♡Chương 113♡ Tương trợ

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

"Xem ra đem ngươi vào lăng tẩm, thật sự là một quyết định chính xác." Mặt Doanh Chính hiện ra vẻ bất đắc dĩ.

Hắn sờ hai má Tần Tử Sở nói: "Ngươi vẫn là 'Phụ thân' của trẫm, chẳng lẽ trẫm cũng muốn để ngươi tìm vài nam sủng an ủi cô đơn sao? Nói ra lời như thế, cũng không sợ trẫm giận."

Tần Tử Sở nghiêng mặt, để bàn tay Doanh Chính có thể hoàn toàn bao bọc gò má của hắn.

Mi mắt dụ nhân của hắn nâng lên, cười trêu chọc: "Có Thủy Hoàng đế bệ hạ hầu hạ ta là phúc ba đời, Tử Sở còn muốn nam sủng nào nữa."

Doanh Chính thuận thế nắm cằm Tần Tử Sở, tỉ mỉ thu toàn bộ biểu cảm tươi cười của Tần Tử Sở vào mắt.

Sau đó, hắn lắc đầu, chợt nói: "Đáng tiếc, thời hạn chịu tang chưa qua."

Tần Tử Sở bật cười vỗ sau lưng Doanh Chính một cái, đẩy hắn ra, tự mình đứng dậy: "Ngươi còn ở đây suy nghĩ lung tung cái gì? Răng còn chưa thay xong đâu, ngươi nghĩ cũng hơi quá sớm."

Doanh Chính đứng dậy theo, cùng Tần Tử Sở ra ngoài.

Trong miệng hắn nói: "Trước đó vài ngày quá bận rộn rối loạn, trẫm nghĩ rằng, có lẽ ngươi quên một chuyện."

"A? Chuyện gì?" Tần Tử Sở liếc về hướng Doanh Chính, phát giác vẻ mặt hắn lúc này giống như là gấu ngựa ăn vụng mật đường, đáy lòng không khỏi cảm thấy có chút cổ quái.

Doanh Chính kề sát vào lỗ tai Tần Tử Sở, nhỏ giọng nói: "Chính là trẫm đã hơn chín tuổi, buổi tối ngươi còn có thể an tâm ngủ sao?"

Tần Tử Sở quái lạ liếc nhìn Doanh Chính một cái, trong lòng nghĩ: cố ý nói tuổi làm gì, chẳng lẽ là oán trách ta không làm sinh nhật cho hắn sao?

Cho đến khi hai người đi vào chính điện cung Hàm Dương, hắn mới đột nhiên kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Doanh Chính.

Mặt Tần Tử Sở bỗng dưng đỏ lên.

"Công tử." Đông đảo đại thần rối rít lễ bái dưới chân Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở khoát tay để các đại thần đều đứng dậy, mình và Doanh Chính cùng ngồi xuống.

Hắn mở miệng nói: "Phiếu công chúa Triệu quốc vì trận chiến giữa Yến Triệu đến chào từ biệt ta, nhưng ta lại chưa nghe nói qua trận đại chiến giữa Yến, Triệu này —— rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Võ An Quân Bạch Khởi là võ tướng đứng đầu, lúc này Tần Tử Sở đặt câu hỏi, đương nhiên là do hắn trả lời.

Bạch Khởi mở miệng nói: "Giữa Yến, Triệu từ trận chiến Trường Bình, mỗi lần Đại Tần ta và Triệu quốc phát sinh chiến sự, Yến quốc đều sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nhưng quân đội Yến quốc thật sự là quá vô dụng, để cho Triệu quốc dù bị bao vây tứ phía cũng có thể đủ sức đánh bọn họ về sông Dịch bờ Bắc. Nhưng bất luận thế nào, cừu hận giữa Yến Triệu cũng nảy sinh. Cộng thêm Yến vương hỉ nộ vô thường, Triệu vương trẻ tuổi nóng nảy, hai người có cơ hội sẽ luôn phái binh ở biên cảnh đánh đến trời đất mù mịt, tiêu hao binh lực lẫn nhau. Hơn nữa từ khi Phiếu công chúa ở lại Đại Tần ta, Triệu vương giống như chắc chắn Phiếu công chúa có thể lung lạc được công tử, hoàn toàn không để ý trong nước mấy năm chinh chiến liên tục, binh mệt ngựa thiếu, quốc lực suy yếu, lại phát động đại chiến với Yến quốc. Bởi vì lần này lại là Triệu quốc đại thắng, so với trước kia cũng không khác biệt, nên thần chưa từng nhắc với công tử."

Tần Tử Sở gật đầu, trao đổi ánh mắt với Doanh Chính.

Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Diêu Cổ là thuyết khách năng lực xuất chúng, nói thẳng: "Tiên sinh đã từng làm quan ở Triệu quốc, không biết bây giờ trong Triệu quốc còn quen biết quan viên nào không?"

Diêu Cổ nghe xong lời này, trên trán nháy mắt đổ mồ hôi lạnh.

Hắn vội vàng dập đầu nói: "Thần năm đó bị Triệu quốc đuổi đi, may mắn được lão quốc chủ coi trọng, nếu không vô dĩ vi sinh*. Thần tuyệt không hai lòng."

*vô dĩ vi sinh: không có gì làm sinh kế

Tần Tử Sở mỉm cười khoát tay, ôn hòa nói: "Tiên sinh không cần căng thẳng, ngươi hiểu lầm ý của Tử Sở."

Tần Tử Sở ôn hòa nói xong, Diêu Cổ cũng không dám chỉ nghe một câu liền đứng dậy.

Hắn vẫn quỳ rạp trên đất, dập đầu thật sâu.

Tần Tử Sở đành phải tiếp tục nói: "Tử Sở hết sức tán thưởng tướng quân Lý Mục của Triệu quốc, hy vọng có thể cùng kết giao, nhưng ta hiểu rõ hắn trung thành với Triệu vương, người này tuyệt đối không thể đi nương nhờ Đại Tần. Bởi vậy, hy vọng Diêu Cổ tiên sinh có thể tìm và phân công hai nhóm người, một nhóm ở trước mặt Triệu vương nói xấu tướng quân Lý Mục, làm Triệu vương sinh lòng hoài nghi; một nhóm khác lúc tướng quân Lý Mục gặp đại nạn, đưa hắn bình an vô sự từ Triệu quốc đến Đại Tần ta."

"Không biết chuyện này, đối với tiên sinh mà nói, có khó xử không?" Ánh mắt của Tần Tử Sở chăm chú nhìn vào Diêu Cổ, hỏi thẳng ra.

Quốc chủ nói ra yêu cầu, được phải đi; không được, bằng mọi cách cũng phải đi!

Tử Sở công tử đã đem kế hoạch nói rõ như vậy, Diêu Cổ nào dám không làm theo?

Hắn trực tiếp dập đầu, dùng giọng điệu tràn đầy tin tưởng nói: "Công tử không cần lo lắng, thần nhất định có thể mang tướng quân Lý Mục về nước."

Tần Tử Sở vừa lòng gật đầu, cười nói: "Đúng lúc lần này Phiếu công chúa về nước, ngươi làm sứ thần, Tần Sơ làm đội trưởng hộ vệ, các ngươi đi cùng nhau."

Diêu Cổ hạ tầm mắt, nghĩ trong lòng: Tử Sở công tử thậm chí cả chức vị đi Triệu quốc cũng chuẩn bị xong cho ta, xem ra việc này quả nhiên là chỉ cho phép thành công không thể thất bại.

Hắn lập tức nói: "Lần này thần đi sứ, muốn đạt thành nguyện vọng của Tử Sở công tử không khó, nhưng hy vọng Tử Sở công tử có thể chuẩn bị nhiều vàng bạc cho thần, để thần có thể thăm hỏi vài lão bằng hữu."

Tần Tử Sở hiểu được lúc này Diêu Cổ chính là muốn "Kinh phí hoạt động".

Hắn mỉm cười nói: "Sớm đã chuẩn bị tốt cho tiên sinh, tiên sinh không cần lo lắng việc này."

"Đa tạ công tử." Diêu Cổ tiếp nhận những lời này, trong lòng đã yên tâm một nửa.

Dùng số tiền lớn mua chuộc đại thần Triệu quốc, để bọn họ nói lời gièm pha với Triệu vương, không phải là lần đầu tiên Diêu Cổ làm.

Việc này đối với hắn mà nói là thông thạo, hắn chỉ sợ là Tử Sở công tử vừa mới nắm giữ quyền hành, lòng dạ ngạo mạn lại hà khắc, không cho phép hắn dùng nhiều vàng bạc mở ra cửa chính, lại vẫn muốn hắn đạt hiệu quả giống như vậy.

Nếu thật sự là như vậy, dù cho Diêu Cổ có bản lĩnh phi thường đi nữa, hắn cũng bất lực.

Nhưng bây giờ có những lời này của Tử Sở công tử, Diêu Cổ có thể an tâm xuất hành.

Nửa tháng sau, Diêu Cổ dẫn đầu, bảy người tạo thành sứ đoàn, cùng Tần Sơ làm hộ vệ của đội năm trăm kỵ binh, hộ tống Phiếu công chúa lên đường về Triệu quốc.

Mà xuất phát sớm hơn Diêu Cổ chính là thám tử mà Phạm Tuy vẫn phụ trách.

Bọn họ đã ra roi thúc ngựa* xông về Triệu quốc, đem tin tức Lý Mục có dị tâm đối với Triệu quốc tung ra trong nước.

*ra roi thúc ngựa: ví với việc đã nhanh lại còn thúc cho nhanh thêm

Đi chung đường luôn nhàm chán, thật vất vả chịu đựng qua lộ trình, trông thấy biên giới Triệu quốc, ánh mắt Diêu Cổ lập tức sáng lên.

Hắn ra khỏi buồng xe, trong tay cầm một túi tiền đi đến trước mặt lính gác cổng, khách khí nói: "Vất vả cho hai vị đại ca, ta từ phía nam sang đây, dọc đường đi nhốn nháo nghe được chút tin tức không hiểu, mong hai vị thay ta giải đáp."

Diêu Cổ là nhi tử của lính gác cổng, hắn biết rõ những người này kiếm không được mấy đồng tiền, ngày thường cũng rất nghèo khó.

Bởi vậy, chỉ cần có thể có đủ tiền, cái gì bọn họ cũng dám làm.

Quả nhiên, nghe được câu hỏi của Diêu Cổ, dù là thân hắn mặc áo bào đậm kiểu Tần quốc, hai lính gác cổng vẫn nắm túi tiền, đem tiền chia đều.

Ngay sau đó, hai người bọn họ thẳng thắn thành khẩn, trực tiếp đem toàn bộ tin tức trong Triệu quốc nói ra.

"Trong nước còn có thể có chuyện gì a? Triệu quốc chúng ta còn không phải là cả ngày đánh giặc, đánh giặc, đánh giặc sao! Hôm nay cùng Yến quốc khai chiến, ngày mai cùng Tần quốc các ngươi xung đột, ngày sau sẽ cùng tộc Hung Nô chém giết, ít có thời gian yên tĩnh —— không phải là gần đây vừa mới phá tan quân đội Yến quốc sao?" Lính gác cổng nói xong đè thấp thanh âm.

Ánh mắt hắn đảo chung quanh một vòng, âm thanh dè dặt nói: "Mấy ngày nay chung quanh đều loan truyền, lần này tướng quân Lý Mục không nghe sự sai khiến của quốc chủ, không muốn lui binh với Hung Nô để chiến đấu với Yến quốc, là bởi vì hắn đã kết hợp với Yến quốc và tộc Hung Nô, muốn dẫn binh đánh trở lại, thay thế vị trí của quốc chủ. Không biết ai từ trong cung truyền tin ra, quốc chủ giận dữ, đã phái người đến thay vị trí của tướng quân Lý Mục, muốn bắt hắn về trị tội."

Diêu Cổ trợn to hai mắt, bày ra một bộ dáng không dám tin, khoa trương nói: "Điều đó không thể nào đâu? Ngay cả ta cũng nghe nói qua tướng quân Lý Mục không chỉ một lần đánh bại tộc Hung Nô, hắn làm sao có thể cấu kết cùng người Hung Nô?"

Trông coi cửa thành bị Diêu Cổ chọc cười.

Bọn họ cười khà khà, nói: "Tướng quân Lý Mục lần trước ở biên quan không chức vụ gì đóng quân vài năm, mới đánh thắng trận một lần, lần này lại là bộ dáng này. Ta nói hắn rõ ràng đã sớm là tay sai của Hung Nô, không phải vẫn luôn núp ở trong thành làm rùa sao? Miệng của mấy vạn binh sĩ được ăn no sao? Triệu quốc chúng ta vài năm thiếu nước, ăn cơm cũng phí sức, còn phải cung cấp cho tướng sĩ ở tiền tuyến, quả thực là nghiệp chướng! Lý Mục loại rùa con này, thừa dịp sớm giết sạch đi."

Nghe lính gác cổng nói, trong lòng Diêu Cổ chắc chắn.

Hắn biết tướng quốc Phạm Tuy phái mật thám đến Triệu quốc tung tin tức giả, biện pháp dẫn dắt dân ý thành công.

"Đa tạ hai vị, chúng ta vào thành."Diêu Cổ hướng hai người chắp tay, xoay người rời đi.

Thấy Diêu Cổ trở về, Tần Sơ lập tức ra hiệu cho các chiến sĩ khởi hành.

Lần này đến Triệu quốc, mặc dù Tần Tử Sở có ý phái kỵ binh có sức chiến đấu đi, nhưng mã cụ trang bị của bọn họ trước sau cũng không đổi mới quá ba lần, không phải những thứ sửa chữa nhiều lần hoàn hảo nhất, mà là một ít thứ phẩm thiết kế lúc ban đầu.

Như vậy vừa có thể bảo đảm sức chiến đấu của kỵ binh, ở thời điểm nảy sinh bất ngờ, để cho bọn họ mang theo sứ đoàn có thể nhanh chóng chạy về nước; đồng thời, lại không sợ bị Triệu quốc học được tinh túy trong đó.

Lần này hành động phái sứ đoàn và quân đội bảo vệ Phiếu công chúa về nước của Tần Tử Sở chiếm được sự chú ý của trên dưới Triệu quốc.

Triệu vương nghe sứ đoàn Tần quốc tới, lập tức phái người nghênh đón bọn họ.

"Diêu khanh về đến cố hương xin ở lại mấy ngày." Trong lòng Triệu vương vẫn muốn đánh một trận cùng Tần quốc, nhưng hắn biết trước mắt lòng quân không yên, không phải lúc rạn nứt với Tần vương.

Bởi vậy, đối mặt với Diêu Cổ rất có chút a dua nịnh hót.

Diêu Cổ khách sáo mà xa lạ mỉm cười, mang trên mặt một chút khinh thường nhẹ với Triệu quốc.

Hắn mở miệng nói: "Tử Sở công tử ra lệnh cho thần đưa Phiếu công chúa về, để tránh trên đường phát sinh việc ngoài ý muốn. Lúc này công chúa đã về, thần còn có việc khác, chuẩn bị trở về nước, Triệu vương không cần giữ lại."

Một câu của Diêu Cổ, trực tiếp từ chối ý của Triệu vương.

Hắn rõ ràng bày tỏ mình không có chút nào là người Triệu quốc.

Diêu Cổ sinh ra tại thành Hàm Đan, từ khi Hàm Đan nhập vào bản đồ Đại Tần, Diêu Cổ cũng quả thật là Tần quốc người.

Trên mặt Triệu vương nhịn không được hiện ra vẻ giận dữ, nhưng sủng thần Quách Khai da mặt thật dày lập tức nói: "Diêu Khanh đi đường vất vả, không bằng ngày mai hãy đi."

Diêu Cổ lãnh đạm hừ một tiếng, cũng không nói lời từ biệt, xoay người trực tiếp rời đi.

Nhưng hắn bày ra bộ dáng ngạo mạn này, triều đình Triệu quốc không ai dám ngăn cản.

Diêu Cổ miệng nói ngang ngược kiêu ngạo, nhưng trong lòng hắn rõ, càng như vậy, càng không có ai đoán được hắn đã biết rành mạch tình hình hiện tại của Triệu quốc.

Màn đêm buông xuống, Quách Khai chủ động tới thăm hỏi Diêu Cổ.

Hắn cười ha hả nói: "Diêu Khanh, việc này lão phu làm ra sao? Xứng đáng năm rương châu báu ngươi đưa tới chứ?"

Diêu Cổ ở trên triều đình bộ dáng lạnh lùng, lại hết sức thân cận nói: "Đa tạ ngài tương trợ."

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

AC đã 9t rồi, trừ thay răng ra thì phát triển thành thiếu niên rồi =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro