Chương 6 - 10
Thích em lâu hơn chút nữa
Tác giả: Thị Tửu Cật Trà
Thể loại: điềm văn, hiện đại, chủ thụ, ôn nhu công x nhuyễn manh thụ, ấm áp, thanh xuân vườn trường, có h, đoản văn, HE...
Editor: Camellia W. (aka Bạch Trà)
Beta: Xù
Nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress.com
—–•••♥•••—–
Chương 6: Yêu ♂ tình
Warning: có cảnh H 18+, cân nhắc trước khi xem, vì không đặt pass nên mình không mong có bạn nào "lỡ" đọc rồi vào chửi mình!
. . .
Vừa khai giảng năm hai đại học Cảnh Phú Viễn liền mướn một nhà trọ ở phụ cận trường học, anh nói chuyện này với Du Gia Hưng, cậu lập tức nói: "Em cũng muốn dọn ra ngoài ở." Cậu ngẩng đầu nhìn Cảnh Phú Viễn, đôi mắt lóe sáng lấp lánh, "Ở chung với anh."
Không đợi Cảnh Phú Viễn mở miệng, Du Gia Hưng liền kéo tay anh lại nói: "Tiền thuê nhà em sẽ trả phân nửa, ca, anh thu nhận em đi."
Cảnh Phú Viễn thích nghe Du Gia Hưng gọi anh như vậy, cũng thích bộ dạng đôi mắt chứa ánh sáng chuyên chú nhìn của cậu, anh đưa tay gõ trán Du Gia Hưng, "Em nghĩ rằng tại sao anh lại thuê nhà trọ bên ngoài?"
Du Gia Hưng liền rõ ràng một chút, trong lời nói đều để lộ đắc ý, nhưng lại muốn làm bộ rụt rè hỏi: "Vì em?"
Cảnh Phú Viễn mỉm cười nhìn cậu, thuận theo lời cậu trả lời: "Vì em."
—-
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ nửa kéo, tiếng nước nhỏ giọt và tiếng thở dốc trộn lẫn, Du Gia Hưng bị Cảnh Phú Viễn nắm cổ tay đặt trên cửa, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, giống như muốn hòa tan.
Ban ngày Vu Dao giả bộ thích Cảnh Phú Viễn tiếp cận Du Gia Hưng, Du Gia Hưng ghen trong chốc lát, cuối cùng biết Vu Dao là em họ Cảnh Phú Viễn.
Buổi tối trên đường về nhà Cảnh Phú Viễn lại bị một câu "thích anh còn không kịp" của Du Gia Hưng trêu chọc, thừa dịp trời tối đen không bóng người cúi đầu hôn trộm Du Gia Hưng một cái.
Cả ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đều là chuyện tốt. Khóe miệng không nhịn được cong lên, Cảnh Phú Viễn đang hôn môi cậu, đương nhiên phát hiện thay đổi của cậu.
"Đang suy nghĩ gì?" Cảnh Phú Viễn cúi đầu nhìn Du Gia Hưng, ngón cái ôn nhu lau nước bọt lưu lại bên mép của cậu.
"Đang nghĩ..."
Du Gia Hưng vừa nói được hai chữ lại bị Cảnh Phú Viễn hôn lên, người hôn Du Gia Hưng tay cũng không thành thật, vói vào trong áo sơ mi của cậu xoa xoa qua lại, còn chọc sống lưng của cậu, khiến cậu không tự chủ thẳng lưng.
Cảnh Phú Viễn nói: "Hăng hái như vậy?" Anh nói rồi sờ soạng dưới người của Du Gia Hưng, tay đè lưng Du Gia Hưng, cậu không nhịn được khom người, háng vừa lúc đụng trên người anh, anh vừa cởi quần đối phương vừa trêu chọc, "Tinh Nhi muốn à?" Anh uốn lưỡi âm cuối thanh âm không nặng, chỉ khiến một âm cuối nhàn nhạt, vừa êm tai cũng say lòng người (*Tinh Nhi này hình như là gọi yêu ấy, tinh là sao, chắc chỉ đôi mắt của bạn thụ)
Đã sống chung với Cảnh Phú Viễn gần một năm, đương nhiên Du Gia Hưng biết một vài thói xấu nhỏ ngây thơ trên người người đàn ông này, vì vậy cậu cũng nổi lên tâm tư xấu xa cố ý không đáp.
Cảnh Phú Viễn không nhận được câu trả lời, cúi đầu cắn cổ Du Gia Hưng, tốc độ cởi quần áo nhanh hơn.
Du Gia Hưng bị anh cởi quần và quần lót, thở hổn hển liếc mắt nhìn cửa sổ bên kia một cái, phát hiện rèm cửa chưa kéo kín, muốn đẩy Cảnh Phú Viễn ra đi kéo rèm cửa sổ, lại bị Cảnh Phú Viễn đè chặt lại.
"Cảnh... Phú Viễn, rèm cửa sổ!"
"Ừm." Cảnh Phú Viễn kéo dài thanh âm, hô hấp phả vào cổ Du Gia Hưng, nóng bỏng đốt người, "Van xin anh, anh liền để em đi."
Có lẽ là hiệu ứng người yêu*, Cảnh Phú Viễn cảm thấy đôi mắt của Du Gia Hưng trong đêm tối càng thêm sáng ngời ươn ướt, anh lè lưỡi liếm khóe mắt Du Gia Hưng, lặp lại nói: "Xin anh đi." (*tình nhân trong mộng hóa Tây Thi)
Du Gia Hưng vui lòng cầu xin khiến Cảnh Phú Viễn vui vẻ, cũng vô cùng bao dung tính tình tùy hứng của người yêu.
Cảnh Phú Viễn bắt đầu tùy hứng cũng siêu đẹp trai! Đôi mắt Du Gia Hưng sáng lên, trong giọng nói của cậu nhuốm màu tình dục, mềm nhũn tựa như mang theo mùi vị ngọt ngào.
Nếu Du Gia Hưng là kẹo, vậy nhất định là kẹo nhân bưởi bọc ngoài là rượu, vừa ngọt ngào vừa say lòng người.
"Ca, cầu xin anh."
Nửa người dưới của Du Gia Hưng bị cởi sạch trơn, người trên lại chỉ mặc áo sơ mi, nút áo đều bị cởi hết, Cảnh Phú Viễn vừa cúi đầu là có thể thấy dáng vẻ trần truồng của cậu.
Cảnh Phú Viễn vẫn còn quần áo chỉnh tề, chỉ là nửa người dưới có một túp lều to lớn dựng lên. Dựng đến khó chịu, anh kéo dây nịt ra.
Du Gia Hưng muốn đưa tay đụng thứ kia, nhưng lại nhớ tới rèm cửa vẫn chưa kéo, rụt tay về giấu sau lưng.
Cảnh Phú Viễn nhìn thấy những hành động này của cậu, đưa tay xoa xoa tóc cậu: "Lên giường đợi anh đi, anh đi kéo rèm cửa."
Đến khi Cảnh Phú Viễn kéo kín rèm cửa, trong phòng hoàn toàn tối tăm khiến hai người phải thích ứng trong chốc lát mới dần dần thấy rõ đối phương.
Cảnh Phú Viễn đứng cạnh cửa sổ, thấy anh chậm chạp bất động, Du Gia Hưng lúc đầu ngoan ngoãn nằm trên giường ngồi dậy quỳ gối trên giường hỏi: "Ca? Anh không tới sao, em cứng cả rồi." Nói rồi cậu ngửa người ra sau chống đỡ thân mình, bày tính khí ra cho Cảnh Phú Viễn xem, tính khí của Du Gia Hưng tinh xảo khéo léo như bản thân cậu run run rẩy rẩy bại lộ trong không khí.
Yết hầu Cảnh Phú Viễn chuyển động lên xuống, anh vừa bước một bước về phía trước, Du Gia Hưng đã lập tức có động tác kế tiếp – cậu đưa tay ra cầm tính khí của mình bắt đầu chậm rãi tuốt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn đi nhanh đến bên giường, túm cổ chân Du Gia Hưng kéo cậu lại sát rìa.
Mặc dù Du Gia Hưng không nặng nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, lúc Cảnh Phú Viễn túm cổ chân cậu, cậu liền phối hợp chậm rãi di chuyển về phía trước, vừa đến bên giường, Cảnh Phú Viễn buông tay ra, cậu liền nhào vào trong lòng của anh.
"Ca." Du Gia Hưng ôm hông của Cảnh Phú Viễn ngẩng đầu nhìn, "Em tự an ủi có đẹp mắt không?"
Cảnh Phú Viễn điểm chóp mũi của cậu, cúi đầu đến bên tai cậu đánh giá hai chữ.
"Yêu tinh."
—-
Đầu Du Gia Hưng mạnh mẽ vùi vào trong gối, lưng uốn cong, mông nhếch lên thật cao.
Hai ngón tay của Cảnh Phú Viễn đang quấy nhiễu đào khoét trong cơ thể cậu, có lẽ là chất bôi trơn chen vào hơi nhiều nên ngón tay đút vào phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp nho nhỏ.
Du Gia Hưng nặng nề thở hổn hển, muốn chạm tính khí trước mặt nhưng chịu đựng không động vào, Cảnh Phú Viễn thấy cậu khó chịu, vốn định giúp cậu tuốt một lần, lại bị cậu cản lại.
Trong mắt của Du Gia Hưng đều nhuộm màu tình dục, mông hơi dời qua dời lại, tay nắm chặt chăn đơn.
"Không được đụng vào." Cậu kéo tay Cảnh Phú Viễn ra, thanh âm ướt át giống như khóc.
"Không khó chịu hả?" Cảnh Phú Viễn lại tăng thêm một ngón tay, dò vào sâu hơn tìm kiếm điểm nhạy cảm.
"Vâng." Du Gia Hưng ngoan ngoãn đáp lại, nhưng không biết là khó chịu hay không khó chịu.
Eo của Du Gia Hưng dần dần đau xót, hơi không nhịn được, Cảnh Phú Viễn thấy mở rộng cũng coi như ổn rồi, điều chỉnh người cậu đối diện với chính mình, sau đó lại đưa ngón tay chen vào trong cơ thể của Du Gia Hưng, tay kia xoa gò má của cậu, vén phần tóc thấm ướt vì mồ hôi của cậu ra, "Anh giúp em làm nhé?"
"Không." Du Gia Hưng dán lên tay của anh cọ cọ, "Muốn anh làm em đến bắn."
Động tác trên tay của Cảnh Phú Viễn hơi ngừng, sau đó ngón tay bắt đầu nặng nề đút vào, Du Gia Hưng phát ra tiếng rên rỉ, lại bị nụ hôn của anh chặn lại chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Bên mép kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài, Cảnh Phú Viễn dùng ngón tay cắt đứt, lại dùng ngón tay gảy môi của Du Gia Hưng.
"Ngoan, mở chân ra, để anh vào."
Du Gia Hưng nắm chặt drap giường dưới người, áo sơ mi của cậu vẫn mặc trên người, mở rộng lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Cảnh Phú Viễn đỡ tính khí đang dâng cao, cắm vào trong huyệt động mềm mại.
"Ưm ha..." Du Gia Hưng vô thức muốn cắn môi ngăn tiếng rên rỉ, Cảnh Phú Viễn thấy thế đưa ngón tay ra nhét vào trong miệng đè đầu lưỡi của cậu.
"Không được cắn môi." Cảnh Phú Viễn chậm rãi thẳng thắt lưng làm, đường ruột mềm mại vây lấy dương vật to lớn, lúc dương vật rút ra còn bị hậu huyệt mút vào giữ lại.
Cảnh Phú Viễn vừa muốn đánh dấu sở hữu người dưới thân nhưng lại sợ cậu đau, vì vậy không thể làm gì khác hơn là hòa hoãn lại – anh gặm cắn ra dấu vết nhàn nhạt rõ ràng trên ngực Du Gia Hưng, hết cắn lại liếm, liếm đến Du Gia Hưng vừa nhột vừa thoải mái.
Du Gia Hưng thật vất vả thích ứng vật lớn, giật giật người lại tìm đường chết nói: "Có phải nó lại lớn hơn không?"
Cảnh Phú Viễn khẽ cười một tiếng, cầm cổ tay của cậu, dắt tay cậu xuống dưới người anh, Du Gia Hưng còn chưa kịp phản ứng, tay đã đụng phải một đầu lớn.
Dương vật được hậu huyệt ngậm thật chặt, Du Gia Hưng đụng phải nơi hai người gắn bó với nhau, rụt tay về giống như bị bỏng. Ngẩng đầu thấy đôi mắt chứa đựng ý cười của Cảnh Phú Viễn, cũng không ngượng ngùng, ôm cổ Cảnh Phú Viễn nói: "Em nuốt vào rất thoải mái đúng không."
"Ừ." Cảnh Phú Viễn dùng chóp mũi cọ chóp mũi của Du Gia Hưng, "Tinh Nhi giỏi quá." Nói rồi anh cũng rút tính khí ra, chỉ rất khó khăn để lại phân nửa quy đầu bên trong, sau đó lại nặng nề đâm vào, khiến Du Gia Hưng ngửa đầu rên rỉ.
Cảnh Phú Viễn không hề thong thả như lúc đầu, tần suất chuyển động của anh không ngừng tăng, âm nang đánh vào mông Du Gia Hưng,đập đến đỏ bừng một mảnh.
Tính khí lại rút ra cắm vào, mị thịt trong huyệt bao quanh vặn lấy dương vật, dịch ruột non sáng trong bị dẫn ra ngoài.
"A... Ca, ca! Ưm... Sâu quá, đừng..."
Cảnh Phú Viễn ôm lấy Du Gia Hưng mà làm, dương vật cắm vào trong cơ thể sâu hơn, Du Gia Hưng thoải mái đến chảy nước mắt, Cảnh Phú Viễn liếm sạch nước mắt bên khóe mắt cậu, đút vào vừa mạnh mẽ vừa nặng nề.
"Làm em đến bắn, hửm?"
"Ừm, ừm." Du Gia Hưng qua quýt gật đầu, bám víu vào Cảnh Phú Viễn vô thức lắc mông, "Ca, làm thật sướng..."
"Ừ, bảo bối ngoan." Cảnh Phú Viễn lau đi mồ hôi trên trán cho cậu, tinh tế hôn cậu.
Cuối cùng Du Gia Hưng bị Cảnh Phú Viễn làm đến bắn, Cảnh Phú Viễn cũng theo sát mà bắn vào trong cơ thể của Du Gia Hưng, anh bắn rất nhiều đợt, Du Gia Hưng cảm thấy trong cơ thể mình đầy đến tràn ra ngoài.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Cảnh Phú Viễn chuẩn bị ôm Du Gia Hưng đến phòng tắm tẩy rửa, Du Gia Hưng lại đột nhiên nói: "Chờ đã, chờ đã! Chưa kẹp chặt, sắp chảy ra rồi!" Cậu không ngẩng đầu nhìn Cảnh Phú Viễn, miệng huyệt co rút xác nhận sẽ không chảy ra mới hài lòng nói, "Được rồi! Chúng ta có thể xuất phát!"
Cảnh Phú Viễn ôm cậu vào trong phòng tắm, đỡ cậu đứng dưới vòi hoa sen.
Du Gia Hưng đợi nửa ngày cũng không thấy động tác của Cảnh Phú Viễn, ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện trong mắt anh chứa đựng dục vọng.
"Thả lỏng." Cảnh Phú Viễn vỗ nhẹ lên mông cậu.
Du Gia Hưng yên tĩnh lại, một ít tinh dịch theo chân lưu lại, dường như Cảnh Phú Viễn đang đợi thời khắc này, anh nâng đùi phải của cậu lên, đỡ tính khí chẳng biết đã cứng rắn từ lúc nào tiến vào...
Sáng hôm sau Cảnh Phú Viễn dậy trước, cẩn thận từng li từng tí rời giường làm bữa sáng, lại quay trở lại kéo người đang ngủ say vào trong ngực.
Du Gia Hưng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt anh tuấn thâm thúy của Cảnh Phú Viễn, "Chào buổi sáng!" Tuy thân thể đau nhức, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
"Chào buổi sáng." Cảnh Phú Viễn se sợi tóc của cậu, hôn lọn tóc của cậu.
"Muốn nói một bí mật với anh." Du Gia Hưng giả vờ thần bí xích lại gần.
"Hửm?"
"Hôm qua em chưa gội đầu."
Cảnh Phú Viễn nhẹ nhàng kéo tóc cậu, "Không ngại, thích em còn không kịp."
Du Gia Hưng cười ha ha: "Anh bắt chước em."
Cảnh Phú Viễn vẫn thuận theo lời của cậu: "Ừ, anh bắt chước em."
Du Gia Hưng nghĩ, đây chính là tình yêu a!? Đây chính là tình yêu.
--------------------------------------------------------------
Camellia W: hình như còn 1-2 chương H nữa, thật sự thì tui rất thích đặt pass, nhưng không thích đặt pass đoản. Vậy mà chỉ toàn đoản mới có H, thiệt là trái ngang ( ̄_ ̄)
—–•••♥•••—–
Chương 7: Mối tình đầu
Hai ngày nay group lớp hồi trung học đã yên lặng thật lâu đột nhiên náo nhiệt lên, hoạt động mạnh nhất trong này không ai bằng Mạnh Thụy.
Du Gia Hưng chặn group, Mạnh Thụy tìm cậu trò chuyện riêng, hỏi cậu tụ tập trung học có đi không.
Trong nhận thức của Du Gia Hưng, tụ tập bạn học hẳn là chuyện nên chia tay bạn học cũ hơn mười năm rồi mới có thể sắp đặt. Hơn nữa, trong lớp cậu vẫn không có cảm giác tồn tại gì, đi cũng xấu hổ, vì vậy không do dự nhiều liền từ chối.
Cuối tuần Du Gia Hưng thuận miệng nhắc tới chuyện này với Cảnh Phú Viễn, Cảnh Phú Viễn để lời nói của cậu vào tai, trọng điểm rồi trọng điểm đặt trên người tên Mạnh Thụy này.
"Mạnh Thụy?"
"Vâng."
"Kẻ ngu si mà em thích hồi trung học ấy hả?"
Du Gia Hưng đang lột vải ăn, nghe Cảnh Phú Viễn nói Mạnh Thụy như vậy, cũng không nhét vải vào miệng, nhưng để trên môi.
Cảnh Phú Viễn liếc mắt nhìn cậu, cậu một ngụm nuốt trọn quả vải, trên môi dính nước vải, trơn bóng sáng lên.
"...vâng."
Cảnh Phú Viễn nắm cằm của cậu hôn lên, môi Du Gia Hưng có vị trái vải ngọt ngào, anh dùng đầu lưỡi liếm láp một chút mới thả ra nói: "Em còn dám 'vâng'?"
"Lúc trước từng thích." Du Gia Hưng lại bắt đầu chăm chăm chỉ chỉ lột vải, "Bây giờ không thích nữa, em cũng không nhớ rõ hình dáng hắn ra sao rồi." Cậu đưa vải đã lột xong tới trước mặt Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn không đưa tay, cúi đầu ăn trên tay Du Gia Hưng.
Du Gia Hưng hỏi anh ăn ngon không, anh được lời còn khoe mẽ, kéo đầu Du Gia Hưng qua hôn khóe mắt và khóe miệng cậu, "Chỉ con nít mới thích ăn đồ ngọt."
"Ồ." Du Gia Hưng bĩu môi, "Bạn nhỏ Cảnh Phú Viễn, bạn vừa ăn vải mình lột đó, có ngon không?"
Cảnh Phú Viễn xáp lại rất gần, hô hấp hai người xen lẫn vào nhau, chóp mũi như gần như xa. Góc độ nhìn người này, mắt người cũng có thể biến thành mắt gà chọi, Du Gia Hưng buồn cười lại cố chịu, thật sự không nhịn được liền nhắm mắt lại. Nụ hôn của Cảnh Phú Viễn hạ xuống, mềm mại tỉ mỉ dịu dàng quyến luyến khiến người ta mê muội, Du Gia Hưng ngoan ngoãn mở miệng để đầu lưỡi anh chui vào.
"Không ngọt bằng em." Cảnh Phú Viễn nói rồi ngồi xuống sô pha.
Du Gia Hưng nằm dài trên sô pha nhìn anh, một lúc sau nhào lên, nhào vào lòng Cảnh Phú Viễn, hai người lại song song đối diện trên sô pha.
—-
Thành phố C nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, hai tháng sau Du Gia Hưng đụng phải Mạnh Thụy trong siêu thị, Mạnh Thụy vừa kết hết sổ sách, thấy cậu liền gọi: "Du Gia Hưng!"
Du Gia Hưng quay đầu thấy hắn cũng sững sờ, giơ tay lên vẫy một cái xem như chào hỏi.
Mạnh Thụy đã cạo đầu đinh, cả người hoạt bát không ít, cười rộ lên vẫn rất xán lạn, trong ánh mắt để lộ ngu ngốc.
Du Gia Hưng đột nhiên nhớ đến Cảnh Phú Viễn, nhớ tới sáng nay Cảnh Phú Viễn gọi cậu dậy, ghé vào lỗ tai thì thầm gọi cậu "Tinh Nhi, Tinh Nhi", còn đưa tay bóp mặt cậu. Cậu mở mắt ra, anh liền lại gần hôn bẹp một cái lên mặt cậu. Du Gia Hưng thấy rõ nụ cười trên mặt Cảnh Phú Viễn, độ cong Cảnh Phú Viễn nhếch miệng lên không quá lớn, nhưng Du Gia Hưng biết nụ cười kia là dành cho cậu, dịu dàng cũng dành cho cậu.
Mạnh Thụy nói: "Suýt chút nữa tớ không nhận ra cậu."
"À... ừm." Du Gia Hưng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ứng phó qua loa.
Trước đây cuối cùng vì sao lại thích Mạnh Thụy chứ? Khi đó cậu còn là thiếu niên, Mạnh Thụy tồn tại càng giống như một loại chống đỡ, không thể nói rõ thích bao nhiêu, chỉ là khoảnh khắc ý cười dịu dàng kia khiến cậu tìm được cứu rỗi, cảm thấy động lòng.
Nhưng sau khi thích Cảnh Phú Viễn thì mọi thứ đều trở nên khác biệt, vì có thể xứng với phần thích ở đáy lòng của mình, cuối cùng cậu cũng sải bước cố gắng tiến về phía trước đuổi theo.
"Tạm biệt." Mạnh Thụy cười vẫy tay với cậu.
"Ừm, bye." Du Gia Hưng quay đầu lại tiếp tục chọn rau cải tươi mới, Mạnh Thụy xuất hiện cũng không mang đến cho cậu chấn động quá lớn.
Nhưng sau khi về nhà, cậu vẫn hết sức khéo léo nói chuyện đụng phải Mạnh Thụy với Cảnh Phú Viễn.
Nhưng thật ra Cảnh Phú Viễn vẫn hơi ghen, người kia là người đầu tiên Du Gia Hưng thích, được coi là mối tình đầu của cậu. Cảnh Phú Viễn vừa nhớ tới trước đây mình còn từng hỏi Du Gia Hưng có phải thích Mạnh Thụy hay không đã muốn tát mình một cái.
Anh không nhịn được muốn biết kỹ hơn, về suy nghĩ sau khi Du Gia Hưng gặp lại Mạnh Thụy hoặc gì đó khác, nhưng anh lại không nói nên lời, đáng ra anh là một người trưởng thành, nhưng bây giờ lại giống như một đứa trẻ sợ bị cướp thứ mình thích, sầu lo ngây thơ, thậm chí hèn hạ nói bóng gió: "Chỉ nói mấy câu như vậy hả?"
"Vâng." Du Gia Hưng nói, "Em không thân với hắn, cũng không có gì đáng nói."
Cảnh Phú Viễn rất hài lòng với câu trả lời này, giơ tay lên muốn sờ tóc Du Gia Hưng khen thưởng, rồi lại nghe Du Gia Hưng nói: "Không phải hai người rất thân sao? Thường chơi bóng rổ với nhau."
"Quan hệ bạn bóng bình thường." Cảnh Phú Viễn cứng rắn trả lời, sau đó đột nhiên anh nghĩ tới gì đó, "Lúc trước em đến sân bóng rổ, là để nhìn hắn hả?"
Ấn tượng của Du Gia Hưng về năm lớp mười đã rất mơ hồ, cậu tỉ mỉ hồi tưởng dường như thật vậy, vì thế gật đầu.
Cảnh Phú Viễn lè lưỡi liếm hàm răng, răng nanh sắc bén cắt đầu lưỡi có hơi đau. Chuyện này thật sự không đáng để ghen, dù sao khi đó anh cũng chỉ xem Du Gia Hưng như đứa trẻ dậy thì không tốt lá gan lại nhỏ.
Nhưng sao có thể không thèm để ý được. Hiện tại đứa trẻ này là người yêu của anh, là một bộ phận mà anh không cách nào vứt bỏ được, là bảo bối anh luôn luôn muốn ôm vào lòng.
Những chi tiết trước kia không phát hiện đều khuếch đại hiện ra trước mắt, Cảnh Phú Viễn nhớ tới lần đầu tiên gặp Du Gia Hưng, dường như Du Gia Hưng bị Mạnh Thụy gọi đi chơi bóng.
Cảnh Phú Viễn tiến tới trước mặt Du Gia Hưng cắn một cái lên cổ cậu.
"Ca à." Hai tay của Du Gia Hưng tự nhiên khoát lên lưng Cảnh Phú Viễn, "Có phải anh hơi để ý hay không?"
Nào chỉ là để ý, bình dấm chua cũng bị đổ một phần lớn rồi. Cảnh Phú Viễn hận không thể quen biết Du Gia Hưng sớm hơn một chút, lại thích cậu sớm hơn một chút, lại sớm ở bên nhau... Nhưng lại sợ gặp nhau quá sớm ngược lại sẽ bỏ qua nhau. Mặc dù biết như bây giờ là vừa đúng, nhưng anh vẫn không nhịn được nghĩ, nếu có thể đụng phải người nọ trước, nếu có thể sớm nhận ra tâm ý một chút... hoặc là tạm chấp nhận một chút, khoảnh khắc Du Gia Hưng bước vào sân bóng kia anh liều mạng đùa giỡn ném rổ để cậu chú ý tới anh, có ấn tượng sâu sắc về anh thì tốt rồi.
"Không phải để ý." Cảnh Phú Viễn vuốt tóc sau gáy của Du Gia Hưng, ôm cậu vào trong lồng ngực mình, "Là hận không thể nhét tất cả của anh vào trong trí nhớ của em, trở thành một phần quan trọng nhất của em, để em ngoại trừ anh ra thì không nhớ được gì."
"Anh ác độc như vậy thì khi kiểm tra nhất định sẽ trượt." Du Gia Hưng dùng cằm cọ bả vai Cảnh Phú Viễn, "Chẳng qua..." Cậu đẩy tay Cảnh Phú Viễn ra, tay còn lại đặt lên bả vai anh.
"Anh đã thành công rồi." Lông mi Du Gia Hưng vừa dài vừa cong, giống như con hạc giấy treo trên nóc nhà lúc nhỏ, không cần đụng đã nhẹ nhàng run rẩy nhảy nhót, "Bây giờ trong đầu em tất cả đều là anh."
Bày tỏ thì ai không biết hả? Cậu sẽ không thua đâu. Lời bày tỏ ngọt như vậy, nhất định cậu phải để Cảnh Phú Viễn nếm được mùi vị này.
Cảnh Phú Viễn quả thật nếm được, miệng Tinh Nhi nhà anh ngọt giống như bôi mật. Anh ôm cậu chặt hơn, muốn khảm cậu vào trong xương tủy, lại sợ cậu đau, không nỡ làm cậu đau, vì vậy chỉ có thể ôm chặt một chút, để trên người cậu có mùi vị của mình, để mình chìm đắm vào trong đó.
Một lát sau Du Gia Hưng nói: "Mạnh Thụy..."
Cảnh Phú Viễn cắn tai của cậu, câu ngậm miện lại, đến khi Cảnh Phú Viễn buông răng ra, dùng đầu lưỡi liếm vết cắn mới mở miệng lần nữa: "Khi đó em vừa biết tính hướng của mình, thích Mạnh Thụy là vì... hắn cười rộ lên trông rất đẹp mắt, là loại rất rực rỡ kia."
Nụ cười của Cảnh Phú Viễn cho tới bây giờ cũng không được gọi là ánh mặt trời, trên thực tế anh rất ít cười, dịu dàng của anh chỉ dành cho Du Gia Hưng, nụ cười cũng dành cho Du Gia Hưng.
"Em thích anh..." đột nhiên Du Gia Hưng nghiêng đầu cười xán lạn, "Là bởi vì anh nói cho em biết đừng chối bỏ bản thân mình còn nói muốn làm chỗ dựa cho em."
Cảnh Phú Viễn nhìn cậu, cậu lại chớp mắt: "Đùa đó."
"Mạnh Thụy khiến người khác cảm thấy rất rực rỡ hướng về phía trước, vậy nên em đã bị hắn hấp dẫn."
Mạnh Thụy sẽ nở nụ cười với mọi người.
"Nhưng anh không giống vậy, là anh cho em dũng khí nha–"
Cảnh Phú Viễn chỉ sẽ cười với một mình cậu.
Vậy nên trước khi đại não ý thức được, tim đã cho cậu đáp án —
Cậu muốn theo đuổi Cảnh Phú Viễn, muốn bày tỏ tình cảm tràn đầy trong tim ra.
"Vậy nên em liều mạng cũng muốn nói với anh em thích anh." Đôi mắt Du Gia Hưng sáng ngời, bên trong có ánh sáng cũng có Cảnh Phú Viễn, "Cũng muốn có thể bên cạnh anh."
Bầu không khí vừa đúng, Cảnh Phú Viễn vừa định cúi người hôn cậu, cậu liền đưa tay che miệng Cảnh Phú Viễn nói: "Chờ đã, chờ đã! Có đôi lời em không biết nên nói hay không!"
Cảnh Phú Viễn dùng ánh mắt ý bảo cậu nói.
Du Gia Hưng cười hì hì nói: "Tuy người đầu tiên em thích không phải anh."
Cảnh Phú Viễn há miệng cắn lòng bàn tay cậu, hàm răng nhẹ cọ khiến bàn tay cậu hơi ngứa.
"Nhưng mối tình đầu của em là anh." Du Gia Hưng buông tay ra nhắm mắt lại, "Báo cáo xong! Anh có thể hôn em rồi!"
"Đứa ngốc." Cảnh Phú Viễn cười dịu dàng, cúi đầu hôn cậu.
---------------------------------------------------------------
Camellia W: thiệt chứ hai bạn trẻ này nhiều khi sến rện, tui ngồi edit mà nổi cả da gà, thế giới của những người yêu nhau đều như thế à, đúng là ngược cẩu trắng trợn mà ( ̄ヘ ̄)
—–•••♥•••—–
Chương 8: Dấm chua
Gần đây khi Vu Dao rảnh rỗi liền đến gặp Du Gia Hưng đối diện, hai người mặt đối mặt nói chuyện phiếm.
Tất cả mọi chuyện Vu Dao nói đều liên quan đến Cảnh Phú Viễn, thỉnh thoảng Du Gia Hưng mở miệng cũng dùng tên "Cảnh Phú Viễn" này để bắt đầu.
Vu Dao nói đủ chuyện về anh họ, cuối cùng cũng không nhịn được nói với Du Gia Hưng: "Trời ạ cậu thật sự nói rất ít đó."
Du Gia Hưng chớp mắt cúi đầu, chậm hai giây sau mới nói: "Xin lỗi..."
"Không sao không sao." Vu Dao vội vàng khoát tay nói, "Tớ cảm thấy cậu đáng yêu như vậy lại là chị dâu tớ, muốn thân thiết hơn với cậu một chút. Vốn là tớ bắt đầu câu chuyện trước, cậu đừng để ý."
Du Gia Hưng ngẩng đầu: "...chị dâu?"
"Đúng vậy." Vu Dao cười hì hì, "Chị dâu."
Gần đây thời tiết rất nóng, trận mưa dự báo thời tiết nói cũng chậm chạp không rơi, Du Gia Hưng cảm thấy mình đã nóng đến choáng váng rồi. Nhưng Vu Dao nói vậy, có phải là một loại tán thành trá hình với mình hay không?
Điều này rất quan trọng. Chút nữa gặp Cảnh Phú Viễn nhất định phải nói với anh.
Dưới đáy lòng Du Gia Hưng len lén nhớ kĩ, lộ ra nụ cười hơi ngượng ngùng với Vu Dao đối diện. Vu Dao bị nụ cười này khiến mắt dao động, cũng cười ngây ngô theo.
Đến khi buổi trưa nhìn thấy Cảnh Phú Viễn, hai người thảo luận vấn đề cơm tối, cuối cùng sau khi quyết định ăn vặt dưới lầu, Du Gia Hưng liền không kịp chờ đợi nói: "Em gái anh nói..."
"Nóng thế này?" Cảnh Phú Viễn thấy trên chóp mũi cậu có mồ hôi, liền cong ngón tay sờ sờ mũi cậu, "Vu Dao sao vậy?"
Du Gia Hưng bị động tác này của anh làm quên mất kế tiếp nên nói gì, đôi mắt ngây ngốc nhìn Cảnh Phú Viễn chằm chằm.
"Sao thế?"
Du Gia Hưng giả vờ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay: "Anh lại gần đây một chút."
Cảnh Phú Viễn áp sát vào, Du Gia Hưng moah một cái hôn một ngụm lên mặt anh, sau đó cậu cong mắt cười, hàm trăng trắng trắng cũng lộ ra ngoài, không biết đắc ý cái gì. "Nóng quá à."
"Ừ." Cảnh Phú Viễn gõ trán cậu, "Hôn một cái thì không nóng nữa hả?"
Du Gia Hưng giở trò xấu nháy mắt: "Hôn một cái nữa thì không nóng."
Cảnh Phú Viễn cúi đầu hôn trán cậu, điểm đầu của cậu nói: "Trong nhà có dưa hấu, để trong tủ lạnh, chiều anh còn có lớp, em về nhớ cắt ăn."
"À." Du Gia Hưng ôm trán cười ngọt ngào, một lúc sau hai tay hợp lại vỗ một cái, "Em gái anh gọi em là chị dâu!"
Cảnh Phú Viễn nhìn cậu: "Em rất vui à?"
"Rất vui nha." Du Gia Hưng nhìn vẻ mặt anh cười như không cười, liền vội vàng giải thích, "Không phải là vì xưng hô, mà vì... Ca anh đừng cười!"
"Sao không cười?" Cảnh Phú Viễn nắm đầu ngón tay cậu, "Tinh Nhi cũng đang cười."
Du Gia Hưng nhăn mặt với anh, Cảnh Phú Viễn nhéo ngón tay của cậu.
"Dù sao thì rất vui vẻ. Vu Dao thật đáng yêu."
Cảnh Phú Viễn bóp mặt cậu, "Nó đáng yêu? Em không nhìn thấy lúc nó nhảy lên nhảy xuống thôi."
Bắt đầu từ lần đầu tiên Vu Dao kể chuyện lúc nhỏ của Cảnh Phú Viễn với Du Gia Hưng, Du Gia Hưng đã cảm thấy cô gái Vu Dao này siêu đáng yêu siêu thân thiện! Vậy nên tuy không nói được mấy câu với Vu Dao nhưng dưới đáy lòng cậu đã xem Vu Dao là bạn.
Cảnh Phú Viễn thấy Du Gia Hưng không trả lời, lại kéo mặt cậu hỏi: "Nó đáng yêu hay anh đáng yêu?"
Du Gia Hưng trợn to hai mắt: "Ca anh thật là trẻ con."
Cảnh Phú Viễn liếm liếm môi, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vỗ đầu Du Gia Hưng, "Nhanh một chút về nhà đi, nóng như vậy cảm nắng thì sao bây giờ?"
Du Gia Hưng gật đầu, nói: "Em đi nhé?"
"Chờ một chút." Cảnh Phú Viễn đè gáy Du Gia Hưng lại hôn, "Giảm nhiệt cho em."
Du Gia Hưng cầm sách che khuất gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, lông mi cong cong run rẩy, thấy khiến lòng người rung động.
"Ca."
"Ừ?"
Du Gia Hưng lấy sách ra, vểnh môi hôn gió với Cảnh Phú Viễn: "Moah!"
Cảnh Phú Viễn cười rộ lên.
Du Gia Hưng ngồi lên xe buýt, Cảnh Phú Viễn gửi tới một tin nhắn.
Viễn ca ca: [Tinh Nhi đáng yêu nhất.]
Du Gia Hưng vùi mặt vào trong quyển sách đang mở ra, cố gắng dùng sách lạnh như băng giảm nhiệt cho mình.
Trước đây Du Gia Hưng đặt tên Cảnh Phú Viễn trong danh bạ là "ca", sau lại bị Cảnh Phú Viễn đổi thành "Viễn ca ca" rồi.
Bởi vì khóa màn hình của Du Gia Hưng vốn đã ghi vân tay của Cảnh Phú Viễn vào nên Cảnh Phú Viễn có thể tùy ý mở điện thoại di động của cậu. Hôm đó Cảnh Phú Viễn cầm điện thoại di động của cậu táy máy suy nghĩ cả nửa ngày, lúc trả lại cậu còn cố ý tìm tòi một chút, thấy "Viễn ca ca" trên danh bạ thì bối rối mờ mịt, nhìn điện thoại di động lại nhìn anh, nhìn qua lại nhiều lần mới nghẹn ra một câu: "Ca, không ngờ rằng anh lại muộn tao* thế này." (*ngoài lạnh trong nóng, trong ngoài không đồng nhất)
Cảnh Phú Viễn đè cậu lên giường ăn hiếp một trận, còn ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: " 'Tao'* cho em xem nhé?" (*dâm đãng)
—-
Buổi chiều mây đen che lấp cả bầu trời, âm u một mảnh, vốn Du Gia Hưng rất mong trời mưa, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không thèm để ý nhiệt độ lạnh xuống này, trong tâm trí của cậu tất cả là cuối cùng Cảnh Phú Viễn có mang ô theo không.
Du Gia Hưng gọi điện thoại, chắc là Cảnh Phú Viễn đi học chỉnh điện thoại thành yên lặng nên không nhận.
Lúc Cảnh Phú Viễn gọi điện lại, bên ngoài đã mưa rơi tí tách rồi, Du Gia Hưng hỏi anh có mang ô không.
Cảnh Phú Viễn: "Cầm rồi, em đừng ra ngoài, anh sẽ nhanh về thôi."
"Được rồi, đại huynh đệ."
"Kêu gì đó?"
"Đại... ca!"
Cảnh Phú Viễn cười khẽ: "Quỷ cơ linh*." (*thông minh, lanh lợi)
Mưa vẫn chưa lớn thì Cảnh Phú Viễn đã về đến nhà, đặt dù trong phòng khách.
Du Gia Hưng từ trên sô pha ngồi xuống, chống nạnh nói: "Bây giờ có vấn đề rồi!"
Cảnh Phú Viễn nhìn cậu.
"Trời mưa không ra ngoài được, cơm tối ăn gì?"
"Trong tủ lạnh còn gì?"
"Trứng gà."
"Còn gì nữa không?"
"Trứng gà."
Cảnh Phú Viễn khiêu mi: "Trứng trộn?"
"Oa anh thật thông minh." Du Gia Hưng khoa trương giang hai cánh tay, "Tới moah một cái."
Cảnh Phú Viễn cực kỳ phối hợp đi tới ôm lấy cậu hôn.
"Buổi chiều gặp phải Vu Dao." Trong phòng bếp Cảnh Phú Viễn đập trứng gà vào bát, "Nó nói em xấu hổ."
Du Gia Hưng trợ giúp một bên, nghe anh nói vậy liền khiêm tốn nói: "Thường xuyên xấu hổ nha."
"Chuyện như vậy mà cũng nói được hả?" Cảnh Phú Viễn đánh xong trứng gà đưa cho Du Gia Hưng.
Hai tay Du Gia Hưng bưng bát, "Thân chút nữa có thể tốt rồi... Em khá chậm nhiệt mà, ai ca nói như vậy, em cũng cảm thấy mình hơi đần."
Cảnh Phú Viễn quay đầu nhìn Du Gia Hưng, Du Gia Hưng cúi đầu nhìn trứng gà trong bát đến xuất thần không biết đang nghĩ gì, Cảnh Phú Viễn thở dài nói: "Như vậy cũng tốt."
Như vậy cũng rất tốt.
Tất cả đối xử đặc biệt đều dành cho anh, cũng chỉ dành cho anh.
Cảnh Phú Viễn đưa tay vuốt ve vành tai Du Gia Hưng, cậu ngẩng đầu.
"Nói nhiều với anh là được rồi." Cảnh Phú Viễn không nhịn được nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình, nhưng suy nghĩ này không khỏi quá u ám rồi, anh rũ mắt bổ sung nói, "Đây là tư tâm của anh, em cứ xem như là không nghe thấy đi."
"Đã nghe thấy mà." Du Gia Hưng ngẩng đầu, hầu kết đều nhìn không sót gì, Cảnh Phú Viễn muốn cắn xuống một cái, đương nhiên anh biết lời nói ra không thể rút lại, nói như vậy chẳng qua cũng là tìm một cái cớ đường hoàng cho tính ích kỷ của mình.
"Ca, sôi rồi."
"Ừ." Cảnh Phú Viễn lên tiếng trả lời nhận cái bát trong tay Du Gia Hưng.
Đồ ăn nấu xong, Du Gia Hưng lặng lẽ quan sát Cảnh Phú Viễn, "Ca?"
"Hửm?"
"Cuối cùng anh ăn dấm chua buồn bực chuyện gì?"
Cảnh Phú Viễn có chút nhụt chí, cảm thấy mình vừa ngây thơ lại cảm thấy không có cách nào không để bụng. Vừa nhớ tới đứa trẻ nhà anh sẽ cười cười nói nói với người khác, anh liền có chút để tâm. Ngược lại không phải là muốn hạn chế quyền lợi kết bạn của cậu, chỉ là...
Cảnh Phú Viễn cảm thấy mình yêu đương giống như nuôi con trai, lo lắng chỗ này lại lo lắng chỗ nọ, vừa sợ địa vị bản thân trong lòng cậu giảm xuống, vừa sợ bản thân quản quá chặt sẽ rước lấy bực mình của đứa nhỏ.
Du Gia Hưng bưng thức ăn lên bàn cơm, "Cho dù anh ở đây ghen cái gì, tình yêu của em là duy nhất." Cậu cố ý nghiêm mặt giả bộ nghiêm túc, lúc quay đầu nhìn Cảnh Phú Viễn lại cười rộ lên, "Chúc mừng anh trúng thưởng, em chỉ thích mình anh."
Mây đen trong lòng Cảnh Phú Viễn bị một câu nói của Du Gia Hưng xua tan, ở bên nhau lâu như vậy anh vốn cho là vui vẻ trong tim mình đã đầy đến tràn ra rồi, nhưng mỗi một lần cậu đều khiến anh ngạc nhiên vui vẻ. Sau khi ngạc nhiên vui vẻ anh lại phát hiện, anh càng thêm thích người trước mắt này rồi, đồng thời sẽ vẫn tiếp tục thích.
Anh nắm tay Du Gia Hưng giơ lên trước mắt mình hôn, "Cảm thấy vinh hạnh gấp bội, My Prince (hoàng tử của anh)."
---------------------------------------------------------
Camellia W: ôi răng tui ( ̄_ ̄) Hai cái người này thiệt quá đáng mà, hu hu hu (╥ω╥)
—–•••♥•••—–
Chương 9: Ca ca
Warning: có cảnh H 18+, cân nhắc trước khi xem, vì không đặt pass nên mình không mong có bạn nào "lỡ" đọc rồi vào chửi mình!
. . .
Mưa càng lúc càng lớn, hai người cơm nước xong cùng nhau vào phòng tắm súc miệng. Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao, hơi nước bốc lên bám vào trên gương, xuyên qua gương chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét mờ nhạt của hai người.
Dưới vòi hoa sen, Du Gia Hưng dựa vào người Cảnh Phú Viễn thở dốc, cậu trắng hơn Cảnh Phú Viễn rất nhiều, hai thân thể dính sát vào nhau, tạo nên tương phản thị giác.
Nửa ngón tay của Cảnh Phú Viễn len vào trong cơ thể Du Gia Hưng, lúc này đang đào khoét luật động có quy luật.
"Ca." Du Gia Hưng bò lên cánh tay của Cảnh Phú Viễn, ghé vào lỗ tai anh nhàn nhạt hít thở.
Tay kia của Cảnh Phú Viễn phủ trên mông Du Gia Hưng xoa bóp, thịt mông trắng nõn bị anh ấn đè ra đầy vết hồng bừa bãi. Anh lại tăng thêm một ngón tay tiến vào, hai ngón tay hơi kéo rộng ra, hậu huyệt nhạy cảm bao lấy hai đầu ngón tay, giống như đang hút.
Cảnh Phú Viễn cúi đầu thân mật dùng chóp mũi cọ tóc Du Gia Hưng, ngoài miệng lại phun ra lời nói hạ lưu: "Tham ăn."
Gò má của Du Gia Hưng bị hơi nước hun đến ửng đỏ, nghe Cảnh Phú Viễn nói vậy, cả người cậu càng thêm khô nóng, hơi lắc mông làm nũng nói: "Sâu thêm chút nữa..."
Tính khí đứng thẳng của Cảnh Phú Viễn cọ xát bắp đùi và bụng của cậu, dính lấy tính khí lay động của cậu. Ngón tay tăng lên ba cái, nội huyệt càng thêm mềm mại, ẩm ướt trơn trượt, Cảnh Phú Viễn cắm sâu vào, Du Gia Hưng ngửa đầu nhếch mông lên.
"Thoải mái không?"
"Ưm... không." Đuôi mắt Du Gia Hưng ửng đỏ, môi cũng bị hấp hiện lên màu sắc ướt át, mê người đến mềm xương, "Ca phải cắm vào mới thoải mái."
"Ở đây à?" Cảnh Phú Viễn rút ngón tay ra, chỉ chừa một đoạn nhỏ bên trong, sau đó chợt chèn vào, ép Du Gia Hưng rên rỉ lên tiếng. Anh gặm vành tai của Du Gia Hưng, gặm lỗ tai cậu đến hồng thấu, bên trên còn dính nước sáng bóng, "Đặt em trên kính mà làm."
Bên phải phòng tắm có cửa sổ kéo, bên ngoài cửa sổ thủy tinh dán một lớp giấy dán mờ, bên trong phòng tắm có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy trong phòng tắm.
Du Gia Hưng bị Cảnh Phú Viễn dùng ngôn ngữ thô lỗ kích thích càng thêm có sức sống, tính khí lay động phun ra dịch thể trong suốt.
"Muốn anh làm em." Du Gia Hưng nâng một chân lên khẽ cọ xát trên chân Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn rút tay ra, hậu huyệt trong nháy mắt trống không co rút giữ lại.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuôi theo đầu ngón tay, Cảnh Phú Viễn rửa sạch dịch nhờn trên tay, điểm mũi Du Gia Hưng một cái cưng chiều nói: "Chó con."
Anh nâng đùi phải của Du Gia Hưng lên, đỡ tính khí cứng rắn nhắm ngay miệng huyệt đỏ hồng tiến vào.
Du Gia Hưng muốn kêu to ra tiếng, lại bị Cảnh Phú Viễn hôn, thanh âm chỉ có thể phát ra từ cổ họng. Đầu lưỡi hai người quấn quít lấy nhau phát ra tiếng nước dinh dính, nước bọt theo khóe miệng lưu lại, Cảnh Phú Viễn hôn sâu thêm, liếm qua lợi và răng của cậu.
Du Gia Hưng nuốt toàn bộ nước bọt của Cảnh Phú Viễn xuống, dính lại khóe miệng thì được Cảnh Phú Viễn dùng tay lau, rồi dùng nó cọ trên đầu vú của cậu.
Hậu huyệt căng ra đau tê dại, Du Gia Hưng không nhịn được động thắt lưng, một tay Cảnh Phú Viễn ôm cậu thúc vào trong, tay kia thì nâng mông cậu lên. Tính khí to lớn căng hậu huyệt ra rất lớn, gian nan rút ra mang theo một chút dâm dịch chảy ra.
Tốc độ của Cảnh Phú Viễn không thể nói là nhanh, nhưng vừa nặng vừa vững vàng, từng cái đều ở giữa hồng tâm. Du Gia Hưng bị anh làm ra nước mắt, hai tay vẫn vịn chặt lấy anh.
"Thật là đẹp mắt." Cảnh Phú Viễn nhào bóp đầu vú vủa cậu, đầu vú đã cứng rắn ứ máu, bị bóp đến cả người tê dại căng đau.
Du Gia Hưng khó nhịn vặn vẹo, dương vật trong cơ thể cậu ma sát từng vòng, mỗi lần đều đè vào điểm khiến người ta nổi điên.
Cảnh Phú Viễn tiến thẳng vào sâu bên trong, đồng thời dùng tay vỗ mông của cậu, đánh ra một vùng hồng thấu, trên mông trắng nõn nơi nơi đều là dấu tay của anh.
Du Gia Hưng bị đánh mông vùi đầu vào cổ Cảnh Phú Viễn, giống như mèo vươn đầu lưỡi liếm anh.
Cảnh Phú Viễn bị cậu liếm ngứa, tính khí rút ra hơn phân nửa không vào cũng không lui, chỉ ngừng lại.
Du Gia Hưng ngẩng đầu lên, Cảnh Phú Viễn lại cắm dương vật vào sâu. Cậu há miệng để lộ đầu lưỡi mềm mại màu đỏ bên trong, "A..."
"Mệt không?"
"Hơi hơi..." Du Gia Hưng thở dốc trả lời, trong phòng tắm có tiếng vọng lại, thanh âm cậu lờ mờ, "Anh làm sâu quá, không chịu nổi."
Cảnh Phú Viễn nghiêng đầu một cái, càng thúc sâu hơn, "Sâu? Không chịu nổi?" Anh vừa hỏi vừa thúc vào trong, thúc vừa nặng vừa tàn nhẫn.
Du Gia Hưng cầu xin tha thứ: "Mệt... Ưm ca, chân đau."
Một chân của Du Gia Hưng bị nhấc lên, đứng thẳng bằng một chân vốn khó khăn, huống chi còn phải chịu đựng va chạm mãnh liệt như vậy.
Cảnh Phú Viễn giả bộ muốn rút tính khí ra, Du Gia Hưng cả kinh, co rút lại hậu huyệt phía sau kẹp lấy anh. Cảnh Phú Viễn kêu lên một tiếng, vỗ nhẹ mông cậu, "Không phải mệt à? Thả lỏng..."
Cảnh Phú Viễn vẫn chưa nói hết, Du Gia Hưng liền tủi thân nói: "Vậy anh cũng không thể không làm em chứ."
Cảnh Phú Viễn cười ra tiếng, tiếng cười kia trầm thấp, Du Gia Hưng cảm thấy lỗ tai tê dại, trên người giống như bị điện giật, đầu vú càng mẫn cảm hơn, còn hơi ngứa, muốn được người đụng vào lại sợ bị người đụng.
"Tinh Nhi ngoan, chúng ta đổi một tư thế không mệt nhé."
Lúc này Du Gia Hưng mới tỉnh táo lại, Cảnh Phú Viễn rút tính khí ra, miệng huyệt chặt chẽ hút giữ vật kia lại. Khóe miệng anh có ý cười mơ hồ, dùng tay chạm hậu huyệt tham ăn, miệng huyệt giống như xấu hổ, căng thẳng co rút lại.
Cảnh Phú Viễn ôm Du Gia Hưng lên trên bệ cửa sổ, gạch men sứ lạnh như băng khiến Du Gia Hưng cả kinh, mông bất an giật giật.
Cảnh Phú Viễn sợ tắt vòi hoa sen hơi nóng tản đi Du Gia Hưng sẽ lạnh, liền đơn giản mở vòi sen, mặc kệ hơi nóng bốc hơi không ngừng toát ra. Anh xoay người cầm khăn tắm, cẩn thận lau tóc và nước trên người cho Du Gia Hưng.
"Ca." Du Gia Hưng bị Cảnh Phú Viễn loay hoay nửa ngày, cuối cùng không nhịn được len lén giương mắt nhìn anh, "Anh có tiến vào nữa hay không?"
Cảnh Phú Viễn ném khăn tắm vào trong thau quần áo thay ra, tay lướt qua đầu vú của cậu nặng nề vặn một cái.
Du Gia Hưng bị vui sướng kích thích đến cuộn ngón chân cúi đầu "a" một tiếng, đầu vú âm ỉ đau, cậu cảm thấy mình vô cùng oan ức, nhấc chân cọ tính khí hình dáng kinh người của Cảnh Phú Viễn. Bên trên nó ứa ra dâm dịch, bị cậu cọ cọ càng khoa trương run lên một cái. Gan bàn chân cọ lên dịch nhờn, cảm giác có chút kỳ quái, Du Gia Hưng không nhịn được tới lui co duỗi ngón chân.
Cảnh Phú Viễn sợ nhóc con này lạnh, nhịn đến sắp nổ tung, vậy mà nhóc con còn không biết sống chết trêu chọc anh. Anh nắm cổ chân Du Gia Hưng lại, theo lòng bàn chân của cậu liếm một đường đến bên đùi, thịt mềm trắng nõn cực kỳ mẫn cảm, bị anh làm ra vô số vết hồng. Chân Du Gia Hưng không nhịn được run nhè nhẹ, Cảnh Phú Viễn tách hai đùi cậu ra, miệng huyệt từng bị làm lúc mở lúc đóng, anh đưa ngón tay ra dễ dàng đâm vào.
Du Gia Hưng ngậm chặt môi đến bóng loáng nước, lưng dán lên kính lạnh buốt, nhưng trong lòng lại có một đám lửa dục đang đốt. Cậu dựa vào kính mở rộng chân, đôi mắt trông mong nhìn Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn vươn tay che mắt cậu lại, lông mi cong vểnh nhấp nháy trong lòng bàn tay anh, tim của anh cũng bắt đầu ngứa theo.
Hơi kéo Du Gia Hưng về phía trước, Cảnh Phú Viễn lần nữa thúc tính khí vào. Lần này Du Gia Hưng dựa lưng vào kính, hai chân bám lấy bên hông Cảnh Phú Viễn, anh càng đút vào nhanh hơn.
Du Gia Hưng được làm đến thoải mái, chân lại mỏi nhừ lợi hại, không bao lâu sau cũng chỉ có thể vô lực đong đưa theo động tác của Cảnh Phú Viễn.
Cảnh Phú Viễn cố ý dùng tay lướt qua lòng bàn chân của cậu, cậu vừa ngứa vừa căng thẳng, hậu huyệt liền gắt gao co rút bao bọc lấy dương vật thô to.
Cảnh Phú Viễn bị cậu hút đến sảng khoái, đưa ngón tay đến bên miệng cậu. Du Gia Hưng ngậm ngón tay anh khẽ cắn mút vào, anh đặt ngón tay ở lưỡi cậu, nước bọt trong miệng Du Gia Hưng chảy ra, Cảnh Phú Viễn đút ngón tay ra vào: "Anh làm miệng của em."
Lồng ngực của Du Gia Hưng toàn là màu đỏ, đầu vú cứng rắn càng đáng thương hơn, "Ca..."
"Hửm?" Cảnh Phú Viễn tiến công vừa nhanh vừa mạnh mẽ, vách ruột bị làm thành màu đỏ rực, ra ra vào vào một chỗ.
"Ca ca..." Du Gia Hưng đột nhiên kêu lên.
Lúc đầu Cảnh Phú Viễn đã làm rất nhanh, vừa bị Du Gia Hưng gọi như thế càng tăng tốc độ lên, túi nang đập lên mông Du Gia Hưng đập ra một mảnh đỏ bừng, tiếng bành bạch kịch liệt tràn ngập cả phòng tắm.
"Ưm... Ư a..." Du Gia Hưng kề sát cửa sổ thủy tinh cong lưng, tay Cảnh Phú Viễn xoa nhẹ trên lưng cậu trở thành nguồn nhiệt duy nhất.
"Bảo bối ngoan, kêu một tiếng ca ca nữa, nhé?"
Du Gia Hưng sắp cao trào, tính khí run rẩy tràn ra tinh dịch, "A... Ca ca, ưm, làm em..."
Cảnh Phú Viễn hôn thái dương cậu, Du Gia Hưng bị làm bắn ra, vừa xuất tinh vừa nhanh chóng co rút hậu huyệt, Cảnh Phú Viễn gắng gượng vài cái đâm sâu cũng bắn vào trong cơ thể cậu.
---------------------------------------------------------------
Camellia W: hình như đây là chương H cuối cùng đấy bà con ạ. Thật sự thì tui không thích làm H chút nào, làm xong đọc lại chả có chút cảm xúc gì ╮( ̄_ ̄)╭ Cỡ hơn một tuần là xong bộ này, sau đó tui sẽ up dần lên wattpad. Vụ follow này nọ rắc rối thiệt chớ, chắc tới lúc đó tui sẽ làm thêm cái thông báo ở đầu truyện.
—–•••♥•••—–
Chương 10: líu lo
Warning: có cảnh H 18+, cân nhắc trước khi xem, vì không đặt pass nên mình không mong có bạn nào "lỡ" đọc rồi vào chửi mình!
. . .
Tuy trời mưa, nhưng trong phòng ngủ cũng không mát mẻ, thậm chí có chút oi bức. Cảnh Phú Viễn sợ mở điều hòa sẽ thổi thành cảm, ôm Du Gia Hưng lên giường.
Du Gia Hưng ngại giường nóng, lăn lộn vài cái, tinh dịch Cảnh Phú Viễn bắn vào trong cơ thể cậu cũng vì vậy chảy ra.
Tinh dịch sền sệt rơi trên drap giường, Du Gia Hưng chống chân lên lấy lòng nhìn Cảnh Phú Viễn. Cảnh Phú Viễn dứt khoát kéo drap giường trải lên sàn nhà, Du Gia Hưng chống tứ chi bày ra một tư thế vô cùng xấu hổ, Cảnh Phú Viễn cứ như vậy tiến vào.
Hậu huyệt bị làm đến quen trong phòng tắm bị tách ra lần nữa, lưng Du Gia Hưng cong lên, uốn thành một đường cung mê người. Cảnh Phú Viễn kề sát cậu mà làm, thoáng cái đâm vào chỗ sâu.
"A... ưm... ca..." Du Gia Hưng bị va chạm đẩy về phía trước không ngừng, Cảnh Phú Viễn từ phía sau vươn tay bóp gò má của cậu, vói hai ngón tay vào trong miệng cậu chơi đùa đảo quanh.
Nước bọt không kịp nuốt chảy ra từ trong miệng, mông bị túi nang đụng bành bạch, Cảnh Phú Viễn không ngừng thẳng thắt lưng khiến dương vật tiến sâu vào trong cơ thể Du Gia Hưng.
Mồ hôi dường như cũng tản ra mùi hương dễ ngửi, anh duỗi lưỡi liếm láp sau tai cậu, người dưới thân vì dùng tay chống thời gian dài nên thân thể đã có chút run rẩy.
Cảnh Phú Viễn duỗi tay vuốt ve lưng Du Gia Hưng, Du Gia Hưng run rẩy càng thêm lợi hại, thanh âm yếu ớt gọi anh "ca". Anh đưa tay duỗi tới trước ngực cậu vuốt ve chọc ghẹo đầu vú nhạy cảm, khiến chúng nó vừa cứng vừa đỏ.
Du Gia Hưng không chịu nổi, đành lấy khuỷu tay chống đất, loại cảm giác đau nhức bên hông này dần dần biến mất, cũng có thể nói là bị làm đến tê dại, lúc này cậu chỉ cảm nhận được tính khí to lớn đảo vào đảo ra trong cơ thể mình. Mông vô thức bắt đầu hùa theo va chạm, từng cái đều thúc vào chỗ sâu bên trong, Cảnh Phú Viễn cũng nhận ra sự thay đổi của cậu, không khỏi đè mông cậu lại tiến công mãnh liệt hơn.
"Ca, ca..." Thanh âm của Du Gia Hưng bị va chạm thành mảnh nhỏ, dù vậy cậu vẫn muốn mở miệng, muốn Cảnh Phú Viễn vì mình mà phát cuồng, "Làm sâu hơn nữa... Em hảo hảo, kẹp chặt anh... A!"
Cảnh Phú Viễn thúc vài cái nặng nề, "Anh cái gì?"
"Anh... ưm..." Du Gia Hưng há miệng thở dốc, "Anh... thật lớn ư..." Hai chữ kia quá xấu hổ, cậu không thể không biết xấu hổ nói ra miệng, tiếng mưa rơi xối xả ngoài cửa sổ cũng không thể át đi tiếng rên rỉ của cậu.
Cảnh Phú Viễn ngậm vành tai của cậu khàn khàn nói: "Làm chết em."
Du Gia Hưng bắn một lần, cả người đều xụi lơ xuống, Cảnh Phú Viễn ôm cậu lên giường. Cậu vốn tưởng rằng có một chút thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp, nhưng vừa lên giường xong, Cảnh Phú Viễn liền ôm cậu cắm vào.
Mắt Du Gia Hưng đỏ ngầu, cổ họng sụt sùi đưa tay ôm lấy cổ Cảnh Phú Viễn, vừa lắc đầu vừa nói: "Không thể, không thể, ca chậm một chút..."
Cảnh Phú Viễn hôn lên miệng cậu, nụ hôn ẩm ướt dính dấp ngăn chặn tiếng rên rỉ của Du Gia Hưng. Tay anh ma sát bên eo của Du Gia Hưng, nhẹ xoa xương sườn của cậu, liếm xương quai xanh nhô ra của cậu.
Du Gia Hưng vừa mới trải qua cao trào, suy nghĩ có chút mơ hồ, thấy Cảnh Phú Viễn không giảm tốc độ chút nào làm cậu, lại ủy khuất rơi nước mắt, vừa khóc vừa lên án Cảnh Phú Viễn: "Anh... hức... không thương em, ca ca xấu xa!"
Cảnh Phú Viễn sửng sốt, lập tức liếm sạch nước mắt của cậu, vỗ lưng cậu nhẹ nhàng dỗ: "Xuỵt, đừng khóc, ngoan. Anh chậm một chút, Tinh Nhi không được khóc."
Du Gia Hưng cọ nước mắt lên cổ Cảnh Phú Viễn, Cảnh Phú Viễn giảm tốc độ đút cắm hôn mái tóc ẩm ướt của cậu.
Du Gia Hưng dần dần tỉnh táo lại từ dư nhiệt cao trào, Cảnh Phú Viễn dịu dàng làm khiến gương mặt cậu ửng đỏ. Hồi tưởng lại lời vừa mới nói, hai tay cậu che mặt nhưng bị Cảnh Phú Viễn đẩy ra.
Cảnh Phú Viễn sát lại nhìn cậu: "Lại khóc?"
"Mới không có." Du Gia Hưng bị anh nói khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, cúi đầu lấy tay đẩy vai anh, "Anh nằm xuống đi."
Cảnh Phú Viễn nằm xuống, Du Gia Hưng ngồi trên người anh, bắt đầu đong đưa mông lên xuống. Dương vật lộ ra nửa đoạn, vừa nuốt hết tất cả, tư thế này xuyên rất sâu, mỗi lần ngồi xuống Du Gia Hưng đều sẽ phát ra tiếng. Cảnh Phú Viễn thúc lên trên, tính khí của Du Gia Hưng lại mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu, cậu đột nhiên cúi người xuống nói với Cảnh Phú Viễn: "Anh đâm em đến cứng."
Cảnh Phú Viễn ôm lấy cậu ngồi dậy, thân dưới hai người quấn quít chặt chẽ. Mỗi lần anh thẳng thắt lưng động một cái, Du Gia Hưng liền rên rỉ một tiếng, âm cuối gợn sóng quấn lấy trái tim Cảnh Phú Viễn, khiến anh thầm nghĩ tươi sống làm cậu bắn đến khóc.
"Tinh Nhi kẹp anh thật chặt."
Du Gia Hưng nghe vậy theo phản xạ co rút hậu huyệt, Cảnh Phú Viễn đánh mông của cậu, bàn tay ấm áp bao trùm trên mông cậu vuốt ve, còn dò đến gần miệng huyệt vuốt nhẹ, "Căng thật chật. Ca ca có yêu em hay không?"
Du Gia Hưng cứng đờ, đối diện với cặp mắt cười như không cười của Cảnh Phú Viễn, cậu khó tin há to mồm, rồi lại bị thúc ra tiếng.
"Ca ca yêu em có đủ hay không?" Cảnh Phú Viễn nặng nề va chạm tại điểm kia.
Du Gia Hưng gật đầu qua loa: "Đủ... ưm đủ... Ca ca yêu chết em rồi... sâu quá... Đừng, đừng vào trong nữa... a a..."
Cảnh Phú Viễn hôn sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt của cậu, "Bảo bối ngoan vừa khóc thật đáng yêu."
Du Gia Hưng trợn to hai mắt, Cảnh Phú Viễn là tên khốn kiếp!! Siêu cấp cực kỳ khốn kiếp!!!
Tay Cảnh Phú Viễn sờ tới dương vật của cậu tuốt vài cái, sau đó đặt cậu tại đầu giường ra sức làm làm, vừa làm vừa hỏi: "Ca ca có yêu em không?"
Du Gia Hưng khóc thút thít đáp lại, cuối cùng Cảnh Phú Viễn làm cậu đến bắn, đồng thời xuất vào trong cơ thể cậu.
Cảnh Phú Viễn hôn khóe mắt nhiễm hồng của cậu, dương vật vẫn chôn trong cơ thể cậu như cũ, "Có yêu ca ca hay không?"
Du Gia Hưng bĩu môi, Cảnh Phú Viễn giả bộ nhìn không hiểu, miệng cậu dẩu cao hơn, chớp mắt nhìn anh, lúc này Cảnh Phú Viễn mới cười hôn lên môi cậu.
Du Gia Hưng hài lòng, chui vào trong ngực anh: "Yêu ca ca nhất, chiếp chiếp chiếp."
"Bảo bối ngốc."
—-
Sáng hôm sau Du Gia Hưng tỉnh lại trên người đã nhẹ nhàng thoải mái rồi. Cậu nằm lì trên giường không ngồi dậy, Cảnh Phú Viễn hiếm có không tới xốc cậu lên, thậm chí còn vô cùng dung túng đem bữa sáng vào phòng ngủ.
Du Gia Hưng ăn điểm tâm trên giường, rất được voi đòi tiên sai Cảnh Phú Viễn đi lấy nước. Cảnh Phú Viễn từ trên giường đứng dậy, đi ra phòng khách tìm nước.
Du Gia Hưng nhận ly nước, cắn cắn ly thủy tinh nhìn Cảnh Phú Viễn nói: "Anh như vậy sẽ làm hư em."
Cảnh Phú Viễn hiếm có không đứng đắn, cong một bên khóe miệng nói: "Anh thích."
Du Gia Hưng giơ ngón tay cái với anh: "Cool."
"Chiều có tiết hả?"
Du Gia Hưng gật đầu.
"Bây giờ vẫn còn thời gian, muốn đi đâu không?"
Du Gia Hưng nghi ngờ nhìn anh.
Cảnh Phú Viễn lấy hạt cơm dính ở khóe miệng cậu đưa vào trong miệng mình, "Hôm nay là sinh nhật em."
Du Gia Hưng hiểu ra: "A... không cần đâu ca, em đã bao lớn rồi, đã sớm không cần tổ chức sinh nhật nữa."
"Sinh nhật vui vẻ."
Du Gia Hưng nhìn Cảnh Phú Viễn chằm chằm, cuối cùng nháy mắt vươn tay: "Vậy được rồi, quà sinh nhật đâu?"
"Không có."
"Quá đáng."
Hai người cười đùa với nhau.
"Vậy cơm em vừa ăn chính là quà sinh nhật rồi."
"Qua loa."
"Đã hai mươi tuổi rồi, đã trưởng thành."
"Ca ca của em là một tên rác rưởi."
Cảnh Phú Viễn nheo mắt lại, Du Gia Hưng liền vội vàng đổi lời: "Ca ca em siêu cấp khỏe, ca siêu cấp yêu em, yêu đến nổ tung."
Cảnh Phú Viễn gõ đầu cậu: "Ngốc." Nói rồi xoay người dọn dẹp chén đũa chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ.
Du Gia Hưng rung đùi đắc ý léo nhéo rầm rì: "Ngốc cũng là bảo bối của anh."
Cảnh Phú Viễn vừa mới tới cửa, nghe vậy xoay người cười: "Nói đúng lắm."
Hôm qua trời vừa mới mưa, nhiệt độ chợt giảm xuống. Buổi chiều nắng không nhiều thời tiết cũng mát mẻ, Du Gia Hưng và Cảnh Phú Viễn cùng nhau ra ngoài, cậu là đi học, Cảnh Phú Viễn thì phải vào thành phố mua ít đồ.
Đến trạm xe buýt Cảnh Phú Viễn dừng lại chờ xe, Du Gia Hưng tiếp tục đi về phía trước. Vừa đến cổng trường, Cảnh Phú Viễn liền gửi tới tin nhắn: [Chocolate hay là dâu tây?]
Cậu thích ăn tất, do dự một chút rồi hồi âm: [Dâu tây!]
Chương trình học buổi chiều khô khan, Du Gia Hưng đứng ngồi không yên, cậu rất ít nói chuyện ở lớp, chỉ có Vu Dao sẽ mở lời với cậu. Hôm nay Vu Dao không tới, một mình cậu viết viết vẽ vẽ trên tập một chút.
Sắp tan học khuê mật thường đi bên cạnh Vu Dao chạy tới, vô cùng nóng nảy nói với Du Gia Hưng Vu Dao đã xảy ra chuyện.
Khuê mật cho rằng Du Gia Hưng là bạn trai Vu Dao, kéo Du Gia Hưng chạy ra sau trường. Đến chỗ ít người rồi, cô dừng lại, Du Gia Hưng nhìn xung quanh: "Cô ấy đâu?"
"Cậu đừng sốt ruột, hôm nay cậu ấy không có tiết nên ở nhà." Khuê mật thấp giọng nói, "Cậu ấy không cho tôi nói với cậu, nhưng tôi cảm nhận được loại chuyện này..."
"Chuyện gì?"
"Cậu ấy bị một đám côn đồ theo dõi... Đã mấy ngày rồi, trong đó có người thích cậu ấy, cậu ấy không đồng ý, người nọ liền tìm mấy người cùng nhau chặn cậu ấy đòi tiền..." Hai nữ sinh bọn họ căn bản không còn cách nào, mỗi lần cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Dao không ngừng bỏ tiền.
"Ừm, tôi biết rồi."
"Cậu," khuê mật không an tâm nhìn cậu, dù sao dưới cái nhìn của cô thì Du Gia Hưng thanh tú gầy yếu, thật sự không giống người có thể đánh nhau, "Nhất định cậu sẽ giúp cậu ấy đúng không?"
Du Gia Hưng trấn an cô: "Tôi đã biết."
-----------------------------------------------------------
Camellia W: ây da, sai sót một chút, chưa hết H nhé mọi người ( ̄▽ ̄|||) Còn chương cuối là gato-play đấy, á hí hí, xấu hổ quá cơ (/▽\*)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro