hai nước cũng có giao hảo tốt, họ chắc chắn sẽ không dám động thủ với hắn.
Gilbert III nghĩ vậy, lập tức hối hận không kịp.
Đúng lúc này, một người đột nhiên nhảy ra từ cửa đường hầm, vừa xuất hiện đã đánh bay những người lưu vong đang vây quanh Gilbert III.
Gilbert III còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Trúc Dật xuất hiện trước mặt.
"Hoàng tử Trúc Dật! Thật tốt quá, các người mau đến cứu tôi!" Gilbert III khóc lóc, "Vừa rồi tôi quá sợ hãi, khi kịp phản ứng lại thì mới nhận ra mình đã chạy vào đường hầm. Tôi quay lại cũng chỉ tạo thêm phiền phức, nên quyết định đến đây chờ các người."
Gilbert III nói rất đường hoàng, Lam Trù nghe xong thì nhíu mày, nhưng Trúc Dật không hề tức giận, hai ba cái đã cởi trói cho quốc vương.
Dù đã được tự do, nhưng sau khi chứng kiến Lộc Khởi hạ gục đám lưu dân kia trong nháy mắt, Gilbert III không dám làm càn.
Hắn cúi đầu, trong lòng tính toán, đôi mắt nhỏ bị thịt mỡ che khuất lấp lánh ánh sáng âm u.
Ba người Trúc Dật kẹp Gilbert III ở giữa, đi ra từ phía sau quán rượu, Gilbert III không ngừng liếc nhìn xung quanh.
Lũ dân đen đáng chết, không biết đang khóc lóc cái gì, ồn ào đến mức hắn không thể kêu cứu.
Gilbert III ước gì lời nguyền im lặng lập tức giáng xuống, khiến lũ dân đen này chết hết đi.
"Đáng chết, không ai nhận ra mình sao!" Quốc vương thầm mắng.
Đột nhiên, hắn thấy hai vệ binh mặc áo giáp đỏ đang tuần tra trên quảng trường cách đó không xa.
Hắn giả vờ không thấy, đợi khi hai vệ binh đến gần, hắn đột nhiên dùng thân hình mập mạp đẩy Lam Trù sang một bên.
Lam Trù đứng bên trái hắn, tay phải ở cạnh tay trái của Gilbert III. Gilbert III nhắm chuẩn vào phần bị lột da trên cánh tay phải của Lam Trù, cố ý dùng sức mà đâm vào.
Lam Trù đau đến mức kêu lên, mất cảnh giác trong chốc lát.
Gilbert III lập tức hét lớn: "Đáng chết, mau đến cứu tao! Vệ binh!"
Hai vệ binh đang nói chuyện, nghe tiếng la thì họ ngẩng đầu, thấy một đống thịt mỡ chạy về phía mình, nhìn kỹ mới phát hiện đó là quốc vương đã mất tích từ sáng.
Nhưng Gilbert III mới chạy được vài bước, một sợi dây kim loại màu bạc đã quấn quanh cổ hắn, ngay sau đó hắn nhận ra mình như bị một sợi dây vô hình siết chặt, nếu cố chạy tiếp, chờ đợi hắn là cảnh đứt đầu.
Gilbert III bị một lực mạnh kéo ngược lại, cổ họng bị thít chặt đến tím tái, Lam Trù thu lại Hồi Toàn Tiêu, Lộc Khởi đặt tay lên vai quốc vương, đầu ngón tay cậu ta như có sức mạnh thâm nhập cốt tủy, khiến Gilbert III đau đớn van xin.
"Đi, khu rừng đen." Trúc Dật nói ngắn gọn.
Họ dẫn Gilbert III chạy về phía nghĩa trang Hoa Hồng, hai vệ binh phản ứng lại, một người vội vàng đuổi theo, người kia chạy đi gọi viện binh.
Bọn họ đã để ngựa ở bên kia ngọn núi, dọc đường đi cũng không thấy phương tiện thay thế, Gilbert III lại cực béo, kéo chậm tốc độ của họ.
Hoặc có lẽ vị quốc vương xảo quyệt này đang cố tình.
Trúc Dật thấy vậy, mỉm cười với hắn, Gilbert III thấy vậy liền co rúm lại một chút.
"Lam Trù, nếu không muốn hắn chạy thì trói chân hắn lại."
Lam Trù nghe vậy thì ném Hồi Toàn Tiêu, quấn quanh cẳng chân Gilbert III vài vòng.
Hắn dùng sức kéo, quốc vương lập tức ngã xuống đất.
"Lộc Khởi, làm phiền ngươi rồi." Trúc Dật cười xấu xa, ra hiệu cho Lam Trù đưa Hồi Toàn Tiêu cho Lộc Khởi.
Lộc Khởi nhặt một mảnh lá trên đầu anh xuống, sau đó nhận lấy đạo cụ của Lam Trù: "Không sao."
Nói xong, anh giơ tay lên, vung mạnh cánh tay về phía trước, chỉ thấy Gilbert III như một quả bóng, bay một đường cong trên không trung rồi đập mạnh xuống đất cách đó 50 mét.
"Không thể ném xa hơn sao?" Lộc Khởi cúi xuống nhìn Hồi Toàn Tiêu trong tay.
"......" Lam Trù cứng họng.
Gilbert III da dày thịt béo, hắn bị ném một đường đến tận khu rừng đen mà vẫn chưa tắt thở.
Vừa bước vào khu rừng đen, bọn họ liền nghe thấy tiếng quạ kêu.
Những dây leo và rễ cây dưới chân như sống lại, tụ lại về phía họ.
"Tại sao mấy người còn muốn đến quấy rầy chúng ta ---" hai chị em vu nữ đứng trên một rễ cây thô tráng, nhìn xuống họ từ trên cao.
Trúc Dật thẳng thừng ném cuốn sách chép tay của nữ vu xuống đất.
Phù thủy chị phất phất tay, một sợi dây leo cuốn lấy cuộn giấy, đưa về phía cô.
Hai người nhìn thấy chữ viết trong sách, đặc biệt kinh ngạc: "Mấy người tìm thấy nó ở đâu?"
"Có lẽ là nơi sư phụ của các ngươi từng dừng chân."
"Đây đúng là bút tích của ngài ấy." Phù thủy em nói, "Nhưng thứ này không có ích với chúng ta, mấy người đến từ đâu thì về chỗ đó đi."
"Chúng ta muốn giải trừ lời nguyền im lặng." Trúc Dật nói, "Nếu các ngươi và người thi chú đều là đệ tử của nữ vu, các ngươi hẳn là có cách giải quyết nó."
Phù thủy em nghe vậy, ánh mắt lập lòe một chút.
Phù thủy chị lạnh lùng nói: "Chúng ta không biết cách phá giải, nếu mấy người không quay về, đừng trách chúng ta không khách khí."
Trúc Dật cúi xuống nắm tóc Gilbert III, xách đầu hắn lên.
Hai chị em nữ vu nhìn thấy mặt hắn, hít sâu một hơi, như thể nhớ lại nỗi đau bị tước đoạt tự do và tuổi trẻ, bị nhốt trong nghĩa trang làm bạn cùng xác chết, dung nhan xinh đẹp mà họ lấy làm tự hào lại trở nên khủng bố đáng ghét, chỉ có thể trốn tránh trong khu rừng đen, trở thành quái vật trong truyền thuyết của nước Nadu.
"Các ngươi đã thấy người này, vẫn kiên quyết với câu trả lời của mình sao?" Trúc Dật hỏi.
Phù thủy em bắt đầu dao động, cắn môi nhìn chị mình.
"Chúng ta thật sự không biết cách phá giải." Thanh âm của phù thủy chị có chút run rẩy, có thể thấy cô đang rối rắm.
"Được, nếu vậy ---" Trúc Dật không định trì hoãn, giơ tay định tháo kính.
"Chị, chúng ta đừng nói dối nữa." Phù thủy em đột nhiên nói, "Chẳng lẽ chị còn tin lời hứa của quốc vương?"
"Ông ta đã lừa dối chúng ta. Người em gái ngây thơ của chúng ta đã chết như thế nào, chị còn không rõ sao?" Cô tiếp tục nói, "Ông ta lợi dụng từng đời vương hậu như thế nào, chúng ta chưa hiểu rõ sao?"
"Đừng nói nữa!" Phù thủy chị hét lên.
"Tiên Đế bị hại chết, khi con bé trở thành vương hậu, người đàn ông đó vẫn luôn không ngừng tìm hoa hỏi liễu, thường xuyên lén đến thăm chúng ta."
"Con bé từng dùng vu thuật phản phệ trên người ông ta, khiến Gilbert III trở nên điên cuồng, cho rằng Tiên Đế đang hạn chế tự do của ông ta." Phù thủy em cười khẽ, "Ông ta nhốt con bé lại, rồi vui vẻ mây mưa cùng các loại phụ nữ."
"Em đừng nói nữa!" Phù thủy chị hoảng sợ, "Như vậy con bé sẽ xuất hiện!"
"Tiên Đế bị cầm tù đến chết, Gilbert III vì muốn làm chúng ta vui, ông ta đã tiết lộ bí mật này. Chuyện sau đó chúng tôi đã kể rồi." Phù thủy em không nhìn chị mình, "Nhưng từ đó, mỗi lần Gilbert III yêu một người phụ nữ, người đó đều chết oan. Ngoài việc bị hồn ma của Tiên Đế giết, còn có những người chết trong ngục tối."
"Tại sao quốc vương lại nhốt những phụ nữ đó?" Trúc Dật hỏi.
"Ông ta sợ Tiên Đế giết mình, nên ông ta đã tìm chúng tôi để được bảo vệ. Chúng tôi biết trước khi chết, hận ý của Tiên Đế đối với ông ta cực kỳ bé nhỏ, trong lòng cô chỉ còn sự ghen tuông." Phù thủy em nói, "Vì vậy, mỗi khi quốc vương hy sinh sinh mệnh của người mình yêu cho cô, Tiên Đế liền được thỏa mãn."
【 Thăm dò cốt truyện: Tiến độ trước mắt 100%
(Thì ra người khởi xướng tất cả những chuyện này đều là quốc vương, hắn không chỉ phản bội người phụ nữ đó trong tình yêu, mà còn là một tên đao phủ không hơn không kém.)
【Phần thưởng thăm dò:
1. Mười trái tim nhỏ.
2. Ngươi là chủ bá đầu tiên thăm dò được 100% cốt truyện, được khen thưởng thêm 5 trái tim nhỏ.】
"Vậy làm thế nào để phá giải lời nguyền?" Trúc Dật xem xong nhắc nhở nhiệm vụ, hỏi.
"Làm Tiên Đế được thỏa mãn hoàn toàn." Phù thủy chị nhận mệnh mà trả lời, "Khiến quốc vương thành người của cô ấy."
"Nên làm thế nào?" Trúc Dật hỏi.
"Biến hắn thành một xác chết không hồn." Phù thủy em nói, "Hoặc nói cách khác, là một con rối chỉ có Tiên Đế mới điều khiển được."
"Nhưng trong quá trình này, ông ta sẽ chịu đựng rất nhiều đau đớn." Phù thủy chị nói thêm, "Ông ta sẽ không chết, thậm chí vĩnh viễn không thể chết. Hắn không thể kiểm soát hành động của mình, nhưng ý thức của ông ta sẽ không ngừng hoạt động."
"Đúng là một hình phạt khủng khiếp." Trúc Dật nhận xét.
Đúng lúc này, Gilbert III, người đang giả chết trên đất, đột nhiên ngẩng đầu: "Bọn mày không thể làm thế với tao! Nếu tao chết, bọn mày sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong khu rừng này, tài sản của tao sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của tao, bọn mày sẽ không thể lấy được."
"Nghe cũng đáng sợ đấy." Trúc Dật vỗ tay, "Nhưng nghĩ đến những linh hồn phụ nữ bị giam cầm và hiến tế cho quỷ hồn, các ngươi hẳn là biết phải làm gì rồi."
"Tôi chấp nhận đề nghị của cậu, nhưng để thực hiện nghi thức, cần một vũng máu tươi mới mẻ." Phù thủy em nhìn Trúc Dật nói, "Máu người."
"Đơn giản thôi, chúng ta có sẵn." Trúc Dật trả lời.
"? Cậu định hiến máu sao?" Lam Trù kinh ngạc hỏi.
"Máu của ta nhìn có đủ để đổ đầy một lu hoàn chỉnh không..." Trúc Dật cạn lời.
Ngay lúc đó, họ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, rồi một mũi tên xuyên qua lá cây bay về phía bọn họ.
Lộc Khởi kéo Trúc Dật trốn ra sau rễ cây, Lam Trù ôm cánh tay bị thương cũng lẩn trốn sau một gốc cây khác.
"Đi tìm! Quốc vương đang ở trong rừng đen!"
Trong mắt Gilbert III lóe lên hy vọng: "Mau đến đây! Tôi ở đây!"
Đám vệ binh nghe theo tiếng, vội vàng cưỡi ngựa chạy như bay mà đến.
Trúc Dật mỉm cười nói: "Máu tới rồi."
Nhóm vệ binh có khoảng hơn hai mươi người, còn chưa kịp chạy đến chỗ họ, những dây leo dày đặc bỗng vươn ra, đâm vào bụng ngựa.
Nhóm ngựa hí vang mà giơ vó ngựa lên, hất văng những kỵ binh trên lưng. Đám vệ binh bay lên không trung, họ còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị những dây leo quấn chặt.
Những dây leo như mãng xà bắt được con mồi, không ngừng siết chặt. Trên thân dây đằng mọc đầy gai nhọn, ngay khi chúng đâm vào da thịt, nó bắt đầu phình to, đâm sâu vào thịt đám vệ binh.
Dây leo chuyển sang màu sẫm, máu tươi chảy qua thân chúng. Hai chị em phù thủy nhắm mắt điều khiển thực vật. Những dây leo đó như được hồi sinh, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc khi đang uống máu.
Sắc mặt đám vệ binh nhanh chóng tái nhợt, mất đi sức sống, giống như những lá cờ bị treo lủng lẳng, lại giống như những cây nấm mọc ra mặt người.
Lam Trù liếc nhìn Trúc Dật. Cậu ta phát hiện ra Trúc Dật không hề tỏ ra chút thương xót, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào. Cảnh tượng đẫm máu như địa ngục này dường như chẳng đáng để cậu bận tâm.
Đúng lúc đó, từ sâu trong rừng vang lên thanh âm sởn tóc gáy, như tiếng phát ra từ chiếc đĩa hát cũ kỹ bị hỏng. Tuy còn có thể phát ra tiếng vang, nhưng âm thanh không hề du dương, mà khiến người ta lạnh sống lưng, nếu nghe vào giữa đêm khuya, họ chắc chắn sẽ toát mồ hôi lạnh.
Cùng với âm thanh đó, từ bóng tối giữa những tán cây xuất hiện một người phụ nữ mặc giày vàng kim.
Làn da của cô vẫn giữ nguyên trạng thái của một xác chết sau nửa tháng, toàn thân lạnh lẽo, phần lớn cơ thể đã thối rữa, hiện lên màu đen, nâu và vàng. Có những con sâu bò lúc nhúc bên trong, biến cô thành một mảnh đất ẩm ướt đầy sự sống.
Họ thấy đôi môi bị gặm nham nhở của cô, cùng với khuôn miệng méo mó dường như đang nở nụ cười của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro