Chương 27: Ngả bài

Hạ Manh và Lam Vũ sau khi xuống vòng xoay ngựa gỗ, vốn đang vui vẻ, lại thấy Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh đứng đối diện nhau, vẻ mặt cố chấp, thần sắc nhìn không được tốt cho lắm.

Lam Vũ biết tình hình, cậu đi qua, hạ giọng liếc Nghiêm Tự một cái, ghé sát vào hỏi: "Sao vậy? Lại cãi nhau?"

"Không có gì." Kha Tây Ninh nói.

Hạ Manh kéo tay Nghiêm Tự nói: "Chú, đến phiên chú rồi. Cháu muốn chơi vòng đu quay."

Nghiêm Tự lại nhớ đến rất nhiều năm về trước, Kha Tây Ninh cũng từng nói muốn đi vòng đu quay, nhưng trong hiện thực lại có rất nhiều chuyện cần làm, vòng đu quay là ước định đơn giản nhất, lại là thứ vĩnh viễn không thể thực hiện được. Anh có tâm ý muốn bù lại, nhưng đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Kha Tây Ninh, đầu tim như bị lửa đốt.

Nghiêm Tự rũ mắt nói: "Em muốn đi cùng không?"

"Khỏi đi." Kha Tây Ninh sớm đã không còn tâm tư lúc trước, cùng Lam Vũ ngồi vào băng ghế khu vui chơi, "Anh đi cùng Manh Manh đi, tôi ngồi ở đây với Lam Vũ được rồi."

Nghiêm Tự cuối cùng vẫn không miễn cưỡng Kha Tây Ninh, anh dắt tay Hạ Manh, đi về phía vòng đu quay.

Đợi đến khi anh và Hạ Manh đều được gài dây an toàn, Nghiêm Tự dịu dàng hỏi cô bé: "Có sợ không?"

Cô nhóc vỗ vỗ ngực, kiêu ngạo nói: "Cái này có gì phải sợ? Chú chưa xem phim trên TV sao? Vòng đu quay đều xoay rất chậm, chậm rì rì, sau đó mấy anh và mấy chị sẽ ngồi trong đó hôn nhau... Không đúng, còn có mấy anh và mấy anh... Cũng không đúng, còn có mấy chị và mấy chị nữa."

Hạ Manh ban đầu còn nói chuyện hăng say, lúc sau lại cảm thấy mắc cỡ chết đi được, bụm mặt cười trộm.

Nghiêm Tự thầm nghĩ, lão Hạ cả ngày cho con nít xem phim truyền hình gì vậy chứ, vậy không phải để đứa nhỏ trưởng thành quá sớm sao?

Vòng đu quay quả nhiên di chuyển với một tốc độ cực kì thong thả, khu vui chơi này vốn là xây cho con nít, vòng đu quay ở đây sợ là còn quay chậm hơn vòng đu quay ở khu vui chơi bình thường, cũng chỉ có phong cảnh ngoài cửa sổ là tương đối thú vị mà thôi.

Trời cũng chưa tối, không có người yêu ngồi cùng, trẻ con cũng thường thích các hạng mục giải trí khác hơn, cho nên trừ bọn họ ra, hầu như không có du khách nào chơi trò này.

Hạ Manh rất nhanh đã thấy chán, cô bé múa may tay chân, xoa cái bụng nhỏ thở phì phì nói: "Vòng đu quay này chơi không vui tí nào, không giống trong phim truyền hình gì hết."

So với vòng đu quay không hề vui này, Nghiêm Tự vẫn là lo lắng cho an toàn của Hạ Manh hơn, anh sợ Hạ Manh nhích tới nhích lui lúc vòng đu quay nghiêng, dẫn đến tay chân sẽ bị đụng, bèn bình tĩnh bảo cô bé đừng động đậy lung tung.

Chú Nghiêm dữ hơn anh Tây Ninh và anh Lam Vũ nhiều, Hạ Manh lúc nghịch ngợm thì rất nghịch, lúc sợ người khác thì cũng rất sợ. Cô bé ủy khuất im lặng, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, không làm loạn nữa, nhưng ánh mắt có chút khiếp sợ.

Nghiêm Tự phát hiện hình như mình dọa cô nhóc rồi, để làm dịu bầu không khí, anh nói đến những thứ cô bé yêu thích: "Manh Manh, cháu có thể kể cho chú, vòng đu quay mà trong TV cháu nhìn thấy là hình dạng gì không?"

"Cháu nhìn thấy..." Cô bé nghiêng đầu nhớ lại, "Chính là sẽ có thật nhiều đèn chớp chớp, đủ mọi màu sắc treo trên vòng đu quay, vừa lãng mạn vừa rất đẹp."

Trẻ nhỏ đúng là sẽ thích những thứ màu sắc rực rỡ như vậy, Nghiêm Tự cười.

Anh ở cùng một chỗ với Hạ Manh, cả người cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không bị bó buộc như đang làm việc. Nghiêm Tự nhịn không được nói: "Cháu đấy toàn xem phim truyền hình gì đâu không, con nít đừng xem những phim như này, xem thêm hiệp sĩ tia chớp anh Tây Ninh diễn là được rồi."

Hạ Manh che miệng "hắc hắc hắc" cười trộm, ánh mắt lấp lánh: "Nhưng bộ phim này là phim chú Nghiêm đóng đó, ông nội mở cho cháu xem, chỉ là chất lượng hình ảnh rất kém, xem rất khó. Nhưng chú Nghiêm khi đó nhìn thật trẻ, còn trẻ hơn anh Tây Ninh bây giờ nữa!"

Nghiêm Tự ngẩn ra, đại khái đã rõ Hạ Manh đang nói đến phim gì.

Khi đó Nghiêm Tự còn chưa thành danh như bây giờ, anh thậm chí còn chưa quay《 Tiểu Lưu Ly 》, chưa gặp được Kha Tây Ninh. Bộ phim đó xem như tác phẩm đầu tay của anh, vận may trong sự nghiệp diễn xuất của anh luôn rất tốt, bộ phim đầu tiên đã là nam chính.

Đó là một bộ phim thần tượng có chút thê lương. Nữ chính bị mù bẩm sinh, mà nam chính là đôi mắt và cây gậy của cô. Kết phim là nam chính dẫn nữ chính đi ngồi vòng đu quay, tinh tế miêu tả lại cảnh đêm mỹ lệ bên ngoài cho cô nghe, hát cho cô một bản tình ca, sau đó thuận lợi cầu hôn thành công.

Cảnh phim chân thành này khiến không ít người xem rơi nước mắt.

Sau này, vì tuyên truyền cho bộ phim, Nghiêm Tự và nhân viên đoàn phim cùng nhau tham gia chương trình giải trí hot nhất khi đó. Người chủ trì đơn độc hỏi anh, nếu gặp được người mình thích sẽ làm điều lãng mạn nào. Nghiêm Tự liền thuận miệng nói, giống nhân vật trong phim vậy, nắm tay người đó, cùng đi vòng đu quay.

Lúc ấy anh còn rất ngây ngô, những lời này đều chỉ để tuyên truyền cho tác phẩm theo như kịch bản, cũng không để ở trong lòng. Không quá hai năm, Nghiêm Tự đã ném ra sau đầu, quên đi chuyện này. Mãi đến khi anh gặp được Kha Tây Ninh, cùng Kha Tây Ninh kết hôn, cũng không nghĩ tới việc dẫn cậu đi vòng đu quay.

Mà Kha Tây Ninh lại ghi nhớ trong lòng.

Nghiêm Tự liên tưởng đến nguyện vọng lúc trước của Kha Tây Ninh, có cảm giác như đã hiểu ra. Có lẽ rất nhiều chuyện, cũng không đơn giản như anh vốn nghĩ. Nhiều năm như thế, Kha Tây Ninh chưa bao giờ đề cập đến bất cứ yêu cầu nào với anh, chỉ có duy nhất một điều chính là muốn cùng nhau ngồi vòng đu quay. Lúc trước Nghiêm Tự cảm thấy Kha Tây Ninh cứ như trẻ con, lớn như vậy rồi còn muốn ngồi vòng đu quay, trừ cảm thấy cậu đáng yêu ra, cũng không để chuyện này trong lòng.

Bây giờ nghĩ lại, không phải là Tây Ninh giống trẻ con, mà là anh đã xem nhẹ rất nhiều điều.

Sau khi vòng đu quay xoay vài vòng thì ngừng ở dưới.

Hạ Manh vội vã muốn xuống chơi cùng bọn Kha Tây Ninh, kéo góc áo Nghiêm Tự kêu: "Chú, vòng đu quay ngừng rồi, chúng ta xuống đi."

Nghiêm Tự khôi phục tinh thần, cúi đầu nói: "Manh Manh, chú thương lượng với cháu một chuyện nhỏ được không?"

Chưa bao giờ có người nào thương lượng chuyện gì với cô nhóc. Mọi người đều xem cô nhóc như một bạn nhỏ, không bao giờ hỏi cách nhìn của cô, đều trực tiếp đưa ra quyết định. Hạ Manh nghe thấy chú hung dữ này vậy mà lại nói thế, nhịn không được cho biểu hiện hôm nay của chú nhiều thêm mấy điểm, đương nhiên anh Tây Ninh vĩnh viễn đạt điểm tối đa.

Hạ Manh cất cao giọng hỏi: "Chuyện gì ạ?"

"Cháu muốn cái gì chú sẽ mua cho cháu cái đó." Nghiêm Tự bàn giao dịch với bạn nhỏ, "Nhưng về sau cháu có thể đừng gọi chú là chú được không... Giống như Tây Ninh vậy, gọi chú là anh?"

Hạ Manh mở to mắt, thoạt nhìn rất giật mình, cô bé sợ Nghiêm Tự nghe thấy thương tâm, nhỏ giọng nói: "Nhưng cháu nên gọi chú là chú chứ, chú nhìn còn già hơn ba cháu, không gọi chú thì gọi là gì ạ."

Nghiêm Tự: "..."

Anh kiên trì nói: "Tây Ninh cũng không nhỏ hơn ba cháu bao nhiêu, cháu cũng có thể gọi em ấy là chú."

"Chú Tây Ninh..." Hạ Manh lẩm bẩm nói, "Không được, cháu muốn gọi là anh Tây Ninh cơ. Bởi vì sau khi lớn lên, cháu muốn gả cho anh ấy!"

Nghiêm Tự: "..."

Anh niết mũi Hạ Manh nói: "Cháu không có khả năng gả cho em ấy."

Hạ Manh ngây ngốc hỏi: "Vì sao chứ?"

"Bởi vì anh Tây Ninh gả cho chú rồi." Giọng điệu của Nghiêm Tự cực kì nghiêm túc, "Cháu không có cơ hội."

Hạ Manh mở to mắt, khó có thể tin được nhìn Nghiêm Tự.

Anh Tây... Tây Ninh gả cho chú hư hỏng này.

Nửa ngày, cô bé đột nhiên oa một tiếng khóc lên.

"Không thể nào, anh Tây Ninh sẽ không thích chú hư hỏng như chú... Chú hù dọa cháu..." Hạ Manh không muốn ngồi trong vòng đu quay với chú hư hỏng thêm một phút nào nữa, cô nhóc vừa khóc vừa tháo dây an toàn trên người ra, muốn nhanh chân chạy trốn đến bên người anh Tây Ninh.

Kha Tây Ninh và Lam Vũ nghe thấy tiếng ồn bên vòng đu quay, bước nhanh tới, bảo nhân viên công tác giúp Hạ Manh tháo dây an toàn. Kha Tây Ninh ôm lấy Hạ Manh, dịu dàng hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì.

Tay nhỏ của Hạ Manh khoát trên vai Tây Ninh, cái đầu nhỏ dựa vào cổ cậu, cái gì cũng không nói, chỉ biết khóc.

Cô nhóc khóc đến mức không kịp thở, đắc ý trừng mắt nhìn Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự bật cười, thầm nghĩ thật là một nhóc hư, kỹ thuật diễn xuất tốt như vậy, về sau có thể làm diễn viên đấy.

Lam Vũ thấy thời gian không còn sớm, đã đến giờ ăn cơm, liền hỏi bạn nhỏ có đói bụng không.

Hạ Manh thút thít hít nước mũi, dán khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trên vai cậu, bĩu môi mềm mềm nói: "Đói."

Nước mũi của tiểu cô nương không cẩn thận chà trên người Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh: "..."

Nghiêm Tự nhanh tay nhanh mắt cho cậu một tờ khăn giấy.

Theo lẽ thường, Kha Tây Ninh nhận khăn giấy, nói một tiếng cám ơn.

Ba người cùng Hạ Manh đi ăn gà.

Hạ gia đại khái không chủ trương cho trẻ con ăn đồ ăn nhanh này nọ lắm. Hạ Manh lần này được ăn, cứ như đã ăn phải mỹ thực cả đời mình yêu thích nhất, ôm gà rán không buông tay. Không qua bao lâu, cô bé ăn đến cả tay đều là dầu mỡ, càng không ngừng mút ngón tay.

Lam Vũ không quen nhìn thói quen xấu này của con nít, nói: "Manh Manh, đừng mút ngón tay."

Hạ Manh hừ một tiếng, không trả lời cậu, Lam Vũ không biết nên khóc hay cười.

Cô bé lại thích chạy, chạy đến chỗ nào, chỗ đó liền có một vệt dầu. Trên bàn ăn trắng như tuyết, trên váy của bản thân, thậm chí là trên quần áo của Kha Tây Ninh và Lam Vũ, đều lưu lại móng vuốt khủng bố của cô nhóc này. Trên người Nghiêm Tự không có, bởi vì nhóc tạm thời không có lá gan trêu chọc chú hư hỏng này lắm.

Chăm con nít quả thực không dễ dàng. Lam Vũ không thể nề hà, đành phải ôm cô bé đi rửa tay trước.

Kha Tây Ninh lại cùng Nghiêm Tự đơn độc trong một không gian. Kha Tây Ninh uống đồ uống mới ra của tiệm, giống như không có việc gì nói: "À, chuyện kia cứ như tính như vậy nhé. Ngày mai tôi ở văn phòng luật sư chờ anh."

Nghiêm Tự nhìn chăm chú vào bộ dáng ăn uống của Kha Tây Ninh thật lâu, yên lặng một lát, bỗng nhiên nói: "Tây Ninh, xin lỗi."

Kha Tây Ninh nói: "Cũng không có gì cần xin lỗi. Hôn nhân đi đến bước này, anh và tôi đều có sai lầm."

Nghiêm Tự muốn nói gì đó.

Nhưng Lam Vũ đã ôm Hạ Manh từ toilet đi ra. Lam Vũ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Manh, giả vờ hung dữ nói: "Em không phải thiên sứ nhỏ, em chính là một ác ma nhỏ, còn dám trét dầu lên vai anh hay không."

Hạ Manh bưng mặt làm một bông hoa, ra vẻ đáng yêu cầu xin tha thứ: "Không dám, không dám."

Lam Vũ hài lòng ôm cô bé đến bên ghế: "Tớ hầu hạ Manh Manh giống y như hầu hạ Đông Đông vậy, hai vị đều là chủ tử, thần là nô tài."

Kha Tây Ninh nhịn cười không được.

Nghiêm Tự nhìn Kha Tây Ninh tươi cười, trong lòng lại nhớ, lần cuối Kha Tây Ninh cười trước mặt anh, rốt cuộc là lúc nào.

Ăn gà rán xong, bọn họ liền đưa Hạ Manh về nha. Lão gia tử ở thư phòng luyện chữ, Kha Tây Ninh trực tiếp dẫn Hạ Manh lên lầu hai, Hạ Manh lon ton chạy tới, ôm lấy cổ ông nội, treo trên người ông, một bên cười hì hì lớn tiếng kể chuyện xảy ra hôm nay.

Nói đến đoạn sau, cô bé nhỏ giọng nói bên tai Hạ Quân: "Anh Tây Ninh nói anh ấy không phải hiệp sĩ tia chớp, nhưng cháu một chút cũng không tin. Anh ấy khẳng định là đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, không thể nói cho chúng ta biết thân phận của anh ấy, nói ra sẽ bị bại lộ."

Hạ Quân cười vô cùng thoải mái, nếp nhăn phủ đầy khóe mắt.

Thiên luân chi nhạc*.

*(thú vui gia đình)

Trong đầu Kha Tây Ninh hiện lên bốn chữ này. Cậu từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, xa cách với ba, trưởng bối trong nhà hầu như đều đã qua đời, một Kha Tây Ninh không cách nào nghiệm qua được tình thân, nên cực kì hâm mộ tình ông cháu của Hạ Manh và Hạ Quân. Cậu thậm chí nghĩ, không bằng chờ sau khi ly hôn với Nghiêm Tự, dựa trên thực lực kinh tế của mình, nhận nuôi một đứa nhỏ giống Manh Manh. Cậu muốn đối xử với đứa bé đó thật tốt thật tốt, khiến nó từ nhỏ đã cảm nhận được tình thân.

Chờ hai người thì thầm xong, Kha Tây Ninh mới thu lại thần sắc, cung kính nói: "Tiền bối, em có việc muốn nói với thầy."

Hạ Quân dường như cũng dự đoán được Kha Tây Ninh sẽ tìm ông đơn độc trò chuyện, ông cho Hạ Manh mấy viên kẹo vị trái cây, bảo Hạ Manh ra ngoài chơi với chú Nghiêm Tự. Hạ Manh cẩn thận đi từng bước, lưu luyến không ra khỏi cửa, trước khi đi còn dùng sức kéo tay Kha Tây Ninh nói: "Anh Tây Ninh, anh đừng quên em nha."

Khoé miệng Kha Tây Ninh ngậm cười, sờ sờ đầu Hạ Manh: "Sẽ không quên em."

Hạ Manh nắm váy, vui vẻ xoay người chạy xa.

Hạ Quân ngẩng đầu nhìn Kha Tây Ninh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu là muốn nói đến chuyện Nghiêm Tự đúng không?"

"Vâng." Kha Tây Ninh ngoan ngoãn nói, "Chuyện em và Nghiêm Tự... Hẳn là không còn cách nào khác cứu vãn nữa rồi, cũng mong tiền bối không cần nhúng tay."

Hạ Quân thở dài, cả người hiện ra rất mỏi mệt.

Ông ngồi trên ghế gỗ khắc hoa, ánh mắt dừng trên bức hoạ cổ đối diện trên tường, từ tận đáy lòng nói: "Giữa vợ chồng nào có thù hận để qua đêm. Trước kia tôi và sư mẫu cậu cũng đều là vì mấy chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ mà cãi nhau, tuổi trẻ cũng đã qua ngã rẽ, bây giờ còn không phải rất êm đẹp sao. Chờ cậu lớn tuổi rồi, chuyện gì cũng không để trong lòng, mới phát hiện bên gối có người tri kỷ mới là quan trọng nhất."

Kha Tây Ninh cũng không tán đồng với cách nhìn của Hạ Quân. Hôn nhân nếu chỉ là vì đến già có người bầu bạn, vậy kết hôn còn ý nghĩa gì? Không bằng bỏ tiền mời người chăm sóc. Trong mắt cậu, hôn nhân hẳn là hai người yêu nhau, hiểu nhau, là mối quan hệ tương nhu dĩ mạt*.

(*Tương nhu dĩ mạt - thành ngữ nằm trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử. Nghĩa đen của thành ngữ miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, đã cùng phun nước bọt để làm ướt cho nhau. Nghĩa bóng của thành ngữ là lúc hoạn nạn thì hãy giúp đỡ lẫn nhau. Nguồn: miakatama05. wordpress. com)

Cậu và Nghiêm Tự, không xác định được là có yêu hay không, càng nói gì đến hiểu nhau.

Cậu nâng mắt nhìn vị ân sư, thái độ là cung kính, trong đôi mắt lại cất giấu quyết đoán cùng quyết tuyệt, sẽ không có một chút thay đổi: "Tiền bối. Thầy không biết em và Nghiêm Tự. Em và anh ấy tính cách vốn đã không hợp, em đã dùng bảy năm để cứu vãn đoạn hôn nhân này, không nghĩ đến việc quãng đời còn lại phải tiếp tục cố gắng nữa. Trong mấy ngày ngắn ngủi tách ra với Nghiêm Tự, em đã trải nghiệm được rất nhiều thứ vui vẻ, tìm đến con người chân thật của mình. Nếu tách ra có thể khiến hai người đều vui vẻ hơn một ít, miễn cưỡng cùng một chỗ có tác dụng gì đâu?"

Hạ Quân bị Kha Tây Ninh nói cho sửng sốt, ông xác thực muốn hai tiểu bối hòa hảo, nhưng nếu nói thiên vị ai, tâm ông vẫn sẽ hướng về đồ đệ của mình.

"Thôi, thôi, dù sao cũng là chuyện của hai người các cậu, về sau các cậu là tốt hay xấu, là phân hay hợp, đều không liên quan đến tôi."

Lời này của Hạ Quân ý là nói cho Kha Tây Ninh, về sau chuyện hai người bọn họ, ông sẽ không quản nữa, bảo Kha Tây Ninh yên tâm. Nghiêm Tự chính là thấy Kha Tây Ninh vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt ý của Hạ Quân, cho nên mới mấy độ quanh co lòng vòng tìm kiếm Hạ Quân giúp đỡ, đến tiếp cận Kha Tây Ninh.

Hiện tại Hạ Quân nói như vậy, Kha Tây Ninh coi như là thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc sau, Hạ Quân hỏi đến tình trạng công việc gần đây của Kha Tây Ninh, Kha Tây Ninh nói sơ qua. Nói xong, cậu liền tạm biệt ân sư, từng bước xuống cầu thang.

Dưới lầu, Hạ Manh giống một con bướm hoa chạy loạn trong phòng khách, bảo mẫu và Lam Vũ sợ cô té ngã, hai người đều chạy đuổi theo. Mà người khác càng đuổi theo cô bé, cô bé càng kêu la om sòm đến vui vẻ, tiếng cười truyền khắp căn biệt thự. Duy chỉ Nghiêm Tự ngồi trên sô pha, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm về phía thư phòng. Anh thấy Kha Tây Ninh đi xuống, liền yên lặng thu hồi tầm mắt, giả vờ nhấp một ngụm trà.

Bướm hoa trùng hợp đụng vào lòng Kha Tây Ninh: "A, anh Tây Ninh, em ôm lấy anh rồi."

Kha Tây Ninh ôm chặt Hạ Manh, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bế cô nhóc lên nói: "Bọn anh phải đi rồi. Ngày sau anh và anh Lam Vũ lại tìm em chơi."

Hạ Manh vừa nghe Kha Tây Ninh và Lam Vũ phải đi, hiển nhiên có chút không vui, nhưng cô có tâm tính của trẻ con, cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh. Không qua bao lâu, cô liền tiếp nhận sự thật hai anh phải rời đi, cô chỉ là cường ngạnh giữ chặt tay Kha Tây Ninh, nhất định phải đạt được hứa hẹn "Ngoéo tay đóng dấu một trăm năm không đổi, thay đổi là cún con", còn thở phì phì nói, nếu Kha Tây Ninh về sau không đến thăm cô, cậu chính là cún con.

Kha Tây Ninh cưng chiều nói: "Được."

Hạ Manh từ trong ngực Kha Tây Ninh trượt xuống dưới, ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn cậu.

Lam Vũ cũng tạm biệt với Hạ Manh: "Đi nha, Manh Manh, về sau ăn gà rán đừng mút ngón tay nữa."

Hạ Manh bĩu môi hừ một tiếng.

Nghiêm Tự đứng lên, mặt dày mày dạn nói: "Tôi đi với các cậu."

"Anh hẳn là không tiện đường đâu." Kha Tây Ninh từ chối, hoàn toàn không chừa đường sống mà thương lượng, "Chung cư anh ở với nhà Lam Vũ căn bản là hai hướng khác nhau. Anh bảo A Kiệt đến đón thì tốt hơn."

Không có cách nào phản bác.

Nghiêm Tự u uất ngồi trở về.

Lúc gần đi, Kha Tây Ninh rốt cuộc mới nhìn Nghiêm Tự một cái: "Nhớ rõ ngày mai phải tới."

Nghiêm Tự yên lặng cúi mắt, uống một ngụm trà nóng.

Sáng hôm sau, từ sớm Kha Tây Ninh đã ngồi trong văn phòng luật sư Trần nói chuyện, chờ Nghiêm Tự đến.

Bọn họ trái chờ phải chờ, Nghiêm Tự như trước vẫn không đến.

Trần Trầm buổi chiều còn khách hàng khác, anh đẩy kính mắt xuống, hỏi: "Cậu xác định anh ta sẽ tới sao?"

Kha Tây Ninh lại nhắn một tin cho Nghiêm Tự.

"Để tôi hỏi lại."

Trần Trầm thấy Nghiêm Tự còn chưa đến, liền thuận miệng hàn huyên vài câu với Kha Tây Ninh: "Nghe nói Tô Hạo gần đây xuất hiện, Lam Vũ và anh ta ở bên nhau... Phải không?"

Luật sư Trần là bạn học cấp ba của Lam Vũ, mà Tô Hạo là học trưởng ở đại học, làm thế nào cậu ta biết Tô Hạo?

Kha Tây Ninh cảm thấy rất kỳ quái, trầm tư một lát, liền trực tiếp đem nghi hoặc hỏi ra miệng.

Trần Trầm sửng sốt nửa giây, cười như gió xuân: "Chuyện cậu ấy thầm mến người ta, có mấy ai không biết, còn sợ thẹn thùng?"

"Cũng không phải." Kha Tây Ninh nhíu mày, có cảm giác giọng điệu của Trần Trầm là lạ, cậu giải thích cho Lam Vũ nói, "Bọn họ không ở bên nhau."

"Không ở bên nhau?" Trần Trầm nheo hai mắt lại, thấu kính phản xạ quang mang sâu sắc của anh, "Vì sao?"

Kha Tây Ninh không tiện nói hết mọi chuyện ra. Những chuyện như này đối với bất cứ ai đều là một vết sẹo, ai lại muốn vạch vết sẹo ra cho người khác xem.

Trần Trầm rất biết quan sát sắc mặt, anh gật đầu nói: "Nếu cậu không tiện nói thì thôi. Tôi và Lam Vũ là bạn bè nhiều năm, nếu cậu ấy muốn nói, hẳn là sẽ nói với tôi."

Đúng lúc này, trợ lý luật sư đến báo cho Trần Trầm và Kha Tây Ninh, nói: "Nghiêm tiên sinh đến rồi."

Trần Trầm gật gật đầu: "Biết rồi."

Trợ lý muốn nói lại thôi.

Trần Trầm hỏi: "Sao vậy?"

Trợ lý nói: "Trừ Nghiêm tiên sinh, còn có một vị tiên sinh không biết tên cùng nhau đến."

Loại chuyện này phải hỏi ý kiến khách hàng. Trần Trầm không tiếng động hướng ánh mắt về phía Kha Tây Ninh.

Ký đơn ly hôn là chuyện của hai người, Kha Tây Ninh không rõ Nghiêm Tự vì sao lại đưa người thứ ba không liên quan đến. Có lẽ là A Kiệt?

Kha Tây Ninh cảm thấy cũng chỉ có thể là A Kiệt. Cậu gật gật đầu, nói với trợ lý: "Cùng mời vào đi."

Một lát sau, ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ nhẹ ngắn ngủi. Kha Tây Ninh xoay mặt qua nhìn, hơi hơi lắp bắp kinh hãi.

Nghiêm Tự hôm nay ăn mặc rất trang trọng, một thân tây trang màu đen, còn đeo cà vạt sọc, thậm chí còn dùng một ít gel vuốt tóc. Anh nhìn thấy Kha Tây Ninh, lộ ra nụ cười mỉm, sau đó ánh mắt liền không đặt trên người Kha Tây Ninh mà chuyển dời qua. Những chuyện này vẫn tính là bình thường, thứ thật sự làm người ta ngạc nhiên là, trừ Nghiêm Tự ra, còn xuất hiện một người xa lạ.

Đó là một người đàn ông trung niên, xấp xỉ bốn mươi tuổi, bảo dưỡng cũng coi như tốt, trên mặt không có nhiều dấu vết năm tháng lắm. Nhưng bởi vì thường hay bôn ba ăn uống xã giao, bụng của ông hơi hơi nở ra, có chút điềm báo của bụng bia.

Trần Trầm làm luật sư, đương nhiên biết giữa Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự, còn vướng một Bạch Tử Uẩn.

Anh đương nhiên biết Bạch Tử Uẩn không thể trông như này, nhưng vẫn nhỏ giọng nói đùa: "Đây là ai? Bạch Tử Uẩn?"

Kha Tây Ninh lắc lắc đầu, Trần Trầm liền hiểu rõ mình đùa không thỏa đáng.

Nghiêm Tự vì sao sẽ đưa cậu ta đến?

Kha Tây Ninh không rõ, cậu đứng lên, buồn bực kêu một tiếng: "Đạo diễn Lưu."

Hoá ra người đàn ông trung niên này chính là đạo diễn của《 Cung đình 》.

Trần Trầm cảm giác sự việc từ đơn giản biến thành phức tạp, còn ngày càng khó bề phân biệt.

Ánh mắt Nghiêm Tự liếc về phía Trần Trầm, nhận ra đây chính là luật sư Trần trong miệng Kha Tây Ninh, thái độ anh rất tốt, đề nghị nói: "Chúng tôi có chút việc muốn nói, mong luật sư Trần tránh mặt trước một chút được không?"

Trần Trầm không rõ lắm trước mắt là tình huống gì. Ký một đơn ly hôn đơn giản thôi mà, sao lại mời cái gì mà đạo diễn đến vậy. Anh cảm thấy thú vị, nhưng trước mắt xác thực anh không tiện ở lại, bèn rất thức thời đi ra trước, còn có lòng tốt giúp bọn họ khép cửa phòng lại.

Chạy cả đường dài, Lưu Vân đổ chút mồ hôi, ông lấy khăn lau mồ hôi, thuận tiện tìm vị trí ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Lưu Vân liền lấy một bản hợp đồng trắng như tuyết trong cặp văn kiện ra, ông đẩy hợp đồng đến trước mặt Kha Tây Ninh, cười ha hả hỏi: "Tây Ninh, cậu có bút ký tên không?"

Bút ký tên ở bên chỗ ngồi của Nghiêm Tự, Nghiêm Tự cúi người đưa bút qua, có thể nhìn ra tâm tình cũng không tệ.

Kha Tây Ninh hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, cậu không hiểu gì mở bản hợp đồng ra, ngay sau đó bị nội dung chi tiết trong đó làm cho kinh ngạc.

Cậu xem sơ qua xong, lập tức đóng kín hợp đồng, đón ánh mắt của hai người, không thể tưởng tượng nỗi xác nhận nhiều lần: "Các anh bảo tôi diễn cung đình... Phiên nam nhất, vai hoàng đế?"

Lưu Vân gật đầu, tỏ vẻ Kha Tây Ninh không có nhìn lầm.

Kha Tây Ninh lại khiếp sợ chuyển ánh mắt đến trên người Nghiêm Tự, nói: "Đùa cái gì vậy, nhân vật này... Vốn không phải của anh sao?"

Nghiêm Tự nói: "Nhưng hiện tại là em, Tây Ninh."

Kha Tây Ninh một chút cũng không thấy sung sướng, mà là cảm thấy đặc biệt vớ vẩn. Cậu còn đắm chìm bên trong việc khó có thể tin được, qua rất lâu, hít sâu một hơi, nói với Lưu Vân: "Xin lỗi, đạo diễn Lưu, chỉ sợ tôi không thể nhận bộ phim này rồi."

Đối với sự từ chối của Kha Tây Ninh, Lưu Vân cảm thấy rất nghi hoặc. Đoàn đội chế tác của《 Cung đình 》vô cùng khổng lồ, tài chính rót vào cũng nhiều, có thể diễn một vai phụ trong đó đã là ước mơ tha thiết của rất nhiều diễn viên. Vốn dĩ Nghiêm Tự nói phiên nam hai định là Kha Tây Ninh, ông còn cảm thấy Kha Tây Ninh đảm nhiệm không được trọng trách này, nhưng Nghiêm Tự là kim chủ hàng đầu của bộ phim này, anh nhiều lần châm chước thì bên dưới chỉ có thể đáp ứng.

Sau này, nam hai đổi thành Bạch Tử Uẩn, Kha Tây Ninh thành pháo hôi, Lưu Vân cũng không có bất cứ ý kiến gì. Nói thật, với ông mà nói, Kha Tây Ninh hay là Bạch Tử Uẩn, thật sự đều không khác gì nhiều. Chỉ cần Nghiêm Tự ở đó là được.

Nhưng sau sự cố lần này, thái độ Nghiêm Tự liền khác thường, vài lần ngầm tới cửa, chính là vì khẩn cầu Lưu Vân đưa nhân vật của mình cho Kha Tây Ninh. Lưu Vân ban đầu cảm thấy rất buồn cười, bộ phim《 Cung đình 》này muốn bắt đầu quay, phải nhất định có một diễn viên lão luyện như Nghiêm Tự đến diễn nhân vật chính, tiểu thịt tươi bên cạnh có xứng hay không, cái này cũng không quan trọng lắm.

Nghiêm Tự một mình đã có thể gánh vác cả lưu lượng của bộ phim. Nhưng hiện tại bản thân anh lại chủ động đẩy nhân vật này đi, nói muốn đổi thành một diễn viên nhỏ không nóng không lạnh? Một tiểu thịt tươi mới xuất đạo một hai năm và một diễn viên tuyến ba hết thời, hai người kia sao có khả năng gánh vác《 Cung đình 》?

Ban đầu Lưu Vân cảm thấy có lẽ Nghiêm Tự chỉ là đùa vui một chút, cũng không để đề nghị của anh ở trong lòng.

Nhưng sau vài ngày, Nghiêm Tự ra sức nài nỉ, đưa ra các loại điều kiện ưu việt trao đổi với ông, cuối cùng còn nói, trong lúc vào đoàn, anh có thể tay cầm tay giúp đỡ diễn viên tăng thêm kỹ thuật diễn xuất. Lưu Vân mới miễn cưỡng đồng ý.

Nói đến cùng, Nghiêm Tự và Từ Kiều chính là kim chủ, hai người phải làm một hạng mục mua bán lỗ vốn, ông chỉ là một đạo diễn, có vai trò gì để nghịch chuyển?

Lưu Vân cho rằng Kha Tây Ninh biết tin này sẽ rất vui vẻ, nhưng nhìn tình hình, trừ kinh ngạc ra, cậu ta chỉ thấy khó có thể tin, không có bao nhiêu phần trăm vui sướng tồn tại.

"Cậu có thể nói cho tôi... Vì sao cậu không muốn nhận bộ phim này không?" Lưu Vân đối với thái độ như vậy của Kha Tây Ninh rất khó lý giải.

Kha Tây Ninh nghĩ nghĩ, nói rõ ràng: "Tuy nói diễn viên chính là diễn viên, một diễn viên phải diễn được bất cứ vai diễn ở bất kì độ tuổi hay giai cấp nào. Nhưng chuyện này vẫn cần xem tình huống mà định, một bà lão sáu mươi tuổi cứ dựa vào việc hóa trang, cũng khó có thể diễn một thiếu nữ thanh xuân tươi trẻ mười tám, một người đàn ông diện mạo xấu xí, cũng không có cách nào diễn được một tuyệt mỹ thiếu niên trong nguyên tác."

Lưu Vân rất thưởng thức những lời này của Kha Tây Ninh, vẻn vẹn vài câu, ông đã có chút thay đổi về cách nhìn đối với Kha Tây Ninh. Hiện giờ trong showbiz có rất nhiều người cho rằng, diễn viên thì phải diễn được bất cứ nhân vật nào, thay vai cũng phải diễn thật tốt, mới là diễn viên giỏi chân chính.

Nhưng Lưu Vân chưa bao giờ cho rằng như vậy. Tựa như một nữ chủ mặt baby thanh thuần, cố tình để cô đi diễn nữ phụ ác độc. Dù cho kỹ thuật diễn xuất rất tốt, rất nhiều người xem vẫn sẽ nhìn ra đang diễn.

Không có nguyên nhân khác, chỉ là vì không phù hợp.

Lưu Vân rất khó gặp được tri âm, ông cổ vũ Kha Tây Ninh nói: "Cậu nói rất hay, tiếp tục đi."

"Tôi lúc trước có xem qua kịch bản của《 Cung đình 》." Kha Tây Ninh nói, "Hình tượng hoàng đế được miêu tả trong đó và hình tượng bản thân tôi một trời một vực, không chỉ diện mạo không giống, ngay cả khí chất và cảm giác chỉnh thể trên người đều không có một chỗ để tưởng tượng, chỉ dựa vào kỹ thuật mà diễn, sẽ đem đến cho người xem cảm giác không phù hợp."

Nói tới đây, cậu liếc Nghiêm Tự một cái, quay đầu tiếp tục nói: "Hơn nữa vai này thậm chí là làm theo yêu cầu dành cho Nghiêm Tự, tôi không rõ đoàn phim vì sao lâm thời lại muốn đổi người, đây không phải một quyết định lí trí."

Lưu Vân nghe vậy cười ha ha: "Vấn đề này, cậu phải hỏi bản thân Nghiêm Tự rồi."

Kha Tây Ninh nháy mắt hiểu rõ đây lại là một lần tự tiện chủ trương của Nghiêm Tự.

Cậu thở dài, nói nguyên nhân cự tuyệt thứ hai: "Còn có một điều, khiến tôi không có cách nào nhận hợp đồng này. Tôi... khoảng thời gian này, đã ký kịch bản khác, thứ tôi không có cách nào phân thân được, không có thời gian lại đến đoàn phim《 Cung đình 》."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều yên lặng.

Lưu Vân bị vài câu ngắn ngủi của Kha Tây Ninh, nói đến chạm vào tâm khảm. Đứa trẻ này đối với dụ hoặc to lớn mà không lộ vẻ vội vàng, thậm chí từng câu từng chữ nói ra nguyên nhân cậu không thể nhận kịch bản này còn khiến ông không có cách nào phản bác, còn muốn vỗ tay khen ngợi.

Chỉ bằng này đó, Lưu Vân đã rất xem trọng một Kha Tây Ninh mà đó giờ vẫn không nổi này. Có lẽ thứ cậu cần chính là một kỳ ngộ,《 Cung đình 》chính là kỳ ngộ của cậu.

Nhưng Kha Tây Ninh đã sớm ký kịch bản khác.

Lưu Vân không khỏi cảm thán nói: "Đáng tiếc."

Kha Tây Ninh cũng không nảy sinh cảm xúc đáng tiếc đó, cậu khom lưng, cúi đầu với Lưu Vân: "Xin lỗi, đạo diễn Lưu, tôi có thể một mình nói vài câu với Nghiêm Tự không?"

Từ lúc Nghiêm Tự khẩn cầu ông, Lưu Vân đã đoán được quan hệ của hai người, nhưng ông chỉ đoán là tình nhân, cho đến khi đến văn phòng này, ông mới hiểu ra, lúc trước có lẽ đã đoán sai rồi.

Hai người này có lẽ không phải là tình nhân, mà là bạn đời.

Cũng nên để thời gian cho hai người xử lý. Lưu Vân thở dài, nói: "Được."

Ông đi trước, còn vỗ vỗ vai Nghiêm Tự: "Cậu nắm cho chắc, đừng để hối hận."

Đợi sau khi Lưu Vân cũng đi, trong căn phòng hội nghị rộng lớn này, cũng chỉ còn đôi chồng chồng với quan hệ tan vỡ.

Kha Tây Ninh không nói gì, chỉ đẩy đơn ly hôn trong tay đến bên cạnh Nghiêm Tự: "Được rồi, ký tên đi."

Nghiêm Tự khó hiểu nhìn cậu, giọng nói trầm thấp: "Anh đã tận lực bù lại sai lầm của mình... Vì sao em còn muốn ly hôn?"

"Nghiêm Tự." Kha Tây Ninh thản nhiên nhìn anh, "Anh cố ý đưa Lưu Vân đến đây, tôi có thể hiểu là anh nghĩ rằng mâu thuẫn giữa chúng ta là chuyện đổi vai hay không?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nghiêm Tự nhìn biểu cảm của Kha Tây Ninh, mơ hồ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, giống như chuyện vốn đã sớm thoát khỏi bàn tay anh, chỉ có anh một mình giậm chân tại chỗ cho rằng Kha Tây Ninh còn đứng ở nơi ban đầu chờ mình, "Ngày đó, sau khi anh từ miệng Từ Kiều biết được em biết chuyện đổi người, liền đề nghị ly hôn với anh..."

Cho nên anh theo bản năng liền cảm giác Kha Tây Ninh là sau khi biết chuyện đổi người, mới cùng anh đề nghị ly hôn. Sau đó anh mới tiêu phí sức lực lớn tìm đến Lưu Vân để cứu vớt.

"Vai trong《 Cung đình 》là anh cho tôi, tùy anh thu hồi, cho dù trong lòng tôi không cam lòng, cũng không có gì có thể chỉ trích anh." Kha Tây Ninh cảm thấy rất buồn cười, "Đơn ly hôn này, là vào lúc chuyện xấu của anh và Bạch Tử Uẩn truyền ra mà viết, cùng chuyện đổi người không liên quan nhiều lắm."

Nghiêm Tự yên lặng ngồi đối diện Kha Tây Ninh.

Kha Tây Ninh thở dài, lại nhắc nhở một lần: "Ký tên đi."

Nghiêm Tự như là rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, môi anh tái nhợt, không khỏi phân trần cầm lấy bàn tay cầm bút của Kha Tây Ninh, cự tuyệt nói: "Không thể ly hôn, Tây Ninh, em nghe anh nói, chuyện hot search kia không phải như bề ngoài em nhìn thấy."

Kha Tây Ninh ngược lại là lần đầu tiên nghe được chuyện này, cậu nâng mắt thản nhiên nhìn Nghiêm Tự.

"Lần đó em đến Lam, chuyện chúng ta ở toilet bị Bạch Tử Uẩn dùng điện thoại quay lại." Nghiêm Tự lần đầu tiên khẩn trương như vậy, anh nhanh chóng giải thích nguyên nhân, sợ nói chậm một chút, sẽ ngăn không được ý muốn ly hôn của Kha Tây Ninh, "Bữa tối dưới ánh nến mà hot search nói tới, cũng đều là Bạch Tử Uẩn một tay sắp xếp, hot search kia cũng là cậu ta tìm người chụp ảnh truyền cho chó săn... Còn đổi người, đổi người chính là điều kiện cậu ta muốn trao đổi..."

Anh nói rất nhanh, lồng ngực lên lên xuống xuống, rất lâu mới bình tĩnh trở lại.

"Tây Ninh..." Giọng Nghiêm Tự trầm thấp, lại mang theo chút khàn khàn bình thường không có, anh rất thong thả, nói từng câu từng từ, "Anh cũng không phản bội em."

—— Tây Ninh, anh cũng không phản bội em.

Câu nói này khiến Kha Tây Ninh kinh ngạc.

Cậu tiêu hóa một hồi xong, mới hiểu rõ những lời này của Nghiêm Tự, bên trong ánh mắt quả thật cất giấu kinh ngạc.

Sắc mặt Kha Tây Ninh vẫn không được tốt, nhưng giọng điệu đã hơi hòa hoãn một ít, tay chống trên bàn đàm phán trong phòng họp, mặt đối mặt chất vấn: "Tôi có thể hỏi anh không? Vì sao lời giải thích quan trọng như vậy, anh lại chờ đến bây giờ mới nói?"

Với cậu mà nói, ngoại tình chính là tội. Ở nhiều ngày đêm cậu hiểu lầm Nghiêm Tự ngoại tình kia, mỗi lần cậu nhớ lại khoảng thời ngọt ngào giả dối trước kia của bọn họ, đều nhịn không được cảm thấy ghê tởm. Nhưng đã cách nhiều ngày, Nghiêm Tự lại nói, anh không có ngoại tình.

Kha Tây Ninh không rõ, vì sao anh chờ tới bây giờ mới thẳng thắn.

Nghiêm Tự yên lặng nửa ngày, tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kha Tây Ninh.

"Nếu một mình anh có thể giải quyết được chuyện, nói cho em làm gì, để em càng phiền lòng thêm?" Nghiêm Tự nhịn không được lấy một điếu thuốc trong túi áo sơmi ra, "Về điểm này, anh cảm giác mình không làm sai."

Kha Tây Ninh nghe vậy, chậm rãi lui về.

Sau khi lấy ra, Nghiêm Tự mới nhớ bật lửa Kha Tây Ninh đưa cho anh, sớm đã bị phá hư ở lần đề nghị ly hôn trước, lần trước đưa đi sửa nhân viên nói cái này đã cũ lắm rồi, thọ mệnh đã đến, không còn cách nào cứu vớt được nữa.

Ngón tay liên tục vuốt ve bật lửa đã hoàn toàn bị hỏng kia, thầm nghĩ có lẽ chỉ là một người nói như vậy, đổi người khác vẫn có thể sửa lại.

"... Nghiêm Tự, anh cảm giác anh có thể một mình xử lý tốt việc này, nhưng anh biết không?" Kha Tây Ninh thấp giọng kể lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, bên ngoài nghe không ra cảm xúc, "Ngày đầu tiên nhìn thấy hot search của anh và Bạch Tử Uẩn, ngày đó em uống say, gặp ác mộng, mơ thấy khuôn mặt của Bạch Tử Uẩn và gương mặt của Lưu Ly hoàn toàn trùng khớp lên nhau, đạo diễn bộ phim《 Lưu Ly 》đá em xuống, nói Bạch Tử Uẩn mới là người thích hợp nhất để diễn Lưu Ly, anh ôm cậu ta, trực tiếp bảo em cút đi."

Giấc mơ này quả thực vớ vẩn. Nghiêm Tự nhíu mày, nói: "Sao em lại gặp giấc mơ cổ quái như vậy."

Cổ quái sao?

Chỉ là ngày có chút suy nghĩ, đêm có điều mộng, thế thôi.

Nghiêm Tự cho rằng sau khi anh giải thích, Kha Tây Ninh sẽ không nghĩ đến chuyện ký tên ly hôn nữa, nhưng anh phát hiện mình đã sai hoàn toàn.

Bởi vì khi Kha Tây Ninh nâng mắt, Nghiêm Tự liền phát hiện ——

Cậu... Khóc.

Kha Tây Ninh có lẽ cũng không muốn để Nghiêm Tự nhìn thấy bộ dáng mình khóc cho lắm, Nghiêm Tự đưa khăn giấy cho cậu, cậu cũng không nhận lấy, mà lung tung lấy ngón tay lau đi nước mắt, đem khuôn mặt đẹp đẽ lau đến đỏ bừng.

Cậu chậm rãi bình phục tâm tình.

Rõ ràng trước khi ly hôn làm nhiều công tác tư tưởng như vậy, để cho mình dứt khoát một chút, quả quyết một chút, sao đến lúc thật sự mấu chốt này, lại không cố gắng như vậy.

Kha Tây Ninh cố gắng khiến mình trông không chật vật lắm, cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh trình bày sự thật: "Nghiêm Tự, anh rõ ràng biết chuyện gia đình em, đối với chuyện ngoại tình em không dễ dàng tha thứ, nhưng anh căn bản lại không nghĩ tới việc muốn giải thích với em. Anh không nghĩ rằng, chuyện này tựa như một cái gai nhọn, một nỗi chán ghét trong lòng em, mỗi lần nhớ tới, em đều hận không thể lau đi bảy năm kia của chúng ta sao?"

Nghiêm Tự vươn tay, nghĩ muốn trấn an Tây Ninh của anh một chút.

Kha Tây Ninh tránh đi.

Cậu đề phòng ánh mắt bi thương của Nghiêm Tự.

"Giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự tín nhiệm, gặp vấn đề hẳn là nên cùng tiến cùng lùi." Kha Tây Ninh thở dài nói, "Ở điểm này, anh thất bại, em cũng làm không tốt. Những năm gần đây, em và anh bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, trước mặt người ngoài che che lấp lấp, người yêu không giống người yêu, tình nhân không giống tình nhân."

Nói tới đây, chính cậu cũng tự giễu cười một tiếng.

"Chuyện xấu náo loạn mọi người đều biết của anh, trước tiên không đến giải thích với em, em nhìn thấy chuyện xấu, cũng trực tiếp chụp cái mũ ngoại tình cho anh." Trong mắt Kha Tây Ninh cất giấu bất đắc dĩ cùng đau thương, "Nên nói như thế nào đây... Trong nháy mắt em nhìn thấy cái hot search kia, thứ em nghĩ đến đầu tiên không phải là tìm anh để nghe giải thích, mà là tự giấu mình đi, lui ở một nơi an toàn, trong lòng lại nghĩ hoá ra ngày này đến nhanh hơn tưởng tượng."

Trên mạng có rất nhiều người chồng ngoại tình ngoài đời thật bị kêu tên, nhiều người trẻ tuổi chưa kết hôn sau khi nhìn thấy, thậm chí còn không dám kết hôn. Từng có một hot search ghi là, có lẽ nhiều năm sau, tôi phát hiện chồng mình ngoại tình, sẽ như trút được gánh nặng nói một câu, ngày này rốt cuộc cũng đến.

Ý nghĩ nơi sâu nhất tận đáy lòng Kha Tây Ninh thật ra không khác cô gái ấy là bao nhiêu.

Kết hôn bảy năm, thời gian bọn họ sống chung càng ngày càng ít, mâu thuẫn không ngừng tích lũy, hết sức căng thẳng. Sự tin tưởng lẫn nhau giữa người yêu sớm đã xói mòn hầu như không còn.

Tình cảm đến tột cùng còn dư lại bao nhiêu?

Cậu cũng không biết bản thân mình còn dư lại bao nhiêu, nói gì đến hiểu rõ Nghiêm Tự.

***

Boom: đoạn sau khi Nghiêm Tự giải thích rõ mình đổi lại xưng hô của Tây Ninh với anh thành em-anh nhé, mình nghĩ cũng không đột ngột lắm đâu, thái độ quyết tuyệt trước đó của Tây Ninh cũng chỉ vì ghét việc ngoại tình thôi, chứ nếu không ẻm cũng không có thù hằn sâu nặng gì với Nghiêm Tự lắm, với lại lúc đó cảm xúc Tây Ninh đang dâng trào, bật khóc, yếu đuối, cái xưng hô em-anh theo mình nó là bộc phát từ trong bản năng bảy năm chung sống thôi. Ôi tui giải thích hơi rối rắm nhưng do tiếng Việt tuy phong phú nhưng cũng khá đau đầu về mấy cái xưng hô đó :))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro