Chương 53 - Áo choàng

Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Anh hoàn toàn chắc chắn mình đã sửa đổi ký ức của Phương Hành Chu. Theo đúng trí nhớ mà anh đã chỉnh sửa thì lần trước anh đã giả trang thành phụ nữ, đóng vai vợ của Phương Hành Chu khi đi khám thai lần đầu tiên.

Vậy tại sao Phương Hành Chu vừa nói "lại lấy thân phận nam giới"?

... Là do năng lực của anh lại một lần nữa mất tác dụng? Hay Phương Hành Chu đã dần miễn dịch với những can thiệp nhỏ của anh?

Trong lúc hoang mang, Lục Kiến Xuyên thấy Phương Hành Chu kéo tay phải mình lên trước mắt cậu, ánh mắt thâm trầm đánh giá vài giây, rồi cậu hơi cúi đầu, nếm từ hương vị của từng ngón tay.

Lục Kiến Xuyên: "?"

Xong rồi, vợ yêu chắc chắn đã bị kích thích mạnh, anh nghĩ. Anh đáng lẽ không nên ăn hết vưu mắt mù Nice trong một lúc, nếu biết mình sẽ hôn mê bất tỉnh, anh sẽ đóng gói một bộ phận để mang về, giả vờ như đó là thịt heo, đông cứng trong tủ lạnh để từ từ ăn...

Liếm xong, Phương Hành Chu vẫn trầm ngâm nhìn bàn tay anh. Lục Kiến Xuyên không dám nhắc lại chuyện khám thai lần trước, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Có hương vị gì không?"

Phương Hành Chu an tĩnh hai giây.

"Không có hương vị gì cả," cậu nói, "Thật kỳ quái."

Lục Kiến Xuyên: "...Không có vị là bình thường mà?"

Phương Hành Chu nhìn chăm chú vào anh bằng đôi mắt còn sưng đỏ: "Làn da của nhân loại thường sẽ phân bố mồ hôi, đặc biệt là vào mùa hè. Bình thường, lòng bàn tay sẽ có vị mặn nhàn nhạt."

Lục Kiến Xuyên: "......"

Trạng thái này của Phương Hành Chu khiến tim anh đập loạn xạ.

Một lúc sau, Phương Hành Chu dường như trở lại bình thường, dời tầm mắt, nhìn về phía bụng anh rồi hỏi: "Anh cảm thấy thế nào? Có chóng mặt, hoảng hốt, trước mắt tối sầm không? Bụng có đau không?"

Lục Kiến Xuyên cuối cùng cũng có đề tài để mở miệng, anh lập tức nói: "Bây giờ trạng thái thân thể của anh tốt đến mức có thể chạy hai marathon liền!"

Nói xong, anh dừng lại một chút rồi ôn nhu hôn lên sườn mặt và đôi mắt của Phương Hành Chu, cẩn thận nói: "Giờ anh đi làm bữa sáng nhé. Em muốn ăn cháo loãng cho dễ tiêu không? Bảo bối, quầng thâm mắt của em nặng lắm, hôm nay là chủ nhật, ăn xong em ngủ thêm một lúc đi, anh sẽ luôn ở bên em, còn có bảo bảo trong bụng nữa."

Phương Hành Chu mệt mỏi gật đầu.

Lục Kiến Xuyên nhanh chóng xuống giường, cái bụng to cũng ảnh hưởng đến hành động của anh, động tác của anh vẫn nhẹ nhàng như chim yến. Anh nhanh chóng rửa mặt xong, một hơi uống hết tám cốc nước, rồi tinh thần phấn chấn đeo tạp dề vào, đi thẳng vào phòng bếp.

Phương Hành Chu không xuống lầu theo, cậu đứng một mình trong phòng ngủ, mở cửa sổ nhìn ra đường phố bên ngoài.

Một con quạ đen xấu xí đang đậu trên cột điện.

Ba con rắn bình thường đang chiếm cứ cái cây đối diện.

Trên đường xi măng khô ráo có ếch xanh nhảy tới nhảy đi, cuối cùng biến mất sau lùm cây.

Hướng ba giờ... là biển. Biển bị che khuất bởi rừng bê tông cốt thép do con người kiến tạo nên, từ vị trí của Phương Hành Chu, cậu không thể nhìn thấy gì.

Phương Hành Chu thu hồi tầm mắt, đối diện với con rắn trên cây.

Sau lần săn mồi vừa rồi của Lục Kiến Xuyên, động vật bị hấp dẫn đến gần nhà càng ngày càng nhiều. Chờ đến khi đứa bé thực sự chào đời, chắc sẽ còn náo nhiệt hơn.

Phương Hành Chu mím môi, khóa chặt cửa sổ rồi quay người đi về hướng bếp.

......

Sáu ngày sau, Lục Kiến Xuyên bước vào tháng thứ bảy của thai kỳ.

Phương Hành Chu một lần nữa xin nghỉ phép, dẫn người yêu có bụng to như đang mang thai năm bào thai đến bệnh viện khám thai lần hai.

Nhờ dinh dưỡng phong phú từ vưu mắt mù Nice, Lục Kiến Xuyên vẫn luôn trong trạng thái no đủ, lực lượng cũng khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao, anh có thể dễ dàng sửa đổi ký ức bất kỳ ai. Nhưng những sự bất thường gần đây khiến anh sợ ném chuột sợ vỡ bình*, đặc biệt khi Phương Hành Chu nhắc đến chi tiết của lần kiểm tra sức khỏe trước, cảm giác bất an mãnh liệt cứ đeo bám anh.

*Ném chuột sợ vỡ bình: Trừng trị, tiêu diệt kẻ thù cần phải khôn ngoan, tránh làm tổn hại chính mình.

Lục Kiến Xuyên không dám động vào đầu óc của vợ yêu nữa.

Kể từ khi tỉnh dậy, anh đã bắt đầu đứng ngồi không yên, trên đường đến bệnh viện, lần thứ năm đề nghị: "Hay chúng ta đi bệnh viện tư đi?"

Lần khám thai trước, người đề nghị đi bệnh viện tư nhân là Phương Hành Chu, lúc này biến thành Lục Kiến Xuyên.

Lục Kiến Xuyên nhìn vợ yêu mặt không chút thay đổi mà xách túi xuống xe, mở cửa phó lái rồi giơ một bàn tay về phía anh.

Anh khóc không ra nước mắt, hận không thể quay ngược thời gian về bốn tháng trước, bóp chết bản thân đã đề nghị đến bệnh viện của cậu để khám sức khỏe.

Thấy anh không nhúc nhích, Phương Hành Chu chủ động nắm tay anh: "Đi thôi."

Lục Kiến Xuyên thở dài thật sâu, chậm rãi dịch xuống khỏi ghế dựa với vẻ mặt như sắp đi chịu chết, anh vẫn không từ bỏ ý định: "Chắc sẽ dọa đồng nghiệp của em đấy. Lần trước bọn họ đã... khụ," anh nhanh chóng dừng lại, nuốt những lời còn lại vào bụng, đổi cách nói, "... Bởi vì anh cao nên họ đều nhìn chằm chằm vào anh"

"Đừng lo lắng." Phương Hành Chu nói, "Hôm qua em đã nói trước với bọn họ. Hơn nữa, làm việc trong ngành y, họ phải hiểu rằng cơ thể con người có vô số khả năng, không thể ếch ngồi đáy giếng."

Lục Kiến Xuyên: "......"

Phương Hành Chu quang minh chính đại nắm tay cậu, bước vào bệnh viện tấp nập.

Bụng Lục Kiến Xuyên đã lớn như sắp sinh, vì thời tiết nóng nên anh chị mặc một áo phông ngắn tay mỏng, vừa tiến vào đại sảnh liền hấp dẫn ánh mắt của đa số người.

Đối với Lục Kiến Xuyên, ngoài Phương Hành Chu ra thì những nhân loại khác không khác gì hoa cỏ ven đường.

Anh căn bản không quan tâm đám nhân loại này nghĩ gì, thứ anh để ý là --- vì sao Chu Chu chấp nhất với việc dắt anh đi dạo thăm chốn cũ như vậy? Giống như đang cố ý muốn đối chiếu ký ức bị hỗn loạn, dùng cách này để nói với anh điều gì đó quan trọng.

Cảm giác bất an càng tăng lên, anh nắm chặt tay vợ yêu, cùng cậu bước vào thang máy chật cứng người. Nhưng lần này, bọn họ không được trải nghiệm cảm giác chen chúc trong thang máy nữa, bởi vì Lục Kiến Xuyên vừa bước vào bên trong, mọi người bốn phía đều tự giác nép sang bên cạnh, để lại một khoảng trống tuyệt đối.

Lục Kiến Xuyên: "......"

Một bác trung niên bên cạnh hoảng hốt nhìn chằm chằm anh vài lần rồi hỏi Phương Hành Chu: "Vợ cháu... sắp sinh rồi à?"

Phương Hành Chu mỉm cười: "Chưa đâu, mới qua được hơn nửa thai kỳ thôi."

Bác trung niên chậm rãi há hốc miệng.

Ting.

Thang máy dừng lại, Phương Hành Chu kéo Lục Kiến Xuyên ra ngoài.

Lục Kiến Xuyên mải suy nghĩ nên không để ý thang máy đã dừng lại ở tầng nào, cho đến khi anh thấy sảnh chờ quen thuộc, ý tá quen thuộc tại quầy tiếp tân, hành lang phòng khám quen thuộc, anh mới giật mình nhận ra họ vậy mà đã đến khoa Tâm lý.

Lục Kiến Xuyên lập tức dừng chân, đứng chết trân như bị sét đánh: "Chu Chu, có phải em đi nhầm tầng rồi không? Chúng ta nên lên tầng trên, tầng trên mới là khoa sản."

Phương Hành Chu cười: "Không nhầm đâu. Lần trước chúng ta đến đây gặp chủ nhiệm Lý, anh còn nhớ không?"

"Đương nhiên là nhớ, nhưng..."

Phương Hành Chu: "Giờ trạng thái tinh thần của em tốt hơn nhiều, vừa lúc đi cảm ơn bác sĩ Lý."

Lục Kiến Xuyên: "?!"

Lục Kiến Xuyên, người đã sửa lại ký ức về khoa học tự nhiên của mọi người chột dạ đổ mồ hôi lạnh: "Hay là để lần sau..."

Phương Hành Chu trấn định nói: "Đến rồi thì vào thôi."

Lục Kiến Xuyên: "Vợ ơi, chúng ta đến đây không phải là để đi du lịch tại bệnh viện đâu!!"

Khi họ nói chuyện, nữ y tá ở quầy tiếp tân đã nhìn thấy bọn họ, cô trợn tròn mắt, há hốc miệng, vẻ mặt dần trở nên ngơ ngác, như đang hoài nghi sự chân thật của thế giới này.

Lục Kiến Xuyên tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể để Phương Hành Chu kéo đi, anh cảm thấy chân mình nặng như đeo ngàn cân, từng bước dịch đến trước quầy tiếp tân, đối diện ánh mắt thất thần của cô y tá, anh nở nụ cười xấu hổ nhưng lịch sự với cô.

Phương Hành Chu: "Chào buổi sáng. Cho hỏi hôm nay chủ nhiệm Lý khám bệnh ở phòng nào?"

Ánh mắt y tá dừng trên mặt Lục Kiến Xuyên vài giây rồi dừng lại trên bụng anh, lẩm bẩm nói: "Bác sĩ Phương, có phải tôi cũng nên đăng ký khám tâm thần không..."

Phương Hành Chu hỏi: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt ý tá cực kỳ hỗn loạn, cô duỗi tay xoa xoa giữa mày, há mồm vài lần, cuối cùng chỉ thốt ra những lời lộn xộn: "Tôi hình như... Không đúng, là như vậy, lần trước tôi..."

Phương Hành Chu mỉm cười ôn hòa: "Nhớ nhầm chuyện gì sao? Lần trước tôi cũng đi cùng người yêu đến khoa Tâm Lý, chính là bốn tháng trước, cô còn khen nhẫn của chúng tôi rất đẹp."

Y tá nói như người mộng du: "Đúng là thế, nhưng mà..."

Lục Kiến Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng, ám chỉ anh gieo vào trong cơ thể bọn họ bốn tháng trước đang dần bị một ngoại lực từ từ điều chỉnh lại.

Lưng anh như bị kim chích, chột dạ ngắt lời cô: "Đúng vậy đúng vậy! Vậy bác sĩ Lý đang ở phòng khám nào?"

Y tá: "Vẫn là phòng khám số 5... Nhưng không đúng a, bác sĩ Phương, người yêu của anh lần trước rõ ràng là... Không, hình như cũng không đúng, tôi bị sao thế này? Đầu tôi đột nhiên đau quá..."

Lục Kiến Xuyên nắm chặt tay Phương Hành Chu, kéo cậu nhanh chóng rời khỏi y tá, hoảng loạn chạy về phía phòng khám số 5.

Phương Hành Chu đi phía sau anh, chậm rãi nói: "Đừng vội."

Lục Kiến Xuyên: "Chu Chu, em nghe anh nói, người làm việc ở khoa tâm lý có áp lực lớn lắm, có chút vấn đề tinh thần cũng rất bình thường. Câu nói kia nói như thế nào ấy nhỉ, y giả khó có thể tự y*, đúng không?"

*Y giả khó có thể tự y: Thầy thuốc chữa bệnh người khác mà không chữa được mình

Phương Hành Chu khẽ nhếch mép: "Ừm, trình độ ngữ văn của anh tiến bộ rồi đấy."

Lục Kiến Xuyên cười gượng: "Ha ha."

Phòng khám số 5 vừa kết thúc ca khám trước, Phương Hành Chu đẩy cửa vào, thấy bác sĩ Lý đang ngồi trước máy tính, nhàn nhã uống trà.

Lục Kiến Xuyên đứng ngoài cửa, sống chết không chịu đi vào, nhỏ giọng nói: "Em vào là được, Chu Chu, em đi đi."

Phương Hành Chu liền bước vào phòng khám một mình: "Chào bác sĩ Lý."

Bác sĩ Lý ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy cậu liền cười rộ lên: "Ôi, đây không phải là chủ nhiệm Phương của chúng ta sao, dạo này cậu thế nào?"

"Khá tốt, nhờ thuốc của cậu mà tinh thần tôi đã hoàn toàn khôi phục như bình thường," Phương Hành Chu nói, "Hôm nay tôi đặc biệt đến cảm ơn cậu, tiện thể chính thức giới thiệu người yêu của tôi. Chúng tôi sắp đón một sinh mệnh nhỏ mới, đến lúc đó sẽ mời cậu đến uống rượu mừng."

Bác sĩ Lý: "Khách sáo quá! Sắp sinh rồi sao? Lần trước mới mang thai được ba bốn tháng nhỉ? Chúc mừng chúc mừng!"

Sau đó, hai người im lặng nhìn nhau hai giây.

Bác sĩ Lý: "À... cho nên, người yêu của cậu..."

Phương Hành Chu: "Ở ngoài cửa, anh ấy hơi ngại."

Bác sĩ Lý cười đứng dậy, cùng Phương Hành Chu bước ra ngoài cửa: "Vậy sao? Lần trước cô ấy đến khám cùng cậu thì có vẻ rất hướng ngoại mà, còn nói chuyện với tôi rất lâu về vấn đề tâm lý của cậu, có thể thấy cô ấy rất yêu anh. Hành Chu, cậu thật may mắn..."

Giọng nói của hắn nghẹn lại.

Bác sĩ Lý và Lục Kiến Xuyên đối mặt với nhau, khuôn mặt hắn lập tức trở nên trống rỗng.

Phương Hành Chu đan mười ngón tay với người bên cạnh: "Lần trước cậu gặp rồi đấy, người yêu tôi. Hôm đó anh ấy cũng làm một bài khảo sát tâm lý, kết quả hình như không lạc quan lắm, cũng may dạo này anh ấy rất khỏe mạnh, chỉ thỉnh thoảng phản ứng hơi chậm."

Bác sĩ Lý: "......"

Lục Kiến Xuyên: "...... Chào bác sĩ."

Hai người nhìn nhau như lần đầu tiên gặp mặt.

Một lúc sau.

Giọng Bác sĩ Lý run run: "Người yêu cậu... là nam."

Phương Hành Chu: "Đương nhiên."

Bác sĩ Lý như hỏng mất: "Nhưng anh ấy lại mang thai?!"

Lục Kiến Xuyên xoa xoa bụng, cười ngượng: "A, cái này, cơ thể người luôn tiềm ẩn khả năng vô hạn, tình yêu tạo nên kỳ tích, phải không bác sĩ Lý?"

Bác sĩ Lý: "......"

Hắn duỗi tay vịn khung cửa, hít sâu một hơi, mồ hôi ướt đẫm: "Hành Chu a, tôi bỗng nhiên cảm thấy không ổn, có lẽ do áp lực công việc gần đây quá lớn, xuất hiện một chút vấn đề tâm lý... Hai người cứ tự nhiên, khi nào em bé chào đời nhớ mời tôi uống rượu mừng."

Phương Hành Chu đỡ bạn tốt: "Không sao chứ? Vấn đề lớn không? Cần tôi xin nghỉ giúp không?"

"Không không không," hắn cứng đờ trở lại phòng khám, "Không cần, tôi ổn, chỉ là ký ức có chút hỗn loạn. Tôi đã nói mà, làm ở khoa tâm lý lâu sẽ có vấn đề..."

Phương Hành Chu và Lục Kiến Xuyên nhìn hắn ngồi thừ ra sau bàn làm việc, hắn một hơi uống cạn bình giữ nhiệt, che ngực lại như vừa trải qua cú sốc lớn.

Lục Kiến Xuyên cũng bị sốc, còn cố gắng che giấu cho bản thân: "Bảo bối... Em xem, làm ở khoa tâm lý lâu sẽ có vấn đề, anh nói đúng mà."

Nói xong anh cẩn thận nhìn vẻ mặt của người bên cạnh.

"Ừm," Phương Hành Chu bình tĩnh đáp, "Đi thôi, chúng ta đi khám xem bảo bảo đã phát triển như thế nào."

Nghe vậy, phôi thai trong bụng run run theo, Lục Kiến Xuyên có thể cảm nhận được nó đang cực kỳ căng thẳng.

Hôm nay chính là thử thách lớn của hai cha con họ... Lục Kiến Xuyên nắm chặt tay, bước chân nặng nề đi theo người yêu lên lầu.

Khi bước đến giữa cầu thang, Phương Hành Chu đột nhiên dừng lại.

Cậu quay đầu nhìn Lục Kiến Xuyên đang ôm bụng lẩm bẩm gì đó với phôi thai, cậu bỗng nhiên mở miệng nói: "Em nhớ ra rồi."

Lục Kiến Xuyên lắp bắp kinh hãi.

"Hả?" Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Hành Chu, "Cái gì?"

Phương Hành Chu đứng cao hơn anh nửa bậc, ánh mắt tập trung nhìn anh, cậu trầm mặc vài giây, nắm chặt lấy sợi ký ức, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy:

"Lần trước, chúng ta cũng đứng ở vị trí này, anh xin lỗi em, nói anh không suy nghĩ đủ chu toàn, sợ sau khi khám bệnh sẽ có nhiều tin đồn vớ vẩn ảnh hưởng đến công việc của em."

Hai con quái vật lớn nhỏ đồng loạt dựng lông vì mấy câu ngắn ngủi này.

... Đúng vậy.

Chính xác là như vậy.

Ngay tại cầu thang này, Lục Kiến Xuyên đã sửa ký ức mọi người trong bệnh viện, cuộc trò chuyện của bọn họ đáng lẽ không thể tiếp tục tồn tại trong đầu Phương Hành Chu.

Nhưng giờ đây, người yêu thậm chí nhớ rõ từng chi tiết trong cuộc trò chuyện của bọn họ.

Lục Kiến Xuyên bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Anh bám vào tay vịn cầu thang, lộ ra một nụ cười khó coi: "Vậy sao? Anh không nhớ rõ lắm..."

Phương Hành Chu vươn tay về phía anh.

Lục Kiến Xuyên hơi sửng sốt, theo bản năng đưa tay qua, bị cậu dùng sức nắm chặt.

"Lần trước em đã lừa gạt anh đó, nai con, anh dễ mắc mưu quá, dễ đến mức khiến em hơi giận đấy." Phương Hành Chu cúi đầu hôn mu bàn tay anh, "Anh nên hiểu em hơn, e, chưa từng để ý đến những tin đồn vô nghĩa."

Nụ hôn của Phương Hành Chu ôn nhu vô cùng, nụ hôn ấy dừng lại trên mu bàn tay của anh, như một sợi lông chim mang theo nhiệt độ cơ thể.

Trái tim Lục Kiến Xuyên không nhịn được mà nhảy thùng thùng vài cái, anh hơi há mồm, lại không thể thốt nên lời.

Phương Hành Chu: "Em rất vui khi được tuyên bố với cả thế giới rằng người yêu của em là nam giới, hơn nữa chúng ta sắp đón một thành viên mới, em sắp được thăng cấp làm ba ba, không có gì phải giấu diếm."

"Kể cả khi anh là hoa ăn thịt người, ếch xanh, cá, hay bất kỳ sinh vật kỳ quái nào khác, em vẫn sẽ làm như vậy, không chút nghi ngờ."

Tay Lục Kiến Xuyên lại bắt đầu đổ mồ hôi, hay nói đúng hơn là bắt đầu tiết ra chất nhờn kỳ lạ của quái vật thông qua làn da nhân loại, phát tín hiệu cầu ân ái với bạn lữ của mình, hy vọng được cậu chú ý và đáp lại, dùng điều này để che giấu sự rung động mãnh liệt trong lòng, che luôn sự chột dạ và yêu thương cuồng nhiệt trong lòng.

"Vợ yêu..." Đôi mắt anh hơi đỏ lên, không thể thốt lên nửa lời biện giải, "Em... lần trước em nói dối anh."

"Ừm," Phương Hành Chu mỉm cười, "Em lừa gạt anh."

Lục Kiến Xuyên cảm thấy như cả thế giới sụp đổ, không dám tưởng tượng mình đã bị lộ đến mức nào trước mặt Chu Chu.

Đáng lẽ đây phải là chuyện kinh khủng đủ để khiến anh nổi điên, nhưng không biết vì sao, dưới ánh mắt chăm chú của Phương Hành Chu, trong sự tuyệt vọng, anh lại lặng lẽ nảy sinh niềm tin vô căn cứ.

--- Dù anh bị người yêu phát hiện mình là sinh vật xấu xí, kinh dị, không thể bị xã hội loài người chấp nhận, là sinh vật mọc những xúc tu dài và bộ não quỷ dị, Chu Chu vẫn sẽ nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng đó, trao cho anh tình yêu vô điều kiện...

Nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro