Chương 41 - 44
Trộm một ngôi sao
Tác giả: Thiết Mã Đương Lang
Thể loại: tiểu trung thiên, hiện đại, trước vườn trường sau đô thị, lâu ngày gặp lại, thầm mến, có H, điềm văn, hỗ sủng, không ngược, cởi mở thâm tình ôn nhu công x lạc quan hướng về phía trước ấm áp thụ, HE,...
Editor: Camellia W. (aka Bạch Trà)
Beta: Xù
Nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress.com
—–•••♥•••—–
Chương 41
Lúc Quý Tinh tỉnh lại đã là nửa đêm, cậu mở to mắt hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra mình đang ở đâu, cả buổi trời mới chậm chạp ngồi dậy, phát hiện đang ở trên giường nhà mình. Tất cả những gì cậu nhớ là trước đó cậu đang tham gia đám cưới của Trình Thiếu Đồng, sau đó hình như đã uống rất nhiều, rồi... Lục Dư?!
Lục Dư đón cậu về?
Kế đó thì sao?
Quý Tinh lập tức xuống giường đi lòng vòng trong phòng, không còn ai khác, cậu lại tới nhà bếp rót nước uống, cũng không có cái ly nào có dấu hiệu đã từng được sử dụng, trên sô pha cũng không có vết lõm xuống, tất cả giống như ảo giác của cậu. Cậu cố gắng nhớ lại xem còn xảy ra chuyện gì nữa, nhưng đầu óc giống như rơi vào trong thùng mực, chỉ nhìn thấy một vũng mực đen thui, thậm chí cậu còn cảm thấy sau khi uống say cậu đổi não luôn rồi, trong đầu cũng chỉ chợt hiện về vài hình ảnh rời rạc vụn vặt, không thể ghép lại.
Cậu không biết lúc mình say rượu có làm ra hành động kỳ quái nào không, kể cả có kỳ lạ, nói thật lòng thì, cậu cũng trộm chờ mong một chút.
Biết đâu mượn cảm giác ngà ngà say, có khi còn có thể.
Quý Tinh đại khái nhớ được rằng dường như Lục Dư có nói một câu "Chúng ta vẫn là bạn", mấy lời tương tự vậy.
Nhưng nói không chừng là do cậu động kinh nghĩ quá nhiều cũng nên.
Cậu có chút bực bội, đầu óc cũng mê man, quyết định đi tắm trước, ngày mai gọi điện hỏi Trình Thiếu Đồng một chút.
"Hôm qua là Lục Dư tới đón cậu đó, Trần Chiêu hỏi cậu muốn gọi cho ai thì cậu liền đọc số của Lục Dư, tớ còn muốn hỏi cậu chuyện gì xảy ra đây, hai người liên lạc lại từ bao giờ?" Trình Thiếu Đồng nói trong điện thoại.
Quý Tinh nằm dài trên bàn, trả lời, "Mới hồi trước thôi, lúc làm việc thì gặp."
Trình Thiếu Đồng lại hỏi, "Quan hệ của hai người đã tốt hơn chưa? Sao tớ nhớ hồi cấp ba hai người hình như cãi nhau rất dữ, không phải Lục Dư giận quá nên mới lặng lẽ chuyển trường à?"
Quý Tinh bảo, "Lần đó là lỗi của tớ... cậu ấy không trách tớ."
Trình Thiếu Đồng nói, "Tớ thấy các cậu cũng sắp thân thiết lại như lúc trước rồi, rất tốt rất tốt, giữa anh em có thể có chuyện gì chứ."
Quý Tinh nói, "Ừ."
Nhưng sự thật cũng không phải thế. Quan hệ thân thiết? Bọn họ đã sớm không thể quay trở lại mối quan hệ thuần khiết lúc trước rồi. Đối với Quý Tinh mà nói, định nghĩa quan hệ giữa bọn họ là một vấn đề khó, hồi đó cậu luôn ôm thái độ tìm kiếm cảm thông và mong muốn được gần gũi hơn tiếp cận Lục Dư, quá trình này chia thành hai bước, bước nhỏ là thông cảm, bước dài là đuổi theo, khi cậu vất vả lắm mới đi xong bước nhỏ này hào hứng bừng bừng chuẩn bị đi tiếp bước dài, Lục Dư lại trực tiếp phát cho cậu hai tấm thẻ vàng, nếu còn tái phạm sẽ bị loại thẳng.
Không vui, không được làm, cảnh báo nghiêm khắc. Vậy nên cuối cùng đích đến của cậu là nơi đâu, trong những phương hướng đó, cậu nên lựa chọn thế nào đây. Cậu thật sự không có manh mối.
Hai ngày nay nhiệt độ đột ngột hạ thấp, Lục Dư không để ý, mặc áo ngắn tay, cả hai ngày đều chụp ảnh bên ngoài mười mấy tiếng liền, chạng vạng tối kết thúc công việc mới cảm thấy hơi lạnh, sau khi về nhà liền phát hiện bị cảm nhẹ, nhưng cảm cũng chỉ là bệnh vặt mà thôi, anh vẫn không để trong lòng.
Kết quả đến sáng ngày thứ ba vừa rời giường liền nhức đầu cực kỳ —— người phát sốt. Lục Dư bất đắc dĩ lấy nhiệt kế ra đo, ba mươi chín độ. Anh đành phải gọi đến công ty xin nghỉ, lấy mấy viên thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt ra uống, ngã đầu lại trở về giường ngủ, lúc mơ mơ màng màng chợt nhớ, hình như hôm nay còn một bữa tiệc nữa...
Hôm nay Quý Tinh lại nhân cơ hội đến bộ phận hình ảnh, người vốn phải đi cũng vui vẻ vì không cần chạy lên chạy xuống. Quý Tinh quét mắt một vòng không nhìn thấy Lục Dư, liền hỏi Lâm Viễn Phàm có phải Lục Dư lại đi chụp ngoại cảnh rồi không, Lâm Viễn Phàm nói hôm nay Lục Dư xin nghỉ bệnh rồi, trong lòng Quý Tinh lộp bộp, sau khi ra khỏi bộ phận hình ảnh liền gọi cho Lục Dư, nhưng gọi vài cuộc cũng không có ai bắt máy, Quý Tinh đành phải gưi tin nhắn cho anh, bảo anh đọc được thì trả lời điện thoại.
Giữa trưa bọn họ còn một bữa tiệc, quảng cáo lần trước công ty bọn họ phụ trách nhận được phản hồi rất tốt, giúp khách hàng kiếm được một đống danh tiếng, bên đặt hàng liền đặt một bàn tiệc rượu buổi trưa mời tất cả các bộ phận. Quý Tinh là nhà thiết kế chính nhất định phải đi, nhưng cậu vốn cũng không thích những nơi như vậy, trong lòng quan tâm đến tình huống của Lục Dư hơn, vậy nên dáng vẻ luôn không yên.
Cậu ngồi tại chỗ của mình, đặt di động trên bàn, không ngừng ấn mở màn hình xem có tin nhắn của Lục Dư hay không, căn bản không hề muốn ăn, cuối cùng cậu cũng ngồi không yên, xin Dương Nhất Hách xong liền chạy như bay về phía bãi đỗ xe.
Quý Tinh vừa đứng ngoài cửa nhà Lục Dư nhấn chuông năm phút đồng hồ, vừa không ngừng gọi cho anh, ít nhiều gì cũng phải đánh thức Lục Dư ngồi dậy mở cửa.
Lục Dư mặt mày đỏ bừng mở cửa, tóc loạn cào cào, còn đang mặc đồ ngủ, nhìn thấy cậu thì rất ngạc nhiên, "Quý Tinh? Sao cậu lại tới đây?"
Quý Tinh thấy bộ dạng anh như vậy liền biết rõ tình trạng anh không tốt, lập tức đi qua sờ trán anh, vẫn còn nóng bỏng tay, vừa giải thích với anh, "Lâm Viễn Phàm nói với tớ cậu xin nghỉ bệnh, tớ gọi điện cậu cũng không nhận, tớ liền hỏi Lý Bình Tùng địa chỉ nhà cậu. Cậu mau về giường đi." Quý Tinh nhìn anh đã nằm lên giường, vì cơ thể không khỏe nên cau mày, nhưng vẫn nói với cậu, "Tớ chỉ bệnh nhẹ thôi, cậu vào nhà bếp lấy ly nước uống trước ——"
"Cậu im đi!" Quý Tinh cuối cùng cũng biết lần trước Lục Dư nhìn thấy cậu ở đồn công an có tâm trạng gì rồi, gấp đến muốn bốc hỏa, Quý Tinh đắp kín mền cho anh, lại cầm nhiệt kế anh đặt ở đầu giường cho anh kẹp vào, vô thức hỏi khẽ, "Uống thuốc chưa? Cảm thấy không khỏe từ lúc nào?"
Lục Dư nửa khép mắt nhìn cậu nói, "Uống rồi, từ sáng đã thấy không khỏe."
Quý Tinh nhìn dáng vẻ anh yếu ớt hơn bình thường, cảm thấy rất khó chịu, cậu duỗi một tay áp lên trán Lục Dư, sau đó đứng dậy vắt một cái khăn lạnh đắp lên trán anh, Quý Tinh ngồi xổm bên giường hỏi, "Ăn sáng chưa?"
Lục Dư lắc đầu, "Không thoải mái, không muốn ăn."
Quý Tinh nhìn bộ dạng vô cùng mệt mỏi của anh, lấy tay hơi che lên mắt anh, vuốt gương mặt nóng hổi của anh, đợi cậu đo lại nhiệt độ cơ thể lần nữa, vẫn là ba mươi chín độ, lại cho anh uống một lần thuốc, "Cậu ngủ đi, tớ ở đây."
Lục Dư mơ hồ đáp, ngủ thiếp đi.
Quý Tinh xuống lầu mua cho anh lần thuốc khác, thêm vài món nhẹ anh có thể ăn, sau đó nấu một nồi cháo trắng, chuẩn bị chút thức ăn. Sau khi làm xong những chuyện này cậu tìm một cái ghế nhỏ, ngồi cạnh giường Lục Dư, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất động của anh, cứ mười phút lại đổi khăn một lần.
Cậu không muốn rời khỏi người này dù chỉ một chút.
—–•••♥•••—–
Chương 42
Giấc ngủ này của Lục Dư rất dài, nhưng khi anh mở mắt ra thì cảm nhận được rõ ràng tình trạng cơ thể đã tốt hơn nhiều, nhiệt độ cũng hạ xuống, anh đang chuẩn bị ngồi dậy, Quý Tinh lại cầm một cái khăn lông đẩy cửa bước vào, nhìn thấy anh đã dậy thì nhanh chóng bước qua, "Cậu tỉnh rồi, thấy khỏe hơn chưa?"
Lục Dư cười với cậu, "Đỡ hơn nhiều rồi."
Quý Tinh vừa cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể anh, vừa hỏi, "Cậu đói không? Tớ nấu cháo, sợ cậu không muốn ăn nên còn chuẩn bị thêm chút thức ăn, cậu cố ăn một chút, không thể không ăn gì được. Tớ vừa mua thuốc mới cho cậu, dược sĩ nói có tác dụng hạ sốt tốt hơn, cậu ăn trước rồi ngủ tiếp." Một lúc sau cậu lấy nhiệt kế ra kiểm tra, ba mươi tám độ hai, hạ rất nhiều, cuối cùng cậu cũng hơi an tâm.
Lục Dư không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, trên mặt là vẻ thỏa mãn, anh có chút vô sỉ nghĩ, mắc bệnh lần này rất đáng, anh nguyện ý bệnh thêm mấy ngày không cần nhanh khỏi.
Quý Tinh quen thuộc đắp kín chăn cho anh, "Cậu phải ăn chút gì đó, tớ đi hâm cháo, cậu mặc đồ vào đi." Nói xong liền quay người ra ngoài, Lục Dư nhìn bóng lưng cậu buồn cười.
Thật muốn mỗi ngày đều bị bệnh, thật muốn nhận được tất cả sự chú ý của cậu, thu hút tất cả tầm mắt của cậu.
Đợi Lục Dư ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện cũng đã nhá nhem tối rồi, bầu trời bên ngoài cửa sổ phòng khách là một mảnh tàn hồng (màu đỏ còn sót lại), thoạt nhìn rất đẹp, mà Quý Tinh thì đưa lưng về phía anh, bận bịu trong nhà bếp.
Trong khoảnh khắc ấy anh bỗng xúc động nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn không dám chảy xuống.
Quý Tinh múc cho anh một chén cháo đặt trên bàn, vẫy vẫy tay, "Mau tới ăn đi."
Lục Dư sải mấy bước đi tới ngồi bên cạnh Quý Tinh, động tác múc cháo rất chậm yên lặng nuốt, lòng mang cảm giác vui sướng đến tận cùng lẫn lộn với tuyệt vọng đến cùng cực, khiến cho lý trí cẩn trọng bấy lâu nay của anh nảy ra suy nghĩ muốn dũng cảm tiến về phía trước.
Quý Tinh đẩy một mâm thức ăn tới trước mặt anh, "Ăn cái này đi, có mùi vị một chút. Tớ không làm quá nhiều, sợ cậu không muốn ăn, hơn nữa bây giờ có nhiều thứ cậu không thể ăn." Chính Quý Tinh cũng giả bộ múc một chén cháo ngồi bên cạnh anh ăn cùng.
Lục Dư hỏi cậu, "Ăn xong cậu sẽ về à?"
Quý Tinh không trả lời ngay, đương nhiên cậu không muốn đi, Lục Dư còn đang bị bệnh, cậu muốn ở lại đây chăm sóc anh, vậy nên cậu nói, "Đợi cậu khỏe lại thì tớ mới về được không? Để cậu ở nhà một mình tớ không yên tâm."
Lục Dư thật sự không muốn khỏi bệnh, anh cố gắng không tỏ ra quá vui vẻ, "Được, tớ còn muốn ăn cháo cậu nấu."
Sau buổi cơm tối Lục Dư nói chưa muốn ngủ, vì vậy bọn họ cùng ngồi trên giường trong phòng ngủ cầm máy tính bảng xem video, Quý Tinh ngồi bên ngoài chăn, Lục Dư trong chăn —— đây là yêu cầu của Quý Tinh.
Gần như cả ngày anh đều ra mồ hôi, cuối cùng Lục Dư cũng không nhịn được đi tắm, Quý Tinh muốn anh tắm bằng nước nóng, không cho dùng nước lạnh, lúc tắm cũng đứng bên ngoài cửa giục anh tắm nhanh một chút, nếu không sẽ bị cảm.
Lục Dư đứng dưới vòi hoa sen không kìm nổi nụ cười, nước nóng từ trên làn da của anh chảy xuống, dường như khiến cả người anh từ trong ra ngoài càng thêm ấm áp. Chỉ là nghe tiếng Quý Tinh thúc giục anh ngoài cửa, Lục Dư đã cảm thấy cả người sắp bị cảm giác hạnh phúc làm cho bùng nổ.
Người anh để ý nhất cũng rất quan tâm anh, cậu lo lắng anh bị bệnh, cậu dù không đi làm cũng muốn tới chăm sóc anh, còn nấu cháo cho anh. Vậy nên Lục Dư vô cùng rõ ràng, cả đời này anh không thể nào từ bỏ Quý Tinh, thế nhưng đời này anh lại phải buông tay, đó mới là tất cả những gì anh nên làm, trong vô số lựa chọn, giả vờ vĩ đại thật ra là cái khó khăn nhất.
Uống thuốc xong liền buồn ngủ, Lục Dư tự giác vào chăn nằm, nhưng vẫn mở tròn mắt nhìn Quý Tinh ngồi ở đầu giường, "Có thể kể truyện trước khi ngủ không?"
Quý Tinh buồn cười, "Cậu mấy tuổi rồi? Muốn Nghe 'Nàng tiên cá' hay 'Cô bé quàng khăn đỏ'?"
Lục Dư nói, "Trong thư phòng của tớ có rất nhiều sách, cậu rút đại một quyển đọc đi, cứ nghĩ đang hát ru là được."
Quý Tinh đồng ý, cậu mở cửa thư phòng tiến vào, rất ngạc nhiên xem xét bày trí bên trong, kỳ thật không có gì đặc biệt, nhưng Quý Tinh lại cảm thấy căn phòng này tràn đầy sự hấp dẫn. Cậu mở tủ sách, sách bên trong xếp ngay ngắn lại dày đặc, kỳ lạ nhất là bên trong có một bộ sách có rất nhiều phiên bản, dường như Lục Dư thích đến mức từng phiên bản đều muốn cất giấu một bộ, Quý Tinh tiến tới nhìn, tên sách là "Thần điêu hiệp lữ", cậu giật mình.
Cuối cùng cậu chọn một quyển tuyển tập truyện ngắn, Lục Dư thấy cậu chuẩn bị ngồi xuống cái ghế đẩu đầu giường liền dịch người vào trong, vỗ vỗ vị trí bên người, "Ngồi đây đi, giường rất rộng."
Quý Tinh chỉ do dự một chút liền đồng ý, cậu đổi áo ngủ của Lục Dư ngồi lên giường, bắt đầu chậm rãi đọc truyện đầu tiên.
Lúc Dư vẫn ngửa đầu nhìn cậu, đương nhiên anh căn bản không chú ý đến nội dung câu chuyện, cho dù có đọc một quyển sách liên quan đến chủ nghĩa Mác cũng không sao. Mí mắt anh dần dần khép lại, lông mi rung rung, có phần vui vẻ, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Lúc cơn buồn ngủ kéo tới, anh ngàn vạn lần không nỡ ngủ.
Rất nhiều lần, khi say xỉn, bị bệnh, thiu thiu ngủ, trong thoáng chốc đầu óc không tỉnh táo, anh cũng nghĩ, nếu lúc trước bản thân không tham lam tình cảm của người mình thích, chỉ dừng lại ở mức tình bạn, vậy thì giữa anh và Quý Tinh có lẽ đã thoải mái hơn nhiều. Nhưng suy nghĩ như vậy cũng chỉ thoáng qua, bởi vì tuy rằng yêu cậu sẽ đau khổ, nhưng vui sướng lại nhiều hơn, vậy nên ngay sau đó anh vẫn muốn đối mặt thẳng thắn với trái tim của mình, vẫn không hối hận, vẫn dũng cảm tiến về phía trước, vẫn tiếp tục yêu dù trái tim sẽ bị dày vò.
Quý Tinh đọc đến khi Lục Dư ngủ say mới chậm rãi nằm xuống cạnh anh, nghiêng đầu quan sát anh thật tỉ mỉ, trong đầu cuồn cuộn suy nghĩ.
Trước kia lúc Lục Dư bị bệnh bạn gái anh cũng chăm sóc anh như vậy ư? Hẳn là cô ấy sẽ cẩn thận hơn cậu, có phải Lục Dư dù đang bệnh cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào không? Cô ấy đối xử tốt với anh chứ, mặc dù nói đa số con gái đều sẽ hơi mỏng manh, nhưng cậu vẫn hi vọng đối phương có thể dịu dàng, rộng lượng một chút. Bọn họ yêu xa rất vất vả, mỗi ngày phải gửi bao nhiêu tin nhắn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đây.
Đúng là kỳ lạ, nghĩ nhiều như vậy, liên quan quái gì đến cậu đâu.
Quý Tinh nhắm mắt lại, không tự chủ được bắt đầu cười nhạo bản thân có những suy nghĩ buồn cười như vậy.
Sáng hôm sau lúc Lục Dư thức dậy thì Quý Tinh đã đi rồi, cậu để lại một tờ giấy: Tớ đo nhiệt độ cơ thể cho cậu rồi, hạ sốt, nhưng vẫn sợ sẽ tái phát, thuốc đặt ở đầu giường cậu, buổi sáng tốt nhất cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, trong nồi có cháo, sau khi hâm nóng hẵng ăn. Công ty có việc, tớ đi trước đây, nghỉ trưa tớ lại đến.
Lục Dư xếp tờ giấy cẩn thận, nhét vào trong ví. Sau khi anh làm xong tất cả những gì Quý Tinh dặn dò, ăn hết một chén cháo, đổ phần còn dư lại hơn phân nửa vào một cái tô thủy tinh đẹp đẽ, dán màng thực phẩm lên, bỏ vào tủ lạnh.
Lục Dư lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quý Tinh: Tớ dậy rồi, cháo rất ngon.
Nắng vàng ấm áp rọi thẳng vào phòng khách, đắp lên một lớp bóng mờ trên sàn gạch. Là một ngày đẹp trời khiến người ta thoải mái.
—–•••♥•••—–
Chương 43
Quý Tinh và Lục Dư duy trì mối quan hệ bạn tốt không nóng không lạnh như trước, tuy rằng mỗi ngày gặp mặt đều nói chuyện phiếm, bầu không khí lúc ở chung cũng không hề lúng túng, nhưng cả Quý Tinh và Lục Dư đều hiểu rõ, khoảng cách giữa bọn họ vẫn còn tồn tại.
Có đôi khi Quý Tinh rất muốn hỏi Lục Dư về bạn gái của anh, ý định này thường xuất hiện khi Lục Dư nhận điện thoại của một cô gái lúc bọn họ đang ăn cùng nhau, hoặc khi bọn họ đang ngồi bên cạnh nhau, không biết Lục Dư đang nhắn tin cho ai. Nhưng cậu vẫn không dám hỏi, cậu cảm thấy hành vi này giống như lén đưa cho Lục Dư một con dao, chỉ vào trái tim mình rồi nói với anh "Đâm vào đây, đâm vào đây", như vậy không phải là tự mình hại mình hay sao, hơn nữa, cho dù muốn tự làm bản thân bị thương cậu cũng phải đi tìm người khác, ít nhất sẽ không đau đớn đến vậy.
Cuối tuần, Đồng Hoán hẹn Quý Tinh đến trung tâm thương mại mua quần áo, nhưng sự thật là hắn lại cãi nhau một trận nhỏ với Hạ Thành Xuyên nên cố tình chạy ra ngoài, Quý Tinh khỏi cần hỏi cũng đoán được.
Đi dạo cả một buổi chiều, Đồng Hoán mua ba bộ quần áo, hai đôi giày, hai cái cà vạt và một cái thắt lưng, tất cả đều quẹt thẻ của Hạ Thành Xuyên, có lẽ đã hết giận rồi, Quý Tinh phát hiện mỗi khi Đồng Hoán quẹt thẻ của Hạ Thành Xuyên thêm một lần thì tâm trạng hắn sẽ tốt hơn một chút.
Quý Tinh cũng không phải trở về tay không, cậu nhìn trúng một cái áo sơ mi có màu sắc và kiểu dáng đều thuận mắt, suy nghĩ một chút liền mua hai cái, một cái lớn hơn một size, cậu chuẩn bị tặng cho Lục Dư, về phần mình, chắc hẳn chỉ có thể lén lút mặc ở nhà cho đỡ thèm. Về mặt nào đó cũng xem như đồ đôi, tuy rằng chỉ có một mình cậu biết, như vậy cũng đã rất thỏa mãn rồi.
"Này, Tiểu Tinh, ở đó có con chó kìa." Đồng Hoán đẩy đẩy Quý Tinh.
Quý Tinh quay đầu nhìn, ngay trong góc cửa hàng có một con chó trắng tuyết đang nằm, thoạt nhìn rất đáng thương, trên cổ còn đeo vòng, đôi mắt đen kịt đảo xung quanh. Cậu chầm chậm đi qua, ngồi xổm xuống, con chó kia lập tức ngồi dậy, đặt hai cái móng vuốt trước người, phát ra tiếng thút thít nghẹn ngào.
Đồng Hoán nhìn thấy thì có chút không đành lòng, "Con chó này đáng thương quá, có lẽ là bị lạc."
Quý Tinh vươn tay dịu dàng vuốt lưng nó vài cái, "Chắc là vậy, cậu xem nó có đeo vòng cổ, nhất định là có chủ."
Đồng Hoán hỏi, "Vậy làm sao bây giờ? Nếu mặc kệ nó thì lỡ như bị người ta ôm đi không nói, sợ nhất là bị hầm cách thủy luôn."
"Chúng ta ở đây đợi thôi, dù sao cũng không vội." Quý Tinh cẩn thận ôm con chó vào ngực, nó cũng rất ngoan ngoãn không ngọ nguậy, "Nếu lát nữa không có người đến, chúng ta tới trạm phát thanh của trung tâm phát thông báo tìm người được không?"
Đồng Hoán gật gật đầu, "Cũng được."
Hai người cứ đợi như vậy, nửa tiếng sau thật sự có một người phụ nữ vẻ mặt hốt hoảng chạy tới, trong miệng vừa gọi tên gì đấy vừa nhìn xung quanh, bọn họ nhanh chóng tiến lên, không đợi đi đến thì con chó kia cũng đã nghe thấy giọng chủ, kích động giãy giụa khỏi ngực Quý Tinh, nhanh chóng lao tới phía người phụ nữ, phát ra tiếng sủa to hưng phấn.
Người phụ nữ và con chó của cô ôm ấp nhau một lúc mới nhìn thấy Quý Tinh và Đồng Hoán đứng đấy, vội vàng ôm thú cưng tới cảm ơn bọn họ, hai người xua tay bảo không có gì, nói vài câu liền muốn rời khỏi, lúc này chồng của người phụ nữ kia cũng vội vã tới, Quý Tinh cả kinh, "Anh Lý?"
Sau khi Lý Bình Tùng đứng lại cũng không ngờ rằng lại gặp Quý Tinh ở đay, "Ơ, Quý Tinh đó à, thật sự cảm ơn cậu, đây là vợ của anh Chu Nguyệt Lai."
Quý Tinh nở nụ cười chào hỏi, "Chào chị dâu." Đồng Hoán đứng bên cạnh lễ phép gật đầu.
Sau đó Chu Nguyệt Lai khăng khăng phải mời được bọn họ một bữa cơm, nơi đến cũng chính là nơi mà bọn họ định đi lúc đầu, vậy nên cũng đồng ý.
Bởi vì Đồng Hoán rất thích chó, cũng rất muốn nuôi một con, nhưng Hạ Thành Xuyên cảm thấy chó rụng lông quá nhiều nên hắn và Chu Nguyệt Lai tán gẫu về đề tài liên quan đến chó rất hợp ý, Chu Nguyệt Lai giới thiệu cho hắn vài loại chó không rụng lông. Chủ đề dần dần từ chó chuyển qua người, Chu Nguyệt Lai cười hỏi hai người bọn họ có người yêu chưa, Đồng Hoán cười ha ha nói có lâu rồi, quen nhau đã rất lâu, Chu Nguyệt Lai lại nhìn về phía Quý Tinh, Quý Tinh cười lắc đầu nói vẫn chưa tìm được người phù hợp. Lý Bình Tùng cũng tùy tiện cảm thán một câu, nói Quý Tinh sao lại giống cục đá lạnh Lục Dư kia vậy, thích độc thân.
Quý Tinh ngây ngẩn cả người, còn cho là mình nghe lầm, cậu hỏi lại lần nữa, "Anh Lý, không phải Lục Dư có bạn gái rồi sao?"
Vẻ mặt Lý Bình Tùng như nghe được chuyện cười, "Cậu ta có bạn cái mới lạ ấy, từ lúc anh quen cậu ta thì cậu ta đã độc thân tới giờ rồi, dầu muối đều không ăn, đại học chỉ biết đọc sách này chụp ảnh này, tốt nghiệp xong thì chỉ biết làm việc, nói cậu ta một vạn lần cũng không nghe, cậu đừng bắt chước cậu ta."
Quý Tinh vẫn cảm thấy khó tin, cậu mở to mắt nhìn, "Nhưng, nhưng, không phải Lục Dư có một người bạn gái ở thành phố C sao?"
Lý Bình Tùng cũng thấy lạ, "Ai đồn vậy? Đã nhiều năm nay cậu ta ngay cả một người bạn gái thân thiết chút cũng không có, anh còn cho là cậu ta không thích con gái. Nếu phải nói đứa con gái mà anh thấy tiếp xúc với cậu ta nhiều một chút, thì chính là em gái cậu ta."
"Em gái...?" Quý Tinh thì thào.
"Không phải cậu là bạn của cậu ta sao, anh còn tưởng là cậu cũng biết, là em gái cùng cha khác mẹ của cậu ta." Lý Bình Tùng nói.
Quý Tinh gắng gượng nở nụ cười, "Thì ra là vậy à..."
Quý Tinh ăn bữa cơm này không trôi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn lái xe đưa Đồng Hoán về nhà, Đồng Hoán nhận ra cậu không bình thường, nhưng hắn cũng không hỏi, Đồng Hoán cảm thấy tình trạng hiện tại của cậu không thể lái xe về nhà một mình, nhưng Quý Tinh lại bảo hắn yên tâm, im lặng bỏ đi.
Quý Tinh không trở về nhà mình, cậu lái xe về phía nhà Lục Dư. Cậu mở hết tất cả cửa sổ xe, hai tay siết chặt tay lái, suy nghĩ trong đầu không ngừng lẫn lộn.
Lục Dư không có bạn gái! Rõ ràng anh không có bạn gái!
Vậy tại sao anh phải gạt cậu?!
Đừng nói là vì đã sớm nhận ra cậu thích anh, vậy nên dùng cách thế này để từ chối?
Nhưng cậu căn bản không phải là loại người mặt dày mày dạn, bộ Lục Dư không biết sao?!
Quý Tinh quyết tâm dùng cơn giận lúc này hỏi Lục Dư cho ra lẽ, vì sao lại lấy loại chuyện này ra lừa gạt cậu!
Chỉ chạy hơn hai mươi phút đã đến, Quý Tinh lấy điện thoại ra nghiến răng nghiến lợi gọi cho Lục Dư, "Tớ ở dưới lầu nhà cậu, cậu xuống đây, tớ có chuyện muốn nói."
Sau khi Lục Dư nhận điện thoại hoàn toàn không biết có chuyện gì, nhưng anh hiểu rõ nếu không phải việc gấp thì Quý Tinh sẽ không đêm hôm khuya khoắc vội vàng chạy tới như vậy, anh ngay cả quần áo còn chưa thay, trực tiếp mang giày vào rồi chạy xuống lầu.
Anh chạy khỏi hành lang đã nhìn thấy xe Quý Tinh đậu trước cổng, còn cậu thì đứng cạnh xe, cả khuôn mặt chìm trong đêm tối không nhìn rõ biểu cảm, anh nhanh chóng đi qua hỏi, "Quý Tinh, có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt Quý Tinh vừa đau khổ lại cực kỳ căm phẫn, cậu gằn từng chữ hỏi, "Cậu không có bạn gái, tại sao lại gạt tớ?!"
"Tớ..." Trong lòng Lục Dư "Ầm" một tiếng trầm xuống, không nói nên lời.
Quý Tinh liên thanh truy hỏi anh, "Nếu không phải hôm nay tình cờ nghe Lý Bình Tùng nhắc tới thì có phải cậu định vĩnh viễn lừa tớ hay không?! Lục Dư, cậu có ý gì? Cậu nghĩ tớ là loại người nào, cậu đề phòng tớ đến vậy hả?!"
Lục Dư thật sự có miệng cũng không trả lời được, "Không phải, tớ không có ý gì khác..." Tớ chỉ sợ cậu biết tớ còn thích cậu, tớ chỉ sợ cậu khó chịu.
"Cậu có!" Quý Tinh kích động đến giọng nói cũng phát run, "Sao cậu lúc nào cũng thế, chín năm trước tớ không ép cậu cậu cũng gạt tớ, cậu còn nói dối là tớ quá ít bạn, bây giờ cậu vẫn tiếp tục gạt tớ! Không phải là cậu sợ tớ quấn lấy cậu sao, không phải là cậu sợ tớ dựa vào cậu không chịu đi sao! CMN tớ không phải người như vậy, chỉ cần cậu nói một câu cút xa bao nhiêu thì tớ sẽ cút xa bấy nhiêu, tuyệt đối không ở lại thêm nửa giây!"
"Làm sao tớ có thể nghĩ như vậy được." Lục Dư luống cuống tay chân muốn lại gần một chút đỡ bờ vai đang run rẩy của cậu, "Không phải là tớ có ý gạt cậu, những gì cậu nói từ trước tới nay tớ càng chưa bao giờ nghĩ tới, tớ ——"
Quý Tinh đẩy anh ra, nửa người dựa vào xe, mắt đỏ ửng trông rất chật vật, cậu cố sức tìm lại lý trí của bản thân, "Cậu rõ ràng cố ý! Lục Dư tớ cho cậu biết, dù tớ thích cậu nhưng tớ không phải là loại người không biết xấu hổ! Cậu muốn từ chối tớ thì trực tiếp một chút, tớ nhất định một cái rắm cũng không thả không bao giờ làm chướng mắt cậu nữa, không cần nói xa nói gần như vậy, cậu không phiền nhưng tớ thì có! Tớ cũng không ép cậu nhất định phải thích tớ, nhưng cậu không thể làm vậy với tớ, trong mắt cậu tớ có khác gì một miếng keo dán chó! Chức bạn bè này tớ không làm nữa!"
—–•••♥•••—–
Chương 44
"... cậu nói cậu, thích tớ?" Vẻ mặt Lục Dư nhất thời trở nên kỳ quái, anh không hề rời mắt nhìn Quý Tinh chăm chú, trong mắt thậm chí còn mang cảm xúc giống như sợ hãi.
Quý Tinh không chú ý tới sự thay đổi của Lục Dư, vẫn đang không cam lòng yếu thế trừng ngược lại anh, biểu cảm rất nghiêm túc, "Tớ thích cậu có gì không được sao? Tớ không yêu cầu cậu cũng ——"
Quý Tinh không nói hết lời, bởi vì cậu bị dáng vẻ của Lục Dư dọa.
Lục Dư lùi về sau một chút, đứng đấy như cả người trút được gánh nặng, tay phải nâng lên che mắt, hình như đang không ngừng run rẩy, qua một lúc lâu cũng không nói gì.
Quý Tinh thấy có hai vệt như nước mắt dừng ở nơi mặt không bị che, cậu đờ người, một lúc lâu sau mới gọi anh, "Lục Dư? Cậu..." Khóc à?
Lục Dư hít sâu một hơi, lúc bỏ cánh tay trên mặt xuống thì đã trở lại bình thường, chỉ có thể từ giọng nói khàn khàn của anh xác định được anh thực sự đã khóc, anh nói, "Cậu... đừng gạt tớ."
Quý Tinh ngơ ngác nhìn anh, "Tớ lừa cậu cái gì..."
Lục Dư nhìn cậu, nụ cười đắng chát, "Tớ yêu cậu không mong được đáp lại, nhưng nếu cậu đáp lại một lần, cả đời tớ sẽ nhớ mãi lúc này."
"Cậu yêu tớ? Vậy cậu còn gạt tớ cậu có bạn gái..." Quý Tinh đờ ra không nhúc nhích.
"Tớ không dám nói với cậu, cậu mà biết thì nhất định sẽ trốn tránh tớ, tớ chỉ nghĩ, nếu tớ nói tớ đã có người yêu, cậu sẽ không phát hiện tớ vẫn còn yêu cậu." Ánh mắt Lục Dư hơi di chuyển." Có thể gặp lại cậu, đã rất là, là... may mắn." Kỳ thực anh đã sớm chuẩn bị sẽ không còn được gặp lại Quý Tinh nữa, dù chín năm hay chín mươi năm cũng như nhau.
Trong lúc nhất thời Quý Tinh không biết nên có phản ứng gì, lòng cậu kinh hoảng một trận, cậu nghĩ đến tâm trạng của Lục Dư giây phút này đã cảm thấy nội tâm vô cùng chua xót. Cậu đi vài bước đến bên cạnh Lục Dư ôm chặt anh, "Tớ thích cậu để ý cậu, tớ càng không nỡ gạt cậu."
Lục Dư cũng dùng sức ôm lại cậu, như muốn khảm người này vào trong cơ thể mình, giọng điệu của anh vẫn còn chưa chắc chắn, "Ở bên tớ rất cực khổ, tớ là đàn ông, xã hội sẽ gây áp lực cho cậu, gia đình sẽ gây áp lực cho cậu, đủ loại dư luận khó nghe sẽ bủa vây cậu, tớ không muốn cậu khó chịu."
Quý Tinh áp sát tai anh trả lời, "Người tớ thích là cậu, cảm giác của cậu là quan trọng nhất, những người khác đều xếp phía sau. Tớ sống vì bản thân, có khó chịu hay không phải để tớ nói mới đúng."
Lục Dư siết chặt vòng ôm, đột nhiên nói một câu chẳng liên quan, " Tớ đã đọc xong "Thần điêu hiệp lữ"rồi, tớ và hình tượng tiên nữ cậu thích căn bản không có chỗ nào giống nhau."
Rất lâu trước kia Quý Tinh đã từng tùy ý nói một câu, cậu nói cậu thích cô gái giống như tiên nữ. Cậu nhất thời cảm động Lục Dư lại nhớ rõ loại chuyện nhỏ nhặt này như vậy, còn lấy ra so sánh, lập tức vừa giận vừa buồn cười, "Tớ xem tiên nữ là thần tượng, tớ xem cậu là đối tượng, cậu cảm thấy hai cái này có thể so sánh với nhau à? Thần tượng là người để sùng bái, đối tượng mới là người để sống chung, tớ chỉ muốn làm đối tượng của cậu."
Ngôi sao này thật sáng chói, khiến tất cả cảm giác không chắc chắn đều bị lu mờ theo.
Lục Dư nghiêng đầu, vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng, "Được thôi, cậu muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi."
Bọn họ dựa vào xe, trốn trong bóng tối hôn nhau kịch liệt.
Lục Dư cạy mở hàm răng của Quý Tinh, trêu chọc đầu lưỡi mềm mại ướt át của cậu, liếm nuốt tất cả hơi thở, ngậm môi của cậu mà mút. Quý Tinh bị anh hôn đến mất khống chế, không ngừng siết chặt cánh tay đang vòng lấy lưng Lục Dư, sức nặng của anh ép cậu cong về phía sau, nhưng cậu chỉ thuận theo duy trì tư thế này, phối hợp với động tác môi lưỡi của Lục Dư, dùng đầu lưỡi mình ép vào lưỡi anh, gần như không một kẽ hở. Tiếng nước bọt chậc chậc của hai người lọt vào tai, trong đêm yên tĩnh khiến người ta cực kỳ nhiệt tình kích động.
Tựa như đang tập trung hết sức lực và tình yêu vào trong nụ hôn.
Lục Dư ôm eo Quý Tinh, cắn vành tai của cậu, thanh âm khàn khàn khẽ cười gọi, "Tinh Tinh, Tinh Tinh."
"Hah hah..." Cả người Quý Tinh chấn động, miệng mở to phát ra tiếng thở dồn dập, xưng hô này của Lục Dư khiến trong cơ thể cậu xẹt qua một trận run rẩy, sâu trong linh hồn có một luồng nóng bỏng gấp gáp phun trào.
Tay của Lục Dư cách áo của Quý Tinh vuốt ve lên xuống sau lưng, mang theo ám chỉ hàm súc vô hạn. Quý Tinh cảm thấy người dưới căng đến sắp bốc cháy, cậu níu lấy quần áo Lục Dư nói, "Lên lầu, vào nhà cậu."
Rầm.
Cửa vừa đóng lại, đèn cũng không kịp bật, Quý Tinh vừa quay người đã đè Lục Dư lên phía sau cánh cửa cố sức hôn anh, vói đầu lưỡi vào lật quấy, đuổi theo môi anh thè lưỡi ra liếm cắn, giống như một con thú non động dục. Lục Dư đỡ lấy gáy cậu, mặc cho cậu làm, anh đều nhiệt liệt đáp lại. Quý Tinh không nhịn được dùng người dưới nửa cương cọ mạnh vào Lục Dư, ý muốn tìm kiếm sự giải thoát, Lục Dư không cho cậu thời gian kịp phản ứng, trực tiếp lột quần cậu ra, cách một cái quần lót thật mỏng áp tay lên, "Muốn tớ giúp cậu không?"
"Hah hah... a..." Quý Tinh hơi lùi ra vùi đầu vào cổ Lục Dư, trong giọng nói không giấu nổi dục vọng, "Muốn, muốn cậu sờ tớ."
Lục Dư kéo quần lót cậu xuống một chút, mặc kệ nó lộn xộn vướng lại trên mông, vừa hôn cổ cậu vừa dùng ngón cái chậm rãi ma sát quy đầu của cậu, cẩn thận vuốt qua đường rãnh bên trên, bắt đầu di chuyển lên xuống một cách thành thạo.
Quý Tinh kích động đến mức nước mắt sinh lý cũng sắp tràn ra, không phải cậu chưa từng tự mình làm, nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác với cảm giác Lục Dư làm cho cậu, ngoại trừ thỏa mãn dục vọng trên cơ thể mà còn cả kích thích về mặt tinh thần, cậu ngửa cổ về phía sau, không nhịn được rên rỉ, "Ưm a... nữa, nhiều hơn chút nữa... tiếp tục sờ tớ..."
Âm thanh Quý Tinh phát ra khiến Lục Dư suýt vứt bỏ tất cả lý trí, muốn nuốt trọn cả người cậu, muốn cậu không ngừng rên rỉ như vậy, muốn cậu sung sướng đến mức tận cùng. Anh dứt khoát lột phăng quần lót của Quý Tinh ra, ngồi xổm xuống há mồm ngậm chặt dương vật của Quý Tinh, đầu lưỡi bọc lấy quy đầu không ngừng liếm láp, dần dần càng lúc nuốt càng sâu.
"A... hah hah... tớ, tớ sắp..." Quý Tinh cuối cùng cũng bị kích thích đến bật khóc, cậu không tự chủ được níu lấy tóc Lục Dư, gục đầu xuống nhìn cảnh tượng Lục Dư đang vùi đầu khẩu giao cho mình, dục triều ùn ùn kéo đến cùng cảm giác thỏa mãn gần như khiến cả người cậu xụi lơ, nhưng khoái cảm không gì sánh kịp ở người dưới lại không ngừng kích thích thần kinh của cậu, "Tớ muốn bắn... A..."
Lục Dư cảm giác được cậu sắp xuất tinh, gia tăng thêm lực mút vài cái thật mạnh, nghe thấy tiếng thở hổn hển càng lúc càng kích động của Quý Tinh, cuối cùng trong phút chốc anh nhả thứ trong miệng ra nhưng không lùi về —— Quý Tinh bắn lên mặt anh.
Cậu mệt lả co quắp ngồi dưới đất, nhưng trong mắt là dục vọng càng thêm đậm. Lục Dư ôm chầm cả người cậu, "Tinh Tinh, giúp tớ liếm sạch đi."
Quý Tinh tiến tới ngồi vào lòng Lục Dư một cách tự nhiên, ôm mặt anh không ngừng hôn, vừa hôn vừa liếm thứ mình vừa bắn ra. Tinh dịch tanh nồng lúc này còn mãnh liệt hơn thuốc kích thích, khiến lửa dục trong lòng hai người cháy càng thêm dữ dội, trong không khí đều là hương vị tình sắc.
Lục Dư đứng dậy nâng hai cánh tay của Quý Tinh, ôm lấy cậu từ phía trước như ôm trẻ con, Quý Tinh tự động dùng đùi kẹp chặt eo anh, dương vật trần trụi không ngừng cọ xát quần áo của Lục Dư, Lục Dư bóp hai cánh mông cậu nâng cậu lên, "Chúng ta đi tắm đã."
Quý Tinh ôm cổ anh không nhịn được cười, tiếng cười khàn đặc, "Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro