Chương 23: Điềm báo

Editor: SoleilNguyen
Wattpad: WinnyChan275

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 23: Điềm báo

======***======

Năm nay, tết Trung Thu và Quốc Khánh hiếm khi trùng vào nhau, kỳ nghỉ kéo dài từ thứ năm đến thứ năm tuần sau, trường học cũng không có quy định nghỉ bù phiền phức, vì vậy hiệu trưởng đã quyết định kéo dài kỳ nghỉ đến cuối tuần.

Tin tức được các giáo viên chủ nhiệm truyền đến lớp học, toàn bộ khu dạy học bỗng trở nên sôi động, tiếng hoan hô gần như có thể làm bay nóc của tòa nhà.

"Được rồi, được rồi, tập trung lại đi." Giáo viên ngữ văn gõ gõ lên bảng, ra hiệu cho các học sinh bên dưới im lặng, "Chưa đến lúc nghỉ đâu, hôm nay còn một ngày học nữa mà!"

Tiếng ồn ào trong lớp đã nhỏ lại nhiều, chỉ còn lại những tiếng xì xầm ở một số góc. Giáo viên ngữ văn cũng biết không thể quản nổi, nên tự mình giảng bài, để mặc họ.

"Anh Yến." Lộ Lãng giơ sách Ngữ Văn lên, che nửa mặt mình, nhỏ giọng hỏi người phía sau: "Quốc Khánh chuẩn bị đi đâu chơi vậy?"

Yến Dương ngẩng đầu nhìn gã một cái, không trả lời. Mà quay sang nhìn Từ Triều bên cạnh, "Quốc Khánh chuẩn bị đi đâu?"

Lộ Lãng:...... Tại sao tai lại có thể tự động lọc những gì tao nói nhỉ?

Giáo viên ngữ văn có giọng khá nặng, Từ Triều không hiểu lắm, lúc này đang chống cằm thất thần. Nghe thấy tiếng, cậu hồi thần lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tối nay sẽ đi hát, Kỳ Trăn nói kỳ nghỉ tôi có thể đi mỗi ngày. Ban ngày thì sẽ đi xem các công việc bán thời gian khác, còn......"

Từ Triều dừng lại, không nói tiếp.

Cậu muốn tìm một căn nhà khác.

Không biết tại sao, gần đây cậu luôn cảm giác có người đang nhìn mình trong nhà.

Cảm giác đó rất kỳ lạ, không phải là có người thực sự đang nhìn cậu, mà giống như có ai đó đang ẩn nấp sau một cái gì đó, lén lút nhìn trộm cậu. Từ Triều không thể nói rõ cảm giác bị theo dõi này đến từ đâu, nhưng nó lại mạnh mẽ chiếm giữ trong lòng cậu, không thể xua tan.

Mặc dù bây giờ vì không chắc chắn, cậu không định nói ra, nhưng từ nhỏ đã bị cảm giác bất an này hành hạ, cộng thêm việc La Tưởng đã từng dễ dàng xông vào căn phòng này, cậu càng không muốn sống trong căn nhà này nữa.

"Triều à, Quốc Khánh không về nhà sao?" Lộ Lãng không nói nhiều về công việc bán thời gian, dù sao đã ở bên nhau lâu, cũng có thể nhìn ra phần nào tình hình kinh tế của Từ Triều, chỉ là kỳ nghỉ dài Quốc Khánh, nhà Từ Triều chắc cũng không xa, sao không về nhà xem một chút?

"Không về." Từ Triều lắc đầu, "Quá phiền phức."

"Á?" Lộ Lãng khá tò mò, "Phiền phức gì? Không phải là......"

"Không nói chuyện sẽ chết à?" Đột nhiên Yến Dương lên tiếng, giơ tay quay Lộ Lãng lại, "Nếu nhớ nhà như vậy, chi bằng tao gọi điện cho chú Lộ giúp mày, giúp mày nói lên nỗi nhớ thương của mày."

Lộ Lãng cả người cứng đờ, nhanh chóng quay lại làm động tác khép miệng, không nói thêm gì nữa.

Từ Triều không nhịn được cười một chút, "Lộ Lãng rất sợ ba cậu ấy à?"

"Ừ, chú Lộ tin rằng con cái phải được dạy dỗ bằng roi vọt." Yến Dương giơ tay xoa đầu cậu.

"Thế à......" Từ Triều chuyển tư thế nằm sấp lên bàn, lắc lắc đầu, có chút không hài lòng nói: "Tóc bị rối hết rồi."

"Không rối." Yến Dương không đổi sắc mặt nói dối, năm ngón tay như lược, giúp cậu chỉnh lại tóc.

"Đẹp lắm."

Lộ Lãng ở hàng ghế trước lén nhìn cả quá trình nhưng không thể nói chuyện, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ra hiệu cho Lê Hành bên cạnh —— Anh Yến bị ma nhập rồi!

****

Đối với học sinh mà nói, đi kèm với kỳ nghỉ dài là đủ loại bài tập.

Cả ngày hôm đó, chồng bài kiểm tra trên bàn Từ Triều rõ ràng từ một tờ biến thành một chồng, cậu phân loại các bài kiểm tra vào túi tài liệu, khi kéo khóa ba lô lại, có chút không vui mà mím môi.

Yến Dương giơ tay cầm ba lô của Từ Triều, cười trêu chọc cậu một câu, "Sao học sinh giỏi cũng không thích làm bài tập nhỉ?"

Từ Triều liếc nhìn hắn, ánh mắt lại quét qua bàn, đột nhiên giơ tay, lấy chồng bài kiểm tra của Yến Dương trên bàn xếp lại, nhét vào túi của hắn.

"Chương trình hỗ trợ."

"Gì cơ?" Yến Dương ngẩn người, nghi ngờ hỏi.

"Hôm nay giáo viên chủ nhiệm đã tìm tôi, nói sẽ thực hiện chương trình hỗ trợ một đối một, mà chúng ta lại là bạn cùng bàn, nên ông ấy bảo tôi phải chú ý đến cậu. Vì vậy ——"

Từ Triều bỗng mỉm cười, lộ ra một chút răng nanh sắc nhọn, "Phải viết xong."

Yến Dương:......

Không muốn viết lắm.

Nhưng Từ Triều đang cười nhìn hắn, đôi mắt vui vẻ híp lại, răng nanh lấp lóe như đang khoe khoang, ngón tay còn nhấn mạnh vào túi chứa bài kiểm tra, nhắc lại một lần nữa.

"Phải viết xong nhé."

Yến Dương không bất ngờ gì mà đã nhượng bộ.

"Viết xong, khai giảng chắc chắn sẽ viết đầy cho cậu." Hắn thở dài, có chút bất lực, "Bây giờ trước tiên đưa cậu về nhà."

"Rõ ràng đều ở cùng một chỗ." Từ Triều nhỏ giọng lầm bầm, theo sau người ra khỏi lớp học.

Yến Dương đưa người đến cửa thang máy, rồi đưa tay bấm thang máy, mới đặt ba lô lên vai của Từ Triều.

"Chỉ đưa đến đây thôi, về nhà nhớ ăn cơm." Hắn dùng tay không còn lại xoa xoa tóc của Từ Triều, rồi chỉ vào túi đựng bài thi, "Sẽ viết xong mà."

Từ Triều vẫy tay chào người, cho đến khi thấy bóng dáng của Yến Dương biến mất ở khúc quanh, mới quay lại tiếp tục chờ thang máy.

Lần đầu tiên trong đời, cậu có cảm giác muốn mời người khác về nhà. Không vì lý do gì khác, chỉ là không muốn một mình, ở trong cái nhà mà cảm giác như có người theo dõi.

"Đinh ——" Âm thanh thông báo của thang máy vang lên bất ngờ, Từ Triều bị giật mình, cho đến khi cửa thang máy mở ra, thấy bên trong không có ai, cơ thể căng thẳng mới từ từ thả lỏng.

(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)

Cậu bước vào thang máy, ngón tay do dự trên nút mười sáu, cho đến khi cửa thang máy tự động đóng lại, cậu mới hoàn toàn nhấn xuống.

Không muốn về nhà.

Không, là không muốn trở lại căn nhà đó.

Chìa khóa cắm vào ổ khóa, phát ra âm thanh "Cạch" nhẹ, Từ Triều không nhịn được hít một hơi thật sâu, rồi mới đưa tay đẩy cửa.

Cánh cửa chống trộm dày nặng mở ra một cơn gió nhẹ, làm cho lá cây xanh ở hành lang nhẹ nhàng lay động, Từ Triều nhanh chóng liếc nhìn vào nhà, bày trí không khác gì khi ra ngoài, nhìn cũng không có dấu hiệu của người khác đã vào.

Cậu mới thả lỏng, ném ba lô lên sofa, suy nghĩ một chút, rồi rẽ vào bếp.

Từ Triều lấy từ tủ lạnh ra một túi bánh bao đông lạnh, cẩn thận đếm mười lăm cái bánh tròn nhất, cho vào nước đang sôi. Khi tất cả bánh bao nổi lên, cậu cũng cho vào hai lá xà lách mà cậu lục được trong tủ lạnh, rồi vớt tất cả ra.

Nhìn bát nước dùng trắng cùng với lá xanh, Từ Triều cảm thấy khá hài lòng với tài nghệ nấu nướng của mình, vô thức lắc lắc đầu.

Cậu ôm bát trở lại phòng khách, ngồi khoanh chân trên thảm trước bàn trà, rồi đưa tay bật tivi, mới dùng đũa gắp một chiếc bánh bao cho vào miệng.

Trong phòng khách, nơi có cảm giác bị theo dõi mạnh mẽ nhất, luôn cần có âm thanh gì đó phát ra, cậu mới cảm thấy yên tâm.

Tivi đang phát một chương trình giải trí không rõ tên, không chán nhưng cũng không buồn cười, Từ Triều theo giọng của người dẫn chương trình, từng chiếc bánh bao đưa vào miệng. Khi cậu đếm đến chiếc thứ chín, tay đang chuẩn bị gắp bánh bao bỗng dừng lại.

Lại đến rồi, cảm giác bị theo dõi.

Đũa đâm mạnh vào bánh bao, Từ Triều không ngừng tay, ánh mắt một cách tự nhiên quét qua hành lang, phòng khách, cửa sổ, cuối cùng lại quay về tivi.

Không có gì, không có gì cả.

Cửa chống trộm đã khóa, cửa sổ đã khóa, phòng khách nhìn rất rõ ràng.

Từ Triều cúi đầu nhìn cái bát trước mặt, bánh bao đã ăn hết, chỉ còn lại hai lá xà lách ở đáy bát, lá rau bị nước nóng ngâm lâu trở nên mềm nhũn, làm cho cậu cảm thấy buồn nôn.

Cậu ép bản thân nhét hai lá rau đó vào miệng, rồi đột nhiên đứng dậy, một tay nắm chặt chìa khóa bên cạnh, bước nhanh ra ngoài.

Đến khi gió lạnh thổi vào mặt, Từ Triều mới thấy cảm giác buồn nôn đã bị thổi bay. Đèn đường mờ ảo, cậu không nhìn rõ, nên không đi xa, chỉ đi theo ký ức tìm đến chiếc ghế dài gần nhất, ngồi xuống.

Buổi tối tháng mười ở Dung Thành đã bắt đầu lạnh, Từ Triều vào nhà đã cởi áo khoác đồng phục, giờ chỉ mặc áo ngắn bên trong, gió lạnh thổi đến, cậu không nhịn được rùng mình một cái.

"Meo ——"

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu, Từ Triều nghe thấy liền quay đầu, chú mèo hoang lớn màu cam trong khu chung cư, đang bước đi duyên dáng về phía cậu.

Như thể nhận ra Từ Triều đang nhìn nó, chú mèo lớn màu cam bỗng nhiên thay đổi bước đi chậm rãi, chạy nhanh vài bước, nhảy lên người Từ Triều.

Chú mèo cam này đã lang thang trong khu chung cư nhiều năm, tính tình không phải thân thiện, chỉ khi có người cho ăn mới chịu cho người khác vuốt ve một chút. Khi Từ Triều mới chuyển đến đã gặp nó, cũng không nhịn được mua thức ăn cho nó, nghĩ rằng sẽ có cơ hội vuốt ve lông.

Chỉ không ngờ chú mèo lớn này lại đặc biệt thích cậu, cho dù Từ Triều không mang theo gì, mèo cũng vẫn nhảy vào lòng cậu. Yến Dương còn trêu chọc chú mèo này, nói không ngờ nó cũng là một kẻ yêu thích ngoại hình.

Chú mèo lớn nằm trong lòng Từ Triều, lại "Meo meo" kêu hai tiếng, cái đuôi không yên ở trên cánh tay cậu quấn quấn. Cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay, Từ Triều cảm thấy tâm trạng tồi tệ của mình đã tốt lên không ít, ngón tay gãi gãi cằm của chú mèo lớn, chậm rãi mở miệng.

"Béo tròn." Đây là cái tên mà Từ Triều tự đặt cho chú mèo lớn, không có ý nghĩa gì, chỉ đơn giản là vì chú mèo thật sự rất béo.

"Cậu có nghĩ rằng trên thế giới này có ma không?"

Béo tròn "Meo" một tiếng, cũng không biết là đang trả lời câu hỏi của cậu, hay chỉ đơn giản là bày tỏ sự không hài lòng với cái tên này.

"Chắc chắn là không có." Từ Triều cũng không bận tâm, hai tay nâng gương mặt của mèo vàng, tự nói: "Chúng ta phải là những người ủng hộ chủ nghĩa Mác kiên định."

"Nhưng, mình vẫn muốn đổi nhà." Xung quanh không có ai, Từ Triều cũng không còn kìm nén bản thân, đã nói ra nhiều điều chưa từng thổ lộ với mèo béo trước mặt.

"Sống ở đây, mình luôn...... Sẽ nghĩ đến mẹ, vì vậy mình hơi sợ. Luôn cảm thấy như mẹ đang trốn ở một góc nào đó trong phòng, lén lút nhìn mình. Nhưng mình đã tìm khắp mọi phòng, và mẹ thì xa như vậy, cũng không thể tự mình chạy đến đây."

"Nhưng mình vẫn rất sợ, sợ rằng mẹ sẽ đột nhiên lao ra, như trước đây, giữ chặt mình trên ghế, ép mình uống thuốc. Rõ ràng mình không bệnh, rõ ràng bố cũng sẽ không về nữa, mình thật sự, thật sự rất sợ......"

Cậu nói càng lúc càng nhanh, lời nói cũng dần trở nên không có trật tự, bàn tay đặt trên người mèo béo vô thức siết chặt, làm đau da thịt của mèo. Mèo vàng cảm thấy đau, không nhịn được dùng đệm thịt vỗ Từ Triều một cái, rất mạnh, nhưng không dùng móng.

Từ Triều bị cái vỗ này làm tỉnh táo lại, vội vàng buông tay, lại nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, thấp giọng xin lỗi, "Xin lỗi."

Mèo béo quét đuôi chạm vào cánh tay Từ Triều, lại dùng đầu cọ vào tay cậu, rồi nằm ngửa ra trên đùi cậu, Từ Triều cảm thấy tâm trạng được dịu đi, đưa tay sờ sờ bụng mèo, lại hỏi một lần nữa.

"Vậy...... Đổi nhà nhé?"

Mèo vàng không trả lời cậu, nhưng có một giọng nói khác từ phía sau truyền đến, đan xen với giọng nói của chính cậu.

"Từ Triều, đến nhà tôi ở nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro