♡Chương 126♡ Chứng cường bách

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

(Chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế)

Trong chiến báo dĩ nhiên không thể nào miêu tả tường tận chiến trường thay đổi trong nháy mắt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc Tần Tử Sở và Doanh Chính dọc đường đi tới biên thùy khao thưởng binh sĩ, mới từ miệng Vương Tiễn nghe tin này.

"... Nói như vậy, kế phản gián?" Tần Tử Sở gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Vương Tiễn nghiêng mặt nhìn thoáng qua Lý Mục ngồi im lặng một bên, chủ động mở miệng: "Tư Mã Thượng là một tướng lãnh trầm ổn, vẫn luôn dựa vào nơi hiểm yếu cố thủ trận địa. Đối với lần này, thần cũng không có biện pháp đối phó hắn. Cho đến khi Lý Mục tướng quân mang theo sa bàn đến, thần bỗng nhiên nghĩ tới kế phản gián."

Tần Tử Sở gật đầu, sau đó nói: "Tư Mã Thượng phát hiện Triệu vương phái người tới bỏ cũ thay mới, cho nên dưới cơn nóng giận phản loạn? ... Không, nghe ý tứ của Vương Tiễn tướng quân, Tư Mã Thượng là một người hết sức trầm ổn tin cậy, nếu nói như thế, hắn không có hành động kịch liệt như vậy."

Lý Mục nghe vậy cười khổ.

Hắn giật giật ngón tay ở giữa tay áo, nhịn không được nói: "Triệu vương năm đó không để ý lời của thượng khanh Lạn Tương Như và sinh mẫu của Triệu Quát, không muốn dùng Triệu Quát. Sau khi Triệu Quát chết, toàn tộc Triệu thị bị chém. Liêm Pha tướng quân một đời chinh chiến, sau khi ông tự sát, người nhà của ông bị Triệu vương uy hiếp không thể không trốn đi nơi khác, đi vào Sở quốc. Nếu thần không được quốc chủ tương trợ, chỉ sợ một khi bị Triệu vương cho là làm phản, cả nhà cũng khó giữ được tính mạng. Cho nên, Tư Mã Thượng tâm tư kín đáo, sao không nghĩ ra điều này. Nếu Tư Mã Thượng bị tập kích ở trận tiền, người nhà của hắn chỉ sợ... Ai! Khó trách hắn sẽ phẫn nộ như vậy."

Tần Tử Sở nghe Lý Mục nói xong, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Hắn không dám tin nói: "Triệu vương tại sao ngu ngốc như vậy?"

Lý Mục lắc đầu, rũ mắt xuống phân tích: "Triệu vương vốn mẫn cảm đa nghi. Quốc thổ Triệu quốc ba mặt bị vây, võ tướng nắm giữ quyền lực rất lớn. Triệu vương tuổi trẻ đăng cơ, kinh nghiệm không nhiều, tuổi trẻ hiếu thắng, trong lòng hoài nghi những lão thần là bình thường, bởi vậy lúc trước bất chấp mà ngăn cản uỷ nhiệm Triệu Quát. Trận Trường Bình đại bại, thanh niên cường tráng của Triệu quốc hầu như chết trong trận chiến này, về sau, Triệu vương cố kiềm nén đa nghi trong một thời gian, có thể tín nhiệm Liêm Pha tướng quân và thần trấn thủ Tây Nam. Nhưng sau khi tộc Hung nô và Yến quốc bị đánh cụp đuôi chạy trốn, đa nghi của hắn lần thứ hai trỗi dậy. Hơn nữa có Quách Khai tên tiểu nhân khẩu phật tâm xà như thế, rơi vào bước hôm nay là bình thường."

Tần Tử Sở nghe Lý Mục nói xong lời này, trong lòng nhíu lại.

... Lý Mục đây là đang ám chỉ mình, phải rút ra bài học từ Triệu vương Thiên, mình không thể như thế sao?

Nhưng ý tứ lộ ra trong lời nói của Lý Mục không sai, Chương Lê và Phạm Tuy cũng không ngừng giáo huấn hắn phải cho đại tướng ở ngoài nhiều tín nhiệm.

Cho nên, Tần Tử Sở bỗng nhiên hiểu được, dụng ý của những lão thần không ngừng nhắc tới việc này—— hắn cũng là quốc chủ trẻ tuổi kế vị, dễ dàng phạm sai lầm.

Tần Tử Sở nghiêng qua nhìn Doanh Chính, lại phát hiện Doanh Chính nhẹ nhàng cong khóe miệng.

Hiển nhiên, Doanh Chính trị vì nhiều năm cũng nghe ra phép ẩn dụ trong lời nói của Lý Mục.

Tần Tử Sở đương nhiên đồng ý cho tướng lãnh tín nhiệm, nhưng nên nói thế nào cần phải cân nhắc, nếu không thời gian dài, đám lão thần này thật sự sẽ có thói quen thích chỉ huy quân chủ.

Nụ cười trên mặt Tần Tử Sở không đổi, ôn hòa nói: "Lần này Vương Tiễn tướng quân công lao không ít, chư vị tướng quân cũng vất vả, quả nhân trọng thưởng ổn thỏa. Ngày sau diệt tứ quốc Ngụy, Yến, Sở, Tề còn phải dựa vào chư vị."

Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Tử Sở lập tức phát hiện từ trong mắt của chư vị tướng lãnh vẻ may mắn.

Tần Tử Sở biết mình làm đúng.

Lý Mục là người may mắn nhất trong đó.

Hắn mở miệng nhắc tới việc này kỳ thật là cực kỳ mạo hiểm.

Nhưng Lý Mục rõ, hắn là tướng lãnh mà Tần Tử Sở thiên tân vạn khổ từ Triệu quốc lừa tới, cho dù là vì thanh danh hay thể diện, Tần Tử Sở cũng sẽ không làm khó mình.

Bởi vậy, Lý Mục chịu đủ kế phản gián hãm hại cuối cùng mạo hiểm mở miệng nhắc tới việc này.

Lời tân quốc chủ Tần quốc nói, thành công trấn an cảm xúc khẩn trương của hắn.

Vương Tiễn thấy Lý Mục nói mạo phạm như thế cũng không làm Tần vương biến sắc, lập tức hiểu được Tần Tử Sở là một quân chủ ôn hòa khoan dung.

Thân là chủ soái ở trận tiền, tâm tình của hắn cũng thả lỏng không ít.

Vương Tiễn lập tức hỏi: "Triệu vương Thiên nên xử trí như thế nào?"

Tần Tử Sở mỉm cười, ôn hòa nói: "Lý Mục tướng quân không phải là nhắc qua Triệu vương Thiên phạm rất nhiều sai lầm sao? Đem sai lầm của hắn đã từng phạm qua thu thập, mỗi ngày không ngừng chiêu cáo trong Triệu quốc nửa tháng, cho đến khi trên phố nghe thấy, không ai không biết không ai không hiểu. Giết chết chính thống của Triệu quốc, quý tộc còn lại tịch thu gia sản, biếm làm bình dân, để bọn họ tự mưu sinh."

Triệu vương mặc dù không ngừng trước trận chém người hiền, nhưng hắn ít nhất còn là một quân chủ có thể phân công người có đức có tài.

Trước mắt con cháu quý tộc của Triệu vương Thiên đều không có người đứng đầu, đều là kẻ bất tài.

Chỉ cần tịch thu gia sản của bọn họ, không bao lâu, một đám phế vật không bản lĩnh mưu sinh đều sẽ nghèo túng chán nản, khởi binh phản loạn cần nhất chính là tiền, không có tiền bọn họ cái gì cũng không làm được.

Như thế, căn bản không cần Tần Tử Sở ra tay.

Một chiêu này không thể nói không tàn nhẫn, nhưng vẫn cứ làm người ta xoi mói không ra khuyết điểm, còn phải khen ngợi tân Tần vương khoan dung!

Vương Tiễn nghe xong lời này lại không khỏi sờ chóp mũi của mình.

Hắn có chút chột dạ nhẹ giọng nói: "Quốc chủ, tuy rằng thần bắt được Triệu vương Thiên, nhưng lại để cho Thái tử của hắn chạy trốn tới biên cương thành lập một triều đình nhỏ."

Tần Tử Sở gật đầu, vẫn chưa từng tức giận.

Vương Tiễn tấn công Triệu quốc, tốc độ đã vượt quá tưởng tượng, dù chẳng qua là tấn công Tấn Dương cũng làm Tần Tử Sở kinh hỉ.

Huống chi là tin Vương Tiễn hồi báo bắt được Triệu vương Thiên là thật.

Nếu hắn quá khắt khe, không khỏi quá đáng.

Không đợi Tần Tử Sở mở miệng, Vương Tiễn đã giải thích: "Thần tính ngày quốc chủ kế vị nhanh đến, muốn vì quốc chủ tăng thêm tin mừng, tự chủ trương đem chiến báo không rõ ràng vào Hàm Dương. Xin quốc chủ trị tội."

"Vương Tiễn tướng quân không cần tự trách, ngươi có thể trong thời gian ngắn như vậy bắt được Triệu vương Thiên, đã ngoài dự đoán của ta."

Hắn chợt nói: "Võ An Quân vì chiến công lớn lao mà phong quân, Vương Tiễn tướng quân diệt Triệu, chiến công cũng làm ta hết sức vui mừng."

Tầm mắt Tần Tử Sở đảo một vòng giữa các danh tướng dự thính, cao giọng nói: "Vương Tiễn tướng quân sinh ra tại phía đông Bình Dương, phong làm Đông Hương Hầu, thái ấp* năm trăm hộ."

*thái ấp: đất phong cho quan để cai quản lấy thuế làm bổng lộc

Trong soái trướng, thoáng chốc yên tĩnh trở lại.

Cuộc đời này Bạch Khởi chiến thắng vô số, thành trì một người đánh hạ cũng sắp so được với toàn bộ những người khác, có thể nói là danh tướng đệ nhất Tần quốc.

Bởi vậy, Bạch Khởi mới có thể được phong quân, có được thái ấp.

Tuy rằng thái ấp do Tần quốc phong quân phải thi hành pháp lệnh của quốc gia, được phong ấp chẳng qua là thu thuế đất, nhưng dù chỉ có năm trăm hộ thái ấp, cơ hội như thế cũng thật sự rất hiếm có.

Vương Tiễn suy cho cùng là vận may gì!

Thật sự là khiến người ta cảm thấy hâm mộ ghen tỵ!

Trong nháy mắt Tần Tử Sở mở miệng, ánh mắt của các tướng lãnh ở đây đều sáng lên.

Vương Tiễn càng kích động đến hai mắt đỏ lên, nằm úp sấp trên đất, bất luận Tần Tử Sở kéo hắn thế nào cũng không chịu đứng dậy.

"Quốc chủ độ lượng, Vương Tiễn nhất định vì quốc chủ dốc hết toàn lực." Vương Tiễn hô to một tiếng, vành mắt đỏ lên, không ngừng dập đầu.

Khuôn mặt hắn ngày xưa luôn có vẻ trầm ổn lộ ra phấn khởi không đè nén được.

Vương Tiễn tiếp tục nói: "Không đến hai năm, thần nhất định san bằng toàn bộ thuộc địa của Triệu quốc, đem toàn bộ quốc thổ của Triệu quốc nhập vào trong lãnh thổ Đại Tần."

"Tử Sở mỏi mắt mong chờ." Trên mặt Tần Tử Sở duy trì vẻ mặt cổ vũ, tầm mắt nhìn một vòng các tướng lãnh chung quanh.

Chờ đến khi cảm xúc của các tướng lãnh dần dần hồi phục lại, Tần Tử Sở một lần nữa mở miệng: "Lần này Tử Sở đến, là hy vọng chư vị đối xử tử tế với dân chúng địa phương, không nên để thủ hạ là binh sĩ đốt giết cướp bóc. Triệu quốc đã diệt, bọn họ đều là dân chúng của Đại Tần ta. Con người là đều là máu thịt, dù dân chúng trong nhất thời không muốn tiếp nhận, chỉ cần chúng ta kiên trì bền bỉ, luôn có thể lâu ngày hiểu nhân tâm."

Vương Tiễn lập tức nói: "Thần nhất định trói buộc tướng sĩ thủ hạ, không cho bọn họ làm xằng làm bậy."

Nói đến đây, Tần Tử Sở quay đầu nhìn về phía Doanh Chính, cong khóe miệng lộ ra nụ cười.

Hắn bừng bừng hứng thú đổi đề tài: "Ta nghe nói Triệu quốc có Trường Thành, muốn cùng A Chính đi xem, không biết Vương Tiễn tướng quân có đánh hạ Trường Thành không?"

Từ lúc Tư Mã Thượng dưới cơn nóng giận chủ động đi theo địch, Triệu quốc không còn tinh binh mạnh mẽ có thể dựa vào địa hình hiểm yếu để cản bước quân Tần.

Vương Tiễn gần như vài ngày tiêu diệt một tòa thành của Triệu quốc.

Triệu vương Thiên không có bất kỳ chống cự gì, đã bị hắn bắt được trong hoàng cung vừa mới xây.

Bởi vậy, Tần Tử Sở muốn đi xem Trường Thành đối với Vương Tiễn mà nói là một yêu cầu không quá mức chút nào.

Vương Tiễn trả lời ngay: "Thần lập tức bố trí binh sĩ hộ tống quốc chủ."

Tần Tử Sở cười nói: "Không cần bố trí quá nhiều người hộ tống. Ta muốn cùng A Chính 'Một mình' ở chung, nhìn một chút lãnh thổ thuộc về Đại Tần ta."

"Dạ, quốc chủ." Vương Tiễn đáp lại một tiếng, tự mình ra cửa an bài việc này.

Tần Tử Sở có thể nói mình không muốn nhiều hộ vệ, nhưng Vương Tiễn không thể thật sự làm như vậy.

Có Vương Tiễn an bài thích đáng, khi Tần Tử Sở cùng Doanh Chính đứng trên Trường Thành hít thở không khí của hai ngàn năm trước, hắn không chút nào cảm giác được luồng không khí mạnh mẽ, thê lương ập vào mặt khi bước lên Trường Thành vào thời hiện đại.

"Cảm giác thật sự hoàn toàn bất đồng." Tần Tử Sở thở dài một tiếng thật sâu.

Hắn nhịn không được đưa tay vuốt ve bức tường, đem hai má dán lên, nhắm mắt lại cảm nhận kiến trúc thần kỳ bảo vệ dân chúng.

Doanh Chính mỉm cười nhìn hành động thiên chân* của Tần Tử Sở, đưa tay áp lên mặt hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

*thiên chân: hồn nhiên

"Tử Sở, rất thích Trường Thành? Hiếm thấy ngươi cũng không nói chuyện trẫm đã làm là hao tài tốn của." Doanh Chính cười, tới gần Tần Tử Sở, từ phía sau ôm hắn vào ngực.

Năm nghìn hộ vệ dừng lại rất xa bên ngoài, để cả đoạn Trường Thành cho hai người bọn họ thưởng thức.

Vương Tiễn hoàn toàn quán triệt lời Tần Tử Sở nói, thật sự làm được yêu cầu "Một mình ở chung" của hắn.

Trước mắt, hai người thân mật ra sao cũng không lo có người xâm nhập mà trở thành biểu diễn công khai.

Tần Tử Sở đưa mắt nhìn về phía Doanh Chính, lắc đầu.

Hắn nhẹ giọng nói: "Nghe qua 'Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành' chưa? Cũng là bởi vì ngươi một mực xây dựng Trường Thành, vị hôn phu của nàng bị đưa đến lao dịch, cuối cùng chết ở Trường Thành, kết quả nàng vì tìm được hài cốt của vị hôn phu, mà có câu chuyện khóc đổ Trường Thành."

Nụ cười trên mặt Doanh Chính cứng đờ, âm thanh không vui sướng như lúc đầu.

Hắn cau mày nói: "Bọn họ lại dám dùng Trường Thành không chắc chắn đến lừa gạt trẫm?"

"... Chính ngươi ngẫm lại rốt cuộc xây dựng một mạch bao nhiêu công trình lớn, nên quan tâm lúc này chẳng lẽ không phải là vấn đề lao dịch rất nặng sao?" Từ Trường Thành nhớ tới chuyện phiền lòng làm Tần Tử Sở không khỏi thu hồi khuôn mặt tươi cười.

Hắn hoàn toàn không dậy nổi cảm xúc giải sầu trước đó.

Doanh Chính nhìn về phía Tần Tử Sở, trầm giọng nói: "Trẫm nối liền Trường Thành là vì đẩy lùi tộc Hung nô phía tây. Dù lao dịch nặng cũng là chuyện nên làm."

Tần Tử Sở bất đắc dĩ nhìn Doanh Chính, ôn nhu nói: "Chuyện đúng đắn cũng không nhất định phải lập tức hoàn thành."

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

Cần gì ở một mình, dù có nhiều người hai anh cũng đâu có kém phần tình tứ =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro