Chương 133: Ảnh mị

Trịnh Quân Diệu cùng Đông Sinh đơn giản trình bày lại toàn bộ sự việc với cảnh sát, sau khi lưu lại ghi chép thì cảnh sát cho bọn họ ra về.

Trở lại khách sạn, sau khi bế Đồng Miêu đang hôn mê bất tỉnh lên giường thì hắn ôm một bụng nghi vấn đi về phòng mình. Uông Chấn vừa rời đi không bao lâu thì khách sạn liền đưa tới bữa ăn đêm vô cùng phong phú. Tuy bữa ăn khuya là Trịnh Quân Diệu đặt nhưng hắn mới thấy hủ thi, chưa nôn ra đã là tố chất tâm lý cường đại, làm sao còn nuốt trôi cái gì ăn khuya nữa a.

Trái ngược với Trịnh Quân Diệu, Đông Sinh và A Hoàng không chịu một chút ảnh hưởng gì, một ngụm hoành thánh rồi gặm gà nướng cùng salad, một người một mèo ăn đến no bụng.

Chỉ chốc lát sau bữa ăn khuya đã bị hai người bọn họ xử lý hết, A Hoàng ngậm mấy cái đệm mềm mềm ném lên sofa rồi đi lấy thảm lông tự làm cho mình một chỗ ngủ thoải mái. Mèo béo dang rộng tứ chi ngã vào đệm trên sofa, đắp thảm lông, vẻ mặt bát quái nhìn chằm chằm ảnh mị.

Đông Sinh vừa ăn trái cây vừa hỏi:

“Vì sao mi lại đả thương người của đoàn phim? Rốt cuộc mi có quan hệ gì với hủ thi kia?”

A Hoàng ra dáng miêu tinh bệ vệ:

“Tốt nhất mi nên thành thật, nếu không miêu gia sẽ đánh ngươi đến thần hình đều diệt!”

Ảnh mị đã thử các loại thủ đoạn để chạy trốn nhưng không có kết quả nên không khỏi có chút tuyệt vọng, nó cực lực biện giải cho bản thân:

“Tôi không thương tổn người của đoàn làm phim, tôi chỉ muốn giúp bọn họ thôi!”

“Giúp bọn họ? Giúp cái gì?”

Đông Sinh ăn cùng một lúc không ít trái cây nên hai má phình phình ra, thoạt nhìn có vài phần trẻ con làm sợ hãi cùng bất an trong lòng ảnh mị hơi hơi lui, nó thấp thỏm nói:

“Bọn họ diễn quá dở, tôi chỉ muốn giúp bọn họ diễn tốt hơn thôi. Thật đó, tôi không nói dối đâu!”

Trịnh Quân Diệu cười lạnh: “Chuyện ma quỷ xảy ra hết lần này đến lần khác! Nếu tao và A Hoàng không kịp ra tay thì hai người kia đã bị mi hại chết.”

Ảnh mị cảm thấy bản thân oan uổng cực kỳ:

“Liền tính mấy người không ra tay thì tôi cũng không giết bọn họ, thật đó!”

“Nhiều lắm chỉ là chọc phá rồi hù các nàng sợ chết khiếp thôi đúng không?”

Ảnh mị ấp úng chột dạ cãi chày cãi cối:

“Dù sao... dù sao...tôi cũng không nghĩ giết các nàng...”

“Hủ thi kia và Đồng Miêu là chuyện thế nào?”

Đông Sinh lạnh giọng mở miệng:

“Tốt nhất mi nên thành thành thật thật khai báo mọi việc rõ ràng, kiên nhẫn của ta... không nhiều lắm đâu.”

Đông Sinh ít khi đến phim trường, mỗi lần tới cậu đều đi cùng Trịnh Quân Diệu nên ảnh mị chỉ chú ý Trịnh Quân Diệu bất phàm mà hoàn toàn xem nhẹ Đông Sinh thoạt nhìn giống người thường. Hiện tại bị Đông Sinh bắt giam, nó dùng hết thủ đoạn cũng không trốn thoát được phù chú nhà giam nho nhỏ, trong lòng ảnh mị vô cùng sợ hãi Đông Sinh, nó thân là quỷ mị mà cách Đông Sinh càng gần thì nó càng có cảm giác sợ hãi đến từ bản năng.

Nó sợ Đông Sinh không cao hứng sẽ đánh nó đến thần hình đều diệt, ảnh mị triều sinh mộ tử, tuy nó dưới cơ duyên xảo hợp đã đột phá được giới hạn sinh mệnh nhưng thật ra nó không quá chấp niệm với cái này. Bất quá, nếu nó thần hình đều diệt thật thì Đồng Á liền không còn cơ hội báo thù.

Vì chuyện này nên ảnh mị đành phải thành thật khai báo mọi sự tình.

Nó tên là Đêm, được sinh ra vào hai năm trước, sau khi ra đời nó vẫn luôn sinh hoạt ở trong phim trường này, niềm vui lớn nhất của nó chính là xem người ta đóng phim. Ban đầu nó cảm thấy cái gì cũng đều mới lạ nhưng qua thời gian nó dần dần cũng có thể phân biệt được người nào diễn tốt người nào diễn không tốt. Người có kỹ thuật diễn tốt rất ít, phần lớn đều là diễn kém tính tình còn bất hảo.

Đúng vào thời điểm thất vọng nhất thì Đêm nhận thức Đồng Á. Đương nhiên, chỉ là đơn phương nhận thức.

Đồng Á xinh đẹp có chí hướng hơn nữa lại có thiên phú, nàng thường xuyên đi một mình ra hồ để luyện lời thoại. Lần đầu tiên Đêm nhìn thấy nàng là lúc nàng đang học lời thoại ở bên hồ, lời thoại buồn tẻ được nàng diễn đến sinh động tình cảm.

Đêm ra đời ở dưới lá sen của hồ nhân tạo, nếu không đến phim trường thì nó sẽ ngủ ở hồ nhân tạo. Đồng Á cơ hồ mỗi ngày đều đến đây làm Đêm chậm rãi nhớ kỹ nàng, chậm rãi sinh ra hứng thú với nàng, nó lặng lẽ đi theo Đồng Á tới phim trường xem nàng đóng phim.

Đồng Á là người mới nên suất diễn không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể tính là nữ thứ, nhân vật mà nàng đóng cũng không đặc sắc. Bất quá Đồng Á rất có thiên phú, nhập vai vào nhân vật vô cùng chân thực và sống động, giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn đều hơn nữ chính.

Tất nhiên nữ chính sẽ không cao hứng nên ả thường xuyên liên hợp với những người khác của đoàn phim gây khó dễ cho Đồng Á, ả còn yêu cầu đạo diễn cắt giảm suất diễn của Đồng Á, thậm chí còn bảo đạo diễn cưỡng bách Đồng Á diễn không xuất sắc như đúng kịch bản.

Bạn trai của nữ chính là nhà đầu tư cho phim mà Đồng Á chỉ là người mới bình thường không có bối cảnh nên nàng chỉ có thể ẩn nhẫn thoái nhượng nhưng Đồng Á một điều nhịn chín điều lành cũng không đổi lấy những người khác buông tha cho nàng.

Bạn trai của nữ chính là phú nhị đại tới đoàn phim thăm ban thế nhưng lại coi trọng Đồng Á.

Đồng Á căn bản không có hứng thú với tên phú nhị đại kia nhưng nàng càng mềm cứng không ăn thì đối phương lại càng hăng hái. Tên phú nhị đại kia luôn cho rằng Đồng Á chỉ đang lạt mềm buộc chặt, cố ý làm bộ làm tịch không cho hắn mặt mũi nên hắn trực tiếp lật bài, hoặc là ngủ với hắn hoặc là lăn ra khỏi đoàn phim.

Nhìn thấy Đồng Á bị những người đó khi dễ thì Đêm vô cùng phẫn nộ nhưng lúc đó nó vẫn còn nhỏ yếu, căn bản không trút giận thay Đồng Á được.

Đồng Á vẫn luôn không chịu khuất phục nhưng đạo diễn không những liên lục cắt giảm suất diễn của nàng mà còn yêu cầu biên kịch sửa lại kịch bản cố ý bôi xấu nhân vật mà nàng đóng. Càng ngày các loại động tác nhằm vào Đồng Á càng nhiều.

Đồng Á cắn răng quay xong suất diễn của mình rồi lập tức rời khỏi đoàn làm phim.

Qua hơn một năm, khi Đêm nhìn thấy Đồng Á thì nàng đã bị giết hại, thi thể của nàng chìm vào trong đáy hồ nhân tạo lạnh băng. Do hồn thể tàn khuyết nên Đồng Á đã biến thành quỷ vật chỉ biết cắn nuốt. Theo bản năng Đồng Á coi Đêm là mục tiêu cắn nuốt, cho dù Đêm đồng tình với Đồng Á nhưng nó cũng không có khả năng ngồi chờ chết. Kết quả chúng nó cắn nuốt nhau khiến Đêm xảy ra biến dị, cuối cùng biến thành mối quan hệ như ngày hôm nay—— dung hợp cộng sinh.

Hồn phách của Đồng Á tàn khuyết nên không những đánh mất phần lớn ký ức sinh thời mà còn trở nên vô cùng tàn bạo khát máu. Sau khi Đêm cùng Đồng Á dung hợp thì lý trí của Đêm tuy chiếm thế thượng phong nhưng cũng không khắc chế được sự tàn ngược đến từ Đồng Á.

Đêm... thay đổi.

Nó không còn là ảnh mị nhỏ yếu cũng không còn thỏa mãn khi xem những diễn viên đó vụng về diễn xuất nữa, trong lòng nó tràn ngập cừu hận cùng thô bạo.

Nó muốn báo thù nhưng Đồng Á không nhớ nổi là ai đã giết nàng. Kỳ thật Đêm vẫn nhớ rõ những ai đã từng khi dễ Đồng Á nhưng không biết là duyên cớ gì mà sau khi dung hợp với Đồng Á thì Đêm không thể đi quá xa hồ nhân tạo, thậm chí là không thể đến phim trường.

Mà đúng lúc này thì Đồng Miêu xuất hiện.

Đồng Á liếc mắt một cái liền nhận ra đứa em gái vô cùng thân thiết của mình, Đồng Miêu xuất hiện đã đánh thức một ít ký ức đứt quãng trong đầu nàng.

Lần cuối Đồng Á liên lạc với gia đình chỉ là một cái tin nhắn nói mình đi du lịch ở nước ngoài rồi lập tức tắt máy, sau đó giống như biến mất khỏi nhân gian. Vô luận gia đình nàng có làm như thế nào thì cũng không tìm được nàng.

Sống không thấy người chết không thấy xác.

Vì tìm kiếm người chị Đồng Á nên Đồng Miêu đã dứt khoát từ bỏ lý tưởng của mình mà ghi danh vào ngôi trường mà chị gái từng học nhưng khoá của Đồng Á phần lớn đều đã tốt nghiệp, không tốt nghiệp thì cũng đã xuất đạo nên không còn xuất hiện ở trường học nữa. Vì để tránh bứt dây động rừng nên Đồng Miêu không nhắc tới Đồng Á nhưng dù cho vậy thì Đồng Miêu cũng không tìm được manh mối gì có giá trị.

Đồng Miêu không nghĩ tới Tiền Nhạc sẽ mời nàng đóng phim, càng không nghĩ tới phim trường là nơi mà chị mình đã từng quay qua. Đồng Miêu tính lợi dụng thời gian nghỉ ngơi để xem có tìm được manh mối gì ở trong phim trường hay không nhưng nào ngờ vào ngày đầu tiên khởi quay nàng đã bị Tiền Nhạc mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Đồng Á bạo ngược làm sao nhịn được khi nhìn thấy em gái bị mắng chửi?

Vì thế khi Trịnh Quân Diệu và Đông Sinh rời đi thì ngay đêm đó Đồng Á đã động thủ giáo huấn Tiền Nhạc.

Đêm cảm thấy Tiền Nhạc viết kịch bản rất thú vị còn Đồng Á lại muốn thay em gái trút giận nên Đêm đã bắt đầu động thủ ‘giúp’ các các diễn viên đóng phim.

Đồng Á đã mất tích hơn một năm mà không có một chút tin tức, tuy Đồng Miêu vẫn ôm tâm lý may mắn nhưng lý trí nói cho nàng biết chị mình rất có thể đã bị sát hại. Bởi vậy khi đoàn phim xuất hiện những sự kiện thần quái thì Đồng Miêu không những không cảm thấy sợ hãi mà còn tìm được một tia hy vọng. Nàng tìm biện pháp chiêu hồn ở trên mạng ý đồ triệu hồn phách của chị mình.

Cách thức ở trên mạng không đáng tin cậy, bất quá Đêm vẫn luôn đi theo Đồng Miêu, nhìn thấy Đồng Miêu vì chiêu hồn thất bại mà khóc không thành tiếng, Đêm rốt cuộc không nhịn được mà hiện thân……

Đêm nói toàn bộ những gì mà mình biết cho Đồng Miêu, Đồng Miêu còn chưa hồi phục tinh thần sau chấn động bi ai thật lớn thì Trịnh Vân Diệu đã đả thương Đêm, còn cho mọi người bùa hộ mệnh của đại sư nào đó.

Lực sát thương của phù chú cấp tông sư tất nhiên không tầm thường, hôm đó tuy Đêm chạy thoát nhưng lại bị thương rất nặng nên Đồng Miêu mới tâm thần không yên mà trộm chạy đến bên hồ tìm Đêm, cuối cùng nàng bảo Đêm bám lên người mình, dùng sinh khí của nàng để dưỡng thương.

Sau khi bị thương thì lý trí của Đêm thực yếu, nó không thể khống chế ác niệm của Đồng Á, lúc quay phim vào buổi tối, Đêm rốt cuộc không nhịn được mà ra tay ‘hỗ trợ’ lần nữa…

Không biết Đồng Miêu tỉnh lại từ lúc nào mà khi nhìn thấy trên sàn nhà có nhiều hơn một đoàn hắc ảnh thì nước mắt liền chảy ra:

“Trịnh tiên sinh, Lý tiên sinh... cầu... cầu xin hai người đừng thương tổn chị tôi, chị ấy không cố ý!”

Đông Sinh vừa nhìn nữ nhân xinh đẹp ngồi quỳ trên mặt đất vừa ăn xong miếng táo cuối cùng, cậu mặt vô biểu tình hỏi:

“Mấy người muốn báo thù sao?”

Đêm cùng Đồng Miêu giật mình ngẩng đầu lên rồi gắt gao nhìn Đông Sinh, một lát sau các nàng liều mạng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro