Chương 3: Tự Sát
"Anh, anh có thích nữ nhân kia không?"
Tôn Kính Trì là đầu tiên hỏi.
Chung Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo, hỏi ngược lại: "Cha em có thích mẹ em không?"
Tôn Kính Trì thờ ơ nói: "Ước chừng là không thích, em thấy bọn họ bình thường đều là tương kính như băng." Cuộc sống vợ chồng trong đại viện, có bao nhiêu đôi là thực sự vì yêu thích lẫn nhau cho nên mới kết hôn sinh con, còn không phải đều là vì liên kết lợi ích đôi bên sao?
* tương kính như băng: chỉ đôi vợ chồng đối với nhau lạnh lùng thờ ơ nhưng vẫn tôn trọng lẫn nhau
"Anh, đã là thời đại nào rồi, anh còn đi kết hôn vì lợi ích? Anh muốn kết hôn, được, vậy ít nhất tìm cho chúng em một chị dâu thuận mắt đi! Nữ nhân kia, em tuyệt đối không gọi cô ả là chị dâu đâu!"
Nhạc Thiệu không cam lòng hô to. Trong lòng anh, không ai xứng với người anh trai này của anh.
Chung Phong cười cười, uống một hớp rượu: "Gọi hay không tùy mấy đứa. Đừng nói là anh, sau này các em không phải cũng sẽ như vậy sao? Có thích hay không thì đều phải tìm một đối tượng môn đăng hộ đối."
* môn đăng hộ đối: là câu thành ngữ chỉ việc 2 gia đình trong quan hệ thông gia, nhà trai và nhà gái là tương xứng với nhau về mặt địa vị xã hội và tài sản, đều là những gia đình quyền quý, giàu có, theo quan niệm hôn nhân thời phong kiến
Ba người bộ dáng khinh thường, bọn họ không tìm, cha của bọn họ cũng không làm gì được. Chung Phong trong lòng lắc đầu, thật sự là mấy đứa nhỏ còn chưa lớn lên. Có một số việc không thể tùy theo ý của bọn họ a.
"Anh, vậy anh có người mình thích không?" Thời điểm mở miệng hỏi, Tiêu Tiếu trong lòng rất buồn bực. Anh trai kết hôn rồi, bọn họ sẽ không thể luôn luôn quấn lấy anh nữa.
Chung Phong phì một tiếng cười nói: "Thời gian của anh đều dành cho mấy đứa, làm gì còn tinh lực để đi làm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tốt lắm, chỉ là đính hôn, cũng không kết hôn nhanh như vậy đâu. Không nói những điều này nữa, anh có chuyện muốn nói với mấy đứa."
* phong hoa tuyết nguyệt: tình cảm nam nữ, tình yêu trai gái
Vừa thấy Chung Phong trở nên nghiêm túc, ba người lập tức nhấc lên tinh thần. Một hơi uống cạn rượu trong ly, Chung Phong để Tiêu Tiếu rót thêm cho mình, nói: "Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, anh vừa rồi ở trên xe không đơn thuần là nổi nóng với mấy đứa, mà là thực sự sốt ruột. Xuất thân của các em không giống những người khác, được càng nhiều thì trói buộc cũng càng nhiều. Ba người các em, sau này hoặc là nhập ngũ, hoặc là tham gia chính trị, đây là chuyện trốn không thoát. Anh chưa từng nói đạo lý lớn với các em, hiện tại, anh hi vọng các em có thể đem lời nói của anh ghi nhớ trong lòng, cố gắng suy nghĩ một chút."
* đạo lý lớn: lý luận suông, không thực tế
Ba người trầm mặc gật đầu.
"Anh từ nhỏ đã cùng các em lớn lên, là người hiểu các em nhất. Các em chỉ cần là việc mình thích, người khác không cần ép buộc, các em cũng có thể làm rất tốt; nhưng nếu là việc các em không thích, cho dù là đầu rơi máu chảy, các em cũng sẽ không khuất phục. Anh sợ, chính là các em như vậy. Nếu có một ngày, các em gặp được người mình thích, đối phương xuất thân từ gia đình phổ thông, các em có thể bảo vệ được phần tình yêu này sao? Nếu các em sau này không muốn nhập ngũ cũng không muốn tham gia chính trị, vậy trong nhà các em sẽ cho phép sao? Người khác tại sao sợ các em? Đó là bởi vì ông nội các em, bà nội các em, cha các em, mẹ các em đưa tới cho các em, không phải là do tự thân các em. Giống như một kẻ giàu có, mỗi ngày tiêu một đống lại một đống tiền, nhưng mà tiền kia là của cha hắn ta. Cha hắn ta chỉ cần thu lại, hắn ta liền biến thành một kẻ nghèo hèn. Anh không muốn có một ngày sẽ phải nhìn thấy các em biến thành kẻ nghèo hèn. Muốn làm, phải để bản thân làm người giàu có. Cho dù có một ngày cha của các em ngã ngựa, các em ở đế đô này vẫn như trước là đại thiếu gia không ai dám chọc vào."
Ba người không lên tiếng. Nếu như là người khác nói với bọn họ những đạo lý này, bọn họ khẳng định sẽ một cước đạp bay, nhưng nếu là Chung Phong nói với bọn họ, bọn họ sẽ nghe.
"Anh trai, anh không muốn cưới nữ nhân kia đúng không."
Tôn Kính Trì nhìn thẳng vào mắt của Chung Phong. Chung Phong vẫn không trả lời, chỉ nói: "Anh cưới ai cũng như nhau. Đến tuổi này rồi, cũng sẽ phải kết hôn. Cho nên các em cũng không còn bao nhiêu năm để hoang phí nữa đâu."
"Anh, em sẽ nghiêm túc suy xét lời nói của anh." Tiêu Tiếu ở trước mặt của Chung Phong luôn luôn ngoan ngoãn.
"Anh tin tưởng các em cũng không phải là người hồ đồ." Chung Phong nâng lên ly rượu, sau khi ba người khác cũng giơ ly rượu lên, hắn lại một ngụm uống cạn. Đặt ly rượu xuống, cự tuyệt Tôn Kính Trì rót thêm cho mình, Chung Phong đứng lên.
"Đi, đã lâu rồi không vẽ tranh, tới làm người mẫu cho anh."
"A ——, anh trai, anh tha cho em đi —–"
Nhạc Thiệu co quắp ngã xuống trên sopha, Chung Phong không thèm để ý cự tuyệt của anh, đem người túm dậy kéo về hướng phòng vẽ tranh. Chung Phong thích vẽ tranh, từ nhỏ đã thích, hắn có thể đem bản thân nhốt ở trong phòng một tháng không ra cửa chỉ vì vẽ tranh. Căn hộ này chính là được mua bằng tiền bán tranh của hắn. Nhưng mà trong mắt của Chung phụ, vẽ tranh là việc không đoàng hoàng, say mê vẽ tranh lại là biểu hiện không có tiền đồ. Chung Phong khi còn nhỏ không ít lần bởi vì chuyện này mà bị mắng bị đánh, cũng không ít lần bị Chung phụ xé rách tranh. Sau này lớn lên, Chung Phong không còn ở trong nhà vẽ tranh nữa, lên đại học chuyển ra ngoài ở, Chung Phong lúc này mới có thể quang minh chính đại dùng khoảng thời nhàn rỗi của chính mình để vẽ tranh.
Để cho ba người tạo dáng xong, Chung Phong một tay cầm bảng màu, một tay cầm cọ vẽ, đứng ở trước giá vẽ bắt đầu chăm chú vẽ tranh. Chung Phong khi vẽ tranh rất yên tĩnh và nhu hòa, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía ba người cũng mang theo nghiêm túc rất hiếm thấy ngày thường. Chung Phong ngày thường, tựa hồ đối với cái gì cũng không để bụng, tựa hồ không có gì có thể làm cho hắn nổi giận. Chỉ khi hắn vẽ tranh, hắn mới chân chính là hắn. Bỏ đi mặt nạ, chỉ để lại bản thân thuần túy nhất.
Nhạc Thiệu ngồi không yên tạo dáng thi thoảng lại nhúc nhích, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lại cực kỳ phối hợp. Chăm chú nhìn người ở phía trước đang vẽ tranh cho bọn họ, ba người đều biết rõ người này yêu thích vẽ tranh, bọn họ cũng thường làm người mẫu cho hắn, nhưng mỗi một lần, bộ dạng vẽ tranh của người này vẫn như lần đầu tiên, hấp dẫn bọn họ như vậy.
Chờ lần vẽ này kết thúc đã là ba tiếng sau. Chung Phong nói một câu: "OK, vẽ xong rồi", ba người nhất thời co quắp thành một đoàn, chân cẳng rã rời. Tiêu Tiếu chống đầu gối đứng lên, đi đến bên người Chung Phong. Trên bức tranh, cậu ngồi ở chính giữa dựa vào người Nhạc Thiệu, hướng mặt về phía của Chung Phong. Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu cũng lại gần, mặc dù người mẫu bọn họ đều mệt muốn chết, nhưng mà khi nhìn thấy hình ảnh của bản thân sống động như thật xuất hiện ở trên bức tranh, còn là bức tranh mà Chung Phong tự tay vẽ, bọn họ đều rất cao hứng.
"Anh, bức tranh này tặng cho em đi." Tiêu Tiếu mở miệng.
Chung Phong buông cọ vẽ cùng với bảng màu xuống, thân thể của hắn so với Tiêu Tiếu chiều cao không sai biệt lắm, vươn tay ôm lấy bả vai của Tiêu Tiếu, nói: "Bức tranh này anh tặng cho ba người các em. Ba người các em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh hi vọng chờ sau này các em già rồi, vẫn sẽ tương thân tương ái như khi còn nhỏ."
* tương thân tương ái: yêu thương lẫn nhau
"Tương thân tương ái cái gì?!" Ba người đồng thời nổi da gà.
"Ha ha..."
"Anh, vậy còn anh?" Tôn Kính Trì nói, "Nếu tương thân tương ái, vậy cũng phải có cả anh mới đúng a."
"Đúng thế. Anh trai, anh thì sao?" Nhạc Thiệu cũng phản ứng kịp.
Tiêu Tiếu nhìn Chung Phong, trong mắt cũng là ý tứ này. Chung Phong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt không biểu tình của Tiêu Tiếu, nhìn bức tranh mỉm cười: "Tục ngữ nói mười phần chỉ nên đẹp chín, nếu quá mức hoàn mĩ trái lại sẽ rất dễ bị phá hỏng. Anh liền làm cho bức tranh này thiếu đi một phần đẹp a. Bức tranh này trước hết cứ để ở chỗ anh, chờ anh làm xong hậu kì chỉnh sửa đã."
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là rạng sáng 4 giờ, Chung Phong ngáp một cái: "Trời sắp sáng rồi, mau đi tắm rửa rồi đi ngủ. Buồn ngủ muốn chết."
Hắn nói như thế, ba người lúc này mới phát hiện quả thực là mệt muốn chết. Lười nhác đi tắm rửa, ba người tùy tiện rửa mặt một chút liền nằm úp sấp trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Chung Phong. Chung Phong cười cười, từ trong tủ quần áo lấy ra đồ ngủ của ba người, ném qua: "Thay quần áo, mau ngủ đi."
Ba người nửa nhắm nửa mở thay xong quần áo, nằm xuống, Chung Phong cầm quần áo đi vào trong phòng tắm tắm rửa một cái. Chờ đến khi hắn từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy ba người kia đã ngáy to.
Nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn ba người đang ngủ say, ba đứa nhỏ cùng hắn lớn lên này đã không còn bộ dạng mập mạp bé bỏng khi còn nhỏ, mà đã chân chính trưởng thành, trở thành người lớn. Đắp kín chăn cho cả ba, Chung Phong trong mắt tùy ý bị ám đạm cùng thương cảm thay thế. Thật sâu nhìn ba người hồi lâu, Chung Phong tắt đèn bàn, rời khỏi phòng ngủ.
Ngày hôm sau thời điểm tỉnh lại, không ngoài dự đoán đã qua giữa trưa. Ba người xoa xoa cái bụng đói khát của mình, từ trên giường đứng dậy. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, ba người rất ăn ý đồng thời đi vào trong phòng bếp, quả nhiên ở trong tủ lạnh phát hiện ra ba phần cơm chiên trứng. Chung Phong phải đi làm, ba người trước mắt còn chưa có công tác chính thức im lặng ăn trưa. Trong lúc đang ăn, Tôn Kính Trì ngẩng đầu: "Tớ nói này, chúng ta có phải hay không nên làm chút gì đó?"
Hai người khác ngẩng đầu.
"Những lời anh nói tối hôm qua, tớ cảm thấy rất đúng." Tôn Kính Trì nghiêm túc nói.
Tiêu Tiếu nuốt xuống cơm chiên trong miệng: "Cậu nói xem phải làm sao? Chuyện anh trai đính hôn bên trong nhất định có uẩn khúc!"
"Chuyện này còn phải nói sao?" Nhạc Thiệu cảm thấy không ngon miệng, nhưng mà vẫn nhét đồ ăn vào trong miệng, đây là Chung Phong làm, nhất định phải ăn hết. Vừa ăn, anh vừa lạnh nhạt nói: "Đám hoa si trong đại viện kia có không biết bao nhiêu người thầm mến anh của chúng ta, nếu không phải bị ép buộc, anh trai sao có thể đính hôn với một nữ nhân xấu như vậy? Các cậu có bao giờ từng thấy anh trai cùng nữ nhân kia ở chung một chỗ chưa? Anh trai có chứng khiết phích, nữ nhân kia trên mặt toàn phấn với mụn, không phải là muốn làm cho anh trai buồn nôn chết sao."
"Mẹ nó, đừng tưởng rằng cô ả có người cha lợi hại thì cô ả có thể kiêu ngạo như vậy." Tôn Kính Trì vẻ mặt âm ngoan. Ba người này xưa nay không phải là người lương thiện.
"Anh muốn đến cái huyện nhỏ kia làm huyện trưởng, phỏng chừng cũng là muốn tránh né nữ nhân kia." Tiêu Tiếu rất bực mình, "Anh không cho chúng ta nhúng tay vào, làm sao đây?"
Tôn Kính Trì tự giễu cười cười: "Anh trai nói rất đúng, chúng ta hiện tại chỉ có thể tìm cha, tìm ông nội, tìm được mùng một cũng không tìm được mười lăm. Anh trai không phải đã nói rồi sao, không cưới nữ nhân kia, anh ấy cũng phải cưới người khác. Các cậu cũng không phải không biết tính tình của cha anh ấy."
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều không nói gì.
"Ăn cơm trước, chậm rãi nghĩ biện pháp. Kết hôn rồi thì sao, còn có thể ly hôn đấy."
Lời nói của Nhạc Thiệu khiến Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu giật mình. Hai người cũng không nói nữa, mở miệng ăn cơm. Ăn cơm xong, ba người lại oẳn tù tì quyết định xem ai rửa bát, người thua là Tiêu Tiếu.
※
"Cạch."
Đèn mở. Chung Phong đổi giày tại cửa rồi bước vào trong phòng khách, túi văn kiện trong tay tùy ý ném ở trên sopha. Trước hết rót một cốc nước lớn uống vài ngụm, Chung Phong một thân đầy mùi rượu lại đi tới tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, mở ra. Người ở trong đại viện, bất luận là nam hay nữ, đều có tửu lượng cao.
Từ đêm ngày hôm đó đến giờ đã qua một tháng, cuối tuần, hắn sẽ đính hôn. Cùng một nữ nhân, hắn chỉ có thể nhớ rõ bộ dạng đính hôn. Vết bầm tím trên khóe miệng đã sớm biến mất, nhưng Chung Phong vĩnh viễn không quên được cú đấm mà cha hắn đánh lên mặt hắn kia. Hắn cảm thấy mình đời này đã đầu thai sai rồi, tất cả những người hắn quen biết đều cảm thấy hắn đáng lẽ phải xuất thân từ trong một gia đình nghệ thuật mới đúng. Dựa theo lời của bạn tốt Tần Trữ nói: "Cậu toàn thân cao thấp nhìn không ra nửa điểm gian xảo cùng cổ hủ của quan viên."
"A." Chung Phong cười cười, hắn không biết đã bao nhiêu lần hi vọng rằng bản thân có thể sinh ra trong một gia đình nghệ thuật. Đây có lẽ chính là thứ được gọi là đột biến gien đi.
Di động vang lên, Chung Phong từ trong túi lấy ra, ấn nghe.
"Alo, Chung Phong, là tôi, Tần Trữ."
"Ừ, tôi mới vừa về nhà."
"Đã hơn 12 giờ rồi, tăng ca hay là xã giao?"
"Có gì khác nhau sao?"
"... Được rồi, tôi không hỏi nữa. Cái đó, bức tranh của cậu chỉ còn dư một bức, số tiền bán được tôi đã chuyển toàn bộ vào tài khoản của cậu, cậu kiểm tra xem đã nhận được chưa?"
"Chỉ còn dư một bức?"
"Đúng vậy a. Cậu hiện tại là hồng nhân, tranh thủ thời gian bổ sung hàng cho tôi đi, bức tranh này tôi không muốn bán. Cậu năm nay một bức cũng không đưa cho tôi. Có phải hay không không có linh cảm?"
* hồng nhân: người nổi tiếng, người có danh tiếng
"Cậu biết mà, tôi vẽ tranh là nghề phụ, là sở thích thôi."
"A, vậy cậu mau đi từ chức đi, tôi cảm thấy cái chức quan kia mới là nghề phụ của cậu đấy, hơn nữa cậu cũng đâu yêu thích gì."
"Ha ha..."
"Tôi nói thật, thời điểm nào thì cậu bổ sung tranh cho tôi? Có một vị phú thương Malaysia vẫn luôn hỏi tôi bao giờ thì cậu ra thêm tranh mới, tôi cũng không nói cho ông ta biết là ở chỗ tôi còn dư một bức, vạn nhất năm sau cậu không có thêm tác phẩm nào, tôi cũng phải bổ sung cho đủ số. Tranh của cậu hiện tại giá trị mỗi năm đều tăng, tôi cũng muốn cất trữ."
"Vậy giữ lại đi, tặng cho cậu."
"Thật sao?!"
"Thật."
"... Chung Phong, cậu, gần đây vẫn khỏe chứ? Nghe nói, cậu sắp kết hôn?"
"Chỉ là đính hôn."
"Ách, vậy khi nào có thời gian thì đưa em dâu tới ăn một bữa cơm đi?"
"Nói sau đi." Dừng lại một chút, Chung Phong nói: "Tần Trữ, bức tranh kia đừng bán, giữ lại, để ở chỗ cậu."
"... Được a. Nhưng mà tôi vẫn hi vọng năm sau cậu có thể bổ sung thêm hàng cho tôi. Năm nay thì tôi không hi vọng xa vời."
Chung Phong lại cho mình một ly rượu vang đầy, mặt không chút thay đổi nói: "Tần Trữ, tôi phải đi, tôi nơi này có vài bức tranh bút kí và một ít sách, cậu giúp tôi bảo quản, tôi sẽ gửi cho cậu."
"Chung Phong, cậu không sao chứ? Cậu nói cậu phải đi, cậu muốn đi đâu?"
"... Tôi cuối năm phải chuyển đi, không biết thời điểm nào mới trở về. Tôi sắp đính hôn, nơi này về sau e rằng cũng không phải chỉ có một mình tôi. Có vài thứ, tôi không muốn để người ta nhìn thấy."
Đối phương thở dài một tiếng: "Được, cậu gửi qua cho tôi đi, chờ cậu trở về thì lại đến lấy."
"Nói sau đi." Uống một hớp rượu lớn, Chung Phong nói: "Không còn sớm, tôi đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi công tác. Cúp đây."
"Được, bye."
"Ừ."
Cũng không nói hẹn gặp lại, Chung Phong cúp điện thoại.
Ngồi trên sopha một lát, uống xong ly rượu vang đỏ kia, Chung Phong đứng dậy đi vào phòng vẽ tranh, trong phòng vẽ tranh có một thùng giấy lớn đã được đóng gói xong xuôi. Chung Phong đem bức tranh cuối cùng đang đặt trên giá vẽ của mình lấy xuống, lồng vào trong một khung ảnh tinh xảo. Cầm lên nhìn một hồi, trong tranh là ba thiếu niên đang cười tươi, Chung Phong đem bức tranh bỏ xuống trên thùng giấy. Tiếp đó, hắn đem một ít giấy hắn từng tiện tay phác thảo, một tờ giấy tạp nham còn có những cuốn sách không quá quan trọng, toàn bộ chuyển vào trong phòng bếp.
Mở máy hút mùi, đem thùng sơn mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước đặt ở trên bếp ga, Chung Phong nhóm một tờ giấy thả vào trong thùng sơn, tiếp tục là một tờ khác, lại thêm một tờ khác. Ngọn lửa bùng lên, Chung Phong đem sách của mình, tranh của mình, từng tờ từng tờ xé nát rồi ném vào trong thùng sơn, nhìn những thứ mình yêu thích biến thành một đống tro tàn. Đốt xong rồi, Chung Phong lại đến thư phòng, rút ra ổ cứng của máy vi tính, đem toàn bộ những thứ có thể ghi lại tâm tình của hắn lôi ra, tiêu hủy từng cái một.
Rạng sáng 6 giờ, Chung Phong một đêm không ngủ đem phòng ở thu dọn thật chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi, hoàn toàn nhìn không ra hắn đã đốt rất nhiều đồ vật. Đổi một bộ quần áo mới, Chung Phong làm cho mình một bữa sáng đơn giản ——– chân giò hun khói, trứng rán cùng với sữa bò.
8 giờ rưỡi, chuông cửa vang lên. Chung Phong đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa là nhân viên chuyển đồ mà hôm qua hắn đã hẹn trước. Thùng giấy thì gửi cho Tần Trữ, bức tranh kia thì gửi cho Tiêu Tiếu, dù sao ba người bọn họ Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Dương, cũng coi như gửi cho ba người bọn họ. Tiễn nhân viên chuyển đồ, Chung Phong đưa mắt nhìn căn hộ của mình, chỉ cầm lấy chìa khóa phòng cùng điện thoại di động, đóng cửa rời đi.
* Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Dương: câu gốc là 'Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu. Tiêu và Mạnh ở đây chỉ 2 vị tướng của Dương Diên Chiêu (Dương lục lang) tên đầy đủ là Tiêu Tán và Mạnh Lang, 2 người này là anh em kết nghĩa có quan hệ rất khắng khít, sau này cũng thường được dùng để nói về những người có quan hệ vững chắc, kiên định, cảm tình nồng hậu. Vốn câu gốc là chỉ có 2 người Tiêu và Mạnh, nhưng bởi vì Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu là 3 người, nên tác giả đổi thành 'Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Dương', 'Dương' trong câu này chính là 'Dương Diên Chiêu', còn ý nghĩa vẫn như câu gốc
~ ~ ~ ~ ~
* thùng sơn:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro