♡Chương 129♡ Tiếp kiến
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
Hàn Phi đối diện với ánh mắt không che dấu kinh ngạc của Tần Tử Sở, thân thể hơi cứng đờ.
Hắn liếm môi phát khô, sau khi hành lễ mới đứng dậy, ngồi vào chỗ trong điện, cố ý nói thật chậm: "Xin hỏi quốc chủ, truyền – Hàn, Phi yết kiến vì chuyện gì?"
Tần Tử Sở đè xuống nghi hoặc trong lòng về trang phục của Hàn Phi, nhớ lại vấn đề Doanh Chính và hắn thương lượng qua.
Hắn mở miệng nói: "Quả nhân đi dạo ở Triệu quốc, trên Trường Thành bị hai tên người Triệu quốc ám sát. Gián ngôn* của ngươi về cải cách luật pháp Đại Tần ta, quả nhân đã đọc qua cẩn thận, dựa theo ý của ngươi, cảm thấy nên xử trí việc này như thế nào?"
*gián ngôn: can gián, khuyên ngăn
Hàn Phi kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó không chút do dự trả lời: "Ám sát quốc chủ, giết không tha. Người dính dáng ở quê nhà, luận tội liên đới."
Tần Tử Sở nghe được đáp án không chút nào ngoài ý muốn, không khỏi ngừng nói.
Sau khi hắn ngừng một lát, tiếp tục hỏi: "Người ám sát đã chết, người liên đới nên trừng phạt ra sao?"
Hàn Phi lộ ra ánh mắt tương tự như Doanh Chính, không chút thương hại nói: "Luận tội cùng giết."
Tần Tử Sở nhịn không được thở dài.
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Tử Sở tiếp xúc với luật pháp Tần quốc, nhưng pháp lệnh nghiêm khắc quả thật vượt quá tưởng tượng của hắn.
Nếu là chuyện bình thường, theo ý Tần Tử Sở, dù những người khác liên đới theo cùng chịu hình phạt, nhiều lắm xử vài năm lao dịch là đủ rồi.
Nhưng chuyện trước mắt lại không phải vậy.
Tần Tử Sở muốn dựa vào pháp luật nghiêm khắc tàn bạo giết những kẻ có thể nhận biết hắn.
Bởi vậy, sau khi Tần Tử Sở nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cuối cùng ôm hổ thẹn gật đầu nói: "Chuẩn."
Trong lòng hắn nhẹ giọng nói: đợi thống nhất lục quốc, ta nhất định phải sửa đổi những thứ luật pháp nghiêm khắc làm người ta sợ này.
Giải quyết tai hoạ riêng xong, Tần Tử Sở không khỏi dời tầm mắt dừng trên người Hàn Phi.
Hắn lên tiếng dò hỏi: "Hàn Phi, tại sao ngươi bỗng nhiên thay đổi xiêm y? Mặc cái gì là tự do của ngươi, quả nhân sẽ không lấy việc này làm khó ngươi."
Hàn Phi mỉm cười tự giễu. Hắn đưa tay kéo trang phục Tần quốc vẫn chưa quen, thong thả nói: "Hàn, Phi, muốn cho quốc chủ biết, ta là thật – tâm khuất phục."
Tần Tử Sở nhìn Hàn Phi, trong nhất thời không biết nên nói gì.
Là người thắng, hắn không thể kiềm chế sinh ra một sự đồng tình và thương hại đối với Hàn Phi.
Đồng tình Hàn Phi có tài hoa như vậy nhưng không thể không khuất phục trước hiện thực, thương hại hắn ngay cả cách hoài niệm cố quốc cũng phải buông tha.
Nhưng loại cảm xúc tràn ngập sự tự hào và ngạo mạn của người thắng này, trong lòng Tần Tử Sở biết rõ mình không nên biểu đạt ra với Hàn Phi, cái này ngược lại là tôn trọng Hàn Phi.
Tần Tử Sở gật một cái, chỉ có thể nói: "Đảm nhiệm chức vụ của ngươi thật tốt, quả nhân cảm thấy chức vụ đình úy này so với quan tiến sĩ càng thích hợp với ngươi hơn."
Dứt lời, giữa Tần Tử Sở và Hàn Phi không hẹn mà cùng im lặng, cùng nhau lâm vào trong trầm mặc.
Một lát sau, Tần Tử Sở ổn định cảm xúc xong, mỉm cười, một lần nữa mở miệng: "Thân thể của Tuân Khanh hiện tại ra sao?"
Nhắc tới lão sư dù bị Tần Tử Sở giam hai năm, vẫn khen Tần Tử Sở không ngớt lời, trong mắt Hàn Phi hiện lên cảm xúc ôn hòa.
Lần đầu tiên hắn cong lên khóe miệng, lộ ra vẻ mặt nhu hòa, thấp giọng nói: "Lão, lão sư thân thể rất tốt, những ngày qua vẫn mở lớp dạy học trò."
Tần Tử Sở nghe vậy lập tức nở nụ cười.
Hắn cao hứng nói: "Tuân Khanh càng già càng dẻo dai, thật sự là quá tốt. Quả nhân đang có một chuyện muốn thỉnh cầu Tuân Khanh trợ giúp."
Hàn Phi nhạy cảm thu hồi vẻ ôn hòa trên mặt, có chút khẩn trương nói: "Quốc, chủ có chuyện gì muốn giao phó lão sư làm? Mà – không để cho Hàn, Phi thay mặt truyền đạt?"
Tần Tử Sở lắc đầu vì sự đề phòng của Hàn Phi, nhẹ giọng nói: "Hàn Phi, ngươi không cần khẩn trương, mấy ngày trước A Chính nhắc với ta chuyện thống nhất văn tự. Tuân Khanh thân là chuyên gia, nhất định có nghiên cứu văn tự của các quốc gia, quả nhân hy vọng có thể do ông chủ trì việc này."
Hàn Phi nghe Tần Tử Sở nói, trên mặt nháy mắt hiện lên vẻ lĩnh ngộ.
Hắn gật đầu, chỉ thẳng ra ý tưởng của Tần Tử Sở: "Chu thiên, thiên tử vô năng, chính quyền triều Chu suy sụp, mới, đến mức chư hầu chiến loạn, không có thời gian bận tâm chuẩn mực văn tự. Các nước chư – hầu tranh cường, cũng không rảnh rỗi chú ý. Bởi vậy, đến – bây giờ, văn tự của các quốc gia khác nhau rất lớn, chữ sai truyền bá các nơi, thường xuyên đơn giản hoá. Tần quốc đã, dẹp xong Hàn quốc, Triệu quốc cũng đầy – đầy nguy cơ. Nhưng, sợ rằng thời điểm thi hành chính lệnh, nhiều người địa phương, có thể đọc không hiểu? Nếu không thể bảo đảm chính lệnh được chấp hành triệt để trên quốc thổ rộng lớn như thế, hậu quả sẽ không thể lường được."
Hàn Phi nói xong lộ ra một nụ cười làm người ta không rõ hàm ý.
Trên mặt hắn lóe ra ánh sáng mê người lạ thường, nhẹ giọng nói: "Tiểu công tử có thể nghĩ đến thống nhất văn tự, thật sự là tài, hoa hơn người. Nhưng..."
Hàn Phi đột nhiên ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Tần Tử Sở, ánh mắt xoáy thẳng vào lòng Tần Tử Sở, chấn động làm hắn choáng váng.
"Muốn, muốn thống nhất lục quốc, không – phải là một chuyện dễ dàng, quốc chủ, cần hơn mười năm, thậm chí, kể ra thời gian mười năm cũng, cũng chưa chắc có thể hoàn thành. Từ bây giờ mà bắt đầu thúc đẩy thống, thống nhất văn tự, nếu có một ngày thật – thật sự thôn tính lục quốc, thì khắp thiên hạ, toàn bộ người đọc sách đều dùng văn tự của Tần. Một, một cách vô tri vô giác, Hoa Hạ Cửu Châu sớm, sớm đã bị quốc chủ thâu tóm." Tật nói lắp của Hàn Phi vẫn không có chuyển biến tốt đẹp gì, nói chuyện cà lăm, ngắc ngứ làm người ta cực kỳ khó nghe rõ.
Nhưng khi hắn nói chuyện, cả người đều lộ ra tính công kích rất mạnh, tựa hồ hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của Tần Tử Sở, làm Tần Tử Sở ở trước mặt hắn không chỗ nào ẩn trốn!
Nháy mắt, vẻ mặt Tần Tử Sở nhìn Hàn Phi liền thay đổi!
Tâm hắn nghĩ: khó trách Doanh Chính lúc trước thấy không cách nào dùng Hàn Phi, thà để cho Hàn Phi chết oan trong ngục.
Người giống Hàn Phi có lòng dạ trong sáng đến mức có thể hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của quân chủ, không ở trong phe mình, quả thực chính là địch nhân đáng sợ nhất.
Đôi mắt vô cùng trí tuệ của Hàn Phi nhìn thẳng Tần Tử Sở, không có bất luận né tránh gì.
Hắn chờ đợi Tần Tử Sở trả lời, mà Tần Tử Sở rốt cuộc không khống chế được tiếng tim đập hốt hoảng, dời tầm mắt.
"Hàn, Hàn Phi nói đúng không?" Hàn Phi vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tử Sở, không được như ý thì không buông tha hỏi tới.
Tần Tử Sở liếm môi phát khô, sau khi hít sâu mấy hơi mới dần dần tỉnh táo lại.
Hắn một lần nữa giữ vững nụ cười ôn hòa, ôn nhu nói: "Hàn Phi tài cao, Tử Sở tự than không bằng. Không biết đối với việc này, ngươi còn gì muốn bổ sung không?"
Hàn Phi trầm mặc suy tư chốc lát, lại nhăn mày.
Hắn nhìn về phía Tần Tử Sở hỏi: "Quốc chủ đem việc này giao cho lão sư, có phải nhìn trúng đệ tử của ông trải rộng thiên hạ, có sức ảnh hưởng cực lớn hay không?"
Tần Tử Sở đối với việc này cũng không bác bỏ.
Hắn cười khẽ mở miệng nói: "Tuân Khanh soạn sách đã lâu, chưa bao giờ lập bia phải không? Quả nhân hôm nay có ý làm một việc, đem bộ sách có ảnh hưởng và nổi tiếng của hiền triết đã khuất khắc bia đá, dâng lễ để học sĩ trong thiên hạ xem —— đệ tử của Tuân Khanh khắp cả thiên hạ, lần này ông chắc chắn sẽ có một chỗ."
Ánh mắt Tần Tử Sở nhìn Hàn Phi ôn hòa bình tĩnh.
Hàn Phi lại nhịn không được thở dài một tiếng.
Hắn chợt nói: "Quốc chủ không thay đổi chút nào, lại là dương mưu*. Lúc trước Trịnh Quốc vì xây dựng một kênh đào nổi tiếng trên đời, tạo phúc một phương mà chuyển biến tâm tư; có thể lập bia để lại cho đời sau, lão sư chắc hẳn vô cùng vui lòng. 'Thuật của đế vương', quốc chủ đã hoàn toàn nắm vững."
*dương mưu: tức là khi mưu sự thì không được hại người mà chỉ dựa trên trí tuệ của mình để thắng đối phương
"Vậy ý của Hàn Phi... ?" Tần Tử Sở không giảm ý cười mở miệng hỏi.
Hàn Phi nhẹ giọng nói: "Hàn Phi định chuyển lời của quốc chủ."
Tần Tử Sở gật đầu, sau đó quan tâm nói: "Biệt quán Ủng cung mặc dù là nơi tốt, nhưng ra vào không tiện. Quả nhân đã chuẩn bị một biệt quán vắng vẻ rộng rãi ở hướng tây nam của cung Hàm Dương để Tuân Khanh dùng giảng dạy đệ tử. Nơi này mặt sau là núi, gần sông, đông ấm hạ lạnh, thích hợp nhất cho người cao tuổi tĩnh dưỡng."
Hàn Phi mím chặt môi chưa từng mở miệng.
Tần Tử Sở lại một lần nữa bày tỏ thiện chí, nhẹ giọng nói: "Thống nhất văn tự cần tiêu phí rất nhiều tinh lực, muốn làm phiền Tuân Khanh tiến cử một vài đệ tử viết văn tự đẹp cùng ông hoàn thành việc Tử Sở nhờ vả."
Giúp lão sư lưu danh thiên cổ, lại cho bạn đồng môn cơ hội nổi bật.
Tần Tử Sở nghĩ thầm rằng: đến mức độ này, Hàn Phi nhất định sẽ không cự tuyệt.
Hàn Phi nhìn thẳng vào mắt Tần Tử Sở, vẻ mặt viết rõ hắn thật sự nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tần Tử Sở.
Hắn gật đầu, chợt nhớ tới giao phó của sư huynh.
Trên mặt Hàn Phi hiện ra do dự khác với vẻ thông suốt vừa rồi, làm Tần Tử Sở lập tức phát hiện vẻ khác thường của Hàn Phi.
"Có chuyện gì khó khăn sao? Nếu quả nhân có thể giải quyết, chớ ngại nói ra." Nếu bắt đầu bán nhân tình*, xem ra Tần Tử Sở bán một lần không bằng bán đến khi Hàn Phi vừa lòng.
*bán nhân tình: lấy lòng
Vì thế, hắn hết sức hào phóng mở miệng hứa hẹn.
Hàn Phi mặt đỏ lên, mơ hồ nói: "Hàn, Hàn Phi có một vị sư huynh, rất có bản lĩnh, hy vọng có thể gặp mặt quốc chủ."
Một cái tên quen thuộc nháy mắt hiện lên trong đầu Tần Tử Sở.
Hắn cùng Doanh Chính liếc nhau, Doanh Chính thâm thuý gật đầu, lập tức rũ mắt xuống không biết trong lòng nghĩ gì.
Tần Tử Sở lại như là không biết gì, lộ ra thần sắc tò mò nhìn chằm chằm Hàn Phi, khẩu khí tràn đầy hào hứng: "A ~? Thậm chí có người có thể làm Hàn Phi ngươi tôn sùng sao? Quả nhân nhất định phải tận mắt thấy hắn mới được!"
Hàn Phi lập tức lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hắn vốn là công tử Hàn quốc, cũng không am hiểu giao thiệp với người khác, bị người ta nhờ nói tốt, làm hết sức không lưu loát.
Nghe câu trả lời của Tần Tử Sở, Hàn Phi vội vàng nói: "Người, người này tên là Lý Tư, đi cùng lão sư, vẫn chưa quỵ lụy ai. Nếu quốc chủ muốn, muốn gặp hắn, lúc Hàn Phi trở về gặp lão sư truyền đạt ý của quốc chủ, lập tức thông báo cho hắn."
Tần Tử Sở cố ý làm khó Lý Tư, cố ý nói: "Quả nhân chưa nghe nói qua tên người này, hoàn toàn không biết gì về hắn cả. Nếu Hàn Phi ngươi nói hắn giỏi, lúc này quả nhân vừa gặp chuyện tại Triệu quốc, để cho Lý Tư viết một bài văn trình lên, để quả nhân đọc. Nói có lý, quả nhân liền cho hắn một cơ hội."
Trước khi Lý Tư tìm đến Tuân Khanh, chỉ là một quan lại viết đơn kiện nhỏ ở Sở quốc, căn bản không có bất cứ danh tiếng gì, nói "Nhân vật không tiếng tăm" không quá chút nào, quốc chủ Tần quốc đương nhiên không có khả năng nghe nói qua về Lý Tư.
Bởi vậy, phản ứng của Tần Tử Sở đã làm cho Hàn Phi vui mừng rồi.
Nhưng Hàn Phi hiểu biết Lý Tư không ít, hắn biết rõ với tài hoa của Lý Tư, viết một biểu tấu khuyên giải văn chương hoa mỹ căn bản không thành vấn đề.
Trong lòng Hàn Phi cảm kích sự khoan dung của Tần Tử Sở với hắn, nhưng hắn giật giật môi, không biết nên nói gì.
Sau khi cùng Tần Tử Sở mắt to trừng mắt nhỏ, trải qua một trận xấu hổ trầm mặc, Hàn Phi đỏ mặt lên, lại ngây người đứng dậy bái biệt Tần Tử Sở.
Ngay sau đó, Hàn Phi rời khỏi.
━━━━━━━☆☆━━━━━━━
Hàn Phi tinh mắt lắm, không quá ngay thẳng nhưng cũng không đến mức mưu mô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro