Chương 11 - 12 (Hoàn)
Thích em lâu hơn chút nữa
Tác giả: Thị Tửu Cật Trà
Thể loại: điềm văn, hiện đại, chủ thụ, ôn nhu công x nhuyễn manh thụ, ấm áp, thanh xuân vườn trường, có h, đoản văn, HE...
Editor: Camellia W. (aka Bạch Trà)
Beta: Xù
Nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress.com
--•••♥•••--
Chương 11: Cãi nhau
Du Gia Hưng hỏi chỗ mấy tên côn đồ thường đến, khuê mật lại miêu tả đơn giản dáng vẻ của những người kia một chút.
"Rất dễ phân biệt, nhuộm một đầu tóc trắng, vóc dáng cũng không cao."
Du Gia Hưng dùng tay ra dấu ok, trước khi đi còn dặn cô về nhà sớm.
Bóng lưng Du Gia Hưng cao ngất, ánh chiều tà kéo dài bóng dáng của cậu, khuê mật đột nhiên cảm thấy Du Gia Hưng không khó tiếp xúc như lời người trong lớp nói, là một chàng trai rất dịu dàng ưu tú.
Du Gia Hưng từ trong phòng trò chơi đi ra, tìm được tên tóc trắng ở sân bóng bỏ hoang sau phố điện ảnh.
Ban đầu cậu con lo lỡ như tóc trắng mang nhiều người, bản thân mình không đánh lại thì xui rồi, bây giờ thấy bên cạnh tóc trắng chỉ có một người đi theo, lập tức vui vẻ cười rộ lên, trong thanh âm đều mang theo phấn khởi: "Vạn Thương?"
Tóc trắng nghe thấy có người gọi gã, xỏ tay vào túi quay đầu lại, "Mày là ai?"
Bởi vì Du Gia Hưng đang cười, Vạn Thương liền không có bao nhiêu phòng bị với cậu. Cậu đi tới vung tay cho Vạn Thương một đấm, đánh Vạn Thương choáng váng.
Du Gia Hưng túm Vạn Thương đánh liên tiếp vài đấm, người phía sau Vạn Thương mới kịp phản ứng đi tới trợ giúp. Nhưng sức lực cậu lớn lực tay lớn, có thể đánh mỗi người một đấm.
Người nọ bị cậu đánh trúng vài đánh trong tình thế hỗn loạn, cuối cùng liên tục lùi về sau nói: "Đại ca anh chờ một chút, em đi gọi người!"
Vu Dao vừa mới tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, thấy trong điện thoại có mấy cuộc gọi tới của khuê mật, cô gọi lại, câu đầu tiên khuê mật nói là: "Xin lỗi Vu Dao, tớ nói sự kiện kia với người yêu của cậu rồi."
Vu Dao ngơ ngác: "Chuyện gì? Chờ đã... Người yêu của tớ ở đâu ra!?"
"Chính là Du Gia Hưng ấy."
Vu Dao trợn to hai mắt: "Đờ mờ! Nếu cậu ấy là người yêu của tớ thì mỗi ngày tớ sẽ thắp hương lạy phật cảm ơn Phật Tổ rồi, nhưng cậu ấy không phải mà!"
Khuê mật cũng bối rối: "Hả? Nhưng cậu ấy đi tìm đám người kia rồi..."
Mắt Vu Dao trừng lớn hơn nữa: "Mẹ tui ơi, "đám người kia" có phải là như những gì tớ hiểu không? Tớ đã tìm người chuẩn bị đánh gã, cậu nói tớ biết cậu gọi chị... Du Gia Hưng đi?! Anh của tớ sẽ đánh chết tớ!!!"
Khuê mật càng bối rối: "Chuyện này có liên quan gì đến anh cậu... Anh cậu ở đâu ra thế?"
Vu Dao lướt điện thoại nhỏ chuẩn bị dùng điện thoại bàn gọi Cảnh Phú Viễn: "Anh họ! Nhưng cũng có thể chẳng mấy chốc sẽ cắt đứt quan hệ!"
Sau khi người nọ chạy đi, Du Gia Hưng lại đánh Vạn Thương mấy đấm, cả người Vạn Thương đau nhức không bò dậy nổi, Du Gia Hưng lẩm bẩm một câu: "Giống mình vào buổi sáng vậy." Chẳng qua năng lực khôi phục của cậu tuyệt vời nhất, buổi chiều liền tốt hơn nhiều, ít nhất thắt lưng không quá mỏi, đáng để kiêu ngạo.
Đạp vạt áo quá dài của Vạn Thương, Du Gia Hưng khom người nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ: "Tỏ tình bị từ chối liền chặn đòi tiền, low* hay không low?" (*một từ phổ biến bên Trung, có nhiều nghĩa nhưng ở đây có nghĩa là "hèn hạ")
Vạn Thương sợ cậu sẽ ra tay, khóe miệng hít thành tiếng. Trong lòng gã tính toán, đến khi đàn em kêu người đến, nhất định gã phải đánh cậu không bò dậy nổi.
"Rất low rồi." Du Gia Hưng tự hỏi tự trả lời cực kỳ hài lòng.
Giơ chân đạp lên vạt áo Vạn Thương, Du Gia Hưng lui về sau mấy bước: "Tên kia nói muốn kêu người đến."
Vạn Thương nhìn cậu.
Du Gia Hưng cười nhìn thẳng gã: "Tao cũng không phải người ngu."
Vạn Thương nhìn chòng chọc cậu.
Du Gia Hưng phất tay với cậu: "Đi đây!" Nói xong cậu nghiêng ngả chạy như điên xuống núi.
Lúc Cảnh Phú Viễn nhận được điện thoại Du Gia Hưng đã trên đường về nhà. Vu Dao bên kia đầu điện thoại gào khóc thảm thiết, Cảnh Phú Viễn vô cùng tỉnh táo trả lời cô: "Ừ, anh biết rồi, cúp trước, anh đi gọi em ấy."
Vu Dao ở bên kia đầu điện thoại không nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Phú Viễn, trên thực tế từ khi cô vừa mở miệng nói mình bị chặn đòi tiền bắt đầu, chân mày Cảnh Phú Viễn vẫn luôn nhíu, nhất là khi nghe nói Du Gia Hưng một mình đi tìm đám côn đồ kia, chân mày anh càng nhăn chặt hơn, sắc mặt cũng trầm xuống trong nháy mắt.
Cảnh Phú Viễn gọi điện thoại cho Du Gia Hưng, hỏi cậu ở đâu, thanh âm trong điện thoại sai lệch, Du Gia Hưng không nghe ra giọng điệu Cảnh Phú Viễn không bình thường, "Đã sắp đến nhà."
"Ừm."
Lúc Du Gia Hưng về đến nhà trọ, sắc trời đã tối lại. Kéo cửa ra bước vào phòng khách chưa mở đèn, cậu nheo mắt, theo thói quen giơ tay lên mở đèn huyền quan (khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách).
Trong phòng khách ngồi một người, cậu run tay một cái, cởi giày ngay cả dép cũng không mang liền bước vào.
"Ca?"
Cảnh Phú Viễn ngẩng đầu: "Vu Dao đã gọi điện cho anh."
"A..." Du Gia Hưng cẩn thận từng li từng tí tiến tới, mở đèn phòng khách lên, "Anh biết hết rồi à."
Phòng khách sáng lên trong nháy mắt, Du Gia Hưng đương nhiên nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Cảnh Phú Viễn.
Không chờ cậu há mồm, Cảnh Phú Viễn liền nhào tới đè cậu lên tường mạnh mẽ hôn, sức lực như muốn xé nát cậu.
Khóe miệng Du Gia Hưng co rút đau nhói, chắc là lúc đánh nhau khi nãy bị đụng đến rồi, thật ra bụng cậu và sau lưng cũng đã trúng mấy đấm. Cảnh Phú Viễn tức giận như vậy, cậu cũng không dám nói với anh.
Đèn lần nữa bị tắt, Cảnh Phú Viễn thở hổn hển, tay mơn trớn khóe miệng Du Gia Hưng.
Du Gia Hưng không phòng bị chút nào "hít" một tiếng.
"Em còn biết đau?"
Du Gia Hưng sững sờ, chớp hai mắt không biết làm sao.
Tay Cảnh Phú Viễn hơi dùng sức, đặt tại chỗ đau ở khóe miệng của cậu. Du Gia Hưng bị hai người kia đánh cũng không cảm thấy đau, chỉ là Cảnh Phú Viễn như vậy vành mắt cậu liền ửng đỏ, không nhịn được tủi thân: "Đương nhiên em biết đau..."
"Biết?" Cảnh Phú Viễn thấy ánh mắt cậu ửng đỏ, biết cậu cũng không dễ chịu, cuối cùng mềm lòng tiến tới liếm khóe miệng của cậu.
Du Gia Hưng cũng tức giận, ngày xưa cậu cũng sẽ không thật sự ra sức đẩy Cảnh Phú Viễn, lúc này dùng toàn lực đẩy Cảnh Phú Viễn ra, cứng cổ hỏi anh: "Anh cần gì phải làm vậy?"
Cảnh Phú Viễn cũng tức giận, cười lạnh một tiếng.
Du Gia Hưng run lên, giống như động vật nhỏ bị thương.
"Cần gì phải làm vậy? Em không cảm thấy mình làm sai sao?"
"Em làm gì sai?" Du Gia Hưng trợn to hai mắt, sợ nước mắt chảy ra. Cậu không hiểu Cảnh Phú Viễn tức giận làm gì, còn phải có thái độ này với cậu. Thái độ lạnh nhạt như thế, có phải anh muốn chia tay với cậu hay không? Dựa vào cái gì chứ, cậu mới không muốn chia tay đó! Cậu càng nghĩ càng tủi thân, nghĩ đến sắp khóc lên, vẫn cố nén nước mắt nói tiếp, "Vu Dao cũng là em gái em, em xả giận cho em gái thì sao chứ?!"
Cảnh Phú Viễn thấy cậu vẫn gay gắt không biết mình sai ở đâu, trực tiếp cúi xuống vác cậu lên ném vào trên giường trong phòng ngủ.
Du Gia Hưng ngã xuống giường vùi mặt vào trong gối đầu, Cảnh Phú Viễn đứng cạnh giường nhìn cậu.
Một lát sau, Du Gia Hưng ngẩng đầu, nhờ ánh trăng Cảnh Phú Viễn thấy rõ mặt cậu, cậu khóc đến mắt mũi đỏ bừng, vừa nghẹn ngào nức nở vừa rơi nước mắt, lông mi vểnh cong ẩm ướt.
"Hức... đừng hòng... hừ hức... đừng hòng chia tay!" Du Gia Hưng vừa lau mắt vừa gào, "Chết cũng không chia tay! Hu hu..."
Cảnh Phú Viễn không nỡ mắng, ngay cả tức cũng không tức nổi, tiến tới hôn mi mắt ẩm ướt của cậu, "Ai bảo muốn chia tay?"
"Vậy, anh... ưm hức, anh mắng em..." Du Gia Hưng cực kỳ nghẹn ngào, vừa nói vừa hít.
"Không mắng." Cảnh Phú Viễn hôn khóe môi cậu, "Ca ca yêu em."
Ôm Du Gia Hưng vào trong ngực dỗ trong chốc lát, cuối cùng dỗ Du Gia Hưng ngừng khóc, nằm trong ngực anh nấc.
"Anh tức giận là sau khi em biết chuyện này không nói cho anh biết trước tiên." Cảnh Phú Viễn nói, "Anh không biết bên kia có bao nhiêu người, sợ em gặp chuyện không may cũng giận em gạt anh."
"Có phải sau này," Cảnh Phú Viễn cúi đầu đối diện với Du Gia Hưng, "Em sẽ còn có chuyện gạt anh hay không?"
Du Gia Hưng liền vội vàng lắc đầu: "Hôm nay em... Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, xin lỗi, em sai rồi."
"Chuyện này chưa xong đâu." Cảnh Phú Viễn dời mắt về nơi khác, trong tròng mắt không hề có dịu dàng, chỉ còn lại thờ ơ, "Không đánh đến khi bọn chúng chịu thua, bọn chung sẽ vẫn tiếp tục gây phiền." Anh quay đầu lại, thờ ơ trong mắt thoáng chốc tiêu tán, nhếch miệng cười, dụ dỗ nói, "Em ngoan đi, chuyện tiếp theo giao cho anh xử lý."
Du Gia Hưng nghe lời gật đầu.
Được an ủi rồi, cậu liền có chút thoải mái, vén quần áo lên cho Cảnh Phú Viễn xem: "Bọn họ còn đánh em, rất đau." Rõ ràng lúc bị đánh một chút vấn đề cũng không có, trả lại cho người đánh cậu hai đấm, nhưng bây giờ lại phanh bụng ra làm nũng cầu xoa, thật sự là bị nuông chiều đến hư.
Du Gia Hưng tính là không đánh nặng, không ngờ sau khi Cảnh Phú Viễn nhìn thấy vết bầm trên người cậu xong, chẳng những không dỗ dành cậu, còn đặt cậu lên giường đứng lên.
"Anh đã mua bánh ga tô."
"Hả?" Sao lại đột nhiên nói chuyện này?
"Xem ra hôm nay không cần cho em ăn."
"Hả?" Tình hình gì đây?
---------------------------------------------------------------
Camellia W: chương kế là màn gato-play, có ai mong chờ không nào (✧ω✧)
--•••♥•••--
Chương 12: Mãi mãi thích em
Warning: có cảnh H 18+, cân nhắc trước khi xem, vì không đặt pass nên mình không mong có bạn nào "lỡ" đọc rồi vào chửi mình!
. . .
Rèm cửa phòng khách kéo sát, Du Gia Hưng cả người trần trụi ngồi sát rìa bàn ăn, dưới mông là khăn trải bàn mềm mại.
Bánh sinh nhật bị mở ra để ở một bên, đúng là vị dâu tây mà cậu thích, dâu tây ngập trong bơ xếp dài vây quanh một vòng lộ ra nửa quả bên ngoài. Du Gia Hưng nhớ tới buổi chiều Cảnh Phú Viễn gửi tin nhắn đến, lòng vừa ngọt ngào tim vừa đập nhanh.
Đã đến loại thời điểm này, kẻ ngốc mới không biết Cảnh Phú Viễn muốn làm gì.
Cảnh Phú Viễn ngửa đầu trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng, sau đó vuốt ve tóc cậu, thanh âm ôn nhu nói: "Nằm xuống."
Mâm đựng trái cây, ly nước trên bàn ăn đã dọn hết sang chỗ khác, Cảnh Phú Viễn nâng mông Du Gia Hưng, để cậu từ từ nằm ngang.
Trên bụng Du Gia Hưng có mấy vết xanh nhàn nhạt, Cảnh Phú Viễn nhẹ nhàng chạm vào chúng nó, Du Gia Hưng vô thức hóp bụng.
"Đau hả?"
Du Gia Hưng lắc đầu: "Ngứa."
"Ngoan, anh liếm giúp em sẽ không ngứa nữa." Cảnh Phú Viễn nói rồi đưa tay dính chút bơ trên bánh ngọt, bôi lên trên người cậu. Dường như bánh ga tô đã cố ý ướp lạnh, bơ lạnh buốt như băng, dính lên cơ thể ấm áp, khiến Du Gia Hưng khẽ hô và run rẩy.
Cảnh Phú Viễn cúi đầu liếm láp bơ tan trên người cậu, nhiệt độ của đầu lưỡi gần như muốn làm phỏng cậu, rõ ràng không bị chạm vào, nhưng vật kia bởi vì kích thích chưa từng có từ trước tới nay mà đã run rẩy đứng thẳng.
Cảnh Phú Viễn một mạch liếm láp về phía trước, ngón tay cũng không dừng động tác lại, trét chút bơ cực kỳ đều đặn hai bên trái phải trên đầu vú của Du Gia Hưng. Người dưới thân đang khe khẽ run rẩy, anh nghiêm phạt nhẹ gặm chỗ da trên xương sườn của cậu.
Tay Du Gia Hưng không biết nên đặt ở chỗ nào, vì vậy không thể làm gì ngoài nắm chặt khăn trải bàn không buông. Cảnh Phú Viễn chen cả hai chân vào giữa hai chân cậu, chân của cậu chỉ có thể treo lơ lửng hai bên hông của anh.
Bơ trét quá ít, chưa phủ hết đầu vú đứng thẳng, Cảnh Phú Viễn kẹp nửa quả dâu tây trên bánh ngọt, mỗi bên đặt nửa quả, bày cực kỳ đối xứng.
Du Gia Hưng muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại bị Cảnh Phú Viễn đè lại, "Đừng nhúc nhích, sẽ rớt xuống."
Cái gì sẽ rớt xuống? Du Gia Hưng sửng sốt một chút, cho đến khi Cảnh Phú Viễn vùi đầu ngậm đầu vú cậu mút vào cậu mới ý thức được anh đặt dâu tây lên đầu vú của mình.
"Muốn ăn bánh ga tô không?" Nhân lúc Du Gia Hưng sững sờ, Cảnh Phú Viễn mở miệng, "Vậy thì cầu xin anh đi."
Tuy là Du Gia Hưng chưa từng mở miệng nói loại "muốn ăn bánh ga tô" này, nhưng cậu vẫn nghe theo Cảnh Phú Viễn nói: "Muốn ăn, cầu xin ca ca, cho em ăn."
Cảnh Phú Viễn lập tức cúi đầu đút nửa quả dâu tay trong miệng cho cậu, "Ăn ngon không?"
"Bơ cũng muốn." Du Gia Hưng buông khăn trải bàn đang túm ra, đổi thành kéo cánh tay của Cảnh Phú Viễn, đưa ngón tay dính bơ của anh vào trong miệng liếm mút.
Thật ra Cảnh Phú Viễn không thích ăn đồ ngọt như Du Gia Hưng, bình thường ăn một miếng bánh ga tô nhỏ đã ăn không vô nữa, nguyên ngày hôm nay đã ăn hết rất nhiều bơ, vừa liếm vừa cắn khiến Du Gia Hưng hưng phấn.
Anh đẩy đẩy hông về phía trước, chỗ kia rõ ràng đã nóng bỏng vạn phần, cọ cọ mông Du Gia Hưng.
Anh kéo Du Gia Hưng dậy, vừa dùng vật kia đâm giữa đùi cậu vừa hỏi cậu: "Đói không, có muốn ăn bánh ga tô trước hay không?"
Du Gia Hưng bĩu môi một cái, "Đói..." Cậu khoát tay lên hai vai Cảnh Phú Viễn, "Muốn anh ăn em trước."
Cảnh Phú Viễn cười: "Đáp hay, anh chỉ hỏi một chút, chỉ có duy nhất một đáp án."
"Vậy em đáp đúng không?"
Cảnh Phú Viễn cắn môi của cậu, "Em cảm thấy thế nào?"
Nói trắng ra là, hai người này chính là dung túng lẫn nhau.
Muốn đối phương không thể rời bỏ mình, muốn đối phương vì mình mà ở lại lâu một chút, đến cuối cùng hai người đều bị tổn thất, trở nên không thể rời bỏ nhau.
Bánh ga tô bị đặt lên trên bàn trà, trên bàn ăn lay động cót két một tần suất ổn định. Dương vật của Cảnh Phú Viễn chôn thật sâu trong cơ thể của Du Gia Hưng, hai tay Du Gia Hưng chống ở mép bàn ăn, ngửa đầu thừa nhận tính khí thô to qua lại ra vào mang tới khoái cảm.
Cảnh Phú Viễn hôn đầu vú cậu, phía trên kia còn mang theo vị ngọt mà bơ lưu lại. Hai cánh tay Du Gia Hưng căng thẳng, mông vừa hạ xuống đã bị Cảnh Phú Viễn đè chặt trên tính vật to lớn kia, cảm nhận được túi nang đập vào.
"Ca... Ưm, không chịu nổi."
Cảnh Phú Viễn nghe vậy nâng mông cậu lên, để cậu dùng tay vòng lấy cổ mình. Trọng lượng cả người Du Gia Hưng đều tập trung vào một chỗ, hậu huyệt bị xuyên vào làm thật sâu, cảm nhận được tính khí luật động.
Bị ôm làm trong chốc lát, Cảnh Phú Viễn đột nhiên tiến về phía trước, mỗi khi đi một bước càng cắm sâu vào trong cơ thể Du Gia Hưng hơn.
Gần đây chăm chỉ rèn luyện lực cánh tay là để làm chuyện này đấy hả?! Du Gia Hưng trợn to mắt lên án, Cảnh Phú Viễn hôn trấn an lên chóp mũi và mí mắt cậu, khẽ cười hỏi: "Tinh Nhi không thích à?"
Bị thúc đến kêu đau một tiếng, Du Gia Hưng bám chặt Cảnh Phú Viễn, "Thích..."
Cuối cùng đi tới gương ở giữa phòng khách, Cảnh Phú Viễn dừng bước buông Du Gia Hưng ra, đặt cậu đối diện gương.
Thanh niên trong gương trần truồng, trên cơ thể trắng nõn đầy vết tích thương yêu, vết loang lổ mập mờ màu phấn hồng khiến hai gò má cậu cũng nổi lên màu đỏ ửng, mang theo mùi vị tình triều ái dục.
Cảnh Phú Viễn đột nhiên cắm vào từ phía sau, dương vật to lớn lần nữa chen vào miệng huyệt, tiến vào hậu huyệt ấm áp. Du Gia Hưng bị thúc đến loạng choạng lảo đảo, tay chống lên tường thừa nhận va chạm kịch liệt của người sau lưng.
Tiếng va chạm kia càng giống như là đánh đòn, Du Gia Hưng ngẩng đầu đã nhìn nhìn thấy bản thân cả người trần trụi trong gương, tính khí dưới người cậu bị đụng đong đưa, phun ra nước ướt át khiến quy đầu trơn bóng óng ánh.
Tay Cảnh Phú Viễn vươn tới nắm cằm cậu, duỗi lưỡi liếm vành tai cậu, Du Gia Hưng nhìn bản thân bị đút vào, trong lòng liên tục khoái cảm chồng chất, quy đầu ngấm ra một chút tinh dịch.
Cảnh Phú Viễn dán ở sau tai của cậu: "Tinh Nhi như vậy thật xinh đẹp."
Du Gia Hưng bị kích thích bắn ra, vài luồng tinh dịch phun hết lên gương. Cảnh Phú Viễn đưa tay bôi lên tinh dịch trên gương, gương bị lau rất mơ hồ, nhưng không cần nhìn Du Gia Hưng cũng có thể đoán được, trong mắt của mình nhất định chứa đầy tình dục.
Lần này Cảnh Phú Viễn không làm quá kịch liệt, dịu dàng đút vào dịu dàng vỗ về trêu chọc, cho đến cuối cùng mới tăng tốc độ, cọ dương vật ở giữa đùi Du Gia Hưng bắn ra.
Thoa hết tinh dịch bắn ra lên lưng Du Gia Hưng, Cảnh Phú Viễn bao quanh cậu, mắt nhìn chằm chằm hình ảnh hai người quấn quít lấy nhau trong gương, hôn gò má của cậu nói: "Tất cả những thứ của em đều là của anh."
Tay mơn trớn bụng và bắp thịt của Du Gia Hưng, màu xanh trên đó đã bị vết yêu che khuất nhìn không rõ lắm. Trước ngực Du Gia Hưng là bơ anh liếm bôi lên, sau lưng là tinh dịch anh bắn ra. Trên người của cậu đầy mùi vị của anh, tất cả - đều là mùi vị của anh.
--
Qua quít rửa sạch thân thể, hai người ướt nhẹp bước ra khỏi phòng tắm.
Đầu tóc Du Gia Hưng mới lau khô phân nửa đã bỏ chạy đến phòng khách ăn bánh ga tô. Cảnh Phú Viễn chỉ lấy hai nửa quả dâu tây, tuy là bơ bị trét bôi bừa bãi, nhưng Du Gia Hưng ăn rất vui vẻ.
Cảnh Phú Viễn đặt cơm nước vào trong lò vi sóng hâm nóng, "Ăn ít thôi, chút nữa có ăn cơm hay không?"
Du Gia Hưng liếm bơ ở khóe miệng: "Yên tâm đi, bây giờ em có thể ăn cả một toa xe lửa."
"Toa xe ăn rất ngon à?"
Du Gia Hưng nhếch miệng: "Toa xe lửa ăn ngon giống như anh vậy."
Cảnh Phú Viễn cười như không cười nhìn sang, Du Gia Hưng đang vùi đầu bới dâu tay ăn.
Chờ Cảnh Phú Viễn bưng cơm nước lên bàn, bánh ga tô đã bị Du Gia Hưng tiêu diệt một nửa.
Cảnh Phú Viễn khiêu mi, Du Gia Hưng lấy lòng cười: "Nhất định em sẽ ăn cơm thật tốt, ăn một chén."
Cảnh Phú Viễn dùng đũa gõ nhẹ đỉnh đầu của cậu.
Kết quả Du Gia Hưng ăn nửa bát liền hết nổi, Cảnh Phú Viễn chấp nhận đứng dậy, Du Gia Hưng cho là anh muốn dọn chén đũa cũng đứng dậy nói: "Em làm cho."
Cảnh Phú Viễn không trả lời, anh đứng lên tắt đèn phòng khách. Du Gia Hưng vừa định hỏi đây là muốn làm gì, trong phòng khách đen như mực liền truyền đến giọng hát trúc trắc của Cảnh Phú Viễn, thanh âm anh hát không êm tai cũng không trơn tru, bài hát sinh nhật hát lên lại ngây ngô cứng nhắc bất ngờ.
Du Gia Hưng đoán là Cảnh Phú Viễn xấu hổ, nhưng mặc dù vậy, anh vẫn hát cho cậu bài chúc mừng sinh nhật, chúc sinh nhật hai mươi tuổi của cậu vui vẻ.
Năm mười bảy tuổi Du Gia Hưng gặp được Cảnh Phú Viễn, khi đó cậu vừa hiểu rõ xu hướng tính dục* của mình, bàng hoàng luống cuống bó tay bó chân, bị người khác "phán tội", liền giống như bản thân có tội. (*chỉ sự bị hấp dẫn về mặt tình cảm hoặc về mặt tình dục bởi người khác giới tính hoặc người cùng giới tính với mình hoặc cả hai một cách lâu dài)
- "Đừng chối bỏ bản thân cậu."
- "Em là kinh hỉ của anh."
- "My prince."
Rất nhiều tiếc nuối ngày trước đều bị người vì mình mà hát bài hát sinh nhật này bù đắp.
Du Gia Hưng sờ mũi một cái, chẳng hiểu sao cũng có chút ngượng ngùng.
Cảnh Phú Viễn hát xong bài hát nói: "Cầu nguyện đi." Du Gia Hưng nhắm mắt lại, Cảnh Phú Viễn nói thêm, "Em cầu nguyện với người nào?"
Du Gia Hưng cười rộ lên: "Với anh, đương nhiên là ước với anh, ông trời cũng không linh, anh linh nhất."
Cảnh Phú Viễn hiếm có cười trẻ con, đắc ý lại nuông chiều, đôi mắt luôn luôn nhìn chăm chú vào Du Gia Hưng.
"Cầu nguyện nhé, vậy cầu... hi vọng anh thích em lâu hơn chút nữa." Đây là lời mà hôm đó ở hành lang Du Gia Hưng đã từng nói với Cảnh Phú Viễn. Cậu lại nghiêng đầu một chút nói với anh, "Anh bày tỏ lại một chút đi, em đã cầu nguyện với anh rồi, anh không thực hiện nguyện vọng của em sao?"
Cảnh Phú Viễn bước lên trước một bước, hai người đối mặt với nhau bèn nhìn nhau cười.
"Anh mãi mãi thích em."
-----------------------------------------------------------------------
Camellia W: vậy là một câu truyện nữa đã đi đến hồi kết, tuy ngắn nhưng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui trong suốt chặng đường vừa qua (ღ˘⌣˘ღ) Đôi lời nhận xét về truyện, công bằng mà nói thì truyện cũng không có gì đặc biệt, chỉ đọc để giải trí nhưng rất nhẹ nhàng, ấm áp, ngọt ngào, cũng không có thăng trầm gì. Một Du Gia Hưng mà ban đầu tui từng nghĩ là rất manh, tiểu bạch ngây thơ thì lại có mặt rất mạnh mẽ và đàn ông khi dám đi đánh nhau với tụi bắt nạt mình và trả thù cho cô em gái "hờ". Một Cảnh Phú Viễn có máu giang hồ sẵn sàng tẫn đứa nào chướng mắt mình lại có mặt rất dịu dàng sến sẫm. Thật sự thì Cảnh Phú Viễn là kiểu công mà tui thích nhất, dịu dàng, nhưng cũng đủ mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu. Tui còn thích hơn là mấy kiểu độc chiếm dục công với bệnh xà tinh công này nọ nữa, thích nhất luôn ấy. Đồng thời đó cũng là mẫu hình bạn trai hoàn hảo trong tui, có thể nấu nướng, đánh đấm, dịu dàng và lãng mạn. Aiz, mà chẳng biết bao giờ mới tìm được một anh giai như thế, tính tui thì lại không dám khen ( ̄_ ̄) Dù sao thì truyện cũng đã kết thúc, lần nữa cảm ơn mọi người vì đã theo dõi truyện suốt quãng thời gian vừa qua, cảm ơn cả cô beta của tui nữa, moah ('ε` ) Đấy là đôi lời cuối truyện của tui, còn mọi người thì sao, cảm xúc của mọi người về truyện thế nào, chia sẻ với tui bên dưới nhé ╰(▔∀▔)╯
p/s: từ mai tui sẽ up dần lên wattpad, bạn nào follow mà không đọc được thì có thể vào trước để xem mấy cách tui chỉ có dùng được không. Yêu thương!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro