Chương 83: Trừ chúng tôi ra, tất cả đều là rác rưởi
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Chu Lam Lam do dự một lúc rồi đưa tay cho Trúc Dật, nhưng chỉ đặt nhẹ bàn tay lên tay cậu, không thực sự nắm chặt tay cậu.
"Rồi sao nữa?" Trên mũi Chu Lam Lam toát một tầng mồ hôi mỏng.
"Nhắm mắt lại, bắt đầu dùng năng lực dự cảm để dự đoán những gì sắp xảy ra." Trúc Dật nói.
Chu Lam Lam nghe vậy thì nhắm mắt lại, lông mi không nhịn được mà run rẩy. Lần đầu tiên cô sử dụng năng lực dự cảm mà không có mục đích cụ thể, ban đầu đầu óc của cô trống rỗng, không thể tiến vào trạng thái tập trung.
Nhưng đột nhiên, cô như rơi vào một trạng thái huyền diệu, cô quên mất mình đang ở đâu, thời gian như những trang sách lật nhanh trước mắt cô.
Vài phút sau, cô thấy mình và Trúc Dật gặp Lộc Khởi trước cửa nhà nào đó, ánh mắt Lộc Khởi lạnh như băng tuyết vùng Siberia, thật lạnh thật lạnh.
Tiếp tục đi về phía trước, cô phát hiện mình đang ngồi trong phòng với một nhóm người, còn chưa kịp nhìn rõ mặt của bọn họ, cảnh tưởng đã chuyển sang hình ảnh khác.
Cô bước vào tòa nhà giống như một tòa tu viện* lớn, một phụ nữ với vẻ đẹp có tính công kích đi đến trước mặt cô, đôi môi đỏ thắm khép khép mở mở.
*Tu viện hoặc đan viện là những nhà cửa hay công trình xây dựng dành cho các nhà tu hành (tu sĩ, ẩn sĩ, đan sĩ, nữ tu...) ở, nghỉ ngơi, sinh hoạt, hành lễ và tu đạo.
Chu Lam Lam như bị cái miệng đang mấp máy kia nuốt vào, khi cô mở mắt lần nữa, cảnh vật xung quanh đang không ngừng biến hóa, như đang ngồi trên đoàn tàu cao tốc, cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau.
Hình ảnh dừng lại ở căn nhà gỗ, cô cảm thấy căn nhà này cực kỳ quen thuộc, cô còn chưa kịp nhớ lại thì đã phát hiện mình đang ở một con phố treo đầy hoa đăng. Cô đang chạy điên cuồng trên phố, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.
Người kia nhắc nhở cô đừng quay đầu lại, nhưng cô không nhịn được. Ngay khi cô quay đầu lại, cô bị đối phương ngăn cản.
Cô thấy ảnh ngược của cô trong mắt của người đó, là Trúc Dật.
Sau đó xuất hiện rất nhiều cảnh tượng khủng bố, Chu Lam Lam có ảo giác như mình đang ngồi trên tàu lượn đi xuyên nhà ma, hình ảnh không ngừng biến hóa.
Cuối cùng có rất rất nhiều người vây quanh bên nhau, Chu Lam Lam thấy trước mặt cô là một màn hình điện tử thật lớn, phía trên viết bảng xếp hạng.
Cô cố nhìn rõ chữ trên đó, nhưng cả người cô như bị hút vào một cơn lốc xoáy, lập tức bị rút ra khỏi những cảnh tượng đó.
Chu Lam Lam một lần nữa lấy lại tinh thần, cô phát hiện tay mình đã bị Trúc Dật nắm chặt.
Nếu không nhờ cậu đỡ, cô đã sớm ngã ngồi xuống mặt đất.
"Thế nào?" Trúc Dật hỏi.
Chu Lam Lam vừa định kể lại những điều cô thấy, nhưng lại kinh ngạc phát hiện mọi chi tiết đã bị cô hoàn toàn quên lãng. Nhưng cô còn nhớ rõ loại cảm giác này, khống chế thời gian làm bản thân mình tới tương lai.
Rõ ràng cô nhìn được rất rõ, hơn nữa trước khi thoát ly loại trạng thái này, cô cảm thấy mình còn thừa năng lượng, nhưng vì sao bây giờ cô không nhớ nổi điều gì cả.
"Tôi... thấy rất nhiều thứ..." Chu Lam Lam châm chức từ ngữ, "Nhưng giờ, tôi không thể nói ra."
Trúc Dật hiểu rõ tình huống này, từ buổi phát sóng trực tiếp lần trước, cậu đã nhận ra tiềm năng của Chu Lam Lam vượt xa những gì cô biết.
Ở trong thang máy, cậu bảo Chu Lam Lam nhìn thẳng vào hai mắt của mình để có thể nhìn rõ hơn cảnh tượng trong dự cảm của cô.
Dù có một lớp mắt kính bảo vệ, nhưng Trúc Dật đã chuẩn bị tinh thần nếu Chu Lam Lam mất lý trí vì nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nhưng Chu Lam Lam vậy mà có thể khai mở tiềm năng của năng lực dự cảm của mình mà không bị ảnh hưởng gì.
Trúc Dật không cảm nhận được bất kỳ năng lượng tín ngưỡng nào từ trên người Chu Lam Lam, chứng tỏ bản thân cô vốn là người không có tín ngưỡng. Một người không có tín ngưỡng như cô lại phù hợp tiếp nhận thần cách của cậu hơn cả một tín đồ thành kính như Lý Cao Tuấn.
Nếu không vì Lộc Khởi, Trúc Dật đã muốn chui vào trong thân thể của Chu Lam Lam để thay thế cô ngay lập tức.
Cho nên sau buổi phát sóng trực tiếp lần trước, mục đích Trúc Dật trợ giúp Chu Lam Lam cũng cực kỳ đơn thuần. Biến Chu Lam Lam thành tín đồ của Thần Chân Thành, lợi dụng năng lực của cô. Và nuôi dưỡng một khối thân thể dự phòng bên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
"Không sao, ngươi đã cảm nhận được biến hóa do Thần Chân Thành mang đến. Chờ đến khi ngươi quen hơn, ngươi có thể nhớ rõ mọi thứ sau khi sử dụng năng lực của mình." Trúc Dật mỉm cười nói.
Giọng điệu an ủi nhẹ nhàng đó khiến Chu Lam Lam không hiểu sao mà rùng mình.
Trúc Dật nhận thấy sự nhạy bén của Chu Lam Lam, cậu càng yêu thích cô. Vì thế dung giọng nói mê hoặc, làm cô thả lỏng cảnh giác.
Chu Lam Lam nhanh chóng xem nỗi sợ hãi ban nãy là ảo giác, gật đầu với Trúc Dật: "Tôi chưa bao giờ biết thần minh thực sự tồn tại. Nếu Thần Chân Thành có thể chiếu cố tôi, tôi thậm chí không cần dùng điểm tích lũy để nâng cấp năng lực dự cảm của mình."
Trúc Dật dẫn cô vào phòng Bạch Cửu thuê, vừa đi vừa nói: "Những năng lực đó cuối cùng cũng thuộc về Dị Quỷ, tốt nhất là đừng phụ thuộc vào chúng, không thì khi năng lực đó bị tước đoạt trong tuyệt cảnh, ngươi sẽ nghênh đón kết cục càng thảm khốc hơn."
"Cậu nói đúng, tôi đã quá phụ thuộc vào nó." Chu Lam Lam nói, "Chỉ là nếu không dùng năng lực của Dị Quỷ, tôi không thể chủ động kích phát năng lực dự cảm."
"Thần Chân Thành có thể giải quyết tất cả." Trúc Dật nói, "Mấy ngày tới hãy luyện tập việc buông bỏ kỹ xảo cường hóa, sau này hãy dùng năng lực dự cảm bẩm sinh của ngươi."
"Nhưng tôi không biết mình nên luyện tập như thế nào."
Khi hai người bước vào thang máy, ấn thẳng lên tầng 6.
"Không cần lo lắng, ta sẽ luyện tập cùng ngươi." Trúc Dật trấn an cô.
"Luyện tập cái gì, cần tôi giúp không?"
Một âm thanh nhàn nhạt chen vào, Chu Lam Lam giật mình quay đầu lại, phát hiện Lộc Khởi đang dựa vào bồn hoa trong thang máy, cắm tay vào túi lạnh nhạt nhìn cô.
Ánh mắt này...
Lạnh như băng tuyết đỉnh núi mùa đông.
Huyệt thái dương của Chu Lam Lam đau nhói, cô luôn cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc, giống như cô đã thấy cảnh này ở đâu đó.
Chu Lam Lam lo sợ bất an mà nhớ tới mối quan hệ ái muội không rõ ràng giữa Trúc Dật và Lộc Khởi, lập tức có ảo giác như mình đã là một khối thi thể.
Trúc Dật thấy biểu cảm của Lộc Khởi, lập tức cảm thấy mình như đã hòa được một ván, cười khanh khách mà quét thẻ bước vào cửa, rồi mở ngăn kéo bên cạnh cửa chính, lấy một tấm thẻ từ bên trong đưa cho Chu Lam Lam.
Chu Lam Lam ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn phía sau lưng càng thêm sắc bén, còn kèm theo hơi lạnh như băng tuyết, làm sau lưng cô bị đông lạnh.
"Sao tôi không có?" Lộc Khởi hỏi.
Chu Lam Lam run lên, suýt đánh rơi tấm thẻ trong tay.
Cô liếc mắt cầu cứu Trúc Dật.
Nima, cậu mau nói gì đó đi! Không nói gì tôi sẽ bị giết!
Trúc Dật nhận được tín hiệu của Chu Lam Lam, quay sang nói với Lộc Khởi: "Ngươi đâu phải là tín đồ của Thần Chân Thành, vì sao ta phải cho ngươi thẻ phòng?"
Tiêu!
Không phải là nói cái này!
Chu Lam Lam tuyệt vọng muốn tự sát ngay tại chỗ.
Đúng lúc này, Lam Trù bước ra từ trong phòng.
"Những người khác đâu?" Trúc Dật tò mò hỏi cậu ta về đám tín đồ ngu xuẩn kia.
"Đang ở trong phòng Bạch Cửu." Lam Trù chỉ về phía phòng ngủ phía sau.
Chu Lam Lam vẫn còn hoang mang về chuyện thẻ phòng, hoảng loạn đi theo bọn họ vào phòng Bạch Cửu.
Vừa bước vào, cô liền nhìn thấy bảy tám người đang vây quanh một chiếc giường thành một vòng tròn, mỗi người đều đang cúi đầu yên lặng khóc thút thít.
Trên giường là một thanh niên gầy yếu, sắc mặt tái nhợt như tuyết, đôi mắt nhắm nghiền. Nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh rất thấp, một tấm chăn dày nặng được đắp trên người cậu ta, người thanh niên an tĩnh như đã ngủ rồi.
Chu Lam Lam buông thõng tay, cực kỳ săn sóc mà nói một tiếng: "Xin hãy nén bi thương."
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô, ánh mắt từ khó hiểu, sang khiếp sợ, rồi cuối cùng là phẫn nộ.
Chu Lam Lam hoảng loạn nhìn về phía Trúc Dật: "Tôi nói sai gì sao?"
Lúc này, cô thấy Bạch Cửu nằm yên tĩnh như một tảng đá đột nhiên ngồi dậy.
"A--- Cậu ta sống lại rồi--- !" Chu Lam Lam thét chói tai.
"..." Lam Trù cạn lời mà nói, "Vốn dĩ cậu ta đâu có chết."
"Không chết thì sao mọi người khóc lóc vây quanh cậu ta thế?" Chu Lam Lam cũng rất cạn lời.
Những tín đồ đó nghe vậy, hung tợn trừng mắt liếc cô một cái.
Hóa ra sau khi hai cái chân của Bạch Cửu được chữa trị tốt, Bạch Cửu vẫn luôn lâm vào trạng thái hôn mê. Hệ thống trị liệu tỏ vẻ cậu ta đã bị tổn thương tâm lý nặng cho nên mới ngủ say. Nhưng loại tổn thương này chưa đến mức cần điều trị cấp ba, chỉ cần đưa người về nhà, chờ cậu ta tự nhiên tỉnh lại là được.
Bạch Cửu ngồi ở trên giường, lập tức nhận ra mình đã thoát khỏi livestream, nỗi hoảng loạn trong lòng liền dịu xuống.
Cậu ta nhìn về phía Trúc Dật, gọi cậu bằng giọng khàn khàn.
Nếu không biết cậu ta vẫn ổn, dáng vẻ suy yếu và giọng nói khàn đặc này sẽ làm người ta tưởng nhầm rằng hắn sắp tuyên bố di chúc.
"Trúc Dật --- lúc tôi phát sóng trực tiếp đã cảm nhận được sự phẫn nộ của chủ nhân!" Bạch Cửu lo lắng nói, "Tôi đã làm sai điều gì sao? Tại sao lại như vậy a?"
Đám tín đồ nghe thấy những lời này, phản ứng đầu tiên cảm thán trước sự kết nối của Bạch Cửu và Thần Chân Thành, sau đó là bắt đầu sợ hãi trước cơn thịnh nộ của thần.
Quan trọng nhất là, khi bọn họ thấy Bạch Cửu đối xử với Trúc Dật như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nỗi khiếp sợ trong lòng họ như sóng gió động trời, không ngừng tàn phá khắp nơi.
Tại sao giáo chủ Bạch lại hỏi cậu ta?
Chẳng lẽ cậu ta càng thân mật với Thần Chân Thành hơn cả giáo chủ Bạch sao?
Hay cậu ta là tín đồ được thần sủng ái?
Bọn họ trao đổi ánh mắt đầy nghi hoặc với nhau, một người nghĩ sao nói vậy thậm chí hỏi toạc ra.
Bạch Cửu nghe xong những câu nghi hoặc của các tín đồ, ngực lập tức phồng lên một cách đầy kiêu hãnh, lấy tư thế bề trên mà phê bình bọn họ: "Ngu xuẩn! Tôi tuy là giáo chủ, nhưng Trúc Dật mới là người truyền giáo đầu tiên!"
Đám tín đồ tròn mắt, lập tức coi Trúc Dật như ẩn sĩ khổ hạnh đã im lặng nhiều năm, một lòng truyền bá giáo lý.
Trúc Dật không hiểu tại sao ánh mắt của đám tín đồ này chuyển từ ghét bỏ sang kính nể, dù bọn họ biết cậu là người truyền giáo đầu tiên nhưng sự khác biệt này quá lớn rồi.
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Trúc Dật đương nhiên không thể nói ra sự thật, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Đó không phải là do chủ nhân của chúng ta nổi giận, mà là một bài khảo nghiệm."
"Tại sao..." Bạch Cửu khó hiểu hỏi.
Ta biết đếch nào được!
Mẹ nó, phát hỏa một cái mà còn phải tìm mọi cách để bù lại.
"Bởi vì, khụ, lần phát sóng trực tiếp lần trước của ngươi có phải là cực kỳ nhẹ nhàng không?" Trúc Dật bịa ra, "Đó là ban ân của Thần Chân Thành với ngươi."
"Đúng vậy đúng vậy." Bạch Cửu gật đầu như gà mổ thóc.
"Nhưng ngươi thân là giáo chủ, phải gánh vác trọng trách." Trúc Dật nói, "Lần phát sóng trực tiếp này, chủ nhân của chúng ta đang kiểm tra năng lực của ngươi."
"Vậy... tôi..." Bạch Cửu ấp úng.
"Chúc mừng ngươi, ngươi đã tự chứng minh được bản thân với Thần Chân Thành." Trúc Dật trái với lương tâm mà tuyên bố.
Ánh mắt Bạch Cửu lập tức sáng rực, đám tín đồ nghe vậy thì vội vây quanh chúc mừng.
"Chúc mừng giáo chủ Bạch!"
"Chúc mừng giáo chủ Bạch!"
Bạch Cửu vui mừng một lúc, cậu ta đột nhiên phát hiện có một cô gái lạ mặt đứng sau Trúc Dật. Cậu ta lập tức hiểu rằng Trúc Dật có chuyện muốn nói, vì thế cậu ta liền đuổi đám tín đồ đang chúc mừng đi.
Chờ đến khi các tín đồ rời khỏi phòng, Bạch Cửu nhìn về phía Chu Lam Lam.
"Vị này là?"
"A, tôi là Chu Lam Lam." Chu Lam Lam vội cúi chào, "Chào giáo chủ Bạch."
Bạch Cửu bị Chu Lam Lam kêu đến mức chột dạ, dù sao cô cũng là người do Trúc Dật dẫn tới, hoàn toàn không giống đám tín đồ cậu ta đào tới.
"Chu tiểu thư đừng khách sáo như vậy, gọi tôi Bạch Cửu là được." Bạch Cửu vội vàng xuống giường, cũng cúi chào Chu Lam Lam.
"Tôi thấy mọi người đều gọi cậu như vậy, tôi không thể khác biệt." Chu Lam Lam vội vàng đỡ cánh tay cậu ta.
"..." Trúc Dật nhìn hai người cúi qua cúi lại, tùy ý tuyên bố, "Chu Lam Lam từ nay sẽ là Đại Tư tế của Giáo hội Chân Thành của chúng ta."
Chu Lam Lam khiếp sợ quay đầu lại: "Cái gì?!"
Bạch Cửu thấy đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh, cực kỳ xúc động.
"Bạch Cửu, ngươi vẫn muốn tham gia Lễ Hội Mùa Hè chứ?" Thấy Bạch Cửu gật đầu, Trúc Dật nói tiếp, "Lần này sẽ có ta, ngươi và Lộc Khởi tham gia."
Trúc Dật nhìn về phía Chu Lam Lam: "Ngươi đã quyết định như thế nào?"
Chu Lam Lam chần chờ mân mê tay: "Cậu bảo tôi từ bỏ kỹ năng được tăng cường bởi Dị Quỷ, nhưng tôi còn chưa bắt đầu luyện tập năng lực bẩm sinh của mình, tôi lo mình sẽ gây thêm rắc rối. Đến lúc đó không nhưng không giúp được mọi người mà còn trở thành gánh nặng."
"Ngươi không cần lo lắng." Trúc Dật nói.
Chu Lam Lam tưởng Trúc Dật có phương pháp luyện tập cấp tốc trong ba ngày, nào ngờ Trúc Dật nâng cằm chỉ chỉ Bạch Cửu: "Có hắn kéo chân sau mà ta còn chưa nói gì đâu."
Ô ô ô.
Bạch Cửu nghe vậy, hai mắt ngấn lệ cắn góc chăn.
"Tôi vẫn không đi." Lam Trù khoanh tay, không thèm để ý mà nói, "Chúc các cậu may mắn."
Sau đó, Chu Lam Lam kể về năng lực của mình cho Bạch Cửu, khiến Bạch Cửu thở dài một hơi.
"Chu tiểu thư thật lợi hại! Tôi thật sự quá cùi bắp, cái gì cũng không biết làm."
"Giáo chủ Bạch không cần xem nhẹ chính mình." Chu Lam Lam an ủi, "Ai cũng có điểm sáng riêng."
"Cậu ta đúng là có điểm sáng riêng." Lam Trù nói.
Bạch Cửu nghe vậy thì dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu ta.
"Có thể kéo chỉ số IQ của những người xung quanh xuống ngang mình." Lam Trù tiếp tục nói.
Ngôi sao trong mắt Bạch Cửu vỡ tan.
Lộc Khởi nghe vậy, hiếm khi đồng ý: "Không thể phủ nhận, đó là một năng lực kỳ diệu."
Ngôi sao nát vụn thành tro bụi.
Sau khi xác định đội hình, Trúc Dật liền mở máy tính đăng ký tham gia.
Trang đăng ký ngoại trừ thông tin giới thiệu hoạt động, phía bên phải còn hiển thị danh sách tên các đội ngũ mới tham gia cùng tên đội trưởng. Nếu đội ngũ thuộc hiệp hội nào đó, tên hiệp hội sẽ được hiển thị.
Ở nút báo danh có hai lựa chọn, một cái là tạo đội ngũ, một cái là đăng ký cá nhân.
Trúc Dật nhấn vào nút tạo đội ngũ, dừng lại ở ô nhập tên đội.
"Nên đặt tên là gì?"
"Tín đồ của Thần Chân Thành vĩ đại." Chu Lam Lam trả lời.
"Duy trì mong muốn học tập phẩm đức chân thật." Bạch Cửu đề nghị.
"Ta cảm thấy không tồi." Trúc Dật rất hưởng thụ.
"Tỉnh tỉnh, lần báo danh này mọi người đều có thể nhìn thấy người tham gia. Bao nhiêu người đang chờ cậu lật xe đấy, cậu còn ngại tên không đủ khoa trương, một hai phải khiến người khác chú ý?" Lam Trù trợn trắng mắt.
"Lật xe gì cơ?" Chu Lam Lam không hiểu các ân oán tình thù của Trúc Dật.
Lam Trù cúi đầu mở điện thoại, ngón tay linh hoạt ấn vài cái trên điện thoại rồi kết nối điện thoại với máy tính cho bọn họ xem.
"Hiệp hội Sứ Giả Ánh Sáng, 120 người tham gia, do hội trưởng của công hội dẫn đầu. Tiểu đội Hỗ Tam Bách, 5 người tham gia." Lam Trù nói, "Nếu bọn họ đều thấy cậu tham gia, cậu nghĩ họ sẽ làm gì để đối phó các cậu?"
"Hơn nữa sự kiện lần này còn là cơ hội tốt để các hiệp hội tuyển người, đồng thời là dịp để các hiệp hội cắt giảm thực lực lẫn nhau. Các cậu sẽ phải không ngừng chiến đấu, đối mặt với đủ loại nhiệm vụ PK màu đen thường ngày hiếm thấy." Lam Trù tiếp tục nói, "Nên nói như thế nào nhỉ, chiến tranh là một cách phát triển, các quốc gia lớn sẽ không bao giờ khai chiến vì bọn họ bị uy hiếp, bọn họ chỉ biết chủ động khơi mào chiến tranh. Các hiệp hội lớn cũng vậy, cho nên cậu đừng làm chim đầu đàn, điệu thấp một chút mới tốt."
Ánh mắt Trúc Dật phản chiếu ảnh ngược của màn hình máy tính, cậu nhìn danh sách các đội tham gia không ngừng đổi mới: "Chiến tranh là một cách phát triển..."
Cậu nở một nụ cười: "Rất tốt, rất tốt."
Rồi cậu gõ mấy chữ vào khung tên đội --- trừ chúng tôi ra, tất cả đều là rác rưởi.
Đăng ký đội thành công.
Lam Trù trừng mắt: "Ngọa tào, tôi bảo cậu điệu thấp, cậu đặt tên này là muốn làm gì?"
Ánh mắt Trúc Dật lóe lên sau lớp kính: "Giờ là lúc Giáo hội Chân Thành của chúng ta chiêu mộ tín đồ, thay vì chờ họ tìm tới cửa, không bằng chúng ta chủ động tấn công."
"Không phải ngươi đã nói chiến tranh là một phương thức phát triển sao?" Trúc Dật nhìn về phía Lam Trù, "Cho nên giờ ta cần khơi mào chiến tranh."
Ngay sau khi cậu đăng ký Lễ Hội Mùa Hè, đã có người cập nhật danh sách các đội tham gia ở trên diễn đàn. Giữa hàng loạt tên đội ngũ truyền thống như hiệp hội XX đội X, "Trừ chúng tôi ra, tất cả đều là rác rưởi" nổi bật như ngôi sao độc nhất.
[ Lầu chính: Thời gian đổi mới ngày 9 tháng 8, 15:00.
Từ 14:00 - 15:00, các đội mới đăng ký như sau.
【 Hình ảnh 】Đội trưởng của đội ngũ này nghĩ gì thế, lấy cái tên như thế này, có phải là bao cát chuyển thế không. ]
L1610: Tôi cười chết, cái tên này quá khôi hài.
L1615: Đầy tính châm biếm, rất tốt rất tốt.
L1619: Vừa mới tra thử đội này, từ đội trưởng đến thành viên đều là streamer độc lập.
L1700: Trúc Dật và Lộc Khởi??? Tôi biết ngay bọn họ sẽ tham gia mà.
L1702: Nghe tin mà đến, nghe nói Trúc Dật của tôi đăng ký.
L1711: Cái tên đội này... rất giống phong cách của Trúc Dật.
L1725: Tôi cảm thấy các hiệp hội khác hoặc ít hoặc nhiều đều bị cậu ta trào phúng rồi.
...
L2000: Tin nóng! Tin nóng! Sứ Giả Ánh Sáng thấy tên đội ngũ của Trúc Dật, liền tuyên bố sẽ giết sạch bọn họ!
L2003: Sứ Giả Ánh Sáng đâu phải hiệp hội lớn gì, làm màu cái lông gà á.
L2010: Dù không phải là hiệp hội lớn nhưng cũng là hiệp hội trung đẳng, có nhiều thành viên cốt cán tham gia. Lần này người ta có hơn một trăm người tham gia, mỗi người ngồi một mông cũng đủ để đè chết Trúc Dật.
L2015: Nhưng có Lộc thần mà, Trúc Dật là người yêu của anh ấy, anh ấy sẽ không mặc kệ cậu ấy đâu.
L2021: Suy nghĩ của vài người thật sự quá ấu trĩ, nếu người ta muốn động thủ, họ nhất định sẽ chờ lúc Lộc thần không có mặt để động thủ. Hoạt động lớn như vậy, bọn họ lại không phải là cặp song sinh dính liền, nhất định có lúc sẽ tách nhau.
Trong khi mọi người đều đang nghị luận sôi nổi, Sứ Giả Ánh Sáng đã trở thành hiệp hội đầu tiên công khai tuyên chiến. Dù hành động nhắm vào streamer độc lập khiến mọi người cảm thấy bọn họ có chút LOW, nhưng chỉ cần có bát quái liền có độ chú ý.
Rất nhanh, bài đăng của Sứ Giả Ánh Sáng đã trở thành một bài viết bùng nổ, bọn họ liền thuận nước đẩy thuyền mà thả ra quảng cáo để tuyên truyền hiệp hội, làm không ít chủ bá gia nhập hiệp hội.
Khi bọn họ đang hưởng thụ lợi ích của độ chú ý này, một bài viết ngang trời xuất thế trong diễn đàn.
[ Trừ chúng tôi ra, tất cả đều là rác rưởi, không ấn vào cũng là rác rưởi. ]
Tiêu đề khiến người xem tức đến mức máu sôi sục, mọi người đều hùng hùng hổ hổ ấn vào, bị nội dung bên trong làm chấn kinh.
[ Lầu chính: Muốn du lịch trong các buổi phát sóng trực tiếp không? Muốn tự tin chửi bới đối thủ không? Không cần 998, cũng không cần 888, thậm chí cũng không cần 98. Chỉ cần follow ta, vào ngày Lễ Hội Mùa Hè, ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh của Thần Chân Thành.]
Các võng hữu thấy người đăng bài không ẩn danh, dưới avatar chân dung hào phóng hiện hại chữ Trúc Dật, làm người nhìn lập tức trợn tròn mắt.
L1: Gắt
L3: Trúc Dật, cậu không thấy bài tuyên chiến bên cạnh à?
L6: Thần Chân Thành? Trò gì đây?
L7: Lại là Thần Chân Thành, tôi nghe cậu ta nhắc tới cái tên này mấy lần trong phòng livestream của cậu ta rồi.
L11: Không muốn nghe nữa...
L15: PTSD Thần Chân Thành
L20: Nima, Thần Chân Thành, chưa từng nghe qua, chắc không phải là tà thần gì đâu nhỉ?
......
Trúc Dật đăng bài xong liền công thành lui thân mà tắt diễn đàn, chỉ chốc lát sau phòng livestream của cậu đã tăng hơn một ngàn người, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
Bạch Cửu xem thế là đủ rồi, cảm thấy hổ thẹn vì thao tác quảng cáo của mình: "Tôi thực sự còn nhiều thiếu sót."
Trúc Dật nhìn về phía cậu ta: "Không sao, một lát nữa đi cùng ta đến một nơi, ta sẽ để ngươi đi học hỏi giáo hội đúng đắn vận hành như thế nào."
Cậu vốn dị muốn để Bạch Cửu nghỉ ngơi một ngày rồi mới đi, nhưng thấy trạng thái tinh thần của cậu ta có vẻ rất tốt, vì thế cậu đẩy lịch trình lên sớm.
Bạch Cửu đột nhiên đi một mình với Trúc Dật, tách khỏi đoàn đội, liền hỏi: "Những người khác không đi cùng sao?"
Bản thân Lam Trù không có hứng thú với tôn giáo, vẫy vẫy tay từ chối.
"Tôi cũng không đi." Chu Lam Lam nói, "Tôi phải nắm chặt thời gian để luyện tập năng lực dự cảm của mình."
Bạch Cửu nhìn về phía Lộc Khởi, Lộc Khởi quay sang liếc Trúc Dật một cái rồi thong thả trả lời: "Tôi cũng không đi."
Trúc Dật thở phào, cậu theo bản năng không muốn cho Lộc Khởi tới Giáo Hội Chân Lý.
Dù sao vị Hạ tiên sinh ở đó toàn nói phét, khen Thần Trí Tuệ lên trời xuống đất, còn nói Thần Trí Tuệ đã đánh bại khoác lác về Trí Tuệ Chi Thần, còn nói vị thần này đánh bại Thần Vô Hạn ba lần.
Dù bộ dáng hiện tại của Thần Trí Tuệ không giống với bộ dạng bây giờ của Trúc Dật, nhưng đó vẫn là thân xác của cậu. Nếu để Lộc Khởi, người hư hư thực thực được thần sủng hạnh, biết chuyện vô căn cứ này, cậu sẽ xấu hổ lắm.
Trúc Dật sợ Lộc Khởi đổi ý, vội vàng dẫn Bạch Cửu đi ngay.
Trong phòng chỉ còn hai người Chu Lam Lam và Lộc Khởi.
Chu Lam Lam lập tức căng thẳng.
Sắp tới còn phải hợp tác dài dài, nếu có chút hiểu lầm thì nên cởi bỏ sớm một chút mới tốt.
Cô bước tới trước mặt Lộc Khởi: "Lộc thần, anh và Trúc Dật là loại quan hệ kia nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro