♡Chương 63♡ Cơn giận thấu xương

ლ maitran.wordpress.com ლ

Tần Tử Sở vẻ mặt cứng đờ nhìn thẳng vào Doanh Chính, không dám tin nói: "Chính thê của Nhiên công tử? Không phải nàng mang thai sáu, bảy tháng sao, việc này tại sao ngươi đoán là nàng?"

Doanh Chính giận tái mặt, không cao hứng nói: "Từ khi chính thất của Hề công tử nói nàng ta bằng lòng nhượng hiền*, trẫm đã biết người này mang lòng oán hận đối với Đại Tần. Nếu không làm người ai cũng đều ghen tị, sao nàng ta có thể nhường lại vị trí chính thất cho nữ tử có thân phận không thua kém mình? Về phần nhi nữ của quốc chủ Ngụy quốc, ngươi còn nhớ mình đã khen nàng là một nữ nhân thông minh không?"

*nhượng hiền: nhường cho người hiền tài khác

Tần Tử Sở gật đầu, trong lòng càng không giải thích được.

Doanh Chính nheo mắt lại, trong mắt toát ra vẻ tàn nhẫn.

Thanh âm của hắn gằn xuống cực thấp, gần như khàn khàn nói: "Muốn né tránh tranh chấp giữa Tần Triệu, chỉ cần không lựa chọn ngươi, cũng không lựa chọn Hề công tử là đủ rồi, nàng cần gì ngay từ đầu liền chọn Nhiên công tử bệnh nặng kéo dài. Chẳng lẽ có nữ tử gả sang đây để làm quả phụ sao? Hay là nói, ngay từ đầu nàng ta đã không nghĩ sẽ ở lâu tại Tần quốc, mà muốn sớm rời đi, trở về Ngụy quốc?"

Doanh Chính dứt lời, huyết sắc trên mặt Tần Tử Sở liền biến mất.

"Chẳng lẽ trượng phu mất rồi, nữ tử quý tộc không cần thủ tiết sao?" Giọng Tần Tử Sở phát run.

Hắn chợt cảm thấy từ lâu mình đã bị các loại phim truyền hình làm hỏng, xem nhẹ vấn đề nữ nhân có thể tái giá, nhưng hắn vẫn ôm hy vọng, mong mỏi Doanh Chính có thể tự nói đáp án mà mình chờ đợi.

Doanh Chính liếc nhìn Tần Tử Sở, thấp giọng nói: "Ngoại trừ chính thất của quốc chủ, nữ nhân khác đều có thể tái giá. Nhưng mà, hiếm thấy ngươi cũng không ủng hộ việc nữ tử tái giá, giống với suy nghĩ của trẫm. Nếu như nữ nhân có thể trung thành một chút, sẽ không có nhiều chuyện dâm loạn hậu cung như vậy."

Σ(っ °Д °;)っ khoan, từ từ đã!

Rốt cuộc đề tài sao lại mở rộng ra như vậy, ta tuyệt đối không cho là nữ nhân tái giá là không đúng!

Doanh Chính, tưởng tượng của ngươi không cần lớn như vậy! !

Loại tư tưởng phong kiến bã đậu này, mau quên nó đi! ! !

"Ta không nghĩ như thế, ngươi tốt nhất cũng không nên nghĩ vậy." Tần Tử Sở vội vàng giữ chặt tay Doanh Chính.

Hắn lo lắng nói: "Nữ tử cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, các nàng thông minh, săn sóc, dịu dàng, đoan trang, tự tin, quyến rũ, kiên cường, bao dung, nhân hậu..."

"Đủ rồi!" Doanh Chính cau mày, trực tiếp ngắt lời Tần Tử Sở, vẻ mặt không cao hứng nói, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

"Tái giá rất tốt, có ích cho sự hài hòa của xã hội!" Tần Tử Sở nhanh chóng nói ra quan điểm của mình.

Doanh Chính mặt lạnh lùng nhìn vào mắt Tần Tử Sở, dường như hoàn toàn không thể chấp nhận ý nghĩ của hắn.

Tần Tử Sở thở dài, thấp giọng nói: "Bất luận nam hay nữ, đều không nên đắm chìm trong đau khổ, một người có thể bắt đầu cuộc sống mới thì khó khăn hơn nhiều so với tự oán trách và hối tiếc quá khứ."

Hắn thật cẩn thận liếc nhìn Doanh Chính một cái, gục đầu xuống, âm thanh phát ra càng thêm nhẹ nhàng: "Chuyện của Triệu Cơ có lẽ ảnh hưởng rất lớn tới ngươi, nhưng nàng tuổi còn trẻ, nếu phải thủ tiết cả đời vì một nam nhân gần như chưa từng sống chung, cũng chưa từng cùng chung hoạn nạn với nàng thì thật sự rất đáng thương. Từ trước đến nay, ta không cảm thấy Triệu Cơ tìm nam sủng là sai."

Mặt Doanh Chính cứng đờ.

Hắn siết chặt nắm tay, kiềm chế nói: "Đúng vậy, Triệu Cơ không sai. Là trẫm sai! Trẫm bị bà ta cướp lấy vương quyền, khống chế ở hậu cung, mỗi ngày nhìn bà ta và Lã Bất Vi, còn cả Lao Ái vui vẻ hoan ái, sinh hạ mấy tên nghiệt tử, những thứ này tất cả đều là lỗi của trẫm!"

"A Chính, hai chuyện này cũng không giống nhau, tại sao ngươi nhất định phải nhập làm một? Dân gian có thể có nhiều nữ tử tái giá, họ sẽ giữ lại hài tử của người chồng trước, làm tròn bổn phận để nuôi dưỡng nên người. Từ trước đến nay, chỗ sai của Triệu Cơ không liên quan gì đến việc nàng tìm nam nhân, mặc dù điều này nhất định làm tổn hại đến tôn nghiêm của một quân chủ như ngươi." Tần Tử Sở nhịn không được cao giọng.

"Nàng rõ ràng sai khi tranh giành quyền lợi, nhưng lại không đủ hiểu biết về quyền lợi khổng lồ này —— ngay cả nam nhân, cũng vì điều này mà phạm nhiều sai lầm. Chuyện này không liên quan gì đến giới tính." Tần Tử Sở cố gắng mở bàn tay Doanh Chính ra, nhưng Doanh Chính trước sau vẫn bướng bỉnh siết chặt nắm tay.

Móng tay của hài đồng vừa mỏng lại vừa bén, Doanh Chính siết thật chặt, từ kẽ hở bên trong nắm tay lộ ra tơ máu nhàn nhạt, làm Tần Tử Sở lo lắng đến mức bối rối, nhưng Tần Tử Sở lại căn bản không biết nên đối xử với Doanh Chính thế nào cho phải.

Doanh Chính chợt buông nắm tay ra, đặt lòng bàn tay đang rỉ máu vào tay Tần Tử Sở.

Hắn bỗng chốc nở nụ cười, dùng khẩu khí vô cùng vui sướng nói: "Ngươi biết trẫm làm thế nào để xử trí tình nhân của Triệu Cơ và nghiệt tử chứ? Đúng vậy, ngươi biết trẫm, như vậy nhất định nghe nói qua —— Lao Ái bị trẫm ngũ mã phanh thây, còn hai tên nghiệt tử kia, trẫm tận mắt nhìn thấy bọn họ bị xẻo thịt từng chút một, sau đó đem đến trước mặt Triệu Cơ. Bà ta bị dọa, mỗi đêm khóc nỉ non, sợ trẫm tiếp theo cũng giết mình, thật tốt, bà ta rất nhanh tự hù chết mình, đỡ phải để cho trẫm tự xuống tay."

Tần Tử Sở sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển.

Hắn không khống chế được buông lỏng tay Doanh Chính ra, lại bị Doanh Chính kéo lấy cổ tay, dùng sức đè vào đệm.

Doanh Chính nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Tử Sở, bình tĩnh lại lãnh khốc tuyên bố: "Đừng quên lời trẫm nói, 'Lòng khoan dung' của trẫm chưa bao giờ dành cho người thật sự gần gũi với trẫm." (nếu bị người càng thân phản bội thì càng ác hơn (^~^))

Nói xong, Doanh Chính mặt không đổi sắc ngồi ngay ngắn trên đệm, đưa tay ngang mặt Tần Tử Sở, nói: "Băng bó cho trẫm một chút, đau."

Tần Tử Sở vì lời Doanh Chính vừa nói mà cảm thấy vô cùng áp lực.

Hắn trầm mặc dùng thuốc bột và vải sạch chuẩn bị sẵn trong phòng để băng vết thương lại cho Doanh Chính, hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện.

Nhưng Doanh Chính lại không quên chuyện hai người thảo luận trước đó.

Chuyển đề tài, Doanh Chính trực tiếp nói lại đề tài trước đó: "Nếu muốn chứng thực rốt cuộc là người nào gây nên, ngày mai, chúng ta đi thăm Nhiên công tử."

Tần Tử Sở rầu rĩ đáp một tiếng, xoay người đem Doanh Chính nhét vào chăn, còn mình nằm bên cạnh hắn lại không cách nào ngủ được.

Tần Tử Sở nghiêng người nhìn hài tử vùi vào ngực mình ngủ thật say, lộ ra cười khổ.

A Chính theo sự tăng lên của tuổi tác, ngày càng giống một vương giả lãnh khốc, ngoại trừ lúc ngủ, hắn gần như không thể từ gương mặt còn non nớt của Doanh Chính nhìn ra dấu vết ngày xưa.

Tần Tử Sở nhớ rõ hài tử này ở trong ngực mình lớn lên từng chút, rồi di chuyển, có thể ngồi, bò, cố gắng đứng lên đi từng bước, nhưng cùng với việc Doanh Chính ngày càng có thể tự kiểm soát hành động, gương mặt mềm mại non nớt của Doanh Chính lại dần dần bị hắn tự tay phong bế.

Doanh Chính hiện tại làm cho người ta sợ hãi.

Tần Tử Sở thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Doanh Chính, hôn lên một cái.

Hắn tiếc nuối không thôi nói: "Ta sắp không nhận ra ngươi, A Chính. Ngươi rất cố chấp, ta cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào —— sau khi ngươi chết, Tần triều nhanh chóng diệt vong."

Hài tử trong ngực dường như chuyển động vô cùng bất an, Tần Tử Sở lập tức đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, chính mình im lặng không nhiều lời nữa, kế tiếp nhắm mắt lại.

Hô hấp của Tần Tử Sở dần dần trở nên đều đặn, Doanh Chính lại lặng yên mở to mắt.

Bên trong song đồng đen nhánh của hắn mang theo vẻ phẫn nộ và không dám tin, nhìn người lúc ngủ vẫn không quên đem hắn ôm vào ngực, làm ra tư thế bảo hộ, cảm xúc tiêu cực trong mắt dần dần biến mất.

Doanh Chính tiến lại gần, đem lỗ tai dán vào ngực Tần Tử Sở.

"Thịch, thịch, thịch" tiếng tim đập vững vàng truyền vào tai Doanh Chính, hắn đưa tay ôm lấy nam nhân vẫn còn quá to lớn so với hắn, một lần nữa nhắm mắt lại.

Triều đại hắn tự tay thành lập nhanh như vậy đã bại vong sao?

Thật sự làm người ta không thể nào tin nổi, nhưng Tần Tử Sở cũng không nói dối hắn, có thể thấy đây là sự thật.

Bất luận nhi tử nào của hắn lên ngôi hoàng đế, chỉ cần Lý Tư tận tâm giúp đỡ, có tinh binh bảo vệ thì dù trong tình huống gì cũng sẽ không nhanh diệt vong, xem ra nhi tử kế thừa vị trí của hắn, cũng được xem là một trong những hôn quân.

Doanh Chính trong lòng khẽ cười, ghi nhớ việc này.

Tần Tử Sở đang ngủ khẽ hừ một tiếng, hình như hai chân không thoải mái, cọ cọ đệm chăn, kẹp bàn chân Doanh Chính vào giữa hai chân mình.

Doanh Chính hơi sửng sốt, nhịn không được giật giật bàn chân, quả nhiên chạm vào một nguồn lửa nóng đang giương lên một nửa.

Hắn nhịn không được nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng cởi vạt áo trước của Tần Tử Sở, đem bàn tay nhỏ bé dán lên bụng Tần Tử Sở, dịu dàng vuốt ve qua lại.

Hô hấp của Tần Tử Sở càng nặng nề hơn, không bao lâu, Doanh Chính liền cảm thấy khố lụa dưới chân đã ướt một mảnh.

Hắn buông tay ra, lẳng lặng nhìn Tần Tử Sở mặt mày khoan khoái, ngủ thật say, bàn chân vô ý nhẹ nhàng cọ xát bụng dưới và đùi của Tần Tử Sở.

Động tác của Doanh Chính bỗng nhiên ngừng lại, sau đó nhíu mày lộ ra vẻ sáng tỏ, ánh mắt nhìn Tần Tử Sở đã thay đổi.

Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tần Tử Sở đang quần áo hỗn độn nằm cạnh mình, rốt cuộc áp lại gần, dán lên đôi môi đỏ hồng.

Tần Tử Sở chuyển động, cau mày, vô ý đưa tay đem Doanh Chính đang quấy rối kéo về trong ngực ôm chặt lấy.

Doanh Chính nhìn chằm chằm bờ ngực rõ ràng rất mỏng manh trước mặt, nhưng đối với mình bây giờ thì lại vô cùng rộng lớn, thoáng chốc giận tái mặt.

Hắn không cam lòng trừng mắt nhìn Tần Tử Sở vài lần, rốt cuộc nổi giận đùng đùng nhắm mắt lại, hoàn toàn vùi mình vào ngực của Tần Tử Sở.

Một đêm ngủ ngon, Tần Tử Sở sớm tỉnh lại, cũng không đợi hắn cựa quậy, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Động tác của hắn vừa nhanh lại vừa nhẹ kéo ra bàn tay Doanh Chính đang nắm vạt áo mình, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên ngăn tủ, đổi một bộ quần áo mới, sau đó một lần nữa nằm sấp trong chăn.

Doanh Chính lập tức dán sát lại, chọc cho Tần Tử Sở phải nở nụ cười.

Hắn hôn lên hai bên trán của Doanh Chính, khẽ nói: "Quả thật là làm nũng mà, còn nói muốn tập võ, muốn đi thăm Nhiên công tử, kết quả vẫn muốn ngủ nướng."

Doanh Chính đang chôn mặt trong ngực Tần Tử Sở nhếch môi, lập tức thả lỏng cảnh giác.

Lần thứ hai trước khi ngủ say, hắn nghĩ trong lòng: quả nhiên trẫm không bừng tỉnh thì sẽ không làm tổn thương đến Tần Tử Sở.

Kế hoạch nguyên là buổi sáng thăm hỏi Nhiên công tử, vì Doanh Chính thu hồi việc tỉnh giấc, mà ngủ thẳng đến giờ Thìn năm khắc*, không thể không kéo dài tới buổi trưa mới có thể đi.

*giờ Thìn năm khắc: 8h15' (giờ Thìn: 7 đến 9 giờ, 1 khắc = 15 phút)

Tần Tử Sở dắt Doanh Chính cùng mặc trang phục giống mình, mang theo thị vệ trong một đêm tăng gấp ba lần, đi vào chỗ của Nhiên công tử, mùi vị đắng chát lại nồng đậm của thảo dược bay ra từ trong sân.

Tần Tử Sở nhịn không được nhíu mày, gật đầu với Doanh Chính.

Hai người cất bước vào sân lại như vào chỗ không người!

Thị nữ và lính canh trong sân đang ở nơi nào?

Tần Tử Sở lập tức cảm thấy quái dị, mang theo bọn thị vệ nhanh chóng đi vào, một màn trước mắt hoàn toàn làm cho bọn họ sợ ngây người.

Doanh Tập bị trói trong phòng củi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mà Nhiên công tử sắc mặt trắng xanh nằm bên cạnh hắn, thoạt nhìn so với người chết cũng không bằng.

"Bất luận trong viện còn lại bao nhiêu người, đều trói lại, không cho phép bọn họ tự sát. Ta muốn đưa bọn họ đến trước mặt quốc chủ!" Sau khi Tần Tử Sở đi vào thời đại này, lần đầu tiên cảm thấy căm phẫn thấu xương.

Lại có người dám làm ra chuyện độc ác như vậy!

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Chương này A Chính mới hiểu rõ tình cảm của mình =)) mà đâu ra cái kiểu vừa yêu vừa đe dọa thế này, chỉ làm cho người ta sợ chạy mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro