Chương 25 - Sơ hở
Có một số chuyện một khi đã bắt đầu thì không thể nào lùi lại được nữa.
Tiểu Nhất bị giết hại như một màn dạo đầu, vén lên tấm màn ẩn giấu chết chóc. Chỉ trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi Tằng Như Quốc và Chung Thành Giản đã chết thảm, mà lưỡi hái của tử thần vẫn sẽ không dừng lại. Ngày thứ hai kể từ khi người phụ nữ hồi sinh, lại xuất hiện người chết thứ tư.
Chỉ là người chết không phải người trong đội bọn họ, mà là cô em giữa của chị em sinh ba - Tiểu Thập.
Lần này là Hứa Hiểu Tranh phát hiện thi thể của Tiểu Thập, cô vừa mới vào nhà vệ sinh, đã gào thét chạy ra ngoài, nói lại chết người rồi lại chết người rồi.
"Ai chết?" Đường Dao Dao đặt câu hỏi.
"Không biết, cảm thấy giống một trong hai cô bé đó." Hứa Hiểu Tranh trợn tròn mắt, phản ứng khi thấy thi thể đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ít ra không còn nôn mửa không ngừng, "Em không dám nhìn kĩ, chỉ liếc một cái là chạy."
Vậy là mọi người vào nhà vệ sinh, trông thấy thi thể rời rạc khắp sàn nhà.
Giống với Tiểu Nhất bị chém chết, thi thể của Tiểu Thập cũng rất lung tung rối loạn, giống như bị bảy tám con ngựa phanh thây.
Lần này tâm trạng mọi người khi nhìn thấy thi thể đều tương đối bình tĩnh, Lâm Thu Thạch đơn giản kiểm tra hiện trường, xác nhận Tiểu Thập đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
Nguyễn Nam Chúc không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ đứng bên cạnh trầm mặc.
Lâm Thu Thạch nhỏ giọng hỏi cậu đang suy nghĩ cái gì.
"Không có gì." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi chỉ đang tò mò lần này bà mẹ thấy tình cảnh này sẽ có phản ứng gì."
Mọi người nghĩ đến người phụ nữ đó, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Nhưng mà đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Nguyễn Nam Chúc mới vừa nhắc tới người phụ nữ kia, bà ta đã xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh. Lần này, bà ta không khóc lóc náo loạn nữa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Trong tay cầm cây lau nhà cùng túi bóng, bắt đầu cúi đầu chậm rãi thu thập thi thể con mình.
Giống như một màn kịch câm, chỉ có tiếng cây lau nhà đẩy qua đẩy lại trên vũng máu tươi phát ra âm thanh dính nhớp. Động tác của người phụ nữ rất thuần thục, sau khi bỏ các mảnh thi thể vào túi thì im lặng kéo đi.
"Tôi cảm thấy cực kì khó chịu." Mặt Đường Dao Dao trắng nhợt, "Mọi người thì sao?"
"Tôi cũng vậy." Trương Tinh Hỏa nói, "Chúng ta có thể sống đến ngày đó không?"
Cách bữa tiệc sinh nhật còn hai ngày, nhưng bọn họ sống một ngày mà không khác gì một năm.
Không ai có thể trả lời câu hỏi của Trương Tinh Hoả, trong thế giới này, sinh mệnh của họ không hề có một sự đảm bảo, có thể sống sót gần như đơn thuần dựa vào may mắn.
Chiều hôm đó, Đường Dao Dao cảm thấy trong người không ổn, đã quay về phòng nghỉ ngơi từ sớm.
Lâm Thu Thạch nhớ đến sự việc xảy ra ngày hôm qua, vì thế khéo léo nhắc nhở cô ta cẩn thận chút.
Đường Dao Dao lại không đem lời nói của Lâm Thu Thạch để trong lòng, tùy tiện gật đầu cho qua. Hứa Hiểu Tranh nhìn bóng lưng cô ta muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Lâm Thu Thạch thấy bộ dáng của Hứa Hiểu Chanh liền hỏi.
"Không có việc gì." Hứa Hiểu Chanh nói, "Hứa Hiểu Tranh đáp, "Em chỉ cảm thấy mọi người tập trung lại một chỗ sẽ an toàn hơn."
Trương Tinh Hoả nói: "Chẳng có gì là an với chả toàn ở đây hết, kể cả bây giờ có tụ tập lại thì buổi tối vẫn phải tách ra."
Ngược lại cũng có lý, Lâm Thu Thạch thở dài.
Tâm trạng của mọi người đều rất tệ, cũng không ai có tâm tình nói chuyện phiếm.
Đơn giản ăn xong bữa tối, Nguyễn Nam Chúc nói bản thân mệt rồi, lôi kéo Lâm Thu Thạch về căn phòng quan tài.
"Làm sao vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi, "Sao hôm nay cậu cứ vội vàng thế nào ấy."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Người ta chỉ muốn có không gian riêng tư với anh mà......"
Lâm Thu Thạch: "...... Nói tiếng người."
Nguyễn Nam Chúc: "Hình như tôi biết cửa ở đâu rồi."
Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Cậu biết cửa ở đâu rồi sao?"
"Chỉ là phán đoán thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi muốn đi xác nhận lại môt chút, việc này có chút nguy hiểm, thế nên anh......"
"Tôi đi cùng cậu." Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc định nói gì, anh ngắt lời cậu, "Mặc dù tôi không giúp được gì nhiều, nhưng ít ra hai người còn hỗ trợ được nhau." Anh mím môi, hạ thấp âm thanh, "Tôi biết hiện giờ tôi rất kém cỏi, nhưng nếu cậu xảy ra chuyện gì......"
Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Cũng đúng, nếu em xảy ra chuyện thì anh sẽ góa vợ mất."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Em không cho phép anh đi tìm người phụ nữ khác đâu nha."
Lâm Thu Thạch phục rồi, nói đại ca anh đừng nghịch nữa được không.
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay vỗ một cái lên mông Lâm Thu Thạch, nói: "Được, chúng ta đi thôi."
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu ngứa tay phải không.
Vài phút sau, hai người xuất hiện trên tầng thượng. Trước cửa sân thượng vẫn treo một ổ khóa nặng trịch như cũ, trên khóa đã rỉ sét loang lổ, có lẽ rất lâu rồi không có người sử dụng. Nhưng so sánh với trước kia, Lâm Thu Thạch chú ý đến có một thứ xuất hiện thêm trên ổ khóa. Hình như có người đã mở qua khóa, đặc biệt là vị trí lỗ khóa có dấu vết ma xát.
"Có người đã lên sân thượng?" Lâm Thu Thạch lập tức nhớ đến cánh cửa bị cấm trong câu chuyện cổ tích, anh nói, "Đây chính là cánh cửa đó?"
"Chắc vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không rõ lắm nên tôi định lên xem, anh ở đây canh chừng giúp tôi."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Nguyễn Nam Chúc rút chiếc kẹp tóc ra, liền bắt đầu mở khóa. Quả nhiên là tay già đời, vèo một cái đã nhanh gọn mở được ổ khóa.
Rắc một tiếng, ổ khóa rơi xuống đất, cửa sắt bị Nguyễn Nam Chúc chậm rãi kéo ra, phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
Cảnh sắc trên sân thượng theo cửa sắt được kéo ra cũng dần lộ ra trước mặt hai người. Bầu trời bên ngoài tuy rằng đã tối đen, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể lờ mờ nhìn ra cảnh vật trên sân thượng. Chỉ thấy trên khoảng sân đặt đầy túi bóng màu đen, những cái túi này thật là quen mắt, chiều nay Lâm Thu Thạchmới vừa gặp qua —— chính là những túi bóng mà người phụ nữ kia dùng để đựng thi thể những đứa con của mình.
Thế mà giờ này trước mắt anh là mấy mươi cái túi như vậy.
"Chậc." Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Hình như chúng ta gặp rắc rối rồi nha."
Lâm Thu Thạch: "Hả?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Nếu như không phải ba chị em mở cánh cửa, mà là trứng gà mở sẽ ra sao đây."
Lâm Thu Thạch còn chưa nói, đã thấy Nguyễn Nam Chúc nhấc chân bước ra khoảng sân thượng: "Dù sao đến cũng đã đến rồi......"
Lâm Thu Thạch: "......" Người anh em, cậu cho rằng cậu đang đi du lịch sao, cmn cái gì mà đến cũng đã đến, cậu có phải còn định mua ít đồ lưu niệm đem về nữa hay không hả.
Nguyễn Nam Chúc bước ra, ngó phải trông trái như đang tìm gìđó.
Lâm Thu Thạch thấy cậu dạo vòng quanh sân thượng một vòng, cuối cùng bước chân dừng lại ở một góc. Góc đó đặt đầy túi đen, làm người ta cảm giác không muốn đến gần.
Lâm Thu Thạch đứng bên ngoài canh cho Nguyễn Nam Chúc, đang nhìn cậu cúi xuống bắt đầu bới tìm gì đó trong đống túi. Thế nhưng ngay lúc này, anh lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, dường như đang hướng về phía này.
"Nam Chúc!! Có người tới đây!!" Lâm Thu Thạch thấp giọng kêu lên, "Mau ra đây ——"
Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, nhưng lại không động đậy.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Thu Thạch căng thẳng đến mức trán đầy mồ hôi lạnh. Tuy rằng không biết người tới là ai, nhưng anh cứ có cảm giác là việc họ lên tầng thượng tốt nhất không nên để người khác biết.
"Đến đây." Hình như Nguyễn Nam Chúc cuối cùng đã tìm được thứ mình cần, lúc này mới đứng dậy đi về phía cửa. Cũng may động tác của cậu nhanh nhẹn, chạy như bay tới cửa sau đó đóng cánh cửa sắt lại, treo ổ khóa lên, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.
Mà tiếng bước chân cũng vừa đến tầng dưới.
Lâm Thu Thạch nhanh trí, cầm lấy tay Nguyễn Nam Chúc, đẩy cậu lên vách tường, sau đó dán sát vào Nguyễn Nam Chúc, giả như hai người đang thân mật.
"Ai?" Tiếng bước chân đã đến bên cạnh, Lâm Thu Thạch mới quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn khi bị làm phiền, "Ai ở đó?"
Không có ai trả lời.
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, hai người liền đứng dậy bước về phía cầu thang, thế nhưng hai người họ không hề thấy bất kì ai dưới tầng, tiếng bước chân vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của họ.
"Không có ai sao?" Lâm Thu Thạch nói.
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, chỉ chỉ góc tường.
Lâm Thu Thạch nhìn về hướng đó, mới phát hiện trên vách tường có một vệt máu, vết máu đó như là dấu vết thứ gì bị kéo đi không may dính vào tường. Thứ duy nhất Lâm Thu Thạch có thể nghĩ đến, đó là cái túi đen đựng xác chết.
"Cũng may." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lâm Lâm, anh phản ứng nhanh thật đấy."
Lâm Thu Thạch: "Cũng tàm tạm." Thật ra lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi, tùy tiện lau vài cái, "Thấy gì rồi?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Trở về rồi nói."
Vậy là hai người quay về căn phòng quan tài.
Vì hiệu quả cách âm ở đây rất kém, bọn họ không dám nói to. Nguyễn Nam Chúc dựa vào bên người Lâm Thu Thạch, tận lực đè giọng xuống nhỏ nhất: "Tìm thấy cánh cửa rồi."
"Tìm được rồi?" Lâm Thu Thạch không nghĩ tới việc này lại thuận lợi như vậy, "Trên sân thượng?"
"Đúng vậy, trên sàn sân thượng, bị đống túi đựng xác che mất." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi đoán chìa khóa sẽ xuất hiện vào ngày sinh nhật, đến lúc đó nhất định phải nắm chặt cơ hội."
"Ừm." Không hiểu vì sao, khi Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh, Lâm Thu Thạch lại luôn cảm thấy cực kì yên tâm, hơn nữa bây giờ đã phát hiện vị trí cánh cửa, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Ngủ đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa là có thể đi ra ngoài."
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người tụ tập ở phòng khách.
Vì trên người Đường Dao Dao dính phải máu, thế nên Lâm Thu Thạch đặc biệt chú ý cô một chút, phát hiện cô ta không hề xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vẫn đúng giờ cùng mọi người ăn sáng.
"Hôm nay tôi muốn xuống dưới tầng xem xét." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hai người ở tầng dưới có lẽ vẫn còn thông tin."
"Tôi đi cùng cô." Lâm Thu Thạch nói.
Đường Dao Dao lại tỏ ra không muốn đi nữa. Hai ngày trước cô vẫn luôn xuống dưới thăm dò, nhưng chẳng tìm được thông tin gì cả, hoặc là bị đóng sầm cửa trước mặt, hoặc là hoàn toàn không thể nói chuyện. Đã vậy thảm hơn là thang máy ở đây không thể đi xuống được, phải chạy bộ mười mấy tầng, mỗi lần chạy lên chạy xuống đều như đang trong một bộ phim kinh dị.
"Vậy mọi người ở trên này đi, tôi và Lâm Lâm xuống đó." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Em muốn đi cùng hai người." Hứa Hiểu Tranh vội vàng đề nghị, cô nhát gan nhìn Nguyễn Nam Chúc, "Chúc Manh tỷ, có được không?"
"Tùy em." Nguyễn Nam Chúc tỏ ra sao cũng được.
Vậy là ba người hướng ra ngoài cửa mà đi, trước khi đi Lâm Thu Thạch chú ý đến cánh cửa phòng ngủ hé ra một kẽ hở nhỏ, từ kẽ hở đó lộ ra một đôi mắt, có lẽ là cô em út còn lại trong ba chị em – Tiểu Thổ, đang âm thầm quan sát bọn họ.
Nhưng đến khi ánh mắt của cô bé chạm phải ánh mắt của Lâm Thu Thạch lập tức liền dời đi, cánh cửa cũng lại một lần nữa đóng lại.
Lâm Thu Thạch thấy thế nhăn nhăn mày.
Đi từ tầng mười bốn xuống tầng bốn, lại không thể dùng thang máy là một việc hết sức đau khổ. Đặc biệt là cầu thang bộ âm u chật hẹp này còn mang theo mùi ẩm ướt cũ nát đặc trưng.
"Bao giờ em mới được ra khỏi đây vậy." Khi xuống tầng Hứa Hiểu Tranh hỏi vấn đề này, "Chúc Manh tỷ, ngày nào cũng thật đáng sợ."
"Nhanh thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chờ thêm hai ngày nữa."
Hứa Hiểu Chanh thần sắc tiều tụy gật gật đầu.
Lâm Thu Thạch trông bộ dạng cô, ngược lại có chút tò mò. Nguyễn Nam Chúc nói cô là vụ làm ăn cậu nhận, ở thế giới hiện thực là một ngôi sao nổi tiếng. Chỉ là không biết Nguyễn Nam Chúc dùng biện pháp gì để nhận việc, lại làm thế nào để liên lạc với Hứa Hiểu Tranh đây.
"Đến rồi." Ngay khi Lâm Thu Thạch còn đang suy nghĩ về vấn đề này, bọn họ đã xuống đến tầng bốn. Nhưng khi họ vừa bước vào hành lang tầng bốn đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, mùi tanh này thật sự rất nồng, chỉ sợ dù là người có khứu giác không mẫn cảm cũng có thể ngửi được rõ ràng.
"Đây là mùi gì vậy, buồn nôn quá đi." Hứa Hiểu Tranh bịt mũi, dùng tay quạt quạt.
"Mùi máu." Lâm Thu Thạch đối với mùi này đã rất quen thuộc, anh đi lên tuốt phía trước, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cánh cửa của căn hộ cuối hành lang.
"Đờ mờ." Sau khi thấy rõ hiện trạng bên ngoài căn hộ, Lâm Thu Thạch không nhịn được chửi một câu.
Chỉ thấy cánh cửa căn hộ mở toang, cửa ra vào ướt đẫm máu tươi, máu bắn tứ tung bốn phía, giờ khắc này đã đông cứng lại dính trên sàn nhà.
Ba người cũng chưa nói chuyện, cất bước đi tới trước cửa hộ gia đình kia.
"Có ai không?" Lâm Thu Thạch không hy vọng gì đứng bên ngoài gọi vào.
Như anh đã đoán trước, trong phòng không có ai trả lời. Anh bước qua bãi máu, nhìn vào trong căn hộ, phát hiện cả gian phòng đen kịt. Anh lấy điện thoại bật đèn flash soi sáng bên trong căn phòng.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi ánh sáng chiếu vào thi thể be bét máu, Lâm Thu Thạch vẫn không tự chủ được lui về phía sau một bước.
"Đã chết." Nguyễn Nam Chúc cất bước vào phòng.
Tất cả cửa sổ của căn phòng này đều dùng những thanh gỗ đóng chặt lại, không lọt một tia sáng. Trong phòng cũng có vẻ gọn gàng, chủ nhân của căn hộ này là cậu thanh niên mấy ngày trước đã mở cửa cho họ.
Giờ này cậu ta đã mất đi sự sống, thi thể ngã ngửa trên sô pha, đầu ngẩng lên, vẻ mặt cực kì sợ hãi.
"Đôi mắt bị móc đi rồi." Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch bước đến gần Nguyễn Nam Chúc, nhìn thoáng qua thi thể, phát hiện tròng mắt của cậu ta đã bị moi mất, chỉ để lại hai cái lỗ đen xì máu me nhầy nhụa. Điều này làm anh nhớ đến Tằng Như Quốc bị lấy đi bộ não và Chung Thành Giản bị cạo hết xương thịt.
"Sao đột nhiên lại chết chứ?" Lâm Thu Thạch nói, "Có phải đã xảy ra vấn đề gì không?"
Nguyễn Nam Chúc không nói gì, bước đến vách tường tìm công tắc mở đèn, sau khi ấn một cái đèn điện trên đầu sáng lên.
"Trên cửa sổ có máu." Có đủ ánh sáng, quan sát cũng trở nên đơn giản hơn. Lâm Thu Thạch chú ý đến một ít tình huống khác thường trong căn phòng. anh nhìn thấy trên cửa sổ bị lấp kín đều là máu tươi, chỗ máu này có lẽ không phải từ trên người đã chết, vì khoảng cách của thi thể với cửa sổ ít nhất cũng phải đến hai ba mét.
"Anh còn nhớ ngoài nhà bọn họ có máu không?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Trước đó tôi còn nghĩ chỗ máu đó dùng để trừ tà, bây giờ xem ra......"
"Có người muốn giết bọn họ?" Lâm Thu Thạch bừng tỉnh đại ngộ, "Có người cố ý tưới máu lên cửa nhà họ?"
"Ừm." Nguyễn Nam Chúc gật đầu.
"Người này đã chết thay Đường Dao Dao sao." Lâm Thu Thạch lại nghĩ ra điều gì đó, trên người Đường Dao Dao cũng dính máu, nhưng cô ta lại bình an sống qua một đêm. Anh vốn nghĩ rằng cô ta thoát một kiếp, lại không ngờ rằng xuống dưới tầng lại thấy được cái chết của một người khác.
"Hẳn là vậy." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Chúng ta xuống tầng một xem sao." Lâm Thu Thạch nghĩ đến bà lão dưới tầng, muốn biết tình hình ở nơi đó.
"Đi." Nguyễn Nam Chúc tán đồng.
Bọn họ rời tầng bốn, đi xuống tầng một, ở tầng một nhìn thấy cánh cửa đóng chặt. Quả nhiên đúng như lời Nguyễn Nam Chúc nói, dù cửa tầng một đóng, nhưng cũng xuất hiện một thứ mới —— ngoài cửa bị tưới thêm máu tươi, chỗ máu này thậm chí còn chưa khô hẳn, nhìn qua như vừa mới tưới lên.
Nguyễn Nam Chúc duỗi tay gõ cửa.
Bọn họ vốn dĩ không hy vọng người bên trong cánh cửa sẽ trả lời, ai ngờ một lát sau, bà lão trong phòng vậy mà đã mở cửa cho họ. Bà ta híp híp mắt, dùng ánh mắt vẩn đục đánh giá ba người bọn họ, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm cái gì.
Lâm Thu Thạch không cần nghe cũng biết, bà lão nhất định đang lặp lại câu nói đó: "Tôi ăn rồi."
Trước đó anh không hề để ý đến những lời lặp đi lặp lại của bà lão, nhưng bây giờ nghĩ lại, những lời này lại đột nhiên làm người sởn tóc gáy.
Tại sao bà ta luôn lặp lại câu ăn rồi, là ai muốn cho bà ta ăn? Ăn thứ gì? Mà mặc dù bà ta đã nghễnh ngãng rồi, nhưng lại phản xạ có điều kiện mà một mực từ chối.
"Bà lão, bà không muốn ăn gì vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.
Vấn đề này vừa nói ra, bà lão đó liền im lặng vài giây, sau đó dùng âm thanh khàn khàn nói: "Ăn rồi, ăn bánh kem rồi."
Lâm Thu Thạch: "......"
"Không ăn nữa, không ăn nữa." Bà lão không khách khí chuẩn bị giơ tay muốn đóng cửa, lại bị Nguyễn Nam Chúc chặn cửa, dịu dàng nói, "Bà à, tiệc sinh nhật năm nay bà không đi sao?"
Bà nghe thấy mấy từ tiệc sinh nhật, thân thể run lên một cái, đôi mắt đục ngầu lộ ra ánh nhìn quái dị, một lát sau mới nói: "Không đi, không đi."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Vì sao lại không đi?"
Bà ta đáp: "Người đi còn chưa về kìa, bà còn phải đợi bọn họ." Bà lẩm bẩm xong câu này, liền bắt đầu lặp lại không ăn, bất kể Nguyễn Nam Chúc có hỏi gì cũng không biết được thêm thông tin gì nữa.
Không biết làm sao nữa, Nguyễn Nam Chúc chỉ còn cách thả tay, để cửa đóng lại.
Chẳng qua chỉ là vài câu nói ít ỏi cũng đã chứng minh cho giả thuyết của bọn họ, quả nhiên cả toà nhà này trống trơ là có nguyên nhân, mà nguyên do, dường như là buổi sinh nhật của ba chị em trên tầng mười bốn.
"Những người tham gia tiệc sinh nhật đều không trở về nữa?" Lâm Thu Thạch phân tích, "Nhưng yêu cầu của thế giới này là chúng ta phải đợi bảy ngày, sau bảy ngày tham gia sinh nhật của họ, vậy không phải rất mâu thuẫn sao?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Thế giới trong cánh cửa sẽ không thiết lập kết cục chết chóc, có lẽ tham gia sinh nhật không hoàn toàn là điều kiện tử vong tất yếu."
"Vậy là gì?" Lâm Thu Thạch nhíu mày.
"Tạm thời vẫn chưa biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ có thể chờ."
Bọn họ vừa nói chuyện vừa trở về tầng mười bốn.
Lâm Thu Thạch bước vào liền nhìn thấy Đường Dao Dao lạnh lùng ngồi trên sô pha, Trương Tinh Hoả bên cạnh sắc mặt cũng không đẹp đẽ gì. Hai người thấy bọn họ quay về không chào hỏi gì, thậm chí đến nói một câu cũng không muốn nói.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hứa Hiểu Chanh nhút nhát sợ sệt hỏi.
"Không có gì." Đường Dao Dao nói, "Vừa nãy con bé đó lại tìm chúng tôi gây chuyện."
"Tìm hai người gây chuyện?" Nguyễn Nam Chúc hỏi, "Chuyện gì?"
"Con bé cứ một hai ép tôi nói ra tên của nó." Đường Dao Dao nói, "Tôi cmn làm sao mà biết được, ba đứa giống hệt nhau, ai biết đứa nào đã chết, xui xẻo đến thế là cùng." Cô ta nói xong câu này, có chút buồn bực phỉ nhổ, "Trương Tinh Hoả còn nói đừng tức giận với trẻ con, đó mà là trẻ con sao? Tôi thấy nó là con quỷ nhỏ thì đúng hơn."
Trương Tinh Hoả nói: "Cô đừng có thái độ như vậy có được không? Nếu con bé đó là quỷ thì cô gây chuyện như vậy chẳng phải càng chết sớm hơn sao!"
"Ai chết trước còn chưa biết đâu!"Đường Dao Dao nổi nóng đáp lại, "Đúng là chẳng biết não anh chứa cái mẹ gì nữa, chẳng lẽ anh biết nó là đứa nào?"
Trương Tinh Hỏa im lặng.
Dường như sau khi hôm qua bị dính máu, tâm trạng của Đường Dao Dao luôn không được tốt, đến bây giờ cũng vậy.
"Đứa còn lại là Tiểu Thổ, lần sau đừng nói sai nữa." Nguyễn Nam Chúc rất bình thản nói, "Đó có thể là điều kiện tử vong, bọn tôi vừa xuống phát hiện thanh niên ở tầng bốn đã chết."
Tiếp theo Lâm Thu Thạch nói ra tình hình ở tầng bốn, cũng chia sẻ thông tin mà bà lão kia cung cấp.
Ai ngờ nghe xong thông tin anh chia sẻ, thái độ của Đường Dao Dao càng tệ hơn, cô ta đứng lên đi vòng quanh căn phòng giống như một con thú săn mồi, biểu tình dữ tợn vô cùng.
"Đường Dao Dao, chị làm sao vậy?" Hứa Hiểu Tranh trông bộ dạng cô ta, có chút lo lắng hỏi.
"Đừng có xen vào chuyện của tôi." Đường Dao Dao nói, "Tôi rất ổn!!" Cô ta vừa nói vừa dùng sức chà xát cánh tay mình.
Thời tiết ở đây không hề lạnh, mọi người đều mặc áo ngắn tay và áo khoác mỏng, Đường Dao Dao cũng vậy, bên trong mặc một cái áo T-shirt, bên ngoài mặc áo khoác mỏng, động tác trên tay dùng sức rất lớn, cũng cực kì thô bạo.
Mọi người đều không nói gì, tất cả đều cảm thấy Đường Dao Dao không bình thường.
"Đường Dao Dao, tay chị làm sao vậy......" rốt cuộc Hứa Hiểu Tranh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một câu.
Đường Dao Dao tức giận đáp: "Tôi làm sao? Tôi chẳng làm sao cả, tôi rất ổn, cực kì ổn!!" Cô ta nói xong liền thuận tay xắn tay áo lên, sau đó tiếp tục chà xát cánh tay.
Mà khi cô ta xắn tay áo lên, Lâm Thu Thạch liền nhìn thấy trên tay cô ta là một mảng dấu vết.
Đó là một mảng vệt đỏ, có chút giống như bị máu bắn lên. Đường Dao Dao dùng sức chà mạnh, như thể nơi đó cực kì ngứa ngáy.
Tiếp đó, Lâm Thu Thạch thấy mảng đỏ bắt đầu từ từ lan rộng, từ bắp tay chầm chậm lan lên đến trên vai. Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, hiển nhiên là đều thấy cảnh tượng này, mà Đường Dao Dao lại hoàn toàn không cảm thấy gì lạ thường, vẫn cứ tiếp tục động tác của mình, cho đến khi cô ta chú ý đến ánh mắt của mọi người.
"Các người nhìn tôi làm gì?" Gương mặt của Đường Dao Dao cũng bắt đầu thành đỏ như máu, nghi hoặc hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Nên đến rồi sẽ đến......
Lâm Thu Thạch: Tay cậu đang sờ chỗ nào thế?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro