Chương 112: Tài Liệu

Kha Tây Ninh có chìa khóa, vào cửa tay chân nhẹ nhàng, không quấy rầy đến Nghiêm Tự đang ngồi một bên trông nồi canh. A Kiệt thấy thế, vô cùng thức thời lui ra ngoài cửa. Tiếng động cơ ở sân sau vang lên, động tĩnh cũng rất lớn, cái bóng đèn duy nhất kia đi rồi.

Nghiêm Tự ở phòng bếp mân mê nồi lẩu anh mới mua.

Kha Tây Ninh lặng lẽ đứng phía sau anh, không phát ra chút tiếng vang nào, vốn định đã lâu không gặp dọa Nghiêm Tự một chút cho vui. Nhưng chưa được bao lâu, giống như là tâm linh tương thông, Nghiêm Tự chậm rãi xoay người lại, nhìn cậu với ánh mắt sáng ngời, lại không kinh ngạc gì mấy.

Anh cởi tạp dề tối màu trên cổ xuống, toàn thân lộ ra hơi thở ôn hoà lúc ở nhà. Thân hình Nghiêm Tự cao lớn, khí chất sắc bén, nhưng khí chất ấy đặt trên người anh lúc này cũng không có gì là không ổn. Hai khí chất hoàn toàn khác nhau lại dung hoà xuất hiện trên người một người đàn ông thành thục, lại tăng thêm một phần sức hút đối lập nhau.

"Nhàm chán." Kha Tây Ninh có chút tiếc nuối mà oán trách, "Sao anh không kinh ngạc gì hết vậy."

Nghiêm Tự nói: "Nếu em muốn làm anh kinh ngạc, lần sau phải gạt anh là em không quay về."

Nghĩ thấy cũng phải, Kha Tây Ninh đã sớm cho Nghiêm Tự biết thời gian bay, anh lại chủ động bảo A Kiệt đi đón người. Chỉ cần máy bay không bị trì hoãn, vậy thì dùng ót suy tính cũng có thể tính ra thời gian Kha Tây Ninh về nhà.

Nghiêm Tự cũng không phải đồ ngốc.

Kha Tây Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng không phải anh, mỗi ngày đều gạt người, kinh ngạc đều biến thành kinh sợ."

Nghiêm Tự nghe thấy được.

Anh bật cười nói: "Tây Ninh, đó đều là lúc trước rồi. Em ngẫm lại xem, sau khi chúng ta ở bên nhau lần nữa, anh đã khi nào gạt em đâu?"

Kha Tây Ninh cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như là như vậy không sai. Từ sau khi giao ước ba điều kia, Nghiêm Tự chưa bao giờ vi phạm một cái nào. Ngay cả lần trước tham gia《 Thử thách bản thân 》, Vu Thiến Văn trong nhà có việc nên không thể đi cùng, Nghiêm Tự có lòng tốt phái A Kiệt làm trợ thủ cho Kha Tây Ninh, cũng chỉ là thuần tuý bảo A Kiệt giúp đỡ và bảo vệ Kha Tây Ninh, ngược lại cậu còn hiểu lầm Nghiêm Tự là phái A Kiệt tới giám sát mình.

Lý lẽ không đứng về phía Kha Tây Ninh.

Nghiêm Tự xoay người sang chỗ khác. Kha Tây Ninh im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên giang hai cánh tay, từ sau lưng ôm lấy Nghiêm Tự.

Nhà mới 24 giờ đều mở máy sưởi, lại ở trong phòng bếp lâu như vậy, trên người Nghiêm Tự đổ chút mồ hôi. Kha Tây Ninh vén áo lông mỏng của Nghiêm Tự lên, từ một góc vạt áo thăm dò tiến vào, vuốt ve cơ bụng của người đàn ông.

Mùa đông bên ngoài khắc nghiệt, cho dù Kha Tây Ninh mặc nhiều, cũng chịu không nổi trận gió lạnh kia, bàn tay lạnh băng của cậu chạm vào da thịt ấm áp của Nghiêm Tự, giống như là vừa từ hầm băng trở về, vất vả lắm mới chui được vào lò sưởi. Tuy biết "lò sưởi" có khả năng chịu không nổi, nhưng cậu vẫn tàn nhẫn lại tham luyến hấp thụ nhiệt độ trên người anh.

Kha Tây Ninh cũng không nói ra được nguyên nhân cậu làm như vậy. Việc này thật không phù hợp với nguyên tắc ứng xử hằng ngày của cậu —— chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm. Cậu ích kỷ truyền thống khổ lên người mình yêu. Nhưng đúng là cậu muốn làm như vậy.

Giờ này khắc này, cậu muốn đem hết tất cả những gì mình trải qua cho Nghiêm Tự cùng cảm nhận. Bất kể là đau đớn, hay là vui mừng, lạnh, nóng, cái gì cũng được, chỉ cần có thể kích thích Nghiêm Tự, có thể mang cho anh ấn ký khắc sâu quyền sở hữu của cậu.

"Em nhất định là bị ma ám rồi." Kha Tây Ninh thầm nghĩ.

Cái người bị ma ám này so ra chẳng khác gì mấy với cậu nhóc mê muội chín năm trước. Điểm khác nhau lớn nhất chính là, lá gan Kha Tây Ninh ngày càng lớn hơn.

Nghiêm Tự quả nhiên bị lạnh đến hít hà một hơi.

Anh không nổi giận, từ áo lông bên ngoài giữ chặt tay Kha Tây Ninh, thu liễm lại vẻ dịu dàng, giọng điệu hơi nghiêm khắc: "Tay lạnh như vậy, em mặc bao nhiêu quần áo đấy?"

Kha Tây Ninh lắc lắc đầu. Cậu cúi đầu, từ trong ra ngoài đếm số quần áo của mình cho Nghiêm Tự xem. Áo lông khoác ngoài rồi áo len, áo mùa thu và quần mùa thu, còn dán thêm miếng giữ nhiệt. Mặc như này quả thật không tính là ít, cho dù ở phương Nam lạnh lẽo hay là phương Bắc nhiệt độ còn thấp hơn, đều không tính là ít.

Nghiêm Tự vốn định sẽ thường xuyên nhắn tin WeChat khuyên Kha Tây Ninh hơn, vào đông nhất định phải mặc nhiều, đừng chỉ lo về gánh nặng thần tượng. Có điều nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, anh cũng nói không nên lời. Lúc sau, anh cũng chỉ cố nhìn chằm chằm Kha Tây Ninh rồi cười.

Kha Tây Ninh giải thích nói: "Bên ngoài gió rất lớn."

Nghiêm Tự kéo dài giọng ừm một tiếng, vẫn cứ buồn cười.

Kha Tây Ninh lại nói: "Hôm nay đặc biệt lạnh."

"Đúng vậy."

Kha Tây Ninh moi hết cõi lòng, vẫn tìm không ra lý do giải thích tại sao mình ăn mặc như con gấu thế này mà còn sợ lạnh. Đối mặt với nụ cười không mang theo ác ý của Nghiêm Tự, cậu trấn định tự nhiên mà nói: "Em nghĩ...... Có lẽ là em lớn tuổi rồi. Sợ lạnh hơn trước kia."

Nghiêm Tự đi đến trước mặt Kha Tây Ninh, xoa nhẹ mái tóc của cậu, nói: "Tóm lại em nhớ mặc nhiều một chút là được rồi."

Kha Tây Ninh ừ một tiếng, nhanh chóng nhảy qua đề tài này, mắt nhìn nồi thức ăn đang được hầm với lửa nhỏ, thành tâm cầu giải thích: "Anh đã hầm lâu như vậy rồi, còn chưa được sao?"

"Cũng không bao lâu." Nghiêm Tự bình tĩnh nói, "Đây là nồi thứ hai. Nồi trước hầm không ngon, bị anh ném rồi."

Kha Tây Ninh hỏi: "Sao lại không thể ăn?"

"Quá mặn."

Kha Tây Ninh tiếc nuối nói: "Em dạy cho anh. Lần sau nếu mặn thì anh cho thêm nước vào sẽ đỡ ngay thôi."

Nghiêm Tự nói: "Hoá ra là như vậy à, đều là những công thức hắc ám trước đó của em sao."

Kha Tây Ninh không phục nói: "Em làm thế nào lại thành công thức hắc ám chứ? Không phải lần nào anh cũng ăn hết sao, một miếng cũng không chừa."

Nghiêm Tự lặng lẽ liếc nhìn Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh chột dạ nói: "Làm sao vậy?"

"Tây Ninh." Nghiêm Tự làm như có thật mà nói, "May là những món đó đều là em làm, nếu không anh sẽ không ăn miếng thứ hai."

Kha Tây Ninh nghe không ra anh đang nói thật hay là đùa, tóm lại trong lòng bồi hồi một loại cảm xúc cực kì khó chịu nhưng đây dù sao cũng là sự thật, lời Nghiêm Tự nói có vẻ cũng không sai.

A Kiệt nói không đúng gì cả. Nghiêm Tự nào có dấu hiệu nhớ cậu, còn không phải ở nhà rất vui vẻ sao, cuộc sống hằng ngày cũng rất sinh động. Chẳng qua là từ ảnh đế Nghiêm đổi thành nội trợ của Nghiêm gia thôi. Kha Tây Ninh dứt khoát không quấy rầy ông nội trợ này nữa, ngồi vào sofa phòng khách chơi di động.

Nghiêm Tự rửa tay, yên lặng đi đến trước mặt Kha Tây Ninh. Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, chịu đòn nhận tội nói: "Vừa rồi đều là anh nói giỡn, em đừng tưởng thiệt." Những món ăn của Kha Tây Ninh không tính là mỹ vị gì, nhưng vẫn chưa tới mức hắc ám.

Kha Tây Ninh nói đúng sự thật: "Em không có giận."

"Ừm, anh biết."

Kha Tây Ninh từ trên cao nhìn xuống gương mặt bình tĩnh như gió thoảng mây trôi của Nghiêm Tự. Cậu không có không vui, chỉ là suy nghĩ, Nghiêm Tự rốt cuộc khi nào mới mất khống chế đây.

Cậu cau mày, nhẹ giọng nói: "Nghiêm Tự, em rất nhớ anh. Anh thì sao?"

"Anh cũng rất nhớ em."

Kha Tây Ninh nói: "Ngày mai em phải bay trở về thành phố S rồi."

Nghiêm Tự nghe vậy thân thể hơi cứng lại. Đây là điều anh không nghĩ tới, Nghiêm Tự cho rằng Kha Tây Ninh lúc này trở về, ít nhất sẽ ở lại đâu đó một tuần, kết quả thế mà chỉ trở về một đêm.

"Tây Ninh."

"Dạ?"

"Em cúi đầu thấp một chút."

Kha Tây Ninh khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự giơ tay đè gáy của cậu xuống, nửa cưỡng ép hôn lên đôi môi của người yêu. Một nụ hôn không báo trước, Kha Tây Ninh bất ngờ không kịp phòng ngừa, ngốc một hồi lâu. Không bao lâu, nửa cưỡng ép biến thành ôm hôn.

Đầu lưỡi khiêu khích chơi đùa cùng nhau.

Kha Tây Ninh thoải mái đến nhắm mắt lại, hai người hôn đến không tách ra được.

Nghiêm Tự tùy tay lấy điều khiển từ xa đặt trên bàn trà, chỉnh độ ấm cao lên rất nhiều, rồi không quan tâm nữa bỏ đi những thứ quần áo dày nặng của người dưới thân. Chỉ có những thời điểm như này, anh thật sự có hơi ngại Kha Tây Ninh mặc nhiều quá.

Sofa phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.

Nhiệt độ lướt quá gương mặt, dường như cơ thể đang ở bên trong bếp lò. Nửa tiếng trước cậu còn cảm thấy lạnh, đùa dai dán đôi tay lạnh cóng đến tím tái lên làn da của người yêu để sưởi ấm, hiện giờ cậu chỉ có thể nghĩ đến cách thoát ra ngoài. Đáng tiếc hai tay người nào đó giống như chiếc còng, chặt chẽ bắt lấy cậu không buông.

Không khí ngòn ngọt mằn mặn, độ ẩm và độ ấm cực cao, giống như ở trong rừng mưa nhiệt đới, bên tai tựa hồ có tiếng nước mưa và tiếng gió đập vào trên lá. Ảo giác tiêu tan, Kha Tây Ninh cảm thấy được thanh âm này đến từ phía trên.

Tiếng thở dốc của người nào đó.

Nghiêm Tự nằm trên người cậu, tình ý dạt dào, anh nhíu đôi chân mày đẹp đẽ lại, tóc mai và gương mặt thấm ướt mồ hôi, càng thêm nhục dục gợi cảm. Kha Tây Ninh rất thích ngắm biểu cảm trên giường của Nghiêm Tự. So với anh lúc bình thường rất không giống nhau, đôi lúc anh còn nói vài câu thô tục không thanh nhã kích thích Kha Tây Ninh. Phải biết rằng những lời như thế Nghiêm Tự chưa bao giờ nói lúc bình thường.

Tiểu biệt thắng tân hôn. Một khi có người chủ động mở ra trạm kiểm soát, liền sẽ khó khép lại. Bọn họ từ sofa lăn đến trên giường, rồi đã nói là vào phòng tắm rửa mặt, kết quả lúc giúp nhau thoa sữa tắm lại làm thêm một phát. Kha Tây Ninh mệt rã rời, nhưng Nghiêm Tự vẫn là dáng vẻ tinh lực dư thừa.

Kha Tây Ninh dường như hồn lìa khỏi xác, quay vòng giữa thiên đường và địa ngục. Trong chốc lát có vẻ thân thể chìm trong đám mây mềm mại như bông, thoải mái nheo cả hai mắt, trong chốc lát lại như ngồi trên một chiếc máy bay sắp rớt xuống, trái tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, vô cùng sợ chết ở giờ khắc này.

Nghiêm Tự hứng thú chưa tan, ôm cậu vào phòng bếp, muốn thử làm một lần bên bệ bếp.

Anh từ sau lưng dán chặt vào Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh khó nhịn đỡ lấy mặt bàn cẩm thạch lạnh lẽo, trong nháy mắt cúi đầu, hầu kết lăn lộn trên dưới.

Nghiêm Tự hôn tai trái của cậu, từ sườn mặt chạm vào đôi môi mềm mại của Kha Tây Ninh. Kha Tây Ninh chủ động hôn trả, lần thứ hai hôn đến điên cuồng.

Rời môi, giọng Kha Tây Ninh khàn khàn, vẫn bất khuất hỏi: "Canh hầm trong nồi thì sao?"

Nghiêm Tự nào còn lo quản canh trong nồi hầm như thế nào.

"Không biết."

Kha Tây Ninh miễn cưỡng ra vẻ bình tĩnh, căng da đầu chống đỡ: "Anh vẫn là đi xem đi."

"Không muốn xem." Nghiêm Tự từng chút một hôn lên đôi mắt Kha Tây Ninh, "Kệ nó, anh chỉ muốn xem em."

Đã nói như thế này, Kha Tây Ninh còn có thể nói gì nữa. Cậu muốn nhìn dáng vẻ Nghiêm Tự mất khống chế, kết quả thế mà mất khống chế thành như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, nhiệt ý cuối cùng dần dần lùi đi như sóng biển.

1 giờ sáng. Nghiêm Tự chỉ mặc một cái quần ngủ lỏng lẻo, thân trên loã lồ, sau lưng là những vết cào đỏ ửng, có thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu kịch liệt như thế nào. Lần thứ hai anh làm hỏng chân giò hầm, đi vào nhà bếp làm hai tô mì trứng cà chua.

Kha Tây Ninh ở phòng ngủ tìm thuốc bôi vết thương.

Lần này cậu không khống chế tốt lực độ, cào hơi mạnh. Lúc trước cậu có mua một tuýp thuốc mỡ để ở nhà mới, nhưng không biết đặt ở góc nào. Phòng ngủ không có, cậu liền vào thư phòng tìm. Thư phòng cũng không có, trong ngăn kéo trống rỗng, chỉ có một tập tài liệu trong suốt.

...... Tài liệu liên quan đến một bé trai ba tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro