♡Chương 130♡ Văn tự

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Đi ra cửa, Hàn Phi bỗng nhiên dừng bước lại.

Hắn lẳng lặng đứng ở trước sân không nhúc nhích ngóng nhìn chính điện cung Hàm Dương.

Hắn nghĩ thầm: Tần vương Tử Sở vũ dực dĩ phong*, không còn thoạt nhìn quá mức ôn hòa, lại có thể để cho người ta dễ dàng nhận ra hư tình giả ý và tình cảm chân thực trong đó.

*vũ dực dĩ phong: sức mạnh đã vững chắc

Sau khi Hàn Phi rời đi, khí thế cả người Doanh Chính phóng ra ngoài, chẳng muốn che dấu sự khác biệt của mình nữa.

Hắn cảm thấy tâm tình hết sức áp lực.

Vừa mới trong phút chốc như vậy, Tần Tử Sở và Hàn Phi hai người tâm ý tương thông, bất luận vẻ mặt hay tâm tư cũng hoàn toàn trùng hợp với đối phương, ăn ý mười phần ngươi tới ta đi*.

*ngươi tới ta đi: bằng hữu thâm giao thường xuyên gặp gỡ

Quả thực, giống như là quên mất sự hiện hữu của hắn, đem hắn hoàn toàn vứt ra ngoài!

Doanh Chính cảm nhận được một áp lực mãnh liệt từ trên người Hàn Phi.

Hắn có một dự cảm đáng sợ, nam nhân tài hoa hơn người làm hắn luôn do dự có nên giết hay không này, có lẽ sẽ xen vào giữa hắn và Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở căn bản không rõ lo lắng của Doanh Chính.

Hắn bừng bừng hăng hái nói: "Ngươi đã thấy chưa? Hàn Phi mặc phục sức* của Đại Tần ta! Vừa nghĩ như vậy, thật sự rất có cảm giác thành tựu."

*phục sức: quần áo và trang sức

"Có gì đắc ý? Triệu quốc vì thi hành tân chính, cũng từng mặc Hồ phục cưỡi ngựa bắn cung, bỏ áo rộng váy dài. Phục sức của Đại Tần và Hàn quốc khác biệt, chẳng lẽ lớn hơn so với Triệu quốc và tộc Hung nô?" Doanh Chính có thể hiểu sự vui sướng khi thu phục dị thú quý hiếm của Tần Tử Sở, nhưng hắn lại nhịn không được thấp giọng phản bác một câu.

Tần Tử Sở không nghe ra bất mãn trong lời nói của Doanh Chính.

Hắn lắc đầu cười, khẩu khí hết sức trịnh trọng nói: "Thế phát dịch phục* chính là việc làm của man tộc sau khi xâm lấn Trung Nguyên, đón nhận điểm này, mới chứng minh bọn họ thật sự thống trị tốt non sông. Nếu Hàn Phi nằm gai nếm mật, ta cũng kính nể hắn có thể làm đến nước này, nếu thật tâm thần phục, ta đương nhiên càng cao hứng."

*Thế phát dịch phục: cạo đầu và mặc trang phục người Mãn

Lời của Tần Tử Sở rốt cuộc kéo đi sự chú ý của Doanh Chính.

Doanh Chính nhíu mày, bất mãn nói: "Người nào lại để cho man tộc thống trị cả vùng đất Hoa Hạ ta, quả thực là mất thể diện. Trẫm ở đây, quyết không để tộc Hung nô xâm phạm ranh giới Đại Tần ta một bước."

"Ngươi đã làm được." Tần Tử Sở dắt tay Doanh Chính, cúi đầu cười nhẹ.

Dã thú tràn đầy rống giận trong lòng Doanh Chính nháy mắt bị sự thân mật vô thức của Tần Tử Sở trấn an.

Hắn nắm chặt lại bàn tay Tần Tử Sở, thấp giọng nói: "Trẫm không thích ánh mắt vừa rồi của ngươi khi đối diện với Hàn Phi —— trẫm ghen tị."

"Ngốc quá." Tần Tử Sở cười khẽ, gãi lòng bàn tay Doanh Chính.

Hắn hơi nheo mắt lại, dựa một chút vào ngực Doanh Chính, âm thanh mang theo ý cười thản nhiên nói: "Ở thời điểm không gặp ngươi, với ta mà nói ngươi đã là người đặc biệt nhất trong thời đại này, những người khác sao có thể đánh đồng với ngươi."

Tần Tử Sở nói xong, cười nhẹ một tiếng.

Hắn nhịn không được lên tiếng trêu chọc: "... A Chính, tại sao ngươi cảm thấy Hàn Phi đặc biệt như vậy? Với ta mà nói, hắn và những người khác trong thiên hạ đều giống nhau."

Doanh Chính lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tử Sở, đối với ngươi mà nói, Hàn Phi là bất đồng. Ngươi cùng trẫm là thật tâm tương giao, cho nên không sợ hãi đem chân thật của mình mở ra trước mặt trẫm, nhưng ngươi sợ Hàn Phi nhìn thấu ngươi, ngươi không tự chủ được kháng cự tiếp cận của hắn."

Tần Tử Sở kinh ngạc nhìn Doanh Chính, không khỏi sững sờ tại chỗ.

Hắn hồi tưởng phản ứng của mình vừa rồi khi ở chung với Hàn Phi, rốt cuộc gật đầu, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Tần Tử Sở nhíu mày nói: "Trong một khoảnh khắc, Hàn Phi làm ta cảm thấy nguy hiểm, hắn giống như đọc hiểu ta. Loại cảm giác này, chưa từng có qua. Dù A Chính ngươi cũng có thể đoán trúng tâm tư của ta, nhưng cái này... không giống."

Doanh Chính siết chặt bàn tay giao nhau của hai người, tiếp thu lời của Tần Tử Sở: "Ngươi ngay từ đầu đã đặt trẫm ở trong lòng, đối với ngươi mà nói, trẫm là người thân mật, tin cậy, an toàn, có thể tín nhiệm. Dù sau đó quan hệ giữa chúng ta phát sinh chuyển biến, nhưng chúng ta cũng đã hiểu biết đầy đủ về đối phương, tín nhiệm hình thành lúc trước đã không thể dễ dàng dao động. Nhưng Hàn Phi, ha ha, trẫm nói qua, nói riêng về tâm cơ ngươi không bằng Hàn Phi —— hắn là một người nhìn thấu mưu tính của đế vương. Khi ngươi càng trở thành một vương giả đủ tư cách, ngươi sẽ càng cảm nhận được uy hiếp của Hàn Phi."

Doanh Chính tạm dừng chốc lát, rốt cuộc nói: "Nếu bàn về Pháp gia, tuyệt không ai có thể vượt qua Hàn Phi. Lý Tư mặc dù có bản lĩnh, nhưng ở điểm này, hắn quả thật không bằng Hàn Phi."

Nói đến đây, Tần Tử Sở rốt cuộc nhớ tới Lý Tư.

Hắn nhìn về phía Doanh Chính, có chút do dự nói: "Nếu không có Lý Tư, Tần Nhị Thế sẽ là công tử Phù Tô, lúc ấy thi hành nền chính trị nhân từ, có lẽ còn có cơ hội đối xử tử tế với người trong thiên hạ, nhưng hắn và Triệu Cao hợp tác ép công tử Phù Tô tự sát. Ngay sau đó giúp đỡ ấu tử Hồ Hợi của ngươi, đem nền chính trị nghiêm hình hà khắc đẩy lên đỉnh điểm, làm Tần triều nhanh diệt vong —— A Chính, ngươi còn muốn dùng Lý Tư sao?"

Doanh Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Lý Tư người này thích nhất chính là hóng mát dưới đại thụ. Chỉ cần quốc chủ nắm quyền, hắn sẽ tuyệt không phản bội. Vì bảo vệ địa vị của mình, hắn thậm chí sẽ đề xuất rất nhiều phương pháp thi hành ý tưởng của cấp trên làm người ta vui mừng, là một người dùng rất tốt, dùng không sao."

Doanh Chính nói xong lộ ra một vẻ mặt hài lòng.

Hắn hừ nhẹ nói: "Cuộc đời này trẫm sẽ không để cho người tư lợi rất nặng như Lý Tư ngồi trên vị trí Thừa tướng."

Doanh Chính đối diện với ánh mắt của Tần Tử Sở, trịnh trọng nói: "Tử Sở, có một việc ngươi nói rất đúng, đại thần quyền cao chức trọng, quả thật phải lựa chọn người nhân phẩm xuất chúng. Dù bọn họ có thể không hợp chính kiến với trẫm, nhưng bọn họ cũng sẽ không vì bản thân, làm ra quyết định có tổn hại lớn."

Nghe được lời nói này, Tần Tử Sở vui mừng nở nụ cười.

Hàn Phi ngồi xe trở lại biệt quán Ủng cung, đem ý của Tần Tử Sở tiết lộ cho lão sư Tuân Huống.

Hắn phát hiện ánh mắt của lão sư mình nháy mắt sáng bừng!

Tuân Huống một bên lắc đầu một bên cảm thán nói: "Quốc chủ vậy mà không gạt ta, đây, thật sự là..."

Ông lau đi lệ kích động trên khóe mắt, mang trên mặt vẻ cảm động xen lẫn bi thương, lẩm bẩm nói: "Ta cùng với Xuân Thân Quân kết bạn hơn mười năm, hắn chưa bao giờ dùng qua một ý kiến lão phu đề xuất. Nhưng quốc chủ tổng cộng chỉ gặp ta hai lần, còn quên mất ta ở chỗ này hai năm, lại có thể nghe vào lời của ta, không lấy biện pháp ngu dân của Pháp gia làm tiêu chuẩn, nguyện ý hấp thu Nho học, vì hiền triết đã khuất lập bia truyền bá rộng rãi cho thiên hạ. Không nghĩ tới, trước khi già lại còn có thể chờ đến một ngày như vậy! Số của Tuân Huống ta tốt hơn so với Trọng Ni*!"

*Trọng Ni: Khổng Tử

Hàn Phi nhìn bộ dáng rơi lệ của lão sư Tuân Huống, nhẹ giọng nói: "Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi*. Học sinh chúc mừng lão sư."

*Dân chúng, có thể khiến họ theo (điều nào đó), chứ không thể giảng cho họ hiểu được

Tuân Huống vui mừng quá đỗi, không ngừng chùi lệ lăn xuống khóe mắt.

Ông cảm thấy cả người mình như là hồi sinh, tràn ngập sức lực!

Tuân Huống kích động đến mức lập tức đứng dậy, hết sức phấn khởi nói với Hàn Phi: "Đưa bọn họ triệu tập đến chỗ này của ta —— công trạng thống nhất văn tự lưu danh thiên cổ ra sao, chúng ta nhất định phải dốc hết toàn lực, mau chóng đem văn tự thống nhất, báo lên cho quốc chủ. Cố đạt tới toàn vẹn đẹp đẽ, rõ ràng đơn giản, dễ dàng để viết."

"Dạ, dạ, lão sư." Hàn Phi lên tiếng, đứng dậy theo.

Không ngờ Tuân Huống dứt khoát kéo Hàn Phi, rốt cuộc không đợi kịp.

Ông trực tiếp kéo Hàn Phi chạy ra ngoài, ở trong sân cao giọng hô to: "Đều đi ra, đều đi ra! Nhanh——! ! Quốc chủ để chúng ta sửa văn tự! ! !"

Âm thanh mặc dù già nua lại tràn đầy khí thế của Tuân Huống lập tức làm bừng tỉnh toàn bộ học sinh nghỉ trưa.

Bọn họ vội vàng chạy đến trong sân, quả thực không dám tin mình nghe được cái gì.

"Lão sư, ngài nói quốc chủ để chúng ta biên soạn văn tự?" Ánh mắt Lý Tư nháy mắt sáng lên.

Trước kia hắn ở Sở quốc đảm nhiệm viết đơn kiện, mỗi ngày đều ngâm mình trong các loại hồ sơ không ngừng sao chép, cơ hồ có thể đồng thời viết ra văn tự bất đồng của các quốc gia.

So với học sinh khác của Tuân Huống, ở phương diện văn tự, Lý Tư có ưu thế cực lớn.

Quả nhiên, vừa nghe Lý Tư hỏi, Tuân Huống lập tức cười đem hắn kéo đến trước mặt mình.

Ông cười ha hả nói: "Đúng lúc ngươi ở trong này, văn tự của các quốc gia Lý Tư rất quen thuộc. Từ hôm nay, chúng ta lập tức thống kê văn tự thường dùng, tra ra phương pháp sáng tác văn tự của các quốc gia, chậm rãi nghiên cứu, viết vài loại cho quốc chủ chọn."

Lý Tư vì công việc trước kia, luyện thành một tay viết chữ hoa lệ.

Hắn biết cơ hội nhất phi trùng thiên* của mình tới!

*nhất phi trùng thiên: bình thường không có biểu hiện đặc biệt, bỗng chốc làm ra thành tích kinh người.

Hai mắt Lý Tư lập tức tỏa sáng, nói: "Đa tạ lão sư nhắc nhở, ta lập tức mang theo các sư huynh đệ đi thăm dò sách."

Tuân Huống cười ha hả giữ chặt Lý Tư dường như so với mình càng thêm nóng lòng, ôn hòa dặn bảo: "Tỉ mỉ đem văn tự dùng được lựa ra. Phương pháp sáng tác của mỗi quốc gia cũng nhớ rõ, quyết định phương pháp sáng tác văn tự không chỉ dễ coi, mà còn phải thực dụng, không thể có hoa không quả, làm người đọc sách viết không dễ."

Trong lòng Lý Tư không cho là đúng, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ân cần.

Hắn lập tức đáp lời: "Học sinh biết, xin lão sư yên tâm."

Tuân Huống vừa lòng gật đầu, rồi hướng học sinh khác trong sân dặn dò một phen.

Ông thu hồi vẻ mặt vui sướng ban đầu, nghiêm túc cảnh cáo: "Tần quốc pháp lệnh nghiêm khắc, chính các ngươi đều có nghe thấy. Quốc chủ tự mình dặn dò xuống dưới việc này, có thể thấy được cực kỳ trọng yếu. Nhưng các ngươi không thể vì vậy ôm tâm tư tham công cầu lợi, làm tuỳ tiện, phải cư xử cẩn thận nghiêm túc. Nếu tạo ra văn tự có thể thống nhất, sẽ tạo phúc thiên thu, để cho người đọc sách đi khắp thiên hạ mà không cần bối rối vì bất đồng văn tự."

Có Tuân Huống tự mình trấn giữ, học sinh vốn còn hăng hái sôi nổi, rất nhiều người cũng bình tĩnh lại.

Bọn họ nghĩ đến hình pháp Tần quốc động cái là chặt tay, chặt chân, ngũ xa phanh thây, mặt nháy mắt biến thành xanh mét, rốt cuộc không ai cho chuyện này là đường tắt thăng quan phát tài nữa.

"Lão sư dạy phải, các học sinh nhất định nghiêm túc đối đãi việc này, vì lý tưởng hoài bão mà cẩn thận hiệu chỉnh văn tự." Lý Tư làm bộ làm tịch mang theo một đám sư huynh đệ quỳ trên mặt đất, lễ bái Tuân Huống.

Tuân Huống vui mừng gật đầu, vừa lòng nói: "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy. Các ngươi giải tán..."

"Lão, lão sư! Từ từ!" Hàn Phi theo phía sau Tuân Huống bỗng nhiên cắt ngang lời ông nói, cũng kéo sự chú ý của toàn bộ sư huynh đệ tới trên người mình.

"Còn có một chuyện, ta, ta quên nói." Lời nói của Hàn Phi tạm ngừng.

Tầm mắt của hắn không khỏi liếc về phía phòng sách của biệt quán Ủng cung mở ra cho bọn họ.

Hàn Phi thấp giọng nói: "Quốc, quốc chủ chuẩn bị cho lão, lão sư một tòa thư quán, nói là, nơi đó càng thích hợp cho lão sư dưỡng sinh."

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

AC rất biết dập tắt nguy cơ từ lúc vừa nhen nhóm :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro