Chương 69: 🏢❤️Bảo trì thang máy

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Ánh đèn chiếu vào tường màu xanh lục của phòng an ninh rồi phản chiếu lên mặt hắn, nhìn qua cực kỳ âm u: "Ai mà biết được, chúng ta chỉ có mỗi một cái thang máy này, mà lại luôn bị kẹt cửa, sửa nhiều lần rồi vẫn cứ hỏng."

Nếu bảo thang máy không có đồ gì kỳ lạ, ma quỷ cũng chẳng tin.

Trong lòng Đường Diệp căng thẳng, muốn đổi chủ đề: "Ông tìm bọn tôi cũng vô ích thôi, bọn tôi là bảo vệ, đâu phải nhân viên sửa chữa đâu."

"Bảo vệ Vương trước đây làm đủ thứ việc, cả năm không nghỉ." Lưng còng nói, "Vả lại, nếu các cậu muốn nhận lương, cần chúng tôi ký tên đánh giá."

Lưng còng vừa nói xong, Trúc Dật và Đường Diệp lập tức nhận được thông báo nhiệm vụ.

【 Nhiệm vụ không cưỡng chế --- Kiểm tra thang máy.

(Thang máy trong khu chung cư An Cư năm nào cũng trục trặc, nhóm cư dân đều rất bất lực, hôm nay họ muốn nhờ ngươi sửa thang máy giúp họ.) 】

【 Cấp bậc nhiệm vụ --- Như Đi Trên Băng Mỏng. 】

【 Phần thưởng nhiệm vụ ---

1. Ba trái tim nhỏ.

2. Sau khi hoàn thành, cư dân sẽ ký tên vào phiếu công việc của ngươi. 】

【 Xin hỏi, ngươi muốn nhận nhiệm vụ này không? 】

May mà không phải là nhiệm vụ bắt buộc...

Đường Diệp thấy nhiệm vụ không cưỡng chế hiện ra, thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là thôi đi, không phải nhiệm vụ bắt buộc thì không cần nhận đâu."

Giọng lưng còng mang theo áp lực: "Cậu chắc chứ? Bảo vệ Vương chính là ---"

Đường Diệp lập tức ngắt lời: "Bảo vệ Vương nguyện ý làm công nhân bị bọn tư bản ép kiệt mồ hôi nước mắt và máu thì kệ ông ta, ông ta muốn làm không có nghĩa là chúng tôi muốn, 996* cút đi!"

*996: làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần

Cảm xúc của Đường Diệp cực kỳ xúc động, không biết trước khi làm chủ bá cậu ta đã trải qua cái gì mà căm ghét tư bản đến tận xương tủy như thế này.

Trúc Dật quay sang nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của cậu ta, im lặng hai giây.

"Khụ khụ." Đường Diệp biết mình hơi mất kiểm soát, ngượng ngùng giải thích: "Ý tôi là nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện."

"Không sao, ngươi có thể không đi, nhưng ta sẽ nhận nhiệm vụ này." Trúc Dật nói.

Vừa nói xong, thông báo nhiệm vụ lập tức đổi màu.

"Nhưng thang máy nguy hiểm lắm." Đường Diệp cảm thấy không ổn.

"Ngươi xem cái này." Trúc Dật đưa nhật ký ghi chép công việc của bảo vệ Vương cho cậu ta xem.

Nhật ký công việc của bảo vệ Vương quả nhiên có ghi chép về việc sửa thang máy, trang đầu tiên là bảng đánh giá ngày đầu đi làm của Vương, phía trên có rất nhiều chữ ký, đúng như lời lưng còng nói, muốn làm tốt công việc này phải có chữ ký đánh giá tốt của cư dân.

Hiện tại tuy chưa biết họ sẽ cần bao nhiêu chữ ký, nhưng theo quy luật của phòng phát sóng trực tiếp, độ khó khăn của nhiệm vụ ban đầu thường sẽ khá thấp.

Nếu cuối cùng cần chữ ký của dân cư để hoàn thành nhiệm vụ, so với nhiệm vụ không cưỡng chế ở lúc đầu của lần phát sóng trực tiếp, những nhiệm vụ sau chắc chắn sẽ khó hơn.

"Thôi được, tôi cũng nhận vậy." Đường Diệp thỏa hiệp, rồi nhìn về phía chiếc điện thoại bàn vẫn đang reo: "Chúng ta có nên nghe điện thoại không?"

Điện thoại vẫn luôn reo không ngừng, sắp trở thành âm thanh nền luôn rồi, làm cậu ta suýt nữa quên mất.

"Không vội." Trúc Dật nói.

Qua mấy lần phát sóng trực tiếp, Trúc Dật cũng nhận ra sự ác ý của hệ thống. Sau khi tiếp nhận mấy cuộc gọi điện thoại này, rất có thể sẽ bị bắt thành nhiệm vụ bắt buộc cực kỳ hố cha.

Nếu lưng còng không tới, cậu nghe điện thoại cũng không sao. Nhưng lưng còng cũng mang theo nhiệm vụ, không biết sẽ có ảnh hưởng gì.

"Được, vậy hai cậu đi theo tôi." Lưng còng thấy thế thì cười lạnh lẽo, quay người hòa vào bóng tối phía sau.

Trúc Dật và Đường Diệp đi theo hắn rời khỏi phòng an ninh, hai người đi qua hành lang chật hẹp với những căn phòng đóng kín hai bên, trước mặt họ hiện ra một cánh cửa thang máy.

Cánh cửa kim loại của thang máy trông không hợp với những bức tường tróc lở, dù trên cửa thang máy dán đầy tờ rơi quảng cáo, còn lưu lại một ít vết bẩn, nhưng so với những bức tường ẩm mốc đầy vết nước, thang máy lại trông mới tinh khác thường.

"Cái thang máy này đã được sửa lại rồi à?" Trúc Dật hỏi.

"Đúng vậy." Lưng còng nói, "Cái thang máy trước hỏng rồi."

"Hỏng khi nào?" Đường Diệp hỏi.

"Trước khi tôi dọn vào." Lưng còng nói, "Cụ thể lúc nào thì tôi cũng không biết."

Hắn ấn nút thang máy, chỉ nghe thấy tiếng dây cáp kêu cót két vang lên. Một lát sau, màn hình phía trên thang máy hiển thị con số tầng chuyển thành "1".

Ting, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Bên trong thang máy khá sạch sẽ, trên bốn mặt tường kính của thang máy đều bị dán đầy tờ rơi nho nhỏ, hai bên treo bảng quảng cáo về khuyến mãi của siêu thị. Thời gian khuyến mãi ghi một ngày nào đó trong năm 2014, nghĩa là năm ngoái.

Đèn trần màu vàng nhưng lại bị một lớp bụi bám dày khiến ánh sáng trở nên mờ ảo, làm khuôn mặt của cô gái trong tấm poster quảng cáo nồi cơm điện như bị phủ một lớp nhựa vàng.

Lưng còng nói nhỏ: "Mỗi lần tôi đi thang máy xuống tầng, cửa cứ tự động mở ở mọi tầng. Nhưng mở xong thì phải đợi một lúc lâu thì mới đóng lại."

Đường Diệp nghe xong thì hối hận vô cùng, tiếng chuông điện thoại bàn vẫn vọng ra từ phòng an ninh như ma âm trong tai cậu ta.

Trúc Dật hỏi lưng còng: "Cụ thể là ở tầng nào bị lỗi?"

Lưng còng nói: "Số tầng hiển thị trên màn hình không đúng, có đôi khi lúc thang máy mở cửa ra thì chỉ thấy tường."

Đường Diệp nghe xong càng cảm thấy bất an.

Thang máy mở cửa ra mà bên ngoài bị bịt kín, nếu xảy ra chuyện gì, dùng ngón chân nghĩ cũng biết họ sẽ khó thoát.

"Hai cậu mau vào đi..." Lưng còng nói.

"Sao ông không đi cùng chúng tôi?" Đường Diệp hỏi.

Dù lưng còng trông đáng sợ, nhưng ít nhất giao tiếp được với hắn, chắc hắn chỉ là NPC bình thường trong livestream.

"Thang máy có vấn đề, tôi vào làm gì?" Lưng còng cười âm trầm.

Trong lúc họ nói, Trúc Dật đã bước vào thang máy, ánh đèn vàng từ trên chiếu xuống đỉnh đầu cậu.

"Nhanh lên." Cậu thúc giục.

Đường Diệp nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt: "Ừm."

Cậu ta chần chờ bước vào, cửa thang máy từ từ đóng lại, bóng dáng của lưng còng dần khuất sau cánh cửa.

"Chúng ta đi đến tầng mấy?" Đường Diệp hỏi.

"Trực tiếp lên tầng cao nhất." Trúc Dật nói, "Lưng còng không nói cho chúng ta biết tầng nào có vấn đề, chúng ta đành phải kiểm tra từng tầng."

Thang máy có tổng cổng nút cho 12 tầng, Trúc Dật duỗi tay ấn nút đại diện cho tầng 12. Thang máy bắt đầu từ từ di chuyển lên.

Trúc Dật thu tay về, chăm chú nhìn ngón tay mình như đang suy nghĩ gì đó.

"Sao vậy?" Đường Diệp thấy động tác lạ của cậu, cậu ta bắt đầu vô cớ căng thẳng.

"Có chút nhớp nháp." Trúc Dật vừa nói vừa chà ngón cái và ngón trỏ.

Đường Diệp nghe vậy thì thò đầu lại gần, đột nhiên sắc mặt cậu ta thay đổi: "Mẹ, cái quái gì đang dính trên này vậy?"

Cậu ta dùng mũi ngửi thử một chút: "Là... máu?"

Đột nhiên, cậu ta cảm thấy hai đầu ngón tay đặt lên vai mình, rồi hai đầu ngón tay đó chà xát lên cậu ta vài cái.

Đường Diệp run rẩy quay lại thì thấy Trúc Dật vô tội đang dùng áo của cậu ta để lau ngón tay.

"Em gái cậu, sao cậu lại chùi máu lên người tôi?" Cậu ta quát.

"Xin lỗi." Trúc Dật chớp chớp mắt nói.

Trong lòng Đường Diệp lập tức hiện lên một câu --- Kẻ này mà chưa bị trừ diệt, tất sẽ thành họa lớn!

Đúng lúc này, thang máy đã thuận lợi lên tới tầng 12. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, một hành lang tối om hiện ra trước mặt họ, có cùng hình thức với tầng 1 nhưng lại có nhiều dấu vết sinh hoạt hơn.

"Giờ chúng ta làm gì?" Đường Diệp nhìn chằm chằm vào mảnh tối trước mặt.

"Giờ lại đi xuống." Trúc Dật nói.

Giây tiếp theo, Đường Diệp phát hiện tay của mình đã bị Trúc Dật nắm lấy, ép ấn nút tầng 1.

"Em gái cậu!" Đường Diệp nhìn chằm chằm ngón tay trong sạch đã bị vấy bẩn của mình, nước mặt chảy đầu mặt.

Trúc Dật không hề có cảm giác tội lỗi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình biểu thị số tầng trên thang máy.

Vận may không bao giờ kéo dài, ;ần này, thang máy bắt đầu rung lắc dữ dội. Khi đến tầng 10, nó giật mạnh như động đất tới rồi dừng hẳn.

Đèn thang máy nhấp nháy vài cái rồi cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Một hành lang khác hiện ra trước mặt họ, hành lang này không giống hành lang ở tầng 12, nó không có dấu vết người ở.

Mỗi cánh cửa của các căn hộ đều cực kỳ sạch sẽ, bao gồm bức tường vốn nên bị tờ rơi dán đầy tường cũng như được sơn lại một lớp mới, nhìn rất khác thường so với khu chung cư cũ kỹ này.

Trên tay Đường Diệp đã dính đầy dịch nhầy, lúc này cậu ta bất chấp tất cả, liên tục ấn nút đóng cửa trên thang máy. Cửa thang máy bắt đầu dần dần khép lại, khi cánh cửa sắp khép lại hoàn toàn, cánh cửa kim loại như bị một lực nào đó lôi kéo, một lần nữa mở toang ra.

"Kẹt cửa rồi." Đường Diệp nói, "Nhưng chúng ta sửa thế nào đây? Chúng ta cũng không có đồ nghề gì."

Trong lúc cậu ta nói chuyện, cửa thang máy mở đóng liên tục, tần suất càng ngày càng cao, hơn nữa mỗi lần cửa đóng lại sẽ phát ra tiếng kêu cọt kẹt càng ngày càng lớn.

Bang!

Lần này cửa thang máy mở với âm thanh rất vang, như tiếng búa đập vào thang máy. Đường Diệp bị âm thanh này dọa sợ, cậu ta giật mình lùi lại vài bước, dựa vào tường thang máy.

Cậu ta đứng bên phải của thang máy, trong khi lùi ra sau, cậu ta thoáng thấy tấm poster quảng cáo của siêu thị, người mẫu nữ vẫn duy trì nụ cười giả tạo như trước mà nhìn chăm chú vào bọn họ trong thang máy.

Không biết có phải ảo giác hay không, đôi nhiên đôi mắt của người mẫu nữ hơi động một chút, như là nhìn theo chuyển động của cậu ta, quan sát gương mặt cậu ta một chút.

Lòng cậu ta càng sốt ruột, hận không thể hoàn thành nhiệm vụ ngay.

"Hay là có gì mắc kẹt trong khe hở?" Đường Diệp đề nghị, "Đứng đây cũng vô ích, chúng ta nên thừa dịp cửa thang máy đang mở mà đi ra kiểm tra."

Vừa nói xong, cửa thang máy như nghe được lời của cậu ta, nó mở rộng rồi dừng lại.

Đường Diệp thấy cảnh khác thường này, sự nôn nóng muốn tìm manh mối của cậu ta bị dập tắt.

Trúc Dật nhìn cậu ta đứng đó nửa ngày cũng không nhúc nhích, liền quay đầu nhìn cậu ta.

Đường Diệp: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

Trúc Dật: "Không phải ngươi muốn ra kiểm tra à?"

Đường Diệp vốn định đợi Trúc Dật đi trước, không ngờ da mặt Trúc Dật còn dày hơn cả cậu ta, hoàn toàn không định xung phong làm những công việc vô ích này.

Nhưng đề nghị là do cậu ta đưa ra, nếu không làm gương, liên minh tạm thời của cậu ta với Trúc Dật sẽ tan vỡ, hơn nữa cậu ta sẽ bị khán giả đang xem phát sóng trực tiếp công khai xử tội.

Nhưng đi một mình thì cậu ta nhất quyết không chịu.

Đường Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không chúng ta cùng đi xem đi, chủ yếu là chỉ số thông minh của tôi hơi thấp, lỡ bỏ sót manh mối thì sao."

Đường Diệp nhìn cậu với vẻ mặt thảm thiết, ánh mắt đầy van xin, gần như muốn thốt lên ba chữ "Cầu xin cậu".

"Được thôi." Trúc Dật không phản đối, liếc nhìn cậu ta một cái rồi bước đến trước cửa thang máy.

Cậu cúi xuống nhìn khe hở giữa cửa thang máy và sàn hành lang, dường như thật sự có thứ gì đó bị kẹt ở đó.

Ánh đèn trong thang máy không đủ sáng, chỉ có thể thấy một vật thể đen kịt bị mắc kẹt ở đó. Đường Diệp liều mình ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn vào khe hở.

"Không phải nằm hoàn toàn bên trong, có một phần lộ ra, chắc có thể lấy ra được."

Trúc Dật nghe vậy cũng ngồi xổm xuống, đúng lúc này, phần lộ ra đó đột nhiên giật giật. Trúc Dật kinh ngạc một chút, thổi một hơi vào khe hở, quả nhiên, vật màu đen đó lại cựa quậy.

Nó ban đầu chỉ rung rung, sau đó dần dần giãn ra, như tơ tằm nhả tơ mà chui ra từ khe hở.

Là tóc, một mớ tóc đen mượt.

Trong khoảnh khắc đó, Trúc Dật ngửi thấy một mùi hôi thối, giống như gạo nếp bị cháy khét.

Cậu lập tức lùi lại một bước, tóm lấy cổ áo Đường Diệp, kéo mạnh cậu ta về phía sau.

Ngay khi hai người vừa lùi lại, cửa thang máy đóng sầm lại. Cơ chế giảm xóc để phòng ngừa bị kẹp thương người như đã mất tác dụng, nếu không nhờ Trúc Dật kéo Đường Diệp vào, có lẽ nửa đầu của Đường Diệp đã không còn.

"Trời... đất..." Đường Diệp tìm được đường sống trong chỗ chết, vỗ ngực thở hổn hển.

Trúc Dật sờ lên chiếc bùa hộ mệnh sừng tê giác đang được đeo trên cổ, chiếc túi vải nhỏ đựng bột linh tê đã bị cháy thủng một lỗ.

Có vẻ linh thể vừa rồi mang sát khí nên đạo cụ đã đưa ra cảnh báo, sau đó hy sinh anh dũng sau khi nhắc nhở Trúc Dật.

Nhưng bây giờ, thang máy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng những sợi tóc chui ra từ khe hở như có sinh mệnh, đang bò về phía chân hai người.

Bùa hộ mệnh chỉ có thể cảnh báo, không thể tấn công.

Trong không gian chật hẹp, ánh đèn vàng chiếu lên mặt hai người họ, tường và sàn phản chiếu màu sắc quỷ dị. Không biết có phải là do ảo giác không, nhưng Đường Diệp cảm thấy hai tấm poster hai bên đang ép sát lại, dường như muốn phối hợp với đám tóc để thu hẹp không gian sống của họ.

Mắt thấy đám tóc kia sắp bổ nhào vào chân họ, Trúc Dật bỗng rút ra một thanh đao ngắn màu đen, nhìn như dao phay, cậu lập tức chém đứt đám tóc trước mặt.

Những sợi tóc bị chém rơi xuống đất lập tức mất sinh mệnh, phần còn lại như bị thương nặng, chậm rãi co rúm lại.

Đường Diệp nhìn thanh đoản đao trong tay Trúc Dật: "Đây là đạo cụ Đao Đoạn Hồn?"

Trúc Dật gật đầu, cất đao vào vỏ. Sau lần sử dụng này, cậu phải đợi hai tiếng mới dùng lại cây đao này được.

"May mà cậu mang theo đạo cụ tấn công, không thì chúng ta đã thành mồi ngon rồi." Đường Diệp oán thán, "Tại Giang Niên không cho tôi dùng đạo cụ tấn công đấy."

Trúc Dật thuận miệng hỏi: "Tại sao?"

Đường Diệp: "Còn không phải do lần trước tôi lỡ tay ném phi tiêu trúng mông cậu ta, suýt nữa khiến cậu ta chết trong livestream sao."

Trúc Dật nghe xong thì cảm thấy Đường Diệp quả nhiên là một nhân tài, trông hai mươi mấy tuổi mà ngây ngô hơn cả Lam Trù, một đứa trẻ chắc còn chưa thành niên.

Đường Diệp không biết mình đã bị Trúc Dật gán mác "ấu trĩ", cậu ta nhìn đám tóc bất động trên sàn, thở phào một hơi rồi nói: "Đợi chúng rút hết về, chắc chúng ta sẽ ổn nhỉ."

Vừa dứt lời, một tiếng "ầm" vang lên từ trần thang máy.

Hai người ngẩng đầu, thấy trần thang máy bị đập móp, thậm chí còn nứt một đường kẽ.

Ngay sau đó, từ khe nứt đó, một bàn tay trắng bệch thò ra. Bàn tay này quờ quạng trong không khí một lúc, rồi đột nhiên bám chặt vào tấm kim loại trên trần thang máy, khiến khe hở mở rộng thêm.

Sau đó, không chỉ là bàn tay, cả một cánh tay chui vào, như con rắn mò mẫm tìm đường, động tác mềm mại như không có xương.

Cánh tay này dường như chưa thể chui hẳn vào, chỉ lơ lửng trên trần, khiến thang máy như mọc thêm một cành cây kỳ dị.

"Cái mẹ gì đây?" Đường Diệp ngồi thụp xuống, sợ cánh tay kia quơ trúng mình.

Khi cậu ta ngẩng đầu nhìn lên khe hở thì bất ngờ thấy một con mắt to dị thường đang nhìn chằm chằm cậu ta.

Ban cậu ta cho rằng trên trần thang máy chỉ có một cánh tay, đột nhiên nhìn thấy một con mắt làm cậu ta không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm nó hai giây.

Lúc này, cậu ta đột nhiên phát hiện đó không phải là một con mắt đơn độc, mà nó gắn trên một miếng thịt.

Đường Diệp chỉ có thể dùng từ miếng thịt để hình dung những gì mình nhìn thấy, bởi vì kẹt trong khe hở, thật sự là một khối thịt nhỉ. Chỉ có bàn tay phụ nữ mới nhỏ như vậy, miếng thịt đó gập ghềnh, tái nhợt như một cánh tay.

Con mắt kia chớp chớp, Đường Diệp sợ tới mức ngồi bệt xuống mặt đất.

Trúc Dật cũng thấy con mắt kia, cậu dựa vào góc ctường, ánh mắt di chuyển giữa cánh tay và đám tóc còn chưa rút hết.

Nhiệm vụ là phải khắc phục tình trạng kẹt cửa của thang máy, vấn đề rõ ràng là do đám tóc. Muốn thang máy hoạt động lại, phải loại bỏ hết đám tóc hoặc khiến chúng rút đi.

Nhưng con quái vật đột nhiên xuất hiện trên trần thang máy đã gia tăng độ khó khăn của nhiệm vụ, nếu không bọn họ đã có thể có thời gian đi nghiên cứu đám tóc không có tính công kích trên mặt đất.

Đúng lúc này, trần thang máy lại rung lên, tấm kim loại trên đỉnh thang máy móp thêm một khối. Tương tự khối móp trước đây, cũng móp một khối nhỏ, ở giữa khối đó cũng rạn nứt một khe hở.

Lạch cạch.

Một khối thịt rơi xuống từ khe hở, Trúc Dật cúi đầu nhìn, thấy đó là nửa khuôn mặt người nằm trên mặt đất.

Nửa khuôn mặt này là từ dưới mũi đến cằm, giống như bị ai đó cắt rời xuống.

Đôi môi trên gương mặt kia mở ra, máu đen trào ra từ môi, nhuộm đỏ cằm của khuôn mặt.

Bởi vì chỉ có một khối nhỏ, nhìn qua cực kỳ giống sáp ong bị rơi vào thuốc nhuộm màu đỏ.

Lúc rơi xuống, khối thịt vừa lúc rơi ngay trước mặt Đường Diệp, nếu không phải do động tác nhanh, giờ phút này, cả khối thịt nằm trên đùi cậu ta.

Đường Diệp hoảng hốt nhìn khối thịt trước mặt, đúng lúc này nó bắt đầu mấp máy, như con sâu bò mà về phía cậu ta.

Trúc Dật thấy Đường Diệp dùng động tác vượt qua giới hạn của con người, cậu ta lập tức mở rộng hai chân, từ tư thế ngồi dưới đất thành tư thế cây cột thẳng tắp dựa vào góc tường.

Đường Diệp rất muốn rời khỏi góc tường, phía trước có tóc, bên trái có khối thịt, bên phải cùng phía sau là tường thang máy, trong lúc nhất thời, cậu ta không có đường trốn.

"Sao nó cứ đuổi theo tôi thế!" Đường Diệp da đầu tê dại nhìn chằm chằm khối thịt kia.

Đúng lúc này, Trúc Dật đột nhiên giơ chân, dẫm lên khối thịt.

Bẹp.

Đường Diệp nghe thấy tiếng giày Trúc Dật giẫm lên khối thịt, nghe không có gì kỳ quái, nhưng nghĩ đến bộ dáng của khối thịt kia, Đường Diệp lập tức muốn nôn hết bữa cơm ngày hôm qua.

Ánh mắt Đường Diệp chuyển từ giày Trúc Dật đến mặt cậu, cậu ta phát hiện Trúc Dật vậy mà không có biểu tình gì, cứ như thứ cậu dẫm lên không phải là khối thịt, mà chỉ là một tờ giấy hơi dày.

Ngay sau đó, cậu ta thấy Trúc Dật đá khối thịt tới đám tóc kia. Đám tóc nguyên bản không nhúc nhích khi bị dị vật tiếp xúc, nó ngay lập tức như rắn độc ngủ đông đã lâu, lập tức quấn lấy khối thịt.

"Sao lá gan cậu lớn vậy." Đường Diệp cảm thán.

"Ngươi lại đây ngồi xổm." Trúc Dật đột nhiên nói với cậu ta.

"Gì?" Đường Diệp co rúm lại muốn giảm cảm giác tồn tại, nhưng Trúc Dật đã cứu cậu ta, cậu ta phải làm theo yêu cầu của Trúc Dật.

Không ngờ Trúc Dật lại vịn tường thang máy, một chân dẫm lên đầu vai cậu ta.

Đường Diệp giãy giụa một chút, lại nghe thấy Trúc Dật nói đừng nhúc nhích.

Ngay sau đó Trúc Dật đứng thẳng lên, vừa vặn cách trần nhà khoảng năm centimet.

Cậu chỉ vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt cổ quái kia. Cánh tay lụa trắng đong đưa trước mặt cậu, tuy rằng vị trí của hai người là ở góc thang máy, khoảng cách của họ với cánh tay kia vẫn rất gần, nhìn như tùy thời sẽ bị nó nắm lấy.

Đúng lúc này, trần thang máy một lần nữa truyền đến một tiếng vang lớn, nhô lên ở đỉnh đầu rúc Dật, tấm thép kim loại thậm chí móp xuống, đụng vào tóc Trúc Dật.

Tấm thép kim loại bắt đầu rạn nứt, Trúc Dật ngửi được một mùi hôi thối từ khe hở đó.

Đó là một khối nội tạng hư thối, màu sắc sẫm đen, trong đó còn có mùi xanh lục và màu vàng hỗn loạn. Bởi vì nội tạng mềm mại, cho nên lúc này thứ chui qua từ khe hở không phải là nguyên một khối, mà nó thẩm thấu xuống từng chút một.

"Mẹ nó." Đường Diệp thoáng nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta thiếu chút nữa ngồi xổm xuống, khiến Trúc Dật suýt ngã.

"Ngươi đừng nhúc nhích."

Thanh âm Trúc Dật như có ma lực an ủi, Đường Diệp ổn định bước chân, vịn tay để bảo trì cân bằng.

Trúc Dật lấy một sợi tơ đỏ trong bao, giơ tay dán nó lên góc bên phải của trần thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro