♡Chương 32♡ Bắt nạt
ლ maitran.wordpress.com ლ
Tần Tử Sở đặc biệt nhớ đến câu nói vô liêm sỉ "Ngươi bảo ta đi ra ta liền đi ra, chẳng phải là không còn mặt mũi sao?", nhưng hắn còn không ngu ngốc đến mức này.
Sau khi nhìn thoáng qua Chương Lê, Tần Tử Sở im lặng lắc đầu.
Trên ấn đường của Doanh Chính nhẹ nhàng hôn một cái, ngay sau đó, Tần Tử Sở đem hắn nhét vào trong ngực của Chương Lê, tự mình bước xuống xe đi về phía mỹ nam tử vừa gầm lên.
Trên xe gồm có hắn và Chương Lê, dường như mỹ nam tử vốn không thích hắn, nếu phải liên lụy Chương Lê, không bằng hắn tự chịu trách nhiệm, để cho mỹ nhân kia chỉ nổi giận với hắn; nếu không thì cả hắn và Chương Lê đều khiến cho sứ đoàn Ngụy quốc có ác cảm, sợ rằng dọc đường sẽ càng trở nên gian khổ hơn.
Tần Tử Sở mới vừa chui ra khỏi xe, còn chưa đứng vững đã cảm thấy trước mặt có một tia sáng chói mắt, "Vèo ——" một tiếng, mũi tên sắc nhọn đã lướt qua cổ của hắn, mũi kiếm đặt trên cổ họng, mang đến một sự đau đớn nhỏ.
Vẻ mặt tức giận của Long Dương Quân hiện ra trong mắt của Tần Tử Sở. Long Dương Quân chợt cười một cái, mũi kiếm hơi hướng ra trước, ép đến Tần Tử Sở buộc phải lui về phía sau nửa bước.
Sau đó, Long Dương Quân mở miệng nói: "Ta nghe được người trong xe gọi ngươi là 'Công tử'? Ngươi là người phương nào? —— toàn thân áo đỏ, người của Sở quốc?"
Không đợi Tần Tử Sở mở miệng, hắn đã tự phủ nhận suy đoán của mình: "Không đúng, giọng ngươi không phải là người Sở quốc, sao lại càng giống như là... người Triệu quốc?"
Nói xong, Long Dương Quân nhíu mày, nhìn Tần Tử Sở, trong mắt lóe ra nghi hoặc.
Tần Tử Sở biết đó là một cơ hội tốt để lừa gạt Long Dương Quân, nhưng hắn quả thật không biết tình hình của các quốc gia thời Chiến quốc, quốc quân mới của Triệu quốc có huynh đệ hay không thì càng không rõ lắm, chỉ biết Bình Nguyên Quân là thúc thúc của quốc quân Triệu quốc, bởi vì Chương Lê đã từng làm mưu sĩ của Bình Nguyên Quân.
Trong lòng Tần Tử Sở tiếc nuối vì bỏ qua cơ hội này, đứng tại chỗ, bình tĩnh không nói một lời, mặc cho Long Dương Quân suy đoán.
Chương Lê đã không nhìn được nữa.
Thời gian hắn ở Triệu quốc không ngắn, biết rất rõ Tần Tử Sở bị Tần quốc vứt bỏ, mới bị đưa vào Triệu quốc làm con tin.
Tần vương tôn giao thiệp không rộng rãi, có thể làm con trai trưởng của Thái tử là vì Lã Bất Vi dùng nhiều tiền gặp mặt thuyết phục tỷ tỷ của Hoa Dương phu nhân và đệ đệ của vương hậu, nói rõ cho bọn họ hiểu lợi và hại, cuối cùng mới dùng quyền lợi thuyết phục mọi người, đạt được sự ủng hộ.
Bởi vậy, Chương Lê sao có thể yên tâm để Tần Tử Sở một mình đối mặt với khó khăn trước mắt!
Hắn lo lắng nhìn thoáng qua Doanh Chính, nhưng rốt cuộc vẫn tạm đem hắn đặt trong buồng xe.
Chương Lê chủ động xuống xe, che trước mặt Tần Tử Sở, rồi lập tức nằm rạp xuống trước mặt Long Dương Quân, dập đầu nói: "Long Dương Quân bớt giận, công tử đây là con của Bình Nguyên Quân, thứ đệ của Thiếu Nguyên Quân. Hai nước Ngụy và Triệu có quan hệ thông gia với nhau, tỷ tỷ của Tín Lăng Quân* chính là phu nhân của Bình Nguyên Quân, tuy rằng công tử không phải là do phu nhân sinh ra, nhưng lại được phu nhân nuôi dưỡng, kính xin Long Dương Quân chớ so đo, công tử tuổi hãy còn trẻ, nói không lựa lời."
*Tín Lăng Quân: Ngụy Vô Kỵ nước Ngụy
Lời Chương Lê nói nửa thật nửa giả, mặc dù Bình Nguyên Quân được gọi là công tử Chiến quốc danh tiếng lan xa, nhưng hắn quả thật có không ít thê thiếp, mà phu nhân của Bình Nguyên Quân thực sự rất hiền lương thục đức, chưa từng đối đãi khắt khe với con của tì thiếp.
Đột nhiên người ngoài nghe lời ấy, tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Nhưng tướng mạo của Tần Tử Sở lại quá xuất chúng, làm cho Long Dương Quân chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Long Dương Quân không phải lần đầu đi sứ Triệu quốc, hắn lại được Ngụy vương sủng ái, nam nhân ở trên giường luôn không giấu nhau bất cứ điều gì, nên Long Dương Quân nghe nói rất nhiều về tin đồn về quý tộc ở các quốc gia.
Hắn và Bình Nguyên Quân cũng từng gặp mặt vài lần, bởi vậy, nữ nhân có thể sinh ra nhi tử với tướng mạo xuất chúng như thế, nhất định có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tại sao hắn chưa từng nghe Ngụy vương nhắc tới?
Long Dương Quân nhiều lần lo lắng nhìn về phía Tần Tử Sở, Tần Tử Sở được Chương Lê ngầm ra hiệu, vẻ mặt càng thêm ung dung, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ hãi.
Nếu là người thân của Ngụy vương, tuy trong lòng Long Dương Quân hoài nghi, và lời Chương Lê nói có chỗ đáng ngờ, hắn cũng không thể tiếp tục đối đãi ngạo mạn với Tần Tử Sở như thế.
Long Dương Quân tức giận bất bình, trừng mắt liếc nhìn Tần Tử Sở một cái, dáng vẻ tự nhiên thu hồi bảo kiếm, một lần nữa cắm vào trong vỏ.
Tần Tử Sở nhìn bộ dáng của hắn, so với trước khi Chương Lê giới thiệu, cảm thấy buồn cười.
Long Dương Quân yêu ghét rõ ràng, làm sao nhìn ra được dáng vẻ khôn khéo lõi đời chứ?
Ánh mắt lóe lên ý cười của hắn lập tức bị Long Dương Quân thấy được, lửa giận trong lòng không khỏi bùng lên lần thứ hai, lớn tiếng nói: "Ngươi cười cái gì?"
"Ra ngoài du lịch cũng có thể gặp gỡ mỹ nhân như Long Dương Quân, Dị Nhân dĩ nhiên là vui vẻ." Tần Tử Sở mặt không đổi sắc mỉm cười trêu chọc.
Long Dương Quân sắc mặt trắng bệch, huyết sắc trên mặt nháy mắt biến mất không còn gì.
Hắn thân là nam sủng của Ngụy vương, hiểu rõ thân phận nhạy cảm của mình, bởi vậy đối với việc này hết sức để ý, không muốn người khác khen ngợi dung mạo của mình.
Nhưng Ngụy quốc và Triệu quốc khác biệt, Ngụy vương kiêng kị Tín Lăng Quân, Triệu vương lại rất ỷ lại vào thúc thúc Bình Nguyên Quân của mình; bởi vậy, dù cho chuyến đi này thuận lợi, Long Dương Quân cũng biết mình không thể đắc tội với "nhi tử của Bình Nguyên Quân".
Long Dương Quân khôi phục dáng vẻ nên có của sứ thần Triệu quốc, mạnh mẽ nắm chặt tay, thấp giọng nói: "Đa tạ công tử khen ngợi."
Ngay sau đó, hắn lùi vào trong sứ đoàn, che dấu chính mình.
Lúc này Tần Tử Sở cũng chợt hiểu mình đã nói sai điều gì.
Hắn nhếch môi nhìn về phía Long Dương Quân đang ở phía cuối của sứ đoàn, thành tâm thành ý thi lễ, nghiêm túc nói: "Chuyện tình yêu, vốn là việc bình thường có thể thông cảm được, Long Dương Quân tinh thông kiếm thuật, lại được phái đi sứ chứng tỏ hắn lợi hại, hoàn toàn không cần bận tâm lời đồn đãi vô căn cứ của người khác, bản lĩnh của ngươi cũng đủ để sống một cách quang minh chính đại."
Long Dương Quân hừ lạnh một tiếng, nhưng vẻ mặt lại thả lỏng hơn nhiều.
Người dẫn đầu của sứ đoàn Ngụy quốc là khách tướng quân* Tân Viên Diễn, hắn là người theo phái chủ hòa, cũng không xem trọng việc Ngụy và Triệu kết hợp lại để đối kháng với Tần, mục đích chính của việc đi sứ này là dựa theo ý của Ngụy vương, nhằm khước từ thỉnh cầu của Triệu vương.
*khách tướng quân: dùng để gọi tướng quân của nước Ngụy.
Nhưng Ngụy vương từ chối việc này, cũng không phải là muốn kết thù kết oán với Triệu quốc.
Thấy tất cả mọi rắc rối được hóa giải, "nhi tử của Bình Nguyên Quân" và cận thần của Ngụy vương đã giảng hoà, trong lòng Tân Viên Diễn rất vui mừng —— nếu Long Dương Quân nhất thời nóng nảy thật sự giết chết vị công tử này, hai nước cũng không thể chung sống hoà bình.
Tân Viên Diễn vẻ mặt nhã nhặn đi lên, cười tủm tỉm hành lễ, nói: "Còn chưa biết xưng hô với công tử như thế nào?"
Trên mặt Tần Tử Sở theo đó mỉm cười, đáp lễ lại: "Sinh mẫu là mỹ nhân của Sở quốc, đặt tên cho ta là Tử Sở. Không biết ngài là?"
"Tại hạ Tân Viên Diễn, là khách tướng quân của Ngụy quốc. Lộ trình tiếp theo công tử dự tính thế nào? Nếu là cùng đường, đừng ngại cùng đi chung với chúng ta, trên đường đi có bạn, cũng giảm bớt được chút phiền toái." Tân Viên Diễn có ý muốn hỏi thăm và dò xét.
Bên người Tần Tử Sở chỉ có Chương Lê và hơn mười người tôi tớ đi theo, thoạt nhìn giống như một vị công tử đang ra ngoài du ngoạn, nhưng nếu thật sự gặp phải loạn lạc, đoàn người của Tần Tử Sở sẽ trở thành miếng mồi ngon, không như sứ đoàn của bọn họ có kỵ binh bảo vệ an toàn.
Triệu quốc đối mặt với quân đội hung bạo của Tần quốc, Hàm Đan e rằng đã hỗn loạn.
Nếu Tử Sở công tử này vội vã chạy về Hàm Đan, như vậy Hàm Đan sợ rằng sắp không giữ được, Tân Viên Diễn sẽ lập tức truyền tin cho quốc chủ, chắc chắn không tiếp tục tham gia vào việc này; nhưng nếu Tử Sở công tử vẫn tiếp tục du ngoạn khắp nơi, như vậy chứng tỏ bên trong Hàm Đan vẫn yên ổn, lão tướng Liêm Pha đã khống chế được thế cục, đoàn sứ giả của bọn họ có thể dựa theo ý quốc chủ, kéo dài việc cầu viện của Triệu quốc, sau đó sẽ suy nghĩ lại.
Trên mặt Tần Tử Sở mang nụ cười nhàn nhạt, lộ ra vẻ mặt có chút mơ hồ.
Sau khi hắn thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đời này sinh mẫu không thể ra ngoài, nhưng nàng hết sức nhớ nhung quê hương, Tử Sở đã trưởng thành, đúng lúc có thể du lịch thiên hạ, vẫn luôn hướng về Sở quốc, hy vọng có thể hiểu biết một chút về nhân tình thế thái mà mẫu thân đã kể."
Tân Viên Diễn không dám nhiều lời hỏi câu "Tử Sở công tử tại sao không để Bình Nguyên Quân cho ngươi một tước vị", hắn chỉ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nói: "Thì ra không cùng đường với công tử."
"Tướng quân cũng không cần phải tiếc nuối như thế, trong lãnh thổ Ngụy quốc thần dân yên ổn, Tử Sở muốn du ngoạn một mình, cũng sẽ không có gì nguy hiểm. Quốc chủ của Ngụy quốc cai quản đất nước thật không tồi." Tần Tử Sở ra vẻ tự nhiên tâng bốc quốc chủ của Ngụy quốc lên cao, trong mắt lóe ra sự chân thành.
Tân Viên Diễn là bề tôi tin cậy của quốc chủ Ngụy quốc, đi cùng Long Dương Quân là người trong lòng của quốc chủ, Tần Tử Sở ca tụng quốc chủ còn làm cho bọn họ cao hứng hơn so với việc hắn khen ngợi mình.
Trên mặt bọn họ đều hiện ra vẻ tự hào, đối đãi với Tần Tử Sở càng thêm vài phần khách sáo.
Sau một phen tán tụng, Chương Lê nắm lấy thời cơ, lập tức mở miệng nói: "Các vị còn có công vụ, không nhàn hạ như công tử. Thôi thì chúng ta chia tay tại đây, cũng tránh cho công tử làm trễ nãi hành trình của các vị."
Tần Tử Sở thuận thế chắp tay nói: "Tử Sở chúc các vị thuận buồm xuôi gió."
Tân Viên Diễn nhớ việc mà quốc chủ nhờ vả, quả thật không còn tâm tình đưa tiễn Tử Sở công tử đi về Sở quốc ở hướng ngược lại.
Sau khi hơi do dự một lát, trong lòng hắn có quyết định, cười từ biệt: "Tử Sở công tử trên đường hãy cẩn thận, vậy xin từ biệt."
Tần Tử Sở mỉm cười nhìn theo đoàn người của Tân Viên Diễn rời đi, thẳng đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất không thấy nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chui vào trong buồng xe.
Bên trong buồng xe Doanh Chính đã chờ đến sốt ruột không thể tả.
Tần Tử Sở là một nam nhân tay trói gà không chặt, nhưng kiếm thuật của Long Dương Quân lại nổi tiếng khắp thất quốc, Doanh Chính vô cùng lo lắng cho Tần Tử Sở, nếu Long Dương Quân muốn làm khó Tần Tử Sở, đủ để khiến hắn một kiếm mất mạng!
Bất luận thế nào Doanh Chính cũng không yên lòng, huống chi lúc Tần Tử Sở cùng người ngoài nói chuyện cách thùng xe quá xa, hắn nghe không rõ lắm, trong lòng càng thêm lo lắng.
Vừa thấy Tần Tử Sở xuất hiện, ánh mắt của Doanh Chính lập tức dừng trên người hắn.
Tần Tử Sở trở vào, chuyện thứ nhất chính là ôm lấy Doanh Chính, đem mặt vùi vào gáy của nam hài, hít sâu hương vị ngọt ngào của sữa, dây cung buộc chặt trong lòng rốt cuộc buông lỏng xuống.
"A Chính, ta vừa mới bị kiếm chỉa vào cổ, thật sự ta rất sợ." Giọng của Tần Tử Sở hơi khàn, hắn cười khổ tiếp tục nói: "Bây giờ ta mới nhận ra mình chẳng những không thông thạo viết văn, ngay cả võ công cũng không biết... Giống như một phế nhân."
Doanh Chính lần đầu nghe được giọng nói khàn khàn như vậy của Tần Tử Sở.
Hắn cảm thấy dường như mình đã chạm đến một nơi mà Tần Tử Sở không muốn cho ai biết, có một sự vui mừng khôn xiết rất bí ẩn, nhưng hình như trong lòng lại thấy khó chịu, không vui vẻ lắm.
Doanh Chính phát hiện bản thân muốn an ủi Tần Tử Sở.
Chỉ cần trẫm muốn làm, thì không có gì là không thể.
Doanh Chính nghiêng mặt, giống như Tần Tử Sở vẫn thích làm, dùng môi cọ sát trên gương mặt hắn một lát, nhưng Tần Tử Sở vẫn không thể thoát khỏi cảm giác suy sụp vì bị người khác đánh bại về mọi mặt.
Ôm hắn thật chặt, ngồi trong xe không nói tiếng nào.
Doanh Chính chợt không hài lòng đối với phản ứng của Tần Tử Sở.
Một đại nam nhân lại lo âu, buồn bã, không biết tiết chế cảm xúc, thật chẳng ra sao!
Doanh Chính hé miệng, cắn mạnh lên má của Tần Tử Sở một cái, trong nháy mắt, Tần Tử Sở kêu một tiếng "A ——! !" sợ hãi.
Tần Tử Sở che lại chỗ bị cắn trên mặt, ngây người sửng sốt hồi lâu, chờ sau khi hắn thoát khỏi sự kinh ngạc "Nam thần cắn ta", liền không nhịn được cười lớn tiếng, hoàn toàn đem cảm giác suy sụp vừa rồi vứt ra sau đầu.
Hắn nhéo một cái trên mặt gương mặt béo tròn của Doanh Chính, cười mắng: "Tiểu bại hoại, ta khổ sở như vầy, ngươi còn bắt nạt ta."
。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。
(;¬_¬) Tử Sở quá chủ quan, xém nữa là tiêu rồi~
Chương kế: Gặp nạn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro