Chương 1
Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit: Bánh bao cute
Tô Kết cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng mỗi lần Chủ Thần đưa bọn họ về từ thế giới nhỏ đều phải bị như vậy, anh đã quen rồi.
Có điều lần này anh chưa kịp đứng vững đã bị một bóng người lao tới đẩy mạnh ra, bóng dáng nhỏ xinh va vào anh rồi chạy lên cầu thang phía sau anh, giọng nữ trong trẻo liên tục hét lên trong hoảng loạn: "Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Tô Kết cảm thấy hơi sai sai, tình huống gì đây? Không phải anh nên xuất hiện trong chung cư nhà mình sao? Anh chưa kịp nghĩ kỹ đã có một người đàn ông vạm vỡ xông về phía anh, mặt gã đầy hung ác nâng đao bổ xuống.
Tô Kết nhíu mày, nhanh như chớp nắm lấy cổ tay phải cầm đao của gã, bóp nát xương cổ tay trong tiếng kêu gào thảm thiết của đối phương, sau đó xách cái tay đã phế dễ dàng ném tên đàn ông vạm vỡ ra ngoài.
"Á! Ngươi... Ngươi là..." Gã đàn ông mồ hôi như mưa nắm tay phải mềm nhũn, đau đớn hận không thể lăn lộn dưới đất, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Tô Kết rồi bỗng nhiên hai mắt trợn to, không nói nên lời.
"Hự!" Tô Kết định đi tới tra hỏi ít tin tức, một cơn đau đớn xuyên tâm khoét cốt chợt bùng phát trong cơ thể. Cảm giác này có thể so với lần đầu thăng cấp gen khiến anh tức khắc đứng không vững chật vật ngã xuống đất, dùng hết sức lực mới không kêu la thảm thiết. Cùng lúc đó, anh cảm giác rõ ràng có thứ gì đó đang bị kéo ra khỏi cơ thể, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Trong bóng tối Tô Kết ngửi thấy hương thơm của rất nhiều loại hoa, anh mở mắt ra và nhìn thấy một công tử cao quý, ôn nhuận như ngọc dưới ánh mặt trời.
"Ngươi tỉnh rồi." Công tử tuấn mỹ mặc quần áo màu vàng đang ngồi bên giường, mỉm cười nhìn anh.
"Ngươi là ai?" Tô Kết vừa ung dung thản nhiên hỏi, vừa dùng khoé mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Y phục của nam tử trước mắt và căn phòng trang trí theo hướng cổ phong, chẳng lẽ anh bị Chủ Thần ném thẳng vào thế giới nhỏ khác? Nhìn hoàn cảnh này chắc là chủ đề kinh dị cổ đại?
"Ngươi thật kỳ quái, chạy vào nhà người khác mà không biết chủ nhân là ai?" Một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi từ sau lưng công tử áo vàng bước ra. Nàng rất xinh đẹp, đôi mắt to sáng ngời vừa linh động vừa trong veo, giọng nói lanh lảnh dễ nghe như chuông bạc, ánh mắt nhìn anh tràn ngập tò mò nhưng oán giận và ghen tị chợt loé vẫn bị Tô Kết bắt được.
"Tại hạ Hoa Mãn Lâu." Công tử áo vàng mở lời, giọng nói dịu dàng ôn hoà như bao người khác, khiến người ta như đắm mình trong gió xuân.
Tô Kết ngẩn ra: "Hoa Mãn Lâu... ? Ta cảm thấy quen quen, hình như đã từng nghe ở đâu rồi."
Anh tỉ mỉ quan sát đối phương, rốt cuộc đã nghe thấy tên này trong bộ phim kinh dị nào nhỉ? Hay là nhìn thấy thông tin về thế giới này trên diễn đàn người luân hồi? Tô Kết nhanh chóng sàng lọc thông tin trong đầu, đáng tiếc từ đầu tới cuối không thu hoạch được gì.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: "Trên đời này người trùng tên trùng họ rất nhiều, có lẽ huynh đài đã gặp được người cũng tên Hoa Mãn Lâu ở nơi khác."
Nữ hài tử nói: "Thế nhưng Hoa Mãn Lâu ở Bách Hoa Lâu, Giang Nam chỉ có một."
Tô Kết suy tư một lúc vẫn không có kết quả, chỉ đành từ bỏ, thăm dò nói: "Ngươi đã cứu ta phải không? Đa tạ, xin hỏi ngươi có thấy những người khác ở xung quanh ta không, ừm, chẳng hạn như một nữ nhân rất xinh đẹp quyến rũ, thiếu nữ rất giống nam hài tử, hoặc là nam nhân lạnh lùng không có biểu cảm..." Anh vắt hết óc tìm từ miêu tả các đội viên chung đội với anh lần này, cố gắng chọn mấy người tương đối đặc biệt: "Tóm lại bọn họ rất không giống người bình thường, nhìn sơ qua là có thể nhận ra."
Hoa Mãn Lâu im lặng nghe anh nói xong mới nhẹ giọng nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi, tại hạ là một người mù không nhìn thấy gì, nhưng nếu huynh đài có thể vẽ một bức chân dung, tại hạ có thể viết thư nhờ người trong nhà tìm giúp."
Tô Kết ngẩn ra, nhìn vào hai mắt y, quả nhiên đôi mắt đó ảm đạm không ánh sáng, mặc dù xinh đẹp nhưng lại không có chút sức sống nào.
Đáng tiếc...
"Này, vẻ mặt đó của ngươi là sao hả? Người mù thì sao, người mù cũng có thể sống rất vui vẻ, ngươi xem thường người mù đấy à?" Nữ hài tử đột nhiên bất mãn nói.
Không hiểu sao người phụ nữ này cứ cố ý vô tình nhắm vào anh. Lần đầu mở miệng đã có ý nhắc nhở Hoa Mãn Lâu anh rất có thể đang bụng dạ khó lường diễn trò, tiếp theo lại trắng trợn khiêu khích, đây là đang chọc tức Hoa Mãn Lâu hay là chọc tức anh thế?
Tô Kết nhếch môi: "Vị tiểu thư này, xin đừng dùng suy nghĩ của cô để suy đoán người khác, làm vậy quá thất lễ. Đồ vật tốt đẹp có khuyết điểm tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy tiếc nuối, chỉ có người ti tiện tự coi rẻ mình mới đáng bị khinh bỉ, hai điều này hoàn toàn khác nhau. Nếu ngay cả những điều này cũng không hiểu, thứ cho ta nói thẳng, mời cô đọc thêm nhiều sách, đọc sách khiến người sáng suốt, đọc sách khiến người biết lễ, thế thôi."
"Ngươi!" Thượng Quan Phi Yến tức đến đỏ mặt. Một nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân luôn kiêu ngạo về trí thông minh và vẻ ngoài xinh đẹp của mình, tuyệt đối không thể chấp nhận hai việc. Đó là có người sỉ nhục dung mạo nàng hoặc chê bai trí tuệ của nàng, không khéo cả hai việc Tô Kết đều làm.
Mặc dù gã không nói nửa lời thô tục nhưng đã quang minh chính đại nói nàng lòng dạ tiểu nhân, không hiểu lễ nghi, ngu xuẩn vô tri, có thể nói đã hạ thấp nàng đến không ra gì. Nàng đã chịu nhục nhã như vậy bao giờ, nếu không phải Hoa Mãn Lâu còn đang ngồi bên cạnh, nàng đã sớm rút kiếm đâm gã rồi.
Huống hồ một người nam nhân, thực sự không nên có một khuôn mặt khiến nữ nhân đều phải đố kị.
Người như vậy, nàng luôn không muốn để gã sống tiếp trên đời.
Hoa Mãn Lâu là người dịu dàng, cuối cùng y vẫn không thể ngồi nhìn nữ hài tử rơi vào tình huống khó xử mà không vươn tay giúp đỡ: "Vẫn chưa thỉnh giáo tên họ công tử?"
"Tô Kết."
Hoa Mãn Lâu: "Tô công tử còn cảm thấy chỗ nào không khoẻ?"
"Ta..." Tô Kết đang muốn mở miệng lại chợt biến sắc. Anh khiếp sợ phát hiện nguồn năng lượng có khả năng chi phối sống chết của anh đã biến mất. Đó là sự giam cầm Chủ Thần để lại trong cơ thể mỗi người luân hồi, chỉ cần sức mạnh này còn tồn tại, những người luân hồi sẽ như bị xiềng xích trói buộc, vĩnh viễn không thể thoát khỏi khống chế của Chủ Thần. Trừ khi một ngày nào đó mạnh mẽ đến mức có thể thoát khỏi nguồn sức mạnh đó.
Phản ứng đầu tiên của Tô Kết là không thể nào! Anh nâng tay phải lên, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một vòng kim loại đen tuyền. Tô Kết cong khuỷu tay đưa vòng tay đến trước mặt ấn vài cái.
Một vầng sáng quen thuộc hiện lên, bên tai lại không còn tiếng máy móc băng lãnh thường nghe. Giờ đây vòng tay cứ như đã biến thành một món trang sức đơn thuần, không còn là công cụ liên lạc để Chủ Thần ban hành nhiệm vụ nữa.
Ngón tay Tô Kết run lên, có ý gì đây, anh đã thoát khỏi khống chế của Chủ Thần?
Anh ngập ngừng cầm chiếc vòng một lát rồi tháo nó ra khỏi cổ tay, cho dù cọ xát rớt một lớp da thịt cũng không ngần ngại. Vòng tay cũng giống như đã thật sự biến thành một món trang sức bình thường, ngoan ngoãn bị anh kéo xuống.
Hoa Mãn Lâu tuy bị mù nhưng thính giác và khứu giác lại vượt xa người thường, y lập tức ngửi thấy mùi máu tanh, khẽ cau mày: "Tô công tử, ngươi..."
Thượng Quan Phi Yến cũng như chợt bừng tỉnh, kinh sợ nói: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Tô Kết cầm vòng tay dính đầy máu tươi, cười nói: "Ta tốt lắm."
Hoa Mãn Lâu không hỏi thêm nữa, tự tay bôi thuốc băng bó cho anh rồi cẩn thận dặn dò: "Tô công tử, mấy ngày nay đừng để vết thương chạm vào nước."
"Đa tạ." Vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với Tô Kết, đẳng cấp gen của anh đã đạt tới cấp S, tố chất cơ thể vô cùng mạnh mẽ, không tới nửa ngày miệng vết thương sẽ hồi phục như cũ. Tuy nhiên, lòng tốt của Hoa Mãn Lâu anh vẫn rất cảm kích.
Lúc này Hoa Mãn Lâu quay người đối diện với Thượng Quan Phi Yến, nói: "Thượng Quan cô nương, nhà cô ở đâu? Hoa mỗ kêu người đưa cô trở về nhé."
Thượng Quan Phi Yến sững sờ, giọng điệu buồn bã nói: "Ngươi muốn đuổi ta đi sao?"
Hoa Mãn Lâu lắc đầu: "Bây giờ sắc trời đã tối, ta với Tô huynh đều là nam tử, một cô nương như cô ở lại đây thật sự rất bất tiện. Vả lại cô đã ra ngoài lâu lắm rồi, trưởng bối trong nhà cũng sẽ lo lắng."
Thượng Quan Phi Yến mím môi, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, nhẹ nhàng nói: "Vậy được rồi, ta biết ngươi muốn tốt cho ta. Hôm nay Phi Yến xin cáo từ trước, ân cứu mạng của công tử mai sau Phi Yến nhất định sẽ báo đáp." Nói xong, nàng lưu luyến nhìn Hoa Mãn Lâu, xoay người rời đi.
Tô Kết đang đùa nghịch vòng tay Chủ Thần nghe vậy nhịn không được cười nói: "Cô nương này thú vị thật đấy, người đuổi giết nàng hình như do ta đánh mà, sao nàng lại cảm ơn ngươi?" Sau đó anh nhìn Hoa Mãn Lâu, "Tuy rằng nói ra ngươi có thể không tin, nhưng trực giác nói cho ta biết nàng không phải người tốt lành gì, ngươi nên cẩn thận."
Hoa Mãn Lâu phe phẩy quạt, khoé môi hơi nhếch lên: "Tô huynh, ta tuy là người mù, nhưng mắt mù tâm lại không mù."
Hoa Mãn Lâu trong Bách Hoa Lâu, Giang Nam quả thực chỉ có một trong thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro