♡Chương 171♡ Ám chỉ
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
Bách Việt ở phía đông nam, khí hậu ẩm ướt nóng bức.
Nơi đó vô cùng lạc hậu, vẫn giữ lại rất nhiều tập tục của xã hội nguyên thuỷ, vừa không có tục cưới gả, lại thích xăm mình, sự khác biệt so với người Trung Nguyên hết sức rõ ràng.
Bình thường mà nói, dân tộc càng lạc hậu, sức chiến đấu của dân chúng ngược lại càng thêm mạnh mẽ.
Bách Việt cũng không ngoại lệ!
Quân Tần có giáp đồng, cường nỏ, giáo mác và mấy vạn chiến mã, nhưng những trang bị hùng mạnh này của quân Tần bách chiến bách thắng lại hoàn toàn không phát huy được ở đồng bằng.
Nói cho cùng, Bách Việt là nơi của các dân tộc tạp cư, dân chúng cũng không truy danh trục lợi, bởi vậy rất khó dùng tiền tài mua chuộc bọn họ.
Càng không xong chính là, tính của người Bách Việt cực kỳ bài ngoại*, mà quân Tần chưa quen thuộc địa hình nơi này.
*loại bỏ những gì của nước ngoài
Sau lúc ban đầu xâm nhập vào trong Bách Việt mạnh như vũ bão, người Bách Việt xuất quỷ nhập thần dùng tên bắn lén ngăn chặn bước chân của quân Tần.
Vương Tiễn là một tướng lãnh gan dạ lại cẩn thận, sau khi biết tình thế không thuận lợi của quân Tần, hắn cũng không tách ra bốn phía, mà chỉ đem quân Tần chia ra ba đường.
Đạo quân thứ nhất sau khi đánh hạ vùng Mân Việt, ở nơi này thành lập quận Mân Trung; đạo quân thứ hai trấn giữ ở Nam Dã, cùng đạo quân thứ ba chiếm lĩnh Nam Việt tạo thành thế gọng kìm, gây áp lực cực lớn với bọn họ, tạm thời bỏ qua việc đồng thời thăm dò Tây Âu.
*Bách Việt được chia thành các nhóm/vương quốc, trong đó: Đông Âu. Mân Việt và Nam Việt, (bao gồm cả Tây Âu, Lạc Việt) là các nhóm chính.
Nam Việt là một quốc gia cổ có lãnh thổ bao gồm một số phần của các tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây của Trung Quốc hiện đại và phần lớn miền Bắc Việt Nam, dưới sự cai trị của Nhà Triệu. Nam Việt do Triệu Đà, một viên quan nhà Tần kiến lập năm 203 TCN. Năm 206, nhà Tần mất, các bộ tộc Bách Việt ở Quế Lâm và Tượng Quận trở nên độc lập hơn với Trung Nguyên. Theo truyền thuyết thủ lĩnh An Dương Vương ở phía nam đã thành lập vương quốc Âu Lạc. Cũng theo truyền thuyết, khoảng năm 179 TCN, Triệu Đà đánh chiếm Âu Lạc của An Dương Vương, chia lãnh thổ Âu Lạc làm 2 quận Giao Chỉ và Cửu Chân.
Nhưng cho dù Vương Tiễn đã thận trọng giảm bớt áp lực cho quân Tần như thế, vẫn không thể thay đổi hoàn cảnh xấu trước mắt —— các chiến sĩ quân Tần ngày càng không thể chịu đựng được mùa hạ nóng bức không ngừng!
Cùng lúc đó, các bộ tộc Bách Việt cũng lấy phương thức liên lạc đặc biệt của bọn họ, triển khai phản kích liên tục.
Mặc dù nhân số thương vong của quân Tần không nhiều lắm, nhưng đây đối với của quân Tần sĩ khí tăng vọt vì vừa mới đoạt hai nước Tề, Sở là một đả kích thật lớn.
Sau mấy phen nếm thử phản công thất bại, Vương Tiễn lãnh tĩnh ý thức được đánh mạnh Bách Việt, dù trả giá thật lớn cũng không có biện pháp thu hoạch kết quả bọn họ chờ đợi.
Vương Tiễn vung tay lên, cũng không để ý trận chiến Bách Việt tạm thời làm danh tiếng của hắn bao phủ bóng tối, hết sức bình tĩnh nói: "Đưa tin về Hàm Dương, báo cho Thái tử, Vương Tiễn vô năng, tạm thời không thể tìm được cách đánh hạ Bách Việt. Lương thảo đã không đủ, xin Thái tử điều động lương thảo."
Mông Võ sau khi nhớ tới bọn họ đánh hạ hai nước Tề, Sở mạnh như vũ bão, liền ba hoa khoác lác nói với Thái tử là ba tháng đánh hạ Bách Việt, không khỏi đỏ mặt lên.
Hắn xấu hổ hỏi: "Vương Tiễn tướng quân, nếu chúng ta vẫn luôn bị ngăn trở trong này, làm sao ăn nói với Thái tử?"
Vương Tiễn cười, vỗ vai Mông Võ, cười nói: "Quốc chủ và Thái tử chưa từng vì võ tướng chiến bại mà trách phạt chúng ta? Chúng ta trú đóng ở nơi này, an tâm suy nghĩ phương pháp công phá Bách Việt là được."
Vương Tiễn suy nghĩ không sai chút nào, khi hắn mới vừa đem chiến báo đưa vào thành Hàm Dương, Sử Lộc sớm đã cùng đại quân đi Dư Kiền làm giám sát, đã triệu tập dân phu mở kênh đào liên thông sông Tương và sông Li, dùng phương thức đơn giản nhất đem lương thảo bình an chở vào nơi đây.
Chỉ có khai thông con đường lương thảo, quân Tần ăn no bụng mới có tâm tư tấn công Bách Việt.
"A? Có chuyện như vậy?" Vương Tiễn sau khi nghe nói việc này hơi sửng sốt.
Nhớ lại Thái tử đã từng dặn hắn Bách Việt khó có thể tấn công, dụng binh nhất định phải cẩn thận, tâm tình Vương Tiễn không khỏi có chút phức tạp.
Tâm hắn nghĩ: không ngờ Thái tử còn nhỏ tuổi, chỉ nhìn bản đồ cũng đã đoán được trận chiến này lão phu chưa chắc thuận lợi.
Thật sự là hậu sinh khả uý!
Vương Tiễn hơi suy nghĩ một chút, vô cùng sáng suốt nói với tên lính đưa tin mà Sử Lộc phái tới: "Nếu thiếu nhân thủ, binh trong tay lão phu cũng có thể cho mượn ra giúp một tay mở kênh đào, có thể mau chóng đả thông đường lương thảo mới là chuyện chính."
"Đa tạ Tướng quân thông cảm, Giám ngự của chúng ta thật sự không có biện pháp mới nghĩ đến để cho tiểu nhân đi cầu ngài." Tiểu binh vội vàng dập đầu tạ ơn.
Đại chiến qua đi, nhân khẩu Sở giảm mạnh.
Dù Sử Lộc mang đến không ít nhân thủ, cũng không chịu nổi đồng thời tiến hành trưng thu lương thực mọi nhà và mở kênh đào, tình trạng rõ ràng là nghèo rớt mồng tơi.
Vương Tiễn khoát tay, không chút nào chậm trễ nói: "Nếu việc này vội —— Mông Võ, Mông Nghị, Vương Bôn nghe lệnh, dẫn bốn mươi vạn đại quân tiến đến chỗ Sử Lộc, giúp đỡ hắn mở kênh đào, mau chóng đả thông đường lương thảo."
"Dạ, mạt tướng nghe lệnh!"
Dù việc mở kênh đào cũng không thích hợp cho đại quân Tần quốc tinh nhuệ đến làm, nhưng việc quan trọng, cũng không có ai để ý việc này.
Vương Tiễn chỉ để lại mười vạn đại quân, đủ để ứng phó cư dân Bách Việt, chớ tùy tiện lại đây quấy rầy bọn họ.
Các tướng sĩ quân Tần sau khi nghe được tin tức này chẳng những không cảm thấy mình đại tài tiểu dụng*, ngược lại trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
*đại tài tiểu dụng: dao trâu mổ gà
Tần quốc ở tây bắc, các chiến sĩ có thể nhẫn nại giá lạnh, lại không quen loại khí hậu trong không khí ẩm dính hỗn loạn.
Lại thêm trong rừng trùng xà khắp nơi, độc trùng cắn người là chuyện rất đáng sợ, các tướng sĩ thà rằng đi lên Bắc đánh Hung Nô hung hãn, cũng không muốn ở Bách Việt chịu khổ.
Quả thực sinh mệnh quan trọng!
Trước mắt Vương Tiễn tướng quân có thể phái bọn họ đi mở kênh đào, thật sự là quá tốt!
Nhìn thời điểm đại quân rút lui khỏi nơi đây, toàn bộ cao hứng phấn chấn, Vương Tiễn không khỏi lắc đầu cười.
Bản thân hắn cũng cảm thấy vô cùng không thích ứng hoàn cảnh nơi này, bởi vậy, mới có thể ở thời điểm lương thảo cùng quân nhu thiếu nghiêm trọng, làm ra quyết định như vậy.
Khí hậu Bách Việt quả thật nóng bức không chịu nổi, nhưng Vương Tiễn không tin Bách Việt sẽ không có lúc thời tiết lạnh xuống.
Một ngày nào đó binh sĩ Tần quốc bọn họ có thể thích ứng hoàn cảnh, đến lúc đó, nhất định phải cho người Bách Việt nếm thử lợi hại của bọn họ!
Sử Lộc vẫn luôn cảm thấy rất tuyệt vọng vì nhiệm vụ Thái tử cho mình.
Danh tướng Sở quốc Hạng Yến lúc trước chết thật sự quá mức uất ức, đợi đến sau khi Tần quốc diệt Sở, đám người Man nhanh nhẹn dũng mãnh hận không thể ăn tươi quan viên Tần quốc, làm sao phối hợp đây?
Cho dù chém đầu một đám lại có một đám dân chúng Sở không phục tùng mệnh lệnh, nhưng trong lòng Sử Lộc rõ, lương thảo đất Sở sợ là thật sự sắp bị hắn cướp đoạt sạch sẽ.
Cổ đại vận chuyển lương thảo chỉ có thể hoàn toàn dựa vào nhân lực hoặc là súc vật kéo.
Chỉ là vận chuyển trên đường sẽ phải tiêu hao phần lớn, Bách Việt lại khó có thể vận chuyển lương thảo, Sử Lộc thật sự là lo âu bạc đầu.
Cuối cùng Thái tử hạ lệnh xây dựng kênh đào, thay Sử Lộc giải quyết khốn cảnh trước mắt, nhưng ngay sau đó hắn liền phát hiện sau đại chiến, dân phu Sở cũng thiếu nghiêm trọng!
"Mông Võ Tướng quân?!!!" Sử Lộc đang sứt đầu mẻ trán, mong muốn cây trồng ở Sở một năm có thể thành bảy, tám cây, thay hắn xoay sở đủ số lượng lương thảo.
Chợt nghe được tiếng bước chân chỉnh tề và rung động liên tiếp của quan nha, Sử Lộc rất nhanh đi ra.
Thời điểm hắn mở miệng, cả người lập tức đều kinh ngạc đến thay đổi âm thanh.
Mông Võ nhảy xuống lưng ngựa, bước đến trước mặt Sử Lộc, liền chắp tay, sang sảng cười nói: "Nhiều ngày không gặp, Giám ngự gầy không ít."
Sử Lộc khoát tay, trên mặt lộ ra nụ cười, lắc đầu thở dài nói: "Mỗi ngày vội vàng thu lương, còn phải triệu tập dân phu mở kênh đào —— chỗ này buổi tối rất nhiều muỗi, căn bản ngủ không được, ngay cả có sơn trân hải vị ta cũng ăn không trôi, sao có thể không gầy? Ngươi xem cổ của ta cũng đen thui."
Sử Lộc nói chuyện, không câu nệ tiểu tiết kéo áo xuống, lộ ra làn da cổ với hai màu khác biệt thật lớn, nụ cười trên mặt chua sót.
Lời vừa ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt hắn liền phai nhạt theo.
Hắn tiến lên vỗ vai Mông Võ, thấp giọng nói: "Nghe nói chiến sự không xuôi, Thái tử có phái sứ giả trách cứ chúng ta hay không?"
Mông Võ nghe hắn nói xong trong lòng ấm áp, trở tay đánh một đấm không nặng không nhẹ lên ngực Sử Lộc, hạ giọng theo: "Thái tử dặn dò chúng ta chú ý an toàn, không trách cứ, ngươi không cần lo lắng."
Sử Lộc hở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ may mắn, nói: "Thái tử khoan dung, thật sự là vận may lớn của chúng ta."
Nói xong, Sử Lộc đem tầm mắt chuyển hướng Vương Bôn và Mông Nghị, hướng bọn họ chắp tay cười nói: "Vương tiểu tướng quân, Mông Nghị, các ngươi cũng tới. Đi, nếu Vương Tiễn tướng quân phái tới cho ta nhiều giúp đỡ như vậy, chúng ta nhanh chóng đi xem chỗ phải đào bới. Ngày mai sẽ phải khổ cực rồi."
"Ở chỗ này đào sông cũng tốt hơn so với ở trong rừng bị độc trùng cắn." Vương Bôn cười đáp lời.
Vừa nghe lời này, mặt bốn người đều mỉm cười đi đến bờ sông, Sử Lộc cẩn thận giải thích một chút cách làm cụ thể cho ba người bọn họ.
Sửa sông sẽ không nhanh, nhưng có bốn mươi vạn đại quân khoẻ mạnh gia nhập, công trình đại khái phải làm vài năm không đến thời gian một năm rưỡi đã nhanh chóng hoàn thành.
Thời điểm nước sông gầm thét liên thông hai sông lớn, hốc mắt của Sử Lộc lập tức liền biến đỏ.
Hắn nhịn không được quỳ gối cạnh bờ sông, cảm thán nói: "Có kênh đào này, Đại Tần ta bất luận quân đội hay lương thảo xâm nhập Bách Việt, cũng không bị ngăn trở."
Thời gian một năm rưỡi có thể làm rất nhiều việc.
Lúc bốn người Sử Lộc chủ trì thông suốt dòng sông, Tần Tử Sở rốt cuộc tự tay viết xuống chiếu thư thiện vị, đem vị trí quốc chủ Tần quốc truyền cho Doanh Chính, mà trong lãnh thổ Tần quốc, rốt cuộc xuất hiện hai danh xưng mới.
Một cái là "Thái thượng vương" Tần Tử Sở, một cái khác lại là Hoa Dương phu nhân vẫn luôn ở cung điện khác của Tần triều khoan khoái chơi đùa nam sủng, danh xưng của nàng càng có một phong cách riêng "Thái vương thái hậu".
Tần Tử Sở nghe đến hai danh xưng, không khỏi co rút khóe miệng, trên mặt nhịn không được tươi cười: "...Rất buồn cười."
Doanh Chính rốt cuộc có thể cùng Tần Tử Sở mặc miện phục giống nhau xoay người.
Hắn nhìn về phía ái nhân lên tiếng, chân mày cau lại, cao giọng nói: "Ngươi cảm thấy nghe không hay?"
Tần Tử Sở đứng dậy đi đến trước mặt Doanh Chính, vì hắn sửa lại cổ áo chỉnh tề một chút, nhẹ giọng cười nói: "Quả thật rất khó nghe, nghe Thái thượng hoàng tương đối quen... A, chỉ có điều hình như lâu rồi ta không nghe ngươi gọi ta là phụ thân."
Doanh Chính hoàn toàn trưởng thành cao chừng tám thước sáu tấc, so với Tần Tử Sở cao hơn phân nửa cái đầu, thân thể uy vũ cường tráng che trước người Tần Tử Sở, đem dương quang ngoài cửa hoàn toàn che lại, cả người đều tản ra mùi vị nam nhân nồng đậm mê người.
Bên trong bóng râm, Tần Tử Sở rất khó thấy rõ thần sắc của hắn.
Doanh Chính tiến lại gần, chợt ở khóe môi của Tần Tử Sở hạ xuống một cái hôn khẽ, không đứng đắn nói: "Tối hôm nay, trẫm liên tục gọi ngươi là 'Phụ hoàng', được không?"
Tần Tử Sở không khống chế được đỏ ửng dâng lên gương mặt trắng nõn, trên tay thoáng chốc không nặng không nhẹ trực tiếp đem cổ áo chỉnh tề siết thành một nếp gấp.
"Nếu không gọi ở thời điểm kia, ta sẽ cảm thấy tốt hơn một chút." Tần Tử Sở gục đầu xuống, chỉ lưu lại cho Doanh Chính lỗ tai đỏ bừng.
Doanh Chính nắm chặt ngón tay của Tần Tử Sở kéo cổ áo của mình đến tán loạn, cười nhẹ nói: "Vậy không phải là vào buổi tối."
Tần Tử Sở thoáng chốc trừng to mắt, nhìn ánh mắt tràn ngập ám chỉ của Doanh Chính.
Σ(っ °Д °;)っ không, không phải là ý mà ta nghĩ đến đi?!!
━━━━━━━☆☆━━━━━━━
AC rốt cuộc lên ngôi rồi 🙂
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro