♡Chương 185♡ Liên quan
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
Doanh Chính quay đầu hướng Nhâm Hiêu gật đầu.
"Dạ, quốc chủ." Nhâm Hiêu lập tức cúi lạy sát đất.
Sau khi đứng dậy, hắn vội vàng lên tiếng giải thích tin tức mình tra được: "Mấy tháng trước từng có vài tên tráng hán khẩu âm của Yến tiến đến địa điểm cư trú của di dân hai nước Hàn, Triệu, nhưng hôm đó bọn hắn liền rời đi. Bởi vì lục quốc thông gia lộn xộn, người trông coi vẫn chưa đem việc này đặt trong lòng, chỉ tùy tiện ghi chép. Nhưng chuyện trong tin tức đưa tới đề cập, đã có hai chuyện có liên quan đến đình úy và Trương Lương, sau khi điều tra rõ việc này, chuyện này đã chứng thực từ miệng của phụ thân Trương Lương. Hắn khẩn cầu quốc chủ khai ân, không giết huynh đệ Trương Lương, nguyện lấy thân thay thế, khẩn cầu quốc chủ đừng liên lụy Trương Lương."
Doanh Chính bình tĩnh nói: "A? Chuyện gì?"
Trương Lương lại vào thời điểm nghe được chữ "Huynh đệ" này, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.
Hắn nắm chặt ống tay áo, thở hổn hển một tiếng, hiển nhiên đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Doanh Chính theo thanh âm nhìn về phía Trương Lương, vươn một lóng tay, thấp giọng nói: "Xem ra chính ngươi đã biết rốt cuộc là chuyện gì, không bằng từ chính miệng ngươi nói xem."
Trương Lương nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất dập đầu thật sâu, thanh âm phát run, nói năng lộn xộn thỉnh cầu: "Đều là thần không kín miệng, thích hồ ngôn loạn ngữ mới đem sự tình tiết lộ ra ngoài. Đệ đệ của thần mới mười tuổi, hắn không rõ lí lẽ, thỉnh quốc chủ tướng cho Trương Lương gánh vác hết thảy trừng phạt."
Doanh Chính hừ lạnh một tiếng nhìn về phía Nhâm Hiêu.
Nhâm Hiêu lập tức đem đoạn không đầu không đuôi này của Trương Lương giải thích rõ ràng: "Trên thực tế, việc này cũng không phải là Trương Lương và đình úy đại nhân tham dự, nhưng sự tình lại đều có chút liên quan cùng bọn họ. Người đến gặp di dân Yến đúng là sát thủ mua được, bọn họ lần này gặp đúng là vì liên lạc với di dân Hàn, Triệu, hy vọng có thể thông qua bọn họ gặp lại đình úy, kế tiếp lấy được bản vẽ tuyến đường kỹ càng tỉ mỉ lần này quốc chủ đông tuần. Nhưng đình úy đại nhân cẩn thận, vẫn chưa đem tư liệu trọng yếu mang về nhà, cũng cự tuyệt những người này, đuổi bọn họ đi. Nhưng người ám sát lần này gian xảo, cố gắng mua được thư đồng của đình úy đại nhân, mở ra thư phòng, cho bọn họ đi vào. Ngay cả như vậy, người ám sát cũng chỉ có thể tìm được một ít tranh sơn thuỷ đình úy đại nhân tùy tay viết xuống—— Cự Lộc Trạch chính là được lựa chọn như vậy."
Hàn Phi cúi đầu, quỳ rạp trên đất, không muốn biện giải cho mình.
Trong lòng hắn rõ chính mình làm như vậy không ổn, chuyện thượng vương bị tập kích hắn không tránh khỏi trách nhiệm.
Nếu nói về lòng trung thành, Hàn Phi tương đương phản bội tín nhiệm của quốc chủ Tần quốc với hắn; nhưng di dân Hàn quốc đều là thân thuộc của hắn, hắn sao có thể chỉ vì vinh hoa phú quý của mình mà đem chuyện thích khách Yến đến tìm báo lên cho triều đình, để cho những thân thuộc chủ động chiêu đãi thích khách bị liên luỵ?
Doanh Chính rõ tính cách của Hàn Phi, đối với lời Nhâm Hiêu nói cũng không biểu hiện nhiều, chỉ gật đầu, bình tĩnh nói: "Còn những thứ khác?"
Nhâm Hiêu đồng tình liếc nhìn Trương Lương một cái, thời điểm đáp lời không khỏi đem sự tình lược bớt: "Tặc nhân trên đường trở về gặp đệ đệ của Trương Lương, hỏi thăm phát hiện có thể thừa cơ hội trong đó. Xúi giục, để hắn từ miệng Trương Lương hỏi thăm ra chỗ nguy hiểm quốc chủ có thể sẽ đi. Trương Lương và đệ đệ quan hệ thân mật, tựa hồ đem tất cả vị trí mình lo lắng an toàn nói một lần, mà đệ đệ hắn sau khi hắn rời đi đem mấy tin này nói cho đám tặc nhân kia nghe —— Kỳ mẫu sau khi nghe việc này, đã treo cổ tự vẫn."
Sắc mặt Trương Lương vốn tái nhợt, nháy mắt trở nên càng không có huyết sắc.
Hắn khắc chế không được lung lay, sau khi bi thương nói nhỏ một tiếng "Mẫu thân", chợt ngã về phía sau, cả người ngất đi.
Chương Lê vội vàng dìu thanh niên nằm thẳng một bên.
Doanh Chính lúc này mới nhớ tới Trương Lương và Tần Tử Sở đi suốt cả đêm, Tần Tử Sở mỏi mệt bất kham, nói vậy Trương Lương cũng không khỏe, thể lực bị tiêu hao không còn.
Hơn nữa, Trương Lương lại gặp tin tức kích thích như vậy, hắn mới ngất đi.
Doanh Chính trầm mặc liếc Trương Lương dưới chân đồng dạng tất cả đều là vết thương, rốt cuộc bởi vì hắn trắng đêm làm bạn với người trong lòng mình mà nổi dậy một chút lòng trắc ẩn.
Doanh Chính lắc đầu, mở miệng nói: "Phái người đem mẫu thân Trương Lương hậu táng đi. Người chết là lớn, không nên làm khó nàng."
"Dạ, quốc chủ." Nhâm Hiêu đáp lại.
Doanh Chính có chút chán ghét nói: "Nhưng chiến sĩ tham dự nhìn thân hình cũng không phải chiến sĩ của Yến, còn có quốc gia nào tham dự việc này?"
Chuyện hai người giao phó xong chỉ sợ có ảnh hưởng đối với triều chính, còn trong lòng Nhâm Hiêu không có bận tâm nào khác.
Hắn thập phần cứng nhắc nói: "Vàng bạc cung cấp nuôi dưỡng quân đội là di dân Triệu quốc cung cấp, địa điểm liên lạc hành thích chính là người Yến, vì chiến sĩ bọn họ huấn luyện không muốn thần phục tướng lãnh Ngụy quốc, chiến sĩ còn lại mưu phản hành thích là do Sở chiêu mộ mà đến, di dân Hàn quốc cùng Tề quốc đối với việc này cũng không biết nhiều, xem như là biết không báo."
Doanh Chính nghe vậy cười lạnh một tiếng, thần sắc trào phúng trực tiếp hiện trên mặt, lười che dấu.
Tề quốc vốn thần phục Tần quốc hằng năm, dân chúng Tề đối với sự thống trị của Tần quốc cũng không mâu thuẫn bằng mấy nước khác; mà Hàn quốc là quốc gia Tần Tử Sở lúc ban đầu đề nghị tấn công.
Mười mấy năm trôi qua, phần lớn thanh niên trong nhà chịu sự chiếu cố của Tần Tử Sở.
Bởi vậy, hai nước này mới không loạn lên.
Nhưng cho dù Tần Tử Sở tận tâm tận lực đối xử tử tế với bọn họ như thế, di dân Hàn quốc cũng không ai mở miệng đem chuyện thích khách liên lạc với bọn họ báo lên, có thể thấy được đều là kẻ vô ơn.
Nếu đối xử tử tế không thể để cho di dân thấy rõ tình cảnh của mình, như vậy Doanh Chính hoàn toàn không ngại để cho bọn họ chịu tội để biết chút lợi hại.
"Đem di dân Hàn quốc và Tề quốc đồng thời chuyển đi, di dân tứ quốc còn lại, đem đất vườn trong tay bọn họ đổi thành đất cằn, trâu cày và nông cụ cũng đều không cần cho." Doanh Chính hơi nheo mắt lại, lộ ra một tia tươi cười làm người ta lạnh run cả người.
Hắn hết sức vui sướng nói: "Thời điểm chuyển nhà nhớ rõ điều tra cẩn thận một chút, đem tiền tài châu ngọc lấy sạch, đừng để bọn họ lại dư tiền nhàn rỗi chơi đùa."
Hàn Phi ngồi tại chỗ vẫn luôn chưa từng mở miệng, nhưng nghe được Doanh Chính an bài, lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong việc này, Doanh Chính hướng về phía Trương Lương nâng cằm lên, sau đó dặn Hàn Phi: "Ngươi đem hắn mang về chiếu cố đi. Nếu hắn muốn mở miệng, để hắn tới gặp quả nhân. Nhưng đừng cho hắn chậm trễ khoa khảo, thượng vương đối với hắn mong đợi phi phàm."
Hàn Phi vội vàng dập đầu đáp lại, mang theo Trương Lương rời đi.
Trên đường đông tuần nảy sinh đại sự, Doanh Chính đương nhiên không có tâm trạng tiếp tục du ngoạn.
Hắn vội vàng cùng đám người Chương Lê, Phùng Khứ Tật cùng nhau đem chính vụ thương lượng thỏa đáng, liền lập tức trở về tẩm phòng.
Trong phòng đốt chậu sưởi ấm, làm Doanh Chính vừa vào cửa trên đầu liền toát ra một tầng mồ hôi.
Tầm mắt hắn nhanh chóng bắt lấy thân ảnh ngủ say của Tần Tử Sở —— áo đơn rách nát tựa như vải vụn trên người Tần Tử Sở đã bị rút đi, chăn đơn bao trùm trên người hắn.
Tần Tử Sở tựa hồ cảm thấy có chút oi bức, khẽ hừ một tiếng, cánh tay sột soạt từ trong chăn duỗi ra ôm một góc chăn trở mình, một bắp đùi thon dài gập lên chăn xốp, kể cả bờ vai mượt mà cũng xuất hiện trong tầm mắt Doanh Chính.
Điều này làm cho Doanh Chính nhịn không được nheo mắt lại, cước bộ mềm nhẹ lại nhanh chóng đi tới bên người Tần Tử Sở.
Hắn không chút nào quan tâm dáng vẻ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Tử Sở, xòe bàn tay ra dừng trên vai Tần Tử Sở.
Làn da tuyết trắng hơi thấm lạnh, càng có vẻ non mịn bóng loáng, nhưng ánh mắt Doanh Chính lại dán ở hai chân Tần Tử Sở.
Hai bàn chân dĩ vãng thon gầy đã hoàn toàn bị nhuyễn bố bao lại, không cần tới gần cũng có thể ngửi được một mùi thảo dược đặc biệt chua sót, giống như nội tâm của Doanh Chính.
Bờ môi của hắn nhẹ nhàng dừng ở đầu vai Tần Tử Sở, thấp giọng nói: "Tử Sở, thực xin lỗi, trẫm không bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi gặp tai bay vạ gió như vậy."
Nhưng sau này tuyệt đối sẽ không!
Trong ánh mắt Doanh Chính thoáng qua ánh sáng lạnh lùng, trong lòng nghĩ như vậy.
Ý tưởng đối xử tử tế với dân chúng của Tần Tử Sở không có sai.
Doanh Chính cho rằng sai chính là bản thân hắn cũng mềm lòng theo, lại thả lỏng trông coi di dân lục quốc, để đám người kia tà tâm bất tử, cho là mình có cơ hội lợi dụng.
Nếu không đối đãi bọn họ quá mức lơi lỏng, đám di dân này cũng không thể có bản lĩnh làm ra đại trận lần này.
"Trẫm muốn cho bọn họ đều không chết tử tế." Doanh Chính hôn nhẹ một chút theo làn da lộ ra ngoài không khí của Tần Tử Sở, chậm rãi đem hắn ôm vào ngực.
Tần Tử Sở vẫn ngủ mơ, nhưng hắn lại như cảm nhận được ấm áp bên người, tự động rúc bả vai xoay người vùi vào ôm ấp của Doanh Chính.
Chân lại đá vào chăn một cách tự nhiên, Tần Tử Sở mặt mũi khó chịu tỉnh lại.
Doanh Chính đưa tay che ánh mắt của hắn, ôn nhu nói: "Không ngủ đủ thì nằm lâu một chút."
Tần Tử Sở dán vào ngực Doanh Chính cọ cọ, không cam nguyện nói: "Ngủ đến đau đầu, ngươi theo ta nằm?"
Doanh Chính nghe vậy đứng dậy đem miện phục cởi ra, một lần nữa trở lại trong ổ chăn, đem Tần Tử Sở trần trụi toàn bộ ôm vào ngực, bàn tay vuốt ve làn da của hắn từ trên xuống dưới, bất luận bộ vị gì cũng không buông tha.
"A..." Khi đầu ngón tay nghiền qua bộ vị phía dưới, Tần Tử Sở không khỏi co bụng run rẩy, phát ra một tiếng kêu thật thấp.
Doanh Chính hôn nhẹ sau gáy hắn, thấp giọng nói: "Trẫm thật sợ ngươi biến mất không thấy. Thời gian ngươi không có ở đây, trẫm sắp điên rồi, trong đầu ngoại trừ giết sạch đám ngu dân tác loạn này, không còn ý nghĩ nào khác."
Bàn tay của hắn chậm rãi di chuyển đến trước người Tần Tử Sở, di động theo phần bụng mềm mại, niết điểm nhỏ trên ngực, mang theo chút lực đạo vân vê nghiền ép, môi lại gặm nhấm da thịt sau gáy Tần Tử Sở, lưu lại dấu vết xanh đỏ lần lượt thay đổi.
"A Chính, ưm... A Chính..." Tần Tử Sở bị hắn đẩy về phía trước nằm úp sấp trong chăn.
Ngực hắn kề sát trong lòng bàn tay Doanh Chính, trên lưng đè nặng thân thể cường tráng, không thể động đậy.
Doanh Chính mở bàn tay ra, vuốt ve theo phần bụng trơn nhẵn, dùng sức nắm chặt eo hắn, nâng hắn quỳ gối trong đệm, song chưởng đột nhiên co lại, đem Tần Tử Sở hoàn toàn siết chặt trong ôm ấp của mình, hai người hoàn toàn dán chặt.
Hắn trầm mê hôn bả vai Tần Tử Sở, trong miệng không khỏi nói: "Tử Sở, ngươi ở bên cạnh trẫm, thật sự là quá tốt."
Cảm giác được người khác cần một cách mãnh liệt quá mức tuyệt vời.
Tần Tử Sở với cánh tay qua, lòng bàn tay dừng trên cánh tay Doanh Chính, vuốt ve.
Hắn nhịn không được thấp giọng an ủi: "Ta ở đây, cho dù chúng ta tạm thời phân ra, ta cũng sẽ để cho ngươi lập tức tìm được ta."
Doanh Chính bất mãn lẩm bẩm một tiếng, càng thêm dùng sức ôm hắn vào ngực, cắn lỗ tai Tần Tử Sở nói: "Nếu ngươi còn dám biến mất không thấy, trẫm liền đem trói lại."
━━━━━━━☆☆━━━━━━━
May có TS chứ không thì AC không chỉ giết bấy nhiêu người đâu. Đúng là đám dân vô ơn mà. ( ̄へ ̄井)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro