♡Chương 41♡ Tắm rửa

ლ maitran.wordpress.com ლ

Không đợi Thái tử Trụ kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, câu chuyện đã bay xa ngàn dặm rồi. ><

Tần Tử Sở và Hoa Dương phu nhân say sưa vui vẻ thảo luận việc nuôi dạy hài tử.

Hắn im lặng ngồi tại chỗ, nhìn lão bà và nhi tử giao lưu kinh nghiệm nuôi dưỡng hài tử, cảm giác quái dị trong lòng không xóa đi được.

Σ( ° △ °|||)︴tại sao, luôn cảm thấy như có cái gì đó không đúng?

Nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?

Có điều nhiều ngày qua, Hoa Dương phu nhân mặt mày cau có, Thái tử Trụ khó nhìn thấy được bộ dáng vui vẻ ra mặt của nàng, trong lòng hết sức do dự, không nỡ nói ra phá vỡ không khí sôi nổi giữa hai mẫu tử.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Hoa Dương phu nhân vỗ một chưởng lên bàn.

Nàng tức giận nói: "Cái gì? Lã Bất Vi thật là khinh người quá đáng, hắn lại dám lừa gạt ta như thế, chiếm đoạt tiền riêng của ta và vương hậu tặng ngươi sinh hoạt, còn muốn sắp đặt việc sinh tồn của ngươi? Đáng đời hắn bị bắt về Triệu quốc."

Nói xong, Hoa Dương phu nhân quay đầu nhìn về phía Thái tử Trụ, trong mắt lại ngấn lệ, đáng thương nói: "Thái tử, mưu sĩ Chương Lê kia đối với Đại Tần trung thành như thế, sao không ban cho hắn một chức vị, cũng để đền đáp ơn cứu mạng của hắn đối với nhi tử của chúng ta."

Thái tử Trụ ở trước mặt Hoa Dương phu nhân, cho đến giờ đều là lão bà nói một hắn không dám nói hai.

Vừa nghe sự quả quyết trong lời nói của Hoa Dương phu nhân, hắn lập tức biết nghe lời, nói: "Phu nhân nói rất đúng. Sáng sớm mai, ta lập tức đi gặp quốc chủ, để ngài ban thưởng cho Chương Lê một chức vị."

Hoa Dương phu nhân nhận được câu trả lời hài lòng, trong mắt lại hiện lên ý cười, trong ngực vẫn ôm Doanh Chính nhẹ nhàng đong đưa, dung mạo tràn đầy ánh sáng của người làm mẹ.

Lúc này, rốt cuộc có thể từ trong mắt nàng đọc được dấu vết của thời gian.

Nhưng thời gian vẫn quá mức hậu đãi đối với Hoa Dương phu nhân, nàng không bị thời gian làm hao mòn đi khuôn mặt đẹp, lại trải qua sự mài giũa của thời gian mà càng trở nên sáng chói.

Tần Tử Sở cảm thấy mình có chút lóa mắt, đành phải dời mắt xuống Doanh Chính trong ngực của Hoa Dương phu nhân, thoáng chốc lại bị hắn trừng mắt nhìn đến phát lạnh.

Σ(っ °Д °;)っhài, hài nhi cũng sẽ ăn dấm sao?

Hay là A Chính bị Hoa Dương phu nhân ôm không thoải mái?

Sao nhìn hắn không vui vậy?

Lúc Tần Tử Sở nhìn Doanh Chính luôn luôn không che giấu được cảm xúc trong mắt, vẻ mặt hiện giờ kích động.

Tối nay, lực chú ý của Hoa Dương phu nhân từ đầu đến cuối đều đặt trên người nhi tử và tôn tử, vừa thấy vẻ mặt Tần Tử Sở thay đổi, cũng lập tức dời tầm mắt đến trên mặt của Doanh Chính.

Nàng hơi sửng sốt, bật cười nói: "A Chính là một hài tử nóng nảy, mất hứng rồi đó."

Tần Tử Sở biết lúc này mình phải nói "Không, làm sao lại là lỗi của phu nhân? Đều là do A Chính không hiểu chuyện thôi." Nhưng vừa nghĩ tới người đang tức giận là A Chính, hắn cũng không thể nào nói ra lời chê bai này.

Tần Tử Sở không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, không nói một lời.

Hắn nghĩ trong lòng: nếu đây không phải là nam thần, thì người như ta, nhất định sẽ cưng chiều ra một hài tử ngang bướng.

Không nghĩ tới, Hoa Dương phu nhân cũng không phải là trách cứ người nào, mà là thật lòng nói ra những lời ấy.

Nàng đưa tay sờ tóc tơ ngày càng dày đặc trên đỉnh đầu của Doanh Chính, dịu dàng mỉm cười nói: "Hài tử nóng nảy đều thông minh, sau này Tử Sở phải chăm sóc A Chính thật tốt. Ta nói, phụ tử các con dọc đường trải qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, tình cảm nồng hậu, A Chính ở trong ngực ta vô cùng lanh lợi. Nào, để ta hôn con rồi sẽ đem con trả lại cho phụ thân. Hài tử này thật xinh đẹp."

Môi hồng hôn lên khuôn mặt của Doanh Chính, Hoa Dương phu nhân đã hài lòng, thuần thục ôm Doanh Chính đưa vào ngực Tần Tử Sở, trả hắn lại.

Sau khi Hoa Dương phu nhân buông hài tử ra, rốt cuộc mới nhớ tới trượng phu bị nàng gạt sang một bên.

Nàng nở nụ cười áy náy, nghiêng người dựa vào vai của Thái tử Trụ, dùng giọng nói mang theo chút nũng nịu nói: "Nếu Tử Sở mang theo A Chính về nước bình yên, Thái tử sao không đem các nhi tử triệu tập đến, để bọn họ thấy mặt Tử Sở. Nếu xác định Tử Sở là địa vị con trai trưởng, bọn họ cũng nên biết trên dưới."

Tuy rằng trên mặt của Hoa Dương phu nhân mang theo nụ cười ngây thơ, nhưng lời nói ra lại trực tiếp tiêu diệt hai mươi mấy nhi tử khác có thể làm người kế vị của Thái tử Trụ.

Thời điểm Thái tử Trụ đối mặt với Hoa Dương phu nhân, cho tới bây giờ đầu óc cũng không thông suốt mấy.

Luôn luôn có quan điểm trước sau như một "Lão bà nói vĩnh viễn là đúng", hắn không chút do dự gật đầu nói: "Ba ngày sau bày tiệc, ta sẽ đem Tử Sở giới thiệu để các huynh đệ của hắn biết."

Một khi gặp mặt, trên dưới đã định, chức Thái tử và quốc quân tương lai liền đến hồi kết thúc!

Hô hấp của Tần Tử Sở ngừng lại, nhẹ nhàng nhếch môi.

Hắn không thể kiềm nén được cảm giác của mình, quyền lợi mà lúc hắn ở Triệu quốc luôn chờ mong —— chỉ cần qua ba ngày nữa, hắn cũng sẽ có sức mạnh của mình, không cần để cho người khác tùy tiện xâu xé nữa.

Lần thứ hai, Tần Tử Sở thành tâm quỳ trên mặt đất, hướng về Hoa Dương phu nhân và Thái tử Trụ nói: "Tử Sở đối với sự cất nhắc của phụ thân và mẫu thân, vô cùng cảm kích."

"Mau đứng lên, mang hài tử đi nghỉ ngơi đi. Sáng mai, ta liền đưa nhũ mẫu và thợ thêu giỏi đến, để các nàng chuẩn bị chút đồ cho phụ tử các con. Nhi tử của ta sao có thể ăn mặc giản dị như vậy mà đi gặp người khác —— chưa nói tới, dù tướng mạo của con xuất chúng, cũng không thể đánh mất khí khái ở trong cung." Trong mắt của Hoa Dương phu nhân mang theo vẻ trách cứ thản nhiên, giọng nói mềm mỏng ngăn cản Tần Tử Sở nói lời từ chối.

Trong lòng Tần Tử Sở cười khổ: trang phục của hắn có chỗ nào giản dị đâu?

Hắn cho rằng Tân Viên Diễn hộ tống mình về nước chính là "Hộ tống", nhưng chờ đến khi thật sự nghỉ ngơi dọc đường, mới hiểu được "Hộ tống" này không phải là kiểu "Hộ tống" hắn nghĩ.

Vì thân phận của hắn là Tần vương tôn, Ngụy vương còn đưa tới hai mươi xe vàng bạc châu báu, và năm, sáu thùng vải dệt đắt tiền muốn mua cũng mua không được, thậm chí còn có mấy chục bộ quần áo cực kỳ vừa vặn, mỗi một bộ đều là vật phẩm quý giá.

Nhưng nếu Hoa Dương phu nhân đã mở lời, Tần Tử Sở chỉ có thể thuận theo nói: "Đa tạ mẫu thân."

"Đi, đi nghỉ ngơi đi." Hoa Dương phu nhân cười để cung nữ bên cạnh nâng Tần Tử Sở dậy, trực tiếp đưa hắn ra khỏi cung điện.

Tần Tử Sở được đưa đến một sân vườn rộng rãi, trong sân được quét dọn vô cùng sạch sẽ, những đóa hoa trong vườn đang đua nhau nở rộ.

Tuyệt nhất chính là trong tẩm điện, trên mặt đất đều phủ một tầng thảm thật dày, một khi hài nhi đi được thì có thể chơi đùa tùy thích mà không cần lo lắng bị cảm lạnh hay va chạm.

Toàn bộ cung điện được bố trí cao quý, lịch sự tao nhã, lại không quá mức xa xỉ, rất nhiều công sức —— giống hệt phong cách trong tẩm cung của Hoa Dương phu nhân, vừa thấy đã biết là bút tích của ai.

Tần Tử Sở khẽ cười, lắc đầu.

Thấy trong phòng chỉ còn lại hai phụ tử bọn họ, hắn đi đến bên giường, đem Doanh Chính đặt lên đệm xốp.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc tơ đen bóng của Doanh Chính, khẽ nói: "Được Hoa Dương phu nhân ban ơn, cũng không quên đền đáp. Nhưng ngay cả như vậy, ta cũng không thể không nói, tẩm điện này bố trí thật sự là rất vừa ý, khó trách nhiều năm như vậy, nàng có thể nắm giữ Thái tử chặt chẽ, năm mươi năm qua còn không nhớ đến việc lập con trai trưởng."

"Ôi, quả là sâu xa, vả lại, tương lai nơi ta ở cũng được học như vậy. Không thể coi thường nữ nhân, hiệu quả của 'Nhuận vật tế vô thanh*' này thật là khéo." Tần Tử Sở thở dài một tiếng.

*Nhuận vật tế vô thanh: Từng giọt nhỏ âm thầm thấm vào muôn vật. Trích từ bài thơ "Xuân dạ hỉ vũ" của Đỗ Phủ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ, không lâu sau, cung nữ quỳ gối ngoài cửa nhẹ nhàng nói: "Nước ấm đã chuẩn bị xong, mời công tử tắm rửa."

Tần Tử Sở "Ân" một tiếng, một lần nữa ôm Doanh Chính vào ngực, theo cung nữ đi vào dục phòng*, bốn phía bốc lên hơi nước dày đặc, làm cho người ta không thấy rõ phía trước có cái gì.

*dục phòng: phòng tắm

Tần Tử Sở trước tiên đem Doanh Chính đặt trên chiếc bàn bên cạnh, cởi ra quần áo toàn thân, cũng đem Doanh Chính lột sạch, ôm hắn cùng tiến vào trong dục dũng* rộng lớn không kém bể bơi là mấy.

*dục dũng: thùng tắm

Ở giữa dục dũng, dưới đáy có đóng một dục bồn nhỏ bằng bàn tay của sáu nam nhân.

Tần Tử Sở nhẹ nhàng nâng thân thể hài tử mới sinh lên, đỡ hắn nằm vào giữa bồn, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thân thể.

"A Chính, dọc đường cực khổ. Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta tắm rửa." Nói xong, Tần Tử Sở áy náy hôn trán Doanh Chính, khẽ nói, "Đều do ta không có bản lĩnh, để cho ngươi chỉ có thể dùng nước lau người. Sau này ta sẽ đối với ngươi thật tốt, đem tất cả sự quan tâm của ta dành cho ngươi."

Vừa dứt lời, ngón tay Tần Tử Sở chợt ngừng lại, tầm mắt dừng ở đầu ngón tay —— ngón tay thon dài trắng nõn của hắn đặt trúng vào bộ vị vừa nhỏ nhắn lại mềm mại ở giữa hai chân của Doanh Chính.

"Ôi, của A Chính hoá ra cũng nhỏ như vậy, thật mềm mại đáng yêu." Tần Tử Sở kinh hô một tiếng, có cảm giác khám phá được chân tướng của lịch sử.

(*/ω\*) tiểu, tiểu đệ đệ của nam thần, nguyên lai khi còn bé cũng đáng yêu như vậy.

Không được, không được, muốn ngất quá đi!

Nam hài vốn đang nhu thuận đột nhiên khép lại hai chân, song đồng bắn ra tầm mắt lạnh lẽo, nhìn vào người Tần Tử Sở.

Hắn đạp một cước ra khỏi bàn tay của Tần Tử Sở, xoay thân nằm úp sấp ở trong dục bồn, đưa cái mông béo tròn như quả đào mật về phía Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở, ngươi không sợ cuối đời sẽ bị trẫm giết chết sao?

Dám trêu đùa trẫm như vậy!

"Được rồi, tại sao lại tức giận." Tần Tử Sở tiến lại gần, há mồm cắn lên mông nhỏ mê người của Doanh Chính, bàn tay giống như khi dỗ dành hắn đi vào giấc ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Doanh Chính.

Doanh Chính không tiếp nhận sự lấy lòng của Tần Tử Sở, cố chấp ghé vào bồn, không nhúc nhích.

Khóe miệng Tần Tử Sở treo lên tươi cười, dứt khoát ôm lấy hắn, đột nhiên đưa lên không trung.

Doanh Chính có linh hồn của người trưởng thành, căn bản sẽ không bị động tác bất thình lình của Tần Tử Sở hù dọa.

Hắn mặt không thay đổi nhìn về phía Tần Tử Sở, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ, lúc nhìn thấy nụ cười của Tần Tử Sở, dần dần thả lỏng vẻ mặt cau có.

"A Chính thật dũng cảm, không sợ chút nào." Chỉ đong đưa vài cái, Tần Tử Sở liền cảm thấy cánh tay nhức mỏi.

Hắn khen ngợi Doanh Chính một câu, rồi đem Doanh Chính thả xuống, ổn định dựa vào vách của dục bồn.

Tần Tử Sở vẩy một vốc nước ấm, chậm rãi rưới từ đỉnh đầu của Doanh Chính xuống, ngón tay xuyên vào rửa sạch tóc tơ của hắn, cẩn thận lau làn da dưới tóc tơ.

Sau khi tắm rửa cho Doanh Chính xong, Tần Tử Sở mới vội vàng chà xát tẩy sạch cho mình vài cái.

Ngay sau đó, hắn sợ nam hài bị lạnh, lại nhanh chóng lau sơ thân thể, qua loa mặc thêm quần áo, ôm hài tử trở về.

"Công tử, sao ngài nhanh như vậy đã đi ra?" Cung nữ kinh ngạc nói.

Tần Tử Sở khó hiểu nhìn lại, cùng cung nữ mắt to trừng mắt nhỏ, dừng một chút, mới xấu hổ nói: "A Chính thẹn thùng, không có thói quen để người khác hầu hạ tắm rửa."

Nói xong, hắn nghiêm mặt nói: "Dẫn đường đi, ta và A Chính muốn nghỉ ngơi."

Cung nữ nghe theo, đi phía trước dẫn đường, Tần Tử Sở nhịn không được sờ lên hai má nóng bừng.

┭┮﹏ ┭┮ thật là mất mặt, hoàn toàn quên mất, việc tắm rửa trong cung đình có rất nhiều người xếp hàng phục vụ.

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Tử Sở lợi dụng quá nha o(≧∇≦o)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro