♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
– HẠ –
Doanh Chính từ trên bàn lục ra đề tài Tần Tử Sở viết xuống, hôn nhẹ hắn nói: "Trẫm để Lý Tư và Hàn Phi cùng nhau ở lại đô thành dựa theo phương thức ra đề mục ngươi nói. Hiện tại hai người bọn họ mỗi ngày đều không ngừng đưa tấu chương về trong tay trẫm, đều tỏ vẻ mình năng lực không đủ, thỉnh cầu những người khác trợ giúp. Ngươi không chỉ làm khó thư sinh thi cử, mà còn làm khó đại thần của trẫm."
Tần Tử Sở thỏa mãn cong khóe môi, cười tủm tỉm nói: "Nghiên cứu đúng hay sai tương đối quan trọng hơn khái niệm, sự kiện, nguyên tắc, nội dung kết luận; lựa chọn đề cần bao quát kiến thức, nhiều câu hỏi hơn, nhóm thí sinh nếu không hiểu rõ 《 Đại Tần luật 》 một cách kiên định, vững chắc, toàn diện, nhất định sẽ bắt đầu lựa chọn lung tung, hơn nữa muốn chọn ra những lựa chọn đúng, còn cần năng lực phân tích và phán đoán chính xác; điền vào chỗ trống có thể kiểm tra kết quả của các thư sinh ở góc độ tinh tế nhất. Đề tài ngắn có thể làm cho bọn họ từ trong sách vở bao la chọn lựa ra điểm mấu chốt mà phân tích đề..."
Tần Tử Sở cười càng thêm đắc ý và ác ý.
Hắn chỉ vào đề mục mình ra mà không hề có chút liên quan nào đến luật pháp, nói: "Theo góc độ trả lời 'Tần diệt lục quốc', cộng thêm xuất thân của bọn họ, có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề, ví dụ như khí khái, trung thành, hơn nữa vấn đề này căn bản không có đáp án chính xác."
Tần Tử Sở nói chuyện, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.
Một lát sau, hắn không khách khí nói: "Lúc mới bắt đầu một năm một lần khoa khảo, chờ đến ba năm sau, chúng ta có thể đem đề mục trước đó gom thành sách, lại đem đề mục giám khảo viết ra mà không có cơ hội dùng tới gom lại, tiếp tục ra sách. A, liền gọi là 《 năm năm khoa khảo, ba năm phỏng theo 》được rồi! Nhất định cũng bán chạy, còn có thể giúp ngươi tiếp tục phổ biến tiền tròn đến tứ quốc Tề Sở Yến Ngụy vơ vét tiền."
Doanh Chính gật đầu, không chút do dự tiếp nhận lựa chọn của Tần Tử Sở.
Hắn so với Tần Tử Sở càng thêm tang tâm bệnh cuồng* nói: "Làm vài quyển sách, xuất bản cỡ chữ lớn hơn, có thể nâng cao giá cả không ít." (=,= Gian thương!)
*đánh mất lý trí, phát rồ
Tần Tử Sở cùng Doanh Chính liếc nhau, thoải mái nở nụ cười.
Có Trương Lương nhắc nhở, mức độ bảo hộ ngự giá của hộ vệ vốn đã trịnh trọng nghiêm mật lại vươn lên một tầm cao mới.
Bắt đầu mùa đông, đoàn xe của Doanh Chính đã vào Sở ấm áp.
Tuy rằng du sơn ngoạn thủy hết sức tận hứng, nhưng thân thể Tần Tử Sở đã có chút không chịu nổi, thân thể vốn rất mảnh khảnh càng thêm gầy yếu.
Doanh Chính sờ lên thân thể ẩn hiện xương sườn của hắn, rốt cuộc giận đến tái mặt.
"Dừng chân ở Thọ Xuân gần đây đi, phụ vương cần tĩnh dưỡng!" Doanh Chính cau mày hạ lệnh.
Lúc trước quá trình đánh hạ Sở quốc tương đối thuận lợi, cung Thọ Xuân của Sở vương trước đây bảo tồn hết sức hoàn hảo.
Tần Tử Sở không phải là người thích phô trương lãng phí, có hắn ngăn cản, Doanh Chính không thể ở trong thành Hàm Dương xây dựng lại cung Thọ Xuân, đành phải triệu tập dân phu ngay tại chỗ sửa chữa cung Thọ Xuân trải qua chiến tranh.
Lúc này, nó rốt cuộc phát huy công dụng.
Đại quân rất nhanh xuyên qua quận Tứ Thủy, thẳng đến Thọ Xuân ở quận Cửu Giang, thời gian vài ngày liền đến nơi này.
Vô số quân Tần xếp thành đội ngũ hình vuông cùng cánh quân hộ vệ hai bên ngự giá, chỉnh tề uy vũ tiến vào đại môn của Thọ Xuân, thành thạo vây quanh tòa hoàng cung này làm công tác hộ vệ, phố xá bên đường bị dọn dẹp không còn một mảnh.
Dân chúng cũng vội vàng chạy nhanh lan truyền tin tức, không ai không run rẩy trong lòng.
Khi ngự giá đi ngang qua phố xá, dân chúng xa xa quỳ gối hộ vệ vòng ngoài, không một ai dám ngẩng đầu đối mặt với quân Tần cả người tản ra sát khí dày đặc.
Bởi vậy, bọn họ hoàn toàn bỏ lỡ thần sắc ôn nhu của quốc chủ Tần quốc dừng trên người ái nhân ẩn chứa nhiều lo lắng.
"Quốc chủ, quận thủ của quận Tứ Thủy, quận Đông Hải, quận Lang Gia, Trần quận, Tiết quận cầu kiến." Nội thị quỳ gối ngoài ngự giá, nhẹ giọng thông truyền.
Doanh Chính lại nhíu mày không kiên nhẫn nói: "Để bọn họ chờ."
Nói xong, Doanh Chính dùng hồ cừu bao lấy Tần Tử Sở, ôm hắn xuống xe đi về hướng tẩm điện.
Lay động làm Tần Tử Sở có chút buồn nôn thở hổn hển một tiếng, sau đó mạnh mẽ tươi cười nói: "Ta không suy yếu đến nỗi không tự mình đi được. Ngươi đi gặp các quận thủ đi, bọn họ ngàn dặm xa xôi lại đây, không dễ dàng. Ngươi gạt bỏ bọn họ như vậy, làm cho lòng người sợ hãi."
Doanh Chính không lưu tâm lắc đầu, gò má cọ trán Tần Tử Sở, chân mày không giãn ra, nói: "Ngươi thế này, sao còn có tâm tình quản bọn họ? Hảo hảo tĩnh dưỡng, trẫm còn có vài thập niên sống tốt."
Ý nói, hắn dĩ nhiên là sợ thân thể Tần Tử Sở suy yếu quá độ, chết trên đường tuần du.
Tần Tử Sở sửng sốt, kịp phản ứng chính mình nếu không già, cũng không có cách nào xác định hắn rốt cuộc là sẽ không chết; hay chỉ không già, không biết chết khi nào.
Tâm hắn nghĩ: bộ dáng tái nhợt gầy yếu này của mình, lại làm Doanh Chính nghi ngờ bị bệnh.
Việc sinh tử Tần Tử Sở không có chỗ để phản bác, hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu trấn an Doanh Chính: "Ân, ta sẽ hảo hảo tĩnh dưỡng, vào nhà. Tự ta ngủ một lát, ngươi đi gặp đại thần đi —— sau khi thức dậy, ta sẽ đem đồ ăn Hà chuẩn bị nuốt xuống. Ta cam đoan được không? Trong vòng nửa tháng, để cho xương sườn đều bị thịt che lấp, triệt để biến mất không thấy."
Ngón tay nhỏ dài đặt tại ấn đường của Doanh Chính, Tần Tử Sở nhẹ nhàng xoa đi nếp uốn giữa hai hàng lông mày, chờ mong nhìn về phía Doanh Chính.
Doanh Chính thở dài một cái, nắm bàn tay Tần Tử Sở trong lòng bàn tay, rốt cuộc bất đắc dĩ cười rộ lên.
Hắn nhẹ giọng giải thích: "Trẫm hiểu được ý của ngươi. Hảo hảo nghỉ ngơi."
Nói xong lời này, Doanh Chính ân cần giúp Tần Tử Sở nhét góc chăn vào, mới thu hồi nụ cười ôn nhu trên mặt, mang theo một thân uy nghiêm nâng bước rời đi.
Năm vị quận thủ sớm chờ ở trong điện, quốc chủ chưa tới, bọn họ cũng không dám ở đại điện uy nghiêm đàm tiếu ôn chuyện.
Đợi tiếng bước chân vững vàng truyền đến, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng đứng dậy quỳ xuống, cùng hô to: "Kiến quá quốc chủ."
Doanh Chính gật đầu, dùng âm thanh uy nghiêm không có bất kỳ tình cảm gì nói: "Đứng lên đi."
Các vị quận thủ vội vàng ngồi lại.
Quận huyện mặc dù phân chia tốt, cũng phái người quản lý, nhưng vì đề phòng người khác ngăn cản, Doanh Chính vẫn chưa công khai tuyên bố việc này trong triều đình.
Bởi vậy, quận thủ có thể đến các nơi nhận việc, không phải là tiểu tướng lúc trước ở trong quân Tần lập quốc công huân*, tiền đồ vô lượng.
*công huân: thành tích chói lọi
Quan trọng nhất là, các quận thủ đều trung thành và tận tâm với vương thất Tần vương.
Quận thủ này vốn xuất thân trong quân, thời điểm bị phái đi các nơi, mỗi người cũng mang theo số lượng lớn quân Tần.
Sau khi các vị quận thủ mang theo đại quân tinh kỳ nền đen thêu kim long trú đóng ở quận huyện, dân chúng các nơi sớm đã bị quân Tần đánh đến hoàn toàn quỳ lạy, dù trong lòng mắng chết đại quân huyền sắc này, ai có thể dám công khai đối nghịch?
Bọn họ bất quá là ở phương diện tiền tệ và văn tự cùng người Tần kháng cự trong tuyệt vọng mà thôi.
Doanh Chính ngồi xong, tầm mắt rốt cuộc quét một vòng trên người các quận thủ, trên mặt lộ ra một chút vui vẻ, khích lệ nói: "Các nơi tu sửa không tồi, vất vả chư vị."
Trên mặt chư vị quận thủ lập tức lộ ra vẻ may mắn không thôi, sắm tác phong quân nhân nói: "Quốc chủ một đường đi tới, cũng gầy đi không ít."
Cổ đại giao thông bất tiện, tuần du thiên hạ tuyệt đối không tính là hưởng thụ.
Dù giàu có nhất thiên hạ, con đường đông tuần của Doanh Chính cũng hết sức vất vả.
Hắn vừa phải xử lý chính quyền, vừa phải quan tâm thân thể của Tần Tử Sở, tự nhiên gầy đi một ít, nhưng bất luận thế nào, Doanh Chính vẫn là một thanh niên cao to cường tráng, khí thế quanh người nhờ ngũ quan càng thêm khắc sâu do gầy yếu mà càng hùng mạnh thêm.
Nghe được bề tôi tâm phúc của mình cảm niệm, vẻ mặt Doanh Chính càng thả lỏng, gật đầu, ôn hòa nói: "Chư vị cũng gầy đi."
Đang lúc này, quận thủ Tiết quận bỗng mở miệng nói: "Quốc chủ, Bành Chinh có một vật muốn hiến cho quốc chủ!"
Nhìn vẻ mặt kích động của hắn, trong lòng Doanh Chính có một chút thú vị, nhẹ giọng dò hỏi: "A? Bành Chinh, rốt cuộc là vật gì lại làm ngươi kích động như vậy? !"
Bành Chinh dập đầu nói: "Xin quốc chủ cho phép bốn gã võ sĩ ôm nó yết kiến."
Trong mắt Doanh Chính càng có vẻ hứng thú mười phần, trực tiếp gật đầu nói: "Được, cho bọn hắn vào đi."
Bốn gã chiến sĩ uy vũ mặc áo giáp huyền sắc của Tần quốc, ôm một vật hình cầu che phủ bằng vải đen, thong thả di chuyển vào trong điện.
Bọn họ mỗi một bước đi, gân xanh trên thái dương đều chợt nổi lên, trên cánh tay càng nhô lên từng khối cơ bắp đầy đặn, bước chân nặng nề, rơi trên mặt đất lại phát ra "Bành, bành, bành" trầm đục.
Nghe tiếng vang này, vật bốn người đang bưng, trông nặng chừng ngàn cân —— vật ấy rốt cuộc là cái gì?
Trong mắt Doanh Chính lóe ra nghi hoặc, nhìn về phía Bành Chinh, chờ đợi giải thích của hắn.
Bành Chinh đứng dậy đi đến trước vật hình cầu, quỳ một gối trên mặt đất, sau khi dập đầu mới đột nhiên mở ra miếng vải đen ở trên, một đồng đỉnh cao bằng thân người đột nhiên xuất hiện trước mặt Doanh Chính, theo ngọn đèn nhân ngư cao* trong điện mà phát ra ánh sáng màu vàng ròng chói mắt, nhanh chóng làm trước mắt một trận mê muội.
*dầu làm từ cá ngừ để thắp đuốc, Tần Thủy Hoàng cũng dùng cái này trong lăng mộ
Doanh Chính không nhịn được đứng lên, không kiềm chế được nội tâm kích động, bước đến trước đồng đỉnh, đưa tay vuốt ve văn tự khắc trên đó.
Hắn kích động ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Lại là Ung đỉnh tìm khắp nơi sao?! Nó thật sự không ở trong tay Chu vương thất..."
Lời còn chưa dứt, đồng tử Doanh Chính chợt co rút nhanh, xoay người ngửa mặt về phía sau, cả người thấp xuống.
"Đinh ——!" một tiếng, kim thạch chạm vào nhau, sát ra vô số tia lửa chói mắt, trên Ung đỉnh đã để lại một vết kiếm!
Một chiến binh ăn mặc giống binh sĩ Tần quốc nhưng được trang bị trường kiếm hoàn toàn bất đồng với quân Tần, không ngừng hướng qua hành thích Doanh Chính.
Trong tay hắn cầm chính là một thanh thiết kiếm, kiếm dài ba thước, chiều rộng ba tấc, thân kiếm không có bất luận hoa văn gì, từ đầu tới đuôi hiện lên một tầng thanh quang, nhìn ra được tuyệt đối là một vũ khí sắc bén để giết người.
Doanh Chính chưa bao giờ tự mình tham gia chiến tranh, đối với người ngoài, Tần vương Chính chẳng qua là một tráng hán Tây Bắc bộ dạng dị thường cao to uy mãnh.
Nhưng mấy năm nay hắn do Tần Sơ tự mình dạy dỗ, mỗi ngày luyện kiếm không chậm trễ, tuyệt không phải như người ngoài nghĩ là không thông võ nghệ!
Doanh Chính khom lưng tay vịn sau đồng đỉnh, một cái xoay người lưu loát, trường kiếm đeo bên hông đã ra khỏi vỏ.
Hắn cầm chính là trường kiếm tiêu chuẩn nhất trang bị cho quân Tần, được đúc thành từ sự kết hợp hoàn mỹ của đồng và thiếc làm người ta phải thán phục, vừa có thể bảo trì độ cứng của thân kiếm, còn có thể giữ vững độ bền của nó ở mức lớn nhất.
Trường kiếm so với kiếm trong tay thích khách dài hơn một thước, thân kiếm có độ cong tuyệt đẹp, càng lóe ra hào khí đặc biệt của hoàng thất.
Thân kiếm màu vàng ròng lướt qua, phản chiếu ánh nến khiến người khác lóa mắt!
"Các ngươi không cần tiến lên." Doanh Chính nở một tia cười lạnh, song mâu làm kẻ khác khiếp sợ dừng trên người thích khách, trực tiếp phát mệnh lệnh với hộ vệ xung quanh.
Trường kiếm hắn cầm đột nhiên đâm thẳng, kiếm chiêu sát nhân không hề xinh đẹp.
Thích khách đối diện nhanh chóng mất đi khí thế ban đầu trong thế tấn công hung mãnh và sức mạnh cường đại của Doanh Chính, sau mười mấy chiêu, không thể không từ công đổi sang thủ, tróc khâm kiến trửu* né tránh công kích của Doanh Chính.
*tróc khâm kiến trửu: trứng chọi đá
Doanh Chính cũng sẽ không khách khí!
Trường kiếm trong tay hắn đột nhiên hướng về phía trước "Phốc ——!" một tiếng hung hăng đâm vào bụng kiếm sĩ.
Tay cầm chuôi kiếm, ánh mắt Doanh Chính lộ ra sát ý hung tàn, liền đem trường kiếm cuốn một vòng đâm rách bụng.
"A a a a ——! ! !" Kiếm sĩ chỉ cảm thấy ruột mình hoàn toàn bị cắn nát.
Hai mắt hắn trừng thật to, sắc mặt tái xanh, phát ra tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người.
Doanh Chính lúc này mới rút ra trường kiếm, đánh gảy tay chân hắn, liếc Bành Chinh quỳ trên mặt đất một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Điều tra ra, rốt cuộc là người nào hành thích!"
"Dạ! Thỉnh quốc chủ giáng tội!" Bành Chinh quỳ trên mặt đất đầu đầy mồ hôi.
Sắc mặt hắn cũng hết sức khó coi, nhưng không trốn tránh trách nhiệm của mình, vẫn run rẩy môi, mở miệng thỉnh cầu Doanh Chính giáng tội.
Doanh Chính lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Ngay sau đó, hắn chán ghét liếc nhìn thích khách cách cái chết còn xa, nói với Bành Chinh: "Bắt được chủ mưu phía sau hành thích, việc này liền triệt tiêu công lao hiến Ung đỉnh."
Doanh Chính lại nhìn Ung đỉnh đời trước cầu còn không được, đã không kích động như trước.
Thiên hạ đã bị hắn nắm giữ trong tay, một đồng đỉnh đưa tới mối họa, lại có gì giá trị?
━━━━━━━☆☆━━━━━━━
Mới thống nhất đã bắt đầu có thích khách tới thăm rồi ( ≧Д≦)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro