♡Chương 23♡ Sai lầm
ლ maitran.wordpress.com ლ
Chương 23: Sai lầm
Nữ nhân bị nam nhân đặt dưới thân phát ra một tiếng rên rỉ tràn ngập sung sướng, run rẩy buông hai chân xuống, cánh tay mềm mại leo lên sống lưng của nam nhân cường tráng mà vuốt ve.
Nhưng nam nhân trên người nàng lại dừng động tác, lập tức thấp giọng nói: "Thật mất hứng."
Lời còn chưa dứt, nam nhân đã đẩy ra nữ nhân ở dưới thân.
Hắn đem chính mình từ trong cơ thể của nữ tử rút ra, hai chân tránh sang bên, nghiêng mặt nhìn về phía Tần Tử Sở vẫn luôn bị hắn nắm lấy cổ tay, vẻ mặt không đứng đắn trêu đùa: "Ngươi nói chỉ cần cho nhi tử của ngươi ăn no là được, sẽ thương lượng điều kiện tốt? Vậy bây giờ vật nhỏ đã ăn no, thì ngươi hãy nằm xuống đi."
Nam tử nhướng mày vươn tay vỗ vỗ chăn đệm bên cạnh, làm một tư thế di chuyển về phía trước hạ lưu, vật to lớn vẫn cứng rắn đưa ra trước, trên đỉnh dính chất lỏng nhầy nhụa, dưới ánh đèn phát ra một màu sắc dâm mỹ.
Tần Tử Sở đối với đệm giường đầy dấu vết dơ bẩn, xin miễn thứ cho kẻ bất tài, hắn hoàn toàn không có một chút xúc động nào.
Lã Bất Vi trước khi đi để lại cho Tần Tử Sở rất nhiều vàng, tuy rằng hắn đối với giá cả ở thời cổ đại không có nghiên cứu gì, nhưng dù là như thế, Tần Tử Sở cũng biết rõ giá của vàng hết sức đắt đỏ.
Lã Bất Vi lưu lại số tiền này, đủ để hắn thoải mái khoan khoái mang theo hài tử dùng tốc độ như đi du ngoạn mà trở lại Tần quốc.
Vì vậy, Tần Tử Sở hoàn toàn không có ý định ủy khuất chính mình và hài tử.
Tần Tử Sở dùng sức khẽ động cổ tay của mình, lại căn bản không thoát khỏi bàn tay của nam tử.
Hắn vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, chỉ nói về thể lực hoàn toàn không thể ngang bằng với dân chúng lao động vất vả, dù tay đã dùng hết sức, lại vẫn bị nam tử bắt lấy không thể động đậy.
Nam tử trẻ tuổi đối diện kiêu ngạo cười ra tiếng, hắn vươn tay đẩy bên hông của Tần Tử Sở, lập tức làm thân thể Tần Tử Sở đứng không vững.
Nam tử nhướng mày đắc ý, thuận thế đem Tần Tử Sở đè vào trong giường đệm dơ bẩn, bàn tay to nắm vào eo nhỏ của Tần Tử Sở, có chút xoi mói nói: "Ngực nhỏ như vậy, nếu không nhìn thấy khuôn mặt ngươi xinh đẹp, làn da mềm mại, ai đồng ý giúp ngươi làm mối tìm nhũ mẫu. Mấy năm trước sau đại chiến, lấy đâu ra nam nhân xoa dịu cho những oán phụ thôn dã này, làm cho các nàng khắp nơi sinh hài tử. Không sinh hài tử, có sữa cho vật nhỏ kia ăn à?"
Vừa nói chuyện, nam tử trẻ tuổi vừa có chút sốt ruột đưa tay giữ cằm của Tần Tử Sở, đầu ngón tay nhẹ nhàng sát qua da thịt trắng nõn, dừng lại trên đôi môi đỏ góc cạnh sắc sảo.
Ánh mắt của nam tử liền sáng ngời, không khỏi mê muội cúi đầu, kinh ngạc nói: "Nghe người ta nói 'Môi không điểm mà đỏ hồng', thế nhưng thực sự không nghĩ tới có người có đôi môi như vậy, thật mềm mại."
Tần Tử Sở đỏ mặt lên, nhưng cũng không phải vì xấu hổ, mà là do tức giận.
Sau khi hắn đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn rõ ràng như thế, những lời nói tràn ngập ám chỉ của Lã Bất Vi nếu đem so sánh với nam nhân trẻ tuổi này thì chẳng là gì!
Tần Tử Sở không muốn cùng nam tử dây dưa nhiều, quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang ôm Doanh Chính chờ một bên, mở miệng nói: "Làm một cuộc mua bán, ta cho ngươi năm lượng, ngươi làm nhũ mẫu cho con ta hai mươi ngày, thế nào?"
Nữ tử lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Được được, ta đồng ý làm việc này, đa tạ phu nhân."
Nhưng nam nhân đang đè lên Tần Tử Sở lại hết sức bất mãn, trên tay dùng sức, cứng rắn bắt hắn chuyển tầm mắt trở lại.
Nam tử không ngừng lại gần Tần Tử Sở, ánh mắt tham lam quét qua gò má của hắn, trong miệng nói: "Thật là mềm mại thơm mát. Lần đầu tiên ta gặp được nữ nhân tốt như vậy."
"Buông ra, nếu không ngươi sống không quá hai mươi ngày." Tần Tử Sở vẻ mặt bình tĩnh uy hiếp nói, hắn đối với việc này vô cùng chắc chắn.
Tuy nói rời khỏi thành Hàm Đan, nhưng lúc này Tần Tử Sở chưa ra khỏi biên giới Triệu quốc.
Chương Lê cho dù tạm thời tìm sai phương hướng, hai mươi ngày cũng đủ để hắn phát hiện thôn này, tìm được mình và A Chính.
Không nghĩ tới nam tử trẻ tuổi không quan tâm, vươn tay cợt nhả vỗ lên mặt hắn vài cái, ngược lại doạ dẫm nói: "Trượng phu của ngươi là quý tộc? Vậy càng tốt, ta còn chưa từng ngủ qua với nữ nhân quý tộc đâu, đợi đến khi ta ngủ với ngươi, sau này ta cũng muốn xem trượng phu kia của ngươi còn có thể thỏa mãn ngươi không —— A! Chỉ sợ trượng phu ngươi phát hiện ngươi ngủ cùng một tên nam nhân quê mùa, cũng sẽ không muốn ngươi nữa?"
Tần Tử Sở thật muốn dùng mấy câu "Lão tử là đàn ông, được chứ! Ngươi đè ta lâu như vậy sao còn không phát hiện lão tử không phải ngực nhỏ, mà căn bản là không có ngực! Còn có phía dưới nữa!!!" đầy tự tin và ác ý này dán hết lên mặt của tên nam tử trẻ tuổi.
Nhưng 'Tần vương tôn mang theo hài tử mới sinh lén trốn đi' sẽ rất nhanh không còn là bí mật nữa, hắn sợ với khoảng cách không xa thành Hàm Đan, tin tức sẽ truyền đến thôn này.
Tự mình mang theo nhi tử liền thành mục tiêu rất rõ ràng, nếu tiết lộ thân phận nam tử, chỉ sợ phụ tử bọn họ đến lúc đó càng thêm nguy hiểm.
Người của thôn trấn này thông đồng che giấu tin tức của bọn họ, dù là Chương Lê tìm tới cũng không thể hỏi ra bọn họ ở nơi nào.
Tần Tử Sở đè xuống khó chịu trong lòng, giống như thật sự bị nam tử trẻ tuổi dọa sợ, rũ mi xuống dùng sức nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới lặp lại cùng một câu trả lời: "Ngươi không được làm hại ta."
Nam tử trẻ tuổi khinh thường cười một tiếng, buông lỏng lực tay.
Vẻ mê muội trong mắt hắn giảm bớt, trong lòng cảm thấy có chút không thú vị, sau khi ở trên mặt Tần Tử Sở nhéo một chút chiếm tiện nghi, rốt cuộc nói: "Được rồi , hôm nay trước tiên buông tha ngươi. Nhớ kỹ, mấy ngày này ta chính là trượng phu của ngươi, ta muốn ngủ với ngươi lúc nào liền ngủ với ngươi lúc đấy, nếu không, cho con của ngươi đói chết!"
Tần Tử Sở thở hổn hển, nhẹ nhàng từ trong xoang mũi phát ra một tiếng "Ân", khiến cho nam tử ở trên người hắn tiến lại gần, hung hăng nhéo mấy cái trên mông Tần Tử Sở, sau đó dường như căm tức không giải thích được nói: "Nhớ kỹ, nam nhân của ngươi hiện tại gọi là Lao Ái."
Tần Tử Sở không lên tiếng phản đối, trên mặt hắn nổi lên một tia hồng nhạt, thoạt nhìn hết sức mê người.
Nhưng kinh ngạc trong lòng hắn đã sắp lên tới đỉnh điểm.
Lao Ái? Đây chẳng phải là nam sủng mà Triệu Cơ lúc đang là hoàng thái hậu ở Tần quốc thu vào sao!
Hắn cũng là người Triệu quốc?!
Điều này cũng không khỏi quá trùng hợp sao.
Làm thế nào trong lịch sử, sau khi Doanh Dị Nhân chết, Triệu Cơ lại dây dưa với một nam nhân không phải là nàng ở Triệu quốc quen biết, nhưng lại vốn là đồng hương?
Tần Tử Sở nén xuống nghi hoặc trong lòng, trên mặt lại lộ ra vẻ may mắn vẫn còn sống sót sau tai biến*, thật nhanh đứng dậy, giống như là sợ lại bị cưỡng ép nên tiến vào trong giường, một phen đoạt lấy Doanh Chính ôm vào ngực.
*tai biến: sự việc gây vạ bất ngờ
Hắn quay lưng lại, đem mặt chôn vào trong tã lót.
Lao Ái nhìn chằm chằm vào Tần Tử Sở, lớp vải vóc sang quý vẽ nên một bóng dáng vô cùng yểu điệu, trong lòng vẫn có chút thèm muốn.
Hắn không khỏi liếm môi, ánh mắt dừng trên người nữ nhân bên cạnh Tần Tử Sở, hô to một tiếng: "Ngươi cút lại đây cho ta, lão tử còn chưa có mềm xuống đâu!"
Nữ nhân này trước kia cũng là nhân tình của Lao Ái.
Nàng cung cấp cho Lao Ái cái ăn cái mặc và nơi ở, buổi tối Lao Ái an ủi các nữ nhân còn trẻ mà đã cô quạnh ở góa trong thôn, hợp tác mấy năm đầu, coi như là đối với Lao Ái có chút tình cảm.
Lúc này, vừa nghe hắn gọi mình, nữ tử sau khi liếc mắt xem Tần Tử Sở một cái, bất chấp cái gì gọi là liêm sỉ, lập tức nằm ở bên cạnh Lao Ái, chủ động đem mình cởi đến sạch trơn.
Không lâu sau, trong phòng tiếng kêu của nữ nhân và tiếng thở gấp của nam nhân liền vang lên, khiến cho Tần Tử Sở xấu hổ không thôi, ôm Doanh Chính bình tĩnh trốn được ra cửa.
Hắn không phải là người chết, lại càng không phải là "cong" thuần túy, trước mắt trình diễn đông cung sống, không thể không có một chút phản ứng.
"Bảo bảo ngoan, ăn no ngủ nhanh nha, ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể cao thật cao. Ta thích nhất là nam nhân cao lớn cường tráng... Giống như có cái gì không đúng lắm..." Tần Tử Sở cúi đầu liền thấy Doanh Chính đang mở to hai mắt song đồng tối đen gắt gao nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn lập tức lộ ra tươi cười, vô cùng vui vẻ kề sát vào, nhiều lần ra sức hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của nam hài.
Vì sao đối với nam hài, Tần Tử Sở bất luận thế nào cũng sẽ không nghiêm túc được.
Khi đùa với hài tử, miệng hắn tự động không có cân nhắc, cho đến lúc thốt ra tiêu chuẩn tìm nam nhân của mình, mới đột nhiên im miệng, trên mặt hiện ra xấu hổ đỏ bừng.
"Không, ngươi nghe lầm, ta nói không phải là ý đó. Gầy một chút cũng không sao, nhưng ta không thích gầy trơ xương và thịt béo đầy mỡ... Hình như là cũng không đúng." Tần Tử Sở rất nhanh giải thích, nhưng hắn chưa nói xong, lại lập tức câm miệng .
QAQ vì cái gì đối mặt với nam thần, dù là nam thần mới sinh ra chưa tròn một ngày, ta đều sẽ không ngừng phạm sai lầm ngu ngốc.
Tần Tử Sở đối với ánh mắt dường như xem cái gì cũng hiểu của nam hài, mau chóng khóc ngốc một mình.
Trên mặt hắn vừa xấu hổ vừa lúng túng, nối thành một mảnh đỏ ửng mê người, từ mang tai lan xuống cổ, làm gương mặt vốn xinh đẹp tinh xảo của hắn càng thêm xuất chúng.
Doanh Chính từ một góc độ kỳ quặc nhìn phụ thân của mình.
Hắn từ nhỏ đến lớn hầu như đều không giương mắt xem qua người nào, khi còn bé Triệu Cơ cho hắn miếng cơm ăn, không để cho hắn chết đói đã cảm thấy đủ rồi; đợi đến khi chín tuổi bị đón trở lại Hàm Dương, chiều cao của hắn đã gần sáu thước*, cùng nam tử bình thường chiều cao chênh lệch không bao nhiêu; sau khi sống an nhàn sung sướng, đối mặt đều là những kẻ biết vâng lời, tất cả bọn họ đều quỳ gối dưới chân mình.
*1 thước = 0,23 m, Doanh Chính cao gần 1m4.
Có thể nghiêm túc nhìn một người, Tần Tử Sở chính là lần đầu tiên trong cuộc đời Doanh Chính.
Bởi vậy, Doanh Chính cẩn thận quan sát vẻ xấu hổ lúng túng của sinh phụ*, nhất thời có một cảm giác dưới đèn xem mỹ nhân hoảng hốt.
*sinh phụ: cha ruột
Doanh Chính đã không còn là hài đồng mấy tuổi cần phụ thân yêu mến, "Phụ thân" ở trước mặt hắn, chỉ làm cho Doanh Chính cảm thấy mới lạ, hơn nữa còn có một dục vọng chinh phục kỳ dị, giống như là... đất đai Cửu Châu còn chưa bị hắn chinh phục.
Doanh Chính theo bản năng đưa tay muốn ra mệnh lệnh cho Tần Tử Sở "Lại đây", nhưng bàn tay nhỏ bé múp míp vươn ra làm cho hắn dừng động tác.
Không nghĩ tới nhi tử sẽ chủ động gần gũi mình, Tần Tử Sở trên mặt lập tức lộ ra tươi cười vui sướng, chủ động vươn tay nắm bàn tay mũm mĩm, đem lòng bàn tay bé nhỏ đến bên miệng dán vào môi mình.
Tiếp theo trong mắt Tần Tử Sở chợt lóe sáng, khiến Doanh Chính nghĩ thầm: không tốt!
... Tần Tử Sở há mồm ngậm vào bàn tay của Doanh Chính...
Doanh Chính mặt không đổi sắc nhìn bàn tay mình biến mất trong miệng Tần Tử Sở, nghĩ trong lòng: làm cái gì vậy?
Doanh Chính khi còn là hài tử chưa từng trải qua thời thơ ấu, không biết đây là một loại nô đùa bình thường.
Nhưng hắn vẫn không dám tin trợn to mắt, bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân có gan khiêu khích quyền uy của mình.
Thật quá ngu xuẩn!
Doanh Chính tự cho là vẻ mặt trang nghiêm, long uy khắp chốn, nhưng hắn hoàn toàn quên rằng mình hiện tại là một hài tử mới sinh.
Lúc một nam hài xinh đẹp trừng to mắt nhìn người là cảm giác gì chứ?
Đáng yêu!
Hết sức đáng yêu!
╰(*°▽°*)╯nhi tử nam thần của lão tử không thể nào đáng yêu hơn!
Trong ánh mắt Tần Tử Sở quả thực sắp bay ra một trái tim màu hồng phấn!
Hắn nhịn không được nâng Doanh Chính lên, tiến sát lại "Ba" một tiếng, hôn lên đôi môi nhỏ xinh.
"Ta rất thích ngươi." Âm thanh trong trẻo tiến vào tai của Doanh Chính, mà hắn lại hoàn toàn bị biến đổi lớn trước mắt làm cho ngất xỉu.
Trẫm có phải hay không nên phái người đem hắn ra ngoài ngũ mã phanh thây?
Nhưng trẫm nhớ rõ, sau khi trẫm lên ngôi... đã phong nam nhân ngu xuẩn này làm thái thượng hoàng...
Đó là một quyết định sai lầm!
May mắn trẫm còn kịp sửa lại.
━━━━━━━☆☆━━━━━━━ ♪♪♪ ヽ(ˇ∀ˇ )ゞ
Tử Sở manh động quá, cướp nụ hôn của người ta tới 2 lần =))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro