Giang Dụ Phi: "..." Hôm nay quả thật uổng phí nói nhiều lời hay cho cái tên này trước mặt Kha Tây Ninh mà.
Xem biểu hiện như thế của đối phương, Kha Tây Ninh quả thực kinh ngạc hồi lâu, cậu vội vàng vẫy tay nói: "Không cần không cần, tôi dùng bữa sáng rồi."
Trên đường đến, Vu Thiến Văn đã sớm giúp cậu chuẩn bị tốt, cậu ở trên xe ăn xong mới xuống dưới, đúng thật là không cần.
Người mới sững sờ nhìn cậu.
Kha Tây Ninh liếc mắt nhìn Giang Dụ Phi thở phì phì, thuận thế giải vây nói: "Cậu vẫn là đưa bữa sáng cho Giang đạo đi, anh ấy sáng nay bận trong bận ngoài, đang đói bụng kìa."
Người mới lúc này mới chú ý tới Giang Dụ Phi cũng ở bên này, tầng màu đỏ trên mặt cậu ta nhiễm càng sâu, như là cảm thấy lúng túng, nhưng càng như là cảm thấy ngượng ngùng. Cậu ta cào cái đầu nhím, đưa bữa sáng cho Giang Dụ Phi, áy náy nói: "Đạo diễn... Cái này, cho anh."
Giọng đứa trẻ này rất lớn, trung khí mười phần. Mỗi một câu đều như phát ra từ trong đan điền.
Giang Dụ Phi cười như không cười nói: "Anh Tây Ninh của cậu không cần, mới cho tôi, có phải không?"
Người mới giật mình nhìn về phía Giang Dụ Phi, cho rằng hắn nổi giận, lập tức luống cuống tay chân nói: "Không phải... Em chỉ là..."
Cậu khoa tay múa chân nói một hồi lâu, còn chưa nói ra nguyên cớ, hai bên má lại đỏ ửng càng rõ ràng.
Da đen mặt đỏ, nhìn giống như một cao nguyên đỏ.
Giang Dụ Phi cũng chỉ nói đùa, loại việc nhỏ này hắn không để ở trong lòng, hắn vỗ vỗ vai người mới, nói: "Đừng khẩn trương."
Nói, Giang Dụ Phi liền quát với đám người đang ăn uống chơi bời: "Ăn nhanh lên cho tôi! Ăn xong liền tiến hành nghi thức khởi động máy!"
Da đầu nhóm nhân viên tổ kịch run lên một trận, cúi đầu gặm không nói gì thêm.
※
Bình thường phim truyền hình hoặc phim điện ảnh tiến hành nghi thức khởi động máy, đều sẽ thắp hương bái Phật cầu cho hết thảy thuận lợi, rating khởi sắc. Tổ kịch 《 Nói mê 》 mặc dù nghèo, cũng sẽ không tiết kiệm số tiền này.
Nghi thức khởi động máy bắt đầu, nhân viên hậu cần phân cho nhân viên chủ lực mấy cây nhang. Giang Dụ Phi ở trước nhất, Kha Tây Ninh cùng người mới ở hai bên, một đám người cúi đầu, thắp hương bái Phật.
Thắp hương xong, dòng người tản ra.
Người mới nổi lên dũng khí, lắp bắp hỏi Kha Tây Ninh: "Anh Tây Ninh, cái này không phải mê tín sao?"
Kha Tây Ninh nhìn cậu ta, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Về sau đừng nói như vậy, nghi thức khởi động máy thắp hương cũng không chỉ là vì chúc rating liên tiếp tăng cao. Chủ yếu là ngày xưa lúc quay phim, người ta nhìn thấy một ít hiện tượng tâm linh kì dị, doạ người không nhẹ. Còn có người trong tổ kịch nhiều, dễ gặp sự cố không may, thắp hương bái Phật cầu sự an ủi trong lòng vậy."
Người mới cái hiểu cái không gật gật đầu.
Kha Tây Ninh nghĩ rằng, hoàn cảnh trưởng thành bất đồng, cách nhìn đối với loại chuyện này giữa người với người xác thực không giống nhau. Lúc cậu còn học đại học, bạn cùng phòng trừ Lam Vũ, còn có hai thằng con trai. Một đứa đặc biệt tôn trọng tôn giáo và phong thủy, thậm chí còn tuyên bố nói có thể xem tướng tính mệnh, một đứa khác học sinh học, vật lý học cùng tự nhiên học rất tốt, đối với rất nhiều hành vi của người kia chỉ cười nhạt.
Hai người thường xuyên bởi vì một ít việc nhỏ cãi nhau, nhưng không biết từ lúc nào lại thành một nhóm nhỏ. Kha Tây Ninh và Lam Vũ lại thành một nhóm nhỏ khác. Hai nhóm nhỏ đều không thân với nhau được. Cho nên sau khi cậu tốt nghiệp, cũng chưa từng liên lạc qua với hai bạn cùng phòng.
Kha Tây Ninh suy nghĩ một lát, nói: "Nghi thức khởi động máy này coi như là phong tục phải làm. Cậu không phải từ học viện điện ảnh đi ra sao? Giáo viên các cậu không giảng qua chuyện này?"
"Không giảng qua." Người mới sờ gáy nói, "Nhưng tôi cảm giác bạn học của tôi hẳn là đều biết, chỉ có tôi không biết."
Kha Tây Ninh bị chọc cười.
Mặt mày cậu mang ý cười, nói đùa: "Cậu cũng tự hiểu quá nhỉ."
Người mới biết câu nói này của Kha Tây Ninh không có ác ý, chỉ hắc hắc hắc cười ngây ngô.
※
Tên phim là 《 Nói mê 》, xuất phát từ góc độ của bệnh nhân trầm cảm, cho nên bề ngoài tuy nói rằng có hai vị diễn viên chính, trên thực chất nhân vật chính chân chính vẫn là vai bệnh nhân trầm cảm của Kha Tây Ninh, Lộ Linh.
Vai diễn của người mới là một bác sĩ tâm lý.
Lộ Linh từ nhỏ không cha không mẹ, khi còn bé lớn lên ở cô nhi viện. Bởi vì thuở nhỏ có chứng tự kỷ, không thích nói chuyện, đám nhỏ trong cô nhi viện đều không thích chơi đùa tán gẫu với cậu. Cho đến khi Lộ Linh được một gia đình nhận nuôi, cha mẹ nuôi không thích tính tình nửa ngày không nói một câu của Lộ Linh, cưỡng chế bắt cậu nói chuyện, bằng không không cho cậu ăn cơm, hoặc là đánh vào lòng bàn tay. Dưới loại giáo dục cưỡng chế này, Lộ Linh chậm rãi bị bồi dưỡng thành một đứa trẻ thoạt nhìn hoạt bát sáng sủa.
Cảnh đầu tiên, là lúc hai nhân vật chính lần đầu gặp gỡ. Lộ Linh nghỉ hè bị bắt đi làm công, dưới thời tiết nắng nóng tháng bảy, mặc trang phục đồ chơi cồng kềnh, ở bên đường phát tờ rơi. Nhưng không có người qua đường nào để ý tới cậu.
"Cảnh 1." Giang Dụ Phi gập bản nói, "Một, hai, ba, action!"
Hắn mi mắt sắc bén, lúc bắt đầu diễn, cùng người đàn ông lúc trước thử vai múa bút thành văn dường như là hai người khác nhau.
Kha Tây Ninh cảm giác mình toàn thân trên dưới đều là bóng tối, cậu lần đầu tiên mặc trang phục diễn phong phú như vậy, thân thể đều bị phong bế, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đại khái hoàn cảnh xung quanh.
May mắn hôm nay không phải ngày hè nóng bức như trong kịch bản, mà là mùa thu sắp vào đông, không đến mức cảm thấy oi bức nan giải.
Một đám diễn viên quần chúng đi qua, Kha Tây Ninh cong lưng, siêng năng phát tờ rơi, nhưng từ đầu tới đuôi đều không có ai để ý đến cậu, thật vất vả mới có một người đến đây, lúc đi qua người cậu, không kiên nhẫn nhận tờ rơi cậu phát.
"Thỏ tiên sinh" cảm thấy thập phần vui vẻ, cậu nhìn tờ rơi được người phụ nữ lấy đi, hưng phấn đến suýt chút nữa khoa tay múa chân, sau đó lại vô cùng mất mát nhìn tờ rơi bị nhẹ nhàng ném vào bên trong thùng rác.
Cảm xúc cậu vừa lên lại xuống, lập tức suy sụp, tai thỏ cũng rũ xuống, cậu trốn trong góc, nhẹ nhàng than thở.
Nhưng lời cậu nói, không ai có thể nghe rõ, cũng không ai có thể hiểu được, càng như là lầm bầm lầu bầu.
"Thỏ tiên sinh" mất mát ôm đầu đi tới đi lui. Cậu khổ sở một hồi lâu, lúc này bỗng nhiên bả vai bị một người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Cậu cồng kềnh xoay người, ngốc ngốc nhìn người trước mặt. Người này đứng bên dưới vầng sáng, trên đôi mắt đẹp đẽ đeo một cặp kính gọng vàng.
Người đàn ông thấp giọng kêu một cái tên. Mà cái tên này cũng không phải "Lộ Linh".
"Thỏ tiên sinh" sửng sốt một hồi, cậu tháo trang phục xuống, chỉ lộ ra một cái đầu đen tuyền.
Đứa trẻ này lớn lên rất đẹp, ánh mặt trời dừng trên đỉnh đầu cậu, lưu lại một tia nắng ấm áp.
Cậu nhếch môi với người đàn ông cao lớn, ánh mắt cong như trăng rằm, cười vô cùng xán lạn: "Tiên sinh, anh nhận sai người rồi."
Ánh mắt người đàn ông đình trệ trên người cậu, một lát sau, hắn lấy từ trong túi áo ra một tờ khăn giấy đưa cho Lộ Linh, ý bảo cậu lau mồ hôi trên trán. Đây là lần đầu tiên Lộ Linh nhận được đồ của người xa lạ, chút việc nhỏ vậy thôi, trong lòng đã cảm động đến xuýt xoa.
Người đàn ông ôn hòa cười cười với cậu: "Đúng vậy, quả thật nhận sai rồi, cậu một chút cũng không giống cậu ấy. Cậu hoạt bát hơn cậu ấy rất nhiều."
Hắn là một bác sĩ tâm lý, trong lúc vô tình nhìn thấy bộ dáng ngồi xổm trong góc nói mê của vị "Thỏ tiên sinh" này, mà bộ dáng này, cực kỳ trùng hợp giống với một cậu bé gần đây hắn đang trị liệu. Cậu bé rơi vào trầm cảm nhiều năm, não đã sinh ra ảo giác, thường xuyên lui ở trong góc nói những thứ người khác nghe không hiểu.
Nhưng sau khi tháo trang phục ra, lại lộ ra gương mặt trưởng thành nam tính, sáng sủa lại phấn chấn tinh thần.
Hoàn toàn khác với cậu bé hắn đang trị liệu kia.
"Cut!!!" Giang Dụ Phi ngồi trên một băng ghế nhỏ, không chuyển mắt nhìn chăm chú vào khung lấy cảnh, "Được, qua!"
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giang Dụ Phi xem lại cảnh diễn đầu tiên một lần, bỗng nhiên nói với người mới: "Thẩm Tân Nam, cậu lại đây trước một chút."
Đây là lần đầu tiên Kha Tây Ninh nghe được tên của người mới.
Người mới không lập tức chạy qua phía Giang Dụ Phi, ngược lại đứng bên cạnh Kha Tây Ninh, ngượng ngùng gãi gãi đầu, gập ghềnh nói: "Vẫn không biết tìm cơ hội nào để tự giới thiệu với anh... Tôi tên Thẩm Tân Nam. Thẩm trong ba chấm nước, Tân trong tân niên, Nam trong đông nam."
Có thể nghe ra đối phương tay chân luống cuống, giới thiệu tên của mình cũng có thể nói năng lộn xộn như vậy.
Nhưng đây là người duy nhất, ở trước mặt Kha Tây Ninh, cẩn thận giới thiệu tên của mình như thế.
Kha Tây Ninh vươn tay, mỉm cười nắm tay hắn: "Chào cậu, tôi là Kha Tây Ninh."
"Tôi sớm đã biết rồi... Anh Tây Ninh, anh xem chúng ta cũng thật khéo. Trong tên anh có một chữ Tây, trong tên tôi có một chữ Nam." Thẩm Tân Nam càng nói càng cảm thấy không thích hợp, giống như đang tìm điểm chung trong tên nhau của người yêu, hắn bối rối vẫy tay giải thích nói, "Tôi... tôi không có ý tứ khác, chỉ là cảm giác thật khéo thôi."
Kha Tây Ninh hiểu gật đầu nói: "Đúng là rất khéo."
Cậu suýt chút nữa nói, cậu có một người bạn, nuôi một con mèo, có một chữ "Đông". Nhưng Kha Tây Ninh cũng chỉ là ngẫm lại, căn bản không có ý nói ra.
Thấy Thẩm Tân Nam còn chưa qua, Giang Dụ Phi nổi giận, bước đến, cuốn kịch bản không nhẹ không nặng gõ đầu Thẩm Tân Nam một cái, nói: "Tên ngốc! Lại đây, đừng lôi kéo Tây Ninh, đoạn tiếp theo chỉ có mình cậu diễn, tôi đến nói một chút về cách diễn cho cậu."
Tên ngốc ủy khuất lẽo đẽo đi cùng Giang Dụ Phi, trước khi đi còn lén nhìn Kha Tây Ninh một cái.
Kha Tây Ninh cảm thấy buồn cười, lòng bàn tay cậu hướng bên trong, mu bàn tay hướng ra ngoài phất phất tay với cậu ta.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, sau một cảnh diễn không có vai của Kha Tây Ninh, chỉ có Thẩm Tân Nam. Đây là một đoạn bác sĩ tâm lý đánh cờ cùng bệnh nhân trong cốt truyện. Hai người đối thoại anh tới tôi đi, cảm giác xung đột rất mãnh liệt.
Kha Tây Ninh ngồi bên cạnh Giang Dụ Phi, cùng hắn xem khung lấy cảnh. Lúc diễn cùng nhau không phát hiện, đến lúc quan sát, Kha Tây Ninh có thể rõ ràng cảm nhận được —— Kỹ thuật diễn xuất của Thẩm Tân Nam quả thực rất tốt.
Rất nhiều người mới lần đầu diễn, kinh nghiệm không đủ, rất khó để nhập vai. Để có thể diễn khiến người xem nhìn không ra diễn, khả năng lớn bọn họ sẽ lựa chọn vai diễn giống hoàn toàn bản sắc của mình.
Mà Thẩm Tân Nam ngoài đời là một cậu nhóc tràn đầy nhiệt huyết, lúc diễn lại có thể hoá thành một bác sĩ tâm lý thành thục. Cái này khiến Kha Tây Ninh không thể không cảm thấy bội phục, một cậu nhóc mới năm hai, tuổi ước chừng vừa mới trưởng thành, bắt đầu nghiệp diễn không kiêu không nóng nảy, vô cùng ổn thỏa, kỹ thuật diễn xuất cũng vượt quá dự đoán của Kha Tây Ninh.
Giang Dụ Phi hiển nhiên cũng rất vừa lòng: "Cut!!! Một lần là qua."
Thẩm Tân Nam đứng ở chỗ cũ, thợ trang điểm đến giúp hắn dặm phấn.
Giang Dụ Phi uống một ngụm nước nóng, hắn nhìn Kha Tây Ninh ngồi bên cạnh, do dự ba lượt, cuối cùng nói nghi vấn trong lòng ra: "Tây Ninh, kỳ thật tôi cảm thấy anh rất hiểu nhân vật, nhưng vì sao hôm thử vai lại nói câu kia?"
Kha Tây Ninh nghĩ tới: "Anh nói... Là cái lần lý giải đối với nhân vật Lộ Linh*?"
(*Lúc đó tác giả ghi là Lâm Ấm, không biết sao đoạn sau lại thành Lộ Linh nữa, chắc tác giả nhầm)
"Ừm." Giang Dụ Phi nói, "Anh nói anh đã đọc xong toàn bộ kịch bản. Sau khi đọc xong, anh hẳn là biết cậu ta sáng sủa, hoạt bát, thẳng thắn, kỳ thật toàn bộ đều là cha mẹ nuôi gây cho cậu ta, cũng là Lộ Linh diễn cho người khác xem. Cậu là một bệnh nhân hậm hực, trong đáy lòng ẩn giấu một vỏ ốc tối nhỏ, không muốn người khác biết được bí mật nhỏ của mình."
Hắn nghĩ nghĩ, phỏng đoán nói: "Chắc không phải anh chỉ đọc trước hai tập, không xem hết toàn bộ, cho nên chỉ mới thấy được mặt ngoài?"
Kha Tây Ninh lắc lắc đầu: "Không có, tôi thật sự xem xong hết rồi."
"Vậy anh vì sao..." Giang Dụ Phi khó hiểu hỏi.
Kha Tây Ninh trầm mặc một lát, sắp xếp ngôn ngữ một chút: "Kỳ thật tôi cảm giác, tính cách con người có rất nhiều mặt, không thể dùng một hai từ ngữ không rõ ràng để hình dung. Tỷ như Lộ Linh, sâu trong nội tâm cậu ta xác thực tương đối yếu ớt và âm u, nhưng Lộ Linh không phải một người cam chịu, cậu ta cũng muốn cố gắng trở thành con người tích cực, cũng muốn lưu lại ấn tượng như vậy trước mặt người khác. Anh có thể nói, tính cách cậu ấy chỉ có mặt u ám sao? Tôi cảm thấy không phải."
"Sung sướng hoạt bát cũng là cậu ấy, hậm hực mê mang cũng là cậu ấy. Hai người này đều là cậu ấy, mà không phải chỉ là một người hậm hực mê mang, đi sắm vai một người sung sướng hoạt bát. Đem ra so sánh, tôi càng thích dùng người trước hình dung cậu ta hơn."
Giang Dụ Phi nghe đến ngây ngẩn cả người, hắn thở dài một hơi: "Vậy anh biết bình thường người khác đều sẽ lựa chọn đáp án là người sau sao?"
"Đại khái... Cũng hơi rõ." Cậu chần chờ gật gật đầu.
Giang Dụ Phi buồn bực nói: "Vậy anh vì sao cứ khư khư cố chấp. Yêu cầu tôi đưa ra, chính là trả lời câu hỏi, lần trước ra câu hỏi anh không đáp được, tôi cảm thấy rất đáng tiếc."
"Một ngàn độc giả trong lòng, có một ngàn cái Hamlet." Kha Tây Ninh cười cười nói, "Tôi không muốn làm trái lòng mình để trả lời thôi."
Nói, cậu còn ngượng ngùng sờ mũi một chút: "Tôi lúc ấy thực sự nghĩ đến mọi người biết đâu sẽ có ý tưởng giống tôi, sau đó thấy mọi người đều trầm mặc, tôi liền biết mình trả lời không tốt rồi."
Giang Dụ Phi cả người ngưng trệ một hồi lâu, sau khi nghĩ thông suốt, hắn nhịn không được thở dài nói: "Tây Ninh, anh người này... Thật đúng là cố chấp."
※
Sau một ngày quay phim dài lê thê, Kha Tây Ninh được đón trở lại khách sạn.
Toàn bộ tổ kịch 《 Nói mê 》 đều ở cùng một khách sạn, chẳng qua lầu khác nhau, phòng lớn nhỏ khác nhau, đãi ngộ được nhận cũng có chỗ khác nhau. Thẩm Tân Nam là nhân vật chính, ở cùng một lầu với Kha Tây Ninh.
Trải qua cả ngày sống chung, Kha Tây Ninh và Thẩm Tân Nam cũng tính là rất quen thuộc rồi, bọn họ cùng ngồi trên một chiếc xe trở về.
Ở trên xe, Kha Tây Ninh muốn lên weibo tìm cậu ta. Minh tinh phần lớn đều có danh tiếng, dù cho Thẩm Tân Nam là một người mới sạch sẽ đến rối tinh rối mù như vậy cũng không ngoại lệ. Cậu nhập ba chữ "Thẩm Tân Nam" vào khung tìm kiếm trên weibo, nhảy ra một tài khoản ba ngàn fan.
Có mang hoàng V.
Kha Tây Ninh cầm điện thoại đưa tới trước mặt Thẩm Tân Nam, hỏi: "Đây là cậu sao?"
"Là tôi." Thẩm Tân Nam có chút ngượng ngùng.
Kha Tây Ninh nhấn theo dõi.
Vừa thấy, cậu mới phát hiện Thẩm Tân Nam sớm đã theo dõi cậu, bọn họ hiện tại là bạn bè. Thẩm Tân Nam vội vàng giải thích nói: "Anh Tây Ninh... Tôi là fan trung thành phim của anh. Mỗi một bộ anh diễn tôi đều có xem. Tôi bảy năm trước đã theo dõi weibo của anh rồi."
Vu Thiến Văn ngồi ở ghế phó lái nghe thấy bèn quay đầu, giật mình nói: "Thầy Thẩm, anh cũng là fan của anh Tây Ninh sao?"
Nghe được xưng hô "thầy Thẩm" này, toàn bộ mặt Thẩm Tân Nam đều đỏ lên.
Vu Thiến Văn không chú ý tới chuyện này, cô đang quay đầu nhìn, cho nên ánh mắt có thể xuyên qua cửa kính, thẳng tắp nhìn thấy cảnh tượng phía sau.
Cô nhíu mày.
Kha Tây Ninh thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"
Vu Thiến Văn là trợ lý của Kha Tây Ninh, đương nhiên rất rõ chuyện vai trong 《 Cung đình 》 bị Bạch Tử Uẩn đổi đi, dẫn đến cô hiện tại nhìn thấy bất luận kẻ nào trong tổ kịch 《 Cung đình 》, đều cảm thấy vô cùng tức giận, ngay cả Nghiêm Tự trước kia rất thích, đến bây giờ cũng không thể nào thích nỗi.
Cô không muốn để Kha Tây Ninh nhìn mà thương tâm, tức giận bất bình lắc đầu nói: "Không có gì."
Kha Tây Ninh nào dễ qua mặt như vậy, vừa thấy vẻ mặt này của Vu Thiến Văn, cậu liền xác định có chuyện gì đó. Cậu theo ánh mắt Vu Thiến Văn nhìn về phía sau, không ngoài ý muốn thấy được một bóng dáng quen thuộc. Nghiêm Tự cùng một hàng nhân viên 《 Cung đình 》, bên người còn có A Kiệt.
Ngược lại không thấy Bạch Tử Uẩn.
Ánh mắt Kha Tây Ninh dừng trên quần áo của Nghiêm Tự. Qua lâu như vậy, Nghiêm Tự vẫn như cũ bám riết không tha mặc áo lông cổ cao màu xám cậu tặng lúc trước. Lần trước dẫn Hạ Manh đến công viên vui chơi cũng mặc cái này, hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy, lại là cái này. Cậu lấy tay chống cằm, nghĩ rằng, anh ta không chán sao?
Đáp án này thật khó giải.
Kha Tây Ninh cũng không rối rắm nữa, đã đến khách sạn, liền nên xuống xe.
Đoàn người bọn họ cùng nhau đi vào, Thẩm Tân Nam ở bên cạnh tỉ mỉ nhắc lại những vai Kha Tây Ninh đã diễn trong bảy năm qua. Kha Tây Ninh quả thực rất cảm động, mấy năm nay cậu chỉ quay những phim nát, Thẩm Tân Nam thế mà mỗi một bộ đều xem qua.
Hoàn toàn có thể nói là fan trung thành.
Tổ kịch《 Nói mê 》 ở khách sạn bình dân, tổ kịch 《 Cung đình 》 tuy ở kế bên, nhưng lại xa hoa hơn tận hai ba sao. Từ Kiều đứng bên cạnh Nghiêm Tự, cùng anh thương lượng hạng mục công việc cần chú ý vào ngày mai khi chính thức quay cảnh đầu tiên.
Nói một hồi, Từ Kiều không nói được nữa. Bởi vì hắn phát hiện tâm tư Nghiêm Tự căn bản không đặt trên lời hắn nói.
Từ Kiều theo ánh mắt Nghiêm Tự nhìn qua, không thấy cái gì mới lạ, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Sắc mặt Nghiêm Tự nhìn không được tốt, thần sắc của anh so với lúc trước ảm đạm mấy phần, đi vào khách sạn cùng nhân viên công tác: "Không có gì, cậu nói tiếp đi."
Từ Kiều liền tiếp tục bàn chuyện với Nghiêm Tự.
※
"Cut!!!"
Lại một cảnh trong tập đầu qua đi, Kha Tây Ninh đi đến bên cạnh Giang Dụ Phi, hơi cúi lưng, cẩn thận quan sát biểu hiện vừa rồi của cậu.
Mấy ngày nay cảnh diễn cơ hồ đều một lần là qua, đây không chỉ giảm bớt áp lực cực lớn cho tổ kịch, càng là cho Giang Dụ Phi không ít niềm tin. Hắn có loại cảm giác, bộ phim này sẽ không giống như bộ phim lúc trước hắn làm đạo diễn, nát muốn chết.
Hắn nhìn thấy hi vọng, một loại cảm giác vừa hi vọng vừa vui sướng.
Đáng tiếc Kha Tây Ninh còn chưa thỏa mãn, cậu nhìn thấy có một đoạn diễn chung, phát hiện có một chỗ tình cảm bùng nổ diễn không tốt. Cảnh này, là Kha Tây Ninh diễn một mình. Ban đêm, cậu lui trong góc phòng, ôm chân lải lải nhải nhải nói chuyện.
Cậu cảm thấy cô đơn, bất lực.
Mà lúc này bác sĩ tâm lý gọi điện thoại tới. Bọn họ hiện tại là bạn bè, ngẫu nhiên sẽ gặp mặt tán gẫu, hoặc là lên mạng trò chuyện. Bởi vì thời gian tiếp xúc tương đối ngắn, đối phương còn chưa biết cậu là bệnh nhân trầm cảm. Lộ Linh lúc này lâm vào hậm hực, lại vẫn miễn cưỡng cười vui tán gẫu với đối phương.
Cậu trực tiếp cầu xin Giang Dụ Phi có thể cho diễn lại một lần hay không.
Giang Dụ Phi lại có chút không để ý: "Anh đã diễn rất tốt rồi, không cần diễn lại."
Kha Tây Ninh vẫn cầu xin diễn lại một lần.
Giang Dụ Phi cũng hiểu tâm tư muốn diễn đến tốt nhất của Kha Tây Ninh, hắn không lay chuyển được Kha Tây Ninh, gật đầu, còn cười nói: "Được, anh diễn lại một lần, nếu lần này thay đổi cách diễn nhưng không tốt, anh phải thành thành thật thật nghe tôi. Anh diễn thật sự đủ tốt rồi."
"Cảnh ba lần hai!" Giang Dụ Phi thủ thế, "Một, hai, ba... action!"
Kha Tây Ninh một lần nữa tiến vào trạng thái.
Sau khi diễn một đoạn, Giang Dụ Phi cảm thấy không khác gì với lần trước, không rõ Kha Tây Ninh không hài lòng chỗ nào.
Cuối cùng, Kha Tây Ninh cúp điện thoại, chôn đầu trong đầu gối, không ngừng run rẩy.
Giang Dụ Phi nhíu mày.
Chờ Kha Tây Ninh ngẩng đầu, Giang Dụ Phi bừng tỉnh đại ngộ. Cậu khóc!
Trong kịch bản hoàn toàn không có đoạn khóc này của Lộ Linh, nhưng Kha Tây Ninh lần thứ hai trong lúc diễn, bỏ thêm một đoạn!
Giang Dụ Phi không dời mắt nhìn chằm chằm khung lấy cảnh, thời điểm Kha Tây Ninh khóc, không có phát ra âm thanh tê rống gì, dừng trong mắt người khác, cũng không phải loại rơi lệ không tiếng động, càng như là một hồi cảm xúc bùng nổ.
Kha Tây Ninh khóc xong, giống như không cách nào thoát vai được. Dù cho Giang Dụ Phi hô "cut", Kha Tây Ninh vẫn chưa phục hồi tinh thần, cả người lui ở trong góc, run rẩy rất nhỏ. Một đống người vây quanh cậu, Vu Thiến Văn đưa nước cho cậu, thợ trang điểm muốn giúp cậu dặm phấn. Kha Tây Ninh một mực không có phản ứng.
Giang Dụ Phi cảm thấy không đúng, hắn bước về phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Kha Tây Ninh bị một câu "sao vậy" này làm cho ngẩn ngơ, cậu ngừng một lát, ngẩng đầu, ho khan vài tiếng: "Không có gì, tôi không sao... Chỉ là nhất thời chưa thoát vai thôi."
Giang Dụ Phi nhiều lần hỏi: "Anh xác định bản thân không có chuyện gì?"
"Ừ." Kha Tây Ninh cười cười với hắn, "Có thể có chuyện gì chứ."
Giang Dụ Phi thấy trạng thái Kha Tây Ninh còn ổn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nói: "Cảnh khóc này của anh thêm quá tốt, cho cảm xúc một điểm bùng nổ. Khiến một đoạn này thoạt nhìn càng có sức truyền cảm."
Kha Tây Ninh được khen có chút ngượng ngùng.
Giang Dụ Phi vỗ vỗ vai Kha Tây Ninh, nói: "Anh đi nghỉ trước đi."
Kha Tây Ninh ừm một tiếng, Vu Thiến Văn lập tức theo sau.
Thẩm Tân Nam hoàn toàn không biết chuyện phát sinh vừa rồi, lúc trò chuyện với Lộ Linh giọng điệu của cậu rất tốt, hắn chỉ biết Kha Tây Ninh vừa mới quay là cảnh này. Hắn ngồi ở phòng nghỉ, nâng lên khuôn mặt tuấn tú có hơi đen kia, để thợ trang điểm mân mê ở trên mặt mình.
Lúc thợ trang điểm đánh phấn phủ, không khỏi cười nói: "Ai, cậu và Tây Ninh không thể dùng cùng một loại phấn phủ. Cậu ấy trắng như vậy, màu phấn khối của cậu ấy tương đương với màu phấn nền của cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro