Chương 85: ☀️🥂Khúc dạo đầu
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Bạch Cửu được cổ vũ, cũng đã có mục tiêu, kiên định nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Nửa giờ sau, bọn họ trở về Bất Dạ Thành.
Bạch Cửu nhìn thấy tu viện cổ kính của Giáo Hội Chân Lý, Bạch Cửu càng cảm thấy phòng nhỏ bây giờ nhìn thế này cũng thấy không thuận mắt. Sau khi xuống xe, cậu ta liền nói muốn đổi sang một phòng ở lớn hơn, dù giáo hội của bọn họ không có nhiều người như Giáo Hội Chân Lý, nhưng cũng không thể quá bủn xỉn. Hơn nữa Chu Lam Lam là con gái, căn phòng hiện tại chỉ có ba phòng ngủ, đôi khi giáo đồ sẽ nghỉ ngơi trong đó thì sẽ bất tiện.
"Không sao đâu, tôi không câu nệ như vậy đâu." Chu Lam Lam nói, "Tôi tùy tiện ngủ ở đâu cũng được."
"Không phải chỉ vì cậu." Bạch Cửu nói, "Chúng ta là nơi giáo đồ tụ tập lại, nhìn quá tồi tàn sẽ làm mất mặt Thần Chân Thành."
"Được rồi, vậy cậu định đổi sang phòng ở lớn đến cỡ nào?" Chu Lam Lam hỏi, "Căn phòng bây giờ đã ba bốn trăm mét vuông rồi mà."
"Ít nhất phải có ba tầng, hơn nữa phải có tầng hầm, phải có một sảnh lớn chỉ để dùng để cầu nguyện, tốt nhất là tìm một biệt thự có hoa viên riêng." Bạch Cửu nói, "Cảnh quan cũng không thể quá kém, như hoa viên của Giáo Hội Chân Lý ấy."
Trúc Dật vốn tưởng Bạch Cửu chỉ đổi sang một căn phòng lớn hơn một chút, không ngờ yêu cầu của cậu ta lại cao đến thế: "Khoan đã, với quy mô ngươi muốn thì cần bao nhiêu tiền mới thuê nổi?"
"Cũng không đắt đâu, giá thuê nhà ở Bất Dạ Thành rẻ lắm." Bạch Cửu đáp.
"Chỉ có phòng trong chung cư là rẻ thôi, bởi vì lực lượng của Dị Quỷ có thể kéo dài không gian của các khu chung cư một cách vô hạn." Chu Lam Lam cũng rất khiếp sợ, "Còn loại biệt thự có vườn hoa mà cậu nói chiếm một khoảng đất bằng đấy."
"Vẫn ổn mà." Bạch Cửu gãi gãi đầu, "Lúc trước tôi từng tìm thấy mấy chỗ tương tự, giá thuê chỉ có năm vạn điểm một tháng thôi."
"Chỉ năm vạn điểm?" Trúc Dật và Chu Lam Lam đồng thanh hỏi lại.
"Có thể đổi tiền ở trung tâm thuê nhà, tỷ lệ đổi cao hơn livestream một chút, 1.5:1 là có thể đổi." Bạch Cửu nói, "Mỗi tháng chỉ tốn bảy vạn rưỡi."
"..." Trúc Dật và Chu Lam Lam lập tức im bặt.
Đặc biệt là Trúc Dật, nghĩ đến việc mình từng mượn tiền Bạch Cửu mà còn chưa trả, tim cậu lập tức đau như đao cắt.
"Cậu kiếm đâu ra nhiều tiền thế?" Chu Lam Lam khô khốc hỏi.
"Điều kiện của gia đình tôi khá ổn trong đám quân dự bị." Bạch Cửu cười ngại ngùng, "Lần trước, nếu không phải do tôi cãi nhau với người nhà thì đã thuê chỗ tử tế rồi."
"..."
Trúc Dật quả thật muốn đá cậu ta ra.
Bạch Cửu đi thẳng đến trung tâm thuê nhà, để lại hai quỷ nghèo ngơ ngác nhìn nhau.
"Trúc Dật, trong khoảng thời gian này, cậu có thể ---"
Không đợi cô nói hết, Trúc Dật đã hiểu ý cô: "Ta sẽ ở lại Bất Dạ Thành để luyện tập cùng ngươi."
"Làm phiền cậu rồi." Chu Lam Lam thở phào, "Ngày mai Bạch Cửu mới thuê nhà xong, tôi về thu dọn hành lý, ngày mai sẽ quay lại."
Trúc Dật gật đầu với cô, đang định rời khỏi ga tàu cao tốc, Chu Lam Lam đột nhiên gọi cậu lại.
Mục đích Chu Lam Lam đi theo bọn họ đến Giáo Hội Chân Lý là để tìm cơ hội nói cho Trúc Dật biết Lộc Khởi hơi có vấn đề, nhưng thật vất vả mới có cơ hội hai người có thể nói chuyện riêng, cô phát hiện những lời này rất khó để nói thành lời.
Cô không có tư cách làm như vậy, Trúc Dật đã quen Lộc Khởi lâu hơn cô nhiều. Nhưng năng lực dự cảm trời sinh của cô mách bảo cho cô biết, Lộc Khởi đúng là cực kỳ nguy hiểm, anh có thể sẽ là mối đe dọa với Trúc Dật.
"Làm sao vậy?" Thấy Chu Lam Lam cọ tới cọ lui, Trúc Dật hỏi trước.
Chu Lam Lam định dùng một cách ôn hòa hơn để nhắc nhở Trúc Dật, vì vậy chuẩn bị thăm dò thái độ của cậu.
"Tôi, khụ khụ, gần đây tôi thích một chàng trai." Chu Lam Lam nói, "Nhưng thái độ của anh ấy đối xử với tôi rất ái muội, điều này làm tôi rất khó chịu, sinh ra một cảm giác muốn độc chiếm mãnh liệt, giấu anh ấy đi. Nếu một ngày anh ấy muốn rời bỏ tôi, tôi có thể sẽ... giết anh ấy."
Trúc Dật không ngờ Chu Lam Lam muốn hỏi cậu về vấn đề tình cảm, trước kia cũng có tín đồ hỏi cậu về vấn đề này, nhưng cậu lại mang danh Thần Trí Tuệ, cho nên người hỏi vấn đề này vẫn rất ít.
"Rồi sao?"
"Nếu cậu là chàng trai đó, biết tôi có mong muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy đối với cậu, cậu sẽ làm gì?"
"Vấn đề này ta không có biện pháp trả lời ngươi." Trúc Dật nói, "Giả thiết của ngươi không thể xảy ra trên người ta."
"Nếu người thích cậu không phải là tôi, mà là Lộc Khởi thì sao!" Chu Lam Lam nói xong liền nhắm chặt mắt.
Chết rồi, cô lỡ miệng nói ra rồi.
Chu Lam Lam vội nói bù: "Ý tôi là, nếu thực lực của tôi mạnh như Lộc thần..."
Trúc Dật im lặng nhìn cô một lúc: "Hắn đã nói gì với ngươi?"
Chu Lam Lam không dám kể lại nguyên văn lời nói của Lộc Khởi, chỉ nói: "Cũng không có gì, anh ấy nói anh ấy rất thích cậu thôi."
"Quay lại vấn đề trước." Trúc Dật tự tin mỉm cười, "Không ai có thể độc chiếm ta, kể cả hắn."
Chu Lam Lam nhìn nụ cười tươi của cậu, tạm thời yên tâm, cô tin tưởng Trúc Dật tuyệt đối không phải là người dễ bị khống chế.
Còn Lộc Khởi...
"Có lẽ anh ấy chỉ không biết cách diễn đạt, hy vọng là do tôi buồn lo vô cớ." Chu Lam Lam thầm nghĩ.
Ngày hôm sau, Bạch Cửu hoàn tất thủ tục thuê nhà. Sáng sớm, nhân viên công tác đã gọi Bạch Cửu đi nhận chìa khóa, còn mượn một chiếc xe tải, dùng để vận chuyển đồ.
Phòng ở đã có sẵn nội thất, Bạch Cửu chỉ cần cẩn thận chuyển tượng Thần Chân Thành lên xe là xong.
Dù Lam Trù không thờ phụng Thần Chân Thành, nhưng Bạch Cửu vẫn nhiệt tình mời cậu ta ở cùng. Cậu ta cũng thuận nước đẩy thuyền, vẫn luôn ở trong phòng Bạch Cửu.
Cho nên hai người liền phụ trách việc dọn vào nhà mới.
Bọn họ đỗ xe ở trước cổng biệt thự, cổng biệt thự liền tự động mở ra. Lam Trù và Bạch Cửu cùng khiêng tượng Thần Chân Thành, vừa đi vừa đánh giá khắp nơi.
Khuôn viên này được tạo thành bởi hai đống phòng ốc, một căn trong đó là tầng trệt rộng được sơn trắng, nóc nhà có mái xám nhạt, phía trên có một ống khói mang tính trang trí.
Trên bức tường trắng được khảm cửa sổ trong suốt sát đất, Bạch Cửu giới thiệu rằng cửa sổ này có thể thay đổi màu sắc, bên ngoài không thể nhìn về bên trong, nhưng người ở bên trong có thể thưởng thức phong cảnh trong khuôn viên.
Một tòa nhà khác có hai tầng, phía dưới còn có một tầng hầm. Diện tích của tòa nhà này không lớn bằng tòa nhà một tầng kia, nhưng trên dưới có ba tầng lầu, không gian cực kỳ dư thừa.
Giữa hai tòa là một đài phun nước nhỏ, giống như bản thu nhỏ của đài phun nước trong đại sảnh đăng nhập phòng phát sóng trực tiếp, nhưng tượng điêu khắc ở chính giữa không phải là tượng nữ thần, mà là một con cá chép nhảy dựng lên.
Dòng nước trong suốt chảy róc rách xuống từ miệng con cá chép, xôn xao chảy xuống đài phun nước.
Xung quanh trồng rất nhiều cây ăn quả, Lam Trù thậm chí thấy cả giàn dưa hấu và nho đã trĩu quả.
Sau khi thành công kéo tượng thần vào trong phòng cầu nguyện, Bạch Cửu lập tức đi hái một quả dưa hấu, cậu ta bổ đôi dưa hấu ra, lộ ra phần thịt quả đỏ rực.
"Ăn đi." Bạch Cửu đưa dưa hấu cho Lam Trù.
Khóe miệng Lam Trù có chút run rẩy.
Gia hỏa này biết hưởng thụ thật.
Mấy ngày tiếp theo, Trúc Dật vẫn tiếp tục giúp Chu Lam Lam rèn luyện năng lực dự cảm trời sinh của cô.
Lúc mới bắt đầu, Chu Lam Lam cần nhìn vào mắt Trúc Dật hoặc tứ chi của hai người phải tiếp xúc thì năng lực dự cảm mới được kích hoạt.
Sau nhiều lần luyện tập, Chu Lam Lam đã có thể thuận buồm xuôi gió sử dụng năng lực này, dù không có Trúc Dật hỗ trợ thì cô vẫn kiểm soát được.
Tuy nhiên, khi thiếu sự trợ giúp của Trúc Dật, tầm nhìn trong dự cảm của cô sẽ bị thu hẹp lại một cách đáng kể và thời gian dự cảm cũng ngắn hơn.
Trong lúc họ luyện tập, Lộc Khởi thường sẽ ngồi bên cạnh, quan sát hai người như đang xem một thứ kỳ lạ gì đó.
Áp lực từ Lộc Khởi khiến Chu Lam Lam cực kỳ căng thẳng, việc cô phát huy thất thường cũng có quan hệ với Lộc Khởi. Khi Lộc Khởi ở bên cạnh, áp lực lớn này lại vô tình thúc đẩy cô tiến bộ nhanh hơn.
"Hôm nay là lần cuối cùng, ngươi thử kéo dài thời gian có thể dự cảm đến cực hạn đi." Trúc Dật kéo tay Chu Lam Lam nói.
"Được." Chu Lam Lam hứng chịu ánh mắt Lộc Khởi, nhắm chặt hai mắt lại.
Tiến vào trạng thái dự cảm sớm một chút là có thể sớm thoát khỏi Lộc Khởi. Chu Lam Lam không ngờ có một ngày năng lực dự cảm sẽ trở thành phương pháp để cô trốn tránh hiện thực.
Trúc Dật thấy cô đã tiến vào trạng thái dự cảm, cậu liền lén buông tay cô.
Cậu tức giận quay sang nhìn Lộc Khởi: "Ngươi đừng dọa cô ấy nữa, Chu Lam Lam rất hữu ích với ta."
Lộc Khởi có chút chua: "Cô ta có hữu dụng hơn tôi không?"
Trúc Dật nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cậu và Chu Lam Lam, đã đoán được Lộc Khởi đã nói gì đó.
Nói thật, trạng thái hiện tại của Lộc Khởi phần lớn là do Trúc Dật gây ra. Nếu không vì ngay từ đầu cậu đã trêu chọc Lộc Khởi quá đà, thì bây giờ anh vẫn là người mới xuất sắc lạnh lùng trong mắt mọi người.
"Lúc mới quen thì đáng yêu biết bao a, chỉ trêu chọc một chút là đỏ mặt, sao giờ da mặt còn dày hơn cả tường thành thế này." Trúc Dật nhìn chằm chằm vào Lộc Khởi, thầm nghĩ.
Về dục vọng chiếm hữu của Lộc Khởi, Trúc Dật căn bản không để ở trong lòng. Trước khi cậu trở về bản thể, cậu chắc chắn sẽ giữ Lộc Khởi bên người.
Nhưng chờ đến khi cậu rời khỏi thân xác của Lý Cao Tuấn, Lộc Khởi chỉ là con người, không phải là một sinh mệnh cùng duy độ với cậu.
Trong mắt cậu, Lộc Khởi cũng sẽ chết như Lý Cao Tuấn.
Dĩ nhiên, đến lúc đó cậu sẽ bồi thường cho Lộc Khởi. Vì vậy hiện tại, dù Lộc Khởi có dục vọng chiếm hữu như Chu Lam Lam nói, Trúc Dật cũng mặc kệ.
Chỉ là nghĩ như vậy, không hiểu sao khóe mắt Trúc Dật đột nhiên hơi ê ẩm.
Lộc Khởi thấy cậu không nói lời nào, vươn một đầu ngón tay chạm vào ngón tay cậu: "Chuyện em đã hứa trước đây, có phải đã quên rồi không?"
Trúc Dật hỏi: "Chuyện gì?"
"Ngày đó khi tôi gặp Nhạc Khuynh Khanh, em đã nói nếu anh cùng em tham gia Lễ Hội Mùa Hè thì sẽ có phần thưởng."
Trúc Dật nhớ ra, cậu đã đưa ra điều kiện giống Nhạc Khuynh Khanh, cuối cùng Lộc Khởi đã chọn điều kiện cuối cùng.
Lúc đó Nhạc Khuynh Khanh đã hứa hẹn điểm tích phân, đạo cụ, sự duy trì công hội và quyền lợi được kết giao với cô ta.
"Không phải ta đã đồng ý rồi sao?" Trúc Dật cố ý nói một cách chậm rãi, "Vợ yêu."
"Một câu xưng hô thôi thì không tính." Lộc Khởi nói.
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Trúc Dật hỏi
"Quan hệ này phải có phần thưởng thật." Đôi mắt hẹp dài của Lộc Khởi mang theo ý cười.
"Phần thưởng thật?" Trúc Dật sửng sốt.
Dù cậu là một tồn tại lâu đời hơn đất nước này hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng cậu vẫn không hiểu hết lối suy nghĩ chỉ con người mới có.
Mãi một lúc lâu sau cậu mới hiểu ý Lộc Khởi, mặt cậu đỏ ửng như có hai đám mây hồng trên gò má.
"Ngươi còn chưa giúp ta giành được giải nhất, nói những điều này chẳng phải có chút nóng vội sao?" Cậu nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Nếu giành được giải nhất rồi em chơi xấu nuốt lời thì sao?" Lộc Khởi dừng lại một chút, "Tôi có một biện pháp."
"?"
"Tôi sẽ thu một chút lợi ích trước." Anh cười gian manh, đè Trúc Dật vào ghế sofa.
Mái tóc đen dài đến vai của Trúc Dật tản ra trên ghế sô pha như dải lụa đen. Lộc Khởi cầm một lọn trong đó, cảm nhận xúc cảm mềm mượt như tơ lụa giữa các ngón tay.
Anh ngả người về phía trước, cách một lớp thấu kính mà nhìn thẳng vào đôi mắt thần bí lại sắc bén của Trúc Dật. Hơi nghiêng đầu, cái mũi cao thẳng của anh chạm vào chóp mũi Trúc Dật, rồi đặt môi lên đôi môi mềm mại mảnh khảnh kia.
Trúc Dật choáng váng, cảm giác như mình được chìm trong đại dương năng lượng tín ngưỡng, vừa thoải mái lại ấm áp, không nỡ đẩy Lộc Khởi ra.
Môi lưỡi giao triền trực tiếp hơn bất kỳ cách hấp thu năng lượng tín ngưỡng nào, khiến cậu dần dần say mê trong cảm giác được năng lượng bao bọc này.
"Trúc Dật, cậu xem cái này!"
Tiếng kim loại rơi xuống đất đột nhiên vang lên, hai người giật mình thoát ra khỏi nụ hôn triền miên, cùng nhau quay đầu nhìn về phía đó.
Lam Trù ngây ngốc đứng ở cạnh cửa, hai tay vẫn duy trì tư thế cầm iPad.
Từ góc nhìn của cậu ta, không thấy được động tác dưới cổ của hai người, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Trúc Dật, cùng với sợi tơ bạc khi đôi môi hai người tách ra.
Lam Trù xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân moi ra một phần mộ, chôn bản thân vào đó.
"Tôi không thấy gì hết!" Cậu ta thậm chí không dám nhặt iPad lên, xoay người bỏ chạy.
Không ngờ vừa chạy ra ngoài, cậu ta đã đụng phải Bạch Cửu đang bưng chum nho vào.
Những quả nho tím rơi lả tả xuống đất như thiên nữ rải hoa, từng quả nho như từng viên ngọc mã não, lăn lông lốc khắp sàn.
Chu Lam Lam bị âm thanh bọn họ phát ra quấy nhiễu, thoát khỏi trạng thái dự cảm, thấy trong phòng khách là một mảnh hỗn độn, cô khó hiểu dụi dụi mắt.
Cuối cùng Lam Trù và Bạch Cửu đồng tâm hiệp lực nhặt hết nho lên.
Lúc này Lam Trù đã bớt xấu hổ hơn rất nhiều, nhưng cậu ta vẫn không dám ở lại cùng Trúc Dật và Lộc Khởi.
"Lam Trù, vừa rồi ngươi tìm ta có chuyện gì?" Trúc Dật hỏi.
Lam Trù đẩy iPad về phía cậu: "Đây là một ít tài liệu tôi đã tổng hợp về Lễ Hội Mùa Hè, dù chủ đề mỗi năm đều khác nhau nhưng chúng vẫn có một ít điểm chung."
"Vừa lúc, tôi cũng đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh trong trạng thái dự cảm, tôi sẽ kể lại từng cảnh cho cậu, để cậu giúp tôi phân tích một chút." Chu Lam Lam nói.
Cô vẫn luôn chìm đắm trong trạng thái dự cảm, thậm chí không biết Trúc Dật đã buông tay cô từ khi nào. Dưới tình huống không có sự trợ giúp từ bên ngoài, cô vẫn có thể duy trì năng lực dự cảm trong thời gian rất dài, hơn nữa tầm nhìn không hẹp hòi như trước.
Chu Lam Lam không biết, khi cô khắc khổ tập luyện, Trúc Dật và Lộc Khởi đang giao lưu sâu sắc với nhau bằng miệng ở ngay bên cạnh cô, nếu không giờ cô cũng sẽ giống như Lam Trù, hận không thể chôn bản thân mình.
"Được, cô kể lại những cảnh tượng cô đi, nếu có thể vẽ được thì càng tốt." Lam Trù đẩy iPad qua.
"Cửa đầu tiên, chúng ta sẽ bị tách ra." Chu Lam Lam bắt đầu kể lại những gì mình nhìn thấy, cô không thể nhìn thấy toàn bộ quá trình, năng lực dự cảm chỉ có thể thấy được một số thời khắc then chốt.
Nhưng trong tình huống chưa trải qua hoàn cảnh đó, có thể dự cảm được như vậy đã rất đáng kinh ngạc. Nếu phát sóng trực tiếp là một trò chơi, thì Chu Lam Lam chính chính là người chơi đã xem trước một nửa bí kíp công lược.
Cô dùng bút vẽ lên iPad, mỗi nét vẽ đều khiến đám người Trúc Dật nhíu mày chặt hơn.
Chu Lam Lam thấy mọi người nghiêm túc như vậy, không khỏi có chút lo lắng hỏi: "Trận này khó lắm sao? Mọi người đừng làm tôi sợ chứ."
"..." Lam Trù im lặng một lát, "Là do cô vẽ... quá trừu tượng."
Ngoài cô ra, không ai có thể nhận ra cô vẽ cái gì.
Chu Lam Lam chịu đả kích nặng nề, bỏ luôn việc vẽ vời, kể miệng lại cho Lam Trù nghe.
Hai ngày sau, một ngày trước khi bọn họ bị cưỡng chế phát sóng trực tiếp.
Bởi vì Trúc Dật, Lộc Khởi, Chu Lam Lam và Bạch Cửu đều đã đăng ký tham gia Lễ Hội Mùa Hè, cho nên đồng hồ đếm ngược trước khi bị cưỡng chế phát sóng trực tiếp của bọn họ đã tạm dừng từ lúc họ đăng ký Lễ Hội Mùa Hè.
Đây là cơ chế của sự kiện này, cũng có thể coi là một loại phúc lợi.
Điều này để phòng ngừa việc trước khi sự kiện bắt đầu, chủ bá lại bị cưỡng chế phát sóng trực tiếp, sau đó mắc kẹt ở trong đó, không thể thoát ra, thành ra bỏ lỡ hoạt động.
Nhưng Lam Trù không đăng ký, cho nên thời gian đếm ngược đến khi cậu ta bị cưỡng chế phát sóng trực tiếp vẫn đang tiến gần.
Vào buổi tối một ngày trước khi cậu ta bị cưỡng chế livestream, cậu ta đột nhiên thay đổi chủ ý.
"Tôi quyết định tham gia sự kiện." Cậu ta nói, "Lễ Hội Mùa Hè khác với phát sóng trực tiếp thông thường, liên quan đến sự tranh đấu giữa các hiệp hội. Bốn người các cậu hiểu biết quá ít về các hiệp hội, tôi không yên tâm."
"Nhưng chẳng phải ngay từ đầu cậu đã không định tham gia sao?" Bạch Cửu hỏi, "Có Trúc Dật và Lộc Khởi ở đây, còn có năng lực dự cảm của Lam Lam, chúng ta sẽ ổn thôi."
"Nếu là vài năm trước thì có lẽ không sao." Lam Trù nhíu mày, "Năm nay có vấn đề lớn lắm. Tinh anh của ba hiệp hội lớn đang tranh đấu nội bộ, các hiệp hội trung đẳng muốn nhân cơ hội leo lên. Ai cũng cử tinh anh trong hiệp hội ra tham gia, cho nên sự kiện lần này chính là chiến trường giữa các hiệp hội."
Cậu ngừng lại một chút: "Trái tim của những hội trưởng đó đều rất đen, một giây trước họ có thể cười tươi với cậu, giây sau sẽ trở mặt đâm sau lưng cậu."
Bạch Cửu nghe vậy thì cảm thán một tiếng: "Cậu đang nói về Trúc Dật à."
Trúc Dật liếc nhìn cậu ta, Bạch Cửu lập tức im miệng.
"Nếu ngươi nguyện ý tham gia thì tốt quá." Trúc Dật nói với Lam Trù, "Nhưng ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng, dù trước đây ngươi không muốn tham gia vì lý do nào đó, một khi đăng ký thì ngươi không thể rút lui đâu."
"Tôi biết." Lam Trù gật đầu.
Lễ Hội Mùa Hè sẽ diễn ra vào hai ngày đó, ngày hôm đó, Bất Dạ Thành náo nhiệt chưa từng có.
Dù là ban ngày, Bất Dạ Thành đã treo đèn kết hoa khắp nơi. Bầu trời thường ngày bị một cái vòm khép kín che lại, giờ được phủ bằng hình chiếu thực tế ảo, trở thành một màu đen thâm trầm như mực.
Những chiếc đèn dầu lộng lẫy thắp sáng bầu trời, rất phù hợp chủ đề của Lễ Hội Mùa Hè lần này --- Lễ Hội Hoa Đăng Phố Quỷ.
Ngoài các chủ bá, Bất Dạ Thành sẽ mở cửa chào đón người bên ngoài khi lễ hội đang diễn ra. Tất cả mọi người đều có thể tiến vào Bất Dạ Thành, có thể xem các buổi phát sóng trực tiếp trong đại sảnh chuyên dụng.
Đối với quân dự bị và người loại xuất sắc, Bất Dạ Thành thần bí là một nơi cực kỳ hấp dẫn.
Nơi này là nơi thuộc về của nhóm tế phẩm, là thung lũng hạnh phúc của đám đông.
Nhưng giữa quân dự bị và người loại xuất sắc vẫn có khác biệt rõ rệt.
Quân dự bị luôn sợ hãi Bất Dạ Thành, dù lòng hiếu kỳ đã tạm thời lấn át nỗi sợ hãi, nhưng không ai không lo sợ một ngày nào đó mình cũng trở thành thành viên thường trú ở nơi này.
Người loại xuất sắc không có áp lực tâm lý đó, Bất Dạ Thành không chỉ xa hoa, nơi này còn tràn ngập bạo lực, máu me và tất cả những thứ khiến máu sục sôi.
Hội trường Lễ Hội Mùa Hè có thể chứa được năm vạn người, đây là một không gian xây bằng sức mạnh của Dị Quỷ. Chỉ cần bước qua cánh cổng kia, bên trong là đại sảnh rộng như ngân hà cuồn cuộn.
Từ trên xuống dưới, khán đài bao quanh màn hình lớn ở chính giữa theo hình vòng cung.
Màn hình là màn hình thực tế ảo, mỗi khán giả sau khi đeo kính chuyên dụng là có thể chọn góc nhìn riêng theo streamer yêu thích của mình. Nếu không sẽ chỉ xem được hình ảnh chính.
Ngoài việc xem phát sóng trực tiếp, các khán giả có thể sử dụng công năng đánh thưởng như cách bọn họ xem trên mạng.
Bọn họ còn có một nhiệm vụ quan trọng, mỗi người đều có một máy bình chọn, họ có thể bầu cho chủ bá yêu thích ở mỗi trạm kiểm soát.
Chủ bá nhận được nhiều phiếu vote nhất sẽ được nhận ưu đãi trong lúc phát sóng trực tiếp. Đồng thời, điều này cũng tăng tính tương tác của khán giả.
Bọn họ bỏ tiền để đến hiện trường, ngoài việc tận hưởng bầu không khí sôi động, quan trọng nhất là được tham gia.
Cảm giác này khác với lúc bọn họ tự đặt mình ở bên ngoài hoàn cảnh, bọn họ có thể đạt được cảm giác kích thích mà không cần chịu sự nguy hiểm nào, là phương pháp giải trí tốt nhất cho những người đã chết lặng.
Ở đây, họ có thể trò chuyện, thảo luận, và sau khi sự kiện kết thúc, bọn họ còn có cơ hội gặp mặt một số chủ bá.
Cách các chủ bá tiến vào hiện trường sự kiện khác với cách bắt đầu phát sóng thông thường. Lần này, bọn họ không cần đến đại sảnh đăng nhập trước, mà sẽ vào cùng lối với khán giả.
Nhưng lối đi của họ tách biệt với người xem, khi bọn họ đến nơi, phần lớn khán giả đã ổn định chỗ ngồi, vẫy tay hoan hô về phía bọn họ.
Năm người Trúc Dật cùng các chủ bá khác lần lượt đi vào. Bạch Cửu mắt tròn mắt dẹt nhìn quanh, như kẻ nhà quê lần đầu ra phố.
"Mấy cái vỏ trứng loang loáng kia là gì vậy?" Cậu ta chỉ vào khán đài hỏi.
"Đó là thính phòng cho khán giả." Lam Trù giải thích, "Vì thời gian hoạt động của Lễ Hội Mùa Hè sẽ rất dài, khán giả cũng cần nghỉ ngơi, nên mỗi thính phòng đều có khoang ngủ đông. Bọn họ có thể rửa mặt và ngủ ở đó."
Chu Lam Lam méo miệng: "Ha hả, vất vả cho bọn họ quá nhỉ."
Những "vỏ trứng" đó lóe lên dưới ánh đèn, bởi vì cách bọn họ rất xa, nhìn qua như những ngôi sao biết thở.
Các chủ bá khác cũng có cảm nhận tương tự.
Đối với đa số chủ bá tham dự, đây là lần đầu tiên bọn họ trực tiếp đối mặt với khán giả. Nghĩ đến việc thường ngày có nhiều người theo dõi từng cử chỉ của mình như vậy, nhiều người không khỏi căng thẳng.
Qủy Kính tiến vào Lễ Hội Mùa Hè ở ngay bên cạnh màn hình, nhưng tấm gương này lớn hơn bất kỳ tấm gương nào trước đây, đủ cho hơn một trăm người đi cùng một lúc.
Dù số lượng chủ bá tham gia hoạt động rất đông, nhưng cũng không có hiện tượng ùn tắc.
Khi bọn họ bước vào Qủy Kính, khán giả cũng đang nhìn họ.
Màn hình sẽ bắt giữ một ít biểu cảm của các chủ bá, rồi bá đạo chiếu lên màn hình lớn.
Đúng lúc này, thính phòng bùng nổ một trận kinh hô.
"Tiền Hải đại đại vậy mà cũng tham gia ư?"
"Trời ơi, tôi vậy mà có thể thấy tiểu đội Dũng Giả ở ngoài đời!"
"Đẹp trai quá! Trời ơi, tôi sắp ngất rồi!"
"Tôi đã gấp không chờ nổi muốn tham gia buổi gặp mặt quá."
"Thôi đi, chỉ ai rút được thăm may mắn trúng mới được gặp mặt thôi."
"Ê, anh chàng đẹp trai đeo kính có mái tóc dài kia là ai thế?"
"Chết tiệt. Đây không phải là Trúc Dật sao? Ngoài đời vậy mà còn đẹp hơn trên livestream."
Tác giả có lời muốn nói: Chu Lam Lam: Khi tôi khắc khổ luyện tập, mấy người lại "đánh nhau" bên cạnh tôi! Mấy người có biết xấu hổ không!?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro