Chương 1




Tháng sáu năm thứ tư Thái Sơ, ta chào đời.

Tam di nương nói, lúc ta sinh ra, trong phủ có ba việc vui. Việc thứ nhất là phụ thân ta cuối cùng cũng được điều quan từ Khai Dương đến Biện Châu, mặc dù còn cách kinh thành rất xa, nhưng cũng tốt hơn so với chốn hang cùng ngõ hẻm này vô số lần. Việc thứ hai, là đại ca ta trúng cử, dù rằng thứ bậc không ở hàng đầu, nhưng vẫn cứ là chuyện vui. Chuyện mừng thứ ba, đương nhiên là Ngũ muội cất tiếng khóc chào đời.

Ngũ muội của ta là do Tứ di nương sinh ra, Tam di nương ở trước mặt ta từng nói về việc này:

"Cũng không biết mệnh của nàng tính là tốt hay là không tốt, liều mạng sinh ra một tiểu tổ tông, có ích lợi gì chứ, chưa kịp hưởng phúc đã thăng thiên rồi."

Trên mặt nàng lúc đầu có chút chua xót, sau đó ôm ta, liền than thở:

"Dù gì thì rốt cuộc cũng khiến lão gia nở mày nở mặt, tiểu Ngũ đã định trước là một kiếp vinh hoa phú quý, lại được lão gia yêu chiều bao bọc cả đời tốt lành. Muội nằm nơi chín suốt có trông thấy, chắc hẳn đã mãn nguyện, chỉ tủi thân Tứ ca nhi của ta..."

Hai vị di nương vốn là chị em ruột, cùng bị lão gia nhét vào trong phủ, hoài thai cũng không kém nhau mấy ngày. Ta ra đời trước Ngũ muội không tới nửa khắc, bà đỡ ôm ta đi ra ngoài, cười khanh khách nói:

"Chúc mừng Đại nhân, là một tiểu công tử." Trong lời nói cũng không đề cập đến hai chữ "Tiết" "Khào", đó chính là cách nói khi đứa trẻ sinh ra là một người thường. Nghe đâu, phụ thân ta vừa nghe vậy, cũng không thèm nhìn tới ta, quay người liền đi.

Chưa tới một nén hương sau, bên Tứ di nương kia liền có động tĩnh, là "Khào".

Cha ta tất nhiên vui mừng vô cùng, bận rộn viết thư gửi cho Thẩm phủ trong kinh. Việc vui vừa truyền đi, ngay cả lão thái phu nhân cũng bị kinh động, vội vã phái người đến đây, kính xin mấy vị trong tộc, đặc biệt chọn cho Ngũ muội cái tên "Ngọc Đàn". Tên này lấy từ "Sơn cửa sổ bơi ngọc nữ, giản hộ đối quỳnh sơn. Nham đỉnh bay liệng song phượng, đàm (đàn) tâm đảo Cửu Long", ý này quá là rõ ràng, chính là ngóng trông Ngũ muội được gả cho nhà cao cửa rộng.

So sánh với nhau, ta bị lạnh nhạt hơn nhiều. Người hầu hạ trước kia của Tam di nương đều bị điều đến chỗ Ngũ muội, nếu không phải lão thái phu nhân phái mười mấy người trong kinh tới hầu hạ, không cần dùng tới những hạ nhân thô bỉ khác thì ta ngay cả sữa đều không có mà uống.

Trước năm ba tuổi, ta cũng chưa biết đến cái gì gọi là "Tiết", cái gì gọi là "Khào", cho đến khi nghe tiên sinh trong phủ nói:

"Tiết là trời, Khào là đất, trước nay trời đất gắn liền với nhau, âm dương luôn phải kết hợp lại."

Người trong thiên hạ phân ra ba loại.

Ngoại trừ phàm phu tục tử, "Tiết" là tầng lớp cao quý nhất, thân thể thuần dương, tất cả đều có tước vị, là vương hầu là tướng quân, sinh ra đã bất phàm. "Khào" trái ngược với "Tiết", trời sinh âm thể, bất kể nam nữ, đều có thể hoài thai, so với "Tiết" còn khó thấy hơn; không chỉ quý hiếm, quan trọng hơn là tiết khào kết duyên sắt cầm, sinh được hậu duệ đa số cũng là tiết khào. Gia tộc nếu muốn hưng thịnh thì phải lấy việc kết hợp tiết khào làm gốc rễ.

Trong kinh ngoài tứ đại gia tộc Lý Tần Từ Tạ, còn có bảy họ Triệu Tề Vương Lâm Trương Hạ Thẩm. Phụ thân ta là con thị thiếp của Thẩm tự khanh Thái thường tự*, đều không phải là tiết hay khào, bề trên trong nhà họ Thẩm không thèm để vào mắt. Thật ra, không nói đến Thẩm thị ở Khai Dương, trong ba trăm nhân khẩu từ trên xuống dưới của Thẩm gia trong Kinh thành cũng không tìm nổi mười người là tiết khào. So sánh với những thế gia vọng tộc khác, Thẩm gia dần dần hiu quạnh. Ngũ muội sinh ra, không chỉ là hy vọng của phụ thân ta, mà còn là hy họng của Thẩm gia.

*Tự khanh (quan đứng đầu) Thái thường tự - là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Thái thường tự là cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức lễ nghi, điều khiển ban âm nhạc, trông coi các đền chùa thờ Trời, Đất, thần 4 mùa.

Quả thật mới sau mấy tháng, cha ta liền được điều từ Khai Dương đến Biện Châu, quan thăng lên hai bậc, sau đó đại ca ta trúng cử, có thể nói là tam hỉ lâm môn. Thời điểm Ngũ muội tròn một tuổi, cả nhà tổ chức ăn mừng. Ngày đó, Tam di nương ôm ta đến bái kiến phụ thân, phụ thân ta lúc này mới nhớ tới ta, cho ta lấy tên là "Kính Đình". Tên này có ý tốt, Tam di nương cũng cực vui mừng, ngoài cách gọi Tứ ca nhi, nàng cũng hay gọi ta là Tam Hỉ.

"Nhũ danh của ngươi có nghĩa là ba chuyện may mắn, di nương cũng ngóng trông Tứ ca nhi dính một chút may mắn này, tương lai thăng chức nhanh chóng, để không uổng công di nương ta vì Tứ ca nhi mà nhẫn nhịn đủ đường."

Phụ thân ta suy cho cùng cũng được sinh ra từ đại viện Thẩm phủ trong kinh, nên trong phủ quy củ rất nhiều.  Ấn theo gia quy, chỉ có phu nhân là mẫu thân của ta, có một lần ta không cẩn thận gọi Tam di nương một tiếng mẫu thân, liền hại Tam di nương bị nhũ mẫu của phu nhân vả miệng. Thiếp làm nô, thê đứng đầu, ta biết trong lòng phu nhân có oán hận. Tứ di nương sinh ra Ngũ muội, không lâu sau liền qua đời, làm cho phụ thân ta càng nhớ thương nàng. Lại có lời đồn hoang đường, nói Tứ di nương là do phu nhân làm hại, trong hậu trạch ai cũng bụng dạ khó lường. Nếu như Tứ di nương sinh ra Tiết Khào, chính vị của phu nhân tất nhiên sẽ bất ổn. Muội muội đã qua đời, tỷ tỷ vẫn còn, cho nên phu nhân xem Tam di nương như cái gai trong mắt.

Khi bảy tuổi, Thẩm thị trong kinh liền phái người tới đón Ngũ muội đi.

Khi đó, ta đứng bên trong đám người đưa tiễn, xa xa thấy Ngũ muội, quả thật là một hài tử phấn điêu ngọc mài. Nghe nói, Khào dù là nam hay nữ đều mỹ mạo hơn người, vì vậy, Ngũ muội tuổi tác vẫn còn nhỏ, đã mơ hồ có phong thái tuyệt sắc. Thẩm thị trong kinh đã tìm được cho Ngũ muội một nhà đàng hoàng, nghe nói, là một trong tứ đại gia tộc, Từ thị.

"Từ thị có hai vị công tử là tiết, huynh đệ hai người năm nay mới mười lăm, chờ đến khi Ngũ nương cập kê là vừa vặn. Vẫn là lão thái phu nhân phúc hậu, Ngũ nương gả cho hai phu quân, dễ có nhiều con cái, chỉ cần hưởng phúc là được."

Mấy nhũ mẫu lắm mồm nói vậy, ta mới hiểu. Bây giờ thế đạo có rất ít Khào, nếu không có dòng dõi cực cao thì thường là một thê đa phu. Từ thị nhà cao cửa rộng, mặc dù không bằng Tần Tạ Lý gia, nhưng cũng là vọng tộc trăm năm, bảy thị không có khả năng so với. Tiết khào kết hợp lại, sau khi hình thành "Kết", Tiết liền không được cưới vợ bé, cũng không phải là tông pháp không cho, mà là sau khi thành kết, tiết khào liền không thể phân cách. Mà lại nghe nói, khào nếu như cùng tiết khác thành kết, cực kỳ tổn hại thân thể, vì vậy khào thường chết sớm.

Bởi vậy, hạ nhân mới nói lão thái phu nhân phúc hậu. Từ thị là danh gia vọng tộc, trong tộc tiết giả không ít, nếu như khào xuất thân thấp hèn, không chỉ con trưởng, mà còn phải hầu hạ các thứ tử là tiết, một đời sinh con không ngừng. Lão thái phu nhân tìm hôn phu cho Ngũ nương, tuy là hai vị thứ tử, nhưng cũng đã là hết lòng. Nói cho cùng, vẫn coi như Thẩm thị ta trèo cao.

Ma ma nói:

"Thiếp thất sinh con trai không bằng sinh con gái, tốt xấu gì cũng có thể gả ra ngoài, nếu không kén chọn tông giống còn có thể được làm chủ mẫu một nhà, tương lai vớt vát chút hy vọng, so với hiện tại tốt hơn biết bao."

Ta khi đó không hiểu chuyện lắm, luôn cho là lấy chồng là tốt, là được hưởng phúc. Rất nhiều năm sau ta mới biết, sinh ra là người thường mới thực sự là may mắn.

Kỳ thực, ta thân là nam, nhìn chung may mắn hơn so với nữ nhi nhà bình thường một chút, không bị hạn chế trong hậu trạch. Tuy không phải tiết khào nhưng ngày sau vẫn còn có thể khảo thủ công danh, nếu may mắn còn có thể làm một chức quan nhỏ. Nhưng là, so với tứ thư ngũ kinh, ta lại thích đọc sách du ký, nghĩ rằng dù làm thương nhân bình thường mà có thể bơi biến tứ hải thì cũng không uổng đời này. Trong phủ, người khác đều không để ta vào mắt, chỉ có đại ca vẫn quan tâm ta hơn một chút, đồng ý cho ta đi vào  trong thư phòng của hắn tìm chút sách  xem giải buồn.

Ngày ấy, đại ca không ở đó, ta liền tự mình lật giá tìm sách đọc. Sau khi đại ca trúng cử, mười mấy năm chỉ làm tú tài, hắn lại yêu thích chốn phong nguyệt, mấy ngày gần đây còn dẫn theo một đôi huynh muội song sinh về nhà, bây giờ đang rất cao hứng. Trên giá sách của hắn, mấy cuốn Kinh Dịch, Chu Ký đều phủ bụi, cha ta cũng không để ý tới hắn nữa. Ta cầm mấy quyển sách giải trí trở về, ban đêm lặng lẽ đốt đèn đọc, lật lật mấy quyển vô vị, lại không biết trong đó kẹp một quyển sách phong nguyệt.

Thẩm phủ mặc dù không giống đại viện khác, nhưng trong hậu trạch cũng không hiếm thấy mấy chuyện thế này. Ta cũng thường thấy Đại ca Nhị ca cùng mấy thị nữ quấn lấy nhau, nên là mấy chuyện phong nguyệt ta cũng không phải không biết. Nhìn trong những tranh kia đều là mấy người trần trụi, trong đó một bức, chính là ba người cùng hoan ái, một người hầu hạ ở giữa hai người khác, quấn lấy thành một đoàn. Nhưng là có điểm không bình thường, người hầu hạ kia trước ngực bằng phẳng, hạ thân cũng không có nam căn, hậu huyệt ánh nước tràn trề, nhị long đi vào động, cũng không biểu hiện là khó khăn gì, ta liền biết, người trong những bức họa này là khào. Tiết đều là nam, mà khào lại có thể là nam hoặc nữ. Trong mấy gia đình giàu có, con cái vừa sinh ra liền dùng "Cáo" để kiểm tra là tiết hay khào. Nếu nam tử là khào thì dễ phân biệt nhất. Vì khào có âm thể, dù là nam lại không có nam căn, mà lại giống như nữ, đều có triều kỳ. Cái gọi là triều kỳ, không như nữ tử đến ngày, mà là dục triều trào dâng. Lúc đó, tứ chi của khào mềm nhũn, nơi xấu hổ tràn ra dâm thủy, kéo dài mấy ngày, nếu như không uống thuốc ức chế, thì chỉ có cùng người hoan hảo mới có thể giải nghiện.

Lại nói, "Cáo" là một loại dụng cụ bằng đồng, cũng coi như là một vật hiếm thấy. Phía trên có một con hổ bằng đồng, phía dưới là một cái chậu chứa hạt châu, chỉ cần nhỏ một giọt máu lên mắt hổ, nếu như con hổ phun ra hạt châu màu đỏ thì chính là khào, nếu là hạt châu màu trắng thì là tiết, nếu như không có phản ứng, chính là người thường.

Ta sinh ra có đầy đủ bộ phận, tất nhiên không thể nào là khào. Khi đó Tam di nương ngàn trông vạn ngóng, chờ con thú bằng đồng kia phun ra hạt châu trắng. Nhưng nàng vẫn chưa chờ được đến giờ phút đó thì bên Tứ di nương, hạt châu màu hồng đã rơi xuống đất.Ta nhìn bức họa kia, trong lòng càng dần dần sinh ra một ý niệm kỳ quái. Ta cất quyển sách kia đi, cả ngày bất an trằn trọc, uống mấy ấm nước trà, vẫn không thấy tốt hơn. Cho đến nửa đêm, hạ nhân đều ngủ say, thân thể ta cực nóng, phiền phiền nhiễu nhiễu, bất tri bất giác liền cởi quần ra. Ta năm nay mới có mười bốn, đã đến tuổi cần có người thông phòng, chỉ là ở trong nhà không được quan tâm nên chưa có người hầu hạ chuyện phòng the. Lúc đó, ta chỉ có thể làm theo bản năng, kỳ quái chính là, sau khi thủ dâm, dục vọng lại không giảm, trái lại cả người thiêu đốt khó nhịn, cơ hồ muốn ở trên giường lăn lộn. Ta uốn éo người, bên trong ảm đạm, ngón tay mò đến phía sau. Nơi kia có chút ẩm ướt, lại cực mềm, ta liền lấy ngón tay cẩn thận chăm sóc, lúc đầu còn chưa có cảm giác, lại lộng tay thêm mấy lần, cũng dần dần có cảm giác. Sau đó người ta ra một thân mồ hôi, giữa hai chân một mảnh ướt dính.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro