♡Chương 45♡ Sức mạnh của nữ nhân
ლ maitran.wordpress.com ლ
Đúng lúc ấy, Tần Tử Sở đứng lên, mang theo vẻ mặt lo lắng. ><
Hắn trực tiếp sai khiến bọn thị vệ ở cửa, nói: "Các ngươi còn nhìn cái gì? Mau đưa huynh trưởng vào! Hắn đã ngất rồi mà còn để cho hắn mắc mưa ở ngoài sao!"
Trên mặt bọn thị vệ lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng là Tần Tử Sở muốn quan tâm đến Hề công tử —— nhưng chuyện Hề công tử ở trong cung ức hiếp huynh đệ không được sủng ái, cuối cùng đã ức hiếp đến con trai trưởng không phải đã truyền ra rồi sao?
Bọn thị vệ kịp phản ứng rất nhanh, xoay người lao ra đại điện.
Trong điện, Hoa Dương phu nhân lộ ra một ánh mắt tán thưởng đối với Tần Tử Sở, tự mình giữ chặt Thái tử Trụ đang nóng lòng rời đi, luôn miệng nói: "Chuẩn bị quần áo sạch sẽ, đem chăn đệm dày mang vào, các thê thiếp hãy lui ra ngoài, đây không phải là việc các ngươi nên xem."
Quay người lại, nàng ôm lấy Thái tử Trụ, ôn nhu nói: "Thầy thuốc nhất định sẽ tới ngay, hài tử này vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, nhìn thì khỏe mạnh nhưng thật ra trời lạnh mưa to là bị ướt thôi. Ngài đừng quá lo lắng, hẳn là không đáng ngại."
Thái tử Trụ liên tiếp nghe chính thất và con trai trưởng dặn bảo kẻ dưới, tuy lo lắng trong lòng không biến mất, nhưng lại thấy rất vui mừng.
Mặc dù chuyện lập Tử Sở kế thừa, Thái tử Trụ cam tâm tình nguyện, nhưng lúc đầu dự tính làm chuyện này hoàn toàn là để cho Hoa Dương phu nhân vui vẻ, nói hắn thích Tần Tử Sở quả thật là trò cười.
Không một nam nhân nào đem nhi tử mình yêu thích đẩy đến Triệu quốc làm con tin để đi tìm chỗ chết.
Hay nói cách khác, trong lòng Thái tử Trụ, người thừa kế vừa ý nhất vẫn là Hề công tử, đó là nhi tử hắn đã nuôi dưỡng bên người, dụng tâm yêu thương hơn mười năm.
Nói riêng về tầm quan trọng, Tần Tử Sở hoàn toàn không thể so sánh với Hề công tử.
Nhưng cho dù Thái tử Trụ thích Hề công tử như thế, trọng lượng của Hề công tử và sinh mẫu Trần Cơ của hắn cột chung lại cũng không bằng một giọt lệ của Hoa Dương phu nhân, Thái tử Trụ nhìn thấy Hoa Dương phu nhân không vui, quyết định chọn hài tử mà nàng thích làm con trai trưởng.
Hiện tại, biểu hiện của Tần Tử Sở càng khoan dung nồng hậu với các huynh đệ khác, Thái tử Trụ lại càng vui vẻ.
Một nhi tử rộng lượng thì mai sau sẽ đối xử tử tế với huynh đệ của mình, sẽ không vì Hề công tử từng được sủng ái mà thù địch hắn.
Đúng lúc cách làm của Tần Tử Sở làm cho Thái tử Trụ vốn đang lo lắng một chút, cuối cùng đã yên tâm.
Thái tử Trụ gật đầu, trở tay ôm lấy Hoa Dương phu nhân, tuy rằng âm thanh nói chuyện trầm thấp, nhưng lại khiến cho sắc mặt tái nhợt của Trần Cơ sau khi nghe nói nhi tử ngất xỉu, hoàn toàn mất đi huyết sắc.
"Tử Sở rất khá, việc này để hắn xử lý đi, ta không có gì lo lắng." Nói xong lời này, Thái tử Trụ thở dài một tiếng.
Hắn nhớ tới mục đích của yến hội hôm nay là để giới thiệu Tần Tử Sở với các nhi tử và thê thiếp khác, để cho bọn họ biết được tầm quan trọng của Tần Tử Sở với tư cách con trai trưởng, vì vậy, trong lòng hắn thấy vô cùng áy náy với Hoa Dương phu nhân và Tần Tử Sở.
Sau khi do dự một lát, Thái tử Trụ buông Hoa Dương phu nhân ra, bỗng nhiên dặn bảo những người hầu trong điện: "Sau này, Tử Sở cũng giống như ta, đừng để cho ta biết các ngươi không chu đáo với hắn."
Nói xong, Thái tử Trụ nhìn về phía Hoa Dương phu nhân, nhẹ giọng nói: "Hôm nay lại nhiều lần để cho phu nhân mất hứng, ta cùng phu nhân trở về nghỉ ngơi."
Hoa Dương phu nhân mở to mắt kinh ngạc, liền mừng rỡ không thôi gật đầu ngay, quả thực giống như con chim tước đang vui sướng, vùi đầu vào trong ngực của Thái tử Trụ, dùng hai má cọ cọ hắn.
Nhưng trong nháy mắt, trên mặt nàng lại hiện lên vẻ lo lắng, thận trọng xoay mặt nhìn về phía Trần Cơ.
Cuối cùng, Hoa Dương phu nhân cúi đầu thất vọng nói: "Thái tử lo lắng cho Hề nhi, chi bằng ngài ở lại trông hắn, ta mang Tử Sở về là được."
Hoa Dương phu nhân vùi đầu vào ngực Thái tử Trụ, dù nàng quay đầu rất nhẹ, Thái tử Trụ cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đột nhiên hắn cảm thấy nhiều năm qua, cuộc sống trong cung của Hoa Dương phu nhân thật không dễ chịu.
Thái tử Trụ ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Hoa Dương phu nhân, dán sát lỗ tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Hắn đã hai mươi lăm tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn làm tiểu hài tử để ta trông nom sao, có Tử Sở quản hắn là được."
Thái tử Trụ dừng lại, nâng cao âm thanh nói thêm một câu nữa: "Tử Sở bằng lòng chăm sóc hắn đã là hạ thấp thân phận của mình rồi, Hề nhi không phải là không biết phải trái."
Nói xong, Thái tử Trụ thậm chí không đợi bọn thị vệ đem Hề công tử vào trong điện, ôm eo Hoa Dương phu nhân, liền trực tiếp rời đi.
Nhất thời, bên trong đại điện chỉ còn lại nhóm huynh đệ chưa từng được sủng ái của Hề công tử, Tần Tử Sở vẻ mặt bình yên đang đùa với nhi tử của mình, và Trần Cơ mặt mày tái mét.
Lời Thái tử Trụ nói trước lúc rời đi hết sức rõ ràng, việc này giao cho con trai trưởng là Tần Tử Sở toàn quyền phụ trách, Hề công tử nhận sự trông nom của Tần Tử Sở là Tần Tử Sở đã hạ mình, nếu hắn không nhận, vậy khác nào không biết phải trái.
Bất luận thế nào, Thái tử Trụ tự mình ra tay, như đã tát một bạt tay vào mặt Hề công tử, sự thê thảm của hắn lại nhiều thêm.
Nhiên công tử thân thể không khỏe bưng bình rượu trước mặt lên, dường như không có việc gì uống một hơi, bên khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Doanh Tập ngồi ở bên cạnh Nhiên công tử, nhìn vẻ mặt của hắn, hạ giọng hỏi: "Nhiên ca ca, tại sao ngươi cười vui vẻ như vậy?"
Doanh Nhiên nuốt xuống ngụm rượu lành lạnh trong miệng, trong mắt tràn đầy ý cười, bình tĩnh nói: "Tình hình trong hậu cung của phụ thân trước sau như một, Hề nhất định sẽ thua."
Doanh Tập bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Tần Tử Sở, nói: "Giả vờ như mình bị đánh, hắn có thể giả bộ bao lâu, đây cũng không phải là biện pháp tốt gì."
Nhiên công tử nhếch lên khóe miệng: "Một lần là giả vờ, hai lần là giả vờ, nhưng nhẫn nhịn đến mức không thể nhẫn nhịn, nhất định người đó có thể đạt được thành tựu không ai sánh kịp. Tập, ngươi rất sơ ý. Việc này mới xảy ra không bao lâu, vương hậu đã muốn đưa Sở công tử 'rộng lượng' đến để khen thưởng, chỉ sợ trong đó có nội tình khác —— ngươi có khi nào thấy vương hậu ban thưởng cho những nhi tử của Thái tử như chúng ta chưa."
Doanh Tập trừng to mắt, hiện ra vẻ khó tin.
Doanh Nhiên gật đầu mỉm cười với hắn, ngay sau đó, không nói thêm một câu dư thừa nào nữa.
Hề công tử giống như lợn chết, bị thủ vệ kéo tứ chi đem vào trong điện.
Tuy rằng hắn nhắm chặt hai mắt, nhưng ngũ quan vặn vẹo, vừa thấy đã biết hắn đã tỉnh lại nhưng căn bản là không dám mở mắt ra.
Tần Tử Sở giống như không nhìn thấy vẻ mặt khuất nhục của Hề công tử, tiếp tục đóng hết màn kịch, vô cùng quan tâm hạ lệnh: "Mau cởi hết ngoại bào bị ướt trên người của huynh trưởng ra, chuẩn bị nước ấm để lau người, thầy thuốc đâu? Sao còn chưa tới!"
Vài huynh đệ không biết tên nhịn không được cười ra tiếng, nhưng bọn họ lập tức bị Trần Cơ hung hăng trừng mắt.
Trần Cơ vội chạy đến bên Hề công tử, ôm lấy nhi tử, chỉ vào Tần Tử Sở cao giọng nói: "Ngươi chớ đụng vào con ta!"
Tần Tử Sở hoàn toàn mặc kệ Trần Cơ nói gì, vẫn nói với nhóm người hầu: "Nhanh lên, đừng làm cho Hề công tử cảm lạnh, bệnh tình nặng thêm."
Nhóm người hầu khó xử nhìn vẻ mặt hung dữ của Trần Cơ và vẻ bình tĩnh của Tần Tử Sở, chết cứng tại chỗ.
Tần Tử Sở lẳng lặng nhìn đám người hầu này, giống như muốn nhớ kỹ mặt mũi của bọn họ.
Nhóm người hầu bị ánh nhìn chăm chú của hắn làm hoảng sợ, rốt cuộc cắn răng, kéo Trần Cơ đang giương nanh múa vuốt ra, chặn miệng lại, trực tiếp đem Hề công tử lột sạch trơn trước mặt mọi người.
Trên mặt của Hề công tử càng phát ra vẻ hung ác méo mó, nhưng hắn vẫn không chịu mở mắt.
Nhóm người hầu rất nhanh bưng nước ấm tới, Tần Tử Sở hôn Doanh Chính trong ngực, trịnh trọng giao hắn cho nhũ mẫu, dặn dò: "Trở về hậu điện, trông chừng A Chính cho tốt, đừng để hắn bị cảm."
Ngay sau đó, lại mang vẻ mặt bình tĩnh đi đến chậu nước, tự tay nhúng ướt khăn, vắt một chút rồi chà lau thân thể cho Hề công tử.
Tần Tử Sở không nhanh không chậm chà thân thể cho Hề công tử, xong một lần, lại làm lần thứ hai, khi hắn chà xát làn da của Hề công tử đến hiện ra vết đỏ, rốt cuộc thầy thuốc cũng chậm rãi bước đến.
Vừa thấy tình huống trước mắt, thầy thuốc suýt nữa ngã ngồi dưới đất.
Hắn buồn rười rượi, nghĩ trong lòng: Tử Sở công tử vừa về nước lòng dạ có chút xấu xa mà, biết rõ Hề công tử không có việc gì, còn cố ý đem hắn lột sạch trơn, chà xát thành màu sắc của heo.
Trần như nhộng nằm trên mặt đất như vậy, giường đệm có dày, cũng không chịu nổi gió lạnh vù vù thổi từ cửa lớn vào a!
Hề công tử dù ban đầu không cảm lạnh, bây giờ chắc chắn cũng bị bệnh.
Thầy thuốc ở trong cung nhiều năm, hiểu được quy tắc trong đó, biết Tần Tử Sở dám ngang nhiên trông nom Hề công tử thành ra như vậy, nhất định là không biết sợ.
Vì thế, hắn làm bộ làm tịch, sau một phen kiểm tra Hề công tử, than thở vài tiếng, mở miệng nói: "Hề công tử bị bệnh cũng không nhẹ!"
So với Hoa Dương phu nhân có thể khóc như lê hoa xuân đái vũ*, mẫu tử Trần Cơ và Hề công tử thích nhất chính là giả bộ bệnh, bọn họ sao lại không biết ý trong lời nói của thầy thuốc.
*lê hoa xuân đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa, dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bởi vậy, rốt cuộc Hề công tử thay vì giả bộ bất tỉnh, lập tức mở mắt ra, giận dữ nhìn thầy thuốc.
Bàn tay của Tần Tử Sở dùng sức, đè lên vai của hắn không cho đứng dậy, mỉm cười uy hiếp nói: "Nếu huynh trưởng bệnh nặng, vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều mới tốt, bằng không bệnh tình nặng thêm thì phải làm sao."
Ngụ ý dĩ nhiên là "Nếu ngươi không muốn nghỉ ngơi, ta sẽ khiến cho ngươi bệnh nặng thêm, bệnh đến suốt đời, hiểu không".
Hề công tử không dám tin nhìn dung mạo nhu nhược của Tần Tử Sở, không ngờ con thỏ trong mắt hắn lại có thể ăn người.
Hắn vô lại nói: "Vậy làm phiền Tử Sở đệ đệ đến hầu hạ ta, không biết sự kiên trì của Tử Sở đệ đệ như thế nào."
Tần Tử Sở cười cười, kế tiếp nói: "Đường xa mới biết sức ngựa."
╮(╯▽╰)╭ ngươi đã muốn ta hầu hạ, ta đây sẽ khiến cho ngươi xem thử lực sát thương của món ăn hắc ám.
Từ đó đến nửa tháng sau, mỗi ngày Hề công tử đều không hiểu sao bữa ăn nên mặn lại biến thành ngọt, hắn cảm thấy cả người đều không khỏe.
Bên trong chính điện cung Hàm Dương, Tần vương nghiêng đầu, nhướng mày nhẹ giọng hỏi: "Ô? Tử Sở thật sự nói mật đường đắt tiền, Hề công tử thích, mỗi bữa cơm đều đem của mình nhường lại cho hắn sao?"
Chương Lê vừa nghe lời này, không khỏi cười rộ lên, nghĩ trong lòng: "Nhún nhường" của công tử cũng không phải dễ nhận như vậy, e rằng Hề công tử đã hối hận rồi.
Nội thị vẻ mặt tự nhiên gật đầu trả lời: "Đúng vậy, quốc chủ, sau khi vương hậu nghe nói chuyện này, khen ngợi Tử Sở công tử không ngớt, ban cho nhiều đồ vật."
Tần vương cười lắc đầu, quay lại phía Chương Lê nói: "Vương hậu đây là lo cho con trai trưởng của Thái tử, cố ý để nhi tử mà Thái tử sủng ái thấy, vun đắp tình cảm thay cho Thái tử."
Tần vương nói đến đây, nheo mắt lại, trên khuôn mặt già dặn lộ ra tia sáng.
"Tiên sinh, cảm thấy Tử Sở làm đến bước như thế là thật tâm hay giả ý?" Ông đột nhiên hỏi.
Chương Lê giương mắt nhìn về phía ánh mắt tràn ngập áp lực của Tần vương, bình tĩnh nói: "Quốc chủ biết rõ Chương Lê theo công tử một đường về Tần, tình cảm không tầm thường."
Tần vương không được như ý thì không buông tha nói: "Nhưng quả nhân vẫn muốn biết cái nhìn của tiên sinh đối với Tử Sở."
Chương Lê cười, đối diện với ánh mắt Tần vương nói: "Việc này, bất luận công tử là thật tâm hay giả ý, cũng làm vô cùng tốt. Tiếng tăm về sự rộng lượng, nhún nhường của hắn nhất định đã truyền đi khắp phố, không người nào không biết, hiện giờ ai còn nhớ Thái tử từng sủng ái Hề công tử chứ? Tử Sở công tử đã ngồi vững vàng vào vị trí của hắn. Đại Tần ta vốn có thể vì sự tranh giành của con cháu mà hỗn loạn, nay đã được dẹp yên không còn dấu vết."
Tần vương nghe xong lời này, gật đầu.
Thái tử không có con trai trưởng vẫn luôn là gánh nặng trong lòng của Tần vương.
Sau khi ông trầm lặng một lát, nói: "Tử Sở còn hiểu rõ hơn so với ta. Quả nhân còn cần Phạm Tuy nhắc nhở mới biết được việc chèn ép huynh đệ, hắn chỉ là một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi, lại xử lý việc này rất tốt."
"Từ nay về sau, tương lai của Đại Tần không lo nữa." Tần vương gật đầu, giọng nói vui mừng.
。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。
Tử Sở chắc xem không ít phim về nội cung tranh đấu nhỉ =))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro