♡ Chương 167♡

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Chương 167: Bàn về chất lượng giáo dục và quá trình dạy học mang thiên hướng thi cử

Nếu Doanh Chính đã chủ trì quốc sự, như vậy hắn nói thanh trừng luật pháp, công việc trên dưới của Tần triều đương nhiên đều phải vì những lời này mà phụng sự.

Vấn đề thiết lập lại quận huyện lập tức được nêu ra nghị sự.

Triệu và Hàn bởi vì sớm đã quy về bản đồ Tần quốc nhiều năm, nên đã quen dần với sự phân chia chế độ quận huyện của Tần quốc, nhưng tứ quốc Yến, Ngụy, Sở, Tề vì liên tiếp chinh chiến, quan viên cần thiết không thích hợp, chỉ có thể dựa vào quân đội duy trì trị an.

Cùng lúc đó, lại bởi vì tiêu chuẩn phân công quan viên của Tần quốc là phải am hiểu luật pháp ở mức độ cao, mà dẫn đến dù phân công quan viên không câu nệ xuất thân, lại vẫn có lỗ hổng nhân sự lớn.

Ở thời đại này, học thức là bản lĩnh khó có được hơn võ lực, người ở quê biết chữ cũng không nhiều, lại càng không cần phải nói đến việc hiểu luật pháp.

Hay nói cách khác, Tần quốc hiện tại cần rất nhiều nhân tài song khoa pháp luật và quản lý, nhưng vì sách vở thiếu hụt, người có thể học hiểu cũng không nhiều, càng đừng nhắc tới có hai học vị.

Bởi vậy, vấn đề gian nan nhất đặt trước mắt Doanh Chính không phải là nhanh chóng phổ biến rộng rãi pháp lệnh của Tần quốc đến vùng đất đai chinh phục được, mà là tìm ra nhiều nhân tài.

Vấn đề này đời trước Doanh Chính cũng đã phát hiện, nhưng không có biện pháp gì tốt giải quyết, hắn chỉ có thể làm luật pháp càng thêm gay gắt, sau đó phái quân Tần cường đại làm thượng quan đóng giữ các nơi, tạm thời dùng võ lực khuất phục bốn phương, sau khi nhân tài nhiều hơn, trong tương lai dần dần thay đổi.

Phần lớn các võ tướng không có tâm địa gian xảo, trung thành và tận tâm với Doanh Chính, mặc dù bản địa có người không hài lòng, nhưng tổng thể mà nói quản lý địa phương cũng làm Doanh Chính vừa ý, cho đến khi mất, Doanh Chính cũng không nhớ tới sửa đổi điểm này.

Bởi vậy, vấn đề thiếu nhân tài một lần nữa đặt trước mắt Doanh Chính, mà còn là vấn đề lớn cấp bách.

Tiến cử nhân tài là công việc của tướng quốc.

Nhưng dù hai vị tướng quốc chính phụ của Tần quốc đều buông xuống sự vụ trong tay, lập tức triển khai tuyển mộ nhân tài, không ngừng phỏng vấn nhân tài đến viếng thăm bọn họ hy vọng được trọng dụng, thì cũng không đủ thời gian.

May mà triều Chu chỉ còn lại có một khối đất phong nhỏ là Tây Chu, trong đó Chu Noản Vương yếu sức nhiều bệnh vẫn kéo dài hơi tàn, Doanh Chính lười đối phó.

Mà lễ nghi của triều Chu lưu lại sớm đã sụp đổ, dù trước khi lục quốc vong bại, cũng không có một quốc gia nào làm theo quy định của triều Chu, quốc chủ bổ nhiệm nhân tài cũng không phải là từ tiến cử.

Cho nên trước mắt, Doanh Chính muốn phân công nhân tài thế nào cũng không có vấn đề lớn.

Phương pháp khoa cử Tần Tử Sở đã từng đề cập tới nháy mắt xuất hiện trong đầu Doanh Chính, mà còn bị đại não ưu việt của hắn nhanh chóng điều chỉnh ra phương thức hoàn thiện hơn, đồng thời giải quyết bố trí ổn thoả công tác cho võ tướng sau khi chiến tranh chấm dứt.

"Chương Lê tướng quốc, hạ lệnh toàn quốc, tháng năm năm sau, quận trưởng ở các quận chủ trì cuộc thi, phàm là người có thể thông qua khoa khảo, toàn bộ có thể đặc cách trưng dụng làm quan." Tiếng Doanh Chính vừa dứt, chính điện lập tức yên tĩnh lại.

Trên mặt văn võ cả triều đều lộ ra vẻ khiếp sợ, hiển nhiên đã bị lời Doanh Chính nói ra kinh sợ.

Không đợi thần tử đáp lời, Doanh Chính đã dùng một đôi mắt tràn ngập uy hiếp bình tĩnh nhìn bọn họ, khi chúng thần như bị bàn tay vô hình xiết chặt trái tim, mở miệng lần nữa bổ sung: "Thân vệ và võ sĩ có công trong cung, bất luận biết chữ hay không, chỉ cần có lòng tham gia khoa khảo, cũng có thể vào Hàm Dương, cho người mà cô phái ra giáo dục bọn họ."

Lúc này đây, khi Doanh Chính hoàn toàn dứt lời, trên mặt đa số các đại thần đều lộ ra nụ cười.

Tần quốc thượng võ, người làm quan ở triều ngoại trừ số ít thư sinh tự mình đề cử đến trước mặt Tần vương được bổ nhiệm ra, đa số chức vị vẫn từ chiến công tích lũy mới có thể gặp mặt Tần vương, sau khi nói chuyện làm Tần vương cảm thấy tài hoa, mới được trưng dụng đến chức quan văn.

Trong đó rất nhiều người vốn không biết chữ, mà sau khi phân công chức vị, từ từ học tập.

Lấy phương thức tốt nhất bố trí ổn thoả cho quan võ cũng là nguyên nhân căn bản làm Tần quốc giữ vững sức chiến đấu dồi dào cho tới nay.

Lời Thái tử Chính nói lại một lần nữa biểu đạt rõ ràng quan điểm này.

So với thư sinh không có chút căn cơ, không biết từ nơi nào đến, lại càng không rõ lòng trung thành với Tần quốc, Thái tử vẫn giữ phong cách hành sự của các triều đại quốc chủ Tần quốc, đối xử tử tế với võ tướng, công khai mở rộng cửa cho bọn hắn.

Hai mươi hai cấp quân công, Thái tử Chính mở miệng chỉ cần võ tướng có công cũng có thể tham gia cuộc thi, mà còn cố ý cho võ tướng tham gia cuộc thi được học bổ túc nội dung, đây không phải là mở cửa sau sao?

Chỉ sợ sau khi nghe được tin tức này, người trong Triệu và Hàn không thể tham gia chiến tranh đạt được công trạng bây giờ cũng thấy ân hận!

Nhưng so với các quan viên chuyện không mấy liên quan mà có thể nhìn thẳng vào lợi ích trong đó, biểu tình trên mặt hai vị tướng quốc liền có chút xấu hổ.

Tiến cử nhân tài là chức trách xưa nay của tướng quốc, Thái tử ngang nhiên đề xuất sử dụng khoa khảo chiêu mộ nhân tài cả nước, chẳng khác nào hung hăng đánh trên mặt bọn họ một bạt tai, mà ngay cả Chương Lê vẻ mặt cũng có chút cổ quái.

Nhưng hai người không một ai phản đối đề nghị của Doanh Chính, bọn họ đang ở chức vị này, cũng đều rất rõ lỗ hổng nhân tài của Tần quốc hiện nay rất lớn.

Cái gọi là "Thuật" của Pháp gia, chính là phương pháp quân vương thi hành ân huệ và uy phong, khống chế quần thần.

Khắp thiên hạ tuyệt đối không có ai vận dụng thuần thục hơn so với Doanh Chính.

Tầm mắt hắn quét một vòng trong triều, dùng giọng điệu mang theo một chút thở dài nói: "Cô trẻ tuổi, với triều chính có rất nhiều chỗ không rõ, cần hai vị tướng quốc trông coi ở bên chỉ đạo, bởi vậy hạn chế cho các ngươi những việc nhỏ rườm rà lãng phí thời gian này. Lần này đem công tác tiến cử nhân tài từ trên người hai vị bỏ đi, cũng hy vọng có thể để cho hai vị tướng quốc giúp đỡ cô xử lý triều chính tốt hơn."

Lời này thật sự nghe quá hay.

Không phải hai vị tướng quốc không làm được công tác thuộc chức trách của mình, mà là Thái tử trẻ tuổi, bọn họ không thể không tiêu phí toàn bộ tinh lực phụ tá ấu chủ, bởi vậy, đành phải đem việc tiến cử nhân tài "Chẳng phải trọng yếu" lại hết sức "Rườm rà" mà còn "Lãng phí thời gian" trì hoãn.

Mà Thái tử hiểu vất vả của hai vị tướng quốc, chủ động quan tâm bọn họ, định ra tiêu chuẩn lựa chọn nhân tài, trực tiếp trao quyền cho cấp dưới.

Chương Lê nhanh chóng vứt bỏ cảm xúc không được tự nhiên trong lòng, dập đầu nói: "Thái tử kiên quyết dám nghĩ dám làm, định ra tiêu chuẩn thống nhất lựa chọn nhân tài vô cùng tốt, lão thần cảm kích sự quan tâm của Thái tử."

Phùng Khứ Tật là một đại thần làm việc thiết thực lại tương đối ít nói, mặc dù hắn ngồi ở vị trí phó tướng ít năm, nhưng vẫn có vẻ bất ôn bất hỏa*.

*bất ôn bất hỏa: không ấm không nóng

Nhưng lúc này, hắn cũng mở miệng theo: "Ý tưởng của Thái tử vô cùng tốt, chọn lựa nhân tài như thế, bất luận nhân tài hy vọng đạt được quan chức và bổ nhiệm là người nước nào, bất luận chỉ trích luật pháp của Đại Tần ta ra sao, cuối cùng cũng phải học."

Nghe Phùng Khứ Tật nói, Tần Tử Sở ngồi ở hậu điện nghe lén lập tức che miệng nở nụ cười.

Tâm hắn nghĩ: đúng vậy, điều tàn bạo nhất của cuộc thi là, muốn trở nên nổi bật, bất luận ngươi có gì bất mãn với sách giáo khoa, cũng phải bỏ qua mà học nó, nếu không, một khi cuộc thi ra kiến thức này, muốn khóc cũng không xong!

Nghĩ như vậy, Tần Tử Sở lập tức hiểu được trước đó vài ngày, Doanh Chính bỗng nhiên đề xuất bản khắc in ấn, tạm thời cho Tuân Huống bỏ việc chỉnh lý kiệt tác của Nho học, ngược lại theo Hàn Phi chỉnh lý kiệt tác của các thế hệ Pháp gia và hàm nghĩa của Tần luật giai đoạn đầu.

"Nguyên lai A Chính đã sớm nghĩ xong, ta lại bây giờ mới hiểu được." Tần Tử Sở nhẹ nhàng thở dài một cái.

Trong lòng hắn nghĩ: Doanh Chính quả nhiên là động vật chính trị trời sinh.

Trước đó Tần Tử Sở vẫn luôn không hiểu nguyên nhân vì sao Doanh Chính cảm thấy chế độ khoa cử dùng tốt, lại chưa bao giờ mở miệng nhắc với triều thần việc này.

Nhưng nhìn thấy lỗ hổng nhân tài đơn giản như vậy, đã được Doanh Chính suy diễn đến mức này, làm sự ái mộ của hắn đối với Doanh Chính lại tăng một nấc thang.

(*/ω\*) quả nhiên là nam thần của ta, chỉ có thể thần phục.

Từ cách thực hiện của Doanh Chính trước mắt, Tần Tử Sở đã thấy được việc hắn sẽ làm trong tương lai.

Sách chuyên dụng cho cuộc thi do quốc gia phát hành thống nhất, hỏi: học sinh mua hay không mua?

Trả lời: mua mua mua!

Sách chuyên dụng cho cuộc thi tái bản, sửa chữa nội dung do quốc gia phát hành thống nhất, hỏi: học sinh không thi đậu một năm và học sinh năm nay lại gia nhập cuộc thi mua hay không mua?

Trả lời: mua mua mua!

Sách chuyên dụng cho cuộc thi tăng thêm vì quốc gia mở rộng phạm vi triệu tập dự thi, gia tăng khoa thi, hỏi: học sinh những năm trước đây vẫn luôn không thi đậu chuyên khoa pháp luật, mà hôm nay muốn thay đổi hướng thi, mua hay không mua?

Trả lời: mua mua mua!

Chữ mua cũng chính là chữ "Nghèo"!

Doanh Chính có biện pháp lấy tiền trong túi của đám thư sinh này.

Ngoại trừ sách giáo khoa, hoàn toàn có thể thành lập trường học chuẩn quốc gia, thu nạp các bậc thầy xuất chúng của các học phái, bổ nhiệm làm lão sư, không câu nệ học sinh như thế nào, thống nhất chiêu sinh học tập.

Cứ như vậy, còn có thể bố trí thỏa đáng một đám Mặc gia tài hoa xuất chúng ngày càng muốn thoát khỏi biệt quán Ủng cung, trốn đến rừng sâu núi thẳm ở ẩn lãng phí sinh mệnh, từ đó sẽ không làm cho vùng đất Trung Hoa thụt lùi, phát triển khoa học kỹ thuật sai lầm.

Tiến hành như thế, từ nay về sau, Đại Tần sẽ không bị chuyện thiếu khuyết quan viên làm bối rối.

Tần Tử Sở ngồi ở hậu điện nghe lén, suy nghĩ đã giống như ngựa phi vui mừng chạy tới phương xa, còn đề tài trên triều lại vẫn chưa rời đi vấn đề chọn lựa nhân tài cho khoa cử.

Chương Lê là một người chú trọng phẩm đức của nhân tài, hắn biết rõ rất nhiều người có tài không đức.

Bởi vậy, Chương Lê nhịn không được mở miệng, lo lắng nói: "Thái tử, chọn lựa quan viên như thế, mặc dù có thể bảo đảm tài học đầy đủ, nhưng nên xác định phẩm hạnh của bọn họ có tốt đẹp không bằng cách nào?"

Doanh Chính lộ ra nụ cười, đem đáp án sớm đã suy xét xong nói ra: "Các quận thi trước một lần, toàn bộ người thông qua cuộc thi tập trung đến thành Hàm Dương, mở biệt quán Ủng cung, cô tự mình đối mặt, thi lại lần thứ hai, sau đó, mặt đối mặt từng câu, hỏi đáp lại. Kỳ thật Chương Lê tướng quốc quá lo lắng, Đại Tần ta sớm đã có quan viên giám thị luật pháp, đề phòng bọn họ làm mưa làm gió, ức hiếp đồng hương. Tiến hành đồng bộ, tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn chặn gian nịnh vào triều, cũng đủ để kinh sợ bọn họ thu hồi tâm tư mờ ám."

"Thái tử nói phải, lão thần quá lo lắng." Chương Lê hơi suy tư, sau khi do dự một chút, rốt cuộc gật đầu đồng ý với cách nói của Doanh Chính.

Lâu ngày biết lòng người.

Cho dù là nhân tài thông qua tiến cử tuyển ra, kỳ thật cũng có khuyết điểm như vậy, con người luôn không thể tránh khỏi tiểu tâm tư của chính mình.

Doanh Chính mỉm cười nói: "Việc này làm phiền hai vị tướng quốc xử lý, phụ vương thân thể không khỏe, cô đi xem phụ vương, đi trước một bước."

Nói xong, Doanh Chính đứng dậy đi vào hậu điện, một nam nhân mặt cười tủm tỉm dịu dàng đứng ở cửa nhìn hắn.

Doanh Chính lập tức bị ánh mắt của Tần Tử Sở chinh phục, dưới chân bước nhanh hơn đến trước mặt Tần Tử Sở, đem hắn ôm vào ngực, hướng về phía đôi môi hồng nhạt hôn lên.

Tần Tử Sở không chút nào ngượng ngùng đưa tay nắm cổ hắn, ngón tay mềm nhẹ xuyên qua sợi tóc sau gáy Doanh Chính, vuốt ve da đầu của hắn, môi mềm nhẹ cọ xát hai phiến môi của Doanh Chính, đầu lưỡi bướng bỉnh lượn quanh đôi môi góc cạnh rõ ràng của hắn.

Xúc cảm hơi ngứa lập tức khiến Doanh Chính bất mãn dùng sức đè lại eo nhỏ của Tần Tử Sở.

Doanh Chính dùng lực mút vào, đem đầu lưỡi của Tần Tử Sở ngậm vào miệng, gai lưỡi sát qua mặt lưỡi bóng loáng, khiến trên người Tần Tử Sở từng trận run rẩy, làm hắn không tự chủ được càng dựa vào ngực Doanh Chính.

Doanh Chính giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt không thấy già đi của Tần Tử Sở, đột nhiên nắm cằm hắn buộc hắn ngẩng đầu lên, cái hôn nóng bỏng từ cằm dừng một chút trên cổ, nở rộ ra đóa hoa diễm lệ lại nhỏ vụn.

"Hậu điện cung Hàm Dương, không biết trước kia có tổ tiên ở trong này càn quấy hay không?" Doanh Chính bỗng nhẹ giọng mở miệng.

Thân thể vốn nới lỏng xụi lơ trong ngực hắn của Tần Tử Sở đột nhiên co lại, hai tay đẩy bả vai Doanh Chính, cố gắng kéo ra khoảng cách giữa hai người.

"Ha ha, Tử Sở, sức lực của ngươi đối với trẫm mà nói quá nhỏ." Doanh Chính một tay đặt sau thắt lưng của Tần Tử Sở, lập tức chế ngự hành động kháng cự của hắn, bàn tay nhàn rỗi đặt lên ngực Tần Tử Sở, cố ý để đầu ngón tay mang theo chút lực đạo xoa nắn hồng châu che lấp dưới tầng tầng y phục.

Quả nhiên Tần Tử Sở thở gấp một tiếng, sức lực vừa mới tập trung trên cánh tay liền tiêu tan.

Tần Tử Sở đỏ tai nghiêng mặt đi, thấp giọng nói: "Chúng ta trở về phòng thôi."

Doanh Chính rút ra một tầng lại một tầng y phục bao quanh người Tần Tử Sở, cố ý cắn vành tai hắn nói: "Trẫm thích nhìn bộ dáng đỏ mặt của ngươi, không trở về."

"..."

Tần Tử Sở nháy mắt cảm thấy bệnh cuồng của Doanh Chính lại tăng thêm một bậc, nhịn không được giúp hắn tìm lý do nói: "Trên đất rất cứng, ta sẽ không thoải mái."

Doanh Chính dễ dàng dùng một câu giải quyết viện cớ của Tần Tử Sở: "Không việc gì, ngươi có thể ngồi trên đùi trẫm, hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, trẫm muốn nhìn rõ ngươi."

Nụ hôn êm ái tỉ mỉ dừng trên cổ của Tần Tử Sở, hắn có thể cảm nhận được đầu lưỡi trơn trợt ở trên da hoạt động nóng vội bất an.

Bàn tay mang theo vết chai nhỏ của Doanh Chính đã hoàn toàn đem áo bào từ trên người Tần Tử Sở lột ra, khẽ vuốt ve cao thấp theo thắt lưng mảnh khảnh, chống đỡ thân thể hắn, lưu lại trên làn da vì dần dần mất đi quần áo bảo hộ mà trở nên hơi lạnh một hơi ấm làm người ta tham luyến.

Tần Tử Sở chủ động nâng cổ lên, nửa quỳ ở hai bên bắp đùi Doanh Chính, đem mình đưa đến bên môi hắn, mười ngón tay linh hoạt thuần thục cởi bỏ đai lưng của Doanh Chính, dán mình vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, hơi ngọ nguậy, càng ma sát ra tia lửa rực rỡ.

Doanh Chính cười nhẹ một tiếng, hai cánh tay đặt dưới nách Tần Tử Sở, cứng rắn kéo Tần Tử Sở ra khỏi ngực mình.

Hắn từ thấp tới cao hướng về ánh mắt né tránh không thôi của Tần Tử Sở, cố ý nói: "Tử Sở vẫn luôn không muốn để cho trẫm thấy rõ bộ dáng của ngươi, sợ trẫm biết dáng vẻ đỏ mắt của ngươi sao?"

Lời còn chưa dứt, ngón tay của hắn bò lên trước ngực Tần Tử Sở kẹp lấy một viên hồng châu, trêu đùa: "Dáng vẻ khóc lên không ngừng cầu xin của Tử Sở, trẫm thích nhất."

Đôi môi ấm áp dán lên thay thế ngón tay bao lấy ngực, Doanh Chính mơ hồ nói: "Dáng vẻ Tử Sở nói chuyện không còn sức lực, muốn trẫm đỡ lấy, trẫm cũng thích, trẫm đều thích..."

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

Sở thích của AC ngày càng ác liệt ~ Cung điện là nơi bàn việc chứ không phải làm chuyện riêng đâu (//∇//)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro