Chương 79 - Thế giới bên ngoài cánh cửa

Chương 79 - Thế giới bên ngoài cánh cửa

edit: yuzhu

Cái chết của Lê Đông Nguyên dường như chỉ là một khúc nhạc đệm không có gì quan trọng, Bạch Lộc đã thay đổi thủ lĩnh rất nhanh liền quay về quỹ đạo cũ. Nhưng những kẻ âm thầm bất mãn với Kim Vũ Nhuế vẫn trở thành tai họa ngầm. Không lâu sau Lâm Thu Thạch nghe nói Bạch Lộc đã chia thành hai phe, một phe là Bạch Lộc cũ do Kim Vũ Nhuế đứng đầu, bên còn lại rời khỏi căn cứ Bạch Lộc cũ, tự xưng là tân Bạch Lộc.

Đối với chuyện này, Nguyễn Nam Chúc không tỏ ra bao nhiêu kinh ngạc, hiển nhiên là đã sớm dự liệu được.

"Chuyện này đối với Kim Vũ Nhuế thì ngược lại có lẽ là chuyện tốt." Nguyễn Nam Chúc đánh giá, "Hiện tại căn cơ của cô ta không ổn, muốn khống chế tất cả mọi người trong Bạch Lộc rất khó, lại còn lưu lại người có dị tâm ở bên cạnh thì không bằng cho bọn họ đi lập môn hộ khác."

Lâm Thu Thạch ồ một tiếng. Thực tế thì anh cảm thấy thật sự rất khó tin, mọi người đều là những kẻ có khả năng sẽ ra đi bất kỳ lúc nào, vậy còn phải để ý tới chút danh lợi này làm gì. Cho dù có tranh chấp tới bao nhiêu, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là nhất phầu hoàng thổ* mà thôi.

*nhất phầu hoàng thổ (一抔黃土): là một nắm đất vàng, thường dùng để chỉ một nấm mộ, nhất là những nấm mộ hoang như của Đạm Tiên.

Nguyễn Nam Chúc nghe những lời của Lâm Thu Thạch lại cảm thấy có chút buồn cười. Cậu lắc đầu, ngữ khí nhàn nhạt: "Bản chất của con người là tham lam mà."

Dù cho nhận được nhiều bao nhiêu cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn.

Lâm Thu Thạch cảm thấy anh hiểu ý của Nguyễn Nam Chúc, nhưng thực sự rất khó để đồng cảm với những gì những người đó đã làm. Có sự tương phản giữa hiện thực cùng thế giới bên trong cánh cửa, anh chưa bao giờ cảm thấy được sống sót là một chuyện tuyệt vời như vậy, đến mức sự thỏa mãn về những thứ khác cũng giảm dần.

Thật giống như chỉ có bò ra từ sa mạc, mới có thể hiểu được bản thân mình quý trọng và khao khát nguồn nước tới mức nào.

Gần đây thái độ của Hạt Dẻ đối với Lâm Thu Thạch đã quay về như cũ, thường xuyên kêu meo meo, nhảy lên ngực Lâm Thu Thạch mà nằm kêu rừ rừ, còn thích cọ mặt vào cằm Lâm Thu Thạch, bộ dạng thoải mái cực kỳ.

Lâm Thu Thạch nhìn Hạt Dẻ làm nũng mà trong lòng mềm như hóa thành một dòng nước suối, dùng tay vuốt ve cằm nó mà ôn nhu gọi: "Bảo bảo ngoan, bảo bảo ngoan."

Trình Thiên Lí thấy bộ dạng này của Lâm Thu Thạch, nói: "Thu Thạch à, anh có biết lúc anh chơi với mèo trông chẳng khác gì mẹ bỉm sữa hiền từ không."

Lâm Thu Thạch nghe vậy sửng sốt: "Tại sao không phải là người cha hiền từ chứ?"

Trình Thiên Lí: "......" Anh đúng là biết chọc đúng trọng điểm nhỉ.

Từ mẫu thì làm từ mẫu đi, Lâm Thu Thạch cũng lười để ý đến mấy tiểu tiết này.

Đã ba tháng kể lúc anh ra khỏi cửa, cơ thể anh gần như đã khôi phục hoàn toàn. Nhưng Nguyễn Nam Chúc vẫn như cũ trông cực kỳ suy yếu, tuy rằng so với lúc cậu mới từ trong cửa ra ngoài thì xem như đã hồi phục rất nhiều.

Vào một buổi chiều đầy nắng, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên tìm Lâm Thu Thạch, bảo rằng muốn nói chuyện với anh.

Lâm Thu Thạch bước vào phòng ngủ của Nguyễn Nam Chúc. Anh thấy cậu ngồi trên một chiếc ghế cạnh cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp phủ lên người cậu một tấm màn màu vàng lấp lánh, làm cả người cậu trông như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lâm Thu Thạch gọi cậu: "Nam Chúc."

Nguyễn Nam Chúc mở mắt ra, trong mắt không có chút buồn ngủ, vẫn như hồ nước thâm trầm yên tĩnh, cậu nói: "Ngồi đi."

Lâm Thu Thạch đi vào, ngồi xuống bên người Nguyễn Nam Chúc.

"Anh cảm thấy cơ thể thế nào rồi?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi."

Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, lần này trong ánh mắt cậu có thêm vài phần đánh giá, như thể đang đánh giá tình trạng cơ thể của Lâm Thu Thạch. Rất nhanh, Nguyễn Nam Chúc đã có kết quả, cậu nói: "Anh có thể vào cửa một mình."

Lâm Thu Thạch cũng không ngạc nhiên lắm trước lời nói của Nguyễn Nam Chúc, thực tế là gần đây anh cũng có xem xét về vấn đề này. Từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc với cửa, anh chưa từng tách khỏi Nguyễn Nam Chúc, vẫn luôn là Nguyễn Nam Chúc mang theo anh che chở anh, mà những người khác trong biệt thự ngoài Trình Thiên Lí ra đều có thể tự mình đảm đương một phía.

Lâm Thu Thạch không muốn trở thành gánh nặng của Nguyễn Nam Chúc, thay vì trở thành một đối tượng được bảo vệ, anh lại càng muốn cùng Nguyễn Nam Chúc sóng vai chiến đấu.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh thấy thế nào?"

"Cũng được." Lâm Thu Thạch trả lời, "Tôi cũng nghĩ tôi nên thử đi một mình xem sao." Anh khẽ rũ mắt, ánh mắt lại rơi xuống trên xương quai xanh của Nguyễn Nam Chúc. Xương quai xanh của Nguyễn Nam Chúc cực kỳ xinh đẹp, đường cong tuyệt đẹp, quả thực như là được điêu khắc nên. Nhưng mà khuyết điểm duy nhất là dưới xương quai xanh có một vết sẹo màu đỏ sẫm, đây là dấu vết mà cánh cửa thứ chín để lại trên người Nguyễn Nam Chúc, đến nay vẫn chưa biến mất. Lâm Thu Thạch đột nhiên có chút tiếc nuối, Nguyễn Nam Chúc là một con người hoàn mỹ, trên cơ thể hoàn mỹ ấy không nên xuất hiện những dấu vết này.

Nguyễn Nam Chúc quan sát biểu tình của Lâm Thu Thạch, hỏi anh: "Anh có sợ không?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Thật sự không sợ sao?"

Lâm Thu Thạch nói: "Không sợ." Anh thật sự không sợ.

Nguyễn Nam Chúc trầm mặc một lúc rồi chậm rãi mở miệng: "Lần đầu tiên tự mình vào cửa tôi sợ hãi cực kỳ." Có lẽ cậu cảm thấy hơi buồn cười, "Sợ muốn chết, nhưng mà sợ cũng vô ích, dù sao người bên cạnh không thể mang tôi theo cả đời...... Lâm Thu Thạch." Cậu gọi tên Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch nhìn vào đôi mắt cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Thu Thạch nghe thấy Nguyễn Nam Chúc nhẹ giọng nói.

Giọng cậu rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo đầy vẻ cố chấp: "Nhưng nếu anh muốn, chỉ cần anh muốn —— tôi có thể bảo vệ anh cả đời, là cả đời của anh hay là cả đời của tôi cũng vậy."

Những lời này làm trái tim của Lâm Thu Thạch nhảy lên mãnh liệt, vành tai anh dần nhuốm sắc đỏ hoàng hôn, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Thế nào?" Nguyễn Nam Chúc hơi nghiêng đầu, hỏi, "Chỉ cần anh nói......"

Lâm Thu Thạch nói: "Không, tôi muốn tự mình đi."

Nguyễn Nam Chúc im lặng, hơi thở lười biếng trên người cậu nháy mắt thu liễm lại, biến thành vẻ lạnh nhạt như gió tuyết.

Lâm Thu Thạch biết là cậu đã hiểu lầm gì đó, vội vàng giải thích: "Không phải là tôi không muốn, mà là tôi không muốn làm như vậy." Anh nói một cách nghiêm túc, ánh mắt lại rơi xuống miệng vết thương trên xương quai xanh của Nguyễn Nam Chúc, "Tôi không muốn cậu phải chịu đựng những vết thương như thế này nữa. Nếu lúc đó tôi có thể lợi hại hơn một chút......thì hai người chúng ta đã có thể thoát ra ngoài mà không bị thương tổn gì. Huống hồ cậu vẫn còn chưa khỏe hẳn mà......"

Anh lải nhải rất nhiều, như một người mẹ già thích dong dài. Nhưng Lâm Thu Thạch không dám không dong dài, anh lo rằng mình chưa nói rõ, lo rằng Nguyễn Nam Chúc hiểu lầm ý của anh.

Thật sự là anh rất muốn đi vào cùng Nguyễn Nam Chúc, nhưng anh không thể ích kỷ như vậy. Cơ thể của Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Lâm Thu Thạch không thể nào đưa ra yêu cầu như vậy với Nguyễn Nam Chúc.

Lúc đầu khuôn mặt Nguyễn Nam Chúc không chút biểu tình, nhưng rất nhanh trong ánh mắt cậu liền lộ ra một chút bất đắc dĩ. Cậu nói: "Được, tôi biết rồi." Lông mày cậu cong lên thành một độ cong đẹp mắt, "Tại sao trước giờ tôi không biết anh lại là người dài dòng như vậy nhỉ."

Lâm Thu Thạch: "Có lẽ lúc đó tôi vẫn chưa đủ tư cách làm một từ phụ* nhỉ?"

*từ phụ: người cha tốt, hiền từ

Nguyễn Nam Chúc: "......"

Lâm Thu Thạch: "Tôi chỉ nói giỡn thôi......"

Nguyễn Nam Chúc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Thu Thạch. Cậu nói: "Giỡn thôi?"

Lâm Thu Thạch bị khí thế của Nguyễn Nam Chúc gây áp lực tới mức muốn lui về phía sau hai bước, nhưng vẫn cố nhịn lại, sau đó liền nghe Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhưng bây giờ anh đã đủ tư cách làm một từ phụ rồi."

Lâm Thu Thạch muốn cười nhưng không dám cười.

https://chouchoushome.wordpress.com/

Nguyễn Nam Chúc trong cửa cùng ngoài cửa khác nhau quá nhiều, tới mức Lâm Thu Thạch cũng cảm thấy có chút tinh thần phân liệt.

Nguyễn Nam Chúc xoay người, đi tới một góc phòng rồi khom người lấy một chiếc chìa khóa, mở chiếc két sắt đặt trong góc ra rồi lấy từ trong đó ra một mảnh giấy.

Sau đó Nguyễn Nam Chúc quay lại trước mặt Lâm Thu Thạch, đưa mảnh giấy cho anh: "Đây là manh mối của một cánh cửa thứ tư, anh có thể nhận việc trên mạng, tôi cũng có thể giới thiệu cho anh. Đợi đến lúc anh muốn vào thì nói cho tôi." Cậu nhấn mạnh, "Lần này, chỉ có một mình anh."

Lâm Thu Thạch trịnh trọng gật đầu, cầm lấy đồ vật trong tay Nguyễn Nam Chúc.

"Anh đi đi." Nguyễn Nam Chúc đưa mảnh giấy cho Lâm Thu Thạch xong liền vẫy tay.

Lâm Thu Thạch xoay người rời đi. Lúc đi ra cửa, anh nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc lại quay về trên ghế, đôi mắt khép hờ, thoạt nhìn có vẻ hơi mệt mỏi. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ở trong lòng thầm chúc Nguyễn Nam Chúc có một giấc mộng đẹp.

Sau khi ra ngoài, Lâm Thu Thạch mới nhìn nội dung manh mối, đó là một câu: Trời hoảng, đất hoảng, nhà ta có kẻ khóc đêm, đi ngang qua nơi này đọc ba lần, một giấc ngủ thẳng đến tận hừng đông.

Lâm Thu Thạch nhớ có vẻ như đây là một phương thuốc cổ truyền kỳ quái trong dân gian, nghe nói nếu trẻ con trong nhà cứ khóc nháo không ngừng thì có thể viết mấy lời này lên giấy, sau đó dán tờ giấy đó trên ngã tư đường nơi nhiều người thường xuyên đi lại. Người đi ngang qua đọc nhiều thì trẻ con trong nhà liền ngừng khóc.

Không biết thứ này có ích lợi gì không, Lâm Thu Thạch cất manh mối vào trong túi, suy nghĩ xem mình có thể tự nhận việc trên mạng không.

Không thể không nói, internet thật sự rất tiện lợi. Không cần gặp mặt cũng có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng.

Sau khi Lâm Thu Thạch hạ quyết tâm nhận việc, rất nhanh anh liền tìm được mục tiêu của mình. Đó là một người tự xưng là một thiếu nữ mười sáu tuổi. Cô bé phát thông báo trên diễn đàn rằng cô muốn tìm một người mang cô qua cửa, nhưng cô không có nhiều tiền, hỏi có thể trả tiền theo kỳ hạn được không.

Lâm Thu Thạch xem thông tin của cô bé xong liền nhắn tin cho cô, hỏi thêm một ít chi tiết. Sau đó anh biết được cô bé là một học sinh, hiện tại đang học lớp 11, cánh cửa thứ tư là vào hai tuần sau.

Lâm Thu Thạch đưa những thông tin đó cho Nguyễn Nam Chúc xem thử, hỏi xem người này có được không.

Nguyễn Nam Chúc xem xong biểu tình có chút vi diệu: "Anh có chắc là chọn người này không?"

Lâm Thu Thạch: "Tôi nghĩ chọn con gái sẽ an toàn hơn con trai, hơn nữa tuổi của cô bé cũng không quá lớn......" Nếu gặp phải tình huống khó lường cũng dễ xử lí hơn.

"Cũng đúng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Người này đăng ký vào diễn đàn nửa năm trước, dù cho xuất hiện vấn đề cũng không phải chuyện gì lớn......"

Lâm Thu Thạch nói: "Có thể xảy ra chuyện gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Chuyện gì cũng có thể xảy ra." Cậu nói, "Anh đi tìm Trần Phi, bảo anh ấy dạy anh."

Lâm Thu Thạch gật đầu nói được.

"Lúc vào cửa nhớ mang theo đạo cụ." Nguyễn Nam Chúc dặn, "Tuy không biết có tác dụng gì không, nhưng vào lúc mấu chốt thì mấy thứ kia cũng có thể giúp anh nhặt về một mạng."

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, ý bảo anh đã biết.

Sau đó Trần Phi phổ cập kiến thức cho Lâm Thu Thạch, chỉ cho anh một vài âm mưu thường gặp trên diễn đàn. Thứ nhất là nói dối về số cửa, tình huống này khá là phiền toái, bởi vì có người nhận việc không có vòng tay, chỉ có thể đi vào cửa cùng đối tượng nhận việc. Vì vậy lúc phát hiện số cửa không đúng thì cũng đã muộn, thậm chí có lúc xảy ra tình huống người ra ủy thác đào hố, nhận là cánh cửa thứ ba nhưng thật ra lại là cánh cửa thứ năm.

"Vậy thì phải làm sao?" Lâm Thu Thạch không ngờ lại có chuyện như thế, kinh ngạc, "Chỉ có thể vào thôi sao?"

"Đúng vậy, chỉ có thể vào thôi." Trần Phi nói thẳng, "Trước khi gia nhập Hắc Diệu Thạch tôi cũng từng bị hố một lần, vào trong rồi chỉ muốn phanh thây cái tên đó ra thôi. Nhưng mà bây giờ chúng ta đã có vòng tay rồi nên không cần phải lo về việc này. Nếu lúc đó cậu phát hiện mình bị hố, không phải là cánh cửa thứ tư như đã báo trước thì cứ trực tiếp tháo vòng ra là được."

Lâm Thu Thạch nói: "Được!"

Trần Phi nói: "Còn có một tình huống khá là khó phòng bị."

Lâm Thu Thạch: "Tình huống gì?"

Trần Phi nói: "Nói dối thông tin của mình."

Đàn ông lực lưỡng cao 1 mét 8 giả làm một cô gái 1 mét 6, hòng để người ta yên tâm nhận ủy thác. Trần Phi nói rằng tình huống này thật ra cực kỳ phổ biến, bảo Lâm Thu Thạch nên chuẩn bị tâm lý......

Lâm Thu Thạch: "...... Người ta không sợ tôi nhận nhầm người sao?"

Trần Phi vỗ vai Lâm Thu Thạch, thở dài: "Đừng nghĩ nhiều, thật ta tụi tôi thường xuyên nhận sai người, ví dụ như Nguyễn ca, nhận sai đối tượng là chuyện như cơm bữa."

Lâm Thu Thạch: "......" Anh nhớ lại lần đầu mình gặp được Nguyễn Nam Chúc.

"Còn có chuyện này cần chú ý, đó là nhất định không được tiết lộ thân phận ngoài cửa của mình." Trần Phi nói, "Đó là chuyện vô cùng nguy hiểm."

Lâm Thu Thạch nói: "Tôi biết rồi."

"Bao giờ cậu đi vào?" Hình như Nguyễn Nam Chúc đã nói trước với Trần Phi, biết lần này vào cửa chỉ có một mình Lâm Thu Thạch, "Dù sao cũng là lần đầu của anh, chắc phải tổ chức cho anh một bữa tiệc ăn mừng linh đình chứ nhỉ."

Lâm Thu Thạch: "......Cái này có hơi......" Chuyện này thì có gì đáng để chúc mừng chứ.

"Không không." Trần Phi nói, "Phải ăn mừng chứ."

Lâm Thu Thạch: "......"

Mới đầu anh vẫn chưa rõ vì sao Trần Phi lại cố chấp như vậy, sau khi cẩn thận suy nghĩ, anh mới hiểu được ý của Trần Phi. Một mình đơn độc vào cửa là chuyện cực kỳ nguy hiểm, rất dễ bỏ mạng trong đó. Thay vì nói là một bữa tiệc ăn mừng, đây lại càng giống một buổi tiệc chia tay hơn. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở bên trong thì ít nhất cũng đã nói xong lời cáo biệt với mọi người trong biệt thự.

Tên nhóc Trình Thiên Lí này khóc trực tiếp ngay trên bàn cơm, nói: "Thu Thạch, anh cứ an tâm ra đi, em nhất định sẽ chiếu cố Hạt Dẻ thật tốt."

Lâm Thu Thạch: "......Nhóc có thể ngậm miệng lại được không."

Trình Thiên Lí: "Anh đừng nói vậy. Từ hôm nay trở đi, Hạt Dẻ chính là con dâu của em, em sẽ chăm sóc con bé thật tốt!"

Lâm Thu Thạch: "Hạt Dẻ là mèo đực."

Trình Thiên Lí: "Thì Bánh Gối cũng là chó đực mà!"

Lâm Thu Thạch không còn lời gì để nói. Anh rất muốn cho Trình Thiên Lí vài cú vào đầu, dù sao cũng đã ngốc tới mức đó, đánh thêm vài cái cũng chẳng ngốc được thêm. Hơn nữa nếu giống như sửa TV, đập vài cú mà sửa được thì tốt.

Nhưng mà ngoài Trình Thiên Lí ra, Lâm Thu Thạch đều có thể nhìn thấy những người khác trong biệt thự đều đang lo lắng cho anh, tuy rằng tất cả đều cố kiềm chế biểu cảm.

Vẫn còn hai tuần nữa mới vào cửa, Lâm Thu Thạch vốn cho rằng anh sẽ trải qua khoảng thời gian này một cách bình yên, nhưng không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là Lâm Thu Thạch lại gặp được La Thiên Sơn —— Không sai, chính là người đã cùng họ thoát khỏi cánh cửa vừa rồi, người đi cùng em gái La Thiên Thủy, La Thiên Sơn.

Nhưng mà ngoài cửa tên anh ta là Trác Phi Tuyền, em gái anh ta tên Trác Minh Ngọc —— phi tuyền minh ngọc*, so với tên của hai anh em Trình Thiên Lí cùng Trình Nhất Tạ thì dễ nghe hơn nhiều.

*phi tuyền minh ngọcchâu tròn ngọc sáng

"Đây chắc là minh chứng cho tầm quan trọng của việc đọc sách nhỉ." Trình Thiên Lí sau khi biết chuyện này liền không kìm được bi thương, "Ai mà muốn mình đã tên là Thiên Lí rồi, mà lại còn có thêm một người anh trai tên Nhất Tạ chứ......"

Trình Nhất Tạ: "Trình Thiên Lí, lại ngứa đòn rồi hả?"

Trình Thiên Lí vẫn còn muốn sống chỉ có thể tiếp thêm một câu: "Đương nhiên là em muốn có rồi, ai bảo anh trai em lại đáng yêu dữ vậy."

Trình Nhất Tạ: "Ha."

Thật ra từ sau khi ra khỏi cánh cửa thứ chín, Nguyễn Nam Chúc liền điều tra về chuyện của anh em La Thiên Sơn, xác định bọn họ không thuộc về bất kỳ tổ chức nào.

Hai người này quá đặc biệt, một người đã qua chín cánh cửa, còn có người thân đã qua đời theo bên người. Nếu ở trong tổ chức thì nhất định sẽ là đối tượng trọng điểm cần chú ý, thậm chí khả năng cao sẽ trở thành thủ lĩnh của tổ chức đó. Số lượng các tổ chức có quy mô lớn trong nước chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, người đã qua chín cánh cửa lại càng hiếm hơn. Bởi vậy, Nguyễn Nam Chúc rất nhanh đã xác định La Thiên Sơn cùng La Thiên Thủy đều không thuộc về bất kỳ tổ chức nào.

Nguyễn Nam Chúc cũng không quá quan tâm tới hai anh em họ, nhưng dường như Trình Nhất Tạ lại rất có hứng thú, thậm chí còn đào ra được thân phận của họ ngoài hiện thực.

Trình Nhất Tạ đào ra thân phận thật của La Thiên Sơn bằng cách nào Lâm Thu Thạch cũng không hỏi. Dù sao thì vào một hôm anh vừa từ bên ngoài trở về biệt thự, thì thấy một cái chàng trai trẻ khoảng gần hai mươi tuổi ngồi trên sô pha trong biệt thự, đang phẫn nộ cãi nhau với một người trong cặp sinh đôi.

Lâm Thu Thạch từ xa đã nghe được nội dung cuộc khắc khẩu của hai người, tổng kết một chút, đại khái là cảnh cáo nên ngừng việc điều tra cậu ta lại, nếu không đừng trách cậu ta không khách sáo.

Trình Nhất Tạ cái gì cũng không nói, cứ ngây ngốc nhìn cậu trai kia, vẻ mặt như đang nói 'không phải tôi, tôi không có'.

Lâm Thu Thạch nhìn một lúc mới phát hiện ra người đó căn bản không phải Trình Nhất Tạ mà là Trình Thiên Lí.

Lâm Thu Thạch: "......"

"Trình Thiên Lí, cậu đừng tưởng rằng cậu bày ra vẻ vô tội thì tôi sẽ tin cậu." Cậu trai kia nói, "So giả heo ăn thịt hổ với tôi, cậu còn non lắm!"

Lâm Thu Thạch nghe cậu ta nói mà rất muốn bảo cậu ta, người trước mắt cậu không phải đang giả heo ăn thịt hổ đâu, cậu ta thật sự là heo đó......

Trình Thiên Lí không hiểu tại sao lại bị hét vào mặt, ủy khuất cực kỳ, cậu nhóc nói: "Trác Phi Tuyền, anh đừng có vô lý. Tôi đã nói là không có liên quan gì tới tôi rồi mà. Anh đi tìm anh hai tôi đi, chắc chắn là ảnh làm đó."

Trác Phi Tuyền cười lạnh: "Cậu đừng hòng lừa tôi, người trong ảnh giống cậu như đúc!"

Trình Thiên Lí: "Nhưng mà tôi với anh hai tôi trông giống nhau mà!"

Trác Phi Tuyền: "Anh em tôi cũng đâu có giống nhau như đúc! Từ trước tới giờ chưa có ai nhận nhầm tôi thành em gái tôi hết." Hình như cậu ta không biết Trình Thiên Lí với Trình Nhất Tạ là anh em sinh đôi. Tuy rằng hai người họ là anh em nhưng vẫn cách nhau vài tuổi.

Trình Thiên Lí thiếu chút nữa ủy khuất tới mức bật khóc. Tuy cậu từng làm rất nhiều chuyện xấu khiến anh trai bị vạ lây, nhưng người đang trước mặt này thật sự không phải là cậu trêu chọc. Vì thế ngẩng đầu vừa lúc thấy Lâm Thu Thạch, cậu nhóc vội vàng nói: "Thu Thạch, anh nói gì đó với người này đi. Anh ta bị làm sao á!"

Lâm Thu Thạch nói: "Anh hai nhóc đâu?"

Trình Thiên Lí: "Em đâu có biết, chắc ảnh đi tìm tiểu yêu tinh nào đó rồi lêu lổng ở chỗ nào rồi."

Bọn họ đang giằng co thì cửa mở ra, chỉ thấy Trình Nhất Tạ xách theo một túi đồ ăn từ bên ngoài đi vào, thấy không khí trong biệt thự cứng đờ cũng không thèm thay đổi sắc mặt.

Mà lúc Trác Phi Tuyền nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như đúc của Trình Thiên Lí cùng Trình Nhất Tạ liền sững sờ: "Hai người là anh em sinh đôi thật à?"

Trình Thiên Lí tức giận nói: "Tôi nói câu này với anh hơn 300 lần rồi đó!"

Trác Phi Tuyền có chút ngượng ngùng: "Giống nhau thật đó."

Trình Thiên Lí: "Sinh đôi mà khác nhau được sao!" Cậu nhóc liếc nhìn ông anh trai mình một cái, vốn muốn xả cơn tức, kết quả vừa mới chạm phải ánh mắt của Trình Nhất Tạ, cậu nhóc lại không có tiền đồ mà rụt người, nói: "Anh nhìn đi, nhìn tiểu yêu tinh mà anh đi trêu chọc về kìa."

Trác Phi Tuyền bị gọi là tiểu yêu tinh: "......"

Trình Nhất Tạ đi xuống bếp cất đồ ăn, rửa chân tay xong mới chậm rì rì bước ra, nhìn Trác Phi Tuyền: "Có việc?"

Trác Phi Tuyền: "Là cậu điều tra tôi?"

Trình Nhất Tạ ngồi xuống đối diện Trác Phi Tuyền: "Đúng vậy."

Trác Phi Tuyền: "Cậu có thể ——"

Cậu ta còn chưa nói xong Trình Nhất Tạ đã ngắt lời, Trình Nhất Tạ nói: "Không thể." Lúc này trông cậu hoàn toàn không giống một thiếu niên mười sáu tuổi, cậu lạnh lùng nói, "Anh lấy tư cách gì tới đây yêu cầu tôi?"

Đôi mắt Trác Phi Tuyền trầm xuống, không nói chuyện nữa, đứng dậy bỏ đi.

Lúc cậu ta đi ngang qua người Lâm Thu Thạch, anh chú ý tới trước ngực cậu ta là một mặt dây chuyền xinh đẹp, trên mặt dây là ảnh chụp trắng đen của một cô gái. Anh nghĩ cô gái trong đó hẳn là em gái của Trác Phi Tuyền......cũng chính là La Thiên Thủy trong cánh cửa.

Trác Phi Tuyền giận dữ rời đi, Trình Nhất Tạ cũng không cản, chỉ nói với Trình Thiên Lí rằng lần sau gặp phải loại người này thì đừng để ý đến, cửa cũng đừng thèm mở.

"Rốt cuộc anh hành xác người ta thế nào vậy?" Trình Thiên Lí hỏi.

Trình Nhất Tạ cười lạnh nói, "Nguyễn ca cùng Thu Thạch thiếu chút nữa vì hắn ta mà mất mạng, không hành chết hắn ta là đã quá mềm lòng rồi."

Trong cánh cửa Trác Phi Tuyền có thể cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ngoài cửa cậu ta lại chỉ là một người thường, quan trọng nhất chính là cậu ta vẫn chưa gia nhập bất kỳ tổ chức nào, sau lưng không hề có hậu thuẫn.

"Được rồi." Trình Thiên Lí nói, "Anh đừng làm quá mức, nếu không lại bị Nguyễn ca nói đó."

Trình Nhất Tạ không đáp, đứng dậy đi vào bếp. Một lúc sau từ phòng bếp bay ra mùi thơm của đồ ăn.

Trình Thiên Lí nói: "Rốt cuộc trong cửa mấy anh gặp phải chuyện gì thế, lâu lắm rồi em mới nhìn thấy anh hai em dùng thái độ như vậy đối xử với người khác đó."

Lâm Thu Thạch nói: "Cũng không có gì đặc biệt......" Anh cũng cảm thấy thái độ của Trình Nhất Tạ có gì đó quái quái.

Thực tế là hầu như lúc nào Trình Nhất Tạ cũng không có biểu hiện cảm xúc mạnh mẽ nào, cũng không giống loại người hay đi trả thù người khác, không lẽ thật sự là vì Trác Phi Tuyền ở trong cửa đã làm ra chuyện gì chọc giận Trình Nhất Tạ sao?

Lâm Thu Thạch cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, bởi vì thời gian vào cửa của anh rất nhanh đã tới.

Lâm Thu Thạch chuẩn bị tất cả mọi thứ thật tốt, chuẩn bị sẵn ám hiệu cùng quần áo đã hẹn với người ủy thác xong, liền bắt đầu chờ đợi thời gian vào cửa.

Vào một buổi chiều của mấy ngày sau, Lâm Thu Thạch cảm thấy không khí xung quanh có biến hóa. Anh mở cửa phòng, cũng không bất ngờ gì, cảnh tượng trên hành lang đã biến thành mười hai cánh cửa sắt màu đen.

Nhớ like hoặc comment để tiếp thêm động lực cho editor nhé (。•̀ᴗ-)✧

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro