📖 Chương 5 : Đạo lữ
Edit & Beta: Quất Tử An
-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --...
Kiều Tuyên ăn no uống say, ngủ một giấc dậy, chỉ cảm thấy nhân sinh như thế này thật đẹp đẽ.
Trong lòng y càng thêm kiên định quyết tâm phải ra ngoài tiêu dao, sống cho sướng một đời.
Trên đời này, trừ cái thứ tình yêu muốn mạng đáng chết kia, vẫn còn biết bao thứ đáng để y lưu luyến. Kiều Tuyên nghĩ, mình phải luẩn quẩn đến mức nào mới đi dốc lòng khổ tu, rời xa hồng trần thế tục chứ!
Nhưng Kiều Tuyên cũng biết bản thân phải nắm chặt thời gian. Y nhất định phải tìm được Sơn Hải Đồ trước khi yến hội kết thúc, nếu không sẽ phải theo Giang Duy Thanh trở về Quy Nguyên Kiếm Tông.
Vấn đề là... tìm Sơn Hải Đồ như thế nào đây?
Vân Hải Thiên Cung là nơi Hoa Lan đế quân ở, trận pháp cấm chế chắc chắn không thiếu. Vạn nhất kích phát cấm chế hoặc bị đế quân phát hiện, y đúng là có nguy cơ mất mạng. Cho nên lỗ mãng hành sự là tuyệt đối không được.
May mà Kiều Tuyên cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp.
Hôm qua lúc vừa vào cung, Kiều Tuyên có nhìn thấy trong cung có không ít tiên hạc bay qua.
Kiều Tuyên đảo tròng mắt, tìm một góc vắng người, khoanh chân ngồi xuống đất, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Chưa tới mười lăm phút, một tiếng hạc kêu thanh thoát vang lên, một con tiên hạc thản nhiên bay tới.
Khóe môi Kiều Tuyên khẽ nhếch. Y búng ra một sợi chỉ vàng, sợi chỉ bay thẳng lên trời, quấn ngay lấy chân tiên hạc. Ngay sau đó, y hơi dùng lực, tiên hạc liền bị kéo thẳng xuống đất.
Tiên hạc bị quật ngã lăn trên nền, cả người bụi bặm, ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu niên tuấn tú đang cười tủm tỉm nhìn nó, trong tay còn nhéo một sợi chỉ vàng.
Tiên hạc lập tức vừa kinh vừa giận. Thế mà có người dám trảo chim ngay trong Thiên cung của đế quân, lá gan đúng là quá lớn! Nó ở Thiên cung sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên thấy một tên đệ tử càn rỡ như vậy! Tiểu tử thúi này cứ chờ đi, nó nhất định sẽ mách với đế quân, để thiếu niên này ăn không hết phải gói về!
Kiều Tuyên khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn tiên hạc đang giận dữ rít gào. Chờ nó kêu đến khàn cả giọng, y mới chậm rãi mở miệng:
"Ngươi vẫn là kiến thức quá hạn hẹp. Ta như vậy đã tính là càn rỡ rồi sao? Sống mấy trăm năm mà mới thấy được bao nhiêu chuyện? Nếu ngươi chịu ra ngoài nhìn thử, đảm bảo sẽ hiểu thế nào gọi là thế gian hiểm ác."
Tiên hạc tức đến thở phì phò, cánh đập loạn xạ, chân đá lung tung, lông chim bay tán loạn: trong lòng nó mắng không thôi – không biết xấu hổ! Rõ ràng nó nói đối phương là đồ đệ càn rỡ, vậy mà thiếu niên này còn dám cãi! Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
Kiều Tuyên bật cười:
"Ngươi ngoài ba chữ 'không biết xấu hổ' ra thì còn biết mắng gì khác không?"
Tiên hạc đang định tiếp tục mắng, chợt khựng lại.
...Khoan đã? Sao cảm giác có gì đó không đúng? Cái tên đồ đệ càn rỡ không biết xấu hổ này... hình như nghe hiểu được lời nó nói?
Kiều Tuyên thản nhiên nói tiếp:
"Không cần nghi ngờ, ta đúng là nghe hiểu được lời của ngươi."
Tiên hạc: ...
Kiều Tuyên cười:
"Ngươi cứ nói đi, ta sẽ không ăn ngươi đâu."
Tiên hạc: ...
Kiều Tuyên lại bổ sung, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ:
"Ngươi đừng im lặng như vậy, ta thật sự không gạt ngươi. Cùng lắm thì ta giết hạc diệt khẩu, sau đó nghiền xương thành tro, đảm bảo không ai phát hiện ra."
Tiên hạc: ...
Trong lòng nó gào thét: Ngươi nói như vậy càng đáng sợ hơn đó!
Làm sao lại có người như vậy, có thể tàn nhẫn đối xử với một con tiên hạc vô tội, đáng thương, thuần khiết đến thế chứ!
Kiều Tuyên nhìn con bạch hạc đang co ro run rẩy, ngoan ngoãn tròn vo một chỗ, trong mắt còn ngấn nước, hoàn toàn không còn nửa điểm dáng vẻ "đanh đá mồm mép" vừa rồi. Y tỏ vẻ hài lòng, mỉm cười dịu dàng:
"Nhưng nếu ngươi chịu giúp ta làm một chuyện, ta chẳng những sẽ không giết ngươi, còn cho ngươi một phần chỗ tốt."
Tiên hạc nhìn y đầy nghi ngờ, rõ ràng rất không tin nhân phẩm của người trước mắt.
Kiều Tuyên hiểu rõ làm việc phải có cả gậy lẫn kẹo, nên không hề keo kiệt. Y lấy từ tay áo ra một quả linh quả.
Linh quả chỉ bằng móng tay cái, trắng mịn như ngọc, tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Mắt tiên hạc lập tức sáng rực.
Kiều Tuyên cười tủm tỉm. Ở Huyền Hà Cốc, thứ khác không có, nhưng hoàn cảnh sinh thái lại như khu bảo hộ tự nhiên, hoa cỏ chim thú đều sinh trưởng tự nhiên, linh khí mười phần. Rảnh rỗi không có việc gì, y sẽ phát huy tinh thần "Thần Nông nếm trăm loại cỏ", đem tất cả quả có thể ăn thử một lần. Lúc rời cốc, y mang theo không ít. Loại quả này là thứ chim chóc trong cốc thích nhất, y không tin tiên hạc trước mắt không động lòng.
Tiên hạc nhìn quả linh, vô thức nuốt nước miếng. Nó chưa từng thấy loại linh quả này. Thiên cung cũng có không ít linh quả, nhưng không có loại nào khiến nó mê mẩn đến vậy. Hương thơm ngọt ngào kia, đúng là khiến nó khó lòng kiềm chế...
Không được, không được. Nó phải nhịn. Không thể dễ dàng bị tên đồ đệ càn rỡ không biết xấu hổ này lừa!
Kiều Tuyên khẽ cười, giọng chậm rãi:
"Linh quả này không chỉ mùi vị tuyệt hảo, mà còn đặc biệt thích hợp cho loài chim tu hành. Một quả có thể giúp tăng mười năm tu vi..."
Nói đến đây, Kiều Tuyên bỗng vung tay.
Trước mắt tiên hạc, cả một đống linh quả trắng như tuyết xuất hiện, chất thành một đống nhỏ.
Đây chính là sát chiêu chân chính.
Kiều Tuyên nói:
"Nếu ngươi giúp ta làm tốt chuyện này, chỗ này đều là của ngươi."
Tiên hạc trợn tròn đôi mắt nhỏ, vừa hoảng hốt vừa mờ mịt, giống như đang nằm mơ.
Một quả nó còn miễn cưỡng giữ được lý trí, nhưng nhiều như vậy... Thật xin lỗi, không phải nó không muốn cự tuyệt, mà là đối phương cho... quá nhiều!
Trong lòng tiên hạc run rẩy: Ngài có gì cần cứ việc dặn dò!
Kiều Tuyên thấy thời cơ đã chín muồi, liền hỏi:
"Ngươi có biết Sơn Hải Đồ ở nơi nào không?"
Trên đường đến đây, Kiều Tuyên từng bóng gió với Ổ Tử Mặc không ít lần. Ổ Tử Mặc tuy là "bách sự thông" của Thiên giới, nhưng cũng không biết đế quân giấu thần khí ở đâu, chỉ biết đế quân quả thật có món thần khí đó. Sơn Hải Đồ chẳng những có thể quan sát tam giới, mà còn có thể thông tới bất kỳ nơi nào trong tam giới.
Ổ Tử Mặc không biết, nhưng người trong cung của Hoa Lan đế quân có lẽ biết. Chỉ là tiên hầu trong cung không tiện hỏi. Lúc này linh cơ của Kiều Tuyên chợt động – những tiên hạc này mới là đối tượng thích hợp nhất để thăm dò tin tức. Chúng ở đây đã mấy trăm năm, ít nhất cũng phải biết được đôi chút chứ?
Tiên hạc trầm ngâm một lát rồi lắc đầu:
Ta không biết Sơn Hải Đồ là cái gì...
Nó xưa nay chỉ lo ăn uống, yêu đương, không hề quan tâm mấy chuyện này.
Kiều Tuyên nhìn là hiểu ngay đây là một con "lười hạc vô dã tâm", cũng không nóng nảy, chỉ cười nhạt:
"Ngươi cẩn thận nghĩ lại, bình thường đế quân dùng cách gì để quan sát tam giới?"
Tiên hạc uể oải trả lời:
Ta cũng chưa từng thấy đế quân quan sát tam giới. Hắn hình như không quá để ý chuyện của tam giới...
Kiều Tuyên nâng mày:
"Sơn Hải Đồ là một bảo vật có thể nhìn khắp thiên hạ, xuyên qua tam giới, là một trong những thần khí nổi danh nhất của Hoa Lan đế quân. Ngươi ở chỗ này sống mấy trăm năm, chẳng lẽ chưa từng thấy hắn dùng qua?"
Tiên hạc rụt cổ:
Để ta nghĩ lại...
Thần sắc Kiều Tuyên dần trầm xuống. Y thầm nghĩ vận khí mình đúng là không tốt, bắt được một con hạc chỉ số hữu dụng bằng không. Tuy vốn dĩ y cũng không đặt kỳ vọng quá lớn, nhưng như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy rất không đáng tin.
Tiên hạc thấy sắc mặt Kiều Tuyên không vui, lập tức hoảng hồn, sợ bị nghiền xương thành tro, vội vàng kêu:
Tuy ta không biết, nhưng bằng hữu của ta rất nhiều, ta có thể giúp ngươi đi hỏi thăm!
Ánh mắt Kiều Tuyên vẫn nhàn nhạt nhìn nó.
Tiên hạc suýt nữa muốn khóc, vừa sợ vừa run, chỉ dám ngước mắt nhìn y.
Một lát sau, Kiều Tuyên mới nói:
"Vậy ngươi đi hỏi thăm đi. Ngoài những đặc điểm ta vừa nói, ngươi cũng có thể để ý xem Thiên cung có nơi nào giống chỗ tàng bảo, có bày cấm chế đặc biệt không."
Hoa Lan đế quân có nhiều bảo bối như vậy, không thể nào đều mang trên người. Bảo vật như Sơn Hải Đồ, vừa nhìn là biết không giống thứ tiện mang theo bên mình.
Nói xong, y nhặt một quả linh quả lên, tùy tay ném cho tiên hạc.
Tiên hạc há mỏ đớp lấy, vội vã nuốt xuống, sau đó lại trông mong nhìn đống quả còn lại.
Kiều Tuyên khẽ cười:
"Cái đó coi như tiền đặt cọc. Số còn lại, chờ ngươi mang tin tức về rồi đổi."
Tiên hạc tuy cực kỳ lưu luyến, nhưng không dám làm càn, chỉ có thể vừa nuối tiếc vừa giang cánh bay đi.
Kiều Tuyên phất tay thu hết số quả linh còn lại, bất đắc dĩ thở dài.
Dù đã sai tiên hạc đi tìm tin tức, y vẫn không thể trông chờ hoàn toàn vào chúng. Chính y cũng phải chuẩn bị đường lui, nhân cơ hội làm quen với hoàn cảnh xung quanh, xem có thể phát hiện được manh mối gì không.
Kiều Tuyên vừa định vòng ra ngoài, đã chạm mặt Ổ Tử Mặc.
Ổ Tử Mặc lập tức quan tâm hỏi:
"Đêm qua sư đệ nghỉ ngơi thế nào? Ở đây có quen không?"
Kiều Tuyên mỉm cười:
"Đã quen, đa tạ sư huynh quan tâm."
Ổ Tử Mặc cười nói:
"Vậy thì tốt. Đúng rồi, đế quân định ba ngày nữa mở tiệc chiêu đãi chư tiên. Mấy ngày này ngươi cứ ở đây, có thể đi dạo xung quanh, nhưng phải cẩn thận, đừng đắc tội các vị thần tiên khác. Ngươi vừa phi thăng, tiên thể còn chưa thật sự ổn định, nơi này linh khí sung túc, rất thích hợp tu luyện. Ba ngày nữa chúng ta về Quy Nguyên Kiếm Tông, ngươi chăm chỉ tu hành, tu vi nhất định có thể tiến bộ vượt bậc."
-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --...
Trong lòng Kiều Tuyên "ồ" một tiếng. Xem ra thời gian của y thật sự rất gấp. Y phải tìm được Sơn Hải Đồ trong vòng ba ngày, nếu không phải nghĩ cách chuồn đi.
Dù thế nào y cũng không thể trở về Quy Nguyên Kiếm Tông.
Điều y muốn chính là tự do.
Nếu không, y tốn bao công sức chạy ra ngoài làm gì? Thành thật ở lại Huyền Hà Cốc tu luyện chẳng phải cũng là tu luyện sao... Hơn nữa sư phụ chỉ có một mình y là đồ đệ, thế nào cũng phải hơn đám người Quy Nguyên Kiếm Tông chứ.
Ổ Tử Mặc lại nói chuyện với y thêm vài câu, rồi bị các sư huynh đệ khác gọi đi.
Kiều Tuyên thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước ra ngoài.
Ba ngày chớp mắt trôi qua.
Trong ba ngày ấy, Kiều Tuyên đi lòng vòng quanh Vân Hải Thiên Cung. Ngoài vài khu lâm viên mở cho khách tham quan, những nơi khác đều được che phủ bởi cấm chế sương trắng, không thể tùy tiện ra vào. Y cũng không dám mạo hiểm xông vào, thành ra chẳng thu hoạch được gì.
Kiều Tuyên hơi nản lòng. Xem ra y chỉ có thể trông chờ vào đám tiên hạc, đánh cược một lần với vận may.
Tối đó, Kiều Tuyên chậm rãi quay về. Lúc này trời đã tối, các đệ tử khác đều nghỉ ngơi. Y bước chân thật nhẹ, định lặng lẽ trở lại phòng mình.
Nhưng vừa đến cửa, Kiều Tuyên bỗng khựng lại.
Ngay trước cửa có một bóng dáng áo trắng đang đứng.
Nam tử áo trắng quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn y một cái.
Kiều Tuyên: ...
Trong lòng y lập tức dâng lên cảm giác "trốn học bị thầy bắt tại trận".
Giang Duy Thanh sao lại ở đây chứ!
Trong nháy mắt đó, Kiều Tuyên như trở lại quá khứ. Trước kia y ham chơi lười tu, thường xuyên lén chuồn ra ngoài, mà Giang Duy Thanh thỉnh thoảng cũng đứng chờ y như thế này...
Mấy ngày gần đây Kiều Tuyên không gặp Giang Duy Thanh. Y còn tưởng hắn bận rộn cùng thần nữ nói chuyện yêu đương, thân là tân tấn thượng thần, hẳn phải tham gia đủ loại tiệc tùng xã giao, làm gì có thời gian rảnh đến trông coi một vãn bối tông môn.
Hơn nữa với tính cách nhạt nhẽo của Giang Duy Thanh, lại không biết thân phận thật của y, lý ra càng không nên để ý nhiều đến một đệ tử mới phi thăng.
Thất sách rồi.
Nếu không phải mấy ngày nay mọi chuyện quá thuận lợi, Kiều Tuyên tuyệt đối sẽ không chủ quan như thế.
Kiều Tuyên hít sâu một hơi, cung kính hành lễ:
"Vãn bối bái kiến Kiếm quân."
Mắt Giang Duy Thanh đen thẳm, dưới đáy mắt là màu sắc trầm tối khó phân. Ba ngày qua hắn tuy không lộ mặt, nhưng vẫn luôn chú ý đến Kiều Tuyên. Ngay cả chính hắn cũng không rõ vì sao lại để tâm đến một người như vậy.
Thiếu niên này, dường như đối với mọi thứ nơi đây đều tràn ngập tò mò.
Không ngày nào y chịu yên phận ở lại, sáng đi tối về, gần như lật tung khu vực phụ cận. Trên người thiếu niên luôn tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, cả người như tỏa ra sức sống bồng bột... Ngay cả tính cách này, cũng có vài phần giống A Huyên của hắn.
A Huyên cũng như vậy.
Y trời sinh không thích tu luyện. Giang Duy Thanh chưa bao giờ hoài nghi, dù cho tư chất của y vô cùng xuất chúng, y vẫn sẽ không thật lòng yêu thích việc khổ tu.
A Huyên thích ra ngoài chơi, thích những thứ mới mẻ, thích mỹ thực rượu ngon, thích tất cả những điều thú vị của nhân gian.
Bất kể xảy ra chuyện gì, thiên tính ấy đều không thể thay đổi. Mà hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn mọi thứ, nhìn khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa... Cuối cùng biến thành một khe sâu không thể vượt qua.
Giang Duy Thanh khẽ mím môi, đáy mắt tối như vực sâu. Thanh âm hắn lạnh nhạt, lại như bị bóng đêm nhuộm một tầng mơ hồ:
"Ngươi đi đâu?"
Kiều Tuyên thoáng chột dạ, cúi mắt đáp:
"Vãn bối lần đầu tiên đặt chân tới Tiên giới, lại thấy Thiên cung khí phái như thế... nhất thời sinh lòng tò mò, nên ra ngoài đi dạo một vòng."
Chỉ vậy thôi sao?
Sắc mặt Giang Duy Thanh vẫn bình tĩnh, không gợn sóng. Hắn im lặng một lúc, mới chậm rãi nói:
"Tiên thể của ngươi còn chưa hoàn toàn ổn định. Nơi này tiên linh khí sung túc, là chỗ tốt để tu luyện. Cần nhớ tu hành không được chậm trễ, chỉ khi đặt vững căn cơ mới có thể đi xa trên con đường tu hành."
Theo phản xạ, giữa hai hàng lông mày Kiều Tuyên suýt nhíu lại. Trong lòng y lập tức sinh ra một bụng khó chịu.
Kiếp trước, khi Giang Duy Thanh còn là đạo lữ của y, hắn sẽ dùng giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ y tu luyện. Khi đó y cũng từng muốn thử cố gắng, nên còn chịu được.
Còn bây giờ, hai người đã sớm không còn quan hệ gì. Việc y có tu luyện hay không, có đi được bao xa, liên quan gì đến hắn? Chẳng lẽ hắn cho rằng ai cũng giống hắn, đều là cuồng tu luyện?
Đạo không đồng, khó mà cùng đường.
Tuy trong lòng Kiều Tuyên bực bội là vậy, nhưng thân phận hiện tại không cho phép y bộc lộ, đành phải cười lấy lệ:
"Kiếm quân dạy rất đúng, vãn bối nhất định sẽ siêng năng tu luyện."
Giang Duy Thanh yên lặng nhìn thiếu niên trước mặt.
Giữa hai hàng lông mày thiếu niên thoáng nhíu lại trong chớp mắt, giống như có chút mất kiên nhẫn, nhưng rất nhanh liền giấu đi. Đôi mắt y sáng trong linh động, sâu trong đó còn ẩn một tia giảo hoạt. Rõ ràng y không hề để lời hắn vào tai, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Chỉ một biểu cảm nhỏ, một động tác khe khẽ, cũng đủ khiến hắn nhớ tới A Huyên.
Vốn dĩ chỉ là một ý nghĩ nhất thời, nhưng càng tới gần, sự hấp dẫn kia càng rõ rệt, như có thứ gì đó không thể gọi tên đang âm thầm dẫn dắt hắn tới gần người thiếu niên này.
Đứa nhỏ này... thật sự rất giống A Huyên.
Chỉ là A Huyên lại không có vận may như y.
Y không có thiên phú như Kiều Tuyên. Dù không thích tu luyện, yêu chơi bời, thuận theo ý mình, nhưng Kiều Tuyên vẫn có thể thuận lợi phi thăng Tiên giới. Trong khi A Huyên... đến cả việc ngưng tụ Nguyên Anh cũng phải dựa vào hắn liều mạng đổi lấy. Cuối cùng y vẫn không thể bước qua cánh cửa kia.
Có những người dễ dàng có được tất cả, nên càng không biết trân trọng.
Giang Duy Thanh vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác. Nhìn bề ngoài hắn ôn hòa như ngọc, phong độ quân tử, nhưng trong xương lại là kẻ cực kỳ lạnh bạc. Ngoài A Huyên ra, hắn chưa từng thực sự để sinh tử của ai trong lòng, càng không quan tâm quá mức đến một vãn bối vô danh của tông môn.
Thế nhưng giây phút này, cảm giác "không cam lòng" đã yên lặng suốt nhiều năm trong lòng hắn lại chậm rãi trỗi dậy.
Giang Duy Thanh bỗng tiến lên một bước.
Kiều Tuyên giật mình, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt hắn, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng. Y cảm giác Giang Duy Thanh hình như... không vui.
Trong ký ức của y, bất kể gặp chuyện gì, Giang Duy Thanh lúc nào cũng thong dong chống đỡ. Dù y vô cớ gây rối, làm sai đủ chuyện, hắn cũng chưa từng thật sự nổi giận.
Lần duy nhất hắn tức giận, là khi Kiều Tuyên mang trấn phái linh bảo đến, muốn tặng cho hắn để giúp hắn độ kiếp.
Về sau, Kiều Tuyên cũng hiểu ra. Giang Duy Thanh là cảm thấy y không đặt hắn trong lòng, chỉ muốn đưa hắn đi, nên mới tức giận. Miễn cưỡng cũng được coi là có lý.
Nhưng hiện tại y đã không còn là đạo lữ của hắn, bản thân cũng đã hết sức cẩn thận, theo lý thì không có chỗ nào sai, vậy mà vẫn chọc hắn khó chịu.
Trong lòng Kiều Tuyên âm thầm mắng: Ngươi đúng là có bệnh rồi!
Ngay cả cách nổi giận cũng chẳng giống người thường! Không lẽ thật sự nổi lên ý nghĩ yêu thương "vãn bối tông môn", quan tâm quá mức?
Dù từng tung hoành tình trường nhiều năm, nhưng đối mặt với loại "bệnh tâm thần không theo lẽ thường ra bài" như vậy, Kiều Tuyên vẫn cảm thấy có chút bất lực.
Giang Duy Thanh tiến lên một bước, Kiều Tuyên liền lùi lại một bước.
Y hít sâu, tự nhắc mình không được hoảng. Lúc này phải lấy tiến làm lùi, tuyệt đối không thể để Giang Duy Thanh có cơ hội phát tác.
Nghĩ vậy, Kiều Tuyên lập tức điều chỉnh nét mặt, tỏ vẻ mờ mịt vô tội:
"Kiếm quân sao vậy? Ngài còn có gì muốn phân phó ạ?"
Vừa rồi y ứng đối tuyệt đối không có sơ hở. Giang Duy Thanh tuy có hơi "bệnh tâm thần", nhưng không phải sát thần. Trừ lần cuối cùng của kiếp trước, bình thường hắn đều rất lý trí.
Huống hồ bây giờ hắn là tiền bối tông môn, không có lý nào vô cớ xử trí một vãn bối mới phi thăng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Giang Duy Thanh chỉ im lặng nhìn y, không nói một lời. Vẻ mặt Kiều Tuyên vẫn ngoan ngoãn vô tội, nhưng trong lòng ngày càng trầm xuống.
Không xong, hay là hắn đã phát hiện ra điều gì rồi?
Nếu đúng là như vậy, sẽ rất nguy hiểm.
Cao thủ đấu chiêu, thường chỉ trong một ý niệm.
Giang Duy Thanh dùng "bất biến ứng vạn biến", ngược lại khiến Kiều Tuyên bắt đầu hoang mang.
Toàn thân y căng cứng.
Đúng lúc không khí càng trở nên vi diệu, Ổ Tử Mặc bỗng chạy vào, hưng phấn gọi:
"Kiếm quân! Nhược Hoa thần nữ đến tìm ngài!"
-.-. .... .. -.-. --- - .- .. .-- .- - - .--. .- -.. .--- ..- --.. .. --... --... --...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro