♡Chương 174♡ Bình diệt Bách Việt

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Tiêu Hà nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên không phải là may mắn hoặc khó xử, mà theo bản năng nhìn về bốn phía.

Xác định tửu khách chung quanh vẫn tự thảo luận, không bất luận kẻ nào chú ý bọn họ, Tiêu Hà mới chậm rãi phun ra giọng nói nghẹn ở ngực.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Quý một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Luật pháp Tần quốc nghiêm khắc, ta bây giờ lại làm quan coi ngục cho Tần quốc, nếu dám làm như vậy chính là biết pháp phạm pháp, tội thêm một bậc, ngươi muốn cho ta bị nghiền xương thành tro sao?"

Lưu Quý cà lơ phất phơ liếc mắt xem thường, đối diện vẻ nghiêm túc của Tiêu Hà, xoay mặt lại nở nụ cười.

Hắn vuốt tay: "Nếu không còn có thể làm sao? Bên cạnh đó không xa chính là sáu mươi vạn đại quân Tần quốc. Bách Việt cũng không có binh khí để đánh, đã không có hy vọng dùng công trạng để thăng quan. Nếu ngươi không chịu làm chuyện này, đời này chỉ có thể thành thật làm quan coi ngục lãng phí thời gian."

Lưu Quý dùng khuỷu tay đụng nhẹ Tiêu Hà, mở miệng lần nữa: "Ngươi không phải bắt chước chữ viết của người khác sao? Có thể sao chép hoán đổi một phần không? Dù sao không có ai biết —— đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết."

Tiêu Hà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Lưu Quý, thần sắc trang nghiêm nói: "Ta muốn trong nhà khá một chút, nhưng làm như vậy là mất đạo đức, không phải hành động của đại trượng phu. Ta thà rằng cả đời ở Phái Huyền làm quan coi ngục."

"Ta nói Tiêu Hà ngươi a, thật sự là cái gì cũng tốt, chính là rất cố chấp." Lưu Quý thở dài, lột đậu phộng luộc muối, nhét vào trong miệng nhai.

Tiêu Hà nghe hắn nói xong nhịn không được thở dài một tiếng, nhưng ánh mắt tuy rằng tiếc nuối lại không hối hận.

"A —— a, xì!" Hạ Hầu Anh ngồi ở một bên thành thật nghe Lưu Quý nói chuyện đột nhiên run lên, tiếng hắt xì lớn làm cả tửu quán đều giật mình.

Nhóm tửu khách sau khi nở nụ cười thiện ý, Lưu Quý vỗ lưng Hạ Hầu Anh, ánh mắt mang theo một chút quan tâm nói: "A Anh, ngươi tuổi còn nhỏ, gần đây thời tiết chuyển lạnh sợ là cảm lạnh, nhanh chóng về nhà nghỉ một chút đi."

"Ta biết, không có việc gì." Hạ Hầu Anh trực tiếp đưa tay lau nước mũi.

Hắn mang chút bướng bỉnh của nam tử vừa mới trưởng thành, oán giận nói: "Gần đây thời tiết cũng không biết thế nào, lạnh đến quá nhanh, cóng đến người cả người phát cương."

Nghe Hạ Hầu Anh oán giận, Lưu Quý như có điều suy nghĩ ngẩng đầu hướng về phía đông nam liếc mắt một cái.

Sau đó, hắn nhăn mày nói: "Gần nhất sợ rằng lại muốn khai chiến."

Tiêu Hà nghe vậy gật đầu, nhíu mày theo, hết sức chán ghét nói: "Đúng, mấy ngày nay có dị động! Quân Tần cả ngày đánh mãi không dứt, lương thực đất Sở đều nhanh bị bọn họ trưng thu vô ích, đây là muốn thật sự đói chết dân chúng nghèo chúng ta mới thỏa mãn sao?"

Hắn không có tâm tư uống rượu tán dóc, đem bát rượu ném một bên, hầm hừ mở miệng: "Mấy ngày nay trừ bỏ chinh lương, chỉ sợ còn muốn điều một đám dân phu đi, các ngươi sợ rằng cũng phải đi làm thợ."

Thoáng chốc, tâm trạng của Lưu Quý cùng Hạ Hầu Anh cũng đều không thoải mái.

Bốn người đang ngồi, Tiêu Hà cùng Tào Tham đều là quan coi ngục, chỉ có hai người bọn họ là dân chúng.

Nếu triệu tập dân phu lao dịch, Lưu Quý cùng Hạ Hầu Anh không tránh thoát, mà dựa theo luật pháp Tần quốc, tự tiện đào thoát, tránh né lao dịch, hình phạt nặng đến mức người ta hoàn toàn không chịu nổi.

"Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Lưu Quý vỗ vai Hạ Hầu Anh, nở nụ cười.

Quanh người hắn quanh quẩn một khí chất làm người ta tin phục.

Hạ Hầu Anh nhìn ánh mắt của Lưu Quý, không lâu sau liền bình tĩnh trở lại.

Doanh địa của quân Tần ngoài trăm dặm, Vương Tiễn nhìn thuyền chạy trên nước sông, vận chuyển lương thảo, trên mặt lộ ra nụ cười kinh hỉ.

"Công trình lại nhanh như vậy!" Hắn không khỏi cảm thán một tiếng.

Vương Bôn nhảy khỏi thuyền vận chuyển lương thảo, trực tiếp bổ nhào vào người Vương Tiễn, hô lớn một tiếng: "Phụ thân, con đã trở lại!"

Vương Tiễn liếc mắt quét trên dưới Vương Bôn, vui mừng gật đầu, vỗ vai hắn, ôn hòa hiếm thấy nói: "Mông Võ tướng quân đem ngươi huấn luyện rất tốt, khỏe mạnh không ít."

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi rất nhanh liền kết thúc, Vương Tiễn thu hồi nụ cười ôn nhu trên mặt, nghiêm túc nói: "Công trình chấm dứt nhanh như vậy, các chiến sĩ có phải đều mệt muốn chết rồi hay không?"

Vương Bôn lập tức nghe hiểu lời chưa hết của Vương Tiễn, trả lời ngay: "Tướng quân, tuyệt đối không có chuyện như vậy. Ngự giám biết chúng ta không phải đặc biệt tới thay hắn xây kênh, đối đãi với đại quân rất khách khí, mỗi ngày sớm hay muộn gì cũng có thể dành thời gian rảnh cho Mông Võ tướng quân mang chúng ta thao luyện."

Vương Bôn nói chuyện, nhịn không được nở nụ cười.

Hắn híp mắt nói: "Trong đám dân phu trưng dụng này, có không ít người vốn là chiến sĩ Sở, đều là lão binh vũ dũng. Con cùng Mông Võ tướng quân suy nghĩ, giữ lại, không bằng chọn lựa một đám người, cho nên lần này, ngoại trừ người vốn đi theo ra, lại mang về mười lăm vạn đại quân."

Vương Tiễn gật đầu theo, khích lệ một câu: "Mông Võ tướng làm vô cùng tốt, binh lính Sở một khi chiến đấu đều liều mạng, bọn họ cũng quen thuộc địa hình và khí hậu của Bách Việt hơn chúng ta nhiều, rất tốt, rất tốt, việc này làm rất tốt."

Mặc dù có Vương Bôn bảo đảm, nhưng Vương Tiễn vẫn không yên lòng tự mình cùng Mông Võ thương thảo mới hoàn toàn xác định.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ thả lỏng, rốt cuộc thở dài một cái nói: "Đánh xong một trận, chúng ta rốt cuộc có thể nghỉ một chút."

Mông Võ nở nụ cười trong sáng, cao giọng nói: "Nếu lần này đại thắng, ta nhất định phải mang theo các nhi tử đi trấn thủ biên giới phía Bắc, đánh cho Hung Nô không dám trở lại."

Vương Tiễn nghe vậy nhướng mày, chán ghét nói: "Sao? Hung Nô lại một lần nữa Nam hạ?"

Mông Võ khinh thường cong khóe miệng, lạnh giọng nói: "Bọn họ nghe nói tân chủ lên ngôi. Đối với một thanh niên gần hai mươi hai tuổi, người Hung Nô vô sỉ còn có gì không dám làm? Mới bị Lý Mục tướng quân tiêu diệt chưa tới mấy năm lại tới xâm chiếm Đại Tần ta, người Hung Nô thật sự là quá tự phụ! Ta nhất định phải làm cho bọn họ có đến mà không có về."

Vương Tiễn không khỏi gật đầu theo Mông Võ.

Ngay sau đó, khuôn mặt hắn nghiêm túc, nói thẳng: "Đại quân nghe lệnh, ngày mai tấn công Nam Việt, sau khi hạ Nam Việt, thẳng đến Tây Âu." (Tây Âu hay còn gọi là Âu Việt, một tập hợp các bộ lạc miền núi sinh sống tại khu vực mà ngày nay là đông bắc Việt Nam)

"Tuân lệnh!" Mông Võ lập tức cao giọng đáp lại phân phó của Vương Tiễn.

Nhiệt độ nóng bức đã hoàn toàn tan rã vào mùa đông, đối với chiến sĩ Tần quốc mà nói, nhiệt độ vô cùng thoải mái đã tới, trên mặt bọn họ treo lên vẻ tự tin lại tràn ngập sát khí, giống như một đám hùng sư đang săn mồi, gắt gao nhìn chằm chằm kẻ địch.

Bách Việt đã định trước là vật trong tay bọn hắn!

"Vù ——!" Một tên bắn lén phóng tới trước mặt, Vương Tiễn động tác nhanh nhẹn chặt đứt cây tên, làm mũi tên rơi vào bùn đất.

Hắn cúi đầu nhìn mũi tên trên mặt đất, nhìn về phía thân ảnh người Bách Việt ẩn núp trong rừng rậm, nhân số lại rất thưa thớt, trên mặt hiện lên một vẻ thương hại bao hàm sát ý: "Thượng huyền, bắn tên."

Ba hàng nỏ binh cường tráng kết thành trận thế, dựng cung, thượng huyền (đặt tên lên cung), bắn tên.

Dưới ánh mặt trời lóng lánh mê người, mũi tên bằng đồng không ngừng bắn vào rừng, tiếng vang nặng nề và tiếng người Bách Việt kêu thảm thiết vang vọng trong rừng.

Nhưng quân Tần không ngừng tay, chiến sĩ mang trường kích dài hơn một trượng đứng ở trước cường nỏ bảo vệ xung quanh bọn họ, bước chân đều nhịp không ngừng đẩy tới trước.

"Tùng, tùng, tùng!" Tiếng trống trận thâm trầm, gõ ra một khúc chiến ca nhuộm lên huyết tinh cùng giết chóc, mà các tướng sĩ Tần quốc cùng với chiến ca của bọn họ, tuyệt tình chinh phạt mảnh đất chưa bao giờ bị người nào tranh giành.

Chiến sĩ của Bách Việt ngẫu nhiên tránh thoát cường nỏ phóng ra một, hai mũi tên chuẩn xác hướng về phía quân Tần.

Nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện mình tính sai!

Vũ khí của người Bách Việt thật sự là rất lạc hậu.

Quân Tần trang bị áo giáp huyền sắc bao phủ bằng đồng đen, thuộc da thật dầy bảo vệ toàn bộ vị trí nguy hiểm trên thân thể bọn họ, đối mặt với kẻ địch như thế, mũi tên của người Bách Việt thậm chí không thể lưu lại bất kỳ vết thương gì trên áo giáp của quân Tần; nhưng khi người Bách Việt bắn tên, vị trí bọn họ ẩn núp đã bị các chiến sĩ quân Tần suy đoán ra, dễ dàng bắn tên.

Ngay cả hy vọng cuối cùng người Bách Việt cũng không thể giữ lại.

Máu tươi cùng thi thể rất nhanh chất đầy mảnh rừng núi này, mà đại quân huyền sắc đằng đằng sát khí, đã tiếp tục hướng tới Tây Âu, ý đồ hoàn toàn bình diệt Bách Việt, thu về bản đồ Tần quốc.

Vương Tiễn hít sâu không khí tràn ngập mùi máu tươi, thời điểm mở mắt, đã không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Hắn bình tĩnh dặn Vương Bôn: "Hướng quốc chủ đưa tin, Bách Việt, đã diệt!"

"Dạ, tướng quân!" Vương Bôn xoay người đi, tự tay viết kết quả thắng lợi lần này, giao cho nhóm binh lính kích động đến hai mắt đỏ lên truyền lại tin tức.

Hắn nện vào ngực binh lính dẫn đầu một quyền, nghiêm túc nói: "Đừng quá cao hứng, thời điểm gặp mặt quốc chủ, không thể sợ sệt."

Chiến sĩ gật đầu lung tung, cho dù chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng cũng thanh tỉnh không ít.

Sau khi hắn đứng tại chỗ trầm mặc một lát, quỳ một gối xuống đất, hai tay tiếp nhận chiến báo, trịnh trọng nói: "Quyết không phụ sự nhờ vả của tướng quân."

Vương Bôn hướng hắn khoát tay, đưa tiễn nói: "Tốt lắm, đi thôi."

Một đội binh lính đưa tin cưỡi bảo mã lương câu, rất nhanh biến mất trước mắt Vương Bôn, chỉ để lại trên mặt đất một tầng bùn đất tung bay.

Hắn nhịn không được lộ ra nụ cười, chà xát mặt, mới mạnh mẽ áp chế vẻ khoái trá trên mặt, đi nhanh đến quân doanh.

Quân Tần đại thắng! Hắn làm sao có thể không cao hứng!

Từ lúc thời tiết ấm áp cuối cùng đã đến, Tần Tử Sở cùng Doanh Chính sau khi tại hậu điện cung Hàm Dương phóng túng mà điên cuồng một lần, Tần Tử Sở nháy mắt phát hiện bộ mặt thật của Doanh Chính vốn đã hết sức thả lỏng trước mặt hắn, nay càng phát ra lòng tham không đáy.

Trong cung Hàm Dương ấm áp thoải mái, phong cảnh tươi đẹp, cơ hồ đều để lại dấu vết bọn họ triền miên.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ quả thật là mất trí!

"Tử Sở, bây giờ không có ai, tới đây." Doanh Chính vỗ bên cạnh mình, vẻ mặt tươi cười nhìn Tần Tử Sở, trong hai mắt tràn đầy chờ mong.

Doanh Chính mỉm cười rõ ràng là phong cảnh tuyệt mỹ, đáng tiếc, Tần Tử Sở lại từ sâu trong đôi mắt của Doanh Chính thấy được dục vọng không thèm che dấu.

Vương tọa ánh vàng rực rỡ chói mắt như vậy, nhưng Tần Tử Sở lại không khống chế được mình co giật khóe miệng.

Σ(っ °Д °;)っthân ái, ngươi không cảm thấy sau khi chế tạo cái long ỷ thần kỳ này, chuyện thứ nhất là chơi tới mất thể diện, có vẻ rất thú vị sao!

Nói tốt chính là LLL?!

*tiếng lóng trên mạng, ý nói rất biết thưởng thức, đẳng cấp, thỉnh thoảng có ý châm biếm

Doanh Chính nhìn thần sắc của Tần Tử Sở, nở nụ cười càn rỡ.

Hắn dứt khoát đi lên trước, một phen ôm ngang Tần Tử Sở, trực tiếp đem Tần Tử Sở đè trên long ỷ.

Ngón tay Doanh Chính chậm rãi vuốt ve gương mặt Tần Tử Sở, thấp giọng nói: "Sáng sớm ngày mai, trẫm chính là 'Tần Thủy Hoàng' danh phù kỳ thực*."

*danh tiếng hoặc tiếng tăm xứng với thực tế, đúng với lời người ta nói.

Tần Tử Sở kinh ngạc mở to hai mắt, mà câu tiếp theo của Doanh Chính càng làm đầu óc hắn trống rỗng.

Doanh Chính thành kính hôn môi Tần Tử Sở: "Trẫm sẽ làm được hứa hẹn lúc trước, sau khi đăng cơ lập tức mang ngươi tuần du thiên hạ."

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

Thống nhất rồi, giờ thì 2 anh đi du ngoạn 」( ̄▽ ̄」)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro