Chương 7
Hôn sự này đã định, ấn theo sáu lễ* như thường, đằng trước đã có nạp thái, vấn danh, nạp cát, sau chính là nạp tệ, thỉnh kỳ, cuối cùng chính là kết thân.Từ thị đưa sính lễ tới rất nhiều, tiền đường không bỏ hết được được, còn phải chồng trong sân, khiến nhũ mẫu cười tươi đuổi theo ta:
*sáu lễ trong tam môi lục sính, đây là tục lệ cưới hỏi ngày xưa gồm nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, kết thân. Tam môi gồm bên gái mời bà mối, bên trai mời bà mối và một người trung gian.
"Tứ ca nhi, ngài nhìn một chút, Từ thị có lòng như vậy, ngài gả đi nhất định có thể sống an nhàn, không lo gì nữa."
"Triệu ma ma, cái này cũng chưa chắc đâu." Cô cô lạnh mắt nhìn, ngước cổ từ xa xôi đi tới nói, "Tiết Khào cưới gả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Từ thị này cũng rất có thủ đoạn, đem người tận dụng triệt để. Không một chút nào lãng phí."
Nàng liếc liếc ta, môi đỏ nhấc lên, "Cũng được, đều là huynh đệ một nhà, ngủ giường nào cũng đều giống nhau."
"Này, cô cô..." Triệu má má do dự nhìn nàng một cái.
Kỳ thực,lời cô cô nói mặc dù không xuôi tai, nhưng đều là sự thật. Tiết Khào kết hợp lại, xưa nay đều không giống người thường. Có một số thế gia cũng có chuyện người thường cùng tiết hưởng chung một thê. Dù sao khào cùng người thường kết hợp cũng có thể mang thai, sinh ra dòng dõi cũng nhiều tiết khào, như vậy gia tộc cũng thình vượng. Khào thê gả đi như ta, hai nhà dòng dõi cách biệt cực xa. Từ gia đưa ra yêu cầu như thế là không cho Thẩm thị mặt mũi, nhưng lão thái phu nhân cũng không thể không đáp ứng. Nói cho cùng, chẳng qua là hai bên so sánh sức lực với nhau, ai cũng không muốn chịu thiệt thôi.
"Nếu cô cô không còn gì căn dặn, vãn bối muốn đi chung quanh một chút."
Cô cô sau khi nghe thế vung vung tay, bảo nhũ mẫu đi theo phía sau ta. Đợt này,trên dưới Thẩm phủ đối với ta khá là cung kính, cuộc sống của ta cũng không gò bó như trước, mặc dù không được ra khỏi đại môn, nhưng viện tử này chỗ nào ta cũng đi hết. Ta nhìn ngọc thế lầu các trước mắt một chút, không khỏi nhớ tới ngày đầu tới đây, bất quá mới hai tháng, lại như chuyện xảy ra ở kiếp trước. Ta ở trong phủ đi loạn, bất tri bất giác liền đi đến tiền viện, tiếng huyên náo thu hút ta nhìn qua, Triệu ma ma kéo chặt ta:
"Bên kia nhiều người, Tứ ca nhi đừng tới."
Ta mới nhớ tới, ta thân là khào đã có hôn ước, tất nhiên không thể tùy tiện gặp người. Dù sao cũng là người thường mười mấy năm, bây giờ sống như thế quả thật không quen được. Bên cạnh ta đều có tai mắt, một khi phạm sai lầm sẽ bị báo lại với cô cô, đương nhiên sẽ bị phạt, ta đành phải ngoan ngoãn quay lại cùng nhũ mẫu. Lúc quay người thì nghe được một âm thanh quen thuộc:
"—— những thứ này đều để ở đó, cẩn thận chút."
Lục quản sự đang phân phó hạ nhân Từ phủ đem từng hòm từng hòm lễ vào nhà, hắn hôm nay mặc hoàng sam như ngày ấy. Hôm nay trời nóng cực kỳ, hạ nhân cạnh hắn đều xắn ống tay áo lên, hắn chỉ điểm một chút mồ hôi, vẫn là dáng dấp tuấn nhã sáng loáng ấy. Theo lý ta nên quay đầu rời đi, nhưng lúc này hai chân lại không thể di chuyển nổi. Thời điểm nhìn thấy ta, hắn hơi choáng váng, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, hơi gật đầu lại. Những quản sự khác tiến đến hỏi hắn vài chuyện, nhũ mẫu cũng ở phía sau thúc dục lần hai. Lúc ta rời đi liền quay đầu lại liếc mắt nhìn. Hắn mặc dù không nhìn sang, nhưng không biết tại sao, trong lòng ta lại có cảm giác, chỉ cần như vậy cũng là tốt rồi.
Trăng treo lên ngọn cây. Ta nằm trở mình, tiếng ve kêu từng trận, đệm chăn đã bị ta đá đến cuối giường. Đến lúc sau, ta dùng sức vươn mình một cái, mặt hướng về bên ngoài, ngực phập phồng. Ánh trăng từ ngoài đầu dò vào, trên đất hình thành thật một vệt sáng thật dài. Cả người ta nóng bỏng, cắn môi, đưa tay đi xuống, dò vào trong quần.Những này qua, thân thể ta được cô cô dạy dỗ, đã sớm là khác xa quá khứ. Hai đầu gối ta gập lại trước ngực, một tay kẹp ở giữa hai chân, đụng vào dưới khố liền ướt một tay. Ta cắn chặt răng, sờ soạng bên trong một hồi, mới tìm được dây đỏ buộc ở dương cụ kia.
"A..." Ta nắm chặt đệm giường, miễn cưỡng đem cái dây kia lôi ra một chút, nắm chặt chuôi, liền đẩy vào. Tới tới lui lui như vậy, bụng dưới càng ngày càng nóng, bên trong lại càng đâm càng ngứa, không muốn làm rồi lại không nhịn được. Mấy lần sau, ta thấy không đủ nhanh, liền bò dậy, quỳ ở trên giường, một cái tay nắm dương cụ, cái tay khác chống ở một bên, thân thể hơi nghiên ra phía trước, cắn răng tự dâm lên.
"A... A ân..." Ta không dám lớn tiếng, tránh việc nhũ mẫu bị đánh thức đến đây. Làm nửa canh giờ, ta liền mồ hôi đầm đìa, một sợi tóc dính ở trên mặt, nhưng ta lại không dừng tay được , chỉ càng đem dương cụ kia đâm càng sâu, hậu huyệt rỉ ra dâm thủy dính đầy tay, dương vật trước người cũng cương lên, dán vào trên y phục đã hơi ẩm ướt.
"Ừm... A!" Ta đột nhiên đem dương cụ rút ra, hấp tấp cởi y phục ra, giống như bị điên, liền đem ngón tay cắm vào nơi đó.
"A, a..." Ngón tay ở bên trong huyệt khẩu dùng sức mà ấn lại thao, làm ta nghĩ tới mùi mặc hương* quanh quẩn trong mũi ngày đó...
*mùi của mực
Thời điểm tỉnh lại, ta phát hiện mình bị trói ở trên giường.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi."
Ta nghe thấy âm thanh của mấy nhũ mẫu bảo người đi nói cho chủ nhân, sau đỡ ta dậy, liền có một luồng mùi tanh xông vào mũi. Ta cực kỳ mất mặt, nhũ mẫu lại nắm mặt của ta:
"Không được a, Tứ ca nhi, ngoan ngoãn uống thang thuốc này đi, đừng bảo là mới trải qua triều kỳ một chút liền phát ngốc rồi nhé."
Uống chút thuốc, có lẽ là được lót dạ nên dễ chịu hơn trước. Ta nằm lại trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lúc đó tựa hồ có mấy người đến, có cô cô, cũng có lão thái phu nhân.
"Vốn là muốn đợi đến sau lễ vạn thọ, nhưng hôm nay xem ra, không thể kéo dài hơn được nữa."
"Ấn theo ý của Từ gia thì càng sớm càng tốt. Tứ ca nhi cũng đủ tuổi rồi, chỉ là cùng ba người... Tóm lại vẫn là phải chịu khổ."
"Lão thái phu nhân đừng lo lắng, Tứ ca nhi hắn sau này chắc chắn nhớ tới lòng tốt của ngài..."
Ban đêm, ta liền chịu một trận hành hạ. Sau đó, tuy cảm thấy cực kỳ uể oải, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Triều kỳ bốn mươi lăm ngày một lần, nếu ngắn thì một tháng một lần. Lúc đó, đối khào mà nói, là thời điểm khó khăn nhất. Đây cũng là lý do nhiều khào mới mười mấy tuổi đã thành hôn, bằng không bị hành hạ thế này, làm sao sống qua ngày được. Ta không khỏi thầm nghĩ, Ngũ muội có phải cũng là như thế này? Nàng khi đó... Cũng sẽ đói khát giống như vậy ? Nghĩ bậy nghĩ bạ đến lúc sau, ta lại nghĩ tới đêm trước khi rời nhà ấy. Di nương từng nói với ta, nàng muốn ta đi đến kinh thành, vĩnh viễn đừng trở lại, cho dù là làm nô, làm tỳ. Có lẽ bản thân nàng cũng sẽ không nghĩ tới, lời của nàng lại thành sự thật.
Ngày thành hôn đã được ấn định, ngày mùng 8 tháng 7, chính là ngày hoàng đạo thích hợp cưới gả. Ngày xuất giá ngày càng đến gần, Thẩm phủ trên dưới mỗi người đều vội vội vàng vàng, ngược lại ta lại thanh nhàn nhất. Trước khi thành hôn, lão thái phu nhân gọi ta qua. Nội đường xa xôi âm thầm, lão thái phu nhân ngồi trên thượng vị, vẫn không nhúc nhích, dường như muốn cùng cảnh sắc sau lưng hòa vào nhau. Ta đối với nàng, vốn là cực kỳ sợ hãi lại vừa cung kính, nàng cũng biết điều đó nên cũng không giả vờ thân quen, chỉ nói:
"Lão thân hôm nay gọi ngươi tới, là muốn nói với ngươi một chút về ba vị phu quân tương lai của ngươi."
Ba thiếu gia Từ gia, những này qua, mỗi ngày đều có người nhắc tới bên tai ta.
"Trưởng tử đích tôn Từ Trường Phong, năm nay vừa tròn ba mươi. Năm thứ tám Thái Sơ đậu tiến sĩ nhất giáp, sau đó lại không giống với mấy con cháu khác của Từ gia đi làm quan, trái lại đến đại doanh Giang Bắc, luyện binh dưới trướng ngoại tổ phụ hắn. Năm thứ hai Ninh Vũ lập công được phong thưởng, bây giờ là Tả thống lĩnh Ngự lâm quân, đệ nhất chỉ huy sứ mười sáu vệ của bắc nha môn. Con thứ là Từ Yến Khanh, năm nay hai mươi ba, là con của Tạ thị, Hộ bộ thượng thư Tạ đại nhân là cậu ruột hắn, năm thứ sáu Ninh Vũ đậu Thám Hoa, cũng coi như tuổi nhỏ tài cao, tương lai có khả năng kế thừa Từ thị nhất. Nhóc Từ Tê Hạc, tuổi tác gần bằng ngươi hơn, mới vừa tròn mười bảy, chưa từng khảo thủ công danh. Mẹ là Hoa Dương quận chúa, năm đó vì ngưỡng mộ phong thái của Từ thượng thư mà khăng khăng gả cho, cùng Tạ thị giống nhau là quý thiếp của Từ phủ. Nhóc này từ trong bụng mẹ đã có nhiều bệnh, thân thể tương đối gầy yếu, ở trong nhà cực kỳ được sủng ái."
Lão thái phu nhân nhìn ta nói tiếp:
"Những việc này ngươi cũng biết rồi. Vậy ngươi có biết, lão thân tối nay gọi ngươi tới, là vì chuyện gì không?"
Ta rũ mắt xuống. Nói những lời mà cô cô đã dạy. Đơn giản là thuận theo phu gia, làm việc cẩn thận, chỉ là bất kể ta nói nhiều hay ít, lão thái phu nhân cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu.Ta thu lại ánh mắt , cúi đầu phục tùng nói:
"Thỉnh thái phu nhân chỉ điểm."
Lão thái phu nhân nắm lấy gậy gỗ, nói:
"Ba người này, cho dù là ai cũng đều là rồng phượng trong loài người. Có ba người phu quân này, là may mắn, cũng là bất hạnh. Từ gia một thê hai thiếp, ai cũng đều là quý nhân, ba đứa con này bất kể là ai cũng có khả năng kế thừa Từ thị. Người ta nói một núi không thể có hai hổ, huống chi là tam tử cộng thê, ngươi đọ sức với bọn họ, mỗi ngày trải qua sợ là rất khó khăn."
Ta nhấc mắt lên, nắm tay lại, do dự hỏi:
"Vậy vãn bối... Nên làm như thế nào?"
Lão thái phu nhân nói:
"Thân là Khào Thê, tất nhiên phải hiểu, vô luận có mấy phu quân, đều phải yêu thương mỗi người. Cũng không phải là đối xử bình đẳng như nhau, mà là trước mặt ngươi là ai, trong mắt ngươi cũng chỉ có thể có mỗi người đó. Như vậy, mới có thể yên ổn được."
Lời dạy này ta nghe không hiểu, thỉnh lão thái phu nhân giải thích, nàng nói:
"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ câu nói này. Đến Từ gia, khi thấy ba vị phu quân của ngươi, ngươi sẽ hiểu được nên làm thế nào."
Bà thở dài một tiếng:
"Tiết Khào kết hợp lại, vốn là một đôi một cặp với nhau... mà... Cuối cùng thế gian này vẫn không theo lòng người như vậy."
Dứt lời, nàng lại sâu sắc nhìn ta, nói:
"Nếu như hôm nay người gả đi là Ngũ nương, lão thân sẽ không sầu lo như vậy... Ngươi nhớ kỹ, vô luận làm thế nào cũng đừng gây liên luỵ đến Thẩm thị."
Lão thái phu nhân nói thêm hai câu liền mệt mỏi. Ta sau khi trở về, suy nghĩ về lời của nàng một chút, vẫn chưa thể hiểu được thâm ý trong đó.
Chớp mắt một cái liền đến ngày đại hỉ của ta.Trước đêm đó, ta cơ hồ không chợp mắt, đến giờ dần, cô cô liền mang theo mười mấy thị nữ cùng nhũ mẫu tiến vào. Gia đình giàu có gả con có rất nhiều điều cần chú ý, Tiết Khào thành hôn càng không như bình thường. Từ tắm rửa tịnh thân, đến khoác áo mang quan, mỗi một bước đều phải dựa theo lễ chế, đầu tiên là thiếu nữ chưa xuất giá giúp ta tắm rửa sạch sẽ, loại trừ những chỗ lông dư thừa, chỉ để lại một ít, sau đó mặc áo đơn vào. Y phục tơ tằm kia mỏng như cánh ve, khoác lên người cũng không che được nhiều. Tiếp đó là trang điểm, nam tử không cần trang điểm đậm, các nàng chỉ vẽ mày, đồng thời một thị nữ bưng một cái mâm ngọc lại đây. Cô cô vạch vải đỏ ra, thấy một dương cụ bóng loáng. Vật kia ước chừng dài sáu tấc, thô to như cánh tay trẻ em. Đây là cổ chế, nghe đâu khào xuất giá âm hộ quá hẹp, bất lợi cho việc sinh hoạt vợ chồng, nếu ngậm lấy vật ấy, đêm tân hôn tân phu sẽ lấy ra, như vậy sẽ bớt được đau đớn mà trượng phu cũng dễ dàng đi vào.Cô cô nói:
"Đây là đồ Từ thị đưa tới, là noãn ngọc thượng đẳng đó."
Vì thị nữ vẫn chưa ngừng tay nên lúc cô cô đem đồ vật kia vùi trong cơ thể ta, ta đang dùng lực mím môi trên giấy son, ngọc thế kia thẳng tắp đâm vào, so với mấy cái trước kia thì lớn hơn, dài hơn rất nhiều, làm ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Thị nữ lấy giấy son trong miệng ta ra, nhìn người trong gương đồng, mặt mày như tranh vẽ, môi đỏ như máu, khiến ta không nhớ nổi bộ dáng ban đầu của mình. Cô cô lấy khăn tay ra, tinh tế lau mồ hôi cho ta, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói:
"Tứ ca nhi nếu không chịu nổi thứ kia, cuộc sống về sau sẽ bị ba người phu quân như hổ sói kia...hành hạ chết mất."
Lời này của nàng chỉ cho ta nghe thấy, ta nhìn nàng một lát mới nhẹ giọng nói:
"Tam Hỉ tạ ơn cô cô chỉ điểm."
Cô cô hơi liếc mắt, cũng không nhiều lời nữa với ta nữa. Từ nay về sau, ta cũng không cần nghe nàng dạy bảo nữa.
Hạ nhân khoác thêm hỉ phục cho ta, đại hồng y thêu hình rồng bay phượng múa, trông rất sống động, đều là Từ thị đưa đến, dùng hàng dệt bằng máy trong kinh thành, trên đầu đội mũ phượng, cũng rất sống động, ta là nam tử còn cảm thấy trang trọng, trong lòng không khỏi nghĩ tới khi nữ nhi lấy chồng, các nàng có phải cũng cảm thấy như vậy. Bà mối thả bức rèm che xuống cho ta, liền có người cao giọng quát một tiếng:
"Đi —— "
Trước hết là đi tiền đường Thẩm phủ. Hôm nay, tông bá trong tộc đều đến. Theo lẽ thường ta phải bái biệt phụ mẫu trưởng bối, nhưng mấy người ở đây ta đều không nhận ra. Ta quỳ trước lão thái phu nhân và đại bá, dập đầu một cái. Lão thái phu nhân trong mắt ngấn lệ, giống như không nỡ.
" Người đón dâu Từ phủ đến."
Tổng quản Thẩm phủ tiến vào truyền lời, từ xa liền nghe âm thanh pháo trúc, canh giờ được căn chỉnh vừa vặn, không sớm cũng không muộn. Nếu là người bình thường xuất giá, huynh trưởng trong nhà sẽ cõng trên lưng đi ra cửa. Thân phận ta là khào, không thể chạm vào nam tử khác nên sẽ để hoạn quan cõng ra. Nghe nói,trong Thế gia vọng tộc có vài hoạn nô làm việc, Thẩm thị chỉ là loại thế gia tầm thường nên tất nhiên không có, mà Từ thị mọi chuyện đều làm theo cổ chế, hôn nhân đại sự càng không thể làm qua loa. Nghe nói bên Từ thị người
đợi ở phía trước, bà mối liền đỡ tay ta đi ra ngoài.Đến đại môn tiền đường, đội ngũ đón dâu đã chờ trước mắt. Khào Thê xuất giá không thể nhìn lung tung, ta liền nhìn trên đất, cho đến khi người của Từ gia lại đây cõng lấy ta.Ta nhìn bóng lưng hắn, bỗng nhiên như là bị một vật nặng bắn trúng lồng ngực, bất động rất lâu.
"Thiếu quân."
Bà mối giục một tiếng. Lồng ngực ta đập mạnh như trống, như là bị hoa mắt, may là không ngã xuống, hít mạnh mấy hơi. Lưng hắn rất rộng, khiến ta tựa lên vững vàng. Bốn phía là tiếng chiêng trống, pháo trúc rung trời, hắn lại không phát ra âm thanh nào. Ta đưa tay đặt ở trên vai hắn, hơi nghiêng mặt đi, mùi mặc hương nhàn nhạt làm viền mắt ta nóng lên, ngực như bị chặn lại, khó chịu vô cùng.
Ta không nhớ mình ngồi vào trong kiệu như thế nào, cũng không nhớ rõ con đường này đi bao lâu. Khi đó, ta chỉ cảm thấy, trong lòng dường bị mất đi một thứ, cả người lơ lửng, rồi lại hiểu rõ nhiều chuyện khác. Chỉ có điều, hiện thực chẳng để ta suy nghĩ nhiều, cỗ kiệu đã ngừng lại. Lễ quan quát một tiếng:
"Tân nhân đến —— "
Màn kiệu liền bị vén lên. Ngày hôm đó khí trời rất đẹp, ta lại chỉ nhìn đôi giày thêu kia, còn Đại môn Từ phủ khí thế cỡ nào, tiền đường khách mời có bao nhiêu quan to quý nhân, hoặc là ba vị trượng phu vốn không quen biết kia, ta đều không quan tâm. Tam tử đồng thê, ta liền phải bái đường ba lần. Trình tự bái đường không phải ưu tiên tiết trước, mà là ấn theo quy định thứ tự trong nhà, đến ban đêm động phòng cũng thế.
Trước khi xuất giá, Từ thị đã phái người qua báo trình tự ngủ cho. Tuy có phân chia tiết thứ, mà ba trượng phu lại có địa vụ bằng nhau, chỉ có lớn nhỏ khác biệt. Thân là Khào Thê của cả ba người, đêm đầu ngủ cùng huynh trưởng, sau đó mới đến các thứ tử, mỗi người một đêm, khoảng cách ba ngày. Tay ta cầm tú cầu, một người khác cầm đầu bên kia, cùng bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái, rồi đổi sang người khác. Lặp đi lặp lại như vậy, đến người cuối cùng liền nghe lễ quan nói:
"Đưa vào động phòng —— "
Hạ nhân Từ phủ đưa ta vào trong phòng, giường hỉ kia là làm từ gỗ đàn hương, đằng trước có đặt một bức bình phong, những thứ khác không xa hoa phô trương như Thẩm thị, mà là độc đáo đáng nhớ, lộ ra phong thái của thế gia trăm năm.
"Thiếu quân chờ đợi ở đây, có gì cần có thể gọi chúng nô tỳ."
Thị nữ nối đuôi nhau mà ra, cài cửa lại. Một mình ta ngồi bất động, mơ màng nhìn nến đỏ, dường như nghĩ lại tất cả mọi chuyện từ bé đến giờ. Bất tri bất giác, sắc trời cũng từ từ tối lại. Lúc này, ta nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, từ xa đến gần, rất trầm ổn vững vàng.
"Đại thiếu gia." Âm thanh hạ nhân vấn an dồn dập từ phía sau cửa vang lên, ngay sau đó, một ngươi mặc hỉ phục mở cửa đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro