Chương 40

Vu Chiêu Hàn cuối cùng vẫn gọi xuống quầy lễ tân. Đợi Thời Độ tắm xong, cồn sát trùng, bông tăm với băng cá nhân cũng được mang lên tận nơi.

"Thời Độ, anh để đồ trên bàn rồi đó."

Thời Độ bước ra từ phòng tắm, tóc xám tro còn nhỏ nước, vừa lau vừa hỏi:

"Anh không giúp em à?"

"Em... muốn anh giúp hả?" Vu Chiêu Hàn lập tức căng như dây đàn. "Vết thương sát mắt, mà anh thì hơi... vụng. Nhưng nếu em thật sự muốn anh làm, anh... có thể thử."

Thời Độ nhớ ngay cảnh Vu Chiêu Hàn ăn đồ nướng mà dầu còn nhỏ tong tong lên áo, lập tức dứt khoát:

"Thôi khỏi, anh né sang một bên đi."

May mà vết xước trên mặt rất nhẹ, chỉ là một đường mảnh như bị mèo quệt qua. Xử lý xong xuôi, cậu dán thêm miếng băng cá nhân ngay dưới đuôi mắt — nhìn qua chẳng khác gì mấy nam sinh mới đánh nhau sau cổng trường xong lù lù vác xác về.

Đêm khuya có đồ ăn là tội gì không ăn.
Vu Chiêu Hàn tay trái cầm vịt quay, tay phải gặm gà rán, bên cạnh còn kẹp lon bia, vừa ăn vừa nghe Thời Độ kể chuyện nhà.

"Ban đầu nói rất rõ là cho em đánh chuyên nghiệp hai năm, bất kể kết quả thế nào cũng được. Giờ tự nhiên đổi ý, bắt tháng chín phải quay lại trường học cho đúng hạn." Thời Độ bực đến bật tiếng chửi. "Tháng chín? Lúc đó vòng loại cuối mùa còn chưa đánh xong. Học với hành cái con khỉ gì."

Vu Chiêu Hàn giật mình đến mức cái đùi gà trong miệng rớt trở lại hộp:

"Sau vòng loại còn có Cúp Thế Giới nữa mà. Đến cơ hội khoác áo đội tuyển quốc gia, mang vinh quang về nước mà họ cũng không cho em sao?"

Cúp Thế Giới của Destination là giải đấu lớn nhất trong năm. Được chọn vào đội tuyển quốc gia, thay mặt cả nước bước lên bục nhận cúp là vinh dự đỉnh cao trong đời mỗi tuyển thủ.

"Chắc họ nghĩ đi du học, rinh học bổng về mới tính là 'vinh quang đất nước'." Thời Độ nhét lại cái đùi gà vào tay anh, cười lạnh. "Tóm lại là họ thất hứa trước. Em chơi tới sáu mươi tuổi mới giải nghệ cũng được."

"Có lẽ em chơi không nổi tới sáu mươi đâu."
Vu Chiêu Hàn trả lời rất... chân thật.

"Em nói quá lên đó, anh hai." Thời Độ bất lực.

Vu Chiêu Hàn nghĩ nghĩ rồi bảo:

"Nếu em thật sự không muốn mười tám tuổi đã giải nghệ, thì... em có thể trốn nhà theo bọn anh."

Thời Độ khựng lại, liếc anh bằng ánh mắt khó phân biệt là đang cười hay không:

"Em trốn với ai? 'Bọn anh' là mấy người?"

Vu Chiêu Hàn gật đầu rất chắc chắn:

"Sau khi em bước vào giới chuyên nghiệp rồi, có thể ba mẹ em sẽ không còn giống như trước nữa. Nhưng bọn anh ở R.H thì lúc nào cũng là anh em của em."

Thời Độ đơ mặt:

"Em xúc động muốn xỉu luôn."

Đó, sau kỹ năng 【lạnh giọng nói】, em trai lại unlock thêm kỹ năng 【mặt đơ toàn tập】.

Ngày hôm sau sau trận đấu, Lão Thẩm kiên quyết đòi cho cả đội nghỉ xả hơi một ngày ở Universal Studios, vì chuyện này mà suýt nữa gây chiến với Lục Hữu Sơn ngay trên giường khách sạn.

Chín giờ sáng, cả đội R.H lết ra sảnh. Cheese ngáp đến rách miệng, cả người mềm như bún:

"Hóa ra không khí chín giờ sáng nó... tồn tại thật hả? Tớ tưởng tuyệt chủng rồi... Ủa? Em trai, mặt em dán băng làm gì thế?"

Thời Độ hỏi lại rất nghiêm túc:

"Đẹp trai không?"

Cheese gật như gà mổ thóc:

"Đẹp!"

"Vậy em dán cho ngầu."

Cheese sáng mắt:

"Thế lát tớ cũng phải dán một miếng!"

Vu Chiêu Hàn đảo mắt lướt qua một vòng "hậu cung", phát hiện thiếu mất nhân vật then chốt:

"Splendid đâu?"

Giang Địch thành thật:

"Tối qua cậu ấy không về."

Tối hôm qua lúc ăn mừng, Vu Chiêu Hàn đã thấy Splendid ít nói hẳn, sắc mặt cũng không tốt. Hai đứa dự bị, giờ Giang Địch đã có cơ hội lên sân chứng minh bản thân, còn mình thì ngày ngày ngồi ôm bình nước, dỗi là chuyện quá bình thường.

Lão Thẩm nói:

"Nó bảo tối qua hẹn tụ tập với mấy streamer ở Bắc Kinh, xong lúc nào về thì tự bay về Thượng Hải."

Trước khi xuất phát, Lão Thẩm còn tính lôi cả anh nhiếp ảnh đi cùng quay vài cảnh làm phúc lợi fan, nhưng bị Vu Chiêu Hàn cắt ngang:

"Thiếu người rồi, để lần sau."

R.H chơi nguyên một ngày ở Universal Studios, hôm sau mới bay về Thượng Hải. Vừa đặt chân về nhà chung, Lục Hữu Sơn lập tức lao vào chuẩn bị cho trận vòng bảng sắp tới. Một tuần nữa họ sẽ gặp Shanghai Thrones.

Thrones vốn đã lẹt đẹt gần chót bảng, chủ lực Caps còn bị treo giò vì đoạn ghi âm chửi Vu Chiêu Hàn bị lộ. Hai trận vòng bảng liên tiếp đều thua trắng 0–3, đến mức mấy đội top đầu cũng chẳng buồn hẹn đấu tập. Nhưng đến lượt R.H, thái độ chuẩn bị của Lục Hữu Sơn vẫn nghiêm túc như đánh TCO hay IPL, kéo cả đội vào guồng luyện thêm.

Buổi tối, Lão Thẩm hẹn được hai đội khu vực miền Tây đấu tập. Trong đó có một đội châu Âu vừa chiêu mộ một người chơi tay ngắn mới, nổi như cồn ở khu Tây, hai tướng tủ ninja với đấu sĩ chơi đến mức quỷ khóc thần sầu, ngay cả ác quỷ Lawman cũng suýt gục dưới tay.

"Tối nay để Splendid lên đánh đấu tập," Lục Hữu Sơn nói, "nhân tiện xem con bài virus của nó luyện tới đâu rồi." Gặp sát thủ kiểu đó, virus là lựa chọn hợp nhất.

Lão Thẩm khó xử:

"Splendid vừa xin nghỉ cả buổi tối, bảo có buổi gặp fan ngoài đời..."

Lục Hữu Sơn lập tức nổi đoá:

"Bỏ đấu tập để đi gặp fan? Nó rốt cuộc muốn làm streamer hay làm tuyển thủ?!"

"Có gì mâu thuẫn đâu." Tề Hiến cười hiền, "Bây giờ tuyển thủ chuyên nghiệp nào mà không kiêm streamer? Em với Cheese cũng lên sóng mà."

"Nếu hai cậu cũng vì livestream mà xao nhãng đấu tập thì tôi vẫn chửi như thường, khỏi lo."

Vu Chiêu Hàn nói:

"Trước mắt cứ chuẩn bị đấu tập đi, chuyện khác để sau hẵng nói."

Lão Thẩm liếc Vu Chiêu Hàn một cái, hai người cùng ra khỏi phòng luyện. Anh cau mày:

"Dạo này Splendid không được ổn lắm nhỉ."

Vu Chiêu Hàn đáp:

"Anh cũng nhận ra rồi."

"Chỉ có lão Lục đầu gỗ là không nhìn thấy thôi. Hay tôi kiếm dịp nói chuyện riêng với nó?"

Vu Chiêu Hàn nói:

"Được. Nhưng tình trạng như giờ, e nói chuyện suông không giải quyết nổi."

Lão Thẩm xòe tay:

"Vậy anh bảo phải làm sao?"

Theo kinh nghiệm của Vu Chiêu Hàn, chỉ cần cho Splendid một cơ hội, một lần tự mình bước lên sân chứng minh giá trị, thì rất nhiều vấn đề sẽ tự nhiên dễ gỡ hơn.

Không có Splendid, buổi đấu tập đành để Thời Độ cầm virus. Thời Độ chơi vẫn ổn, nhưng trình độ chưa chạm tới nhóm đầu giải. Đối đầu sát thủ khu Tây, cậu có chút hụt. Thua liền hai ván, cuối cùng không nhịn nổi, lại lôi ninja ra, đội mới gỡ lại được một trận.

Đấu tập kết thúc, Lục Hữu Sơn tua đi tua lại mấy pha giao tranh thua của R.H, lắc đầu đến mức cổ muốn rụng:

"Thế này là không ổn."

R.H có thể xây một hệ thống mạnh nhất, nhưng tuyệt đối không được phép có hệ thống yếu. Mà hệ thống mở giao tranh xoay quanh virus, nhìn kiểu gì cũng là điểm yếu.

Mọi người đấu tập xong thì về phòng nghỉ, chỉ còn Vu Chiêu Hàn với Lục Hữu Sơn tiếp tục ngồi trong phòng họp xem lại trận. Lục Hữu Sơn lo tới mức cắn cả móng tay:

"Tôi cũng từng nghĩ tới chuyện luyện Timeless thành một người chơi virus top, nhưng tư duy của ninja với virus là hai trường phái hoàn toàn khác. Tôi sợ ép nó chơi virus nhiều sẽ ảnh hưởng đến cách đọc trận và phán đoán khi cầm ninja."

Vu Chiêu Hàn suy nghĩ khá lâu rồi mới nói:

"Trận gặp Thrones tới, có thể để Splendid lên đánh."

"Không được." Lục Hữu Sơn phản xạ ngay lập tức. "Splendid hiện giờ chưa sẵn sàng."

"Lần đầu anh đánh trận chính, anh cũng đâu có sẵn sàng."

"Anh là trường hợp khác. Lúc đó có thể tinh thần chưa vào guồng, nhưng trạng thái, số liệu đều đạt yêu cầu. Còn virus của Splendid đến giờ vẫn chưa tới mức mà tôi dám cho nó lên sân." Lục Hữu Sơn như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên trầm lại, "Đừng nói với tôi là trong mắt anh, Thrones yếu quá nên cho dự bị lên đánh cũng chẳng sao nhé. Shine, anh sẽ không nghĩ vậy chứ."

Trong lòng Lục Hữu Sơn vẫn còn cái gai năm đó. Trận thua cuối cùng của Late Wind đã khiến anh khóc một trận ra trò, nhưng khóc xong vẫn phải lau nước mắt mà làm tiếp. Anh không vì áy náy mà trở thành kẻ nhát tay, ngay cả Late Wind còn khen anh vững vàng.

"Lấy trận chính làm một dạng luyện tập, trong bất kỳ bộ môn thể thao điện tử nào cũng là chuyện thường."

Khi đã chắc suất vào vòng trong, mà thắng thua trận đó cũng không ảnh hưởng đến cục diện của đội nào khác, rất nhiều đội sẽ "dùng giải làm sân tập", thử nghiệm đội hình ngay trên sân khấu chính thức; không ít tuyển thủ dự bị nhờ vậy mà có được cơ hội.

Nhưng Lục Hữu Sơn vẫn kiên quyết lắc đầu:

"Không được. Tôi không mạo hiểm kiểu đó. Trừ khi số liệu và thao tác của Splendid đạt chuẩn trong mắt tôi, nếu không nó chỉ có thể là dự bị."

Vu Chiêu Hàn hỏi lại:

"Em hiểu rồi. Chỉ cần trước khi đánh Thrones, số liệu con bài virus của nó đạt yêu cầu là có thể cho lên sân, phải không?"

"Không chỉ virus, ít nhất nó phải có thêm một tướng tay ngắn chơi theo hướng gánh đội mà nó cầm được nữa. Nếu không đội hình cứng quá, đối thủ dễ bắt bài."

Điều này Vu Chiêu Hàn không lo lắm. Anh vẫn dùng tài khoản phụ để solo với Splendid luyện ninja, và lưu lại toàn bộ trận. Theo góc nhìn của anh, ninja của Splendid đã chạm mức trung bình của cả giải.

Vu Chiêu Hàn về phòng mình, mở danh sách trận đấu và số liệu ninja của Splendid, chuẩn bị gom lại cho gọn rồi gửi cho Lục Hữu Sơn.

Ba giờ sáng, anh nghe dưới tầng có tiếng mở cửa. Hôm nay trong nhà chung chỉ có Splendid là đi ra ngoài, vậy tám chín phần mười là cậu ta mới về.

Vu Chiêu Hàn xuống tầng, thấy Splendid lảo đảo đi tới sofa. Mặt cậu đỏ bừng, người nồng mùi rượu, rõ ràng là say lắm rồi.

Splendid nheo mắt, ngẩng lên nhìn mỹ nhân bắn tỉa mà mình ngưỡng mộ từ lâu từng bước đi lại gần, đứng ngay trước mặt, từ trên cao nhìn xuống:

"Trong mùa giải, R.H không được uống rượu."

Splendid nhắm chặt mắt, cố nén:

"...Xin lỗi."

"Tiền phạt tự nộp."

Splendid cúi đầu nhìn hai bàn tay mình:

"Được."

"Còn nữa, mấy ngày tới rảnh thì luyện thêm virus. Anh xem số liệu của em rồi, cách chuẩn mà huấn luyện viên—"

"Virus... ha, lại là virus!" Splendid đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt Vu Chiêu Hàn. "Shine, rốt cuộc anh muốn gì?"

Đẹp trai như vậy một đội trưởng, tại sao không nhìn em thêm một lần?

Vu Chiêu Hàn bị Splendid làm cho giật mình. Anh dùng vẻ ngoài lạnh nhạt để đổi lấy sự kính trọng và e dè, nhưng bản chất lại là người nhát gan, trời sinh sợ người ta nặng lời với mình, không biết phải cứng rắn lại thế nào.

Trong mắt Splendid, vẻ mặt và ánh nhìn của Vu Chiêu Hàn vẫn cao cao tại thượng như cũ:

"Trong mắt anh, em chỉ đáng chơi mỗi cái tướng công cụ đó, còn Thời Độ sinh ra là để tỏa sáng, anh cũng nghĩ vậy đúng không!"

Vu Chiêu Hàn khẽ khựng:

"Anh chưa bao giờ nghĩ vậy."

"Anh chưa?" Splendid cười khẩy bằng mũi. "Nếu không thì tại sao anh chịu solo ninja với Thời Độ, một xạ thủ như anh lại cam tâm cầm virus luyện cùng cậu ta! Còn em thì sao? Anh từng solo với em chưa? Một ván thôi cũng không!"

Vu Chiêu Hàn thu ánh mắt lại, khẽ nói:

"Em chắc là biết anh chưa từng mà."

Splendid đã nghe không lọt tai nữa, hoàn toàn chìm trong cảm xúc của chính mình:

"Anh biết... biết là em vì anh mà vào R.H không? Em thích xem anh bắn, em luôn muốn được đứng cạnh anh, muốn có một ngày trở thành đồng đội thực sự của anh. Em bỏ hơn nửa thu nhập livestream, em cắm đầu luyện tập, em còn vào đội sớm hơn cả Giang! Vậy mà... vậy mà đến giờ em vẫn không đủ tư cách đứng cạnh anh trên sân?"

Vu Chiêu Hàn nhìn cậu, yết hầu khẽ động.

"Bây giờ em hiểu rồi." Splendid đứng hẳn dậy, chiều cao gần như ngang anh, cuối cùng cũng có thể nhìn thẳng vào mắt Vu Chiêu Hàn. "Không phải em không đủ tư cách. Là anh không xứng. Anh chẳng khác gì mấy người chỉ biết nhìn vào thành tích. Anh không thấy được nỗ lực của tụi em, trong mắt anh, đồng đội chỉ là vài dòng số liệu; chỉ cần có người tốt hơn, bọn em lập tức bị thay. Shine, anh căn bản không xứng đáng làm đội trưởng của em, càng không xứng với việc em từng thích anh đến mức đó!"

Mắt Vu Chiêu Hàn trợn to. Trong đó đã phủ một lớp hơi nước dày, nhưng vẫn chưa đỏ. Anh vẫn còn đủ lý trí để không để mắt mình đỏ lên.

Mất fan thì mất, sao phải nói khó nghe như vậy.

"Em say lắm rồi." Vu Chiêu Hàn bóp chặt lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh. "Đợi khi nào tỉnh rượu rồi nói tiếp."

Giữ nguyên vẻ bình thản đó, anh quay người đi thẳng về phòng. Anh biết tối nay chắc chắn mình không ngủ nổi, dứt khoát khỏi ngủ, tiếp tục ngồi sắp xếp dữ liệu cho Splendid.

Nhưng đang chỉnh, màn hình bỗng nhòe đi, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống bàn phím.

Vu Chiêu Hàn tự nhủ chuyện này chẳng là gì. Lúc anh mới lên làm đội trưởng R.H, rồi cái năm R.H bị cả giải coi như rác, những ngày tháng đó còn khó chịu hơn bây giờ nhiều. Splendid say rồi, lời lúc say thì sao có thể tính là thật.

Còn nói anh không xứng làm đội trưởng R.H... sao phải nói anh như vậy, anh rõ ràng... rõ ràng đã cố gắng hết sức rồi.

Anh muốn làm như vô số lần mình khóc trước đây: trùm kín chăn, gọi điện cho mẹ. Nhưng giờ này chắc mẹ anh ngủ lâu rồi.

Cũng may, anh vẫn còn Thời Độ.

Vu Chiêu Hàn lại một lần nữa rời khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Thời Độ, thấy đèn bên trong đã tắt — ngay cả Thời Độ cũng ngủ rồi.

Là đội trưởng, sao anh có thể làm phiền đồng đội ngủ chứ.

Vu Chiêu Hàn đứng ngoài cửa, gửi cho cậu một tin nhắn.

【Shine: Thời Độ, anh bị người ta hiểu lầm. Anh thấy rất khó chịu.】

Anh đợi hai phút, vẫn không thấy Thời Độ trả lời.

【Shine: Chúc ngủ ngon】

Định quay về phòng, trùm chăn tự dỗ mình ngủ, thì cửa mở ra.

Chàng trai chỉ mặc quần ngủ, tóc ngắn rối bù, giọng còn ngái nhưng đầy lo lắng:

"Cá cá?"

"Thời Độ..." Giọng Vu Chiêu Hàn đã lẫn tiếng nức nở, hai tay anh vòng lên cổ cậu, cả người chui gọn vào trong lòng Thời Độ, "Ôm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro