Chương 64: 🩸🎉Đôi tình nhân cuối cùng cũng hôn
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Bộ dáng của người phụ nữ này khiến Lam Trù nhớ đến một xác chết không hoàn chỉnh.
Đôi giày múa màu vàng kim lấp lánh tiết lộ thân phận của cô, không cần nói cũng biết cô là ai.
"Đây là Tiên Đế? Tại sao... lại thành như thế này." Lam Trù vô cùng kinh ngạc.
"Con bé xuất hiện rồi." Sắc mặt phù thủy chị trắng bệch, những rễ cây trước mặt bỗng dựng lên, như một bức tường bảo vệ cô.
"Bây giờ cô ấy không phải ở trạng thái hồn ma." Phù thủy em giải thích, "Đây đúng là thi thể của cô ấy."
"Con bé đã chết 5 năm, lẽ ra đã phải sớm biến thành bộ xương trắng." Lam Trù nghi hoặc hỏi.
"Đây là cái giá phải trả cho lời nguyền mà cô ấy thi triển." Phù thủy em nói, "Khi màn đêm buông xuống, quyền sinh sát nằm trong tay quỷ hồn, nhưng khi mặt trời lên, cô phải trở về thân thể mục nát này, vĩnh viễn không được yên nghỉ."
"Đây là nguyên nhân người dân nước Nadu không dám bàn luận về lời nguyền, vì đã có vài lần khi người ta nhắc đến con bé, nói tên cô, con bé sẽ xuất hiện vào ban ngày." Phù thủy chị nói.
"Khi Tiên Đế xuất hiện thì sẽ có hậu quả gì?" Trúc Dật hỏi.
Tiên Đế bước đi không ngừng, những nơi cô ấy đi qua, dây leo và rễ cây do hai chị em phù thủy điều khiển đều tránh không kịp, chạy tán loạn khắp nơi.
"Cậu nhìn đi, đó chính là hậu quả." Phù thủy chị cười khổ, "Thứ con bé học được từ sư phụ nhiều gấp mười lần chúng tôi, khi cô ấy vừa xuất hiện, chúng tôi hoàn toàn không thể làm gì được."
"Hơn nữa, cô rất khó giao tiếp trong trạng thái này." Phù thủy em nói, "Cô ta chỉ còn lại một chút bản năng."
"Như sự hận thù, như tình yêu." Phù thủy chị bổ sung.
Ngay khi quốc vương nhìn thấy đôi giày múa vàng kim lấp lánh kia, liền sợ đến mức không dám nhúc nhích, cúi đầu không dám nhìn về phía Tiên Đế, như thể chỉ cần liếc nhìn cũng sẽ bị vị hoàng hậu quá cố giết chết.
"Chúng ta hãy trốn sang bên cạnh, tôi cần quan sát thêm." Lộc Khởi nói, một tay ôm eo Trúc Dật, nhờ rễ cây của hai chị em phù thủy, mà nhảy lên một thân cây gần đó.
Lam Trù cũng phản ứng lại, ném Hồi Toàn Tiêu ra, dùng sợi dây trong suốt đó kéo mình lên.
Nhưng Tiên Đế dường như không thấy họ, cô tiếp tục tiến về phía quốc vương, để lại trên đường đi những vệt nhầy màu vàng và sâu bọ.
"Quốc vương... yêu quý của em..." Thanh âm Tiên Đế như tiếng đàn phong cầm vỡ.
Gilbert III quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu không dám ngẩng lên, thân thể run rẩy như đang nằm trên một tấm đệm massage.
Tiên Đế giơ bàn tay vỡ nát của mình lên vuốt ve đầu quốc vương. Những con sâu trắng nhỏ bò ra từ ngón tay thối rữa của cô, rơi xuống trên tóc Gilbert III, ngoe nguẩy rồi rơi vào cổ áo quốc vương.
Quốc vương có lẽ bị cảm giác lạ trên cổ làm hoảng sợ, thậm chí quên cả sợ hãi, ông ta lập tức bật dậy, bò đi với tứ chi run rẩy.
Hắn vừa lôi những con sâu ra khỏi quần áo, vừa kêu khóc như quỷ: "Cô đừng lại gần tôi! Đừng lại gần tôi!"
"Anh không phải... yêu em nhất sao..." Nụ cười kinh dị của Tiên Đế biến mất, cô nhìn Gilbert III, dường như đang ấp ủ cơn giận.
"Máu đã đủ, các cậu hãy bắt quốc vương lại đây, tôi muốn bắt đầu luyện hóa ông ta." Phù thủy em thấy vậy thì nhân cơ hội nói.
Phù thủy chị vung tay, một rễ cây từ trước mặt cô vươn ra, đưa đến trước mặt Lộc Khởi. Đầu kia của rễ cây bám vào thân cây gần quốc vương nhất, như một cây cầu độc mộc nối liền hai đầu.
Lộc Khởi gật đầu, chạy theo rễ cây đó. Rễ cây càng lúc càng nhỏ, lúc Lộc Khởi chạy qua, nó lại đung đưa như thể sắp đứt.
Gilbert III vừa lúc quay về phía họ, thấy Lộc Khởi đang tiến về phía mình, hắn lập tức cảm thấy không ổn.
Một bên là người phụ nữ vẫn còn tình cảm với hắn, một bên là kẻ thù muốn biến hắn thành con rối, Gilbert III cắn môi, trong chớp mắt đã đưa ra lựa chọn.
"Tiên Đế! Vừa rồi anh bị bọn họ mê hoặc!" Gilbert III hét lớn, "Người mà anh yêu nhất đương nhiên là em, từ đầu đến cuối, em luôn là người quan trọng nhất trong lòng ta."
Quả nhiên, Tiên Đế nghe vậy liền cứng đờ mà quay đầu lại, con ngươi trong hốc mắt xoay một vòng, nhìn chằm chằm về phía hai chị em phù thủy.
"A!" Phù thủy em đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, những rễ cây và dây leo cô điều khiển đều tan rã.
Trúc Dật nhanh tay giữ chặt cô, nếu không cô đã rơi từ trên không xuống đất.
Phù thủy chị cũng không khá hơn, nhưng có vẻ cô mạnh hơn em gái một chút, lúc này vẫn duy trì được cây cầu rễ cây cho Lộc Khởi.
"Tiên Đế, ngươi tin lời quốc vương sao?" Trúc Dật đột nhiên lên tiếng hỏi, "Nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ, quốc vương còn yêu ngươi được sao? Đừng nằm mơ, ngay cả khi còn sống ngươi cũng không giữ được trái tim hắn, bây giờ hắn có thể hối cải sao?"
Tiên Đế nghe Trúc Dật nói, quay đầu nhìn quốc vương đang ngồi dưới đất.
"Không! Tiên Đế đừng nghe hắn nói bậy." Gilbert III cắn môi, ôm chặt lấy cẳng chân thối rữa của Tiên Đế.
"Anh ấy yêu tôi... Sai chính là những kẻ dụ dỗ anh ấy..." Tiên Đế bị Gilbert III xoa dịu.
"Đàn ông miệng lưỡi dối trá." Trúc Dật chậm rãi nói, "Ngươi có thể thử xem, thử xem hắn có thật lòng với ngươi không."
"Thử... thế nào?"
"Chúng ta cũng đừng làm thí nghiệm vô nhân đạo đó." Trúc Dật giả vờ suy nghĩ, rồi nói, "Ngươi hỏi hắn còn dám hôn ngươi không."
Tiên Đế nghe vậy, ánh mắt dán chặt vào Gilbert III, nhìn chằm chằm như thể sắp rơi ra ngoài.
Gilbert III nhìn khuôn mặt thối rữa của Tiên Đế, những vệt chất lỏng màu vàng đang tràn ra từ cơ thể cô và giòi bọ bò lúc nhúc trong thịt thối.
Chỉ là hôn một chút, nhưng có thể sống sót.
Gilbert III nghiến răng trả lời: "Sao lại không dám!"
Ánh mắt Tiên Đế lập tức dịu lại, trong lòng Gilbert III mừng rỡ.
Chỉ cần Tiên Đế giết bọn họ, hắn liền có thể tiếp tục làm quốc vương, cô con gái nhỏ nhà Hồ Đức đã đến tuổi gả chồng, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, nếu không vì chuyện này, hắn đã có thể ôm eo thon của cô ấy mà nhảy múa.
Còn Tiên Đế, sau này hắn phải ban hành một đạo luật, bất kỳ ai nhắc đến lời nguyền đều sẽ bị xử tử, còn người tố cáo sẽ được thưởng vàng.
"Đến đây, hoàng hậu của anh!" Gilbert III liều mạng nói.
Khuôn mặt ghê tởm của Tiên Đế dường như lộ ra chút e thẹn, nhưng sự thay đổi biểu cảm khiến hai con sâu rơi xuống từ trên mặt cô.
Gilbert III hít sâu một hơi, rồi với tốc độ nhanh nhất trong đời, dán môi mình vào môi Tiên Đế một chút.
Cả đời hắn sẽ không thể quên được cảm giác lúc này.
Đúng lúc đó, Gilbert III nghe thấy giọng nói đùa cợt của Trúc Dật.
"Phải hôn sâu, hôn như chuồn chuồn nước như vậy là không được, quá thiếu thành ý."
Trong chớp mắt, hắn rất muốn bẻ từng khúc xương của Trúc Dật, lột da cậu mang đi nấu canh.
Tiên Đế lặng lẽ nhìn Gilbert III, rồi há miệng về phía hắn.
Gilbert III nhìn thấy khoang miệng Tiên Đế, đầu lưỡi như đã vỡ vụn, hắn ngửi thấy một mùi hôi thối còn kinh tởm hơn cả thùng cá ươn hắn từng ngửi khi lén đi gặp con gái của người đánh cá ở bến cảng.
Tiên Đế thấy hắn không phản ứng, biểu cảm càng lúc càng dữ tợn.
Gilbert III suýt nữa cắn vỡ răng, tuyệt vọng giằng co trong chốc lát, thấy Tiên Đế sắp nổi điên, đành phải áp mặt vào.
Khi môi hắn chạm vào môi Tiên Đế, hắn suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Ngay sau đó, hắn cảm thấy một cái lưỡi ướt nhầy như động vật thân mềm chui vào miệng mình.
Cảm giác run rẩy từ lưỡi lan xuống sống lưng hắn, Gilbert III dốc hết sức kìm nén để bản thân không bỏ chạy, hắn há miệng, tưởng tượng mình là một xác chết không còn cảm giác, để cái lưỡi thối rữa của Tiên Đế bò khắp miệng mình.
Khoảng một phút sau, Tiên Đế thỏa mãn buông ra. Gilbert III lập tức quỳ xuống nôn thốc nôn tháo, hắn nôn ra thức ăn tối qua, trong đó còn lúc nhúc những con sâu nhỏ.
"Ta... hối hận vì đưa ra đề nghị này." Trúc Dật xoa xoa dạ dày mình, khó chịu nói.
Sắc mặt những người khác cũng không khá hơn.
Cậu không ngờ Gilbert III lại có thể làm chuyện như vậy. Nhưng hiệu quả rất rõ ràng, Tiên Đế lại đặt lực chú ý đến bọn họ, có vẻ như muốn giúp Gilbert III đến cùng.
Tiên Đế đột nhiên động, dù thân thể của cô đã thối rữa đến mức vỡ nát, nhưng trong nháy mắt đã xuyên qua sau một thân cây, để lại một lỗ hình người trên đó.
Thân cây rỗng không thể chống đỡ tán cây lớn phía trên, nên thân cây bắt đầu gãy đôi từ lỗ.
Lộc Khởi đang ở trên cây đó, Tiên Đế là nhắm vào anh.
Lộc Khởi nhảy khỏi cành cây trước khi nó đổ, nhờ quán tính nhảy lên một cây khác, giơ tay bám lấy cành cây, những đường gân xanh trên cánh tay anh nổi lên, kết thành hình rồng.
Nhưng Tiên Đế như buộc một sợi dây trên người Lộc Khởi, tự treo mình lên. Lộc Khởi vừa nhảy qua, cô cũng dùng tứ chi leo lên cây đó.
Tư thế leo của cô rất kỳ quái, vượt ra ngoài phạm trù con người, như một con thú.
Khi đến gần Lộc Khởi, cô đột nhiên há miệng, lộ ra toàn bộ hàm răng, nhắm vào mắt cá chân Lộc Khởi mà cắn.
Lộc Khởi nhanh chóng nhấc chân, đá vào đầu Tiên Đế, nhưng khi bị đá, cô chỉ lắc lắc đầu, không ngã xuống.
"Tiên Đế là boss cấp Khó Như Lên Trời, lẽ ra chúng ta sẽ không đối đầu trực tiếp với cô ta, có lẽ vì Hỗ Tam Bách mà chúng ta bỏ lỡ một số manh mối dẫn đến con đường nhẹ nhàng hơn, khiến chúng ta buộc phải đối đầu với cô." Lam Trù dùng tay lành đấm vào thân cây, "Chết tiệt, giờ tôi là phế nhân, không thể giúp anh ấy được."
"Bây giờ cô ấy không phải hồn ma, có thể dùng cách vật lý ngăn cản cô ấy." Phù thủy em hét lên, "Cô ấy có thể hạn chế chúng tôi, vì chúng tôi xuất sư cùng nguồn gốc, nhưng cô ta không thể hạn chế các cậu!"
--- "Trực tiếp đối đầu với boss cấp Khó Như Lên Trời? Mụ phù thủy này chắc là quỷ nội ứng."
--- "Tiên Đế quá biến thái rồi, tùy tiện chặt đứt một cây đại thụ."
--- "Đây là cây thứ mấy rồi?"
--- "Lộc thần đang làm gì vậy, chơi trò rượt đuổi với cô ta sao?"
--- "Fuck, BOSS còn có thể điều khiển rễ cây."
--- "Đm, điểm công kích vật lý và công kích phép thuật đều đầy, dù Lộc thần luôn đáng tin cậy, nhưng mà......
--- "Quá khủng khiếp, Boss còn có quốc vương để tăng thêm sĩ khí, thế này thì đánh kiểu gì?"
--- "Miệng lưỡi Trúc Dật vừa rồi còn phản ngược lại vào người nhà, giờ lại ngồi trên cây bình tĩnh như không."
--- "Những người lo lắng phía trên, mấy người đã quên Lộc thần vừa mới vượt qua một nhiệm vụ cưỡng chế cấp Mỉm Cười Nơi Chín Suối sao?"
Lộc Khởi bị Tiên Đế đuổi theo không buông, nhiều lần suýt bị cô chạm tới, đang trong tình thế nguy hiểm liên tiếp bị bại lui, đột nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo.
"Được rồi!"
Chỉ thấy trong miệng Gilbert III bị nhét giày của bản thân hắn, bị Trúc Dật ấn vào một lu nước đầy máu tươi. Hắn không ngừng kêu cứu với Tiên Đế, nhưng mỗi lần phát ra âm thanh đều bị Trúc Dật ấn xuống lu máu, đến khi gần ngạt thở mới được kéo lên.
Phù thủy chị quơ tay múa chân nhảy múa xung quanh lu nước, miệng lẩm bẩm. Phù thủy em rút ra một con dao nhỏ, rạch lòng bàn tay, rưới máu mình vào lu.
Lúc Trúc Dật nói chuyện, Tiên Đế đang đứng trên cành cây, hai chân đạp vào thân cây, chuẩn bị lao về phía Lộc Khởi.
Cô nghe thấy tiếng động, cuối cùng cũng chú ý đến Gilbert III. Quốc vương thấy cô nhìn mình, lập tức liều mạng giãy giụa, nhưng bị Trúc Dật ấn xuống lu máu.
Tiên Đế thấy vậy, lập tức đổi hướng, đang lúc cô chuẩn bị rời khỏi cây, thân cây to lớn bỗng tách đôi, Lộc Khởi thu chân, ném phần trên của thân cây cùng Tiên Đế ra xa.
"......"
Trong phòng phát sóng trực tiếp, những fan vừa lo lắng lập tức im lặng.
Thật sự bị hai người này đùa giỡn cả đời.
Quốc vương bắt đầu giãy giụa yếu đi, ánh mắt hắn trở nên vô hồn. Phù thủy em lấy giày ra khỏi miệng hắn, dùng dao cắt một vòng quanh cổ hắn.
Máu tươi chảy ra theo vết cắt, hòa vào máu trong lu.
Gilbert III lập tức như bị đeo một chiếc vòng cổ đỏ, nhưng cổ béo của hắn trông chẳng có chút thẩm mỹ nào.
Thân thể hắn mềm nhũn chìm xuống, máu trong lu theo cái miệng há hốc của hắn mà đổ vào.
Phù thủy chị đọc chú ngữ càng lúc càng nhanh, thân hình nhảy múa của cô in sâu vào đôi mắt mở to của quốc vương.
Phù thủy em đổi lưỡi dao, xách Gilbert III lên, đâm mạnh vào tim, rốn, hai tay và bụng hắn.
Quốc vương như được bật công tắc, bắt đầu run rẩy dữ dội, máu trong lu vì động tác của hắn mà văng ra ngoài.
"Mau lên." Phù thủy em nghiêm túc nói.
Đúng lúc này, Tiên Đế bị ném ra xa lại xuất hiện trước mặt họ, luyện chế sắp hoàn thành bị gián đoạn.
"Tiên Đế, ngươi không muốn ở bên hắn mãi mãi sao?" Trúc Dật chắn trước lu nước, Tiên Đế dừng lại cách cậu chỉ một cm.
Trúc Dật như không thấy những con sâu ghê tởm, bình tĩnh nói: "Chỉ cần hắn không thuộc về ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ. Chúng ta đang giúp ngươi, biến hắn thành vật sở hữu của ngươi."
"Mấy người định...... giết anh ấy......" Tiên Đế nói, "Tôi cần cứu anh ấy......"
"Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ đang giúp các ngươi có thể thành đôi tình nhân mãi mãi gắn liền bên nhau thôi." Trúc Dật nói.
Ánh mắt Tiên Đế dừng lại trên khuôn mặt run rẩy của Gilbert III, cô lưu luyến nhìn hắn, rồi từ từ lùi lại.
Phù thủy em thấy vậy thì lau mồ hôi trên trán, lấy ra nhiều lọ rồi đổ vào lu nước.
Gilbert III như một con cá bị chiên nấu liên tục, không ngừng lăn lộn trong máu.
Hai mắt hắn đột nhiên trắng dã, thân thể như bong bóng xì hơi, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy mà teo tóp lại, cuối cùng trở thành một con rối.
Phù thủy chị dừng nhảy, duỗi tay lật đổ lu nước.
Máu loãng chảy ra, Gilbert III nằm trong lu, mất đi khả năng kiểm soát cơ thể.
Ánh mắt hắn đục ngầu, nhưng vẫn còn ý thức.
Bên cạnh hắn có một chiếc nhẫn, viên đá đỏ trên đó phản chiếu ánh máu.
"Ông ta đã trở thành con rối." Phù thủy em cầm nhẫn đưa cho Trúc Dật.
Trúc Dật nhận lấy, quay lại nhìn bóng hình đang đứng lẳng lặng trong rừng.
Tiên Đế như đang giám sát họ, nhưng cô đứng rất xa, ánh sáng trong rừng mờ ảo, Trúc Dật không thể nhìn thấy dấu vết thối rữa trên người cô, chỉ có thể thấy một bóng hình tối màu.
Như thể người đứng đó chỉ là một thiếu nữ tóc dài.
Trúc Dật giơ tay ném nhẫn về phía nàng, Tiên Đế lóe lên, Gilbert III đang nằm trên mặt đất đột nhiên cứng đờ đứng dậy.
Hai chị em phù thủy phất tay, làm rễ cây biến mất, hai người cũng biến mất trong rừng.
【 Nhiệm vụ chính --- Giải trừ lời nguyền trên vương quốc này.
Tiến độ trước mắt: Đã hoàn thành. 】
【 Phần thưởng nhiệm vụ --- Năm trái tim nhỏ. 】
【 Chúc mừng ngươi đã thành công vượt qua thử thách. 】
【 Buổi phát sóng này đã đạt được: 35 trái tim nhỏ. Tỉ lệ đổi trái tim nhỏ và điểm điểm tích lũy là 1:100. Vì ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế "Gặp lại Lily", phần thưởng nhiệm là nhân đôi điểm khi kết thúc phát sóng trực tiếp. Do đó, tỉ lệ đổi trái tim nhỏ sang điểm là: 1:200. 】
【 Buổi phát sóng này đã đạt được tổng cộng 7000 điểm điểm tích lũy, tổng điểm điểm tích lũy của chủ bá là 8597 điểm. 】
【 Buổi phát sóng này đạt được số tiền thưởng: 42564 đồng vàng. Số tiền thưởng này có thể đổi thành điểm điểm tích lũy với tỉ lệ 2:1. 】
【 Lượng người xem buổi phát sóng trực tiếp này lúc cao nhất: 32234 người. 】
【 Số người theo dõi phòng phát sóng trực tiếp tăng thêm: 5232 người, tổng số người theo dõi phòng phát sóng hiện tại là: 18441 người. 】
Một tấm gương đen xuất hiện trước mặt ba người.
Ngay khi Lam Trù thấy gương, thần kinh căng thẳng của cậu ta cuối cùng cũng buông lỏng, bước vài bước rồi ngã xuống trước gương.
Trúc Dật cúi xuống sờ sờ trán cậu ta, nóng như muốn bỏng tay.
"Vết thương trên tay cậu ta, chỉ đi bệnh viện thì không chữa được, phải dùng điểm đổi thẻ trị liệu." Lộc Khởi nói, "Đưa cậu ta về Bất Dạ Thành, tôi có điểm truyền tống ở đó."
Trúc Dật gật đầu, nắm lấy cánh tay lành lặn của Lam Trù, kéo cậu ta dậy từ mặt đất. Hai người đỡ cậu ta, lần lượt bước vào Qủy Kính.
Màu đen trước mắt bắt đầu xoáy tròn, một giây sau, bọn họ đã xuất hiện ở trung tâm chữa bệnh trong Bất Dạ Thành.
Xung quanh có nhiều chủ bá đột nhiên xuất hiện giống như bọn họ, có vài người cũng đi theo nhóm ba người, người bị thương đều được đưa đến đây chữa trị.
Có người lại đi một mình, vừa xuất hiện đã ngã xuống mặt đất. Nhân viên trung tâm chữa bệnh luôn kịp thời đưa những người bất tỉnh đi.
Họ mang đủ loại thương tích, so với Lam Trù, vết thương lột da trên tay cậu ta chẳng đáng kể.
Có người nhận ra hai người, nhưng họ đều bận rộn cứu chữa, không ai rảnh nói chuyện cùng họ.
"Thiết bị chữa bệnh ở đây đều tự động, trừ khi người dùng không thể tự thao tác và đã mất đi ý thức, nhân viên sẽ không hỗ trợ."
Lộc Khởi đi đến một buồng chữa bệnh trống, ấn một nút trong đó. Nắp trong suốt lập tức mở ra, một tấm ván nghiêng đẩy ra từ bên trong.
Hai người đặt Lam Trù lên tấm ván, nó tự động thu vào, đưa cậu ta vào giữa buồng chữa bệnh.
Chờ nắp trong suốt đóng lại, Lộc Khởi chuyển giao diện điện tử về phía mình.
"Buồng chữa bệnh sẽ tự động quét vết thương của cậu ta, căn cứ mức độ nghiêm trọng để đổi thẻ trị liệu." Lộc Khởi nói, "Có ba cấp độ: bị thương ngoài da là cấp một, thương nội tạng hoặc đứt tay chân là cấp hai, thương nguy hiểm tính mạng hoặc tổn thương tinh thần là cấp ba."
"Sao ngươi rành thế, dùng rồi à?" Trúc Dật thò qua xem màn hình, trên đó hiển thị Lam Trù cần đổi thẻ trị liệu cấp một.
"Ừ, lúc làm chủ bá Kỳ Thực Tập có lần bị thương."
Trúc Dật nghĩ đến khí thế gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật của Lộc Khởi khi phát sóng trực tiếp, người này vậy mà đã từng phải đến trung tâm chữa bệnh, chắc chắn là bị thương không nhẹ.
Hơn nữa anh luôn hành động một mình, Trúc Dật có thể tưởng tượng ra Lộc Khởi đã một mình chui ra từ Qủy Kính, một mình xuất hiện ở cửa trung tâm chữa bệnh.
Cậu ngước nhìn Lộc Khởi, anh đang chăm chú nhìn màn hình, như một chú chó con đáng thương.
Trúc Dật cảm thấy cần an ủi cục sạc của mình một chút, vì thế cậu vỗ nhẹ cánh tay Lộc Khởi: "Lần sau sẽ không để ngươi hôn mê một mình---"
"Lúc đó tôi không hôn mê a, chỉ là trên mặt bị đá rạch một vết nhỏ thôi." Lộc Khởi nói.
"......" Trúc Dật chết lặng mà rút tay về.
"Em lo lắng?" Lộc Khởi cúi người, áp sát mặt Trúc Dật, nghiêng đầu cười nhìn cậu.
Trúc Dật cứng người một giây, sau đó như không có chuyện gì, mỉm cười mà đẩy mắt kính: "Ta cảm thấy ngươi nên mua thẻ trị liệu cấp ba đi."
*Nói ổng có vấn đề não á :))
Đúng lúc này, họ nghe thấy tiếng rên của Lam Trù từ trong buồng chữa bệnh. Hệ thống đã tự động trừ điểm, bắt đầu trị liệu cho cậu ta.
Các tia sáng đỏ lam quét qua cơ thể cậu ta, da thịt trên cánh tay phải mọc lại nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Khoảng mười lăm phút sau, Lam Trù đột nhiên mở mắt, mê màng nhìn từ đèn trần sáng chói chuyển sang hai người Trúc Lộc đang đứng bên buồng chữa bệnh.
Nắp trong suốt mở ra, Lam Trù ngồi dậy: "Chúng ta ra rồi?"
Trúc Dật: "Ừ, đưa ngươi đi chữa bệnh."
Lam Trù nghe vậy thì biệt nữu nói: "Xen vào chuyện người khác...... Cảm ơn."
Cậu ta định bước ra khỏi buồng chữa bệnh thì đột nhiên thấy màn hình điện tử.
Lần trị liệu này sử dụng thẻ trị liệu cấp một.
Điểm tích lũy đã tiêu hao: 2 vạn.
Điểm hiện tại của chủ bá: 0.
Do không đủ điểm khi mua thẻ trị liệu, hệ thống đã tự động đổi tiền thưởng, tiêu hao 33800 đồng vàng.
Tiền thưởng còn lại: 2333 đồng vàng.
Lam Trù nhìn con số chói mắt kia, bật khóc: "Đm! Điểm của tôi! Tiền của tôi!"
Lộc Khởi phớt lờ tiếng khóc của cậu ta, cúi xuống nhìn điện thoại: "Đám Hỗ Tam Bách tỉnh rồi."
Trúc Dật thò lại gần nhìn, Lộc Khởi đang xem phòng phát sóng trực tiếp của Hỗ Tam Bách.
Hỗ Tam Bách là người tỉnh dậy đầu tiên, trạng thái tinh thần của hắn cực kỳ tệ, tựa như sợi dây chun sắp đứt.
Dù biết hắn có thể tỉnh lại, Trúc Dật vẫn hơi kinh ngạc.
Tình huống lúc đó của Hỗ Tam Bách cậu hiểu rất rõ, tiếp xúc sâu với tiềm thức của cậu, chỉ sợ cơ thể hắn đã hỏng mất, nhưng Hỗ Tam Bách vẫn tỉnh lại được.
"Chẳng lẽ có liên quan đến quyền lực của ta? Nhưng rốt cuộc là ai lấy đi quyền lực của ta......"
Trúc Dật không tự giác mà sờ sau gáy, bồi hồi ở dấu ấn trên đó, nhưng lại không đụng vào.
"Là thần sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro